Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 71
Chu Tư Vi không giỡn nữa mà lấy những xiên thịt bị cháy ra chia cho mọi người.
Chỉ là Tiết Đồng lấy được thịt mà Ninh Miễn nướng rồi bèn đi tới một chỗ râm mát. Đứng cạnh lò nướng quá nóng. Cô ta đã ở nhà chỉn chu quần áo rất lâu, không thể vì thế mà trở nên nhếch nhác được. Chỉ cần cô thường xuyên đến gần bếp nướng lấy đồ ăn là tất nhiên sẽ có cơ hội tiếp xúc thôi. Người còn lại cũng biết điều không tới phá.
Hơi rơi hữu ý nước chảy vô tình. Gặp nhiều loại trường hợp thế này thật sự rất mệt mỏi.
Dư Tương trở cá sang mặt khác rồi lười biếng phe phẩy quạt hương bồ.
Ninh Miễn liếc nhìn vẻ mặt cô một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi trông giúp cho."
"Thật sa? Thế hai phút nữa trở mặt khác là được rồi. Tôi sẽ tới xem sau."
"Ừ."
Dư Tương vui vẻ quay đi.
Hai con mèo chỉ lo ăn lo lắng. Bùi Thừa Quang chần chừ hỏi: "Anh Miễn sẽ không nướng khét đấy chứ?"
"Em cũng không biết nữa, hay anh đi hỏi thử xem?"
Khương Duệ Quân có kinh nghiệm nói: "Hay là thôi đi, đừng nghi ngờ thọ tinh."
Tất cả mọi người đều đang chơi vui vẻ, đánh bài đánh cờ, tiện tay còn chọc chó Quyển Quyển nữa. Tình huống hài hòa này kéo dài đến khi Tiết Đồng đi lấy thịt nướng, lúc trở về đặt đồ ăn lên bàn lại không khéo trơn tay, đồ ăn đổ hết lên người Dư Lộ.
"A..."
Dư Lộ hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi đứng phắt lên hất hết thức ăn đầy dầu mỡ trên người xuống, mày nhíu lại có vẻ tức giận.
Tiết Đồng nhìn cô ta từ trên xuống: "Xin lỗi nhé, trơn tay."
Khương Duệ Quân mất kiên nhẫn trách cứ: "Tiết Đồng, cô lớn vậy rồi sao không biết cầm đồ cho chắc vậy?"
Cậu ta vừa dứt lời, Bùi Thừa Hãn đã lấy khăn ướt đưa cho Dư Lộ.
Dư Tương đang nói chuyện với Chu Tư Vi, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày, nhanh chóng che dấu nụ cười.
Tiết Đồng uất sức nhìn về phía Ninh Miễn, mất hứng nói: "Em đã giải thích rồi mà, em có cố ý đâu. Dư Lộ, cô không trách tôi đấy chứ? Mấy thứ kia cũng đâu có nóng lắm..."
Dư Lộ cười gượng gạo: "Tôi không sao."
"Xem đi, Dư Lộ cũng nói không sao rồi, Khương Duệ Quân, cậu gào cái gì mà gào nữa. Nếu quần áo cô ta bị nóng hỏng thì tôi bồi thường cái mới là được chứ gì."
Khương Duệ Quân cực kỳ tức giận: "Cô..."
Dư Lộ lắc đầu với cậu ta. Khương Duệ Quân đành phải thôi.
Dư Tương thấy không có nhiều trò hay, lại nhớ tới cá của mình nên cúi đầu nhìn xem. Chưa rớt! May quá!
Đúng lúc này, Ninh Miễn bỗng nhiên gọi cô: "Dư Tương, cô qua xem có phải cá được rồi không?"
"Đây!"
Dư Tương lạch bạch chạy tới, quả nhiên cá đã được nướng thơm phức, bèn gật đầu khen ngợi: "Vừa ngon luôn! Anh Ninh Miễn giỏi quá!"
Vừa rồi giàn nướng được đặt ở chỗ râm mát nhưng theo ánh mặt trời lên, một nửa giàn lộ ra dưới ánh nắng. Chỗ Dư Tương đứng đúng lúc dưới ánh mặt trời. Lúc cô giơ tay lên, trong mắt tràn đầy nụ cười rạng rỡ, vừa ngạc nhiên và khâm phục nhìn anh.
