Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại - Trang 2
Chương 63
Thời tiết ngày khởi quay rất đẹp, ánh nắng lung linh rọi lên bóng người trong lòng cô đằng xa.
Mặc dù biết đang trong thời gian quay chương trình, sẽ bị mọi người thúc giục, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Cố Thâm, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Chào buổi sáng.”
Cố Thâm quay đầu, mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng.” Bạn gái nhỏ.
Anh lại gần, xách hành lý hộ cô.
“Có nặng không?”
Ôn Noãn lắc đầu, nhìn lên tấm lưng rộng lớn của anh, ấy vậy mà chỉ mang theo có một cái túi mà thôi. Ôn Noãn nhìn xung quanh rồi kinh ngạc nói:“Anh… chỉ mang có mỗi cái này thôi hả?”
Cố Thâm mỉm cười: “Cũng không cần mang gì nhiều.”
Làm con trai thật thoải mái, ra ngoài chả cần mang gì nhiều, chẳng bù cho con gái, muốn mang quần áo còn phải nghĩ thật lâu xem nên mang bộ nào, rồi bộ nào mới là đẹp nhất.
Ôn Noãn im lặng một lúc lâu rồi gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Khi đến địa điểm quay, họ là nhóm khách mời thứ nhất đến nơi. Hai người thuộc nhóm những người bình thường làm khách mời, coi như là bạn hợp tác của những ngôi sao nổi tiếng.
Có thể thấy chương trình muốn để cho những người thường giúp nghệ sĩ có được cơ hội bức phá để hoàn thành nhiệm vụ. Sau giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ, cảnh phối hợp của nghệ sĩ cùng khách mời sẽ trở nên rất thú vị.
Tổ tiết mục đã chi rất nhiều tiền để mời đến ba vị nghệ sĩ rất nổi tiếng.
Ban đầu Ôn Noãn vốn thuộc tổ nghệ sĩ nhưng sau này đổi lại, cô trở thành một khách mời để trợ giúp các nghệ sĩ hoàn thành nhiệm vụ. Sự thay đổi này đối với Ôn Noãn và Cố Thâm mà nói không quá lớn, bởi dù gia nhập vào đoàn khách mời hay nghệ sĩ thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô cho lắm.
Cô chỉ cần hoàn thành tốt công việc phối hợp cùng nghệ sĩ vượt ải là được.
Sau khi mọi người đến đông đủ thì bắt đầu chào hỏi, giới thiệu làm quen.
Trùng hợp là trừ Ôn – người thường hay còn gọi là khách mời – Noãn ra thì cũng chỉ có một nữ nghệ sĩ tham gia chương trình thôi. Show thực tế này nam nhiều hơn nữ.
Khách mời tiếp theo là một chàng trai vừa cao vừa gầy. Hiện đang là sinh viên năm nhất chuẩn bị lên năm hai.
Nghe nói là học ở một trường khá nổi danh.
Ôn Noãn vừa mỉm cười với người ta một cái, Cố Thâm liền nhìn lại phía này.
Cô nhịn cười, lùi lại vài bước rồi chờ được phân nhóm.
Nhân viên công tác nhìn bọn họ, cười nói: “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phân nhóm. Những người nào có quẻ cùng màu sẽ là một đội. Người chung nhóm sẽ được vào chung một phòng.”
Trước hết, ba tổ khách mời được đưa vào ba căn phòng khác nhau. Cả ba đều bị niêm phong. Khách mời cần phải dùng các dữ liệu cho sẵn trong phòng để giải mật mã rồi mới được thoát ra ngoài và đi đến các phòng tiếp theo. Cuối cùng ba tổ sẽ gặp nhau ở căn phòng khó nhất rồi cùng nhau phá án.
Đội nào tìm được câu trả lời sớm nhất sẽ trở thành đội chiến thắng.
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng mỗi phòng mỗi kiểu bố trí nên người chơi sẽ không thể biết được rốt cuộc tình huống là như thế nào. Nói một cách khách quan thì mọi việc vẫn còn là một ẩn số nên Ôn Noãn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Cô hít sâu một hơi, cô cũng không xác định được bản thân có thể phát huy hết năng lực trong chương trình này không.
…
À, hình như cô cũng cũng chẳng có chuyên môn ở lĩnh vực nào cả.
Nghĩ vậy, cô nở một nụ cười.
Đứng bên cạnh cô là một tiểu hoa đán đang khá nổi, Lục Hân. Cô ấy rất xinh đẹp, cười lên trông rất thuận mắt.
Nghe được tiếng cười của Ôn Noãn, cô ấy quay đầu hỏi: “Cô cười gì vậy?”
