Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 73
Hai ngày nay Hàn thị vội đến phát điên, đưa thiếp mời, quyết định thực đơn, còn quét dọn phủ từ trên xuống dưới.
Cố tình lúc này, nếu Lục Cẩm Dao không đi chính viện chơi mạt chược thì sẽ ra ngoài tuần tra cửa hàng, nhàn nhã muốn chết.
Buổi chiều, Tư Hà đem danh sách mâm trái cây bữa tiệc cho Hàn thị xem. Cho dù làm thế nào, Hàn thị cũng không hài lòng, đều là mấy loại trái cây địa phương như đào, nho...
Đã từng ăn trái cây mà Yến Hồi Đường đưa tới, giờ lại ăn cái khác, nên trở thành “Mây ở Vu Sơn mới là mây.”
Hàn thị nói: “Ngươi đi hỏi thăm xem Ngũ công tử mua mấy quả dưa kia ở chỗ nào, ta muốn mua một ít.”
Hàn thị cảm thấy, nếu nàng ta đã mở miệng hỏi, Cố Kiến Sơn có thể đưa một ít tới đây với giá thấp.
Ai ngờ, Tư Hà trở về trả lời, nói nho một lượng bạc một cân, dưa hấu và dưa lưới lại càng đắt hơn nữa.
Hàn thị ôm ngực: “Quên đi, làm theo danh sách này đi.”
Ai mà biết đắt như vậy chứ, một cân một lượng bạc, nàng cũng ngại chiếm lợi của Cố Kiến Sơn.
“Được rồi, truyền cơm đi.” Hàn thị bận rộn suốt một ngày, cũng đã đói bụng.
Tư Hà nói: “Vương đại nương vừa mới từ phòng bếp lớn trở về, lúc này đồ ăn còn chưa làm xong. Nếu không, đại nương tử ăn một ít điểm tâm lót bụng trước đã.”
Hàn thị: “... Mang tới đi.”
Trù nương trong viện phải đi tới phòng bếp lớn hỗ trợ, đồ ăn bên này không thể nấu đúng giờ.
Không chỉ đầu bếp bận rộn, Hàn Dư Thanh cũng vội vàng tìm đồ đặt mua, lấy được đều là thứ tốt.
Tùng nhung Tây Nam, bào ngư hải sâm ven biển, cá bạc cua lớn được vận chuyển từ hồ tới, thứ tốt chất đầy kho.
Canh thang đã bắt đầu chuẩn bị từ mùng tám tháng bảy, lồng sắt trước cửa còn nuôi hơn mười con chim bồ câu ríu rít. Phòng bếp lớn dự định làm món phật nhảy tường, đã bắt đầu chuẩn bị đủ loại nguyên liệu như keo, bong bóng cá, hoa giao, ốc khô.
Cảnh tượng bận rộn này cho Khương Đường một cảm giác, quan trọng không phải là chiêu đãi khách khứa lập thế tử, mà là người ở nhà cũ Nhữ Lâm tới đây.
Lén hỏi Triệu đại nương, Triệu đại nương khẳng định: “Không sai, chuẩn bị tiệc hai lần. Người ở nhà cũ Nhữ Lâm tới cũng phải bày tiệc.”
Cuối cùng phải đặt mấy bàn thì phải xem có bao nhiêu người đến.
Từ tối mùng tám, mùi hương trong phòng bếp lớn đã không ngừng bay ra, không lan ra mười dặm, nhưng nha hoàn và gã sai vặt đi ngang qua gần đó đều thơm đến mơ mơ màng màng.
Ban đầu, nha hoàn của đại phòng đến đây lấy cơm, trực tiếp bảo nữ đầu bếp không cần trở về.
Cả buổi sáng đều đang thử thức ăn, căn bản không có thời gian rảnh rỗi nấu những món khác, cho nên đưa hai phần bào ngư cùng với cơm qua.
Sau đó, các viện bắt đầu lấy cơm từ phòng bếp lớn, hải sâm hầm, bồ câu non hầm, bắp cải luộc... Dù sao phòng bếp lớn làm cái gì, các viện đều được ăn cái đó.
Yến Kỉ Đường không cần nha hoàn đến mang về, đều do Khương Đường chạy thêm một chuyến đưa về. Nhưng Khương Đường tinh mắt, nàng hỗ trợ thử thức ăn, biết đại sư phụ làm món nào ngon, cho nên thức ăn mà Lục Cẩm Dao ăn ngon hơn so với những người khác.
Ví dụ, buổi chiều hôm nay làm món tôm long tĩnh, hương vị ngọt thanh ngon miệng, không có chút mùi tanh. Thêm món đầu sư tử Dương Châu cùng thịt kho tàu nhưng hương vị rất lạ, Khương Đường nếm thử, béo mà không ngấy, vào miệng tan ngay, nước canh cũng cực kỳ tươi ngon.
Hai thứ này cộng thêm tiểu hoa cuộn hấp buổi sáng, bên trong là thịt băm nhỏ cùng hành hoa, hơi nóng bốc lên, ngửi thấy thơm vô cùng.
