Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 88



[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 80
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc còn đang ăn, liền thấy có xe tải lớn lái đến, vật tư mới đã chuyển đến nơi, phụ cận thôn dùng loa thông báo một chút, buổi sáng liền lục tục có thôn dân mang theo dầu gạo quá hạn đến đây đổi, bất quá có vài thôn tương đối xa xôi đều là goá bụa lão nhân, bọn họ phải tìm người đi đưa.
Phát vật tư an ủi, chỉ dựa vào dân bản xứ không được, Tiếu Dao liền tự nguyện gia nhập đội ngũ chí nguyện. Nghệ thuật đoàn cùng đoàn vật tư kỳ thật là một thể, đoàn vật tư kẹt ở chỗ này, bọn họ nhất thời cũng đi không được, nam đồng chí trong đoàn cơ bản đều tham dự phát vật tư. Chu Hải Vinh nói: "Anh thấy sắc trời không tốt, nếu không ổn còn có thể có bão tuyết, em cũng đừng đi, trên đường nhiều nguy hiểm, anh nhưng không nỡ để em chịu cái khổ này."
Hắn nói lời này không e dè, người bên cạnh đều nghe thấy được, Tiếu Dao sợ hắn thật giống hắn nói như vậy, ồn ào mọi người đều biết, liền muốn đến đội ngũ khác đi, Chu Hải Vinh cười kêu: "Không được đi a."
Cậu liền đến trong đội ngũ bên cạnh, kết quả chủ quản phân phối nhiệm vụ kia nói: "Mới vừa Tiểu Chu tổng nói tôi đều nghe thấy được, hắn không phải không cho cậu đi sao?"
Tiếu Dao rất ngại, không nghĩ tới lúc này mới ngắn ngủn nửa ngày công phu, thế nhưng hơn phân nửa người đều biết Chu Hải Vinh đối với cậu có ý tứ. Xem ra Chu Hải Vinh thật là phải hướng thế giới tuyên cáo chủ quyền a.
Cậu rất đau đầu, xuyên qua đám người muốn đi ra bên ngoài, liền thấy một đội vài người của Chu Hải Quyền bọn họ, đang chuẩn bị xuất phát.
Cậu lập tức liền chạy qua, hiện giờ có thể cứu cậu với nước lửa, cũng chỉ có Chu Hải Quyền!
Cậu vừa nghĩ vừa quay đầu lại xem, quả nhiên thấy Chu Hải Vinh đang nhìn về phía bên này.
Cậu lén lút chạy tới, cười nới với Chu Hải Quyền: "Chu đại ca, tôi có thể gia nhập đội ngũ các anh không?"
Chu Hải Quyền nói: "Vậy cậu cùng tôi đi Đào Hoa thôn đi."
Không nghĩ tới Chu Hải Quyền đáp ứng dứt khoát như vậy, cậu nhanh quay đầu lại nhìn Chu Hải Vinh, chỉ tiếc cách đám người, đã nhìn không thấy Chu Hải Vinh ở đâu, hắn hôm nay kỳ thật rất bận.
Đào Hoa thôn, tên tuy rằng đẹp, lại là một cái thôn chỗ sâu khó tìm nhất trong núi lớn, trong thôn chỉ có hai hộ nhân gia, hai goá bụa lão nhân. Bởi vì ít người, cũng không cần đi quá nhiều người, bọn họ cùng một đội khác ở bên ngoài Vương Gia thôn tách ra, Chu Hải Quyền mang theo dầu gạo, Tiếu Dao vác chăn bông, hai người liền đi về phía Đào Hoa thôn.
Dọc theo đường đi Chu Hải Quyền giới thiệu một chút tình huống Đào Hoa thôn cho cậu. Thôn này nguyên lai có mười mấy hộ, bởi vì ở sâu trong núi, địa thế quá phức tạp, điện nước đều không thông, không cách nào làm đường, mấy năm nay liền chậm rãi dọn ra ngoài, chỉ có hai hộ thôn bên cạnh không thể dọn lại đây.
"Vì sao bọn họ không dọn ra?"
"Nghe nói là không muốn dọn." Chu Hải Quyền nói, "Người lớn tuổi trong núi đã ở quen rồi."