Ôn Noãn đáp lại một tiếng, mắt sáng ngời lên: “Chỉ là em cảm thấy nhỡ đâu không tìm được manh mối, ở nguyên trong đó một ngày thì thật là thảm.”
Lục Hân cười: “Chắc không đến mức đấy đâu, muốn thoát ra khỏi đây thì ta phải cố gắng đi tìm rồi.”
Lục Hân xoa xoa cái bụng nhỏ: “Lúc chị đói bụng thì nhất định phải đi ra, chị không thể nhịn đói được.”
Hình tượng mà cô ấy tạo ra là một người rất thích ăn uống. Tuy rằng rất gầy nhưng mà luôn cố tình cho mọi người biết rằng cô rất thích ăn, thực sự rất thích ăn.
Thật ra trong giới giải trí, có rất ít nghệ sĩ nào thực sự thích ăn. Đặc biệt là nữ nghệ sĩ. Bởi vì dù thật sự có thích ăn đi chăng nữa, cũng không thể ăn được.
Nếu bạn không thể kiểm soát chế độ ăn uống mà tăng cân. Thì quả thực mọi chuyện sẽ trở nên rất điên rồ. Nếu hơi béo lên một chút, phóng viên có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng —-- Cô ta béo lên năm cân rồi kìa.
Nói tóm lại, dưới ống kính, máy ảnh, dù cho bạn có gầy trơ xương cũng không thể nói với mọi người rằng mình rất gầy.
Đây quả thực là một điều khiến cho người ta đau lòng.
Ôn Noãn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý: “Vậy cố lên nhé.”
Lục hân nhìn nụ cười của cô, chớp mắt nói: “Mong chúng ta có thể ở cùng một nhóm.”
“Được.”
Cuối cùng, sau khi rút thăm, thật trùng hợp làm sao, Ôn Noãn lại cùng một đội với Lục Hân.
Hai người nhìn nhau cười, không thể ngờ bọn họ may mắn đến vậy.
Cố Thâm đứng chéo Ôn Noãn, động viên cô: “Cố lên nhé.”
Ôn Noãn cạn lời nhìn anh: “Nếu bọn em không thoát ra khỏi đấy được thì sao?” Cố Thâm im lặng một lúc lâu, cố ý muốn xem bộ dạng khẩn trương của cô.
“Không biết nữa.”
Ôn Noãn: “...”
Cố Thâm bật cười, cúi đầu nhìn cô: “Đừng lo, anh nhất định sẽ đến tìm em.”
Nam nghệ sĩ khác đứng ngay bên cạnh liền gật gù nói: “Đúng vậy, không cần phải lo lắng. Tất cả phòng ở đây đều liền nhau mà, chỉ có cửa bị đóng lại thôi. Ngộ nhỡ mọi người không tìm được manh mối thì chúng tôi chắc chắn sẽ đến cứu.”
Lục Hân nghe thế kiêu ngạo nói: "Ai cứu ai còn chưa biết được đâu." Mọi người đều cười cười, ai cũng rất phấn khích.
Nhân viên công tác ho một tiếng: “Được rồi, bây giờ đã đến lúc phải vào trong.”
Ngay lúc đó, ai cũng phải đeo bịt mắt rồi đi vào thử thách đầu tiên.
…
***
Vừa mở mắt, Ôn Noãn rất ngạc nhiên.
Cô và Lục Hân bị đưa vào một phòng làm việc, gọi là thư phòng cũng không đúng lắm vì trong này có rất nhiều sách, bên cạnh cửa sổ còn để một cái đàn piano.
Hai người tự hiểu đi vòng quanh phòng để xem xét.
Lục Hân mặt đầy dấu chấm hỏi, với mấy kiểu giải đố này cô không biết nhiều lắm. Dù trước đây từng chơi mấy trò trốn thoát khỏi mật thất nhưng với loại show độc đáo như này cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Ôn Noãn, em thấy được không?”
Ôn Noãn trầm tư: “Em xem qua chút đã, thực ra em cũng chưa chơi như này bao giờ.”
Nhân viên công tác sau hậu trường nghe vậy cười lạnh: Đương nhiên là chưa từng chơi rồi, kịch bản này nghĩ mất mấy tháng mới ra đấy nhé!
Ôn Noãn đi quanh, dừng lại nheo mắt nhìn một đống sách.
“Chị Hân, chị thấy mấy quyển sách này có phải hơi sai sai không?”
Lục Hân lắc đầu: “Hả? Nhìn không ra, nhiều sách như này chị chẳng nhìn ra được cái gì cả.”
Ôn Noãn: “...”
Được rồi, thật ra cô cũng chưa có điểm đột phá gì.
