[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 62
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 54
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay Tiếu Dao ăn mặc rất có không khí ngày hội, quàng khăn quàng cổ mù đỏ, dẫn đến mặt càng trắng nõn trơn bóng, chụp ảnh cho cậu cũng không cần chỉnh sửa, mặt tiểu cốt tương giai, đặc biệt ăn ảnh.
Tiền lương của cậu hiện giờ ở Đào Hoa Nguyên Ký, đã tăng tới cả đêm 600, nghiễm nhiên đã thành chiêu bài trong tiệm.
Hôm nay là đêm Bình An, Tiếu Dao cố ý hát một bài hát tiếng Anh《 Đêm Bình An 》tặng cho mọi người.
"Silent night Holy night,
All is calm all is bright......"
Đoạn đầu là cậu hát, các fan đều hoan hô theo, ngược lại bao phủ tiếng hát của cậu. Chu Hải Quyền không cảm thấy kinh ngạc cậu ca h, mà là kinh ngạc với phát âm tiếng Anh của Tiếu Dao.
Rất nhiều người nói tiếng Anh không tốt, nhưng hát tiếng Anh lại rất ra hình ra dáng, hình như ca sĩ đều biết hát tiếng Anh, nhưng chỉ có người chân chính biết tiếng Anh, có thể phân biệt ra kiểu phát âm tiếng Anh Trung Quốc tiếng Anh chính thống khác nhau, mà Tiếu Dao là làn điệu thuần khiết mỹ thức, phát âm đặc biệt tiêu chuẩn.
Anh nhớ rõ Tiếu Dao cao trung cũng chưa tốt nghiệp, không có sở trường gì, bây giờ vừa biết đàn dương cầm lại biết hát tiếng Anh, thật sự cùng trước Tiếu Dao kia là một người sao?
Chu Tư Ngữ kéo anh: "Anh cả, anh mau để em xem một chút, em nhìn không tới."
Chỉ là Chu Tư Ngữ lớn, anh cũng không tiện bế bổng cô bé lên xem. Chu Tư Ngữ liên chen lấn trong đám người, chen lên đến hàng đầu tiên. Cô bé rốt cuộc có thiên tính trẻ con, không hiểu được tâm lý chi gian vi diệu của người lớn, còn quay video gửi đến trong nhóm cho Chu Hải Vinh xem: "Anh hai anh xem, thật sự là Tiếu Dao ca ca a."
Chu Hải Vinh vốn dĩ đang cùng Tô Lâm ăn cơm, nhìn thấy video này, cũng tức đến ho khang.
"Em ăn no không có chuyện gì, đi xem cậu ta?" Chu Hải Vinh trả lời.
Tô Lâm thấy hắn thần sắc dị thường, liền hỏi: "Ai a?"
"Em gái anh, gửi loạn vài ba tin tức nhảm nhí." Chu Hải Vinh nói liền lột một con tôm cho Tô Lâm, Tô Lâm nói: "Anh không cần bóc cho em."
Chu Hải Vinh căn bản không nghe cậu ta, một bên cúi đầu lột tôm một bên nghĩ, Chu Tư Ngữ như thế nào chạy tới, cô gái nhỏ trong nhà, trễ như vậy còn không quay về.
Chu Tư Ngữ bĩu môi, sau đó cách pha lê phất tay với Tiếu Dao, thời điểm Tiếu Dao nhìn thấy có chút sửng sốt, lại nhìn ra nơi xa, liền thấy dáng người cao cao của Chu Hải Quyền, đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà.
Sợ tới mức cậu nhất thời đàn loạn, nhanh chóng ổn định tâm thần, hát hết một câu cuối cùng.
Đột nhiên bị người Chu gia nhìn thấy cậu ấy đàn dương cầm, cậu thật là tim đập gia tốc. Bất quá chủ yếu cũng không phải chuyện cậu đàn dương cầm này, mà là cậu thấy Chu Hải Quyền liền chột dạ.
