Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 42




Tiếu Dao hôm nay mặc rất thanh thuần, sơ mi trắng, quần jean, tóc hiển nhiên cũng đã chỉnh lý, quầng thâm mắt cũng bôi đồ che khuyết điểm, chỉ là trong ánh mắt có chút tơ máu hồng, đại khái là mấy ngày này thức đêm. Dì Vương vội vàng chuẩn bị ăn uống cho bọn hắn, bọn họ một chuyến này, phải đi ra ngoài cả ngày, muốn ăn bữa ăn khuya mới trở về.
"Thật sự đã lâu người một nhà không cùng nhau đi ra ngoài chơi, đáng tiếc Tư Ngữ đi không được, Hải Đông cũng không rảnh, chỉ mấy người chúng ta," Chu Đồng vừa phun ít gì lên cổ vừa nói, "Trước kia lúc mẹ vẫn còn, thường mang theo chúng ta ngồi du thuyền đánh bắt cá, sau đó liền ở bên trên trực tiếp làm ăn, chị nhớ rõ có một năm ăn sinh nhật, còn mời dàn nhạc đi lên này."
"Lần này cũng có," Chu Hải Quyền nói, "Người mời nhiều, dùng chính là du thuyền Triệu gia."
Triệu gia có cái du thuyền thương vụ đặc biệt lớn, năm tầng, thuyền lớn hơn 40 mét, Triệu Tuân thích đi xa bằng đường biển, du thuyền nhỏ đi không xa, vì thế đặt biệt mua, bởi vì thể tích đủ lớn, đặc biệt thích hợp mở party.
"Mọi người chơi vui vẻ, tôi nếu không có chút say tàu, liền đi cùng mọi người." Dì Vương cười nói với Tiếu Dao.
Tiếu Dao đột nhiên qua đi ôm bà một cái, dì Vương sửng sốt một chút, nói: "Cậu làm gì vậy?"
Tiếu Dao cười cười, không nói chuyện, trong mắt có một chút luyến tiếc.
Chu Hải Quyền cùng Triệu Tuân hẹn rất nhiều bằng hữu, trên du thuyền vô cùng náo nhiệt, bất quá náo nhiệt đều là người khác. Tháng bảy mưa nhiều nước lên, ra khỏi Nam Thành, thuỷ vực càng thêm rộng lớn. Tiếu Dao dựa vào lan can, nhìn nước sông phía dưới, trong lòng muốn mắng người.
Nước sông này thoạt nhìn có chút dọa người a, hơn nữa có chút hồn.
"Đang nhìn gì đây?" Triệu Lê Hoa mặc một thân váy trắng, vỗ về tóc nhích lại gần, "Cũng không thấy em vui chơi gì, vừa rồi đồ cũng không như ăn uống gì."
Tiếu Dao nói: "Em nghĩ, này nếu ngã xuống, có cứu trở về hay không."
Triệu Lê Hoa cười nói: "Em muốn nhảy à?"
"Nhiều người như vậy, vạn nhất rơi xuống làm sao bây giờ?"
"Trên thuyền có thiết bị có thể cấp cứu," Triệu Lê Hoa nói, "Bất quá cũng không phải vạn vô nhất thất*, nước sông này nhìn không động tĩnh, phía dưới chảy rất xiết, nói không chừng vài giây người liền không thấy... Em cũng thật hay nghĩ nhiều, đi thôi, đi ăn chút gì, bọn họ mới vừa bắt mấy con cá, vừa lớn vừa béo, thứ này hiện tại có tiền cũng khó ăn được, mùa này cấm bắt đây."
*Vạn chuyện không có chuyện nào sơ suất.
Tiếu Dao lắc đầu: "Em không ăn, chị đi ăn đi."
Triệu Lê Hoa cười cười, nói: "Chị đây theo ngốc một hồi."
Bất quá Triệu Lê Hoa cũng không ngốc bao lâu, bởi vì Chu Hải Vinh đi tới. Tiếu Dao vừa nhìn thấy hắn đi tới, trái tim kịch liệt nhảy lên. Cậu nhấp nhấp môi, dựa vào lan can thượng. Triệu Lê Hoa cười nói: "Hải Vinh, vị này nhà chú hình như có chút không vui nha, chú còn không nhanh tới dỗ."
Chu Hải Vinh cười cười, cùng Triệu Lê Hoa nói nói mấy câu, chờ đến lúc Triệu Lê Hoa đi rồi, liền đứng ở bên người Tiếu Dao.
Nhưng là hai người bọn họ không có lời gì để nói, Tiếu Dao không nói chuyện, Chu Hải Vinh cũng không nói chuyện. Tiếu Dao quay người, dựa vào trên lan can, gió thổi rối loạn đầu tóc cậu tỉ mỉ chải chuốt.
"Hai chúng ta, có thể không ly hôn hay không a?"
Chu Hải Vinh không nói chuyện.
"Chúng ta có thể lại nỗ lực thử xem mà, em thật sự......"
"Tiếu Dao, em đừng nói nữa, làm cho mọi người đều khó xử." Chu Hải Vinh nói, "Hôm nay ra ngoài chơi, hy vọng chúng ta đều vô cùng vui vẻ, được chứ?"
Tiếu Dao liền trộm lau nước mắt, cậu phát hiện cậu hôm nay cũng không cần ấp ủ, nước mắt tự nhiên tới, đây là đối thoại cuối cùng của Tiếu Dao cùng Chu Hải Vinh.
Cậu bỗng nhiên thực cảm khái, muốn cùng Chu Hải Vinh chân thành mà nói vài câu, liền kêu lên: "Chu Hải Vinh......"
