Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 7
Hôm nay là Bán Hạ, Bội Lan gác đêm, những người khác còn chưa đi, Khương Đường mời bọn họ tới ăn cơm thố.
Bội Lan mặt tròn, trên gương mặt là hai lúm đồng tiền, cười một cái vô cùng ngọt ngào, mười lăm mười sáu tuổi chính là tuổi đang lớn, nàng ăn cơm tối rồi cũng không thấy no bụng.
Một nồi cơm thố đủ cho mỗi người một bát, còn có thể chia một miếng xương sống heo kho tàu. Cũng không biết là hầm thế nào mà màu sắc của thịt kho tàu đỏ và trong veo, thịt mỡ oánh nhuận sáng long lanh, mỡ thịt đan xen khiến cho xương heo đều là mùi thơm.
Nước tương rưới cơm chính là nước thịt kho tàu, gạo Khương Đường mua không phải là loại gạo gì đặc biệt nhưng mà phía dưới cùng nhất là một miếng cháy màu sắc vàng óng.
Cơm ngon như vậy, Bội Lan cảm thấy coi như gác đêm cũng đáng.
Bội Lan nói: “Khương Đường, nếu như ngươi không làm nha hoàn, ra ngoài mở cửa hàng cũng được, chén này ta đưa ngươi mười văn được không?”
Khương Đường có chút do dự, mấy người Bội Lan cũng giúp nàng không ít, nàng ngại lấy tiền họ.
Nhưng về sau thường xuyên nấu ăn, cũng không thể một văn không thu đã cho các nàng ăn, dù sao gạo và gia vị những thứ này cũng là chính Khương Đường bỏ tiền ra mua.
Bạch Vi ăn một miệng thịt xong mới nói, “Tiền này ngươi cứ nhận lấy, vừa nãy còn ăn điểm tâm của ngươi, nếu như ngươi không nhận thì về sau chúng ta cũng ngại ăn. Cùng lắm thì ngươi thu của chúng ta ít chút, chờ về sau đem đồ ăn bán cho viện tử khác, chúng ta giúp ngươi tìm người mua, bán đắt một chút là được rồi.”
Chén này đã ăn xong, Bạch Vi thế nào cũng phải đưa tiền cho Khương Đường.
Bội Lan gật gật đầu, “Đúng vậy!”
Lục Anh còn chưa động đũa, cũng không biết là ăn hay là không ăn.
Nguyệt Vân dịu dàng nói: “Bữa cơm hôm nay mỗi người năm văn tiền được không?”
Bên ngoài làm bánh bao một văn tiền một cái, bánh bao thịt hai văn một cái, thịt heo mười hai văn một cân, gạo mười văn một cân.
Tổng cộng bảy nha hoàn, mỗi người năm văn tiền, cũng kiếm không được bao nhiêu.
Khương Đường gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy được, vừa rồi ta làm thang bao cho đại nương tử, cũng làm nhiều một chút, để qua đêm sẽ không hỏng, sáng mai có thể ăn.”
Đám người mắt sáng lên, đây chẳng phải là sáng mai còn có thể ăn thang bao sao, nếu là trước kia Triệu đại nương cũng sẽ không làm như vậy.
Ban đêm có thịt kho tàu, sáng mai còn có bánh bao, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ.
Thật ra Khương Đường còn có chuyện muốn hỏi, “Các ngươi nói, ta có nên đưa cho Hàn tiên sinh một ít thức ăn hay không.”
Tại cổ đại kết hôn chú trọng mệnh lệnh của phụ mẫu, lời nói của bà mối, thân phận chênh lệch càng như là lạch trời, không lập gia đình tất nhiên chẳng có chuyện gì, nhưng nàng vừa mười lăm, lỡ như gặp phải người thích hợp thì sao.
Lục Anh nhai hai miếng cơm, “Ngươi cho ta ăn đi, ta cái gì cũng làm cho ngươi.”
Khương Đường không có nói đùa, “Thật, ta cũng không biết nhiều.”
Lục Anh ăn ngay nói thật, “Ngươi cứ đứng ở đằng kia, không làm gì cả là được.”
Bạch Vi tán đồng, nhẹ gật đầu, “Tặng đồ cũng không gấp, người còn chưa dò la được.”
Khương Đường ở trong lòng thở dài, cũng đúng, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên.
