Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 87
Hôm nay Tiết Đồng đến nhà thăm bà, nhân lúc Ninh Miễn đang đi làm không có thời gian nên cô ta bảo muốn dắt chó đi dạo giúp, ý muốn chắc nịch không cản nổi, nhưng chưa tới mười phút thì liền quay về bảo chó chạy mất rồi, bây giờ người bên ngoài xe pháo như mắc cửi, chó chạy ra ngoài thì tới 8 phần không về được.
Kết quả lúc ấy lại vừa đúng lúc đụng phải Ninh Miễn sớm đã lùi lại chuẩn bị đi công tác, anh vừa vào liền nghe thấy bọn họ bảo làm mất chó rồi, anh không nói câu nào ngay lập tức tối sầm mặt bước ra ngoài tìm, bà Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến nơi đó một lần nữa tìm một con ch.ó giống y hệt về.
“Tìm thấy nó ở đâu vậy?"
Trước khi Ninh Miễn vào cửa, Tiết Đồng vẫn còn thấp thỏm không yên, thấy con ch.ó còn nguyên vẹn trở về, tâm trạng lo lắng của cô ta liền biến mất, thay vào đó thản nhiên nói: "Con chó này chạy ra ngoài chắc chắn không ai dám động vào nó, nó tự chạy đi xong tự về đúng không ạ? Thông minh thật chứ!”
Nhưng mỗi tội không để cho cô ta dắt.
Ninh Miễn không nhìn cô ta chỉ trả lời câu hỏi của bà Ninh: “Dư tương nhìn thấy có người đuổi theo nó ở trên đường, thiếu chút nữa là bị bắt đi làm thịt.”
Ninh lão phu nhân gật đầu lia lịa nói: “Vậy thì tốt.”
Tiết Đồng nhất thời không nhớ ra người tên Dư Tương là ai, sau đó cô ta cảm thấy tức giận kho Ninh Miễn phớt lờ mình mà buột miệng nói: “Chứ không phải là cô ta cố bắt chó xong mang trả lại à?”
DTV
Ninh Miễn liếc cô ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Cô nghĩ ai cũng giống cô à?”
"Ninh Miễn?!"
Ninh Miễn không thèm để ý đến cô, cho chó vào cũi, đút nước và bát cơm vào, sau khi xem Quyển Quyển ăn uống ngon lành mới đứng dậy, trước khi rời đi còn giải thích: “Dì Hạnh, sau này dù là ai cũng không cho động vào Quyển Quyển nếu chưa có sự đồng ý của cháu.”
Dì Hạnh nhanh chóng đồng ý.
Tiếu Đồng rất tức giận, điều này nói ý để cô ta nghe thấy, cô ta vội vàng làm nũng: "Bà Ninh à, bà nhìn anh ấy kìa—"
Bà Ninh rút tay ra khỏi tay cô ta, không mặn không nhạt nói: "Ninh Miễn trước giờ tính tình luôn như vậy, hơn nữa Quyển Quyển còn là chó của nó, Tiết Đồng, cháu tốt nhất đừng động vào làm gì."
Giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều so với giọng điệu chiêu đãi cô ta vừa rồi.
Tiết Đồng lúng túng nói: "Bà Ninh, cháu không cố ý mà!”
Bà Ninh cầm tách trà lên, cười nói: "Ninh Miễn không so đo với cháu thì cháu cũng không cần phải để trong lòng làm gì cho mệt.”
"Nhưng— "
"Ta mệt rồi, chân còn không thoải mái nữa, Tiểu Hạnh à bà cô đi chuẩn bị bữa trưa cho Tiết Đồng rồi bồi nó đi.”
Dì Hạnh cười đồng ý, bà Ninh đứng dậy chống nạng trở về phòng.
Tiết Đồng ngồi trong phòng khách một mình, dì Hạnh phục vụ cô ta một bình trà, nhưng cô chỉ có một mình ngồi trong phòng khách thì có ý nghĩa gì chứ, thế là cố ta tức giận đùng đùng đứng dậy đi ra ngoài."
