Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 83
Lục Cẩm Dao về muộn, đến giờ Mùi mới trở về, sau khi vào phòng đã rửa mặt chải đầu rồi ngủ trưa. Hoài Hề và Bán Hạ đói tới mức da bụng dán da lưng.
Khương Đường nói: “Cơm nấu xong rồi, đã chừa phần cho Nguyệt Vân và Tĩnh Mặc, các ngươi ăn trước đi.”
Tuy có chừa phần cơm nhưng Nguyệt Vân và Tĩnh Mặc cũng đã dùng bữa ở tiền viện, dùng cơm xong còn chưa thể rời đi.
Không thể để các đại sư phụ đi rửa chén đĩa khách dùng, còn phải quét dọn những chỗ bẩn trên đất.
Một số khách đã sử dụng phòng ở để thay y phục, đồ vật bên trong cũng phải thay mới.
Đến lúc chạng vạng hai người mới trở về, nửa lượng bạc này thật khó kiếm, điểm may mắn duy nhất chính là thu hoạch cũng không tồi.
Dù sao lúc khách rời đi đều tươi cười, có phu nhân hỏi thăm Hàn thị chuyện điểm tâm, Hàn thị không hiểu mấy thứ này nên Lục Cẩm Dao giúp đỡ đối phó vài câu, nhân tiện đề cập tới Cẩm Đường Cư.
Cùng là người của Hầu phủ, dù Lục Cẩm Dao không thích vị đại tẩu này nhưng trước mặt người ngoài cũng phải làm ra vẻ chị em dâu hòa thuận. Nhưng nàng ấy không muốn làm chuyện vô ích, có phu nhân chơi mạt chược với Trịnh thị, đến lúc rời đi còn chưa đã thèm, nàng ấy ngay lập tức gãi đúng chỗ ngứa, nhắc tới cửa hàng mới sắp khai trương của Cẩm Đường Cư có trò chơi này, sẽ khai trương vào tháng sau, đến lúc đó có thể tới xem thử.
Chờ đến lúc chạng vạng, mặt trời dần ngả về tây, chim én bay qua những áng mặt ráng vàng, cùng với tiếng chim và tiếng côn trùng râm ran, Hầu phủ lại trở về vẻ yên bình.
Lục Cẩm Dao ngủ một giấc tới lúc trời tối, lúc thức dậy đã sai Cao ma ma đấm bóp cho nàng để không bị nhức mỏi.
Tháng càng lớn, bụng càng lớn, Lục Cẩm Dao hiện tại có thể cảm nhận được thai động, cảm thấy vừa mới lạ vừa mệt mỏi.
Cao ma ma vừa xoa vừa nói: “Đại nương tử lát nữa đi tới đi lui một chút, Tứ gia gửi về mấy bao đồ, lát nữa ngài đi xem đi.”
Lục Cẩm Dao nói: “Đồ vật? Hắn đã gửi đồ về rồi! có gì ở Điền Nam để gửi về chứ.”
Điền Nam không phải là nơi giàu có trù phú như Tây Thục, Giang Nam, bá tánh nghèo khổ, Cố Kiến Châu cầm bạc qua đó, trên dưới đều phải có chuẩn bị, y phục, lễ vật, thức ăn đều mang từ đây đến đó, Lục Cẩm Dao căn bản không nghĩ tới hắn còn có thể gửi đồ về.
Bên kia bị lũ lụt, hoa màu đều bị ngập úng, Lục Cẩm Dao thường xuyên lo lắng hắn ăn không đủ.
Mặc kệ là chuyện gì, chắc chắn Cố Kiến Châu cũng viết thư gửi về.
Cách nửa tháng sẽ gửi một phong thư, đây là cách liên lạc duy nhất của phu thê bây giờ.
Lục Cẩm Dao không thể chờ, phất tay bảo Cao ma ma không cần xoa nữa, sốt ruột xuống giường mang giày: “Nhanh đi nhìn xem là thứ gì.”
Thứ nàng ấy muốn nhìn không phải là đồ vật mà là lá thư kia.
Qủa thật có không ít đồ, đựng trong túi vải cột kín mít. Nhìn qua một bao tải, Lục Cẩm Dao thử xách lên, không nặng.
Cao ma ma mở chiếc túi ra, bỗng dưng ngửi thấy một mùi hương gay mũi, giống như mùi vị của nấm hương.
Lục Cẩm Dao có thai, phải cẩn thận với mùi vị của các loại đồ vật.
“Đại nương tử, ngài trước tránh xa một chút, lão nô nhìn xem bên trong là thứ gì.” Cao ma ma cẩn thận mở ra, nhìn thấy bên trong có lót giấy dầu không thấm nước, có thể nhìn thấy một đống thứ li ti khô cằn, tuy đã khô nhưng vẫn có thể nhìn ra thứ đó giống như nấm.
Là nấm khô sao?
Sao Tứ gia lại gửi mớ nấm khô này về đây?
Cao ma ma nhìn Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử, là nấm khô.”
Bà ấy liên tục mở thêm mấy bao, đều là nấm khô. Xem ra không phải gửi nhầm, chính là muốn gửi nấm khô về nhà.