Lúc xách hộp thức ăn từ phòng bếp lớn đi ra, Khương Đường gặp Xuân Đài.
Xuân Đài cũng xách theo một hộp thức ăn, thấy Khương Đường, ánh mắt sáng rực: “Khương cô nương, ngươi cũng xách cơm à.”
Khương Đường gật đầu: “Mang cơm cho Tứ nương tử.”
Xuân Đài ngượng ngùng nói: “Ta mang cơm cho công tử nhà ta, hôm nay có món gì ngon thế.”
Yến Hồi Đường không có nha hoàn, cho nên mỗi lần biết tin tức đều chậm hơn các viện khác một bước. Xuân Đài là một gã sai vặt, ngoại trừ nhờ người làm việc, cơ bản không nói nhiều với mấy nha hoàn.
Ngày hôm qua, viện khác đã bắt đầu lấy thức ăn. Xuân Đài mới biết đêm qua, hôm nay mới tới.
Nói chuyện với Khương Đường là bởi vì, công tử nhà hắn nói, càng tránh nghi ngờ, càng khiến người ta nghi ngờ, còn không bằng thoải mái.
Có một lý do khác nữa.
Công tử nói, hắn làm những việc này vì Khương Đường biết. Nếu không biết, chẳng phải là công cốc hay sao.
Muốn đối xử tốt với Khương Đường, phải cho nàng biết, bằng không hắn làm những chuyện này làm gì.
Vốn đã có âm mưu, còn làm bộ không quan tâm, vậy cũng quá giả dối.
Hắn muốn cho Khương Đường ăn, nên cũng tặng cho các viện khác. Đưa tới các viện khác là để tránh gây phiền toái cho Khương Đường, nhưng điều này cũng không thể làm trái với ý định ban đầu của Cố Kiến Sơn.
Cho nên lúc đứng gần nhau, Xuân Đài dùng giọng cực nhỏ nói: “Cô nương còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Khương Đường suýt nữa không xách nổi hộp cơm.
Dù giọng Xuân Đài thấp nhưng Khương Đường vẫn bị dọa sợ, cái gì vẫn muốn ăn. May mắn đã ở đây được một thời gian dài nên luyện được bản lĩnh núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc.
Mấy thứ trái cây ấy là vì nàng.
Tim Khương Đường nảy lên mấy cái rồi lại nhanh chóng kiềm chế: “Mau đi xách đồ ăn đi, cơm tối sẽ nguội mất.”
Có một người như thế làm những chuyện này vì nàng nên hiển nhiên trong lòng thấy vui sướng, nhưng vui sướng thì sao, chớ nghĩ nàng bị chút đạn bọc đường này làm cho mủi lòng.
Bản thân Khương Đường chẳng phải không có tiền. Nàng đã tích được không ít tiền rồi, Lộ Trúc Hoài Hề không chắc nàng có tiền. Đồ của người khác thì luôn là của người khác, đồ của mình mới mãi mãi là của mình.
Xuân Đài liếc mắt nhìn vào trong, thấy bên trong đông người thì cười bảo: “Vừa nãy hỏi cô nương món nào ngon mà cô nương vẫn còn chưa trả lời. Cô nương tiện lời cho biết một tiếng.”
Khương Đường kể có nõn tôm xào Long Tỉnh với thịt viên, rồi lật đật chạy đi.
Xuân Đài đi vào xách đồ ăn, phụ bếp vừa trông thấy là Xuân Đài bên cạnh Ngũ công tử thì thái độ cực tốt. Ngũ công tử này canh nhà giữ nước, là anh hùng nên hiển nhiên khác với người khác.
“Bên này có cá hấp nước tương, nõn tôm xào Long Tỉnh, thịt viên…”
Không đợi người ta nói xong, Xuân Đài đã nói ngay: “Cứ lấy nõn tôm xào Long Tỉnh với thịt viên, thịt viên lấy hai cái. Có bánh bao không, lấy thêm hai cái bánh bao.”
Phụ bếp nghe xong thì lấy làm vui: “Hỏi Khương Đường tỷ tỷ nhỉ, hôm nay chỉ có hai thứ này ngon. Thật đúng lúc, Yến Kỉ Đường cũng cần bánh mì cuộn, đây là tay nghề của Khương Đường tỷ tỷ, ngon lắm.”
Lấy đồ ăn theo Khương Đường chẳng sai, bọn họ ăn cơm cũng tranh đồ ăn giống Yến Kỉ Đường.
Xuân Đài cười đắc ý: “Chả thế, có quan hệ tốt mới làm việc được cho chủ tử. Thêm hai cái bánh mì cuộn đi, sức ăn của công tử nhà ta khỏe lắm.”
Phụ bếp nhặt sáu cái bánh mì cuộn, một đĩa nõn tôm to, lấy thịt viên lớn: “Còn cần gì nữa không, món cá hấp nước tương này cũng ngon.”
“Không cần, không cần nữa đâu… xì, lấy một con đi.”