Tuyết Đồng càng tức giận thì trên đường trở về cô ta mới nhớ ra Dư Tương là ai. Hừ, cái ả Dư Lộ đó đã cả ngày nhăm nhe Ninh Miễn rồi, giờ thêm con nhỏ chị gái này ở đây chướng tai gai mắt, cô ta lúc này đã trực tiếp đổ tất cả mọi lỗi lầm tính sổ lên người Dư Lộ!
Vào buổi chiều, tiếng ve sầu kêu lên giống như cho người khác cảm nhận được mình đang tồn tại, cố gắng hết sức trên cành cây kêu như tiếng gọi của số phận.
Dưới ánh nắng chói chang, Ninh Miễn bước ra khỏi nhà, tay phải còn cầm một túi lưới thả chậm từng bước đi tới Bùi gia bên cạnh.
Cửa Bùi gia mở hé, lúc này hầu hết mọi người trong nhà đều đang ngủ trưa hoặc đang tận hưởng không khí mát mẻ mà Ninh Miễn lại đứng ở đó.
Trước cửa mở nhẹ ra, bên kia cánh cửa rất nhanh liền có tiếng đáp: “Ai đó, vào đi!”
Ninh Miễn đẩy cửa đi vào, điều này làm cho bà ngoại Lâm kinh ngạc."Ninh Miễn? Có chuyện gì sao?"
Ninh Miễn đặt chiếc túi lưới đựng hai quả dưa vàng bên trong xuống, giải thích: “Hôm nay con ch.ó của nhà cháu chạy ra ngoài, Dư Tương đã giúp tìm nó cho nên bà cháu bảo mang dưa sang cho bà ăn, cũng coi là cảm ơn Dư Tương.”
Bà ngoại Lâm nhanh chóng hiểu ra, vội vàng nói: "Hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau, đừng khách sáo như vậy."
"Bà cứ nhận cho cháu vui ạ!"
"Được, cơ mà đây là cái gì?"
Đi tặng dưa mà còn cầm theo hành lý làm gì chứ?
Khi đề cập tới vấn đề này Ninh Miễn thấy thoải mái hơn nhiều: “Cháu phải đi công tác, bây giờ phải đi ngay rồi, vừa tiện đường nên đi ngang qua đây.”
Kết quả lúc ấy lại vừa đúng lúc đụng phải Ninh Miễn sớm đã lùi lại chuẩn bị đi công tác, anh vừa vào liền nghe thấy bọn họ bảo làm mất chó rồi, anh không nói câu nào ngay lập tức tối sầm mặt bước ra ngoài tìm, bà Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến nơi đó một lần nữa tìm một con ch.ó giống y hệt về.
“Tìm thấy nó ở đâu vậy?"
Trước khi Ninh Miễn vào cửa, Tiết Đồng vẫn còn thấp thỏm không yên, thấy con ch.ó còn nguyên vẹn trở về, tâm trạng lo lắng của cô ta liền biến mất, thay vào đó thản nhiên nói: "Con chó này chạy ra ngoài chắc chắn không ai dám động vào nó, nó tự chạy đi xong tự về đúng không ạ? Thông minh thật chứ!”
Nhưng mỗi tội không để cho cô ta dắt.
Ninh Miễn không nhìn cô ta chỉ trả lời câu hỏi của bà Ninh: “Dư tương nhìn thấy có người đuổi theo nó ở trên đường, thiếu chút nữa là bị bắt đi làm thịt.”
Ninh lão phu nhân gật đầu lia lịa nói: “Vậy thì tốt.”
Tiết Đồng nhất thời không nhớ ra người tên Dư Tương là ai, sau đó cô ta cảm thấy tức giận kho Ninh Miễn phớt lờ mình mà buột miệng nói: “Chứ không phải là cô ta cố bắt chó xong mang trả lại à?”
DTV
Ninh Miễn liếc cô ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Cô nghĩ ai cũng giống cô à?”
"Ninh Miễn?!"