Chu Hải Quyền đây đã là lần thứ ba đi Đào Hoa thôn, bọn họ phải từ phía sau Vương Gia thôn đi lên, xuyên qua rừng cây Mật Lùn, vượt qua một đỉnh núi mới có thể đến, một đường gập ghềnh, linh tinh đi ngang qua mấy chỗ có nhà, phòng ốc lại đều đã hoang vu, nhìn có vài phần hàn ý. Núi rừng đặc biệt yên tĩnh, trừ bỏ tiếng bước chân của bọn họ, cái gì cũng không nghe thấy. Tiếu Dao nhìn về phía một hộ nhà đã sắp sập, chỉ cảm thấy phòng ốc kia đen đặc, có chút khiếp người, chạy nhanh đuổi kịp Chu Hải Quyền.
Bởi vì là mùa đông, trong núi đại bộ phận cỏ cây đều khô vàng, trên mặt đất tất cả đều là lá cây khô héo, còn mang sương sớm, tuy rằng không có trời mưa, mặt đất lại là nước ướt, đường đất có chút đặc biệt chênh vênh liền đặc biệt khó đi, có chút trơn. Chu Hải Quyền thở phì phò vươn tay tới, Tiếu Dao vội nói: "Không cần, chính anh chú ý dưới chân đi."
Chu Hải Quyền khiêng đồ ngang mặt, lại xách theo một thùng dầu cùng một túi đồ dùng sinh hoạt, đi đường núi như vầy, cậu nhìn liền cảm thấy quá sức, nhưng cũng ổn, vác hai cái chăn, tuy rằng lớn, nhưng là rất nhẹ nhàng, cậu muốn giúp Chu Hải Quyền khiêng một cái, Chu Hải Quyền không chịu, nói: "Cậu có thể tiếp tục đi là được."
Cậu thực mau liền hiểu ý của Chu Hải Quyền, bởi vì Đào Hoa thôn kia, thật sự đặc biệt xa, leo lên leo xuống, chờ đến khi tới nơi, hai đùi của cậu sắp nâng không nổi nữa, hai người đứng ở trên núi nhìn xuống, chỉ thấy cây khô và cỏ chết, thấp thoáng hai gian nhà ở, cách Đào Hoa thôn, ít nhất có một hai dặm.
Lúc bọn họ sắp đến nơi, thấy một lão nhân đầu tóc hoa râm đang ở cầm thùng nhựa lấy nước suối, nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ liền quay đầu, Tiếu Dao tò mò mà nhìn về phía anh, đối phương là lão nhân ước chừng sáu bảy chục tuổi, thân thể lại còn ngạnh lãng đĩnh bạt*, chỉ là đại khái nhỉn không rõ, vẫn đang híp mắt nhìn bọn họ. Chu Hải Quyền buông đồ vật trong tay, cười hô: "Trịnh đại gia, lấy nước ạ."
*Cao khỏe thẳng.
Lão nhân được gọi là Trịnh đại gia xách theo thùng nước đến gần một tí, lúc này mới mặt mày hớn hở, nói: "Là cháu a, ta liền nói đâu, như thế nào đột nhiên có người tới bên này của chúng ta."
"Ông còn nhớ rõ cháu ạ?" Chu Hải Quyền cười nói.
Tiếu Dao liền đứng ở bên cạnh cũng nở nụ cười theo, Trịnh đại gia cười nói: "Chúng ta chỗ này một năm tới không nổi một người sống, ông sao lại không nhớ rõ, Tiểu Chu sao."
Chu Hải Quyền muốn đi giúp ông xách thùng, Trịnh đại gia xua tay: "Còn chưa tới không thể động đâu." Ông nói quay đầu nhìn về phía Tiếu Dao, Chu Hải Quyền nói: "Đây là bạn cháu, gọi là Tiếu Dao."
"Tiểu tử lớn lên thật tinh thần," Trịnh đại gia vừa xách theo thùng nước đi vừa nói, "Nói ra không sợ các cháu chê cười, ngày hôm qua lão Sở còn cùng ông nói, nói năm nay Tiểu Chu có phải hay không không tới a."
"Năm nay tới chính là so với năm rồi trễ mấy ngày," Chu Hải Quyền nói, "Sở đại gia thân thể còn tốt đi?"
"Ông ấy vẫn như cũ, mùa đông năm nay liền bắt đầu có chút ho khan, ông bảo ông ấy đi bệnh viện xem, ông ấy cứng đầu, chính là không chịu."
Bọn họ còn chưa vào nhà, liền nghe thấy có thanh âm từ trong phòng truyền ra: "Lão Trịnh, Lão Trịnh, ai tới?"