Ngoại trừ nấm khô còn có phong thư, Cao ma ma cầm qua cho Lục Cẩm Dao: “Lão nô nghĩ nên đem mấy thứ này đến cho y sư trong phủ nhìn một chút, xem có thể nấu cho ngài dùng được không.”
Đồ vật tới từ Điền Nam, lại là thức ăn nên cần phải cẩn thận.
Lục Cẩm Dao gật đầu, chờ Cao ma ma ra ngoài mới ngồi xuống đọc thư.
Giấy viết thư rất dày, Lục Cẩm Dao nhìn thấy bốn chữ “thấy chữ như thấy người” thì lập tức đỏ mắt.
Cố Kiến Châu đã rời nhà một tháng.
Cố Kiến Châu nói về tiến độ trị thủy của hắn, bá tánh nơi đó vẫn nghèo khổ, triều đình cứu nạn, không cứu nghèo, lương thực cứu tế không thể giúp bọn họ cả đời.
Nam tử được trả công để làm việc, tiền công chủ yếu đến từ việc sửa đập, nữ tử nấu ăn ngon thì đi nấu cơm tập thể, theo triều đình sửa đê, những người còn lại… ăn uống đã trở thành vấn đề của bọn họ.
Hoa màu bị lũ lụt nhấn chìm, vụ thu năm nay khẳng định không có, không thể chờ chết đói, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, đã có bá tánh lên núi mưu sinh.
Điền Nam có nhiều núi rừng, trên núi có không ít nấm, không có cơm ăn thì ăn nấm. Nhưng có bá tánh ngộ độc vì ăn nhầm thực vật có độc, hơn nữa nấm luộc ăn không ngon nên dần dần cũng không còn ai ăn nữa.
Cố Kiến Châu muốn giúp bọn họ, nhưng không thể trực tiếp cho bạc, nên đã mua lại một ít nấm từ dân bản địa rồi tự xào cho mình một đĩa.
Không giống với giới thanh lưu, trong số các quan viên trị thủy thì Cố Kiến Châu chính là một công tử thế gia, ăn nhiều của ngon vật lạ, cũng nếm qua nhiều thứ, biết muốn làm món rau xào ngon thì phải dùng nhiều dầu.
Cố Kiến Châu vô cùng kinh ngạc, thứ đồ này thật ngon, không giống như nấm hương hắn thường ăn, nấm này có mùi nồng, hắn cảm thấy ăn còn ngon hơn thịt.
Tất nhiên, Cố Kiến Châu sẽ không ngớ ngẩn đi hỏi bá tánh ở đây vì sao không dùng nhiều dầu để xào. Bá tánh nơi này không có thịt ăn, vấn đề ấm no tối thiểu cũng không giải quyết được, nói gì đến chuyện dùng nhiều dầu để nấu đồ ngon.
Sao không ăn thịt băm.
Vì thế Cố Kiến Châu đã nghĩ ra một ý tưởng, người Điền Nam không thể ăn món nấm xào ngon miệng, nhưng người ở địa phương khác thì có thể, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.
Hắn lập tức mua nấm từ bá tánh Điền Nam, sau đó mang phơi khô rồi gửi về cho Lục Cẩm Dao, nếu thấy ăn ngon thì hắn có thể gửi về thêm.
Trong thư Cố Kiến Châu đã căn dặn kĩ lưỡng, nhất định phải xào thật chín mới có thể ăn, nấm được gửi đến phải đưa cho y sư trong phủ xem qua, Lục Cẩm Dao không được ăn bậy.
Cuối cùng, Cố Kiến Châu hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Cẩm Dao. Còn nói, khi hắn trở về sẽ làm cho nàng ăn, hy vọng nàng viết nhiều thư hơn, hắn muốn thấy thư của Lục Cẩm Dao.
Thư nhà chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, không hề đề cập tới những chuyện vất vả.
Lục Cẩm Dao cũng có thể tưởng tượng đến cảnh Cố Kiến Châu đi hỏi giá cả của nấm, bộ dáng xào nấm khi trước giờ chưa từng nấu cơm.
Đọc thư dường như lại thấy được khung cảnh này.
Lục Cẩm Dao đọc thư xong thì cất vào ngăn tủ, sau đó gọi Cao ma ma vào: “Mang cái này tới phòng bếp nhỏ đi. Tứ gia có viết thư và gửi đồ cho chính viện không?”
Cao ma ma nói: “Chỉ gửi thư cho chính viện, ngoài ra không có đồ vật gì khác.”
Lục Cẩm Dao: “Đưa cho Khương Đường xem thử, sau khi làm xong xem ăn có ngon không rồi mới chia cho các viện khác.”
Khương Đường nhìn túi nấm phát ngốc một hồi, trước kia nàng từng đến Vân Nam, từng tham dự tiệc nấm, đây là chính là một túi nấm lớn tới từ Điền Nam.
Vì đã bị phơi khô nên không thể nhìn ra hình dạng, Khương Đường cầm lấy một ít rồi đổ nước ấm vào ngâm.
Rất nhanh đã tới giờ cơm chiều, giữa trưa Lục Cẩm Dao đã ăn không ít nên dặn dò bữa tối chỉ cần nấu đơn giản.