Lúc bọn họ đang gặp khó khăn thì bên nhóm Cố Thâm lại đang làm rất tốt. Phòng của nhóm Cố Thâm là phòng ngủ. Phòng ngủ này rất to, ngoại trừ một cái giường thì cũng chỉ có thêm cái bàn học.
Nhìn như này chắc là phòng của nam, một bên còn trưng bày khá nhiều mô hình, chắc hẳn cậu chàng đam mê sưu tập lắm.
Anh nhíu mày quét quanh phòng.
Đột nhiên, chỉ vào một chỗ: “Cái kia trông không hợp lý nhỉ? Anh thấy thế nào?”
Cùng nhóm với anh là một diễn viên mới nổi tiếng trong năm nay, tuy vậy anh ấy khá khiêm tốn, tính cách cũng rất dễ chịu, tên là Trần Trạm.
Anh ấy liếc mắt gật đầu: “Bức tranh kia trông không hợp lý thật.”
Cố Thâm gật đầu: “Phòng của nam như này tự dưng lòi ra một bức tranh trông nữ tính thế kia, quá sai luôn.”
Trần Trạm chỉ thấy vibe của bức tranh không hợp với căn phòng này chứ cũng không nhìn ra nữ tính hay gì.
Anh ấy nhíu mày nhìn sang Cố Thâm hỏi: “Sao cậu lại biết là nữ tính?”
Cố Thâm thản nhiên nói: “Tác giả của bức tranh này là một cô gái, bức tranh này vốn để tỏ tình đấy.”
Trần Trạm: “???”
Anh ấy kinh ngạc nhìn Cố Thâm: “Cái này cậu cũng biết á?”
Nhân viên sau hậu trường nghe vậy cũng sợ ngây người, họ đã chọn một bức tranh không nổi tiếng lắm, ai phải trong nghề mới biết được.
Cố Thâm đáp lại, cười cười: “Trùng hợp thôi, trước đây có tìm hiểu một chút về cái này.”
Trần Trạm gật đầu: “Thế đã là quá giỏi rồi.”
Hai người hợp lực lại gỡ bức tranh xuống, quả nhiên bên trái nó có một tờ giấy in hình mũi tên.
Cố Thâm treo lại bức tranh lên chỗ cũ, nhìn theo hướng mũi tên chỉ.
“Ở chỗ mô hình kia kìa.”
“Đã biết.”
Hai người phối hợp ăn ý, lại đều thông minh nên tìm manh mối khá nhanh.
Nhóm Cố Thâm và Trần Trạm là nhóm nhanh nhất thoát khỏi phòng.
Mà nhóm Ôn Noãn, sau một khoảng lặng thì đã nhanh chóng hòa được vào trò chơi, cô nhớ ra mỗi một vật đều phải xuất hiện theo trật tự, nếu sự tồn tại của nó phá vỡ logic bình thường thì đó chắc chắn là điểm cần chú ý.
Ôn Noãn đi quanh quanh, cuối cùng cũng tìm ra điểm bất hợp lý.
Sách ở trên giá bình thường đều sắp theo thứ tự bảng chữ cái, giống y hệt một thư viện thu nhỏ, nhưng cố tình —-- Có mấy quyển lại không theo thứ tự ấy.
Mấy quyển này đảo loạn trật tự, bọn họ để theo bảng chữ cái chứ thể loại sách rất đa dạng.
Riêng chỗ này lại không có sách văn học hay thời trang gì cả… Chỉ có mấy quyển lịch sử trung đại với tiểu thuyết ngôn tình trong đó. Điều này không bình thường chút nào cả.
Ôn Noãn với Lục Hân đem hết mấy quyển này ra, quả nhiên quyển nào cũng có một trang bị gấp lại.
Ôn Noãn tìm giấy bút rồi ghi lại số trang, cuối cùng cất chúng lại chỗ cũ.
Lục Hân: “Xong sao nữa? Đây là đáp án hả?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Mật mã chỉ có bốn chữ số thôi, đây nhiều số quá.”
Lục Hân thở dài, liếc mắt về phía cửa: “Hay là mình thử hết một lượt xem sao?”
Ôn Noãn cười: “Không làm thế được đâu ạ, làm nhiều nhỡ bị vô hiệu hóa thì toi.”
Lục Hân thở dài: “Tổ biên kịch không phải người rồi, này khó quá!”
Đột nhiên, cô a một tiếng, nhìn số trên tờ giấy, ngoài ý muốn chớp mắt: “Đây…”
“Nhìn ra quy luật rồi ạ?”
Lục Hân gật đầu: “Chuẩn.”
Ôn Noãn cười: “Quyển thứ nhất là rút ra từ hàng thứ nhất, trang 25, quyển thứ hai ở hàng thứ tư, trang 42, quyển thứ ba…”
Sau khi nghe xong, Lục Hân hơi ngừng lại: “Không dễ thế này thôi chứ?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nghĩ: “Đây mới là thử thách đầu tiên thôi, chắc không cho khó quá đâu, bây giờ thử trước đã.”
