Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau 5 giờ, khách bắt đầu dần dần tới cửa, chờ trong tiệm ngồi đầy, trời cũng bắt đầu tối, những người tới sau đều ngồi dưới gốc cây cây hoè gai bên ngoài. Vào đêm là thời điểm bận nhất, lúc Tiếu Dao đang vội chân không chạm đất, Chu Hải Vinh tới.
Chu Hải Vinh trên cơ bản cách một ngày liền phải tới một chuyến, tới liền một người chiếm một cái bàn, một người đưa tiền của bốn người, ông chủ cũng không có lời gì để nói. Bởi vì hắn lấy danh nghĩa tiêu tiền để tới, Tiếu Dao cũng không làm gì được hắn. Bất quá hôm nay tới, Chu Hải Vinh lại không gọi đồ ăn gì, chỉ muốn một chút thức ăn chay. Hắn nói với Tiếu Dao, hắn thượng hoả.
"Anh mỗi ngày ăn BBQ, không thượng hoả mới là lạ đấy." Tiếu Dao thấy khóe miệng Chu Hải Vinh nổi lên một nốt đỏ, đem đồ uống lạnh của hắn đổi thành Tăng Đa Bảo*: "Ngươi uống nhiều điểm cái này."
*Nước sâm.

"Anh cũng không muốn ăn mà, không phải muốn gặp em nhiều chút sao, em lại không chịu ra ngoài, anh cũng chỉ có thể tới đây gặp em, anh đến đây không gọi mấy món, chỉ ngồi, mấy người chịu không?"
Hắn nói còn rất ủy khuất.
Tiếu Dao cũng không rảnh cùng hắn xả, bởi vì khách quá nhiều, Tôn Lại một người căn bản lo liệu không hết quá nhiều việc. Chu Hải Vinh tức giận mà nhìn Tiếu Dao không ngừng đi qua lại trong đám người, hắn cảm thấy Tiếu Dao vẫn là gầy, thịt vẫn là bổ không trở về, bất quá người lại có tinh thần hơn nhiều, bởi vì quá nóng, cậu tháo tạp dề xuống, một thân màu đen, áo phông đen quần đen, trên người ngược lại có vẻ rất trắng, giống học sinh cao trung hoặc là sinh viên, toàn thân mang nhiệt khí thanh xuân.
Tuổi trẻ như vậy, lại đẹp như vậy, lại thiếu chút nữa vì hắn mà chết, tưởng tượng đến đây, lòng Chu Hải Vinh quả thực mềm thành một đoàn, không phải lo lắng, không phải hối hận, mà là ngọt ngào.
Chính hắn cũng cảm thấy ngọt ngào này quá quỷ dị.
Tiếu Dao ngẫu nhiên rảnh rỗi, đứng ở cửa tiệm, luôn có thể cảm giác được ánh mắt Chu Hải Vinh nhìn chằm chằm mình. Người trong tiệm cũng không biết quan hệ của cậu cùng Chu Hải Vinh, nhưng Tôn Lại vẫn là nhìn ra manh mối, hỏi: "Người nọ có phải biến thái hay không a, sao lại luôn nhìn chằm chằm anh?"
"Anh quen biết anh ta, là một người bạn."
"Ánh mắt người ta nhìn anh lại không giống như là bạn bè, hình như rất thích anh."
Tiếu Dao cầm hóa đơn, nói: "Con người anh ta cũng chỉ có vậy, đừng để ý anh ta."
Kỳ thật cậu cũng rất buồn bực, Tô Lâm không nên mới là chân mệnh thiên tử của Chu Hải Vinh sao? Chẳng lẽ bởi vì cốt truyện đến nhảy sông đã chặt đứt, cho nên nhân duyên của hai người này cũng chặt đứt?
Tình yêu của Chu Hải Vinh, sẽ không lại về trên người cậu đi?!
Tiếu Dao quả thực muốn phun một ngụm máu đặc.
