Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 57
Lâm Bảo Chi chịu đựng sự thiếu kiên nhẫn của mình với Lâm Táp, kéo lấy tay Dư Tương: “Chúng ta về nhà thôi, bà ngoại con còn đang chờ tin tức của con, có chuyện gì mẹ sẽ làm chủ cho con!”
Cuối cùng đoàn người cũng trở về.
Lâm Táp ở lại cuối cùng, Ninh Miễn nhíu mày hỏi anh ta: “Sao lại thế này?”
Lâm Táp phẫn nộ nói: “Tôi chỉ nói những gì mình nên nói thôi.”
Khương Duệ Quân nghe thấy như vậy liền quay đầu lại nhìn anh họ nhà mình, rất nhanh đã hiểu được anh em bọn họ cùng thích một người, mà anh họ cư nhiên không biết tốt xấu răn dạy Dư Tương cũng là vì bảo vệ người trong lòng, trong lòng cậu ta cực kỳ không thoải mái, không rõ là phiền muộn vì phải tranh giành với anh họ, hay là cảm thấy anh họ không nên làm như vậy.
Cuối cùng Khương Duệ Quân rầu rĩ nói: “Anh họ, đây không phải là chuyện mà anh nên nhúng tay vào.”
Con cái trong một gia đình như bọn họ chú trọng nhất đến gia giáo và phép tắc, Lâm Táp đã vứt bỏ hai thứ đó trong cùng một đêm, đánh mất sạch sẽ sự khác biệt, cậu ta cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với người nhà nữa.
Lâm Táp không hề đáp lại, anh ta nói ra điều đó cũng là ngẫu nhiên, nhìn thái độ của Lâm Bảo Chi liền cảm thấy mình cũng không nói gì sai, chỉ là do những người này bảo vệ nên Dư Tương mới có thể không cố kỵ gì.
Khi đến gần đại viện, Khương Duệ Quân không khỏi phân trần, giữ chặt Lâm Táp lại, không cho anh ta tiến lên: “Anh họ, anh không trở về nhà sao?”
Vẻ mặt Lâm Táp nặng nề, hất tay cậu ta ra rồi bước đi, đi được hai bước đến bên ngoài mới nhớ ra chưa chào hỏi với Dư Lộ, liền quay đầu lại nhìn, Dư Lộ đã đi xe với mọi người rồi.
Lòng tốt của Khương Duệ Quân không được đền đáp, không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Anh Miễn, anh họ em tốt xấu gì cũng đã là người đi làm rồi, tại sao lại có tính trẻ con như vậy chứ?”
Cậu ta thật sự không tin nhà mình sẽ có người ngu xuẩn như vậy, bình thường mẹ cậu ta còn nói cậu ta không cẩn thận bằng Ninh Miễn, hiện tại xem ra vẫn tốt hơn anh họ rất nhiều.
Ninh Miễn híp mắt: “Có thể là khốn khổ vì tình? Tôi cũng thấy không tốt.”
Giống như trong giấc mơ của Dư Tương, anh cũng sẽ làm một ít chuyện không thể nói.
Mọi người tách ra trước cửa nhà, Khương Duệ Quân về nhà cáo trạng, Ninh Miễn trở về Ninh gia, bà ngoại Lâm chờ ở trước cửa, nhìn Dư Tương an toàn trở về thì cũng yên lòng.
“Con đứa nhỏ này, tại sao lại ngốc như vậy chứ? Người khác miệng chó không thể mọc ra ngà voi, con chỉ cần đuổi anh ta ra khỏi nhà là được rồi, vì sao lại phải đi ra ngoài?”
Dư Tương bĩu môi: “Con cũng không thể vô lý như vậy, người ta sẽ nói con là một người đàn bà chanh chua, con không muốn cãi nhau với loại người như thế, lại nói, anh ta là bạn bè với Dư Lộ, nếu chúng ta cãi nhau sẽ thành con bắt nạt Dư Lộ.”
DTV
Dư Lộ bất an mở miệng: “Chị, em không biết cậu ta sẽ nói như vậy.”
Trước kia, Lâm Táp không đối xử với cô ta rõ ràng như thế.
Dư Tương hỏi lại: “Vậy ý của em là cậu ta chịu kích thích gì đúng không? Bằng không cậu ta cũng biết quá nhiều chuyện về nhà chúng ta còn gì?”
Dư Lộ mím môi không nói.