Ăn cơm xong, Khương Đường ngay cả bát cũng không cần rửa, Bội Lan liền ôm đồm hết vào người.
Xách theo đèn lồ ng đi trở về, Lục Anh nghi hoặc nhìn đèn lồ ng, “Đèn lồ ng ở đâu ra vậy, ta nhớ trước kia ngươi không có mà.”
Khương Đường không có đèn lồ ng, mấy ngày trước đều là kết bạn trở về, nhiều người nên cũng không sợ, căn bản không cần đến đèn lồ ng.
Chuôi đèn lồ ng này nhìn rất đẹp, không biết là dùng gỗ gì điêu khắc, bên trên còn có hoa văn. Mặt đèn lồ ng là lớp vải thưa hơi mờ, còn vẽ hình lên, rất lịch sự tao nhã.
Là đèn lồ ng của Cố Kiến Sơn.
Khương Đường nói: “Trong viện của phu nhân.”
Lục Anh aizz một tiếng, không phải nam nhân vậy thì không cần thiết phải hỏi.
“Có đèn lồ ng tiện thật.”
Khương Đường cảm thấy cũng đúng, nếu không nàng cũng sẽ không đi ké đèn lồ ng của Cố Kiến Sơn, ngẫm lại vẫn là nghĩ mà sợ, về sau làm việc càng phải cẩn thận hơn mới được.
Trở lại phòng hạ nhân, Khương Đường rửa mặt đơn giản rồi lên giường, bên cạnh là tiếng hít thở đều đều của Lục Anh Tĩnh Mặc.
Khương Đường cẩn thận trở mình, ngày mai sẽ phải đến chính viện, chỉ có thể thức dậy sớm hơn bình thường. Coi như tăng ca, mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng kiếm được nhiều tiền.
Hôm nay nhiều kiếm được ba mươi lăm văn, nếu như mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều như vậy, qua một tháng tiền kiếm được còn nhiều hơn nguyệt ngân.
Nếu như còn có tiền thưởng… vậy thì càng nhiều.
Bội Lan nói hộp điểm tâm kia đáng giá một lượng bạc, nàng cũng biết làm điểm tâm, hương vị cũng không kém hơn món kia là bao.
Khương Đường xoa xoa mặt, không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ vui mừng không ngủ yên giấc.
Ngày kế tiếp, Khương Đường dậy sớm hơn bình thường nửa canh giờ, rón rén xuống giường, lặng lẽ thu thập xong đi ra ngoài, trực tiếp đến Yến Kỷ Đường.
Lộ Trúc nói không sai, nàng là nha hoàn của Yến Kỷ Đường, văn tự bán mình trong tay Lục Cẩm Dao.
Nhiều công việc thì nhiều hơn một xu, nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Trời vẫn tối đen, nếu ở hiện đại cũng chỉ là rạng sáng hơn bốn giờ. Mấy căn phòng bên cạnh đều không sáng đèn, con đường từ phòng hạ nhân đến Yến Cơ Đường đều tối đen như mực.
Đến Yến Cơ Đường, Triệu đại nương còn chưa tới, Bội Lan ngáp một cái từ phòng bên cạnh đi ra, “Sớm như vậy, tối hôm qua đại nương tử dùng một lồ ng bánh bao.”
Khương Đường nở nụ cười với Bội Lan, vội vàng vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị điểm tâm.
Bội Lan sửng sốt một chút, nàng cười thật xinh đẹp.
Trước tiên, Khương Đường kiểm tra đậu nành một chút, hạt đậu đã nở to, hạt nào hạt nấy đều đã hút đầy nước. Tối hôm qua Lục Cẩm Dao dùng cơm là thang bao, buổi sáng đại khái phải ăn thanh đạm một chút.
Qua một đêm đoán chừng sẽ muốn ăn đồ ngọt, vậy thì làm tàu hũ.
Nước sốt ăn kèm phải nhiều, ngọt mặn đều phải có.
Ngọt có nước đường táo đỏ, bánh trôi gạo nếp. Mặn thì có ba loại: thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, canh chua cá thái mỏng, đậu nành vó hoa.
Lục Cẩm Dao ăn những món này có thể no, nhưng còn có Cố Kiến Châu, lượng cơm của nam tử lớn, Khương Đường còn phải chuẩn bị những món khác.
Mài hạt đậu, nấu sữa đậu nành làm tàu hủ, món này phải mất hơn nửa canh giờ. Khương Đường cảm thấy ăn kèm với tàu hủ ngon nhất chính là bánh quẩy bánh xốp.