Lúc trước lý do cậu cùng Chu Hải Vinh tách ra, Chu Hải Vinh rốt cuộc có nói cho Chu Hải Quyền hay không, nếu Chu Hải Quyền đã biết cậu lấy anh ra làm lá chắn, vậy lần gặp lại này thật là đủ xấu hổ.
Bất quá cũng may trong tiệm khách nhiều, Chu Hải Quyền cùng Chu Tư Ngữ cũng chưa tiến vào, sau đó cậu lại nhìn về phía đám người, đã không nhìn thấy hai anh em bọn họ.
Cứ bận mãi đến hơn 12 giờ tối, cậu hôm nay biểu diễn tương đối nhiều, cho nên rời đi trước. Lúc đi nhìn thấy trên mặt đất nhiều táo như vậy liền cảm thấy khó khăn lại tới, bởi vì táo quá nhiều, cậu cầm không nổi.
Nhưng chung quanh còn mấy tiểu cô nương, cậu cũng không thể ném ở đó như vậy, nên hỏi bà chủ cái túi, xách một túi, còn lại đều để ông chủ thu.
Cậu xách theo táo ra cửa, mới vừa đi đến xe đạp bên kia, liền có người chạy về phía cậu, cậu cho rằng lại là cô gái nhỏ nào, quay đầu lại nhìn, thì ra là Chu Tư Ngữ.
"Đêm Bình An cũng qua rồi." Chu Tư Ngữ nói, "Bất quá vẫn là phải tặng anh, em mua cho anh bình an quả."
"Cảm ơn." Tiếu Dao nhận tới tay, liền thấy Chu Hải Quyền cách đó không xa. Cậu cầm táo, ngượng ngùng mà chào hỏi: "Xin chào."
Cậu nhếch miệng, thêm một câu: "Đêm Bình An vui vẻ."
Chu Hải Quyền mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, gật gật đầu, nói: "Cậu mỗi ngày đều tan làm trễ như vậy?"
"Ân, mỗi ngày đều giống nhau cách thời gian này không nhiều."
Tiếu Dao nhìn thần sắc Chu Hải Quyền, cũng không có bộ dáng tức giận hoặc là xấu hổ gì, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Sao hai người lại tới đây?"
"Em tới xem anh nha," Chu Tư Ngữ nói, "Tiếu Dao ca, anh bây giờ đàn dương cầm đạn hay như vậy a."
Tiếu Dao ngượng ngùng, gật gật đầu nói: "Vẫn ổn."
"Tư Ngữ, lên xe chờ anh một lát, anh có mấy câu nói với Tiếu Dao ca."
Chu Tư Ngữ bĩu môi nói: "Nói cái gì, em không thể nghe sao?"
Chu Hải Quyền sờ sờ đầu cô bé, Chu Tư Ngữ liền ngoan ngoãn lên xe, lúc đi còn rất nhiệt tình nói với Tiếu Dao: "Anh không có việc gì có thể đi trường học thăm em a."
Tiếu Dao cười gật đầu: "Được. Tạm biệt."
Cậu nhìn Chu Tư Ngữ lên xe, thu liễm tươi cười, hơi có chút khẩn trương quẫn bách mà nhìn Chu Hải Quyền một cái. Bên ngoài tuyết lớn hơn một chút, Chu Hải Quyền nói: "Chúng ta tìm một chỗ uống gì đó đi."
"Vậy......" Tiếu Dao không muốn về lại nhà hàng mình làm việc, liền chỉ chỉ tiệm trà sữa đối diện: "Tôi mời anh uống ly trà sữa đi."
Cậu cũng mua một ly cho Chu Tư Ngữ, để Chu Hải Quyền trước tiên ngồi ở tiệm trà sữa, tự mình chạy tới đưa qua cho Chu Tư Ngữ. Chu Hải Quyền uống một ngụm, có chút ngậy, cách cửa kính nhìn Tiếu Dao đầy bông tuyết chạy vào.
Đã qua rạng sáng, tiệm trà sữa trên cơ bản đã không còn ai. Tiếu Dao ngồi xuống ở đối diện anh, nói: "Lạnh thật."
