Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 49



Vả lại chuyện ngày hôm nay vốn là do hai người là anh và Cẩu Đản gây ra, đã là đàn ông thì dám làm dám chịu, anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm chuyện này.
"Cẩu Đản đi trước dẫn đường, tôi sẽ ở phía sau yểm trợ và phân tán sự chú ý của lợn rừng, chúng ta cùng hành động!"
Vài người bắt đầu hành động theo kế hoạch sơ bộ, dưới sự chỉ dẫn của hai người, Trương Thiên nhanh chóng tìm được đích đến.
Cô nhìn hai cái cây phía đằng xa, lại nhìn lợn rừng ở ngay phía sau, lập tức gật đầu với hai người bên cạnh.
Triệu Tùng cầm quả thông và đá ném về phía lợn rừng, đợi lợn rừng lao về phía Triệu Tùng, Cẩu Đản lại ở hướng ngược lại dùng cách tương tự để thu hút nó.
Dưới chiến thuật kéo dài thời gian của hai người, Trương Thiên đã chạy tới ‘bẫy rập’, huýt sáo với lợn rừng và hét lớn, thậm chí còn cầm đá lên ném vào người nó.
Lợn rừng vốn bị hai người Triệu Tùng chọc tức, đã cực kỳ cáu kỉnh, lúc này lại bị Trương Thiên ném đá, nó lập tức dậm chân chạy như điên tới.
Trương Thiên nhìn chằm chằm con lợn rừng, trong lòng vô cùng bình tĩnh, tim đập chậm và ổn định.
Cô điên cuồng tính toán khoảng cách giữa bản thân và nó.
Cho đến khi lợn rừng chỉ còn cách Trương Thiên chừng hai mét, cô lập tức quay người nhảy ra phía sau ‘bẫy rập’.
Lợn rừng theo quán tính lao tới, chỉ nghe “ầm” một tiếng, bị kẹt chặt ở giữa hai cái cây.
"Oa oa ... oa."
Trương Thiên thở hổn hển, trên mặt nở nụ cười thoải mái và mừng rỡ.


Thành công rồi!
Nhìn dáng vẻ ra sức vùng vẫy của lợn rừng, Trương Thiên nhìn xung quanh, nhặt một hòn đá to như quả dưa hấu, dùng sức đập mạnh vào đầu con lợn rừng đang lắc trái lắc phải và không ngừng gào thét.
Một lần, hai lần, ba lần.
Mãi cho đến khi đầu con lợn rừng bị đập thành một vết lõm, tiếng kêu rầm rì dần dần nhỏ đi và biến mất, hai người Triệu Tùng và Cẩu Đản đang sững sờ bấy giờ mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới ngăn cản.
"Đủ rồi đủ rồi!"
Lúc này Trương Thiên mới ném hòn đá đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Tùng nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt kỳ quái, vẻ mặt phức tạp, đầu óc của cô nhóc này đúng là rất linh hoạt, chỉ là tính cách lại hung dữ cực kỳ!
"Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Trương Thiên ngồi bệt trên mặt đất, nhìn xác con lợn rừng trước mặt, tò mò hỏi.
Dù con lợn rừng này to như vậy, nhưng nếu chia đều cho cả đại đội thì với số người trong thôn hiện nay, một nhà cũng chẳng cầm nổi nửa cân thịt.
Hơn nữa, nếu để người nhà biết, cô lên núi gặp phải lợn rừng, còn dùng thân mạo hiểm, thế thì vài tháng tới cũng đừng hòng được ra khỏi cửa.
Theo ý của cô, đó chính là trực tiếp mang tới chợ đen bán, dù sao thịt lợn rừng có mùi tanh, nhưng nó vẫn là thịt, muốn bán thì vẫn bán được.
Nhưng chỉ cô nghĩ cũng vô ích, còn phải xem ý của Triệu Tùng và Cẩu Đản.
Cẩu Đản nhìn Triệu Tùng, hiển nhiên là nghe theo lời Triệu Tùng.


Triệu Tùng vốn cũng kinh doanh ở chợ đen, nhưng dạo gần đây tình hình không ổn cho lắm, chợ đen đã ngừng họp chợ mấy ngày.
"Tôi đề nghị chúng ta mang tới chợ đen để bán. Dù sao nếu để người nhà biết được chúng ta dùng tay không bắt lợn rừng, những ngày tháng sau này sẽ không thể sống yên ổn được đâu."
Trương Thiên và Cẩu Đản đều gật đầu, đúng vậy.
Triệu Tùng do dự trong phút chốc, sau đó mới nói:
"Có thể bắt được con lợn rừng này, công lao chính thuộc về Trương Thiên. Thế nên sẽ để cô lấy sáu phần, tôi và Cẩu Đản mỗi người hai phần, cô thấy sao?"
Anh nhìn Trương Thiên và Cẩu Đản, Trương Thiên gật đầu biểu thị không có ý kiến.
"Em không bỏ sức nhiều, chỉ cần chia cho em một phần là được rồi."
Cẩu Đản cười ha ha nói.
Triệu Tùng vẫn khăng khăng phải chia hai phần.
"Ai cũng phải bỏ công bỏ sức nên cứ chia như vậy đi."
Cẩu Đản cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
"Hai người muốn lấy thịt hay tiền?"
Triệu Tùng tiếp tục hỏi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...