Nụ cười của cô rất xán lạn khiến Ninh Miễn không nhịn được mà nheo mắt lại, thuận miệng hỏi: "Phần đầu là cô làm hết, tôi làm chưa có hàm lượng kỹ thuật gì cả."
Lúc Dư Lộ nhìn sang thì thấy hết vẻ mặt ngưỡng mộ của Dư Tương. Cô ta cười khinh thường.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn. Tiết Đồng vẫn luôn để ý đến vẻ mặt Dư Lộ nên không bỏ lỡ ánh mắt cô ta nhìn về phía Ninh Miễn...
Sau khi bưng cá nướng thịt nướng lên bàn, bảo mẫu nhà họ Ninh là dì Hạnh còn làm thêm bảy tám món nữa bưng lên, có đặc sản Yến Thành, có món cay Tứ Xuyên, còn cả món Quảng Đông nữa. Mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu tìm việc vui vẻ để làm. Tiết Đồng đề nghệ khiêu vũ.
"Mọi người có biết khiêu vũ không? Tôi mang theo băng nhạc để phát nhạc, một đôi nam nữ thì sao? Ninh Miễn, hai chúng ta...?"
Tiết Đồng nói xong bắt đầu đỏ mặt.
Ninh Miễn nhíu mày: "Tôi không khiêu vũ, huống chi mọi người ở đây cũng không mấy khi nhảy nhỉ? Vả lại ở nhà ông nội cũng không cho phép nghe băng nhạc đó. Chúng ta vẫn nên chơi cái khác đi."
Anh họ của Ninh Miễn là Ninh Triệt nháy mắt ra hiệu. Anh ta không biết đến quy định này của ông nội. Mà cho dù ông nội không cho bọn họ nghe loại nhạc vớ vẩn này thì bà nội cũng sẽ khiến ông có ngoại lệ. Nếu không chẳng phải đã phụ lòng cái tên tiệc sinh nhật thân mật rồi sao?
Tiết Đồng bị hắt cho một bát nước lạnh thì vô cùng không vui.
Chỉ là cũng chẳng có nhiều người dỗ cô ta. Mọi người bắt đầu chơi nối thành ngữ, kể chuyện cười. Vui vẻ như vậy nhưng Tiết Đồng bị tức giận lại không tham gia vào. Ninh Miễn cũng làm như không thấy.
Chỉ là Tiết Đồng lấy được thịt mà Ninh Miễn nướng rồi bèn đi tới một chỗ râm mát. Đứng cạnh lò nướng quá nóng. Cô ta đã ở nhà chỉn chu quần áo rất lâu, không thể vì thế mà trở nên nhếch nhác được. Chỉ cần cô thường xuyên đến gần bếp nướng lấy đồ ăn là tất nhiên sẽ có cơ hội tiếp xúc thôi. Người còn lại cũng biết điều không tới phá.
Hơi rơi hữu ý nước chảy vô tình. Gặp nhiều loại trường hợp thế này thật sự rất mệt mỏi.
Dư Tương trở cá sang mặt khác rồi lười biếng phe phẩy quạt hương bồ.
Ninh Miễn liếc nhìn vẻ mặt cô một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi trông giúp cho."
"Thật sa? Thế hai phút nữa trở mặt khác là được rồi. Tôi sẽ tới xem sau."
"Ừ."
Dư Tương vui vẻ quay đi.
Hai con mèo chỉ lo ăn lo lắng. Bùi Thừa Quang chần chừ hỏi: "Anh Miễn sẽ không nướng khét đấy chứ?"
"Em cũng không biết nữa, hay anh đi hỏi thử xem?"
Khương Duệ Quân có kinh nghiệm nói: "Hay là thôi đi, đừng nghi ngờ thọ tinh."
Tất cả mọi người đều đang chơi vui vẻ, đánh bài đánh cờ, tiện tay còn chọc chó Quyển Quyển nữa. Tình huống hài hòa này kéo dài đến khi Tiết Đồng đi lấy thịt nướng, lúc trở về đặt đồ ăn lên bàn lại không khéo trơn tay, đồ ăn đổ hết lên người Dư Lộ.
"A..."
Dư Lộ hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi đứng phắt lên hất hết thức ăn đầy dầu mỡ trên người xuống, mày nhíu lại có vẻ tức giận.
Tiết Đồng nhìn cô ta từ trên xuống: "Xin lỗi nhé, trơn tay."