Ninh Miễn không thèm để ý đến cô, cho chó vào cũi, đút nước và bát cơm vào, sau khi xem Quyển Quyển ăn uống ngon lành mới đứng dậy, trước khi rời đi còn giải thích: “Dì Hạnh, sau này dù là ai cũng không cho động vào Quyển Quyển nếu chưa có sự đồng ý của cháu.”
Dì Hạnh nhanh chóng đồng ý.
Tiếu Đồng rất tức giận, điều này nói ý để cô ta nghe thấy, cô ta vội vàng làm nũng: "Bà Ninh à, bà nhìn anh ấy kìa—"
Bà Ninh rút tay ra khỏi tay cô ta, không mặn không nhạt nói: "Ninh Miễn trước giờ tính tình luôn như vậy, hơn nữa Quyển Quyển còn là chó của nó, Tiết Đồng, cháu tốt nhất đừng động vào làm gì."
Giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều so với giọng điệu chiêu đãi cô ta vừa rồi.
Tiết Đồng lúng túng nói: "Bà Ninh, cháu không cố ý mà!”
Bà Ninh cầm tách trà lên, cười nói: "Ninh Miễn không so đo với cháu thì cháu cũng không cần phải để trong lòng làm gì cho mệt.”
"Nhưng— "
"Ta mệt rồi, chân còn không thoải mái nữa, Tiểu Hạnh à bà cô đi chuẩn bị bữa trưa cho Tiết Đồng rồi bồi nó đi.”
Dì Hạnh cười đồng ý, bà Ninh đứng dậy chống nạng trở về phòng.
Tiết Đồng ngồi trong phòng khách một mình, dì Hạnh phục vụ cô ta một bình trà, nhưng cô chỉ có một mình ngồi trong phòng khách thì có ý nghĩa gì chứ, thế là cố ta tức giận đùng đùng đứng dậy đi ra ngoài."
Tuyết Đồng càng tức giận thì trên đường trở về cô ta mới nhớ ra Dư Tương là ai. Hừ, cái ả Dư Lộ đó đã cả ngày nhăm nhe Ninh Miễn rồi, giờ thêm con nhỏ chị gái này ở đây chướng tai gai mắt, cô ta lúc này đã trực tiếp đổ tất cả mọi lỗi lầm tính sổ lên người Dư Lộ!
Vào buổi chiều, tiếng ve sầu kêu lên giống như cho người khác cảm nhận được mình đang tồn tại, cố gắng hết sức trên cành cây kêu như tiếng gọi của số phận.
Dưới ánh nắng chói chang, Ninh Miễn bước ra khỏi nhà, tay phải còn cầm một túi lưới thả chậm từng bước đi tới Bùi gia bên cạnh.
Cửa Bùi gia mở hé, lúc này hầu hết mọi người trong nhà đều đang ngủ trưa hoặc đang tận hưởng không khí mát mẻ mà Ninh Miễn lại đứng ở đó.
Trước cửa mở nhẹ ra, bên kia cánh cửa rất nhanh liền có tiếng đáp: “Ai đó, vào đi!”
Ninh Miễn đẩy cửa đi vào, điều này làm cho bà ngoại Lâm kinh ngạc."Ninh Miễn? Có chuyện gì sao?"
Ninh Miễn đặt chiếc túi lưới đựng hai quả dưa vàng bên trong xuống, giải thích: “Hôm nay con ch.ó của nhà cháu chạy ra ngoài, Dư Tương đã giúp tìm nó cho nên bà cháu bảo mang dưa sang cho bà ăn, cũng coi là cảm ơn Dư Tương.”
Bà ngoại Lâm nhanh chóng hiểu ra, vội vàng nói: "Hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau, đừng khách sáo như vậy."
"Bà cứ nhận cho cháu vui ạ!"
"Được, cơ mà đây là cái gì?"
Đi tặng dưa mà còn cầm theo hành lý làm gì chứ?
Khi đề cập tới vấn đề này Ninh Miễn thấy thoải mái hơn nhiều: “Cháu phải đi công tác, bây giờ phải đi ngay rồi, vừa tiện đường nên đi ngang qua đây.”