Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 79
Lại đợi thêm mười lăm phút, Cố Kiến Sơn còn chưa xem xong. Lục Cẩm Dao cho Khương Đường và Bán Hạ lui xuống, Lục Cẩm Dao không muốn các nàng biết chuyện bọn họ thương lượng lúc sau.
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nói với Minh Triều: “Ngươi cũng lui xuống đi.”
Khương Đường bước từ trong phòng ra ngoài, nhẹ nhàng thở một hơi.
Xuân Đài nói: “Chủ tử nói chuyện, chúng ta cũng đừng đứng trước cửa, lát nữa ta dặn tiểu nhị đừng vào trong quấy rầy. Chúng ta đứng đó cũng chẳng làm gì, hai vị tỷ tỷ, ta đã đặt một gian ở bên cạnh, mời hai vị tỷ tỷ uống trà.”
Xuân Đài nói năng rất có chừng mực, không khiến người ta chán ghét.
Bán Hạ đưa mắt nhìn Khương Đường, dùng ánh mắt dò ý Khương Đường, nên đứng canh ở cửa hay đi sang gian bên cạnh chờ.
Khương Đường muốn tách Bán Hạ ra nên nói: “Không thể không có người canh cửa, ngươi qua kia nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đến lượt ta.”
Bán Hạ cảm thấy ý tưởng này rất hay: “Vậy được, lát nữa ta ra đây thế ngươi.”
Minh Triều nhướng mày đi với Bán Hạ qua gian bên cạnh ngồi chờ.
Cánh cửa đóng lại, Xuân Đài cười gượng hai tiếng, trên mặt hẳn bình tĩnh, trong lòng sớm đã rối tinh rối mù. Hắn vẫn luôn chờ ngoài cửa, vừa rồi Tứ nương tử đi tới hắn cũng không dám nhìn nhiều.
Công tử dặn dò hắn mấy câu, để hắn nói với Khương Đường.
Không biết bên trong khi nào mới nói xong, hắn lại không có cơ hội đến gian bên cạnh để “nghỉ ngơi”.
Thật ra công tử còn đưa cho hắn một tờ giấy, nếu thật sự không tìm được cơ hội thì đưa tờ giấy này cho Khương Đường, Khương Đường xem xong tự nhiên sẽ hiểu được ý của công tử.
Cách một cánh cửa nên cũng không nghe rõ âm thanh bên trong.
Khương Đường quan sát bốn phía, thấy trái phải đều không có người mới lôi thứ được bọc kĩ bằng khăn tay từ trong tay áo ra, mở ra rồi đưa cho Xuân Đài.
Khương Đường không nói chuyện, Cố Kiến Sơn có thể thần không biết quỷ không hay đặt đồ vật dưới gối của nàng, gã sai vặt của hắn chắc chắn biết chuyện này.
Xuân Đài trừng to mắt, sau đó nhìn Khương Đường nghi ngờ: “Hả?”
Khương Đường mặc kệ Xuân Đài giả ngu, thứ này nhất định phải trả lại.
Nàng hạ giọng nói: “Đây là đồ của công tử nhà ngươi, vật quy nguyên chủ.”
Xuân Đài không thể cầm cái này về, mặt mày nghiêm túc, nói: “Khương cô nương đừng vội, công tử có chuyện muốn ta nói với cô nương. Ta không thể thu cái này, ở đây không tiện, chờ một lát vào phòng rồi nói. Mong cô nương nhận trước cái này.”
Khương Đường nhìn chiếc vòng hoa nhài trong lòng bàn tay, vừa định nói chuyện, Xuân Đài lại nói: “Ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, cho dù cô nương không cần cũng nên chờ tới lúc nghe xong rồi mới quyết định.”
Khương Đường cảm thấy Xuân Đài nói người khó có dịp ra ngoài không phải là nàng, mà là Cố Kiến Sơn.
Sau đó nàng lại nghe Xuân Đài nhỏ giọng nói: “Vết thương của công tử còn chưa khỏi…”
Cố Kiến Sơn sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt Khương Đường, cho dù đau muốn chết cũng sẽ chịu đến khi Khương Đường đi khỏi mới kêu đau. Nhưng Xuân Đài không để bụng mấy cái này, đầu tiên, đó không phải là thể diện của hắn, thứ hai, dù sao công tử cũng không biết.
Quả nhiên, Khương Đường lại cất chiếc vòng vào tay áo, chẳng qua cũng không hỏi thương thế của công tử như thế nào.
Chờ khoảng mười lăm phút, Bán Hạ cùng Minh Triều từ trong phòng đi ra: “Các ngươi vào nghỉ một lát đi.”
Khương Đường gật đầu, gian bên cạnh cũng không nhỏ, hai chén trà đã dùng qua được đặt sang một bên, ở trong gian phòng này không nghe được tiếng động ở bên kia, vô cùng an tĩnh.
