Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 82
Dư Lộ mỉm cười nghe ba người nói chuyện, ngón tay cầm dưa hấu dần dần siết chặt, đầu ngón tay của ngón cái nhấn vào trong vỏ dưa hấu, nước dưa hấu chảy xuống lòng bàn tay, ngay sau đó cô ta khôi phục bình thường, ăn dưa hấu xong chủ động đi ném vỏ dưa.
Nhưng vừa khéo, lúc đi ra cửa gặp phải Khương Duệ Quân và Lâm Thanh Lan đang về nhà.
Khương Duệ Quân nhìn thấy Dư Lộ là sáng cả mắt lên, kiêng dè mẹ ở bên canh, kiềm chế nụ cười chào hỏi: “Lộ Lộ, em tới khi nào?”
Dư Lộ lễ phép nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy Lâm Thanh Lan mắt sáng như đuốc, cô ta mỉm cười trả lời: “Chào dì Lâm, anh Duệ Quân, buổi sáng em tới cùng mẹ em…”
Lâm Thanh Lan rất hài lòng với sự sợ hãi của Dư Lộ, cười nói: “Đã lâu không gặp Lộ Lộ, không ngờ cô gái lớn lên càng ngày càng xinh đẹp.”
Khương Duệ Quân vui vẻ, mẹ nói như vậy là có ý tán thưởng sao?
Nhưng Dư Lộ hoàn toàn không hề thả lỏng, thậm chí còn nói lắp một chút: “Lâm, dì Lâm đừng nói đùa với con, dì vẫn luôn rất xinh đẹp.”
Lâm Thanh Lan nheo mắt, nét tươi cười không thay đổi: “Lộ Lộ rất biết nói chuyện, mẹ con không vội đi chứ? Lâu rồi dì không gặp cô ấy, chờ lát nữa tìm cô ấy chơi, con nhớ nói với cô ấy một tiếng.”
“Con biết rồi.”
Hai mẹ con không ở lâu, sau khi vào cửa Khương Duệ Quân lắp bắp hỏi: “Mẹ, mẹ định nói gì với mẹ Lộ Lộ vậy?”
Lâm Thanh Lan liếc cậu ta một cái: “Con quan tâm chuyện này từ khi nào thế?”
“Ha ha ha, con chỉ hỏi chút thôi.”
“Mẹ hỏi cô ấy chút chuyện công việc thôi, con muốn làm gì?”
Khương Duệ Quân có chút mất mát: “Không làm gì cả, mẹ, mẹ nói xem nếu con mang về một cô con dâu cho mẹ thì sao —— không đúng không đúng, ý con hỏi là mẹ muốn kiểu con dâu như thế nào?”
Lâm Thanh Lan cười lạnh, nói thẳng: “Sinh viên văn hóa, môn đăng hậu đối, hơn nữa là người Yến Thành, cha mẹ trong nhà phải song toàn, Dư Lộ mà con thích không phù hợp với yêu cầu của mẹ, không bằng con đưa cô ấy đi thi đại học đi.”
“Mẹ ——”
“Việc này không cần thương lượng.”
Lâm Thanh Lan không nghi ngờ bỏ đi, Khương Duệ Quân nhìn bóng lưng của bà nhụt chí không thôi.
Thất bại từ hai phía, dường như cậu ta không còn cách nào khác.
Nhà họ Bùi.
Lâm Bảo Chi còn hơi khẩn trương bởi vì Lâm Thanh Lan đến, sau đó xác định bà thật sự đang nói chuyện công việc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nói chuyện xong tiễn Lâm Thanh Lan đi, Lâm Bảo Chi không nhịn được cảm thán: “Vừa rồi con còn tưởng cô ta đến đây là vì Lâm Táp, hoặc là để giới thiệu Lâm Táp cho Dư Lộ, may mà không phải, bằng không từ chối ngay tại chỗ rất khó coi.”
Bà ngoại Lâm cười nhạo: “Nhìn con kìa, yên tâm chờ làm mẹ vợ đi, mẹ thấy sau này sẽ còn rất nhiều người muốn cầu hôn Tương Tương và Lộ Lộ.”
“Mẹ, con còn chưa hỏi đó, bà Ninh có ý gì vậy? Sao bà ấy lại thích Tương Tương?”
Bà ngoại Lâm cũng buồn bực, kể tình huống buổi sáng bà Ninh mời Dư Tương đi cắm hoa: “Lúc ấy mẹ thật sự không biết chuyện gì cả, cũng không thấy Tương Tương đi gần với Ninh Miễn, đoán chừng là sốt ruột tìm đối tượng cho cháu trai? Chúng ta không cần lo lắng, con bé không tỏ thái độ coi như chúng ta không biết.”
“Con biết rồi.”
Ngay cả nói chuyện cũng là ở sau lưng con cái nhà mình.
Trong khi hai người nói chuyện, một người đang ngủ trưa, một người nghe hết cuộc đối thoại này, vẻ mặt khó hiểu, Dư Lộ suy nghĩ nửa ngày rồi đi tìm Bùi Thừa Quang.
Bùi Thừa Quang đang nằm trên giường nghe băng nhạc, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, ngồi dậy cất băng nhạc sau đó mới đi ra mở cửa, thấy Dư Lộ mới vỗ vỗ ngực: “Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng ông nội tìm anh.”
“Ông ngoại không có ở nhà, vừa đi ra ngoài rồi.”
“Thật sao?”
Dư Lộ gật đầu.
Bùi Thừa Quang vui vẻ ngồi xuống nghe nhạc một lần nữa, thuận tiện hỏi: “Lộ Lộ, có chuyện gì bậy?”
“Anh, em hỏi anh chuyện điểm thi, em muốn thi đại học.”
DTV
Bùi Thừa Quang cười nói: “Chuyện tốt, lát nữa anh hỏi bạn học xem họ có thi đậu lúc ôn ở nhà không, đến lúc đó cho em tham khảo.”
Dư Lộ nói lời cảm ơn, lại dời sang chuyện khác, thừa dịp Bùi Thừa Quang không chú ý hỏi: “Anh, gần đây Tương Tương ở bên này thế nào? Em thấy chị ấy có lúc vui có lúc không, có phải có vấn đề với bạn bè hay không, anh cũng ở đây, nhớ quan tâm chăm sóc chị ấy kịp thời.”
“Anh biết rồi, nhưng con bé này còn tự nhiên hơn anh, con bé cũng không buồn bã gì đâu, rất thích ăn ở trong viện.”
“Em cảm thấy có chút việc, luôn cảm thấy từ lúc trở về từ nhà họ Ninh cứ như vậy, không biết có phải bởi vì Ninh Miễn hay không, anh, anh nhớ chú ý một chút.”
Bùi Thừa Quang không để bụng gật đầu: “Anh biết rồi.”
Dư Lộ âm thầm thả lỏng, tươi cười nói chuyện về nội dung của băng nhạc với cậu ta.