Cậu phải biểu diễn, mặc có chút mỏng, ra ngoài không bao lâu, liền đông lạnh đến cái mũi hồng hồng, tay cũng hồng hồng, ôm trà sữa ấm ấm.
Tiếu Dao kỳ thật có chút quẫn bách, cậu rất lo lắng Chu Hải Quyền có phải muốn nói với cậu chuyện cậu thích anh hay không, không nghĩ tới Chu Hải Quyền mở miệng nói: "Dương cầm của cậu là mới học sao?"
Tiếu Dao đột nhiên không muốn nói dối, liền nói: "Không phải, trước kia đã biết......" Cậu hơi hơi đỏ mặt, "Trước kia là giả vờ."
"Vì cái gì?"
Tiếu Dao nhìn về phía Chu Hải Quyền, nói: "Nếu tôi nói, trước kia lúc ở nhà anh, đều không phải tôi chân chính, anh có khi nào cảm thấy rất kỳ quái hay không?"
Cậu nói liền cười, hơi hơi ngửa ra sau một chút, đầu ngón tay thon dài vuốt trà sữa ly: "Trước kia cùng Hải Vinh ở bên nhau, tôi có rất nhiều...... Tóm lại rất nhiều chuyện đều là làm bộ làm tịch, không phải tôi chân chính."
"Cậu mất trí nhớ, cũng là giả vờ đi?"
Tiếu Dao có hơi sửng sốt, nhìn về phía Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền nhìn cậu rất nghiêm túc, nhưng trên mặt cũng không có ý tứ trách cứ cậu. Cậu do dự một hồi, sau đó gật gật đầu.
Chu Hải Quyền liền buông trà sữa trong tay xuống, dựa vào lưng ghế nhìn cậu. Tiếu Dao nhìn thoáng bông tuyết tung bay bên ngoài, nói: "Thực xin lỗi, không nên dối gạt mọi người."
"Lão nhị biết không?"
"Hẳn là biết một ít hoặc nhiều hoặc ít đi." Tiếu Dao nói, "Chưa từng đề cập."
Không khí nhất thời có chút lặng im, Tiếu Dao sờ sờ ngón trỏ của mình: "Kỳ thật hiện tại nhớ tới, cảm thấy trước kia rất nhiều chuyện đều rất đáng cười," cậu lộ ra một nụ cười chua xót lại tự giễu, nói, "Tôi kỳ thật......"
Cậu ấy muốn hoàn toàn thẳng thắn sao? Đại khái nói, Chu Hải Quyền cũng sẽ không tin.
Nhưng trong lòng cậu đột nhiên trào ra một loại xúc động khác thường, cậu hơi hơi hướng về trước, nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Hải Quyền, nói: "Tôi nếu nói, tôi không phải Tiếu Dao, là một người khác, một người cùng Hải Vinh một chút quan hệ cũng không có, anh tin tưởng không?"
Đôi mắt Chu Hải Quyền hơi có chút rung động, nhìn thẳng cậu. Người bình thường đại khái đều không thể tin tưởng chuyện này, Tiếu Dao lại nghĩ tới dì Vương trước kia nói, nói cậu luôn miệng nói chính mình không phải Tiếu Dao, giống trúng tà, nhìn rất dọa người.
Bất quá lần này vẫn là lần đầu tiên cậu nghiêm túc như vậy nói cho người khác, nói cậu không phải Tiếu Dao. Nhưng là loại lời, mặc dù cậu nói rất nghiêm túc, cũng sẽ không có người thật sự tin tưởng, yết hầu Chu Hải Quyền trượt lên xuống, cuối cùng vẫn là nói: "Cậu là muốn nói, trước kia cậu đều không phải cậu chân chính sao?"
Không phải thay đổi linh hồn, mà là trước kia không bày ra bản thân chân thật, áp lực ngụy trang mà sống.
Anh nhìn Tiếu Dao nói: "Vậy cậu có thể cho tôi thấy cậu chân chính rốt cuộc là như thế nào, về sau ở trước mặt tôi, cậu đều có thể là chính mình."