Qua bữa tối, đợi thêm nửa canh giờ nấm mới nở hoàn toàn.
Khương Đường thấy đây chính là nấm gan bò thơm ngon, nấm thông cùng với vài loại khác, mặc dù những cây nấm được gửi đến đây có hơi khô héo, nhưng sau khi ngâm nước đã nở ra bộ dáng hoàn hảo, đến cả chân nấm cũng đẹp.
Y sư trong phủ nói người mang thai có thể ăn thứ này, Khương Đường làm món cơm rang cùng với nấm gan bò xào với ớt xiêm.
Không giống với các nguyên liệu khác, mùi hương của nấm vô cùng nồng.
Đã là buổi tối, các viện đều rửa mặt chải đầu chuẩn bị lên giường ngủ, Lục Cẩm Dao cũng đã rửa mặt chải đầu xong, xõa tóc nằm trên giường xem tiểu thuyết.
Một mùi hương nhàn nhạt bay vào, nàng ấy nghe thấy Khương Đường ở ngoài cửa hỏi: “Đại nương tử, có muốn ăn chút gì không?”
Lục Cẩm Dao đứng dậy, buổi tối nàng ấy ăn không bao nhiêu, lúc này quả thật có hơi đói. Đây là thứ Cố Kiến Châu gửi từ Điền Nam về, Lục Cẩm Dao muốn ăn một chút.
Chủ yếu là cách một cánh cửa, mùi hương bay vào từ cửa sổ vô cùng thơm. Chưa từng ăn qua thứ này nên Lục Cẩm Dao muốn thử: “Vào đi.”
Khương Đường bưng cơm tiến vào, cười với Lục Cẩm Dao: “Cao ma ma dặn dò phải xào chín, nô tỳ đã thử trước, đại nương có thể ăn.”
Lục Cẩm Dao cũng cười: “Sao lại thơm thế này, là nấm xào sao?”
Khương Đường: “Sao được chứ, trong cơm chiên còn có thịt giò hun khói xắt hạt lựu, tôm bóc vỏ và đậu cô ve.”
Tuy chỉ là một chén nhỏ nhưng đồ ăn không hề ít.
Hơn nữa, làm một chảo to như vậy sao có thể chỉ có một chén nhỏ, hai chén cơm cùng với thật nhiều đồ ăn đã làm ra được ba chén.
Nếu là ban ngày nhất định sẽ mang tới chính viện, nhưng sắc trời đã tối nên lát nữa chúng nó cũng vào bụng nàng thôi.
Lục Cẩm Dao nếm một ít nấm, cảm thấy vừa giòn vừa ngọt, có thể vì xào quá lâu nên hai bên có chút cháy xém, nhìn có vẻ nhiều dầu nhưng lại không ngán.
“Cái này ăn ngon, giống hương vị của thịt.” Lục Cẩm Dao cắn miếng đầu tiên đã cảm nhận được vị cay, sau đó chính là vị ngọt nguyên bản của nấm.
Nàng ấy bận ăn cơm chiên tới mức không thèm nói một lời nào.
Ăn xong chưa đã thèm nói: “Còn nữa không?”
Khương Đường: “Vẫn còn, ngài còn muốn ăn sao, nô tỳ đi lấy.”
Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Không cần, ngươi đã làm thì nếm thử một chút đi, không cần chừa lại tới sáng mai. Sáng mai làm nhiều một chút rồi đưa đến các viện.”
Các viện bao gồm tất cả từ chính viện đến Thọ An Đường, Cố lão gia cùng lão phu nhân còn chưa về nên bọn họ cũng phải đưa qua một phần.
Khương Đường nhớ kỹ nấm là thức ăn gây kíc.h thích, người bị thương không nên ăn.
Người bị thương thì không thể ăn đồ dễ gây dị ứng, ví dụ như thịt dê, nấm cũng thế. Ăn vào không mất mạng ngay lập tức nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.
Lục Cẩm Dao không biết Cố Kiến Sơn bị thương, nếu không cũng sẽ không nói chuyện này.
Người khác không biết, nhưng sức khỏe của mình mà tự Cố Kiến Sơn lại không rõ ư, ăn miếng này vào thì chẳng phải công cốcha sao.
Khương Đường nhún người rồi lui xuống, chia cơm chiên còn lại cho đám Bội Lan, không thể không thốt rằng món cơm này thật sự rất ngon.
Hai bát cơm chia cho mấy nha hoàn, mỗi người cũng chỉ có hai miếng nhỏ.
Đồ Khương Đường làm ra nên đám Bội Lan không tiện ăn sạch, dù gì cũng phải để lại cho Khương Đường một bát.
Cơm ăn vội mới ngon, ăn xong Bội Lan li.ếm khóe môi như chưa thấy đủ, bảo: “Đồ Tứ gia gửi về đúng là đồ tốt, hẳn phải tốn không ít bạc nhỉ?”
Đồ ngon nhất định là đắt rồi.
Khương Đường: “Thế thì chưa chắc.”
Bên Điền Nam sau nạn, bách tính đến ăn còn chẳng đủ no.