Xuân Đài chưa uống nước đã mở miệng nói: “Công tử nhờ tiểu nhân hỏi cô nương tính khi nào chuộc thân? Sau khi chuộc thân có nơi nào để đi không? Nếu bạc không đủ thì công tử có thể cho cô nương mượn trước.”
Chuyện này không thể qua loa, nếu Cố Kiến Sơn chuộc thân cho Khương Đường vậy Khương Đường sẽ trở thành nha hoàn của Cố Kiến Sơn.
Nếu sau khi chuộc thân lại ở nơi Cố Kiến Sơn sắp xếp thì sẽ trở thành ngoại thất của Cố Kiến Sơn. Hai cái này không có cái nào tốt, cho nên chỉ có thể để Khương Đường tự mình chuộc thân.
Sau khi chuộc thân mới có thể tính cái khác.
Khương Đường hiện tại là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, chỉ cần vẫn còn là nha hoàn một ngày thì mấy chuyện này vẫn tính là nói quá sớm.
Cố Kiến Sơn tất nhiên nguyện ý lấy bạc ra, nhưng hắn sợ Khương Đường không vui nên mới nói là cho nàng mượn.
Hắn không biết Khương Đường có nghĩ tới chuyện chuộc thân hay không nhưng hắn thì có.
Xuân Đài nói: “Công tử nói, sau khi chuộc thân thì không cần làm nha hoàn nữa, làm cái gì cũng tự do hơn. Đến lúc cô nương không cam lòng thì bản thân cũng có đường lui. Công tử còn nói, chỉ cần cô nương còn ở Hầu phủ một ngày, hắn sẽ không khiến cô nương gặp thêm phiền toái và khó xử.”
Xuân Đài cụp mắt lục lọi áo, đầu tiên lấy ra một chiếc gương Tây Dương, sau đó là một cái cửu liên hoàn, một đống đồ vật được đặt lung tung trên bàn.
“Đây là tâm ý của công tử, còn có mấy thứ khác, chẳng qua không tiện lấy ra.” Xuân Đài gãi đầu: “Khương cô nương, mấy lời vừa rồi ta nói là lời công tử muốn nói, còn có một câu…”
Xuân Đài vội vàng nói như sợ mình sẽ quên mất: “Ngày ấy cô nương đi nhanh quá, công tử vẫn còn chuyện chưa nói, chuyện cô nương nói công tử chưa bao giờ nghĩ tới. Công tử không phải người hay nói đùa, hắn đã suy nghĩ rất lâu, hy vọng cô nương đừng trả vòng tay lại cho hắn.”
Cố Kiến Sơn dặn dò Xuân Đài rất nhiều, ước chừng đã nghĩ rất lâu nên lúc nói cũng không hề dừng suy nghĩ.
Hắn nói ngày đó nàng đi nhanh quá, hắn còn lời chưa kịp nói, lại nói hắn chưa từng nghĩ tới mấy lời nàng nói.
Xuân Đài hỏi mấy chuyện này khiến Cố Kiến Sơn đen mặt: “Lời không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cho nên hắn không biết gì cả.
Lúc đó Khương Đường đã nói ta sẽ không làm thiếp của ngài, ngài chết tâm đi.
Hẳn là câu này.
Cố Kiến Sơn chưa nói sẽ lấy nàng, cũng không thề non hẹn biển, thật ra Khương Đường cũng không tin mấy cái đó. Hắn chỉ nói là cứ chuộc thân trước, nếu không có bạc thì hắn cho mượn.
Nhờ vậy Khương Đường biết được có người quan tâm tới chuyện chuộc thân hơn cả nàng.
Chiếc vòng trong tay áo không nặng, nhưng Khương Đường cảm nhận rõ ràng sức nặng trong đó.
Xuân Đài nói: “Ta ăn nói vụng về, có mấy lời sẽ không rõ ràng. Cô nương có chỗ nào không hiểu, ta sẽ trở về hỏi công tử.”
Khương Đường cảm thấy miệng lưỡi của Xuân Đài còn khéo hơn Cố Kiến Sơn nhiều.
Cố Kiến Sơn đã loại bỏ nỗi băn khoăn trong lòng nàng, sợ bị phát hiện, sợ gây chuyện hại thân, sau đó bị đuổi đến thôn trang.
Nếu có thể chờ tới sau khi chuộc thân, Khương Đường cũng sẵn lòng thử một lần.
Cho dù không thử thì lúc đó nàng đã chuộc thân rồi. Theo cách làm người của Cố Kiến Sơn, nhất định sẽ không làm ra những chuyện ép nàng, như vậy cũng không có chỗ nào không tốt với nàng.
Khương Đường nói: “Ta có thể tự chuộc thân nên mới muốn tích nhiều bạc một chút, không cần vay bạc đâu.”
Có vay cũng sẽ không vay Cố Kiến Sơn.