Dáng vẻ chân chính của mình......
Cậu làm Tiếu Dao làm lâu quá, đã quên sống như Trần Ngộ là cảm giác gì. Mặc dù hiện tại, cậu cũng không thể nói cậu đang hoàn toàn là mình, thế giới thay đổi, thân phận cũng thay đổi, hết thảy đều thay đổi, cậu nếu là Trần Ngộ, sẽ không ngồi ở chỗ này, quen biết những người này. Đêm Bình An, cậu đại khái sẽ cùng mẹ mình ngồi với nhau, ngồi ăn một bữa cơm.
Chỉ là trước mặt cậu bây giờ, là Chu Hải Quyền đang ngồi đấy, một người trong giả thuyết lại chân thật, cậu có thể nhìn thấy biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, phát hiện một sinh mệnh lực mạnh mẽ chân thật.
Tiếu Dao liền cười, cầm trà sữa uống một ngụm.
Hai người bọn họ lại ngồi một hồi, cả hai không nói gì. Chu Hải Quyền có thể đối phó nhiều người, cùng Tiếu Dao ở bên nhau, anh thường không biết phải nói gì. Hai người từ tiệm trà sữa ra ngoài, Chu Hải Quyền nói: "Tuyết rơi, tình hình giao thông không tốt, đừng lái xe, tôi lái xe đưa cậu về."
Tiếu Dao cũng không chối từ, Chu Hải Quyền khiêng xe đạp của cậu bỏ vào cốp xe, Tiếu Dao lên xe, Chu Tư Ngữ đã sắp ngủ rồi, trà sữa trong tay cũng chỉ uống một nửa. Tiếu Dao nhẹ nhàng đem trà sữa từ trong tay cô bé kéo ra, Chu Tư Ngữ hơi hơi mở to mắt, liền nghe Chu Hải Quyền nói: "Em ngủ đi, về đến nhà anh gọi em."
Chu Tư Ngữ rất ít khi trễ như vậy còn chưa ngủ, trong xe mở máy sưởi, cô bé ngồi chỉ chốc lát liền mệt nhọc, nghe anh mình nói xong, liền lại hai mắt nhắm lại. Tiếu Dao cầm một kiện thảm mỏng đắp lên người cô bé.
Chu Hải Quyền đưa cậu đến bên ngoài tiểu khu, sau đó đem táo của cậu đưa cho cậu, Tiếu Dao móc ra một quả: "Tôi liền mượn hoa hiến phật, đêm Bình An vui vẻ."
Chu Hải Quyền nhận, nói: "Cảm ơn."
Tiếu Dao xách theo táo đi về phía trước, đi được vài bước bỗng nhiên lại quay về, thấy Chu Hải Quyền còn đứng trên nền tuyết. Cậu cười quay lại, nới lỏng khăn quàng cổ, lộ ra miệng nói: "Tôi thiếu chút nữa đã quên cảm ơn anh."
Cậu nói với Chu Hải Quyền nói: "Cảm ơn anh a, lúc trước đã nhảy xuống cứu tôi. Vẫn luôn muốn giáp mặt cảm ơn anh."
Cậu chưa bao giờ quên, thời khắc sắp chết đột nhiên bắt được người kia, mang cho cậu cảm giác...
Là loại cảm giác như thế nào đây? Như là tử vong đột nhiên nhìn thấy sinh quang. Thật là cả đời chỉ có một lần thể nghiệm này, đại khái cả đời sẽ không quên.
Ngày rơi tuyết đầu mùa, tại đây cảm tạ người mình nên cảm tạ nhất trên đời.
*Đêm Bình an của TQ là đêm Giáng sinh á, người ta thường tặng táo cho nhau vì táo 苹果 /pingguo/ có âm đồng với bình an á.
- ------------------------------------------------------------
DÀI NGẮN LÀ DO TÁC GIẢ HONG PHẢI DO EM ĐÂU NHE!!!!