Xuân Đài nuốt nước bọt, ăn không nổi thì hắn vẫn có thể ăn được.
Do hôm nay Xuân Đài làm được việc nên Cố Kiến Sơn chia cho hắn hai cái bánh mì cuộn, một viên thịt, cá cũng cho hắn nốt.
Xuân Đài giả đò từ chối không cần, Cố Kiến Sơn ngẩng đầu lên: “Không cần thì thôi.”
Xuân Đài: “Cần! Hề hề hề. Công tử, phụ bếp của phòng bếp lớn cũng nói món ngon nhất hôm nay là nõn tôm xào Long Tỉnh và thịt viên, bánh mì cuộn là do Khương cô nương làm. Ngài xem, tay ngài cũng không tiện, vừa hay tiện ăn uống.”
Nõn tôm và thịt viên đều có thể dùng thìa xúc ăn, đỡ phiền hà nhiều.
Cố Kiến Sơn nói: “Nàng ấy đến phòng bếp lớn làm việc, đừng tính lên đầu ta mọi việc.”
Khương Đường vốn chẳng hay tay hắn bị thương, thế nên căn bản sẽ không bận lòng đến hắn rồi làm mấy món ăn này.
Xuân Đài: “Tính cái gì lên đầu ngài ạ?”
Cố Kiến Sơn mím môi, mở miệng đáp: “Không có gì, mau ăn đi.”
Xuân Đài cầm bánh mì cuộn ăn: “Ngon lắm. Ta hỏi Khương cô nương còn muốn ăn gì, nhưng Khương cô nương không nói gì hết.”
Không biết là thích hay không, chẳng nhìn ra được điều này trên mặt.
Cố Kiến Sơn cũng không biết, hắn muốn cho Khương Đường thứ mà hắn cảm thấy tốt. Sau này sẽ dần dần biết rõ thứ nàng ấy thích.
Bây giờ thấy thích hạt dẻ ngào đường, đồ ăn vặt, Cố Kiến Sơn chỉ có thể cố gắng hết mình từ đồ ăn.
“Lần sau không cần hỏi nữa.” Cố Kiến Sơn cắn một miếng bánh mì cuộn rồi bảo: “Ngươi gọi Minh Triều vào đây, có vài việc ngươi không làm được.”
Minh Triều ở trong quân doanh đã được một thời gian dài, đối với chuyện dò xét tình hình quân địch, trốn thoát hiểm nguy thì tài hơn nhiều so với Xuân Đài. Cố Kiến Sơn cũng không thể mua đồ cho người cả phủ ăn được, có bạc không phải để tiêu như thế.
Minh Triều có thể đưa đồ tới mà thần không biết quỷ không hay. Có điều hai món hôm nay rất ngon.
*
Bây giờ các viện đều lấy cơm từ phòng bếp lớn, Khương Đường nhẹ nhàng hơn đôi chút, nhưng chuyện cơm nước của đám nha hoàn lại khó giải quyết.
Ngày xưa là Triệu đại nương làm, bây giờ đều là cơm hầm, đồ ăn thì đợi Khương Đường quay về đảo lại.
Thi thoảng Khương Đường có thể lấy ít thức ăn từ phòng bếp lớn mang về, cả nhóm người tụ lại với nhau ăn ngon lành.
Hôm nay là mười một tháng bảy, phòng bếp lớn vẫn luôn chuẩn bị cơm canh, chờ người đến.
Lục Cẩm Dao đoán rằng hôm nay người ở quê cũ Nhữ Lâm có thể đến nơi rồi. Lúc đi thúc ngựa ra roi, đến đây kéo dài bảy tám ngày là đủ.
Quả nhiên, lúc nhập nhoạng tối, gã sai vặt gác cổng chạy đến chính viện truyền lời, báo rằng xe ngựa của quê đã đến ngoài thành.
Trịnh thị sai nha hoàn đến các viện truyền tin, sau đó thu xếp đầu đuôi rồi mới dẫn cả nhà đi đến cổng chính đón người.
Lần này khác với lần Cố Kiến Thủy quay về, ngoại trừ Vĩnh Ninh hầu chưa xuống chức, Cố Kiến Hải, Cố Kiến Châu rời kinh nhậm chức, còn có mấy vị thiếp thất, những người khác bất kể tuổi tác lớn nhỏ đều phải đi ra chờ đợi.
Trịnh thị liếc Cố Kiến Sơn nhiều lần, thấy sắc mặt hắn như thường thì trong lòng hơi yên tâm, vừa nãy nói là đã đến ngoài thành, đợi thêm chừng một khắc nữa là đến.
Trịnh thị giữ bình tĩnh hỏi cơ thể Lục Cẩm Dao có chịu được không.
Lục Cẩm Dao đáp: “Nhi tức không sao.”
Nghe nàng ấy nói không sao, Trịnh thị không hỏi nữa, tập trung chờ xe ngựa của quê.
Đèn lồng đầu hè đỏ rực, màu sắc và ráng chiều rọi chiếu lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.