Đống nấm này ngon thì phải xem làm như thế nào, nếu chỉ dùng nước luộc thì đồ ngon cũng chẳng còn mùi vị gì. Khương Đường dùng một muôi dầu to nhường này, sau khi chiên xong thì vớt lên, thả dầu vào chao qua ớt, chao thêm hai lần thì mới ngon.
Bát cơm rang nấm khô ấy ngoại trừ nấm khô ra còn kết hợp với sáu bảy thứ khác, trong đó rẻ nhất là cơm nguội.
Dân chúng Điền Nam bây giờ đến gạo còn chẳng được ăn, chứ đừng nói đến việc dùng một tá thứ để nấu một bát cơm chiên. Cố Kiến Châu mua mấy thứ này, giá gạo đều cao ngất nên hẳn là chỉ bằng một nửa.
Nấm tươi chắc cũng bốn năm văn tiền một cân, phơi khô thì phải đắt hơn một ít, có lẽ còn rẻ hơn so với Khương Đường nghĩ.
Hoài Hề gật đầu đáp: “Ở bên ấy mua có lẽ không đắt, nhưng gửi một bao đồ to như thế này cũng không dễ dàng gì.”
Bạc dùng còn có giá hơn những thứ này.
Khương Đường chống cằm như có điều lăn tăn, bên ấy mua không đắt nhưng bên này có thể bán giá cao, cơm với món xào như này có lẽ có nhiều người muốn ăn.
Giá có thể cao hơn mấy lần.
Món ngon nhất không phải mấy cái này, nếu đun một nồi nước dùng, nấu lẩu nấm thì có thể ăn nấm, vậy thì mùi vị sẽ càng thơm, càng nồng đậm hơn, thế thì càng ngon hơn.
Khương Đường cảm thấy hoàn toàn có thể đem cái này ra buôn bán. Vừa có thể giúp đỡ được dân chúng Điền Nam, còn có thể kiếm tiền. Thứ này lợi nhuận cao, không cần ép giá thấp để lấy nấm từ bên đó.
Về việc tại sao không trực tiếp dùng tiền đi cứu trợ nạn dân, đầu tiên đến Khương Đường còn chẳng quản nổi bản thân, nàng chỉ là một nha hoàn cỏn con, càng không thể khuyên bảo người khác lấy tiền của mình ra để cứu nạn. Tiếp nữa, cho người ta con cá chẳng bằng chỉ người ta cách câu, nạn lụt qua đi, những người ấy vẫn phải nghĩ cách sống tiếp.
Khương Đường cảm thấy cách này có thể thực hiện được, thấy Yến Kỉ Đường không có việc gì nữa nàng bèn quay về phòng hạ nhân trước, đốt đèn lên rồi nằm ườn trên bàn viết văn thư.
Viết cũng không nhiều, chỉ viết ý tưởng về lẩu nấm.
Nàng chỉ từng ăn chứ chưa từng làm, có thể làm thành hay không là một chuyện khác.
Nếu làm thành thì cửa tiệm có thể bán đủ kiểu nấm xào, rồi cả lẩu nấm, chỉ riêng mùi hương thôi đã có thể thu hút được rất nhiều người đến ăn.
Khương Đường cũng viết những nguy cơ ra, ăn cái này mà nấu không chín thì sẽ ngộ độc, không thể bảo đảm an toàn của thực khách, mỗi cây nấm đều phải phân biệt cẩn thận, có cái trông giống nhau nhưng lại không cùng loài. Có loại nấm không chỉ nấu không chín sẽ ngộ độc mà bản thân nó mang độc tính, người ăn vào thì đi tong, nên phải xác định cẩn thận.
Cách làm nấm khác nhau vẫn còn phải chờ khám phá, Khương Đường không ăn nhiều, nàng phải từ từ thử đồ ăn.
Đương nhiên Khương Đường cũng liệt kê không ít điểm tốt, ví dụ như món này ngoài Thịnh Kinh ra thì những nơi khác đều không có, mùi thơm nồng, món rẻ hay đắt đều có, giá thành lại không cao như thế.
Còn những cái như gà nướng, vịt nướng, thật ra vẫn không bán chạy như gà quay, vịt ướp tương.
Vị của hai món này là giòn, thời gian nướng rất dài mà giá thành quá cao, nếu một lò mà nướng nhiều thì khi bán mùi vị sẽ không ngon, nếu một lò mà chỉ nướng một hai con thì thời gian chờ đợi quá lâu, có khách đến thì chẳng có gì bán.
Sau đó Khương Đường suy ngẫm, cảm thấy Lục Cẩm Dao cũng vì những điều này mới không cân nhắc chuyện buôn bán gà nướng.
Nhưng mở quán cơm nhỏ có chút thức ăn, ăn kèm với cơm, vậy có thể ăn no, mùi vị vừa ngon, đáng tin hơn so với buôn bán thứ khác.
Viết được mấy trang giấy, Khương Đường mới đặt bút xuống, nếu như cái này có thể được thì có lẽ Lục Cẩm Dao vẫn sẽ mua công thức từ chỗ nàng, có lẽ nàng có thể rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sớm một chút.