Xuân Đài sáng mắt: “Vậy thì tốt quá, Yến Hồi Đường có thể lo cho chuyện làm ăn của cô nương, chẳng qua Yến Hồi Đường ít người quá, tính hết chỉ có ba người.”
Xuân Đài hy vọng có nhiều người hơn một chút.
Khương Đường lại lấy cái vòng tay ra, cúi đầu nhìn rồi nói: “Cái này… Ngươi giúp ta đưa cho hắn.”
Xuân Đài: “Khương cô nương…”
Khương Đường nói: “Cứ để ở chỗ của hắn trước, sau này có cơ hội ta sẽ lấy về, ta không cần mấy thứ khác đâu.”
Xuân Đài bất đắc dĩ nhận lấy: “Vậy xin cô nương đừng đổi ý, nhớ là chỉ để tạm ở chỗ công tử. Sau này cô nương cần gì cứ tìm Tường Vi, đó là người của công tử.”
Xuân Đài nhanh chóng cất đồ đạc vào: “Khương cô nương, cô nương uống trà đi, lát nữa đi ra ngoài đổi cho Minh Triều và Bán Hạ vào.”
Khương Đường nói thêm vài câu rồi uống non nửa ly trà, uống xong mới đi ra ngoài.
Minh Triều ít nói, Bán Hạ cũng không phải người lắm lời, hai người đứng canh cửa mà không nói câu nào.
Âm thanh trong phòng truyền ra đứt quãng, không rõ ràng, cũng không biết nói tới khi nào mới xong.
Cố Kiến Sơn xem bản ghi chép tới hơn mười lăm phút, mở chi nhánh có nghĩa là phải thuê mặt bằng mới, hiện tại giá thuê mặt tiền Cẩm Đường Cư là ba mươi lượng bạc một tháng. Cần phải tìm một cái vừa tốt, vừa to, còn phải có nhã gian thì cần phải có hai lầu.
Giá cả có thể tăng gấp đôi.
Trên bản ghi chép có ghi rất rõ ràng những thứ mà cửa hàng mới sẽ bán, đến lúc đó phải mời thêm bao nhiêu đầu bếp tới làm điểm tâm, Cố Kiến Sơn tính toán có thể sẽ kiếm được không ít bạc.
Hiện tại cửa hàng một tháng có thể kiếm được trên dưới một ngàn lượng, chỉ mới mở hơn hai tháng. Thuê cửa hàng mới có thể đắt đỏ nhưng vẫn có thể kiếm lời.
Cố Kiến Sơn hỏi: “Còn thiếu vốn hay sao?”
Lục Cẩm Dao: “Không thiếu, muốn hỏi ý ngươi một chút, nếu như mở cửa hàng mới thì cổ tức mấy tháng sau sẽ tạm thời bị cắt.”
Tiền thuê mặt bằng, trang trí, tuyển người, làm bài trúc, mua công thức… Trước khi cửa hàng kiếm được lợi nhuận thì đã phải chi ra mấy thứ này.
“Chuyện này cần phải nói rõ ràng trước với ngươi, Cẩm Đường Cư bây giờ kinh doanh tốt, chưa biết cửa hàng mới kinh doanh lời được bao nhiêu.” Lục Cẩm Dao đương nhiên cũng hy vọng cửa hàng có lợi nhuận, nhưng làm ăn buôn bán sẽ có được có mất. Cố Kiến Sơn nhập cổ phần, có bạc của hắn trong đó nên mấy chuyện thế này phải nói trước, đừng để tới lúc mất bạc rồi lại gây gổ.
Không thể suy nghĩ giống Cố Kiến Châu, cảm thấy huynh đệ ruột thịt thì không cần nói mấy cái này, cho rằng cửa hàng sẽ lời chứ không lỗ. Cửa hàng còn chưa mở, không nên mạnh miệng như vậy.
Nếu lúc đó lỗ thật thì phải làm sao?
Cố Kiến Sơn: “Ta biết, thời gian này ta luôn ở Thịnh Kinh, có việc thì cứ cho người tới Yến Hồi Đường tìm ta. Ta không có ở đó thì tìm Xuân Đài, nếu có chỗ nào cần thì cứ thông báo một tiếng. Ta có thể nhờ người đi tìm cửa hiệu ở mặt tiền, ta không biết phải giúp mấy cái khác thế nào.”
Đối với điểm tâm, Cố Kiến Sơn chỉ biết ăn, dốt đặc cán mai những phương diện khác.
Chuyện làm ăn buôn bán phải hỏi Lục Cẩm Dao, hắn chỉ góp năm trăm lượng bạc, không tiện nhúng tay vào mấy chuyện khác.
Suy cho cùng Lục Cẩm Dao mới là chủ nhân của cửa hàng, hắn không thể khoa tay múa chân vì mình có góp bạc.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cứ tìm mặt tiền thích hợp trước đã.”