"Lỗ tai ông thính thật đó," Trịnh đại gia cười nói, "Tiểu Chu tới."
Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao đi theo vào phòng, phát hiện nhà ở này tuy rằng rách nát, nhưng bên trong thu thập đặc biệt sạch sẽ. Chu Hải Quyền buông dầu gạo, lại giúp Tiếu Dao đem đệm chăn từ trên vai đỡ xuống tới, vào phòng trong nhìn nhìn Sở đại gia. Tiếu Dao đi theo vào, thấy bên trong có một lão nhân, nhìn tuổi lớn hơn một ít, cũng đến sáu bảy chục, ngồi ở trên giường nghe radio, thấy bọn họ tới, liền dẹp radio, nói: "Ông ngày hôm qua còn cùng Lão Trịnh nói, nói Tiểu Chu năm nay như thế nào còn chưa có tới, sợ có phải không tới không, kết quả cháu liền đến."
"Sở đại gia, thân thể ông còn ổn không?"
"Tốt, tốt." Sở đại gia cười nói, "Các cháu ngồi."
"Tốt cái rắm, cả ngày ho khan," Trịnh đại gia nói, liền cầm hai cái ghế trúc lùn cho bọn họ. Tiếu Dao vội nói tiếng cảm ơn, Trịnh đại gia nói, "Con dựa vào bếp lò ngồi, ấm áp."
"Lão Trịnh, ông đừng ngồi, chạy nhanh đi, đem gà trống kia giết, làm hai món ăn đi."
Chu Hải Quyền vừa nghe vội nói: "Hai vị đừng bận rộn, chúng cháu đợi lát nữa liền đi trở về, còn có việc ạ."
"Có chuyện gì cũng ăn cơm lại đi, năm trước giữ cháu, cháu không phải nói năm nay sẽ lưu lại ăn bữa cơm à? Như thế nào, chê chúng ta ở địa phương nông thôn, làm đồ ăn không thể ăn?"
Chu Hải Quyền cười cười, nói: "Chúng cháu là thực sự có việc, hai vị cũng đừng phiền toái, ngồi xuống nói vài câu, chúng cháu liền phải đi."
"Trong nhà này nuôi gà trống, chính là vì chờ cháu tới để đãi khách đó." Sở đại gia thúc giục nói, "Lão Trịnh, ông còn thất thần làm gì?"
Lão Trịnh liền cười ha hả mà đi ra ngoài, Chu Hải Quyền vội đuổi theo, nói: "Không cần đâu, thật không cần đâu."
Bất quá chỉ chốc lát bên ngoài liền truyền đến một trận âm thanh phành phạch, Tiếu Dao đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền thấy Trịnh đại gia từ lồng gà xách một con gà trống ra, Chu Hải Quyền còn ở bên cạnh, giống như duỗi tay muốn cướp.
Loại tiết mục lôi lôi kéo kéo khách sáo này, Tiếu Dao thật là đã lâu cũng chưa gặp qua. Sở đại gia ở trên giường cười nói: "Tiểu tử, ông còn chưa biết xưng hô cháu như thế nào đâu."
"Cháu gọi là Tiếu Dao," Tiếu Dao chạy nhanh ngồi xuống, cười nói, "Thật không cần phiền toái, chúng cháu thật phải đi rồi, bên ngoài trời mưa sắp mưa ạ."
"Mưa xuống càng tốt đó, ở chỗ này thêm hai ngày," Sở đại gia nói, "Con đi khuyên nhủ Tiểu Chu, chúng ta tại đây vùng núi hẻo lánh, hàng năm gặp không nổi một người, chân cẳng này của ông lại không có tiện, không rời núi được, thật vất vả có người tới thăm chúng ta, chúng ta cao hứng."
Chu Hải Quyền rốt cuộc không có thể quá lạnh nhạt với bọn họ, đáp ứng lưu lại ăn bữa cơm trưa lại trở về. Anh giúp đỡ Trịnh đại gia nhóm lửa, Tiếu Dao liền lưu lại trong phòng bồi Sở đại gia nói chuyện, chậm rãi cũng biết tình huống đại khái của hai vị này lão nhân.