"Hải Vinh, hai người các cậu mau tới đây nha, cá sống mới vừa câu thái lát, rất tươi." Bên ngoài có người kêu.
"Đi ăn chút." Chu Hải Vinh nói liền kéo tay Tiếu Dao, đi vào hướng bên trong. Lời Tiếu Dao tới bên miệng, lại nuốt trở vào.
Kế tiếp hết thảy đều là rất bận rộn, bọn họ một đám người ăn chút gì, nói chuyện phiếm, uống rượu, nghe dàn nhạc ở bên cạnh ca hát, có vô số mỹ nữ soái ca, khiêu vũ, vui đùa ầm ĩ, hết thảy đều như là lần cuồng hoan cuối cùng. Một số biết ca hát, sẽ lên đài kêu dàn nhạc tấu nhạc đệm ca hát, Chu Hải Vinh cũng đi lên hát một bài, hát một bài《 Tôi không hối hận 》.
"Đã nói không quay đầu lại không nhớ hứa hẹn, duyên phận hết người quay đầu đi, nếu còn có cái gì đáng giá tôi lưu lại, tôi nghĩ là người từng yêu tôi......"
Một bài hát thật tầm thường, đại khái cũng đại biểu tâm tình nào đó của Chu Hải Vinh, nhưng nghe người đều vô tình, mỉm cười mỉm cười, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, đại khái chỉ có Tiếu Dao, lòng có sở cảm.
Tôi không hối hận từng được yêu, chỉ là không thể yêu đến cuối cùng.
Một khúc kết thúc, Chu Hải Vinh cười từ trên đài xuống dưới, bạn bè kêu hắn lại hát hai bài: "Giọng của cậu nghe hay thế à."
Tiếu Dao lại đi tới, cầm microphone nói: "Tôi hát cho mọi người một bài hát đi."
"Thăm Thanh Thủy Hà, Thăm Thanh Thủy Hà." Không đợi cậu nói chuyện, liền có người vỗ tay nói, "Trên TV đã gặp qua, đã sớm muốn nghe cậu hát tại hiện trường nha."
Tiếu Dao liền đi hỏi dàn nhạc, dàn nhạc không có bản nhạc, đành phải dùng di động tìm nhạc đệm cho cậu. Chu Hải Quyền đang cùng Triệu Tuân nướng cá, thấy Tiếu Dao lên đài, Triệu Tuân nói: "Bài hát này tôi phải nghiêm túc nghe, lần trước chưa từng nghe kĩ qua."
Anh ta nói liền cởi tạp dề, đi qua xem náo nhiệt, Chu Hải Quyền cười cười, cũng buông đồ vật trong tay xuống, sửa sang một chút, đến trong đám người cầm ly rượu nhấp một ngụm, thấy Tiếu Dao dáng người đứng thẳng, thần thái an tường, đang hát:
"Đào Diệp Nhi tiêm thượng tiêm,
Lá liễu nhi thanh đầy thiên,
Ở này vị cái này minh a công,
Lắng nghe ta tới ngôn......"
Ca từ đồng dạng, lần này hát lại rất không giống, càng thong dong hơn chút, cũng càng cao kháng một chút, đặc biệt là đoạn nhảy sông tuẫn tình, cũng không biết Tiếu Dao là làm sao vậy, sắc mặt đỏ bừng, xướng rung động đến tâm can, thái độ không hề uyển chuyển thê lương, đảo mắt khúc đã đến một đoạn cuối cùng, Tiếu Dao cầm microphone, chậm rãi đi ven du thuyền, vừa đi vừa hát:
"Mưa thu hạ liên miên,
Tiết sương giáng kia nước trong hà.
Hảo một đôi chung tình người nha,
Song song nhảy xuống hà nha."
Trên sông gió rất lớn, microphone đều là tiếng gió, cơ hồ muốn nuốt sống thanh âm của cậu. Bừng tỉnh một hồi đại mộng này, rốt cuộc phải đến cuối. Tiếu Dao đỏ mắt nhìn nhìn thuyền đầy người, bọn họ cười, khen ngợi mà nhìn, còn có một ít bị xướng từ cảm động, trên mặt mang theo chút buồn bã, cậu lại nhìn Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh tránh né ánh mắt cậu, chờ một lát lại nhìn qua, nghe cậu xướng:
"Si tình nữ tử kia đa tình hán nha, biên thành tiểu khúc nhi, tới thăm nước trong hà."
Cậu lại lui về phía sau một bước: "Biên thành tiểu khúc nhi, tới thăm, nước trong hà."
Mấy chữ cuối cùng cơ hồ bị bao phủ trong tiếng gió, cậu ném microphone trong tay xuống mặt đất, mọi người đều sửng sốt, gió thổi đến tóc cậu bay loạn, nửa che nửa lộ đôi mắt của cậu đỏ bừng, cậu leo lên trên mép thuyền cao cao, nhìn mọi người kinh hoảng mà nhìn hắn.
Giờ khắc này, giờ khắc này.
"Chu Hải Vinh!" Cậu hét to một tiếng, nước mắt cuồn cuộn mà rơi, sau đó đôi mắt vừa nhắm, ở trước mắt bao người thả người nhảy, nháy mắt hoàn toàn chìm vào bên trong nước sông.
【 Sinh mà từ ta 】*
*Sống mà lìa xa
- ---------------------------------------------------
CHƯƠNG HƠI NGẮN
NHƯNG
NHẢY RỒIIIIIIIIIIII
#TGiai

Chương trước Chương tiếp
Loading...