Chuyện của cửa hàng đã nói xong.
Lục Cẩm Dao dời mắt lên bàn trà, gió thổi nhẹ qua cửa sổ, nước trà trong chén gợn sóng, có một số việc nàng ấy muốn nói chuyện thẳng thắn với Cố Kiến Sơn.
Khương Đường là người của nàng ấy, không phải người Cố Kiến Sơn muốn chọc là chọc. Hắn là công tử Hầu phủ, thường xuyên ở Tây Bắc, đến một ngày Hoàng Thượng ra lệnh, hắn phải lập tức rời đi. Nói khó nghe là chưa biết có về được không.
Đương nhiên, Lục Cẩm Dao cũng muốn Cố Kiến Sơn bình an.
Nhưng Khương Đường chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, dù có chuộc thân thì việc nàng từng làm nha hoàn ở phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không thay đổi được. Cố Kiến Sơn thuận miệng ra lệnh, gã sai vặt nhà hắn đã có thể làm ra nhiều thứ mới mẻ, người khác lại vui mừng vì những ân huệ nhỏ bé này.
Làm người sao có thể làm những chuyện như thế.
Cố Kiến Sơn thấy Lục Cẩm Dao yên lặng quá lâu: “Nếu không…”
Lục Cẩm Dao ngẩng đầu nói: “Còn có việc, không biết Ngũ đệ trở về lần này, khi nào thì đi?”
Cố Kiến Sơn lấy lại tinh thần: “Chưa quyết định.”
Lục Cẩm Dao suy tư gì đó rồi gật đầu: “Chuyện này vốn không phải là chuyện ta nên hỏi, nhưng mẫu thân đã dặn dò, không thể không để ở trong lòng.”
Cũng không phải không có ai tìm nàng để hỏi thăm về Cố Kiến Sơn.
Mười bảy tuổi, quân công hiển hách, là thanh niên tài tuấn hiếm có, nhưng phải ở Tây Bắc thường xuyên, cách nhà quá xa, rất nhiều gia đình không hài lòng. Lục Cẩm Dao là tẩu tử của Cố Kiến Sơn, là nhi tức của phủ Vĩnh Ninh hầu nên tất nhiên cũng phải lo lắng cho Cố Kiến Sơn.
Gia thế không hợp, tính cách không hợp thì sẽ không cân nhắc.
Cuối cùng chọn được hai người.
Xem ra ngày ngày đã quen nhìn Khương Đường nên Lục Cẩm Dao nhìn thế nào cũng cảm thấy dung mạo của những người khác vô cùng bình thường.
Tiểu nương tử của các thế gia đều bị nuôi dưỡng thành một kiểu tính cách như nhau, ôn hòa lễ độ, gánh vác được việc lớn, toàn dựa theo tiêu chuẩn của đương gia chủ mẫu. Đến cả người hoạt bát như Yến Minh Song bây giờ cũng đã bị uốn nắn theo hình mẫu như vậy.
Người Cố Kiến Sơn thích hẳn là sẽ giống Khương Đường, làm việc không hoảng loạn, nhanh nhẹn hoạt bát. Đừng nói là nam tử, chính Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy yêu thích Khương Đường.
Lục Cẩm Dao nói tiếp: “Ta muốn hỏi một chút, ngươi thích người như thế nào.”
Lục Cẩm Dao vừa nói câu đầu tiên, Cố Kiến Sơn đã nhíu mày.
Hình như hắn đã biết Lục Cẩm Dao muốn làm gì.
Sau khi quay về hắn tới chính viện mấy lần, mẫu thân không hỏi hắn chuyện thành thân, sao bây giờ tới lượt Lục Cẩm Dao dò hỏi.
Kiểu gì thì cũng không tới lượt nàng ấy hỏi mấy chuyện này.
Đang thăm dò sao?
Cố Kiến Sơn nhìn bản ghi chép trên bàn, có mấy trang bên dưới có ghi hai chữ Khương Đường.
Chữ viết của nàng thay đổi rất lớn, xem kỹ càng mới có thể phát hiện, hôm qua nhận thiếp hắn cũng chưa ý thức được là do Khương Đường viết, đã được bao lâu đâu chứ.
Cố Kiến Sơn cười nhẹ, sau đó từ từ thu lại ý cười.
Bàn tay ở dưới bàn của Lục Cẩm Dao âm thầm nắm chặt.
Cố Kiến Sơn không giống những người khác, hắn từng giết người, gương mặt vô cảm khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức. Cố Kiến Châu mang lại cho người khác cảm giác dịu dàng ôn hòa, Cố Kiến Sơn nhỏ hơn hắn hai tuổi nhưng lại vô cùng khác nhau.
Lục Cẩm Dao nhìn vào mắt Cố Kiến Sơn, trong khoảnh khắc cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi chuyện này.
