Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính
Chương 57: Chương 57
Sau khi Sở Trăn đáp ứng với người ở đầu bên kia điện thoại, hắn lại lần nữa khởi động ô tô, đi về phía siêu thị ở gần khách sạn Thiết Yến.
Ngừng xe xong, tiến vào siêu thị, Sở Trăn cảm thấy có chút mờ mịt.
Dù sao bản thân hắn rất hiếm khi đi dạo siêu thị, lần đầu tiên đi siêu thị chính là đi cùng Đường Miên Miên mua gia vị, đối với đồ dùng của phái nữ, trong lúc nhất thời hắn không biết sẽ phải đi đến khu vực nào, kệ hàng nào mới tìm được.
Hẳn là ở quanh khu đồ dùng hàng ngày khăn tay bàn chải các loại?
Đại não Sở Trăn vận chuyển một phen, quyết định trước tiên tìm quanh khu đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, nghĩ thầm nếu như thật sự tìm không thấy, hắn còn có thể xin giúp đỡ từ nhân viên phục vụ ở siêu thị, tuy rằng, kia...!có chút xấu hổ.
Chẳng qua may mà suy nghĩ của Sở Trăm không sai, sau khi hắn nhìn thấy một loạt khăn tay, giấy ăn, giấy vệ sinh các loại, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy một loạt kệ hàng đặt đồ dùng riêng dành cho phái nữ.
Chẳng qua, dòng người trong siêu thị khá lớn, thời điểm Sở Trăn tiến lại gần, bên kia đang có hai nữ sinh thảo luận:
"Bà nhìn cái hai loại này xem, bịch băng hàng ngày này 20 miếng 49 đồng, cái bịch kia 40 miếng 76 đồng, nếu chia lẻ từng cái ra, nhất định là mua bịch 40 miếng tiện nghi hơn."
*Có hứng thú xem giá bvs thì mời đọc chú thích: 4.9 đồng = 17.6 VNĐ, 7.6 đồng = 27.3 VNĐ.
"Nhưng mà bịch 40 miếng là loại mỏng, lưới, chủ yếu là thoáng mát thôi còn loại 20 miếng kia dày hơn nhiều, dùng yên tâm hơn, giá cũng không chênh lệch là bao."
"Ai nha, cái này nhãn hiệu băng ban đêm này tuần trước tôi còn thấy 4.9 đồng bịch 4 miếng cơ mà, bà xem chẳng biết như thế nào mới qua một tuần đã tăng giá rồi."
"Cái nhãn hiệu Vệ Vệ này tinh xảo, sờ mỏng lại hấp thu tốt, khó tràn, thích hợp dùng cho mùa hè lắm, tuần trước chắc là khuyến mãi mới có giá rẻ thế thôi, hay là chúng ta qua xem quầy bên kia đi, đang có mấy loại giảm giá kìa?"
Hai nữ sinh nói xong liền đi qua bên kệ hàng khác.
Sở Trăn quét mắt nhìn vài tấm bảng giá trên kệ đồ dùng, đối với mấy từ như "Mặt lưới" "Siêu mỏng" "Có cánh", đây thật sự là nằm ngoài phạm vi của hắn, Sở Trăn lập tức cảm thấy mua băng vệ sinh cho con gái còn khó hơn việc nghiên cứu đầu tư hạng mục nhiều.
Chẳng qua cho dù không hiểu, nhưng mấy từ vừa nghe được từ hai nữ sinh kia thảo luận, hắn vẫn bắt được điểm mấu chốt trong đó.
Băng vệ sinh hàng ngày và băng vệ sinh ban đêm.
Mặt ngoài thiết kế có lưới và mua loại siêu mỏng.
.
Được tại # TRÙ Mtruyện.
o rg #
Mùa hè thích hợp dùng loại mỏng.
Hiện tại cũng xem như buổi tối, vậy khẳng định là có thể mua loại ban đêm, chẳng qua nói không chừng ban ngày ngày mai Đường Miên Miên cũng cần dùng, hay là mua hết đi nhờ?
Sở Trăn hơi mím môi, dựa theo những gì hai nữ sinh kia vừa nói, sau đó bắt đầu lấy hàng từ trên giá hàng.
Nhưng vừa mới định lấy hàng hắn lại phát hiện băng ban đêm còn phân loại theo thiết kế chiều dài 290, 350, 420.
Sở Trăn xoắn xuýt một chút, cũng không biết chiều dài nào là thích hợp nhất với con gái, vì thế dứt khoát mỗi chiều dài đều lấy một loại.
Sợ sáng mai Đường Miên Miên cần dùng, hắn lại thuận tay lấy thêm vài bịch loại nhật dụng*, cuối cùng nhìn thấy bên cạnh quầy hàng có vài bịch "Bỉm An Tâm" hắn quyết định lấy thêm mấy bịch.