Bánh quẩy phải dùng bột mì đã lên men nên làm không kịp, Khương Đường liền nướng mấy cái bánh hành.
Chờ giờ Mão, Triệu đại nương tới, Khương Đường dặn dò các món ăn ăn thế nào, lúc này mới mang theo hộp đựng thức ăn chứa đầy sữa đậu nành đến chính viện.
Gió sớm bắt đầu thổi có hơi lạnh, đến chính viện, Khương Đường trực tiếp tới phòng bếp nhỏ.
Phòng bếp nhỏ của chính viện có hai vị trù nương, một vị họ Lý, hơn ba mươi tuổi, hơi gầy, nhìn rất già dặn. Một vị khác họ Tôn, hơn bốn mươi tuổi, người có hơi béo, tướng mạo hiền lành.
Thái độ của hai người đối với Khương Đường rất là khách khí, nồi ở đâu, gia vị ở đâu, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn gì, đều nói rõ từng cái một.
“Khương Đường cô nương nhìn xem thiếu thứ gì, ta đi nói cho quản sự chọn mua hay, buổi sáng sẽ chuẩn bị đủ.” Tôn đại nương có vẻ mặt phúc hậu nói, “Hai ta làm trợ thủ cho ngươi, ngươi tuyệt đối đừng khách khí.”
Cái thiện ý này cũng không phải vô duyên vô cớ tới, Khương Đường là người của Yến Cơ Đường, đại biểu cho tấm lòng hiếu thảo của Tứ Nương tử. Dù nàng làm đồ ăn có ngon đi chăng nữa thì phu nhân cũng không có khả năng đòi người qua.
Đã như vậy, bọn họ tại sao phải làm khó Khương Đường.
Điều duy nhất khiến hai người kinh ngạc chính là Khương Đường còn rất trẻ, dáng vẻ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa mặt mày tinh xảo như tranh vẽ.
Trước tiên Khương Đường hỏi phu nhân và Vĩnh Ninh hầu kiêng ăn gì, mặc dù đã sớm nghe ngóng, nhưng vẫn hỏi một chút cho thỏa đáng.
Câu trả lời của hai vị trù nương giống như Nam Tuyết Bạch Vi, Khương Đường nói: “Điểm tâm ăn tàu hũ đi, ta làm thêm mấy món kho để phu nhân nếm thử.”
Hai vị trù nương đều không có ý kiến, vây quanh ở một bên nhìn Khương Đường làm thế nào.
Nhìn một hồi, thật đúng là có thể nhìn ra chút đường lối.
Đầu bếp làm đồ ăn sẽ chú trọng kỹ năng cắt thái và độ lửa, Khương Đường làm đồ ăn không có nhiều chú ý như vậy, nhìn gọn gàng vui tai vui mắt, nếu là dùng lời của người đọc sách mà nói, chính là thiếu đi tượng khí, nhiều hơn linh khí.
Đồ ăn ngon cứ thế mà ra nồi.
Nhưng kỹ năng cắt thái cũng có thể nhìn được.
Sữa đậu nành cho vào nồi nấu, lại dùng nước muối để đậu đông lại.
Người khẩu vị không tốt thích ăn chua nhất, Khương Đường thấy trong phòng bếp không có dưa chua, nhưng lại có dấm, liền dùng mộc nhĩ sợi, dưa leo sợi, rau xanh sợi, thịt gà sợi xào chung với nhau, lại dùng bột khoai lang thêm vào làm súp.
Nhưng một món mặn khẳng định là không đủ, bên trong phòng bếp nhiều nguyên liệu, tôm cá thịt đều có. Khương Đường nghĩ đến khẩu vị của Cố phu nhân luôn không tốt, đồ ăn phải tốt cho tiêu hóa, liền chặt cá nhung, dùng dấm và dầu vừng điều vị.
Món ăn làm cho Vĩnh Ninh hầu không khác Cố Kiến Châu, bánh hành ngàn tầng, thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt.
Sau khi làm xong, Nam Hương liền mang theo nha hoàn đến truyền đồ ăn, Khương Đường nói: “Một bát tàu hũ ba muỗng sốt, nhiều hơn thì hương vị sẽ nặng. Bánh hành thái ngàn tầng có thể xé thành khối nhỏ ngâm ở trong tàu hủ ăn kèm, nhất định phải xé, như vậy mới có thể để hương vị thấm vào trong bánh.”