Đợi tầm nửa khắc, một con ngựa màu xanh đen phi vào đầu hẻm, con ngựa kéo một chiếc xe ngựa có mái che màu xanh, sau đó, chiếc xe nọ nối chiếc xe kia rề rà đi vào.
Xe ngựa đi không nhanh, vững vàng dừng lại trước cổng phủ Vĩnh Ninh hầu.
Phu xe đánh xe là người mà Hàn thị phái đi, sau khi xuống xe thì hành lễ với Trịnh thị trước: “Tiểu nhân đã đón lão gia và lão phu nhân đến rồi.”
Phu xe hạ ghế đẩu xuống, một ma ma xuống đầu tiên, cũng là người Hàn thị phái đi. Mấy nha hoàn trẻ tuổi xuống sau, đỡ Cố lão gia xuống xe trước, rồi lại dìu lão phu nhân của Cố gia xuống.
Sắc trời đã tối, nương theo ánh đèn lồng ở cổng mới có thể nhìn rõ người.
Cố lão phu nhân tóc bạc cả đầu, trên đầu đeo mạt ngạch màu xanh lá, trông vô cùng có phúc khí, tướng mạo hiền hòa, mặt mày hiền lành.
Người đằng sau đang xuống xe là đại tẩu Ninh thị của Trịnh thị, còn có cả cháu trai cháu gái.
Lúc Trịnh thị dẫn đám tiểu bối làm lễ với Cố lão phu nhân và Ninh thị, Ninh thị gọi Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân đến: “Mau tới bái kiến thúc mẫu và các huynh trưởng các tẩu của hai con đi.”
Cố Kiến Hiên mới mười sáu tuổi, trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ. Cố Tương Quân thì càng nhỏ hơn, năm sau mới mười bốn, trông thấy người lạ thì ngượng ngùng, đỏ mặt thưa hỏi từng người một.
Ninh thị cảm thán: “Lần trước gặp lão Tứ mới thành thân, mà nay đã hai năm rồi. Lão Ngũ vẫn ngọc thụ lâm phong như thế. Sao không thấy lão Tứ đâu… đây là A Dao nhỉ, có thai rồi ư, vậy đúng là chuyện vui rồi.”
Lục Cẩm Dao đã lộ thai, tuy mặc y phục rộng thùng thình nhưng nhìn kỹ là có thể nhìn ra.
Nàng ấy gật đầu, dịu giọng đáp: “Đã hơn bốn tháng rồi ạ, phu quân đến Điền Nam nhậm chức, sớm nhất cũng phải tháng chín mới về. Cháu dâu thay phu quân thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.”
Cố lão phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ: “Có thai là tốt, không cần đa lễ, mau vào đi thôi, đi vào rồi nói tiếp.”
Theo sau còn có một đám nha hoàn, gã sai vặt, quà mà Ninh thị mang cho đám tiểu bối, đồ mang cho phu phụ Vĩnh Ninh Hầu, chất đầy cả một xe ngựa.
Gã sai vặt của hầu phủ dắt xe ngựa đi từ cửa hông vào, bên ấy dễ dỡ đồ đạc xuống hơn.
Trịnh thị đợi người dìu Cố lão gia và Cố lão phu nhân vào phủ, so với quê nhà Nhữ Lâm thì phủ Vĩnh Ninh Hầu càng rộng rãi to lớn hơn.
Dù về đêm, con đường từ cổng chính đến tiền sảnh cũng đèn đuốc sáng trưng.
Hai năm trước Cố Tương Quân có đến, khi đó nàng ấy mới mười một tuổi, chuyện khi ấy hầu như đã quên gần hết. Lại thêm hai năm nay hầu phủ đã thay đổi nhiều, không còn giống như khi ấy nữa, nàng cảm thấy bản thân không nhớ là rất bình thường.
Trước khi đi mẫu thân có dặn, đến nhà người khác thì phải biết chừng mực, hiểu lẽ phải. không thể nô đùa, càng không được động linh tinh, nhìn linh tinh.
Thế nên Cố Tương Quân chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng mà thật đẹp, còn lớn hơn nhiều so với trong nhà.
Cố Kiến Hiên càng hành động ngay thẳng hơn, tư thế đi đứng thẳng tắp, chỉ đi tới bên cạnh Cố Kiến Sơn: “Ngũ ca.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, hơi bước chậm lại, hai người từ từ rớt lại phía sau đám người.
Cố Kiến Hiên nhỏ giọng hỏi: “Chào Ngũ ca. Ngũ ca đợt này vẫn ở trong nhà sao? Tứ ca không ở đây, đệ có thể tìm huynh nói chuyện không?”
Huynh đệ họ hàng xa cách, với Cố Kiến Sơn thì lại càng ít thân quen hơn, nhưng Cố Kiến Hiên lại có tình cảm gần gũi tự nhiên với hắn. Sau khi biết Cố Kiến Sơn canh nhà giữ nước trấn thủ Tây Bắc thì loại tình cảm này càng sâu đậm hơn.
