Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 79





Dư Tương khó nén thất vọng, lại có chút ỷ lại mà càm ràm: “Chờ khai giảng? Vậy còn hơn nửa tháng nữa, tôi thấy mấy ngày nữa nên về nhà rồi, không được, nếu cậu ta biết tôi về nhà chắc chắn sẽ kêu tôi hẹn Dư Lộ ra, tôi thấy Dư Lộ thật sự không có ý tứ đó đâu, a, phiền quá đi.”
Ninh Miễn nhất thời không biết nên nói gì với cô.
Nhưng mà, Dư Tương nhanh chóng bị đề tài này dời lực chú ý, tò mò hỏi: “Anh Ninh Miễn, Đại học Yến Thành khai giảng còn phải huấn luyện quân sự sao? Khương Duệ Quân dọa tôi huấn luyện quân sự rất nghiêm khắc, có vậy thật không? Tôi cảm thấy cậu ta đang gạt tôi, có lẽ không có huấn luyện quân sự nhỉ?”
Ninh Miễn bật cười: “Thật sự có huấn luyện quân sự, cậu ta không có hù dọa cô, tân sinh viên các cô cậu sẽ trực tiếp bị đưa tới quân doanh bắt đầu huấn luyện khép kín, còn có huấn luyện dã ngoại việt dã, cô… hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Không phải chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Tương nhăn thành khổ qua.
“Cường độ huấn luyện sẽ tiến hành theo chất lượng, huấn luyện viên đều đã cân nhắc.”
Nhưng đây không phải là an ủi, an ủi thật sự không có hiệu quả.
Dư Tương thở dài, ngón tay ở hai tay vòng qua vòng lại, sau đó tò mò đánh giá bên trong thư phòng, trên kệ chất đầy sách, cổ kim nội ngoại đều có.
Ninh Miễn bỗng nhiên mở miệng: “Nếu cô không có việc gì làm thì có thể đọc sách.”
DTV
“Cảm ơn anh Ninh Miễn.”
Dư Tương đi đến cạnh kệ sách nhìn xem, sách trên đó phân theo từng loại, chỗ cô đứng vừa vặn là một ngăn sách chuyên nghiệp, cô lập tức đứng ra xa, đi chọn những cuốn tiểu thuyết thú vị, tiếc là tiểu thuyết cũng là một số sách ngoại văn, Dư Tương biết điều không động đến, lấy ra cuốn Tây Du Ký đọc một lát, rồi lại trả về.
Có thể thấy thật sự không có nhiều tiểu thuyết.
Dư Tương thành thật rút ra tập báo chí gần nhất đọc tin tức quan trọng, trong thư phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh sàn sạt ngẫu nhiên của đầu bút trên tay Ninh Miễn xẹt qua trang giấy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Dư Tương chưa kịp đợi bà Ninh gọi, ngược lại là dì Hạnh lên lầu bưng một dĩa dưa hấu cho bọn họ.
“Tương Tương, Tiểu Miễn, ăn chút dưa hấu đi, đừng mãi chăm chú vào sách, mắt sẽ hư đó.”
“Dì Hạnh, bà Ninh gọi cháu xuống dưới sao?”
Dì Hạnh lắc đầu: “Không đâu, lão thái thái hết bận sẽ gọi cháu, Tương Tương đừng đứng, ngồi đi.”
Dư Tương còn chưa kịp nói lời cảm ơn, dì Hạnh đã đi xuống lầu.
Trong thư phòng có mùi hương ngọt ngào của dưa hấu, Dư Tương không nhúc nhích, Ninh Miễn cũng bất động, thậm chí anh còn không mở miệng bắt chuyện, Dư Tương làm mặt quỷ ở trong lòng, thuận tiện gọi Trường Phong.
Hệ thống Trường Phong im như thóc, nhiệt độ của mặt dây chuyền cao hơn ngày thường, cái tên này chắc chắn không ngủ, nhưng tại sao lại không ra chứ?
Ninh Miễn nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui như thể suy nghĩ gì đó của cô, không nhịn được ho khan một tiếng, buông bút gọi: “Ăn dưa hấu đi.”
“À —— được, cảm ơn anh Ninh Miễn!”
Vẫn lễ độ khéo léo như mọi khi.
Dư Tương cố gắng duy trì phong thái ăn dưa hấu trước mặt người ngoài, ổn định thiết lập nhân vật, sợ vỏ dưa hấu sẽ sượt qua mặt, cuối cùng quyết định sau khi ăn xong một miếng sẽ trốn đi vệ sinh.
“Anh Ninh Miễn, tôi đi xuống tìm bà nội Ninh trước, anh nhớ khuyên người đang thất tình Khương Duệ Quân, lỗ tai tôi dựa vào sự giúp đỡ của anh!”
Ninh Miễn mỉm cười, còn chưa đồng ý, Dư Tương đã nhẹ chân rời đi, nét tươi cười của anh dần dần hạ xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa dưa hấu kia rơi vào trầm tư.
Trong mơ Dư Tương cùng bà Ninh chưa bao giờ ăn ý như vậy, chính vì hai người kết hợp, lão thái thái lại luôn giữ đạo nghĩa, không bỏ được người cháu dâu này, Dư Tương cũng bởi vì thế mà được một tấc lại muốn tiến một thước, thậm chí còn bắt nạt bà sau khi lão thái thái bệnh nặng…
Ninh Miễn thu hồi tầm mắt, chờ đến khi cô bưng dưa hấu xuống lầu, Dư Tương đã rời đi, bà Ninh rất vui vẻ, đưa hoa đã cắm cho anh xem.
Bà Ninh không ngừng khen ngợi: “Đứa nhỏ Tương Tương này có tài hoa, những cô gái giống vậy sao có thể hiểu được điều này, cũng không có cái tâm này, lúc trước Tiết Đồng cùng bà cắm hoa, đều dùng màu đỏ tím…”
Ninh Miễn nhìn bó hoa đã cắm tao nhã mà lại lãnh đạm kia, đột nhiên nghĩ, có lẽ giấc mơ đều sẽ bị đảo ngược.
Chương trước Chương tiếp
Loading...