Bùi Thừa Hãn nhớ lại những gì anh ta đã nghe được khi đi với Dư Lộ, lúc ấy Ninh Miễn và Lâm Táp hẳn là ở cách đó không xa, cũng nghe thấy lời tương tự, nhưng anh ta không biết mối quan hệ giữa Dư Lộ và Lâm Táp lại tốt như vậy…
Bà ngoại Lâm kìm nén lửa giận trong lòng: “Dư Lộ, không thể kết thân với loại bạn bè như vậy được, về sau đừng đưa cậu ta về nhà nữa, chọc cho bà không chịu được, còn nữa, bà hỏi con, có phải con vẫn ghi hận chuyện Dư Tương hồi trước đã đánh con hay không?”
Dư Lộ cuống quýt lắc đầu: “Bà ngoại, con không có.”
“Được rồi, các con đừng tưởng bà ngoại khoan dung, hôm nay bà sẽ làm chủ, lúc ấy hai người các con cũng đều không hiểu chuyện, chị em ruột không có thù qua đêm, vài năm Dư Tương ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, mấy năm nay con hưởng không ít thứ, chuyện con bé đánh con hồi ở nông thôn bà sẽ xóa bỏ hết, không ai được phép nhắc đến nữa, coi như không có việc này, hai người các con nên như thế nào liền như thế ấy, Dư Tương không có lỗi với con nữa, biết không?”
Dư Lộ rưng rưng gật đầu: “Bà ngoại, con chưa từng so đo chuyện này, con thật sự không biết…”
Lâm Bảo Chi nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, lửa giận tan hơn một nửa, thở dài nói: “Lộ Lộ, mẹ không muốn lại nghe thấy chuyện này từ miệng của bạn con, bây giờ ngày càng tốt hơn, con đừng quay trở lại nữa.”
Việc xấu trong nhà không thể công khai được, lại nói, khi đó đứa nhỏ nhà ai còn không hiểu chuyện, mấy năm nay Dư Lộ cũng không biểu hiện để ý nhiều đến việc này.
Dư Lộ liên tục lên tiếng trả lời, nức nở nói: “Con biết, mẹ, con sẽ xin lỗi chị.”
Mọi người còn lại nhìn về phía Dư Tương.
Dư Tương cười nói: “Lúc trước chị bắt nạt em, vừa rồi bạn bè của em đứng ra thay em, hiện tại hai chúng ta hòa nhau.”
Tuy nhiên chuyện của Lâm Táp vẫn chưa xong đâu.
Cuối cùng đoàn người cũng trở về.
Lâm Táp ở lại cuối cùng, Ninh Miễn nhíu mày hỏi anh ta: “Sao lại thế này?”
Lâm Táp phẫn nộ nói: “Tôi chỉ nói những gì mình nên nói thôi.”
Khương Duệ Quân nghe thấy như vậy liền quay đầu lại nhìn anh họ nhà mình, rất nhanh đã hiểu được anh em bọn họ cùng thích một người, mà anh họ cư nhiên không biết tốt xấu răn dạy Dư Tương cũng là vì bảo vệ người trong lòng, trong lòng cậu ta cực kỳ không thoải mái, không rõ là phiền muộn vì phải tranh giành với anh họ, hay là cảm thấy anh họ không nên làm như vậy.
Cuối cùng Khương Duệ Quân rầu rĩ nói: “Anh họ, đây không phải là chuyện mà anh nên nhúng tay vào.”
Con cái trong một gia đình như bọn họ chú trọng nhất đến gia giáo và phép tắc, Lâm Táp đã vứt bỏ hai thứ đó trong cùng một đêm, đánh mất sạch sẽ sự khác biệt, cậu ta cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với người nhà nữa.
Lâm Táp không hề đáp lại, anh ta nói ra điều đó cũng là ngẫu nhiên, nhìn thái độ của Lâm Bảo Chi liền cảm thấy mình cũng không nói gì sai, chỉ là do những người này bảo vệ nên Dư Tương mới có thể không cố kỵ gì.
Khi đến gần đại viện, Khương Duệ Quân không khỏi phân trần, giữ chặt Lâm Táp lại, không cho anh ta tiến lên: “Anh họ, anh không trở về nhà sao?”
Vẻ mặt Lâm Táp nặng nề, hất tay cậu ta ra rồi bước đi, đi được hai bước đến bên ngoài mới nhớ ra chưa chào hỏi với Dư Lộ, liền quay đầu lại nhìn, Dư Lộ đã đi xe với mọi người rồi.