“Đi.”
Hai người nhập mật mã, may mà đúng.
Phòng đầu tiên, đúng là tổ biên kịch không định cho quá khó.
Ít nhất là việc tìm ra mấy quyển sách đã không quá dễ nên để quy luật không khó cũng đều trong tính toán của chương trình.
Chỉ là vỏn vẹn trong nửa tiếng Ôn Noãn đã hoàn thành nhiệm vụ, họ vẫn thấy giỏi rồi.
Quay phim tất cả đều thuận lợi.
Tổ biên kịch ban đầu định quay hết một buổi sáng, nhưng chỉ sau một tiếng thì nhóm Ôn Noãn và Cố Thâm đã gặp được nhau rồi.
Cố Thâm cúi đầu ngắm cô: “Đi vào mấy phòng hả?”
“Hai phòng, anh thì sao?”
“Ba phòng.” Trần Trạm cười với Ôn Noãn: “Xin chào.”
“Em chào anh.”
Lục hân gật đầu: “Không sai không sai, bây giờ là phòng cuối rồi đúng không? Vậy nhóm kia đâu? Chưa ra hả?”
“Chắc là chưa giải ra.”
Cố Thâm nhìn sang: “Phòng cuối rồi, đi tìm manh mối tiếp đi.”
“Được.”
Cố Thâm và Ôn Noãn đi cùng nhau, cả hai người đều rất thông minh.
So với tưởng tượng thì tiến độ nhanh hơn rất nhiều, thời gian đặt ra là một tiếng mà chỉ hơn hai mươi phút đã bị hai người hoàn thành.
Tổ tiết mục: …
Mẹ nó, hai người này nghịch thiên hả???
May quá may quá, không xếp hai người này cùng một nhóm.
Thế nhưng sau khi xong hết thì lại có một vấn đề.
“Nhân viên công tác nói… Ai đi ra trước thì thắng đúng không?”
Trần Trạm ngạc nhiên: “Đúng rồi.”
Ôn Noãn với Cố Thâm nhìn nhau.
“Hai người phá ra mà, đi trước đi.”
Cố Thâm cười: “Ưu tiên phái nữ trước được không anh Trạm?”
“Không vấn đề gì.”
Chỉ là lúc bọn họ đang thảo luận thì đằng sau có tiếng người: “Không phải chứ!? Mọi người quên nhóm chúng tôi rồi à???”
Mọi người: “...”
Một giây sau, một bóng người đã phi ra ngoài, ai nấy đều không kịp phản ứng, nhân viên nở nụ cười, tuyên bố: “Nhóm Ứng Hoành thắng rồi.”
Cố Thâm, Ôn Noãn, Trần Trạm, Lục Hân: “...” Làm bàn đạp cho người ta rồi.
***
Cũng may không ai quan trọng chuyện thắng thua cả, dù sao vẫn còn rất nhiều thử thách.
Quay xong, mọi người đi ăn cơm cùng nhau, thảo luận về chương trình hôm nay.
Sáu người ngồi cùng nhau, một bên Ôn Noãn là Lục Hân, một bên là Cố Thâm.
Khi cô đang chăm chú ăn, Lục Hân đột nhiên thần thần bí bí nói thầm: “Cố Thâm là bạn trai em đúng không?”
Ôn Noãn dừng đũa, ngạc nhiên nhìn.
Lục Hân nhún vai cười: “Thể hiện rõ vậy mà.’’
“Thật ạ?”
Lục Hân gật đầu: “Người khác có thể không nhìn ra, nhưng bên dưới rõ lắm nhé.” Cô ấy chỉ chỉ: “Cố Thâm biết rõ em muốn ăn gì nên chăm sóc em từ đầu đến cuối nè.”
Cô ấy cười: “Ngưỡng mộ tình yêu của đôi trẻ quá đấy nhé.”
Ôn Noãn hơi ngượng mỉm cười: “Bọn em là một đôi.”
Lục Hân chớp mắt nhỏ giọng nói: “Giữ cho chắc nhé. Chị thấy Cố Thâm là người đàn ông tốt.’’
Cô cười: “Dạ.”
Không cần ai phải nhắc, Ôn Noãn cũng biết mình phải giữ thật chặt Cố Thâm.
Sau khi ăn xong về khách sạn, Cố Thâm nhìn sang người cười nãy giờ: “Sao mà trông em vui vậy?”
Cô ôm lấy Cố Thâm, dụi vào người anh làm nũng: “Cố Thâm, anh phải cùng em vào một trường đại học đấy nhé.”