Đến khi đám Lục Anh quay về, ba người lại nói chuyện một hồi nữa mới thổi nến đi ngủ.
Khương Đường nói: “Cơm nấu xong rồi, đã chừa phần cho Nguyệt Vân và Tĩnh Mặc, các ngươi ăn trước đi.”
Tuy có chừa phần cơm nhưng Nguyệt Vân và Tĩnh Mặc cũng đã dùng bữa ở tiền viện, dùng cơm xong còn chưa thể rời đi.
Không thể để các đại sư phụ đi rửa chén đĩa khách dùng, còn phải quét dọn những chỗ bẩn trên đất.
Một số khách đã sử dụng phòng ở để thay y phục, đồ vật bên trong cũng phải thay mới.
Đến lúc chạng vạng hai người mới trở về, nửa lượng bạc này thật khó kiếm, điểm may mắn duy nhất chính là thu hoạch cũng không tồi.
Dù sao lúc khách rời đi đều tươi cười, có phu nhân hỏi thăm Hàn thị chuyện điểm tâm, Hàn thị không hiểu mấy thứ này nên Lục Cẩm Dao giúp đỡ đối phó vài câu, nhân tiện đề cập tới Cẩm Đường Cư.
Cùng là người của Hầu phủ, dù Lục Cẩm Dao không thích vị đại tẩu này nhưng trước mặt người ngoài cũng phải làm ra vẻ chị em dâu hòa thuận. Nhưng nàng ấy không muốn làm chuyện vô ích, có phu nhân chơi mạt chược với Trịnh thị, đến lúc rời đi còn chưa đã thèm, nàng ấy ngay lập tức gãi đúng chỗ ngứa, nhắc tới cửa hàng mới sắp khai trương của Cẩm Đường Cư có trò chơi này, sẽ khai trương vào tháng sau, đến lúc đó có thể tới xem thử.
Chờ đến lúc chạng vạng, mặt trời dần ngả về tây, chim én bay qua những áng mặt ráng vàng, cùng với tiếng chim và tiếng côn trùng râm ran, Hầu phủ lại trở về vẻ yên bình.
Lục Cẩm Dao ngủ một giấc tới lúc trời tối, lúc thức dậy đã sai Cao ma ma đấm bóp cho nàng để không bị nhức mỏi.
Tháng càng lớn, bụng càng lớn, Lục Cẩm Dao hiện tại có thể cảm nhận được thai động, cảm thấy vừa mới lạ vừa mệt mỏi.
Cao ma ma vừa xoa vừa nói: “Đại nương tử lát nữa đi tới đi lui một chút, Tứ gia gửi về mấy bao đồ, lát nữa ngài đi xem đi.”
Lục Cẩm Dao nói: “Đồ vật? Hắn đã gửi đồ về rồi! có gì ở Điền Nam để gửi về chứ.”
Điền Nam không phải là nơi giàu có trù phú như Tây Thục, Giang Nam, bá tánh nghèo khổ, Cố Kiến Châu cầm bạc qua đó, trên dưới đều phải có chuẩn bị, y phục, lễ vật, thức ăn đều mang từ đây đến đó, Lục Cẩm Dao căn bản không nghĩ tới hắn còn có thể gửi đồ về.
Bên kia bị lũ lụt, hoa màu đều bị ngập úng, Lục Cẩm Dao thường xuyên lo lắng hắn ăn không đủ.
Mặc kệ là chuyện gì, chắc chắn Cố Kiến Châu cũng viết thư gửi về.
Cách nửa tháng sẽ gửi một phong thư, đây là cách liên lạc duy nhất của phu thê bây giờ.
Lục Cẩm Dao không thể chờ, phất tay bảo Cao ma ma không cần xoa nữa, sốt ruột xuống giường mang giày: “Nhanh đi nhìn xem là thứ gì.”
Thứ nàng ấy muốn nhìn không phải là đồ vật mà là lá thư kia.
Qủa thật có không ít đồ, đựng trong túi vải cột kín mít. Nhìn qua một bao tải, Lục Cẩm Dao thử xách lên, không nặng.
Cao ma ma mở chiếc túi ra, bỗng dưng ngửi thấy một mùi hương gay mũi, giống như mùi vị của nấm hương.
Lục Cẩm Dao có thai, phải cẩn thận với mùi vị của các loại đồ vật.
“Đại nương tử, ngài trước tránh xa một chút, lão nô nhìn xem bên trong là thứ gì.” Cao ma ma cẩn thận mở ra, nhìn thấy bên trong có lót giấy dầu không thấm nước, có thể nhìn thấy một đống thứ li ti khô cằn, tuy đã khô nhưng vẫn có thể nhìn ra thứ đó giống như nấm.
Là nấm khô sao?
Sao Tứ gia lại gửi mớ nấm khô này về đây?
Cao ma ma nhìn Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử, là nấm khô.”
Bà ấy liên tục mở thêm mấy bao, đều là nấm khô. Xem ra không phải gửi nhầm, chính là muốn gửi nấm khô về nhà.