Cậu quyết định nói chuyện rõ ràng với Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh mỗi lần chỉ cần tới thì có thể tiêu tốn rất nhiều thời gian, trên cơ bản có thể ngồi đến 12 giờ, ngẫu nhiên còn có thể ngồi đến cậu tan tầm, sẽ ngủ một giấc ở trong xe. Không thể không nói, ở khoảng theo đuổi người, Chu Hải Vinh nếu nghiêm túc lên, thật sự rất có tư thế hoa hoa công tử si tình, bỏ được tiền, thời gian, tốn tâm tư, điều kiện lại tốt, trách không được tình trường mọi việc đều thuận lợi.
Thật vất vả chống cự đến tan tầm, chân cậu và Tôn Lại đều sắp có thể cưa được. Cậu xách balo đi đến bên xe Chu Hải Vinh, gõ gõ cửa sổ xe. Chu Hải Vinh tỉnh lại, cười một chút, hạ cửa kính xe xuống nói: "Rốt cuộc tan làm."
Tiếu Dao ngồi xuống ghế phụ, nói: "Ngại quá, để anh đợi lâu, bây giờ chúng ta nói chuyện rõ ràng đi."
"Trên đường nói đi," Chu Hải Vinh nói, "Anh đưa em về."
Lúc lái xe đi, Chu Hải Vinh thấy Tôn Lại đang đứng ở giao lộ nhìn chằm chằm bọn họ. Hắn còn chào hỏi Tôn Lại, sau đó hỏi Tiếu Dao: "Đồng nghiệp này của em, hình như rất quan tâm đến em, gọi là gì?"
"Tôn Lại."
Chu Hải Vinh liền cười, nói: "Đây là cái tên quỷ gì."
"Hai ta lúc trước không phải nói rõ, anh không được quấy nhiễu cuộc sống bình thường của tôi sao, sao anh lại còn ở đây suốt?"
"Anh nhớ em a."
"Chu Hải Vinh."
Chu Hải Vinh liền quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Bây giờ em đối với anh, thật sự một chút cảm giác cũng không có sao? Dù cho em hoàn toàn không nhớ rõ anh, coi anh là người xa lạ, anh lần nữa bắt đầu theo đuổi em, em cũng không động lòng sao, cũng không đến mức xu hướng giới tính cũng bị quên theo đi?"
"Ý của anh là nói, tôi thích nam nhân, nên thích anh sao?"
"Không phải anh thổi, thật sự là không có nam nhân anh không theo đuổi được."
"Vậy thế này, chúng ta ly hôn trước, ly xong, anh lại lần nữa theo đuổi tôi, thế nào?"
Chu Hải Vinh liền cười ra tiếng, ngón tay gõ gõ vô lăng, nói: "Anh sẽ trúng gian kế của em sao?"
Tiếu Dao nhất thời có chút bất đắc dĩ, người cũng mỏi mệt đến cực điểm, đập tay lên trán, thở dài một hơi.
"Em nói xem có kì quái không, khi em đột nhiên kháng cự anh như vậy, đối với anh một chút cảm giác cũng không có, ngược lại trong lòng anh thấy ngứa, nhìn thế nào cũng thấy em tốt, luyến tiếc buông tay. Trước kia anh thật là một người mù, tên ngốc."
"Người đều là như thế này sao?" Tiếu Dao nhắm mắt lại, thanh âm có chút khàn khàn, "Không chiếm được chính là tốt nhất."
"Anh nhất định sẽ trân trọng em, thật sự, anh thề với em, anh đã không giống trước kia."
Tiếu Dao cười cười, tay buông xuống, nói: "Mặc kệ thế nào, anh đều sẽ không ly hôn với tôi, đúng không?"
Chu Hải Vinh nói: "Đời này cũng sẽ không buông tay em ra nữa."
Lời âu yếm BOY, không phải làm quá.
"Nếu tôi cho anh đội nón xanh thì sao?"