Cố Thâm giơ tay vuốt tóc cô: “Đương nhiên rồi.”
- -----oOo------
Mặc dù biết đang trong thời gian quay chương trình, sẽ bị mọi người thúc giục, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Cố Thâm, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Chào buổi sáng.”
Cố Thâm quay đầu, mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng.” Bạn gái nhỏ.
Anh lại gần, xách hành lý hộ cô.
“Có nặng không?”
Ôn Noãn lắc đầu, nhìn lên tấm lưng rộng lớn của anh, ấy vậy mà chỉ mang theo có một cái túi mà thôi. Ôn Noãn nhìn xung quanh rồi kinh ngạc nói:“Anh… chỉ mang có mỗi cái này thôi hả?”
Cố Thâm mỉm cười: “Cũng không cần mang gì nhiều.”
Làm con trai thật thoải mái, ra ngoài chả cần mang gì nhiều, chẳng bù cho con gái, muốn mang quần áo còn phải nghĩ thật lâu xem nên mang bộ nào, rồi bộ nào mới là đẹp nhất.
Ôn Noãn im lặng một lúc lâu rồi gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Khi đến địa điểm quay, họ là nhóm khách mời thứ nhất đến nơi. Hai người thuộc nhóm những người bình thường làm khách mời, coi như là bạn hợp tác của những ngôi sao nổi tiếng.
Có thể thấy chương trình muốn để cho những người thường giúp nghệ sĩ có được cơ hội bức phá để hoàn thành nhiệm vụ. Sau giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ, cảnh phối hợp của nghệ sĩ cùng khách mời sẽ trở nên rất thú vị.
Tổ tiết mục đã chi rất nhiều tiền để mời đến ba vị nghệ sĩ rất nổi tiếng.
Ban đầu Ôn Noãn vốn thuộc tổ nghệ sĩ nhưng sau này đổi lại, cô trở thành một khách mời để trợ giúp các nghệ sĩ hoàn thành nhiệm vụ. Sự thay đổi này đối với Ôn Noãn và Cố Thâm mà nói không quá lớn, bởi dù gia nhập vào đoàn khách mời hay nghệ sĩ thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô cho lắm.
Cô chỉ cần hoàn thành tốt công việc phối hợp cùng nghệ sĩ vượt ải là được.
Sau khi mọi người đến đông đủ thì bắt đầu chào hỏi, giới thiệu làm quen.
Trùng hợp là trừ Ôn – người thường hay còn gọi là khách mời – Noãn ra thì cũng chỉ có một nữ nghệ sĩ tham gia chương trình thôi. Show thực tế này nam nhiều hơn nữ.
Khách mời tiếp theo là một chàng trai vừa cao vừa gầy. Hiện đang là sinh viên năm nhất chuẩn bị lên năm hai.
Nghe nói là học ở một trường khá nổi danh.
Ôn Noãn vừa mỉm cười với người ta một cái, Cố Thâm liền nhìn lại phía này.
Cô nhịn cười, lùi lại vài bước rồi chờ được phân nhóm.
Nhân viên công tác nhìn bọn họ, cười nói: “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phân nhóm. Những người nào có quẻ cùng màu sẽ là một đội. Người chung nhóm sẽ được vào chung một phòng.”
Trước hết, ba tổ khách mời được đưa vào ba căn phòng khác nhau. Cả ba đều bị niêm phong. Khách mời cần phải dùng các dữ liệu cho sẵn trong phòng để giải mật mã rồi mới được thoát ra ngoài và đi đến các phòng tiếp theo. Cuối cùng ba tổ sẽ gặp nhau ở căn phòng khó nhất rồi cùng nhau phá án.
Đội nào tìm được câu trả lời sớm nhất sẽ trở thành đội chiến thắng.
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng mỗi phòng mỗi kiểu bố trí nên người chơi sẽ không thể biết được rốt cuộc tình huống là như thế nào. Nói một cách khách quan thì mọi việc vẫn còn là một ẩn số nên Ôn Noãn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Cô hít sâu một hơi, cô cũng không xác định được bản thân có thể phát huy hết năng lực trong chương trình này không.
…
À, hình như cô cũng cũng chẳng có chuyên môn ở lĩnh vực nào cả.
Nghĩ vậy, cô nở một nụ cười.
Đứng bên cạnh cô là một tiểu hoa đán đang khá nổi, Lục Hân. Cô ấy rất xinh đẹp, cười lên trông rất thuận mắt.
Nghe được tiếng cười của Ôn Noãn, cô ấy quay đầu hỏi: “Cô cười gì vậy?”
Ôn Noãn đáp lại một tiếng, mắt sáng ngời lên: “Chỉ là em cảm thấy nhỡ đâu không tìm được manh mối, ở nguyên trong đó một ngày thì thật là thảm.”