Khương Duệ Quân mất kiên nhẫn trách cứ: "Tiết Đồng, cô lớn vậy rồi sao không biết cầm đồ cho chắc vậy?"
Cậu ta vừa dứt lời, Bùi Thừa Hãn đã lấy khăn ướt đưa cho Dư Lộ.
Dư Tương đang nói chuyện với Chu Tư Vi, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày, nhanh chóng che dấu nụ cười.
Tiết Đồng uất sức nhìn về phía Ninh Miễn, mất hứng nói: "Em đã giải thích rồi mà, em có cố ý đâu. Dư Lộ, cô không trách tôi đấy chứ? Mấy thứ kia cũng đâu có nóng lắm..."
Dư Lộ cười gượng gạo: "Tôi không sao."
"Xem đi, Dư Lộ cũng nói không sao rồi, Khương Duệ Quân, cậu gào cái gì mà gào nữa. Nếu quần áo cô ta bị nóng hỏng thì tôi bồi thường cái mới là được chứ gì."
Khương Duệ Quân cực kỳ tức giận: "Cô..."
Dư Lộ lắc đầu với cậu ta. Khương Duệ Quân đành phải thôi.
Dư Tương thấy không có nhiều trò hay, lại nhớ tới cá của mình nên cúi đầu nhìn xem. Chưa rớt! May quá!
Đúng lúc này, Ninh Miễn bỗng nhiên gọi cô: "Dư Tương, cô qua xem có phải cá được rồi không?"
"Đây!"
Dư Tương lạch bạch chạy tới, quả nhiên cá đã được nướng thơm phức, bèn gật đầu khen ngợi: "Vừa ngon luôn! Anh Ninh Miễn giỏi quá!"
Vừa rồi giàn nướng được đặt ở chỗ râm mát nhưng theo ánh mặt trời lên, một nửa giàn lộ ra dưới ánh nắng. Chỗ Dư Tương đứng đúng lúc dưới ánh mặt trời. Lúc cô giơ tay lên, trong mắt tràn đầy nụ cười rạng rỡ, vừa ngạc nhiên và khâm phục nhìn anh.
Nụ cười của cô rất xán lạn khiến Ninh Miễn không nhịn được mà nheo mắt lại, thuận miệng hỏi: "Phần đầu là cô làm hết, tôi làm chưa có hàm lượng kỹ thuật gì cả."
Lúc Dư Lộ nhìn sang thì thấy hết vẻ mặt ngưỡng mộ của Dư Tương. Cô ta cười khinh thường.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn. Tiết Đồng vẫn luôn để ý đến vẻ mặt Dư Lộ nên không bỏ lỡ ánh mắt cô ta nhìn về phía Ninh Miễn...
Sau khi bưng cá nướng thịt nướng lên bàn, bảo mẫu nhà họ Ninh là dì Hạnh còn làm thêm bảy tám món nữa bưng lên, có đặc sản Yến Thành, có món cay Tứ Xuyên, còn cả món Quảng Đông nữa. Mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu tìm việc vui vẻ để làm. Tiết Đồng đề nghệ khiêu vũ.
"Mọi người có biết khiêu vũ không? Tôi mang theo băng nhạc để phát nhạc, một đôi nam nữ thì sao? Ninh Miễn, hai chúng ta...?"
Tiết Đồng nói xong bắt đầu đỏ mặt.
Ninh Miễn nhíu mày: "Tôi không khiêu vũ, huống chi mọi người ở đây cũng không mấy khi nhảy nhỉ? Vả lại ở nhà ông nội cũng không cho phép nghe băng nhạc đó. Chúng ta vẫn nên chơi cái khác đi."
Anh họ của Ninh Miễn là Ninh Triệt nháy mắt ra hiệu. Anh ta không biết đến quy định này của ông nội. Mà cho dù ông nội không cho bọn họ nghe loại nhạc vớ vẩn này thì bà nội cũng sẽ khiến ông có ngoại lệ. Nếu không chẳng phải đã phụ lòng cái tên tiệc sinh nhật thân mật rồi sao?
Tiết Đồng bị hắt cho một bát nước lạnh thì vô cùng không vui.
Chỉ là cũng chẳng có nhiều người dỗ cô ta. Mọi người bắt đầu chơi nối thành ngữ, kể chuyện cười. Vui vẻ như vậy nhưng Tiết Đồng bị tức giận lại không tham gia vào. Ninh Miễn cũng làm như không thấy.