Cố Kiến Sơn trả lời ba phải: “Ta cho rằng Tứ tẩu biết.”
Hắn muốn xác định việc Lục Cẩm Dao đang đứng về phe nào.
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nói với Minh Triều: “Ngươi cũng lui xuống đi.”
Khương Đường bước từ trong phòng ra ngoài, nhẹ nhàng thở một hơi.
Xuân Đài nói: “Chủ tử nói chuyện, chúng ta cũng đừng đứng trước cửa, lát nữa ta dặn tiểu nhị đừng vào trong quấy rầy. Chúng ta đứng đó cũng chẳng làm gì, hai vị tỷ tỷ, ta đã đặt một gian ở bên cạnh, mời hai vị tỷ tỷ uống trà.”
Xuân Đài nói năng rất có chừng mực, không khiến người ta chán ghét.
Bán Hạ đưa mắt nhìn Khương Đường, dùng ánh mắt dò ý Khương Đường, nên đứng canh ở cửa hay đi sang gian bên cạnh chờ.
Khương Đường muốn tách Bán Hạ ra nên nói: “Không thể không có người canh cửa, ngươi qua kia nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đến lượt ta.”
Bán Hạ cảm thấy ý tưởng này rất hay: “Vậy được, lát nữa ta ra đây thế ngươi.”
Minh Triều nhướng mày đi với Bán Hạ qua gian bên cạnh ngồi chờ.
Cánh cửa đóng lại, Xuân Đài cười gượng hai tiếng, trên mặt hẳn bình tĩnh, trong lòng sớm đã rối tinh rối mù. Hắn vẫn luôn chờ ngoài cửa, vừa rồi Tứ nương tử đi tới hắn cũng không dám nhìn nhiều.
Công tử dặn dò hắn mấy câu, để hắn nói với Khương Đường.
Không biết bên trong khi nào mới nói xong, hắn lại không có cơ hội đến gian bên cạnh để “nghỉ ngơi”.
Thật ra công tử còn đưa cho hắn một tờ giấy, nếu thật sự không tìm được cơ hội thì đưa tờ giấy này cho Khương Đường, Khương Đường xem xong tự nhiên sẽ hiểu được ý của công tử.
Cách một cánh cửa nên cũng không nghe rõ âm thanh bên trong.
Khương Đường quan sát bốn phía, thấy trái phải đều không có người mới lôi thứ được bọc kĩ bằng khăn tay từ trong tay áo ra, mở ra rồi đưa cho Xuân Đài.
Khương Đường không nói chuyện, Cố Kiến Sơn có thể thần không biết quỷ không hay đặt đồ vật dưới gối của nàng, gã sai vặt của hắn chắc chắn biết chuyện này.
Xuân Đài trừng to mắt, sau đó nhìn Khương Đường nghi ngờ: “Hả?”
Khương Đường mặc kệ Xuân Đài giả ngu, thứ này nhất định phải trả lại.
Nàng hạ giọng nói: “Đây là đồ của công tử nhà ngươi, vật quy nguyên chủ.”
Xuân Đài không thể cầm cái này về, mặt mày nghiêm túc, nói: “Khương cô nương đừng vội, công tử có chuyện muốn ta nói với cô nương. Ta không thể thu cái này, ở đây không tiện, chờ một lát vào phòng rồi nói. Mong cô nương nhận trước cái này.”
Khương Đường nhìn chiếc vòng hoa nhài trong lòng bàn tay, vừa định nói chuyện, Xuân Đài lại nói: “Ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, cho dù cô nương không cần cũng nên chờ tới lúc nghe xong rồi mới quyết định.”
Khương Đường cảm thấy Xuân Đài nói người khó có dịp ra ngoài không phải là nàng, mà là Cố Kiến Sơn.
Sau đó nàng lại nghe Xuân Đài nhỏ giọng nói: “Vết thương của công tử còn chưa khỏi…”
Cố Kiến Sơn sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt Khương Đường, cho dù đau muốn chết cũng sẽ chịu đến khi Khương Đường đi khỏi mới kêu đau. Nhưng Xuân Đài không để bụng mấy cái này, đầu tiên, đó không phải là thể diện của hắn, thứ hai, dù sao công tử cũng không biết.
Quả nhiên, Khương Đường lại cất chiếc vòng vào tay áo, chẳng qua cũng không hỏi thương thế của công tử như thế nào.
Chờ khoảng mười lăm phút, Bán Hạ cùng Minh Triều từ trong phòng đi ra: “Các ngươi vào nghỉ một lát đi.”
Khương Đường gật đầu, gian bên cạnh cũng không nhỏ, hai chén trà đã dùng qua được đặt sang một bên, ở trong gian phòng này không nghe được tiếng động ở bên kia, vô cùng an tĩnh.
Xuân Đài chưa uống nước đã mở miệng nói: “Công tử nhờ tiểu nhân hỏi cô nương tính khi nào chuộc thân? Sau khi chuộc thân có nơi nào để đi không? Nếu bạc không đủ thì công tử có thể cho cô nương mượn trước.”
