[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 147
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 139
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
"A, Tiếu Dao ca ca, một nét bút sai rồi." Chu Tư Ngữ nhắc nhở cậu.
Tiếu Dao liền nhấp môi, "Ân" một tiếng, cầm lấy cục tẩy đem một nét vẽ sai bôi đi.
Chu Tư Ngữ nói: "Vẽ thật giống."
Chu Hải Quyền nghe vậy liền muốn đứng lên, Tiếu Dao nói: "Chờ một chút, còn kém vài nét bút."
Tuy là ký hoạ, cậu lại vẽ rất nghiêm túc, chỉ chốc lát trên cơ bản đã hoàn thành toàn bộ, dì Vương bưng trái cây đi lên, nói: "Nha, vẽ thật giống, cậu còn biết vẽ tranh nữa."
Tiếu Dao nói: "Khi còn nhỏ học, còn không vẽ giỏi bằng Tư Ngữ."
Cậu nói liền lấy giấy vẽ từ bản gỗ xuống: "Vẽ xong, anh đứng lên đi."
Chu Hải Quyền liền đi tới, cầm ở trong tay quan sát một hồi, nói: "Tặng anh nhỉ?"
"Tùy tay vẽ, anh nếu như muốn, về sau chính thức vẽ cho anh một bức."
"Cái này đã được rồi," Chu Hải Quyền nói liền cất bức tranh đi, nói với dì Vương, "Dì vẽ tranh ở đây với Tư Ngữ đi, cháu với Tiếu Dao nói chút chuyện."
Tiếu Dao đều có thể cảm giác được tâm tư vội vàng trong giọng nói của anh về điểm này, lập tức hỏi: "Chuyện gì?"
"Đợi lát nữa em sẽ biết."
Dì Vương thoáng nhìn hai người kia giấu không được ái muội tình tố, liền cười nói: "Được, hai người có cần thứ gì thì gọi tôi."
Chu Tư Ngữ vội nói: "Tiếu Dao ca ca, khi nào anh đi nói với em một tiếng, em tiễn anh a."
Tiếu Dao liền cười cùng Chu Hải Quyền xuống lầu, vừa mới đi đến lầu 3, liền nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện, chờ thời điểm đi đến lầu hai, vừa lúc gặp phải Chu Hải Vinh đi lên.
Chu Hải Vinh thấy hai người bọn họ cũng sửng sốt một chút, đại khái là phát hoảng, một bước đạp không, thiếu chút nữa té ngã, bắt lấy lan can mới đứng vững.
Chu Hải Quyền nói: "Sao mới lúc này đã trở về?"
"Em còn không thể trở về?" Chu Hải Vinh đứng yên nói.
"Anh là nói sao chú trở về cũng không nói một tiếng." Chu Hải Quyền nói, "Chú không phải nói với dì Vương chú muốn tết Nguyên Tiêu mới trở về sao?"
"Không muốn chơi, trở về trước." Chu Hải Vinh nói xách theo rương hành lý liền đi lên, thời điểm đi ngang qua bên người bọn họ nhìn thoáng qua phía Tiếu Dao, Tiếu Dao hơi có chút ngượng ngùng mà gật đầu một cái về phía hắn.
Chu Hải Vinh không nói với cậu lời nào, trực tiếp vào trong phòng mình. Dì Vương nghe thấy động tĩnh từ cửa thang lầu thăm dò nhìn xuống dưới, hỏi: "Hải Vinh đã trở lại?"
Chu Hải Quyền gật gật đầu: "Dì đi hỏi hỏi nó ăn cái gì không, giờ này cũng không biết nó đã ăn chưa."
Dì Vương gật gật đầu, Chu Hải Quyền kéo Tiếu Dao tới phòng mình, Tiếu Dao đi vào, nói: "Nếu không em đi trước vậy?"