Lúc này Khương Đường không khẩn trương như ngày đầu tiên nấu ăn cho Lục Cẩm Dao, cho dù Cố phu nhân và Vĩnh Ninh hầu không thích ăn, nàng cũng không gặp nguy hiểm thất nghiệp.
Nam Hương khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa, “Còn phải cực khổ Khương Đường cô nương chờ một lát.”
Tôn đại nương chuyển cho Khương Đường cái ghế, làm đồ ăn cũng là việc cực, lại nói Khương Đường còn phải quản cơm canh của Yến Kỷ Đường, đoán chừng còn chưa ăn cơm nữa.
Nam Hương cũng nghĩ đến điểm này, “Tôn đại nương, các ngươi nhìn xem phòng bếp có cái gì, làm cho Khương Đường cô nương chút gì ăn đi.”
Cái này làm sao được, Khương Đường vừa muốn cự tuyệt, Nam Hương liền nói: “Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, muốn ăn cái gì thì nói.”
Tứ Nương tử hiếu thảo đưa người tới, chính viện không thể chà đạp tấm lòng này, đây cũng là ý tứ của phu nhân.
Nói xong, Nam Hương dẫn bọn nha hoàn đi truyền đồ ăn.
Cố phu nhân Trịnh thị năm nay bốn mươi bốn tuổi, người bảo dưỡng vừa vặn, chính là đầu mùa xuân bị bệnh một trận khiến người gầy đi trông thấy. Bởi vì chuyện này, liên tiếp mấy tháng nay, Vĩnh Ninh hầu đều nghỉ ở chính viện.
Buổi sáng cũng là cùng Trịnh thị dùng cơm.
Dáng người Vĩnh Ninh hầu cao lớn, làn da hơi đen, mặt chữ quốc, nhìn có chút đáng sợ. Ông ngồi ở bên cạnh Trịnh thị càng nổi bật dáng người gầy yếu của bà hơn.
Nhìn dáng vẻ bệnh tật của thê tử, Vĩnh Ninh hầu lo lắng thầm nghĩ: “Hôm nay có khẩu vị không?”
Trịnh thị bất đắc dĩ cười một tiếng, “Khẩu vị cũng không phải nói có là có.”
Rất nhanh đồ ăn liền được mang lên toàn bộ.
Trên bàn bày sữa đậu nành, tàu hủ còn có các loại thức ăn kèm, Vĩnh Ninh hầu nói: “Đây là tàu hũ?”
Trịnh thị cẩn thận nhìn xem, đúng vậy, thứ này không tính là quý giá, buổi sáng trong hẻm nhỏ cũng có bán.
Trong nhà ăn phần lớn là bánh bao nhỏ bắt mắt, hấp sủi cảo, xíu mại.
Nam Hương: “Khương Đường cô nương nói đúng là nó, nước kho có ba vị.”
Nam Hương múc cho hai người mỗi người một chén, chủ tử rất ít ăn những thứ này nên nàng đã nếm qua mấy lần. So với bên ngoài, tàu hũ này mềm giống như nước, vào thìa liền sóng sánh muốn rớt ra, giống như bên trong bao lấy nước, nhẹ nhàng đâm một cái liền vỡ tan.
Một bát ba muỗng nước kho, Vĩnh Ninh hầu thích ăn cay nên múc thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, Trịnh thị thì múc cá nhung kho giấm hương.
Bánh hành ngàn lớp cũng dùng đũa xé ra, làm xong những việc này liền thối lui đứng một bên đợi.
Chóp mũi là mùi thơm quanh quẩn, khẩu vị chua cay chọc người, nha hoàn trước khi tới hầu hạ sẽ không dùng cơm, Nam Hương Nam Tuyết đều đã đói bụng.
Vĩnh Ninh hầu nói với Trịnh thị: “Nếm thử xem.”
Trịnh thị dùng thìa múc miếng nhỏ, đậu hũ vào miệng tan ra, có mùi thơm của đậu nhưng lại không có mùi tanh của đậu. Nhìn xem Vĩnh Ninh hầu nhúng bánh vào, Trịnh thị cũng nhúng một khối.