Chuyện này không thể qua loa, nếu Cố Kiến Sơn chuộc thân cho Khương Đường vậy Khương Đường sẽ trở thành nha hoàn của Cố Kiến Sơn.
Nếu sau khi chuộc thân lại ở nơi Cố Kiến Sơn sắp xếp thì sẽ trở thành ngoại thất của Cố Kiến Sơn. Hai cái này không có cái nào tốt, cho nên chỉ có thể để Khương Đường tự mình chuộc thân.
Sau khi chuộc thân mới có thể tính cái khác.
Khương Đường hiện tại là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, chỉ cần vẫn còn là nha hoàn một ngày thì mấy chuyện này vẫn tính là nói quá sớm.
Cố Kiến Sơn tất nhiên nguyện ý lấy bạc ra, nhưng hắn sợ Khương Đường không vui nên mới nói là cho nàng mượn.
Hắn không biết Khương Đường có nghĩ tới chuyện chuộc thân hay không nhưng hắn thì có.
Xuân Đài nói: “Công tử nói, sau khi chuộc thân thì không cần làm nha hoàn nữa, làm cái gì cũng tự do hơn. Đến lúc cô nương không cam lòng thì bản thân cũng có đường lui. Công tử còn nói, chỉ cần cô nương còn ở Hầu phủ một ngày, hắn sẽ không khiến cô nương gặp thêm phiền toái và khó xử.”
Xuân Đài cụp mắt lục lọi áo, đầu tiên lấy ra một chiếc gương Tây Dương, sau đó là một cái cửu liên hoàn, một đống đồ vật được đặt lung tung trên bàn.
“Đây là tâm ý của công tử, còn có mấy thứ khác, chẳng qua không tiện lấy ra.” Xuân Đài gãi đầu: “Khương cô nương, mấy lời vừa rồi ta nói là lời công tử muốn nói, còn có một câu…”
Xuân Đài vội vàng nói như sợ mình sẽ quên mất: “Ngày ấy cô nương đi nhanh quá, công tử vẫn còn chuyện chưa nói, chuyện cô nương nói công tử chưa bao giờ nghĩ tới. Công tử không phải người hay nói đùa, hắn đã suy nghĩ rất lâu, hy vọng cô nương đừng trả vòng tay lại cho hắn.”
Cố Kiến Sơn dặn dò Xuân Đài rất nhiều, ước chừng đã nghĩ rất lâu nên lúc nói cũng không hề dừng suy nghĩ.
Hắn nói ngày đó nàng đi nhanh quá, hắn còn lời chưa kịp nói, lại nói hắn chưa từng nghĩ tới mấy lời nàng nói.
Xuân Đài hỏi mấy chuyện này khiến Cố Kiến Sơn đen mặt: “Lời không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cho nên hắn không biết gì cả.
Lúc đó Khương Đường đã nói ta sẽ không làm thiếp của ngài, ngài chết tâm đi.
Hẳn là câu này.
Cố Kiến Sơn chưa nói sẽ lấy nàng, cũng không thề non hẹn biển, thật ra Khương Đường cũng không tin mấy cái đó. Hắn chỉ nói là cứ chuộc thân trước, nếu không có bạc thì hắn cho mượn.
Nhờ vậy Khương Đường biết được có người quan tâm tới chuyện chuộc thân hơn cả nàng.
Chiếc vòng trong tay áo không nặng, nhưng Khương Đường cảm nhận rõ ràng sức nặng trong đó.
Xuân Đài nói: “Ta ăn nói vụng về, có mấy lời sẽ không rõ ràng. Cô nương có chỗ nào không hiểu, ta sẽ trở về hỏi công tử.”
Khương Đường cảm thấy miệng lưỡi của Xuân Đài còn khéo hơn Cố Kiến Sơn nhiều.
Cố Kiến Sơn đã loại bỏ nỗi băn khoăn trong lòng nàng, sợ bị phát hiện, sợ gây chuyện hại thân, sau đó bị đuổi đến thôn trang.
Nếu có thể chờ tới sau khi chuộc thân, Khương Đường cũng sẵn lòng thử một lần.
Cho dù không thử thì lúc đó nàng đã chuộc thân rồi. Theo cách làm người của Cố Kiến Sơn, nhất định sẽ không làm ra những chuyện ép nàng, như vậy cũng không có chỗ nào không tốt với nàng.
Khương Đường nói: “Ta có thể tự chuộc thân nên mới muốn tích nhiều bạc một chút, không cần vay bạc đâu.”
Có vay cũng sẽ không vay Cố Kiến Sơn.
Xuân Đài sáng mắt: “Vậy thì tốt quá, Yến Hồi Đường có thể lo cho chuyện làm ăn của cô nương, chẳng qua Yến Hồi Đường ít người quá, tính hết chỉ có ba người.”