Cố Kiến Sơn đáp: “Được.”
Cố tình lúc này, nếu Lục Cẩm Dao không đi chính viện chơi mạt chược thì sẽ ra ngoài tuần tra cửa hàng, nhàn nhã muốn chết.
Buổi chiều, Tư Hà đem danh sách mâm trái cây bữa tiệc cho Hàn thị xem. Cho dù làm thế nào, Hàn thị cũng không hài lòng, đều là mấy loại trái cây địa phương như đào, nho...
Đã từng ăn trái cây mà Yến Hồi Đường đưa tới, giờ lại ăn cái khác, nên trở thành “Mây ở Vu Sơn mới là mây.”
Hàn thị nói: “Ngươi đi hỏi thăm xem Ngũ công tử mua mấy quả dưa kia ở chỗ nào, ta muốn mua một ít.”
Hàn thị cảm thấy, nếu nàng ta đã mở miệng hỏi, Cố Kiến Sơn có thể đưa một ít tới đây với giá thấp.
Ai ngờ, Tư Hà trở về trả lời, nói nho một lượng bạc một cân, dưa hấu và dưa lưới lại càng đắt hơn nữa.
Hàn thị ôm ngực: “Quên đi, làm theo danh sách này đi.”
Ai mà biết đắt như vậy chứ, một cân một lượng bạc, nàng cũng ngại chiếm lợi của Cố Kiến Sơn.
“Được rồi, truyền cơm đi.” Hàn thị bận rộn suốt một ngày, cũng đã đói bụng.
Tư Hà nói: “Vương đại nương vừa mới từ phòng bếp lớn trở về, lúc này đồ ăn còn chưa làm xong. Nếu không, đại nương tử ăn một ít điểm tâm lót bụng trước đã.”
Hàn thị: “... Mang tới đi.”
Trù nương trong viện phải đi tới phòng bếp lớn hỗ trợ, đồ ăn bên này không thể nấu đúng giờ.
Không chỉ đầu bếp bận rộn, Hàn Dư Thanh cũng vội vàng tìm đồ đặt mua, lấy được đều là thứ tốt.
Tùng nhung Tây Nam, bào ngư hải sâm ven biển, cá bạc cua lớn được vận chuyển từ hồ tới, thứ tốt chất đầy kho.
Canh thang đã bắt đầu chuẩn bị từ mùng tám tháng bảy, lồng sắt trước cửa còn nuôi hơn mười con chim bồ câu ríu rít. Phòng bếp lớn dự định làm món phật nhảy tường, đã bắt đầu chuẩn bị đủ loại nguyên liệu như keo, bong bóng cá, hoa giao, ốc khô.
Cảnh tượng bận rộn này cho Khương Đường một cảm giác, quan trọng không phải là chiêu đãi khách khứa lập thế tử, mà là người ở nhà cũ Nhữ Lâm tới đây.
Lén hỏi Triệu đại nương, Triệu đại nương khẳng định: “Không sai, chuẩn bị tiệc hai lần. Người ở nhà cũ Nhữ Lâm tới cũng phải bày tiệc.”
Cuối cùng phải đặt mấy bàn thì phải xem có bao nhiêu người đến.
Từ tối mùng tám, mùi hương trong phòng bếp lớn đã không ngừng bay ra, không lan ra mười dặm, nhưng nha hoàn và gã sai vặt đi ngang qua gần đó đều thơm đến mơ mơ màng màng.
Ban đầu, nha hoàn của đại phòng đến đây lấy cơm, trực tiếp bảo nữ đầu bếp không cần trở về.
Cả buổi sáng đều đang thử thức ăn, căn bản không có thời gian rảnh rỗi nấu những món khác, cho nên đưa hai phần bào ngư cùng với cơm qua.
Sau đó, các viện bắt đầu lấy cơm từ phòng bếp lớn, hải sâm hầm, bồ câu non hầm, bắp cải luộc... Dù sao phòng bếp lớn làm cái gì, các viện đều được ăn cái đó.
Yến Kỉ Đường không cần nha hoàn đến mang về, đều do Khương Đường chạy thêm một chuyến đưa về. Nhưng Khương Đường tinh mắt, nàng hỗ trợ thử thức ăn, biết đại sư phụ làm món nào ngon, cho nên thức ăn mà Lục Cẩm Dao ăn ngon hơn so với những người khác.
Ví dụ, buổi chiều hôm nay làm món tôm long tĩnh, hương vị ngọt thanh ngon miệng, không có chút mùi tanh. Thêm món đầu sư tử Dương Châu cùng thịt kho tàu nhưng hương vị rất lạ, Khương Đường nếm thử, béo mà không ngấy, vào miệng tan ngay, nước canh cũng cực kỳ tươi ngon.
Hai thứ này cộng thêm tiểu hoa cuộn hấp buổi sáng, bên trong là thịt băm nhỏ cùng hành hoa, hơi nóng bốc lên, ngửi thấy thơm vô cùng.