Đại hộ nhân gia ăn cái gì cũng chú trọng, gần như không nhúng đồ ăn. Nhưng mà trước kia Vĩnh Ninh hầu hành quân đánh trận, đều là ăn màn thầu, cơm nhúng vào canh mà ăn, ăn hết cơm thì đồ ăn cũng hết.
Khi ấy phải nói ăn rất ngon, hôm nay ăn điểm tâm, Vĩnh Ninh hầu lại tìm về được mấy phần cảm giác khi xưa, “Không tệ.”
Trịnh thị ăn bánh, bên ngoài được nhúng mềm nhũn, bên trong lại vẫn khô vàng xốp giòn, nước canh ngấm vào trong bánh, hương vị cũng ngon, không có chút dầu mỡ nào.
Ăn xong một bát, Nam Hương lập tức múc bát thứ hai nhưng cũng chỉ múc nửa bát, vốn dĩ bát ở chính viện còn không lớn hơn bàn tay, một bát cũng không nhiều.
Ăn vị chua, khẩu vị xem như hoàn toàn được mở ra, Trịnh thị chỉ vào thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, “Múc cho ta một bát cái này.”
Bà là nhìn thấy Vĩnh Ninh hầu ăn mồ hôi đầm đìa, mặt cũng đỏ lên vì ăn. Ông đã ăn ba chén, đều là vị kho này, không muốn ăn vị khác.
Vĩnh Ninh hầu: “Cái này quá cay, nàng nếm thử xem có ăn được hay không đã.”
Trịnh thị liền múc một muỗng nhỏ thịt thái hạt lựu xào dầu ớt, ăn đến cuống họng cay xè, “Không được không được, quá cay, nếu như không cay thì còn có thể ăn một chút.”
Vĩnh Ninh hầu ăn đến đã ghiền, cười to nói: “Lần sau làm cho nàng phần không cay, nếu không nàng bỏ ít một chút, hai vị kho trộn lại ăn cùng.”
Trịnh thị nhẹ gật đầu, bà thấy Vĩnh Ninh hầu thích ăn nên bất tri bất giác ăn nhiều hơn một chút.
Vừa nói chuyện vừa từ từ ăn, sắp ăn xong, Nam Tuyết chờ đợi ở bên ngoài tiến đến nói: “Hầu gia, phu nhân, Ngũ công tử đến đây.”
Trịnh thị để đũa xuống, Nam Tuyết cũng chỉ nhanh hơn Cố Kiến Sơn hai bước, vừa dứt lời người liền tiến đến.
Bên người Cố Kiến Sơn ngay cả một nha hoàn cũng không có, hành lễ với hai người, lên tiếng: “Phụ thân, con tới tìm người thương lượng một chút chuyện quân doanh.”
Trịnh thị nhíu mày lại, “Cơm còn chưa ăn xong, có chuyện gì vội như vậy, chờ một lát nữa đi… Con ăn chưa?”
Cố Kiến Sơn: “Vẫn chưa.”
Trịnh thị nhìn bàn, sức ăn của Vĩnh Ninh hầu lớn, trên bàn chỉ còn lại một chút tàu hũ và hai miếng bánh hành.
Trịnh thị phân phó Nam Hương, “Nhìn xem phòng bếp còn có cái gì, đem vòng tay hoa sen bằng bạc ở tầng trên cùng hộp trang sức của ta cho Khương Đường, để nàng về sớm một chút.”
Mi mắt Cố Kiến Sơn run lên một cái.
Thì ra nàng tên là Khương Đường.
*
Trong phòng bếp, Tôn đại nương cùng Lý đại nương lại thỉnh giáo Khương Đường cách làm tàu hũ và thức ăn kèm.
Khương Đường đều nói rõ từng cái một, Tôn đại nương cũng không nhàn rỗi, cầm nửa cân thịt heo, cho Khương Đường một bát sủi cảo nhân thịt heo đã được gói xong.
Tổng cộng mười sáu cái, vỏ mỏng nhân nhiều. Hai người này cũng không hổ là trù nương chính viện, sủi cảo rất ngon.
Bội Lan mặt tròn, trên gương mặt là hai lúm đồng tiền, cười một cái vô cùng ngọt ngào, mười lăm mười sáu tuổi chính là tuổi đang lớn, nàng ăn cơm tối rồi cũng không thấy no bụng.