Xuân Đài hy vọng có nhiều người hơn một chút.
Khương Đường lại lấy cái vòng tay ra, cúi đầu nhìn rồi nói: “Cái này… Ngươi giúp ta đưa cho hắn.”
Xuân Đài: “Khương cô nương…”
Khương Đường nói: “Cứ để ở chỗ của hắn trước, sau này có cơ hội ta sẽ lấy về, ta không cần mấy thứ khác đâu.”
Xuân Đài bất đắc dĩ nhận lấy: “Vậy xin cô nương đừng đổi ý, nhớ là chỉ để tạm ở chỗ công tử. Sau này cô nương cần gì cứ tìm Tường Vi, đó là người của công tử.”
Xuân Đài nhanh chóng cất đồ đạc vào: “Khương cô nương, cô nương uống trà đi, lát nữa đi ra ngoài đổi cho Minh Triều và Bán Hạ vào.”
Khương Đường nói thêm vài câu rồi uống non nửa ly trà, uống xong mới đi ra ngoài.
Minh Triều ít nói, Bán Hạ cũng không phải người lắm lời, hai người đứng canh cửa mà không nói câu nào.
Âm thanh trong phòng truyền ra đứt quãng, không rõ ràng, cũng không biết nói tới khi nào mới xong.
Cố Kiến Sơn xem bản ghi chép tới hơn mười lăm phút, mở chi nhánh có nghĩa là phải thuê mặt bằng mới, hiện tại giá thuê mặt tiền Cẩm Đường Cư là ba mươi lượng bạc một tháng. Cần phải tìm một cái vừa tốt, vừa to, còn phải có nhã gian thì cần phải có hai lầu.
Giá cả có thể tăng gấp đôi.
Trên bản ghi chép có ghi rất rõ ràng những thứ mà cửa hàng mới sẽ bán, đến lúc đó phải mời thêm bao nhiêu đầu bếp tới làm điểm tâm, Cố Kiến Sơn tính toán có thể sẽ kiếm được không ít bạc.
Hiện tại cửa hàng một tháng có thể kiếm được trên dưới một ngàn lượng, chỉ mới mở hơn hai tháng. Thuê cửa hàng mới có thể đắt đỏ nhưng vẫn có thể kiếm lời.
Cố Kiến Sơn hỏi: “Còn thiếu vốn hay sao?”
Lục Cẩm Dao: “Không thiếu, muốn hỏi ý ngươi một chút, nếu như mở cửa hàng mới thì cổ tức mấy tháng sau sẽ tạm thời bị cắt.”
Tiền thuê mặt bằng, trang trí, tuyển người, làm bài trúc, mua công thức… Trước khi cửa hàng kiếm được lợi nhuận thì đã phải chi ra mấy thứ này.
“Chuyện này cần phải nói rõ ràng trước với ngươi, Cẩm Đường Cư bây giờ kinh doanh tốt, chưa biết cửa hàng mới kinh doanh lời được bao nhiêu.” Lục Cẩm Dao đương nhiên cũng hy vọng cửa hàng có lợi nhuận, nhưng làm ăn buôn bán sẽ có được có mất. Cố Kiến Sơn nhập cổ phần, có bạc của hắn trong đó nên mấy chuyện thế này phải nói trước, đừng để tới lúc mất bạc rồi lại gây gổ.
Không thể suy nghĩ giống Cố Kiến Châu, cảm thấy huynh đệ ruột thịt thì không cần nói mấy cái này, cho rằng cửa hàng sẽ lời chứ không lỗ. Cửa hàng còn chưa mở, không nên mạnh miệng như vậy.
Nếu lúc đó lỗ thật thì phải làm sao?
Cố Kiến Sơn: “Ta biết, thời gian này ta luôn ở Thịnh Kinh, có việc thì cứ cho người tới Yến Hồi Đường tìm ta. Ta không có ở đó thì tìm Xuân Đài, nếu có chỗ nào cần thì cứ thông báo một tiếng. Ta có thể nhờ người đi tìm cửa hiệu ở mặt tiền, ta không biết phải giúp mấy cái khác thế nào.”
Đối với điểm tâm, Cố Kiến Sơn chỉ biết ăn, dốt đặc cán mai những phương diện khác.
Chuyện làm ăn buôn bán phải hỏi Lục Cẩm Dao, hắn chỉ góp năm trăm lượng bạc, không tiện nhúng tay vào mấy chuyện khác.
Suy cho cùng Lục Cẩm Dao mới là chủ nhân của cửa hàng, hắn không thể khoa tay múa chân vì mình có góp bạc.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cứ tìm mặt tiền thích hợp trước đã.”
Chuyện của cửa hàng đã nói xong.