Lúc xách hộp thức ăn từ phòng bếp lớn đi ra, Khương Đường gặp Xuân Đài.
Xuân Đài cũng xách theo một hộp thức ăn, thấy Khương Đường, ánh mắt sáng rực: “Khương cô nương, ngươi cũng xách cơm à.”
Khương Đường gật đầu: “Mang cơm cho Tứ nương tử.”
Xuân Đài ngượng ngùng nói: “Ta mang cơm cho công tử nhà ta, hôm nay có món gì ngon thế.”
Yến Hồi Đường không có nha hoàn, cho nên mỗi lần biết tin tức đều chậm hơn các viện khác một bước. Xuân Đài là một gã sai vặt, ngoại trừ nhờ người làm việc, cơ bản không nói nhiều với mấy nha hoàn.
Ngày hôm qua, viện khác đã bắt đầu lấy thức ăn. Xuân Đài mới biết đêm qua, hôm nay mới tới.
Nói chuyện với Khương Đường là bởi vì, công tử nhà hắn nói, càng tránh nghi ngờ, càng khiến người ta nghi ngờ, còn không bằng thoải mái.
Có một lý do khác nữa.
Công tử nói, hắn làm những việc này vì Khương Đường biết. Nếu không biết, chẳng phải là công cốc hay sao.
Muốn đối xử tốt với Khương Đường, phải cho nàng biết, bằng không hắn làm những chuyện này làm gì.
Vốn đã có âm mưu, còn làm bộ không quan tâm, vậy cũng quá giả dối.
Hắn muốn cho Khương Đường ăn, nên cũng tặng cho các viện khác. Đưa tới các viện khác là để tránh gây phiền toái cho Khương Đường, nhưng điều này cũng không thể làm trái với ý định ban đầu của Cố Kiến Sơn.
Cho nên lúc đứng gần nhau, Xuân Đài dùng giọng cực nhỏ nói: “Cô nương còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Khương Đường suýt nữa không xách nổi hộp cơm.
Dù giọng Xuân Đài thấp nhưng Khương Đường vẫn bị dọa sợ, cái gì vẫn muốn ăn. May mắn đã ở đây được một thời gian dài nên luyện được bản lĩnh núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc.
Mấy thứ trái cây ấy là vì nàng.
Tim Khương Đường nảy lên mấy cái rồi lại nhanh chóng kiềm chế: “Mau đi xách đồ ăn đi, cơm tối sẽ nguội mất.”
Có một người như thế làm những chuyện này vì nàng nên hiển nhiên trong lòng thấy vui sướng, nhưng vui sướng thì sao, chớ nghĩ nàng bị chút đạn bọc đường này làm cho mủi lòng.
Bản thân Khương Đường chẳng phải không có tiền. Nàng đã tích được không ít tiền rồi, Lộ Trúc Hoài Hề không chắc nàng có tiền. Đồ của người khác thì luôn là của người khác, đồ của mình mới mãi mãi là của mình.
Xuân Đài liếc mắt nhìn vào trong, thấy bên trong đông người thì cười bảo: “Vừa nãy hỏi cô nương món nào ngon mà cô nương vẫn còn chưa trả lời. Cô nương tiện lời cho biết một tiếng.”
Khương Đường kể có nõn tôm xào Long Tỉnh với thịt viên, rồi lật đật chạy đi.
Xuân Đài đi vào xách đồ ăn, phụ bếp vừa trông thấy là Xuân Đài bên cạnh Ngũ công tử thì thái độ cực tốt. Ngũ công tử này canh nhà giữ nước, là anh hùng nên hiển nhiên khác với người khác.
“Bên này có cá hấp nước tương, nõn tôm xào Long Tỉnh, thịt viên…”
Không đợi người ta nói xong, Xuân Đài đã nói ngay: “Cứ lấy nõn tôm xào Long Tỉnh với thịt viên, thịt viên lấy hai cái. Có bánh bao không, lấy thêm hai cái bánh bao.”
Phụ bếp nghe xong thì lấy làm vui: “Hỏi Khương Đường tỷ tỷ nhỉ, hôm nay chỉ có hai thứ này ngon. Thật đúng lúc, Yến Kỉ Đường cũng cần bánh mì cuộn, đây là tay nghề của Khương Đường tỷ tỷ, ngon lắm.”
Lấy đồ ăn theo Khương Đường chẳng sai, bọn họ ăn cơm cũng tranh đồ ăn giống Yến Kỉ Đường.
Xuân Đài cười đắc ý: “Chả thế, có quan hệ tốt mới làm việc được cho chủ tử. Thêm hai cái bánh mì cuộn đi, sức ăn của công tử nhà ta khỏe lắm.”
Phụ bếp nhặt sáu cái bánh mì cuộn, một đĩa nõn tôm to, lấy thịt viên lớn: “Còn cần gì nữa không, món cá hấp nước tương này cũng ngon.”
“Không cần, không cần nữa đâu… xì, lấy một con đi.”
Xuân Đài nuốt nước bọt, ăn không nổi thì hắn vẫn có thể ăn được.
