Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 89



Bùi Thừa Quang c.h.ế.t lặng không nói nên lời: "Chuyện có vậy thôi á?”
“Vâng, có vậy thôi."
"Vậy thì anh cũng chịu, hạt dẻ đó còn chưa chín ấy!”
Dư Tương khịt mũi hứ một cái, xỏ dép đi ra ngoài, hai quả dưa Ninh Miễn đưa tới đều ở trên bàn, cô nhặt một quả lên rửa sạch, cắt ra cắn một miếng, thật sự rất ngọt. “Quả dưa này từ đâu mà có?”
“Anh Ninh Miễn cho ạ.”
Bùi Thừa Quang gặm một miếng dưa thanh mát ngọt mềm, giọng điệu chua chát trêu cợt nói: “Miệng nói anh Ninh Miễn sao nghe trôi chảy thế không biết!”
Dư Tương xụ mặt: “Em thích nói đấy làm gì được nào!”
Bùi Thừa Quang nghẹn không nói nên lời, một lúc sau mới mang bộ dạng lên mặt dạy đời cụ non nói: “Haizz, gái lớn như bát nước đổ đi!”
Sao lại không gọi cậu một câu anh Thừa Quang chứ?
Sau khi ăn dưa xong, Bùi Thừa Quang đi chơi bóng rổ dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, trong khi Dư Tương lấy áo len ra rồi bật nút tốc độ nhanh chóng, cô đã luyện tập nhiều ngày rồi cũng đã nắm bắt và dần quen. Đến chiều tối nay làm trót lọt cho xong mũi cuối cùng.
Lúc đó bà ngoại Lâm vừa ra ngoài về, bà cũng không ngại nóng mà mặc áo len lên đến gương soi xem sao, đúng vừa khít!
Dư Tương tự tin nói: "Tiếp theo chính là áo len của ông, cháu nghĩ trước khi nhập học là làm xong toàn bộ.”
“Cô nương kia ơi, đừng làm quá mệt nhé!”
“Bà ơi, bây giờ cháu là thợ lành nghề rồi!"
Dư Tương nói làm là làm liền, bắt đầu nối chỉ rồi đan, mất một ngày đan cũng đã thành hình áo len của ông ngoại Bùi, ba ngày sau chỉ thiếu mỗi hai bên cánh tay áo là xong.
Vào ngày sắp kết thúc, Dư Lộ đến thăm người lớn trong nhà, mang theo năm hoặc sáu cân hạt dẻ sống và một con gà tre nhỏ do Lâm Bảo Chí mang về, đây là em trai của một người đồng nghiệp làm tài xế chở hàng lúc làm vận chuyển lén mang từ bên ngoài về phân bán cho mọi người.
Dư Tương nhìn đám hạt dẻ cũng không biểu cảm gì, cái vẻ thích thú mê đắm của cô trước đó thật hữu dụng, quả nhiên Dư Lộ đang dùng Bùi Thừa Quang như một tên để sai sử, cô ta muốn thông qua cậu biết được từng nhất cử nhất động của cô ở trong Bùi gia.
Mặc dù biết là món hạt dẻ sắp lên sàn chứng khoán, cho nên nó phổ biến vô cùng, và có thể đây chỉ là trùng hợp thôi, cái suy nghĩ có chút ác ý của Dư Lộ đối với cô mà nói lại là một sự an toàn.
Dư Lộ cùng bà ngoại Lâm bóc hạt dẻ, vừa bóc vừa nói: "Mẹ cháu cũng muốn qua đây thăm bà ngoại, nhưng bà ấy bị đơn vị gọi đi làm thêm giờ, đơn vị hiện đang kiểm tra, rất bận rộn."
“Vậy cứ để nó làm việc đi, bố sau sắp về rồi nhỉ?”
“Hai ngày nữa ạ!”
Vừa nói chuyện phiếm vừa bóc hạt dẻ đã xong, hạt dẻ phối hợp với gà tre hoàn hảo làm thành món gà quay hạt dẻ, mọi việc xong xuôi, bà ngoại Lâm liền ôm dưa lên bổ dưa gang cho mọi người ăn, đương nhiên cũng không quên nhắc tới chuyện Dư Tương anh hùng cứu con ch.ó của Ninh Miễn.
Tương Tương à, hôm qua bà có gặp bà của Ninh Miễn, bà ấy khen cháu cứ gọi là nức nở, bảo là hôm nào rảnh rỗi sang đó chơi.”
Dư Tương cầm áo len nói: “Bà ngoại à cháu bây giờ còn có chuyện phải làm nha!”
“Bà đã giải thích điều đó với bà ấy rồi, bà của Ninh Miễn bảo cơ nào có thời gian qua cũng được.”
Dư Tương đồng ý.
Dư Lộ tỏ vẻ khó hiểu, lại nhìn về phía Bùi Thừa Quang, cậu ta lúc này chẳng thèm để ý cái gì, cứ liên tiếp ăn dưa gang, Dư Lộ cố gắng hết sức để che giấu sự không hài lòng của mình, làm sao nó có thể bỏ lỡ một việc quan trọng như vậy?
Dư Tương bên này không hề bỏ sót từng nét mặt chứa suy nghĩ riêng của cô ta, nghĩ lại, cô bắt đầu dùng lời lẽ có chút châm chọc nói: “Dư Lộ này, chuyên em muốn xin học ở đại học Dạ thế nào rồi? Có nắm chắc được không? Chị đang định đến trường đó một chuyến coi sao đây!”
Dư Lộ giật mình và quay lại nhìn Dư Tương, cô lúc này đang nhìn xuống chiếc áo len, như thể cô đang hỏi một cách lơ đãng thôi.
Nghe thấy cô hỏi vậy bà ngoại Lâm cũng quan tâm nhìn sang cô ta.
Dư Lộ cân nhắc, đắn đo trả lời: "Em vẫn chưa quyết định, vẫn đang chuẩn bị thôi."
“Em có hơi lề mề rồi đó, có điều chị nghĩ là em nên nộp đơn vào trường cao đẳng Dạ thì ổn thỏa hơn, trường đại học xịn thì yêu cầu thường rất cao.”
Dư Lộ nhìn chằm chằm vào nụ cười đắc thắng của cô, nụ cười vẫn cố ôn hòa: “Như vậy cũng đúng ạ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...