"Em phải làm quen," Chu Hải Quyền nói, "Chúng ta đều phải làm quen, nó cũng giống vậy. Hơn nữa lúc ở Provence không phải đã giải quyết sao? Không được tự nhiên là bình thường, chính là bởi vì đôi bên không được tự nhiên, mới nên ở chung nhiều, tập quen ka2 tốt rồi."
Tiếng nói Chu Hải Quyền vừa dứt, bên ngoài liền lại truyền đến "Phanh" một tiếng tiếng đóng cửa, ngay sau đó đó là thanh âm của dì Vương: "Không phải mới trở về, lại muốn đi ra ngoài?"
Chu Hải Quyền liền mở cửa đi ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy Chu Hải Vinh đã xách theo một cái túi đi xuống dưới, đi một nửa bỗng nhiên lại quay đầu, nhìn thấy Chu Hải Quyền, liền nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, không phải khiến mọi người ngột ngạt, em đi không phải bởi vì Tiếu Dao, có việc, đi ra ngoài mấy ngày, chỉ trở về lấy chút đồ vật."
Hắn nói rồi đi xuống lầu, dì Vương vội vàng đi theo, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói chuyện, Chu Hải Quyền đem cửa phòng đóng lại, nói: "Mặc kệ nó."
Hôm nay mời Tiếu Dao đến đây, vốn là muốn cho Tiếu Dao chút lãng mạn nhỏ kinh hỉ nhỏ, kết quả chân trước Triệu Lê Hoa tới, chân sau Chu Hải Vinh cũng đã trở lại, không khí đều ngưng động.
Tiếu Dao nhìn nhìn phòng Chu Hải Quyền nói: "Em thật đúng là chưa từng nhỉn kĩ phòng của anh, mỗi lần tiến vào cũng không dám nhìn nhiều."
Trước kia Chu Hải Quyền chỉ cần đơn độc gọi cậu qua đây, nhất định xụ mặt không có chuyện tốt. Trong lòng cậu nhiều ít có chút sợ hãi, cũng không dám nhìn kỹ. Hiện giờ nhìn kỹ, chỉ cảm thấy phòng Chu Hải Quyền cũng hơi quá đơn giản, vẫn là phòng Chu Hải Vinh trang hoàng tinh mỹ.
"Phòng vệ sinh sửa xong rồi?"
Chu Hải Quyền gật gật đầu: "Nhà cũ, lúc trước muốn làm cái này, cũng phí rất nhiều công sức."
Tiếu Dao liền cười, nói: "Anh lúc trước xây nhà vệ sinh riêng này, là vì phòng em nhỉ?"
Chu Hải Quyền nói: "Em còn biết, hơn nửa đêm bò lên trên giường anh."
Đó thật là một đoạn quá khứ Tiếu Dao nhớ tới là xấu hổ, cậu vào phòng vệ sinh nhìn nhìn, phòng vệ sinh cũng là phong cách lãnh đạm, rất đơn giản, xem xong rồi muốn quay người, kết quả trực tiếp đụng vào trong lòng ngực Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền thuận thế ôm lấy cậu, Tiếu Dao bắt lấy cổ áo anh nói: "Vừa không có ai anh lại không thành thật."
Chu Hải Quyền vốn dĩ chỉ là muốn ôm ôm Tiếu Dao, nghe Tiếu Dao nói như vậy, liền cảm thấy bản thân không thể lãng phí gánh chịu hư danh, vì thế liền hôn xuống, Tiếu Dao vừa rồi vẽ tranh vẽ đến chính mình xuân tâm manh động, liền không có tránh né, hai người chỉ chốc lát hôn đến khó xa khó rời, mãi cho đến Tiếu Dao đụng vào cửa toilet, vang ầm lên một tiếng, hai người mới tách ra. Chu Hải Quyền liền cười, duỗi tay sờ soạng dòng nước trên khóe miệng Tiếu Dao, nói: "Lại đây, anh cho thứ này."
Tiếu Dao liếm liếm môi, cậu hôn có hơi không đủ.