Do hôm nay Xuân Đài làm được việc nên Cố Kiến Sơn chia cho hắn hai cái bánh mì cuộn, một viên thịt, cá cũng cho hắn nốt.
Xuân Đài giả đò từ chối không cần, Cố Kiến Sơn ngẩng đầu lên: “Không cần thì thôi.”
Xuân Đài: “Cần! Hề hề hề. Công tử, phụ bếp của phòng bếp lớn cũng nói món ngon nhất hôm nay là nõn tôm xào Long Tỉnh và thịt viên, bánh mì cuộn là do Khương cô nương làm. Ngài xem, tay ngài cũng không tiện, vừa hay tiện ăn uống.”
Nõn tôm và thịt viên đều có thể dùng thìa xúc ăn, đỡ phiền hà nhiều.
Cố Kiến Sơn nói: “Nàng ấy đến phòng bếp lớn làm việc, đừng tính lên đầu ta mọi việc.”
Khương Đường vốn chẳng hay tay hắn bị thương, thế nên căn bản sẽ không bận lòng đến hắn rồi làm mấy món ăn này.
Xuân Đài: “Tính cái gì lên đầu ngài ạ?”
Cố Kiến Sơn mím môi, mở miệng đáp: “Không có gì, mau ăn đi.”
Xuân Đài cầm bánh mì cuộn ăn: “Ngon lắm. Ta hỏi Khương cô nương còn muốn ăn gì, nhưng Khương cô nương không nói gì hết.”
Không biết là thích hay không, chẳng nhìn ra được điều này trên mặt.
Cố Kiến Sơn cũng không biết, hắn muốn cho Khương Đường thứ mà hắn cảm thấy tốt. Sau này sẽ dần dần biết rõ thứ nàng ấy thích.
Bây giờ thấy thích hạt dẻ ngào đường, đồ ăn vặt, Cố Kiến Sơn chỉ có thể cố gắng hết mình từ đồ ăn.
“Lần sau không cần hỏi nữa.” Cố Kiến Sơn cắn một miếng bánh mì cuộn rồi bảo: “Ngươi gọi Minh Triều vào đây, có vài việc ngươi không làm được.”
Minh Triều ở trong quân doanh đã được một thời gian dài, đối với chuyện dò xét tình hình quân địch, trốn thoát hiểm nguy thì tài hơn nhiều so với Xuân Đài. Cố Kiến Sơn cũng không thể mua đồ cho người cả phủ ăn được, có bạc không phải để tiêu như thế.
Minh Triều có thể đưa đồ tới mà thần không biết quỷ không hay. Có điều hai món hôm nay rất ngon.
*
Bây giờ các viện đều lấy cơm từ phòng bếp lớn, Khương Đường nhẹ nhàng hơn đôi chút, nhưng chuyện cơm nước của đám nha hoàn lại khó giải quyết.
Ngày xưa là Triệu đại nương làm, bây giờ đều là cơm hầm, đồ ăn thì đợi Khương Đường quay về đảo lại.
Thi thoảng Khương Đường có thể lấy ít thức ăn từ phòng bếp lớn mang về, cả nhóm người tụ lại với nhau ăn ngon lành.
Hôm nay là mười một tháng bảy, phòng bếp lớn vẫn luôn chuẩn bị cơm canh, chờ người đến.
Lục Cẩm Dao đoán rằng hôm nay người ở quê cũ Nhữ Lâm có thể đến nơi rồi. Lúc đi thúc ngựa ra roi, đến đây kéo dài bảy tám ngày là đủ.
Quả nhiên, lúc nhập nhoạng tối, gã sai vặt gác cổng chạy đến chính viện truyền lời, báo rằng xe ngựa của quê đã đến ngoài thành.
Trịnh thị sai nha hoàn đến các viện truyền tin, sau đó thu xếp đầu đuôi rồi mới dẫn cả nhà đi đến cổng chính đón người.
Lần này khác với lần Cố Kiến Thủy quay về, ngoại trừ Vĩnh Ninh hầu chưa xuống chức, Cố Kiến Hải, Cố Kiến Châu rời kinh nhậm chức, còn có mấy vị thiếp thất, những người khác bất kể tuổi tác lớn nhỏ đều phải đi ra chờ đợi.
Trịnh thị liếc Cố Kiến Sơn nhiều lần, thấy sắc mặt hắn như thường thì trong lòng hơi yên tâm, vừa nãy nói là đã đến ngoài thành, đợi thêm chừng một khắc nữa là đến.
Trịnh thị giữ bình tĩnh hỏi cơ thể Lục Cẩm Dao có chịu được không.
Lục Cẩm Dao đáp: “Nhi tức không sao.”
Nghe nàng ấy nói không sao, Trịnh thị không hỏi nữa, tập trung chờ xe ngựa của quê.
Đèn lồng đầu hè đỏ rực, màu sắc và ráng chiều rọi chiếu lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.