Nguyên lai Sở đại gia nằm trên giường này, thế nhưng là một lão binh, thập niên 70 bị thương trở về, què một chân, bởi vì đột nhiên bị biến cố, người cũng phế đi, qua tuổi 30 cũng không thể cưới được vợ, sau lại cha mẹ qua đời, ông cùng anh lớn phân gia, chính mình liền tại ngoài thôn bên dựng lên một gian phòng, vẫn luôn ở một mình. Sau lại Trịnh đại gia cũng dọn đến phụ cận, hai người cũng chưa thành gia, ngày thường liền chiếu cố nhau. Hai năm trước chân cẳng ông ấy càng ngày càng không tiện, Trịnh đại gia đơn giản liền dọn lại đây chiếu cố ông ấy.
"Hai lão nhân không ai thèm, cho nên bầu bạn với nhau." Sở đại gia cười nói.
"Trịnh đại gia cũng không người thân sao?"
"Hắn nha, so với ông còn đáng thương hơn, từ nhỏ chính là cô nhi, trong nhà nghèo không có gì ăn. Sau lại đi ra ngoài làm công mấy năm, kiếm được chút tiền, liền tại phía bắc dựng hai gian nhà ngói."
"Ngài vì sao không dọn ra ngoài nha?" Tiếu Dao nhớ rõ quốc gia đối với lão binh còn đều là phi thường săn sóc, giống Sở đại gia loại này lão nhân chân cẳng không tiện, chính phủ khẳng định sẽ quản.
"Ở trong núi cả đời, không muốn đi ra ngoài, chết cũng chết ở chỗ này." Sở đại gia ho khan hai tiếng nói.
Trịnh đại gia vén rèm tiến vào, nói: "Ông lại vậy nữa, cùng người trẻ tuổi người ta nói cái gì có chết hay không. Tiểu Tiếu a, đi thôi, ra ngoài ăn cơm."
Tiếu Dao liền đi ra ngoài rửa tay, ra cửa mới phát hiện bên ngoài cư nhiên đã rơi một tầng mỏng tuyết, bông tuyết nhỏ vụn, rơi cũng không tính là lớn, chờ đến rửa tay trở về, thấy Trịnh đại gia đã đỡ Sở đại gia ra tới. Chu Hải Quyền bưng một bát canh nóng tiến vào, nói: "Nóng thật."
"Giữ cháu ăn cơm, còn phải nhọc cháu xuống bếp," Trịnh đại gia vác ra một cái bếp lò nhỏ, đặt ở bên người Sở đại gia, cười nói, "Lão Sở a, Tiểu Chu vất vả như vậy, ông có phải nên đem Lô Châu lão ông chôn đào ra một lọ hay không?"
"Chúng cháu đều không uống rượu." Chu Hải Quyền nói, "Không phải có canh sao, uống canh là được."
"Có dịp này, sao có thể uống canh là được." Lão sở nói, "Vậy Lão Trịnh, ông đi đào một lọ, còn biết chôn ở đâu không?"
"Yên tâm, tôi lưu trữ ký hiệu rồi." Trịnh đại gia nói liền đi ra cửa, Chu Hải Quyền theo đi ra ngoài, còn đang cản ông, Tiếu Dao còn chưa có thấy qua rượu từ trong đất đầu đào ra đâu, cười nói với Sở đại gia: "Cháu đi xem."
Trịnh đại gia cầm cái xẻng vòng đến phòng sau, ở phía dưới một cây đào già đo cách mấy tấc, sau đó đâm xẻng xuống đất, đào cái hố. Tiếu Dao tò mò mà ngồi xổm bên cạnh, nói: "Trực tiếp chôn dưới đất là được sao? Sẽ không mất vị sao?"
"Chỗ này có một hầm đó." Trịnh đại gia nói liền đào tới một khối đá phiến, ông đem phiến đá cạy ra, liền thấy bên trong có hai cái bình gốm phong kín, đại khái là tuổi lớn, ông có chút yếu, ghé vào bên cạnh hố, duỗi tay ôm ra một cái bình gốm, Chu Hải Quyền đem đá phiến đặt lại, muốn một lần nữa lấp đất, Trịnh đại gia nói: "Đừng, đều lấy ra đi."
"Uống không hết." Chu Hải Quyền nói.
"Uống không hết cũng đào ra, lưu trữ ông cùng Sở đại gia của cháu về sau uống."
Trịnh đại gia nói, đây là rượu lâu năm cất vào hầm mười mấy năm, là thời điểm Sở đại gia đại thọ 60 chôn hai bình rượu, bình gốm mở ra vừa nhìn, bình rượu kia là sứ, tạo hình thực tinh mỹ tao nhã, vừa mở ra, mùi rượu nồng thơm vô cùng.