Cậu thật sự rất thích hôn môi, cảm thấy rất thoải mái, hôn đến mềm cả người.
Bất quá cậu đương nhiên ngượng ngùng nói ra, đi theo Chu Hải Quyền tới thư phòng bên cạnh. Chu Hải Quyền liền từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra vừa nhìn, thế nhưng là hai chiếc nhẫn.
Chu Hải Quyền liền lấy một chiếc ra, bắt lấy tay cậu liền đeo lên cho cậu. Tiếu Dao rất kinh hỉ, lại có hơi ngoài ý muốn, nói: "Anh cũng chưa hỏi em có đồng ý hay không đó, đã đeo lên cho em."
"Đây không phải nhẫn cưới, anh hỏi thăm, thời gian yêu đương cũng có thể đeo nhẫn, đeo ở ngón giữa, minh chứng tình yêu cuồng nhiệt. Của anh, đeo cho anh."
Làm theo quy trình cứ như kết hôn vậy. Tiếu Dao liền cười cầm một cái nhẫn khác đeo cho Chu Hải Quyền, sau khi Chu Hải Quyền đeo xong, bỗng nhiên lại ôm cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi có phải còn chưa có hôn đủ hay không?"
"A?" Tiếu Dao sửng sốt một chút, nghĩ Chu Hải Quyền nảy chẳng lẽ là con giun trong bụng cậu sao, cái này cũng biết?!
Chu Hải Quyền cười nói: "Đừng nóng vội, để em hôn cho đủ."
Anh nói liền một mạch đem Tiếu Dao ôm lên, Tiếu Dao la lên một tiếng, kẹp lấy eo anh, cánh tay ôm cổ Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền buồn cười nói: "Em nói nhỏ chút, muốn đem dì Vương cùng Tư Ngữ đều gọi xuống?"
Tiếu Dao tức khắc cả mặt đỏ bừng, đã bị Chu Hải Quyền trực tiếp ném tới trên giường, bị đè dưới thân, Tiếu Dao vốn đang còn giãy giụa, bị hôn vài giây, đã bị đầu lưỡi Chu Hải Quyền bắt làm tù binh.
Cậu thật sự rất thích hôn môi, chỉ là lần này tay Chu Hải Quyền không có thành thật mấy, muốn duỗi vào trong quần áo cậu, Tiếu Dao gắt gao ngăn chặn, chính là không cho anh thực hiện được. Chu Hải Quyền liền hơi nhõm dậy, thở phì phò nói: "Anh chỉ sờ sờ......"
"Không được."
"Vậy em sờ anh."
"Không muốn."
Tiếu Dao chạy nhanh bò dậy, cậu cảm thấy mình hiện tại ý chí có hơi không kiên định, chỉ sợ Chu Hải Quyền lại dỗ dành cậu lại theo anh, tiến độ này quá nhanh, Triệu Chi Lan hôm nay còn gửi tin nhắn cho cậu nữa, hỏi cậu tiến hành đến bước nào rồi, còn dặn dò cậu không được để Chu Hải Quyền đắc thủ nhanh như vậy. Chính cậu cũng cảm thấy quá nhanh, khả năng vẫn là do tuổi còn nhỏ, cảm thấy yêu đương vẫn là từng bước một từ từ tới tương đối tốt, chỉ cái này đã nhanh hơn nhiều so với ảo tưởng về hành trình tình yêu trước kia của cậu, rốt cuộc là hai người đàn ông yêu đương, rất dễ dàng vừa động đã cháy.
Chu Hải Quyền thấy cậu muốn chạy, liền bắt lấy cánh tay cậu, lại đem cậu túm trở về. Nam nhân đều là sinh vật ham muốn chinh phục tương đối mạnh, lôi kéo trên giường ngược lại càng dễ dàng khiến người hưng phấn, mắt anh liền có hơi đỏ, thở hổn hển cũng có chút mệt, đè Tiếu Dao lại hôn, hôn một hồi lâu mới buông lỏng cậu ra, ôm cậu không hề động.