"Em thử xem." Chu Hải Vinh nói liền cười: "Nếu em thật sự tùy tiện là có thể đội nón xanh cho anh, em cũng sẽ không đến bây giờ vẫn là xử nam."
Tiếu Dao đỡ trán, Chu Hải Vinh quay đầu nói: "Sao em lại đáng yêu như vậy."
Cậu cảm thấy cậu vẫn là nên thử một chút, cũng không thể thật sự kéo dài tới hai năm sau khiếu nại ly hôn đi?
Chu Hải Vinh đưa cậu đến cửa tiểu khu, lại không có đi vào, bất quá vẫn là xuống xe, tay đáp trên cửa xe, nói: "Em nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."
Bên ngoài tiểu khu bên ngoài có hơi tối, hắn đứng trong bóng đêm, trường thân ngọc lập, mặt mày tuấn mỹ, Tiếu Dao đeo balo trên lưng, nói: "Tôi nhớ rõ anh trước kia nói với tôi, anh thích một người, sẽ càng nhìn càng thích, chán ghét một người, liền sẽ càng nhìn càng chán ghét, mặc kệ người đó làm gì, anh đều chỉ biết càng ngày càng chán ghét. Tôi phát hiện tôi hình như giống với anh."
Cậu nhìn Chu Hải Vinh, biubiubiu mà phóng dao nhỏ ra: "Tôi sao lại cảm thấy anh cứ dây dưa không rõ như vậy, lòng tôi càng ngày càng phiền đây?"
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, sắc mặt trong bóng đêm bắt đầu thay đổi, cuối cùng vẫn là cười như tự giễu: "Em đã quên, anh nếu thích một người, mặc kệ người đó nói cái gì, anh đều thích."
Mẹ kiếp, đây là máu M a.
"Đều là anh nên chịu," Chu Hải Vinh nói, "Báo ứng khó chịu, nên em ngược anh một hồi. Anh sẽ để em nhìn thấy thành ý của anh."
Hắn nói liền ngồi vào trong xe. Tiếu Dao tránh đến ven đường, nhìn xe quay đầu, Chu Hải Vinh từ cửa sổ xe nhô đầu ra: "Đi nhá!"
Tiếu Dao cứ nhìn đến khi xe Chu Hải Vinh biến mất ở giao lộ, lúc này mới xoay người vào tiểu khu, sau khi về đến nhà, ngã xuống trên sô pha, liền lười động.
Cậu kỳ thật vẫn luôn không quá quen ở một người, vẫn cảm thấy trong nhà khuyết thiếu chút gì. Mới vừa dọn về tới, cậu từng đón Trần Ha Ha trở về, nhưng không biết có phải nguyên nhân không thích ứng hay không, Trần Ha Ha vừa tới không được hai ngày thì bị bệnh bệnh, cậu phải đi làm, buổi chiều đi ra ngoài, rạng sáng hôm sao mới có thể trở về, không có cách nào chăm sóc, cho nên liền lại đem Trần Ha Ha đưa trở về, đã vài ngày, còn chưa đón trở về.
Ngày mai phải đón Trần Ha Ha về, cậu cần phải có chú chó ở bên cậu, bằng không một người sống trong thế giới này, quá cô độc.
Bất quá cậu cũng không có quá nhiều thời gian suy tư mấy thứ này, bởi vì quá mệt mỏi, nằm không được hai phút, liền cảm thấy rất mệt, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai lúc đi đón Trần Ha Ha, thuận tiện đi Chu gia một chuyến, gặp người Chu gia, nói vài câu về vấn đề củaChu Hải Vinh.
Ly hôn và không ly hôn, khác biệt vẫn là rất lớn. Cậu phải nắm chặt thời gian giả quyết chuyện này.
- -------------------------------------------------------------
TƯƠNG LAI ĐÁNG MONG CHỜ NHA

Chương trước Chương tiếp
Loading...