Lục Hân cười: “Chắc không đến mức đấy đâu, muốn thoát ra khỏi đây thì ta phải cố gắng đi tìm rồi.”
Lục Hân xoa xoa cái bụng nhỏ: “Lúc chị đói bụng thì nhất định phải đi ra, chị không thể nhịn đói được.”
Hình tượng mà cô ấy tạo ra là một người rất thích ăn uống. Tuy rằng rất gầy nhưng mà luôn cố tình cho mọi người biết rằng cô rất thích ăn, thực sự rất thích ăn.
Thật ra trong giới giải trí, có rất ít nghệ sĩ nào thực sự thích ăn. Đặc biệt là nữ nghệ sĩ. Bởi vì dù thật sự có thích ăn đi chăng nữa, cũng không thể ăn được.
Nếu bạn không thể kiểm soát chế độ ăn uống mà tăng cân. Thì quả thực mọi chuyện sẽ trở nên rất điên rồ. Nếu hơi béo lên một chút, phóng viên có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng —-- Cô ta béo lên năm cân rồi kìa.
Nói tóm lại, dưới ống kính, máy ảnh, dù cho bạn có gầy trơ xương cũng không thể nói với mọi người rằng mình rất gầy.
Đây quả thực là một điều khiến cho người ta đau lòng.
Ôn Noãn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý: “Vậy cố lên nhé.”
Lục hân nhìn nụ cười của cô, chớp mắt nói: “Mong chúng ta có thể ở cùng một nhóm.”
“Được.”
Cuối cùng, sau khi rút thăm, thật trùng hợp làm sao, Ôn Noãn lại cùng một đội với Lục Hân.
Hai người nhìn nhau cười, không thể ngờ bọn họ may mắn đến vậy.
Cố Thâm đứng chéo Ôn Noãn, động viên cô: “Cố lên nhé.”
Ôn Noãn cạn lời nhìn anh: “Nếu bọn em không thoát ra khỏi đấy được thì sao?” Cố Thâm im lặng một lúc lâu, cố ý muốn xem bộ dạng khẩn trương của cô.
“Không biết nữa.”
Ôn Noãn: “...”
Cố Thâm bật cười, cúi đầu nhìn cô: “Đừng lo, anh nhất định sẽ đến tìm em.”
Nam nghệ sĩ khác đứng ngay bên cạnh liền gật gù nói: “Đúng vậy, không cần phải lo lắng. Tất cả phòng ở đây đều liền nhau mà, chỉ có cửa bị đóng lại thôi. Ngộ nhỡ mọi người không tìm được manh mối thì chúng tôi chắc chắn sẽ đến cứu.”
Lục Hân nghe thế kiêu ngạo nói: "Ai cứu ai còn chưa biết được đâu." Mọi người đều cười cười, ai cũng rất phấn khích.
Nhân viên công tác ho một tiếng: “Được rồi, bây giờ đã đến lúc phải vào trong.”
Ngay lúc đó, ai cũng phải đeo bịt mắt rồi đi vào thử thách đầu tiên.
…
***
Vừa mở mắt, Ôn Noãn rất ngạc nhiên.
Cô và Lục Hân bị đưa vào một phòng làm việc, gọi là thư phòng cũng không đúng lắm vì trong này có rất nhiều sách, bên cạnh cửa sổ còn để một cái đàn piano.
Hai người tự hiểu đi vòng quanh phòng để xem xét.
Lục Hân mặt đầy dấu chấm hỏi, với mấy kiểu giải đố này cô không biết nhiều lắm. Dù trước đây từng chơi mấy trò trốn thoát khỏi mật thất nhưng với loại show độc đáo như này cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Ôn Noãn, em thấy được không?”
Ôn Noãn trầm tư: “Em xem qua chút đã, thực ra em cũng chưa chơi như này bao giờ.”
Nhân viên công tác sau hậu trường nghe vậy cười lạnh: Đương nhiên là chưa từng chơi rồi, kịch bản này nghĩ mất mấy tháng mới ra đấy nhé!
Ôn Noãn đi quanh, dừng lại nheo mắt nhìn một đống sách.
“Chị Hân, chị thấy mấy quyển sách này có phải hơi sai sai không?”
Lục Hân lắc đầu: “Hả? Nhìn không ra, nhiều sách như này chị chẳng nhìn ra được cái gì cả.”
Ôn Noãn: “...”
Được rồi, thật ra cô cũng chưa có điểm đột phá gì.
Lúc bọn họ đang gặp khó khăn thì bên nhóm Cố Thâm lại đang làm rất tốt. Phòng của nhóm Cố Thâm là phòng ngủ. Phòng ngủ này rất to, ngoại trừ một cái giường thì cũng chỉ có thêm cái bàn học.