*Hàng ngày là loại bé, nhật dụng là loại chị em hay dùng ấy, ban đêm vẫn là ban đêm:33
Tuy rằng hắn chưa mua băng vệ sinh bao giờ, nhưng hắn từng đọc qua sách sinh học cơ thể, con gái mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày phía dưới chảy máu, Sở Trăn nghĩ, chảy máu giống đi tiểu, tính chất có chút giống nhau.
Loại "Bỉm An Tâm" này, thật sự có chút giống với tã giấy của người lớn, có một đoạn thời gian ông nội hắn đột phát bệnh tim hắn đã từng thay cho ông hắn, vì vậy hắn nghĩ thầm, ước chừng nguyên lý hoạt động đều như nhau.
Bởi vì không nghĩ đến phải mua rất nhiều loại, thời điểm tiến vào siêu thị Sở Trăn không lấy xe đẩy hàng.
Cho nên giờ phút này, hắn, một nam nhân mặc tây trang đeo giày da, hai tay ôm đầy băng vệ sinh đi về phía quầy thu ngân, nhận được không ít ánh mắt tò mò ngưỡng mộ của các cô gái khác:
"Bà mau nhìn nam nhân kia xem, trông thật lãnh khốc, cảm giác cứ như tổng tài bá đạo bước ra từ trong tiểu thuyết ấy."
"Tổng tài bá đạo còn cần tự mình đi ra ngoài mua đồ sao? Tùy tiện phân phó thủ hạ dưới trướng là được rồi, chẳng qua nam nhân kia trông rất có phong thái đấy chứ, biết đâu lại có thủ hạ dưới trướng thật."
"Hẳn là hắn mua Vệ Vệ cho bạn gái dùng đấy, lần đầu tiên bạn trai tôi mua giúp tôi anh ấy cũng lấy một loại của hãng Vệ Vệ này, mà nhìn kìa, hắn mặc tây trang đeo giày da, nhưng tay lại cầm một đống băng vệ sinh cho con gái, cảm giác đáng yêu tương phản thế nào ấy."
"Cẩu độc thân như chúng tôi vừa dính một vạn điểm bạo kích."
...!
Sở Trăn xách túi băng vệ sinh đi xuyên qua đám người, nghe được những nữ sinh ở phía sau kia nghị luận, người trước giờ không thèm nhìn người khác một cái như hắn, sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mà nội tâm loáng thoáng dâng lên ý mừng.
Hóa ra con gái cảm thấy nếu con trai có thể mua băng vệ sinh cho họ thì người con trai đó đều là bạn trai của cô gái kia sao?
Hóa ra cái thứ gọi là mua băng vệ sinh hộ này chính là một biểu hiện của việc khoe ân ái?
Vậy thì có phải, thật ra Miên Miên đối với hắn, đối với hắn...!Kỳ thật ở sâu trong nội tâm cô ấy vẫn có suy nghĩ ỷ lại vào hắn, bằng không vì sao tự nhiên lại đưa ra yêu cầu như thế với hắn?
Bởi vì ảnh hưởng từ trạng thái vui vẻ này, sau khi Sở Trăn trả tiền cho siêu thị xong, hắn không hề ghét bỏ túi mua hàng của siêu thị đều là màu trắng trong suốt.
Hắn trực tiếp mang cái túi kia đi về phía Đường Miên Miên.
Đương nhiên, sau khi Sở Trăn ngừng xe ở bên ngoài khách sạn Thiết Yến, hắn không ngu ngốc đến mức hào phóng xách cả một túi to vào trong, mà là mười phần có lý trí gần mang theo một bịch băng vệ sinh ban đêm gồm bốn miếng có chiều dài 350mm.
Dù sao, đây chính là khách sạn dưới cờ công ty Sở thị của hắn, mang một túi to đựng đồ dùng đó của con gái vào trong, quá tổn hại hình tượng ông chủ lớn của hắn.
Đóng cửa xe xong, Sở Trăn đem bịch băng kia nhét vào trong túi quần, lúc này mới vội vã bước vào Khách sạn Thiết Yến.
Bởi vì không biết Đường Miên Miên đang ở đâu, Sở Trăn gọi điện thoại cho cô:
"Em đang ở phòng nào?"
Đường Miên Miên ngồi trên bồn cầu lâu quá nên đùi đã tê, đầu óc cũng quay cuồng liên hồi, lúc này cô đang ngủ gà ngủ gật trên bệ bồn cầu, đầu cứ gục lên gục xuống.
Sau khi nghe được tiếng chuông điện thoại, ý thức mới dần dần trở về, cô nhấn nút nghe điện thoại.
Thanh âm trong điện thoại là thanh âm quen thuộc, Đường Miên Miên trì độn lập tức báo số phòng mình đang ở.
"Chữ thiên, số chín."