Tiếu Dao cũng có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trên thân thể Chu Hải Quyền, liền không dám động, hai tay ở trên lưng Chu Hải Quyền vỗ về, nghe tiếng tim đập kịch liệt của anh.
Đại khái hoãn hơn mười phút, Chu Hải Quyền mới bình tĩnh trở lại, lần này người liền đứng đắn ôn nhu hơn nhiều, sờ mặt cậu một chút, xoay người nằm xuống ở bên cạnh cậu, hỏi: "Em muốn dọn qua đây sống hay không?"
"Không cần." Tiếu Dao phải dọn qua đây không còn phải bị ăn sạch sẽ.
Chu Hải Quyền liền cười, nghiêng người nhìn cậu, nói: "Mấy em qua mười lăm muốn đi thành phố nào, định rồi sao?"
"Vân Châu." Tiếu Dao nói, "Còn rất xa, trước khi sư phụ nói với em, em cũng chưa nghe nói qua thành phố này, tìm kiếm trên mạng thử, ở Tây Nam."
Thành phố năm sau bọn họ tuần diễn, trên cơ bản đều là thành phố nhỏ ngoài tuyến ba, có rất nhiều đều thuộc về địa phương nghe tới tương đối xa lạ. Chu Hải Quyền nói: "Đi mấy ngày?"
"Phỏng chừng đến một tháng, bởi vì Vân Châu xong rồi phải đi Liên châu, sau đó Phú Dung thị, Dương Bắc thị gì đó, liên tiếp đi, bước đầu định chính là như vậy."
"Anh đây có rảnh sẽ đi thăm em." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao gật gật đầu, duỗi tay sờ soạng một chút tay Chu Hải Quyền, nhẫn trên ngón tay hơi hơi phiếm ngân quang, Chu Hải Quyền bỗng nhiên lại nhích lại gần, nằm nghiêng đến gần cậu, nhìn đôi mắt cậu, sau đó nói: "Anh yêu em."
Tiếu Dao liền có chút ngượng ngùng, cảm thấy hai người dán quá gần rồi, vì thế liền cười. Chu Hải Quyền lại hỏi: "Em thì sao?"
"Em cái gì?" Tiếu Dao giả bộ hồ đồ.
"Em nói đi?"
Tiếu Dao liền cười nói: "Em nha...... Anh nói đi?"
"Anh muốn nghe em nói, em trước nay đều chưa nói qua cái này."
Tiếu Dao không nói chuyện, Chu Hải Quyền liền vươn tay tới, miết miết cánh môi hồng nộn của cậu. Tiếu Dao đột nhiên vươn cánh tay tới, ôm eo Chu Hải Quyền, cứ như vậy ở trong lòng anh một hồi, đột nhiên cảm thấy chính mình như vậy rất nữ.
Cậu liền cảm thấy rất e lệ, vì thế lại nhích nhích lên trên, sau đó đem đầu Chu Hải Quyền ấn ở trong ngực mình, trao một tư thế, trong lòng lúc này mới thoải mái.
Chu Hải Quyền cũng không cảm thấy làm sao cả, dán ở trong ngực cậu nói: "Tim em đập thật nhanh."
Tiếu Dao cảm thấy còn ổn, không có đập nhanh như vừa rồi.
Sau đó Chu Hải Quyền lại nói: "Hòn đá nhỏ cộm mặt anh."
*Cái mà ai cũng biết là cái gì á, cho ai không biết thì trên ngực có hai cái, ngang hàng á.
Tiếu Dao: "......"
Cậu nhanh tay đem đầu Chu Hải Quyền đẩy ra bên ngoài, Chu Hải Quyền liền không có ý tốt mà cười.
- -----------------------------------------------------------
ÔI TÔI CŨNG THÍCH TỀNH IU NHƯ VẦY Á CHỪ