Nhìn như này chắc là phòng của nam, một bên còn trưng bày khá nhiều mô hình, chắc hẳn cậu chàng đam mê sưu tập lắm.
Anh nhíu mày quét quanh phòng.
Đột nhiên, chỉ vào một chỗ: “Cái kia trông không hợp lý nhỉ? Anh thấy thế nào?”
Cùng nhóm với anh là một diễn viên mới nổi tiếng trong năm nay, tuy vậy anh ấy khá khiêm tốn, tính cách cũng rất dễ chịu, tên là Trần Trạm.
Anh ấy liếc mắt gật đầu: “Bức tranh kia trông không hợp lý thật.”
Cố Thâm gật đầu: “Phòng của nam như này tự dưng lòi ra một bức tranh trông nữ tính thế kia, quá sai luôn.”
Trần Trạm chỉ thấy vibe của bức tranh không hợp với căn phòng này chứ cũng không nhìn ra nữ tính hay gì.
Anh ấy nhíu mày nhìn sang Cố Thâm hỏi: “Sao cậu lại biết là nữ tính?”
Cố Thâm thản nhiên nói: “Tác giả của bức tranh này là một cô gái, bức tranh này vốn để tỏ tình đấy.”
Trần Trạm: “???”
Anh ấy kinh ngạc nhìn Cố Thâm: “Cái này cậu cũng biết á?”
Nhân viên sau hậu trường nghe vậy cũng sợ ngây người, họ đã chọn một bức tranh không nổi tiếng lắm, ai phải trong nghề mới biết được.
Cố Thâm đáp lại, cười cười: “Trùng hợp thôi, trước đây có tìm hiểu một chút về cái này.”
Trần Trạm gật đầu: “Thế đã là quá giỏi rồi.”
Hai người hợp lực lại gỡ bức tranh xuống, quả nhiên bên trái nó có một tờ giấy in hình mũi tên.
Cố Thâm treo lại bức tranh lên chỗ cũ, nhìn theo hướng mũi tên chỉ.
“Ở chỗ mô hình kia kìa.”
“Đã biết.”
Hai người phối hợp ăn ý, lại đều thông minh nên tìm manh mối khá nhanh.
Nhóm Cố Thâm và Trần Trạm là nhóm nhanh nhất thoát khỏi phòng.
Mà nhóm Ôn Noãn, sau một khoảng lặng thì đã nhanh chóng hòa được vào trò chơi, cô nhớ ra mỗi một vật đều phải xuất hiện theo trật tự, nếu sự tồn tại của nó phá vỡ logic bình thường thì đó chắc chắn là điểm cần chú ý.
Ôn Noãn đi quanh quanh, cuối cùng cũng tìm ra điểm bất hợp lý.
Sách ở trên giá bình thường đều sắp theo thứ tự bảng chữ cái, giống y hệt một thư viện thu nhỏ, nhưng cố tình —-- Có mấy quyển lại không theo thứ tự ấy.
Mấy quyển này đảo loạn trật tự, bọn họ để theo bảng chữ cái chứ thể loại sách rất đa dạng.
Riêng chỗ này lại không có sách văn học hay thời trang gì cả… Chỉ có mấy quyển lịch sử trung đại với tiểu thuyết ngôn tình trong đó. Điều này không bình thường chút nào cả.
Ôn Noãn với Lục Hân đem hết mấy quyển này ra, quả nhiên quyển nào cũng có một trang bị gấp lại.
Ôn Noãn tìm giấy bút rồi ghi lại số trang, cuối cùng cất chúng lại chỗ cũ.
Lục Hân: “Xong sao nữa? Đây là đáp án hả?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Mật mã chỉ có bốn chữ số thôi, đây nhiều số quá.”
Lục Hân thở dài, liếc mắt về phía cửa: “Hay là mình thử hết một lượt xem sao?”
Ôn Noãn cười: “Không làm thế được đâu ạ, làm nhiều nhỡ bị vô hiệu hóa thì toi.”
Lục Hân thở dài: “Tổ biên kịch không phải người rồi, này khó quá!”
Đột nhiên, cô a một tiếng, nhìn số trên tờ giấy, ngoài ý muốn chớp mắt: “Đây…”
“Nhìn ra quy luật rồi ạ?”
Lục Hân gật đầu: “Chuẩn.”
Ôn Noãn cười: “Quyển thứ nhất là rút ra từ hàng thứ nhất, trang 25, quyển thứ hai ở hàng thứ tư, trang 42, quyển thứ ba…”
Sau khi nghe xong, Lục Hân hơi ngừng lại: “Không dễ thế này thôi chứ?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nghĩ: “Đây mới là thử thách đầu tiên thôi, chắc không cho khó quá đâu, bây giờ thử trước đã.”