"Thật đúng là rượu lâu năm," Sở đại gia mặt mày hớn hở, nói, "Lúc trước ông chôn hai bình rượu này, còn sợ mình không hiểu tri thức về hầm rượu gì đó, sợ hầm hỏng rồi mất vị, sớm biết rằng hầm tốt như vậy, lúc trước chôn thêm hai bình."
Rượu là rượu ngon, Chu Hải Quyền uống một ngụm cũng nói "Tốt", Tiếu Dao tuy rằng không hiểu, nhưng ngửi thấy rượu xác thật hương thuần. Trịnh đại gia cho cậu một ly: "Cháu cũng uống hai chén?"
"Cháu không uống rượu." Tiếu Dao đem ly cầm ở trong tay, "Cháu uống nhiều mấy hớp canh."
"Nếm thử, hiện tại khó tìm rượu tốt như vậy." Sở đại gia nói, "Lần này không uống, lần sau không uống được nữa."
"Thật là rượu ngon," Chu Hải Quyền cũng không biết nói chính là lời nói thật tình, hay là vì muốn cho hai vị lão nhân cao hứng, đối Tiếu Dao nói, "Cậu uống ít thôi, nếm thử xem."
Nếu Chu Hải Quyền cũng nói như vậy, Tiếu Dao hai tay nâng ly lên, Trịnh đại gia rót cho cậu đầy một ly: "Chậm rãi uống, không gấp gáp."
Tiếu Dao nhấp một ngụm, kỳ thật trong đời cậu kinh nghiệm uống rượu hữu hạn, trước kia thời điểm ở Chu gia cũng uống qua, Chu gia tài đại khí thô, uống tự nhiên đều là rượu còn quý hơn so với cái này, cho nên cậu cũng uống không ra tốt xấu của rượu này, chỉ cảm thấy vào miệng xác thật không cay lắm, tương đối thơm.
"Thế nào?" Trịnh đại gia vui tươi hớn hở hỏi.
Tiếu Dao gật đầu, nói: "Ngon lắm."
Bữa cơm này đều là món ăn hoang dã nông gia, món chính là nấm hầm gà, ngoài ra còn có một dĩa đậu phộng, một dĩa rau xanh xào, một dĩa thịt cá. Rất nhiều thời điểm, Tiếu Dao đều là lẳng lặng ở bên cạnh ăn, cậu là người rất tinh tế, biết khi nào nên uống một ly, khi nào nhắc mọi người uống canh, cậu phát hiện Sở đại gia thích ăn cá, liền đem thịt cá dịch tới trước mặt ông, Trịnh đại gia gạt xương cá, chọn hai miếng gắp đến chén Sở đại gia, sau đó đem dĩa cá kia lại thả trở về: "Ông làm cá ăn ngon nhất, các cháu nếm thử."
Chờ đến cơm nước xong, bên ngoài tuyết đã rơi dày, sắc trời âm trầm lợi hại, Sở đại gia có chút ho khan, muốn dịch đến phòng trong, nói: "Chủ nhân không nói lưu, ông trời cũng phải lưu khách."
Tiếu Dao uống hai chung rượu, trên người rất ấm áp, cậu chạy tới nhà xí bên ngoài đi vệ sinh, trở về thấy Chu Hải Quyền một người ngồi dựa vào bếp lò, liền đi qua một sườn khác của bếp lò ngồi xuống, hơ hơ tay nói: "Tôi nhớ tới một bài thơ cổ."
"Thơ gì?"
"Bạch Cư Dị, lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô, vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất vô bôi?"
* Rượu lục nghị mới chế cất
Cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ
Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết
Uống một ly rượu chăng?
Cậu nói liền một bên hơ tay một bên nở nụ cười, tay cậu vừa tinh tế vừa trắng trẻo, Chu Hải Quyền duỗi tay bọc lại hai tay của cậu, nói: "Lạnh hay không?"
Bàn tay Chu Hải Quyền dán vào mu bàn tay cậu, Tiếu Dao ngẩng đầu cười nhìn anh nói: "Tay anh sao nóng vậy."
"Tôi có sức khỏe." Chu Hải Quyền nói.
- -----------------------------------------------------------------------
QUÀ NĂM MỚI.
CHÚC NHAU SỨC KHỎE BÌNH AN Ạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...