Sở Trăn hiển nhiên là hết sức quen thuộc kết cấu của các khách sạn dưới cờ Sở thị, nghe được tiếng nói vang lên từ điện thoại, hắn trả lời "Lập tức đến." Sau đó liền cúp điện thoại.
Phía ngoài phòng bao cửa không hề khóa, quanh bàn tròn còn có một cái ghế treo túi xách của con gái, trong phòng không có ai cả, đèn nhà vệ sinh sáng rỡ, Sở Trăn nghĩ Đường Miên Miên khẳng định là đang ở bên trong.
Vì thế, hắn đóng cửa lấy vật phẩm cấp cứu ở trong túi quần ra, gõ vang cửa toilet.
"Miên Miên, em mở một khe hở ra, tôi đưa đồ cho em qua khe hở đó."
Sở Trăn hiển nhiên là một người phi thường thân sĩ, không hề có ham mê rình coi biến thái gì đó, cho dù biết người ở bên trong là người trong lòng mình tưởng niệm đến cực điểm, nhưng vì bản năng khắc chế mạnh mẽ nên hắn không hề có suy nghĩ gì quá mức.
Đường Miên Miên ngồi ở trên bồn cầu cạnh cánh cửa, với tay ra là có thể mở được khóa cửa.
Sau khi nghe được lời Sở Trăn nói, đầu của cô chậm rãi chuyển động, sau đó đưa tay từ bên trong mở khóa cửa ra, hé một cái khe nhỏ cho Sở Trăn ở phía ngoài đưa đồ vào.
Sau đó, bàn tay Đường Miên Miên nhận lấy đồ rồi rụt vào trong.
Sở Trăn đưa đồ vật trong tay giao cho Đường Miên Miên xong, thấy tay cô biến mất không thấy đâu nữa, hắn còn thập phần tri kỷ lần nữa khép cửa lại hộ cô.
Đứng ở ngoài cửa, Sở Trăn như một môn thần canh cửa, lưng dài thẳng tắp, qua một hồi lâu, từ xấu hổ, ngượng ngùng, nội tâm mừng thầm, các loại cảm xúc đan xen, lý trí hắn mới dần trở lại đôi chút.
Vì cái gì hắn cảm giác hôm nay Đường Miên Miên nói chuyện có chút không giống bình thường?
Giọng điệu là giọng điệu của người bình thường khi nói chuyện, nhưng khó hiểu hắn cứ thấy có loại cảm giác mông lung, tốc độ nói chuyện của cô cũng chậm hơn bình thường một chút, hơn nữa, người đại diện của Miên Miên đâu...!Nếu cô gặp phải loại chuyện như vậy thì phải gọi điện cho người đại diện yêu cầu cô ấy hỗ trợ chứ...!Làm gì có chuyện bởi vì hắn gọi điện qua đúng lúc cô liền nhờ hắn hỗ trợ?
Quan hệ giữa hai người bọn họ, tuy rằng gần hơn một bước so với quan hệ bạn bè bình thường, nhưng quan hệ của bọn họ còn chưa tới mức cô sẽ chủ động nhờ hắn đi mua loại đồ vật tư mật như vậy?
Cũng giống như hắn thôi, coi như tắm rửa xong không có quần lót mặc, hắn cũng tuyệt đối không nhờ Miên Miên đi mua, nếu quản gia không ở đó hắn liền gọi điện thoại kêu trợ lý chạy đi mua một chuyến.
Dưới sự nghi hoặc của Sở Trăn, Đường Miên Miên rốt cuộc cũng một lần nữa mở cửa nhà vệ sinh ra.
Sau đó, Sở Trăn liền nhìn thấy, Đường Miên Miên cầm di động, chống khung cửa, lòng bàn chân tựa hồ như đứng không vững, bước đi hơi lung lay.
"Em uống say?"
Sau khi Sở Trăn vào cửa liền thấy trên bàn cơm có tới tận mười mấy chai bia.
Vốn dĩ hắn đã cảm thấy Đường Miên Miên có chút không thích hợp, lúc này thấy sắc mặt cô tuy rằng bình thường, ánh mắt cũng không mơ hồ mông lung, nhưng khi đi đường cô căn bản không vững vàng được như bình thường.
Thêm nữa, ánh mắt của Đường Miên Miên trông có vẻ giống như bình thường, nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể phát hiện đôi mắt cô có sự trong trẻo lạ kỳ.
"Không uống say, chỉ có chút choáng."
Đầu óc Đường Miên Miên độn độn, nhưng mà người nào uống say cũng như vậy, cũng cố gắng biện giải mình chưa say.
Sau đó, trong tầm mắt của Sở Trăn, cô di chuyển chậm rãi, trước là đỡ tường, sau là vịn lên lưng ghế, cuối cùng đi đến chỗ để túi xách của mình, cầm túi xách lên, ung dung xoay người:
"Đi thôi."