“Đi.”
Hai người nhập mật mã, may mà đúng.
Phòng đầu tiên, đúng là tổ biên kịch không định cho quá khó.
Ít nhất là việc tìm ra mấy quyển sách đã không quá dễ nên để quy luật không khó cũng đều trong tính toán của chương trình.
Chỉ là vỏn vẹn trong nửa tiếng Ôn Noãn đã hoàn thành nhiệm vụ, họ vẫn thấy giỏi rồi.
Quay phim tất cả đều thuận lợi.
Tổ biên kịch ban đầu định quay hết một buổi sáng, nhưng chỉ sau một tiếng thì nhóm Ôn Noãn và Cố Thâm đã gặp được nhau rồi.
Cố Thâm cúi đầu ngắm cô: “Đi vào mấy phòng hả?”
“Hai phòng, anh thì sao?”
“Ba phòng.” Trần Trạm cười với Ôn Noãn: “Xin chào.”
“Em chào anh.”
Lục hân gật đầu: “Không sai không sai, bây giờ là phòng cuối rồi đúng không? Vậy nhóm kia đâu? Chưa ra hả?”
“Chắc là chưa giải ra.”
Cố Thâm nhìn sang: “Phòng cuối rồi, đi tìm manh mối tiếp đi.”
“Được.”
Cố Thâm và Ôn Noãn đi cùng nhau, cả hai người đều rất thông minh.
So với tưởng tượng thì tiến độ nhanh hơn rất nhiều, thời gian đặt ra là một tiếng mà chỉ hơn hai mươi phút đã bị hai người hoàn thành.
Tổ tiết mục: …
Mẹ nó, hai người này nghịch thiên hả???
May quá may quá, không xếp hai người này cùng một nhóm.
Thế nhưng sau khi xong hết thì lại có một vấn đề.
“Nhân viên công tác nói… Ai đi ra trước thì thắng đúng không?”
Trần Trạm ngạc nhiên: “Đúng rồi.”
Ôn Noãn với Cố Thâm nhìn nhau.
“Hai người phá ra mà, đi trước đi.”
Cố Thâm cười: “Ưu tiên phái nữ trước được không anh Trạm?”
“Không vấn đề gì.”
Chỉ là lúc bọn họ đang thảo luận thì đằng sau có tiếng người: “Không phải chứ!? Mọi người quên nhóm chúng tôi rồi à???”
Mọi người: “...”
Một giây sau, một bóng người đã phi ra ngoài, ai nấy đều không kịp phản ứng, nhân viên nở nụ cười, tuyên bố: “Nhóm Ứng Hoành thắng rồi.”
Cố Thâm, Ôn Noãn, Trần Trạm, Lục Hân: “...” Làm bàn đạp cho người ta rồi.
***
Cũng may không ai quan trọng chuyện thắng thua cả, dù sao vẫn còn rất nhiều thử thách.
Quay xong, mọi người đi ăn cơm cùng nhau, thảo luận về chương trình hôm nay.
Sáu người ngồi cùng nhau, một bên Ôn Noãn là Lục Hân, một bên là Cố Thâm.
Khi cô đang chăm chú ăn, Lục Hân đột nhiên thần thần bí bí nói thầm: “Cố Thâm là bạn trai em đúng không?”
Ôn Noãn dừng đũa, ngạc nhiên nhìn.
Lục Hân nhún vai cười: “Thể hiện rõ vậy mà.’’
“Thật ạ?”
Lục Hân gật đầu: “Người khác có thể không nhìn ra, nhưng bên dưới rõ lắm nhé.” Cô ấy chỉ chỉ: “Cố Thâm biết rõ em muốn ăn gì nên chăm sóc em từ đầu đến cuối nè.”
Cô ấy cười: “Ngưỡng mộ tình yêu của đôi trẻ quá đấy nhé.”
Ôn Noãn hơi ngượng mỉm cười: “Bọn em là một đôi.”
Lục Hân chớp mắt nhỏ giọng nói: “Giữ cho chắc nhé. Chị thấy Cố Thâm là người đàn ông tốt.’’
Cô cười: “Dạ.”
Không cần ai phải nhắc, Ôn Noãn cũng biết mình phải giữ thật chặt Cố Thâm.
Sau khi ăn xong về khách sạn, Cố Thâm nhìn sang người cười nãy giờ: “Sao mà trông em vui vậy?”
Cô ôm lấy Cố Thâm, dụi vào người anh làm nũng: “Cố Thâm, anh phải cùng em vào một trường đại học đấy nhé.”
Cố Thâm giơ tay vuốt tóc cô: “Đương nhiên rồi.”
- -----oOo------