Lòng tốt của Khương Duệ Quân không được đền đáp, không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Anh Miễn, anh họ em tốt xấu gì cũng đã là người đi làm rồi, tại sao lại có tính trẻ con như vậy chứ?”
Cậu ta thật sự không tin nhà mình sẽ có người ngu xuẩn như vậy, bình thường mẹ cậu ta còn nói cậu ta không cẩn thận bằng Ninh Miễn, hiện tại xem ra vẫn tốt hơn anh họ rất nhiều.
Ninh Miễn híp mắt: “Có thể là khốn khổ vì tình? Tôi cũng thấy không tốt.”
Giống như trong giấc mơ của Dư Tương, anh cũng sẽ làm một ít chuyện không thể nói.
Mọi người tách ra trước cửa nhà, Khương Duệ Quân về nhà cáo trạng, Ninh Miễn trở về Ninh gia, bà ngoại Lâm chờ ở trước cửa, nhìn Dư Tương an toàn trở về thì cũng yên lòng.
“Con đứa nhỏ này, tại sao lại ngốc như vậy chứ? Người khác miệng chó không thể mọc ra ngà voi, con chỉ cần đuổi anh ta ra khỏi nhà là được rồi, vì sao lại phải đi ra ngoài?”
Dư Tương bĩu môi: “Con cũng không thể vô lý như vậy, người ta sẽ nói con là một người đàn bà chanh chua, con không muốn cãi nhau với loại người như thế, lại nói, anh ta là bạn bè với Dư Lộ, nếu chúng ta cãi nhau sẽ thành con bắt nạt Dư Lộ.”
DTV
Dư Lộ bất an mở miệng: “Chị, em không biết cậu ta sẽ nói như vậy.”
Trước kia, Lâm Táp không đối xử với cô ta rõ ràng như thế.
Dư Tương hỏi lại: “Vậy ý của em là cậu ta chịu kích thích gì đúng không? Bằng không cậu ta cũng biết quá nhiều chuyện về nhà chúng ta còn gì?”
Dư Lộ mím môi không nói.
Bùi Thừa Hãn nhớ lại những gì anh ta đã nghe được khi đi với Dư Lộ, lúc ấy Ninh Miễn và Lâm Táp hẳn là ở cách đó không xa, cũng nghe thấy lời tương tự, nhưng anh ta không biết mối quan hệ giữa Dư Lộ và Lâm Táp lại tốt như vậy…
Bà ngoại Lâm kìm nén lửa giận trong lòng: “Dư Lộ, không thể kết thân với loại bạn bè như vậy được, về sau đừng đưa cậu ta về nhà nữa, chọc cho bà không chịu được, còn nữa, bà hỏi con, có phải con vẫn ghi hận chuyện Dư Tương hồi trước đã đánh con hay không?”
Dư Lộ cuống quýt lắc đầu: “Bà ngoại, con không có.”
“Được rồi, các con đừng tưởng bà ngoại khoan dung, hôm nay bà sẽ làm chủ, lúc ấy hai người các con cũng đều không hiểu chuyện, chị em ruột không có thù qua đêm, vài năm Dư Tương ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, mấy năm nay con hưởng không ít thứ, chuyện con bé đánh con hồi ở nông thôn bà sẽ xóa bỏ hết, không ai được phép nhắc đến nữa, coi như không có việc này, hai người các con nên như thế nào liền như thế ấy, Dư Tương không có lỗi với con nữa, biết không?”
Dư Lộ rưng rưng gật đầu: “Bà ngoại, con chưa từng so đo chuyện này, con thật sự không biết…”
Lâm Bảo Chi nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, lửa giận tan hơn một nửa, thở dài nói: “Lộ Lộ, mẹ không muốn lại nghe thấy chuyện này từ miệng của bạn con, bây giờ ngày càng tốt hơn, con đừng quay trở lại nữa.”
Việc xấu trong nhà không thể công khai được, lại nói, khi đó đứa nhỏ nhà ai còn không hiểu chuyện, mấy năm nay Dư Lộ cũng không biểu hiện để ý nhiều đến việc này.
Dư Lộ liên tục lên tiếng trả lời, nức nở nói: “Con biết, mẹ, con sẽ xin lỗi chị.”
Mọi người còn lại nhìn về phía Dư Tương.
Dư Tương cười nói: “Lúc trước chị bắt nạt em, vừa rồi bạn bè của em đứng ra thay em, hiện tại hai chúng ta hòa nhau.”
Tuy nhiên chuyện của Lâm Táp vẫn chưa xong đâu.