Ngoại trừ nấm khô còn có phong thư, Cao ma ma cầm qua cho Lục Cẩm Dao: “Lão nô nghĩ nên đem mấy thứ này đến cho y sư trong phủ nhìn một chút, xem có thể nấu cho ngài dùng được không.”
Đồ vật tới từ Điền Nam, lại là thức ăn nên cần phải cẩn thận.
Lục Cẩm Dao gật đầu, chờ Cao ma ma ra ngoài mới ngồi xuống đọc thư.
Giấy viết thư rất dày, Lục Cẩm Dao nhìn thấy bốn chữ “thấy chữ như thấy người” thì lập tức đỏ mắt.
Cố Kiến Châu đã rời nhà một tháng.
Cố Kiến Châu nói về tiến độ trị thủy của hắn, bá tánh nơi đó vẫn nghèo khổ, triều đình cứu nạn, không cứu nghèo, lương thực cứu tế không thể giúp bọn họ cả đời.
Nam tử được trả công để làm việc, tiền công chủ yếu đến từ việc sửa đập, nữ tử nấu ăn ngon thì đi nấu cơm tập thể, theo triều đình sửa đê, những người còn lại… ăn uống đã trở thành vấn đề của bọn họ.
Hoa màu bị lũ lụt nhấn chìm, vụ thu năm nay khẳng định không có, không thể chờ chết đói, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, đã có bá tánh lên núi mưu sinh.
Điền Nam có nhiều núi rừng, trên núi có không ít nấm, không có cơm ăn thì ăn nấm. Nhưng có bá tánh ngộ độc vì ăn nhầm thực vật có độc, hơn nữa nấm luộc ăn không ngon nên dần dần cũng không còn ai ăn nữa.
Cố Kiến Châu muốn giúp bọn họ, nhưng không thể trực tiếp cho bạc, nên đã mua lại một ít nấm từ dân bản địa rồi tự xào cho mình một đĩa.
Không giống với giới thanh lưu, trong số các quan viên trị thủy thì Cố Kiến Châu chính là một công tử thế gia, ăn nhiều của ngon vật lạ, cũng nếm qua nhiều thứ, biết muốn làm món rau xào ngon thì phải dùng nhiều dầu.
Cố Kiến Châu vô cùng kinh ngạc, thứ đồ này thật ngon, không giống như nấm hương hắn thường ăn, nấm này có mùi nồng, hắn cảm thấy ăn còn ngon hơn thịt.
Tất nhiên, Cố Kiến Châu sẽ không ngớ ngẩn đi hỏi bá tánh ở đây vì sao không dùng nhiều dầu để xào. Bá tánh nơi này không có thịt ăn, vấn đề ấm no tối thiểu cũng không giải quyết được, nói gì đến chuyện dùng nhiều dầu để nấu đồ ngon.
Sao không ăn thịt băm.
Vì thế Cố Kiến Châu đã nghĩ ra một ý tưởng, người Điền Nam không thể ăn món nấm xào ngon miệng, nhưng người ở địa phương khác thì có thể, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.
Hắn lập tức mua nấm từ bá tánh Điền Nam, sau đó mang phơi khô rồi gửi về cho Lục Cẩm Dao, nếu thấy ăn ngon thì hắn có thể gửi về thêm.
Trong thư Cố Kiến Châu đã căn dặn kĩ lưỡng, nhất định phải xào thật chín mới có thể ăn, nấm được gửi đến phải đưa cho y sư trong phủ xem qua, Lục Cẩm Dao không được ăn bậy.
Cuối cùng, Cố Kiến Châu hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Cẩm Dao. Còn nói, khi hắn trở về sẽ làm cho nàng ăn, hy vọng nàng viết nhiều thư hơn, hắn muốn thấy thư của Lục Cẩm Dao.
Thư nhà chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, không hề đề cập tới những chuyện vất vả.
Lục Cẩm Dao cũng có thể tưởng tượng đến cảnh Cố Kiến Châu đi hỏi giá cả của nấm, bộ dáng xào nấm khi trước giờ chưa từng nấu cơm.
Đọc thư dường như lại thấy được khung cảnh này.
Lục Cẩm Dao đọc thư xong thì cất vào ngăn tủ, sau đó gọi Cao ma ma vào: “Mang cái này tới phòng bếp nhỏ đi. Tứ gia có viết thư và gửi đồ cho chính viện không?”
Cao ma ma nói: “Chỉ gửi thư cho chính viện, ngoài ra không có đồ vật gì khác.”
Lục Cẩm Dao: “Đưa cho Khương Đường xem thử, sau khi làm xong xem ăn có ngon không rồi mới chia cho các viện khác.”
Khương Đường nhìn túi nấm phát ngốc một hồi, trước kia nàng từng đến Vân Nam, từng tham dự tiệc nấm, đây là chính là một túi nấm lớn tới từ Điền Nam.
Vì đã bị phơi khô nên không thể nhìn ra hình dạng, Khương Đường cầm lấy một ít rồi đổ nước ấm vào ngâm.
Rất nhanh đã tới giờ cơm chiều, giữa trưa Lục Cẩm Dao đã ăn không ít nên dặn dò bữa tối chỉ cần nấu đơn giản.