Lục Cẩm Dao dời mắt lên bàn trà, gió thổi nhẹ qua cửa sổ, nước trà trong chén gợn sóng, có một số việc nàng ấy muốn nói chuyện thẳng thắn với Cố Kiến Sơn.
Khương Đường là người của nàng ấy, không phải người Cố Kiến Sơn muốn chọc là chọc. Hắn là công tử Hầu phủ, thường xuyên ở Tây Bắc, đến một ngày Hoàng Thượng ra lệnh, hắn phải lập tức rời đi. Nói khó nghe là chưa biết có về được không.
Đương nhiên, Lục Cẩm Dao cũng muốn Cố Kiến Sơn bình an.
Nhưng Khương Đường chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, dù có chuộc thân thì việc nàng từng làm nha hoàn ở phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không thay đổi được. Cố Kiến Sơn thuận miệng ra lệnh, gã sai vặt nhà hắn đã có thể làm ra nhiều thứ mới mẻ, người khác lại vui mừng vì những ân huệ nhỏ bé này.
Làm người sao có thể làm những chuyện như thế.
Cố Kiến Sơn thấy Lục Cẩm Dao yên lặng quá lâu: “Nếu không…”
Lục Cẩm Dao ngẩng đầu nói: “Còn có việc, không biết Ngũ đệ trở về lần này, khi nào thì đi?”
Cố Kiến Sơn lấy lại tinh thần: “Chưa quyết định.”
Lục Cẩm Dao suy tư gì đó rồi gật đầu: “Chuyện này vốn không phải là chuyện ta nên hỏi, nhưng mẫu thân đã dặn dò, không thể không để ở trong lòng.”
Cũng không phải không có ai tìm nàng để hỏi thăm về Cố Kiến Sơn.
Mười bảy tuổi, quân công hiển hách, là thanh niên tài tuấn hiếm có, nhưng phải ở Tây Bắc thường xuyên, cách nhà quá xa, rất nhiều gia đình không hài lòng. Lục Cẩm Dao là tẩu tử của Cố Kiến Sơn, là nhi tức của phủ Vĩnh Ninh hầu nên tất nhiên cũng phải lo lắng cho Cố Kiến Sơn.
Gia thế không hợp, tính cách không hợp thì sẽ không cân nhắc.
Cuối cùng chọn được hai người.
Xem ra ngày ngày đã quen nhìn Khương Đường nên Lục Cẩm Dao nhìn thế nào cũng cảm thấy dung mạo của những người khác vô cùng bình thường.
Tiểu nương tử của các thế gia đều bị nuôi dưỡng thành một kiểu tính cách như nhau, ôn hòa lễ độ, gánh vác được việc lớn, toàn dựa theo tiêu chuẩn của đương gia chủ mẫu. Đến cả người hoạt bát như Yến Minh Song bây giờ cũng đã bị uốn nắn theo hình mẫu như vậy.
Người Cố Kiến Sơn thích hẳn là sẽ giống Khương Đường, làm việc không hoảng loạn, nhanh nhẹn hoạt bát. Đừng nói là nam tử, chính Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy yêu thích Khương Đường.
Lục Cẩm Dao nói tiếp: “Ta muốn hỏi một chút, ngươi thích người như thế nào.”
Lục Cẩm Dao vừa nói câu đầu tiên, Cố Kiến Sơn đã nhíu mày.
Hình như hắn đã biết Lục Cẩm Dao muốn làm gì.
Sau khi quay về hắn tới chính viện mấy lần, mẫu thân không hỏi hắn chuyện thành thân, sao bây giờ tới lượt Lục Cẩm Dao dò hỏi.
Kiểu gì thì cũng không tới lượt nàng ấy hỏi mấy chuyện này.
Đang thăm dò sao?
Cố Kiến Sơn nhìn bản ghi chép trên bàn, có mấy trang bên dưới có ghi hai chữ Khương Đường.
Chữ viết của nàng thay đổi rất lớn, xem kỹ càng mới có thể phát hiện, hôm qua nhận thiếp hắn cũng chưa ý thức được là do Khương Đường viết, đã được bao lâu đâu chứ.
Cố Kiến Sơn cười nhẹ, sau đó từ từ thu lại ý cười.
Bàn tay ở dưới bàn của Lục Cẩm Dao âm thầm nắm chặt.
Cố Kiến Sơn không giống những người khác, hắn từng giết người, gương mặt vô cảm khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức. Cố Kiến Châu mang lại cho người khác cảm giác dịu dàng ôn hòa, Cố Kiến Sơn nhỏ hơn hắn hai tuổi nhưng lại vô cùng khác nhau.
Lục Cẩm Dao nhìn vào mắt Cố Kiến Sơn, trong khoảnh khắc cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi chuyện này.
Cố Kiến Sơn trả lời ba phải: “Ta cho rằng Tứ tẩu biết.”
Hắn muốn xác định việc Lục Cẩm Dao đang đứng về phe nào.