Sở Trăn thấy cô chậm hơn nửa nhịp so với bình thường, nhưng vẫn tồn tại lý trí, nhìn cô có vẻ bình thường nhưng thực chất là cô đã uống say, chẳng biết tại sao, đáy lòng như nhũn ra, từng trận từng trận khó chịu ập đến.
Cô gái như cô, khẳng định là từ sâu trong tiềm thức cô đã biết, nếu cô uống say sẽ có khả năng gặp phải nguy hiểm, cho nên bản năng thân thể cô liền xuất hiện phản ứng khẩn cấp, khiến cô trông có vẻ như không có việc gì.
Nhưng Sở Trăn lại không biết, rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới có thể khiến cho Đường Miên Miên sinh ra phản ứng khác người bình thường như vậy, cô luôn luôn không quên phải tự bảo vệ bản thân mình mọi lúc mọi nơi.
Nhìn cô gái ở trước mặt luôn chững chạc, đàng hoàng, lại khó hiểu có chút chất phác, cũng không biết là do tưởng niệm mấy ngày nay rốt cuộc không ức chế nổi nữa mà lao ra lồng ngực, hay là sự thương tiếc dành Đường Miên Miên đã đánh tan tầng lý trí cuối cùng, Sở Trăn luôn luôn bình tĩnh tự cao, sau một phen giãy giụa, siết chặt nắm đấm lại thả lỏng bản thân, cuối cùng hắn không khống chế nổi nữa mà tiến lên ôm lấy Đường Miên Miên.
"Về sau, nếu như em mệt tôi có thể cho em mượn bờ vai."
Vốn dĩ, nếu được Sở Trăn gắt gao ôm trong ngực như vậy, miệng còn nói ra những câu ám chỉ như thế, nữ sinh bình thường đều sẽ hiểu được ý tứ của đối phương.
Thích liền gật đầu đáp ứng, không thích thì sẽ đẩy đối phương ra, có thể xem như đó chỉ là một câu an ủi, có đẩy nhau ra cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Mà giờ khắc này, Đường Miên Miên đang chóng mặt đau đầu, cô không còn hơi đâu mà suy nghĩ xâu xa về lời nói của Sở Trăn.
Nếu mệt có thể mượn bờ vai.
Trong đầu cô chỉ hiểu có mấy câu này, không thể suy nghĩ sâu xa thêm được nữa, Đường Miên Miên liền nhanh chóng đưa ra một kết luận: Cô có hơi mệt.
Vì thế, dưới cái ôm ấm áp của Sở Trăn, Đường Miên Miên gật gật đầu, thuận theo tựa lên trên vai của Sở Trăn.
Sở Trăn...!Không nghĩ đến Đường Miên Miên say rượu sẽ thuận theo như vậy, trong lúc nhất thời bắt đầu nghĩ ngợi lung tung:
Miên Miên có phải đã cảm giác được sự chân thành của hắn rồi hay không, hơn nữa cô còn đặc biệt tín nhiệm hắn, cho nên trong tiềm thức không hề bố trí trạng thái phòng vệ với hắn?
Có lẽ chính Miên Miên cũng không biết, thật ra nội tâm của cô cũng có hảo cảm nhất định đối với hắn?
Sở Trăn bị suy đoán của mình làm kinh hãi đến vui cực kỳ, một trái tim điên cuồng nhảy đứng lên, nhất là cơ thể Đường Miên Miên đang nằm trong lồng ngực hắn mềm mại chưa từng có, khác hoàn toàn với khi hai người bọn họ đánh nhau, không còn cứng cáp như khi hai người gương cung bạt kiếm, khiến Sở Trăn sinh ra hy vọng chỉ muốn thời gian mãi dừng lại ở thời khắc này, hắn cũng không muốn trôi qua mấy ý nghĩ xằng bậy lung tung.
Song, khi Sở Trăn ôm Đường Miên Miên, muốn nâng tay vuốt ve tóc cô một chút, thuận tiện thổ lộ bộc bạch lời trong lòng thì bỗng nhiên cửa phòng ăn được mở ra.
Người mở cửa, không phải ai khác, chính là người đại diện của Đường Miên Miên, người Đường Miên Miên vốn định xin giúp đỡ mua hộ cô một bịch vật phẩm riêng tư.
"Sở...!Sở tổng?! Ngài...!Hai người?"
Hoắc Lệ Lệ gọi người kéo ra về gara sửa xe sau đó lập tức gọi taxi chạy đến đây, vừa định nói "Miên Miên, để em đợi lâu rồi ", lời nói còn chưa tuôn khỏi miệng đâu, không nghĩ đến trước mắt liền xuất hiện hình ảnh làm người ta khiếp sợ.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Lệ Lệ: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tình huống này là gì?.