Qua bữa tối, đợi thêm nửa canh giờ nấm mới nở hoàn toàn.
Khương Đường thấy đây chính là nấm gan bò thơm ngon, nấm thông cùng với vài loại khác, mặc dù những cây nấm được gửi đến đây có hơi khô héo, nhưng sau khi ngâm nước đã nở ra bộ dáng hoàn hảo, đến cả chân nấm cũng đẹp.
Y sư trong phủ nói người mang thai có thể ăn thứ này, Khương Đường làm món cơm rang cùng với nấm gan bò xào với ớt xiêm.
Không giống với các nguyên liệu khác, mùi hương của nấm vô cùng nồng.
Đã là buổi tối, các viện đều rửa mặt chải đầu chuẩn bị lên giường ngủ, Lục Cẩm Dao cũng đã rửa mặt chải đầu xong, xõa tóc nằm trên giường xem tiểu thuyết.
Một mùi hương nhàn nhạt bay vào, nàng ấy nghe thấy Khương Đường ở ngoài cửa hỏi: “Đại nương tử, có muốn ăn chút gì không?”
Lục Cẩm Dao đứng dậy, buổi tối nàng ấy ăn không bao nhiêu, lúc này quả thật có hơi đói. Đây là thứ Cố Kiến Châu gửi từ Điền Nam về, Lục Cẩm Dao muốn ăn một chút.
Chủ yếu là cách một cánh cửa, mùi hương bay vào từ cửa sổ vô cùng thơm. Chưa từng ăn qua thứ này nên Lục Cẩm Dao muốn thử: “Vào đi.”
Khương Đường bưng cơm tiến vào, cười với Lục Cẩm Dao: “Cao ma ma dặn dò phải xào chín, nô tỳ đã thử trước, đại nương có thể ăn.”
Lục Cẩm Dao cũng cười: “Sao lại thơm thế này, là nấm xào sao?”
Khương Đường: “Sao được chứ, trong cơm chiên còn có thịt giò hun khói xắt hạt lựu, tôm bóc vỏ và đậu cô ve.”
Tuy chỉ là một chén nhỏ nhưng đồ ăn không hề ít.
Hơn nữa, làm một chảo to như vậy sao có thể chỉ có một chén nhỏ, hai chén cơm cùng với thật nhiều đồ ăn đã làm ra được ba chén.
Nếu là ban ngày nhất định sẽ mang tới chính viện, nhưng sắc trời đã tối nên lát nữa chúng nó cũng vào bụng nàng thôi.
Lục Cẩm Dao nếm một ít nấm, cảm thấy vừa giòn vừa ngọt, có thể vì xào quá lâu nên hai bên có chút cháy xém, nhìn có vẻ nhiều dầu nhưng lại không ngán.
“Cái này ăn ngon, giống hương vị của thịt.” Lục Cẩm Dao cắn miếng đầu tiên đã cảm nhận được vị cay, sau đó chính là vị ngọt nguyên bản của nấm.
Nàng ấy bận ăn cơm chiên tới mức không thèm nói một lời nào.
Ăn xong chưa đã thèm nói: “Còn nữa không?”
Khương Đường: “Vẫn còn, ngài còn muốn ăn sao, nô tỳ đi lấy.”
Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Không cần, ngươi đã làm thì nếm thử một chút đi, không cần chừa lại tới sáng mai. Sáng mai làm nhiều một chút rồi đưa đến các viện.”
Các viện bao gồm tất cả từ chính viện đến Thọ An Đường, Cố lão gia cùng lão phu nhân còn chưa về nên bọn họ cũng phải đưa qua một phần.
Khương Đường nhớ kỹ nấm là thức ăn gây kíc.h thích, người bị thương không nên ăn.
Người bị thương thì không thể ăn đồ dễ gây dị ứng, ví dụ như thịt dê, nấm cũng thế. Ăn vào không mất mạng ngay lập tức nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.
Lục Cẩm Dao không biết Cố Kiến Sơn bị thương, nếu không cũng sẽ không nói chuyện này.
Người khác không biết, nhưng sức khỏe của mình mà tự Cố Kiến Sơn lại không rõ ư, ăn miếng này vào thì chẳng phải công cốcha sao.
Khương Đường nhún người rồi lui xuống, chia cơm chiên còn lại cho đám Bội Lan, không thể không thốt rằng món cơm này thật sự rất ngon.
Hai bát cơm chia cho mấy nha hoàn, mỗi người cũng chỉ có hai miếng nhỏ.
Đồ Khương Đường làm ra nên đám Bội Lan không tiện ăn sạch, dù gì cũng phải để lại cho Khương Đường một bát.
Cơm ăn vội mới ngon, ăn xong Bội Lan li.ếm khóe môi như chưa thấy đủ, bảo: “Đồ Tứ gia gửi về đúng là đồ tốt, hẳn phải tốn không ít bạc nhỉ?”
Đồ ngon nhất định là đắt rồi.
Khương Đường: “Thế thì chưa chắc.”
Bên Điền Nam sau nạn, bách tính đến ăn còn chẳng đủ no.