Đợi tầm nửa khắc, một con ngựa màu xanh đen phi vào đầu hẻm, con ngựa kéo một chiếc xe ngựa có mái che màu xanh, sau đó, chiếc xe nọ nối chiếc xe kia rề rà đi vào.
Xe ngựa đi không nhanh, vững vàng dừng lại trước cổng phủ Vĩnh Ninh hầu.
Phu xe đánh xe là người mà Hàn thị phái đi, sau khi xuống xe thì hành lễ với Trịnh thị trước: “Tiểu nhân đã đón lão gia và lão phu nhân đến rồi.”
Phu xe hạ ghế đẩu xuống, một ma ma xuống đầu tiên, cũng là người Hàn thị phái đi. Mấy nha hoàn trẻ tuổi xuống sau, đỡ Cố lão gia xuống xe trước, rồi lại dìu lão phu nhân của Cố gia xuống.
Sắc trời đã tối, nương theo ánh đèn lồng ở cổng mới có thể nhìn rõ người.
Cố lão phu nhân tóc bạc cả đầu, trên đầu đeo mạt ngạch màu xanh lá, trông vô cùng có phúc khí, tướng mạo hiền hòa, mặt mày hiền lành.
Người đằng sau đang xuống xe là đại tẩu Ninh thị của Trịnh thị, còn có cả cháu trai cháu gái.
Lúc Trịnh thị dẫn đám tiểu bối làm lễ với Cố lão phu nhân và Ninh thị, Ninh thị gọi Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân đến: “Mau tới bái kiến thúc mẫu và các huynh trưởng các tẩu của hai con đi.”
Cố Kiến Hiên mới mười sáu tuổi, trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ. Cố Tương Quân thì càng nhỏ hơn, năm sau mới mười bốn, trông thấy người lạ thì ngượng ngùng, đỏ mặt thưa hỏi từng người một.
Ninh thị cảm thán: “Lần trước gặp lão Tứ mới thành thân, mà nay đã hai năm rồi. Lão Ngũ vẫn ngọc thụ lâm phong như thế. Sao không thấy lão Tứ đâu… đây là A Dao nhỉ, có thai rồi ư, vậy đúng là chuyện vui rồi.”
Lục Cẩm Dao đã lộ thai, tuy mặc y phục rộng thùng thình nhưng nhìn kỹ là có thể nhìn ra.
Nàng ấy gật đầu, dịu giọng đáp: “Đã hơn bốn tháng rồi ạ, phu quân đến Điền Nam nhậm chức, sớm nhất cũng phải tháng chín mới về. Cháu dâu thay phu quân thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.”
Cố lão phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ: “Có thai là tốt, không cần đa lễ, mau vào đi thôi, đi vào rồi nói tiếp.”
Theo sau còn có một đám nha hoàn, gã sai vặt, quà mà Ninh thị mang cho đám tiểu bối, đồ mang cho phu phụ Vĩnh Ninh Hầu, chất đầy cả một xe ngựa.
Gã sai vặt của hầu phủ dắt xe ngựa đi từ cửa hông vào, bên ấy dễ dỡ đồ đạc xuống hơn.
Trịnh thị đợi người dìu Cố lão gia và Cố lão phu nhân vào phủ, so với quê nhà Nhữ Lâm thì phủ Vĩnh Ninh Hầu càng rộng rãi to lớn hơn.
Dù về đêm, con đường từ cổng chính đến tiền sảnh cũng đèn đuốc sáng trưng.
Hai năm trước Cố Tương Quân có đến, khi đó nàng ấy mới mười một tuổi, chuyện khi ấy hầu như đã quên gần hết. Lại thêm hai năm nay hầu phủ đã thay đổi nhiều, không còn giống như khi ấy nữa, nàng cảm thấy bản thân không nhớ là rất bình thường.
Trước khi đi mẫu thân có dặn, đến nhà người khác thì phải biết chừng mực, hiểu lẽ phải. không thể nô đùa, càng không được động linh tinh, nhìn linh tinh.
Thế nên Cố Tương Quân chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng mà thật đẹp, còn lớn hơn nhiều so với trong nhà.
Cố Kiến Hiên càng hành động ngay thẳng hơn, tư thế đi đứng thẳng tắp, chỉ đi tới bên cạnh Cố Kiến Sơn: “Ngũ ca.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, hơi bước chậm lại, hai người từ từ rớt lại phía sau đám người.
Cố Kiến Hiên nhỏ giọng hỏi: “Chào Ngũ ca. Ngũ ca đợt này vẫn ở trong nhà sao? Tứ ca không ở đây, đệ có thể tìm huynh nói chuyện không?”
Huynh đệ họ hàng xa cách, với Cố Kiến Sơn thì lại càng ít thân quen hơn, nhưng Cố Kiến Hiên lại có tình cảm gần gũi tự nhiên với hắn. Sau khi biết Cố Kiến Sơn canh nhà giữ nước trấn thủ Tây Bắc thì loại tình cảm này càng sâu đậm hơn.
Cố Kiến Sơn đáp: “Được.”