Đống nấm này ngon thì phải xem làm như thế nào, nếu chỉ dùng nước luộc thì đồ ngon cũng chẳng còn mùi vị gì. Khương Đường dùng một muôi dầu to nhường này, sau khi chiên xong thì vớt lên, thả dầu vào chao qua ớt, chao thêm hai lần thì mới ngon.
Bát cơm rang nấm khô ấy ngoại trừ nấm khô ra còn kết hợp với sáu bảy thứ khác, trong đó rẻ nhất là cơm nguội.
Dân chúng Điền Nam bây giờ đến gạo còn chẳng được ăn, chứ đừng nói đến việc dùng một tá thứ để nấu một bát cơm chiên. Cố Kiến Châu mua mấy thứ này, giá gạo đều cao ngất nên hẳn là chỉ bằng một nửa.
Nấm tươi chắc cũng bốn năm văn tiền một cân, phơi khô thì phải đắt hơn một ít, có lẽ còn rẻ hơn so với Khương Đường nghĩ.
Hoài Hề gật đầu đáp: “Ở bên ấy mua có lẽ không đắt, nhưng gửi một bao đồ to như thế này cũng không dễ dàng gì.”
Bạc dùng còn có giá hơn những thứ này.
Khương Đường chống cằm như có điều lăn tăn, bên ấy mua không đắt nhưng bên này có thể bán giá cao, cơm với món xào như này có lẽ có nhiều người muốn ăn.
Giá có thể cao hơn mấy lần.
Món ngon nhất không phải mấy cái này, nếu đun một nồi nước dùng, nấu lẩu nấm thì có thể ăn nấm, vậy thì mùi vị sẽ càng thơm, càng nồng đậm hơn, thế thì càng ngon hơn.
Khương Đường cảm thấy hoàn toàn có thể đem cái này ra buôn bán. Vừa có thể giúp đỡ được dân chúng Điền Nam, còn có thể kiếm tiền. Thứ này lợi nhuận cao, không cần ép giá thấp để lấy nấm từ bên đó.
Về việc tại sao không trực tiếp dùng tiền đi cứu trợ nạn dân, đầu tiên đến Khương Đường còn chẳng quản nổi bản thân, nàng chỉ là một nha hoàn cỏn con, càng không thể khuyên bảo người khác lấy tiền của mình ra để cứu nạn. Tiếp nữa, cho người ta con cá chẳng bằng chỉ người ta cách câu, nạn lụt qua đi, những người ấy vẫn phải nghĩ cách sống tiếp.
Khương Đường cảm thấy cách này có thể thực hiện được, thấy Yến Kỉ Đường không có việc gì nữa nàng bèn quay về phòng hạ nhân trước, đốt đèn lên rồi nằm ườn trên bàn viết văn thư.
Viết cũng không nhiều, chỉ viết ý tưởng về lẩu nấm.
Nàng chỉ từng ăn chứ chưa từng làm, có thể làm thành hay không là một chuyện khác.
Nếu làm thành thì cửa tiệm có thể bán đủ kiểu nấm xào, rồi cả lẩu nấm, chỉ riêng mùi hương thôi đã có thể thu hút được rất nhiều người đến ăn.
Khương Đường cũng viết những nguy cơ ra, ăn cái này mà nấu không chín thì sẽ ngộ độc, không thể bảo đảm an toàn của thực khách, mỗi cây nấm đều phải phân biệt cẩn thận, có cái trông giống nhau nhưng lại không cùng loài. Có loại nấm không chỉ nấu không chín sẽ ngộ độc mà bản thân nó mang độc tính, người ăn vào thì đi tong, nên phải xác định cẩn thận.
Cách làm nấm khác nhau vẫn còn phải chờ khám phá, Khương Đường không ăn nhiều, nàng phải từ từ thử đồ ăn.
Đương nhiên Khương Đường cũng liệt kê không ít điểm tốt, ví dụ như món này ngoài Thịnh Kinh ra thì những nơi khác đều không có, mùi thơm nồng, món rẻ hay đắt đều có, giá thành lại không cao như thế.
Còn những cái như gà nướng, vịt nướng, thật ra vẫn không bán chạy như gà quay, vịt ướp tương.
Vị của hai món này là giòn, thời gian nướng rất dài mà giá thành quá cao, nếu một lò mà nướng nhiều thì khi bán mùi vị sẽ không ngon, nếu một lò mà chỉ nướng một hai con thì thời gian chờ đợi quá lâu, có khách đến thì chẳng có gì bán.
Sau đó Khương Đường suy ngẫm, cảm thấy Lục Cẩm Dao cũng vì những điều này mới không cân nhắc chuyện buôn bán gà nướng.
Nhưng mở quán cơm nhỏ có chút thức ăn, ăn kèm với cơm, vậy có thể ăn no, mùi vị vừa ngon, đáng tin hơn so với buôn bán thứ khác.
Viết được mấy trang giấy, Khương Đường mới đặt bút xuống, nếu như cái này có thể được thì có lẽ Lục Cẩm Dao vẫn sẽ mua công thức từ chỗ nàng, có lẽ nàng có thể rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sớm một chút.
Đến khi đám Lục Anh quay về, ba người lại nói chuyện một hồi nữa mới thổi nến đi ngủ.