Một nồi cơm thố đủ cho mỗi người một bát, còn có thể chia một miếng xương sống heo kho tàu. Cũng không biết là hầm thế nào mà màu sắc của thịt kho tàu đỏ và trong veo, thịt mỡ oánh nhuận sáng long lanh, mỡ thịt đan xen khiến cho xương heo đều là mùi thơm.
Nước tương rưới cơm chính là nước thịt kho tàu, gạo Khương Đường mua không phải là loại gạo gì đặc biệt nhưng mà phía dưới cùng nhất là một miếng cháy màu sắc vàng óng.
Cơm ngon như vậy, Bội Lan cảm thấy coi như gác đêm cũng đáng.
Bội Lan nói: “Khương Đường, nếu như ngươi không làm nha hoàn, ra ngoài mở cửa hàng cũng được, chén này ta đưa ngươi mười văn được không?”
Khương Đường có chút do dự, mấy người Bội Lan cũng giúp nàng không ít, nàng ngại lấy tiền họ.
Nhưng về sau thường xuyên nấu ăn, cũng không thể một văn không thu đã cho các nàng ăn, dù sao gạo và gia vị những thứ này cũng là chính Khương Đường bỏ tiền ra mua.
Bạch Vi ăn một miệng thịt xong mới nói, “Tiền này ngươi cứ nhận lấy, vừa nãy còn ăn điểm tâm của ngươi, nếu như ngươi không nhận thì về sau chúng ta cũng ngại ăn. Cùng lắm thì ngươi thu của chúng ta ít chút, chờ về sau đem đồ ăn bán cho viện tử khác, chúng ta giúp ngươi tìm người mua, bán đắt một chút là được rồi.”
Chén này đã ăn xong, Bạch Vi thế nào cũng phải đưa tiền cho Khương Đường.
Bội Lan gật gật đầu, “Đúng vậy!”
Lục Anh còn chưa động đũa, cũng không biết là ăn hay là không ăn.
Nguyệt Vân dịu dàng nói: “Bữa cơm hôm nay mỗi người năm văn tiền được không?”
Bên ngoài làm bánh bao một văn tiền một cái, bánh bao thịt hai văn một cái, thịt heo mười hai văn một cân, gạo mười văn một cân.
Tổng cộng bảy nha hoàn, mỗi người năm văn tiền, cũng kiếm không được bao nhiêu.
Khương Đường gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy được, vừa rồi ta làm thang bao cho đại nương tử, cũng làm nhiều một chút, để qua đêm sẽ không hỏng, sáng mai có thể ăn.”
Đám người mắt sáng lên, đây chẳng phải là sáng mai còn có thể ăn thang bao sao, nếu là trước kia Triệu đại nương cũng sẽ không làm như vậy.
Ban đêm có thịt kho tàu, sáng mai còn có bánh bao, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ.
Thật ra Khương Đường còn có chuyện muốn hỏi, “Các ngươi nói, ta có nên đưa cho Hàn tiên sinh một ít thức ăn hay không.”
Tại cổ đại kết hôn chú trọng mệnh lệnh của phụ mẫu, lời nói của bà mối, thân phận chênh lệch càng như là lạch trời, không lập gia đình tất nhiên chẳng có chuyện gì, nhưng nàng vừa mười lăm, lỡ như gặp phải người thích hợp thì sao.
Lục Anh nhai hai miếng cơm, “Ngươi cho ta ăn đi, ta cái gì cũng làm cho ngươi.”
Khương Đường không có nói đùa, “Thật, ta cũng không biết nhiều.”
Lục Anh ăn ngay nói thật, “Ngươi cứ đứng ở đằng kia, không làm gì cả là được.”
Bạch Vi tán đồng, nhẹ gật đầu, “Tặng đồ cũng không gấp, người còn chưa dò la được.”
Khương Đường ở trong lòng thở dài, cũng đúng, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên.
Ăn cơm xong, Khương Đường ngay cả bát cũng không cần rửa, Bội Lan liền ôm đồm hết vào người.
Xách theo đèn lồ ng đi trở về, Lục Anh nghi hoặc nhìn đèn lồ ng, “Đèn lồ ng ở đâu ra vậy, ta nhớ trước kia ngươi không có mà.”
Khương Đường không có đèn lồ ng, mấy ngày trước đều là kết bạn trở về, nhiều người nên cũng không sợ, căn bản không cần đến đèn lồ ng.
Chuôi đèn lồ ng này nhìn rất đẹp, không biết là dùng gỗ gì điêu khắc, bên trên còn có hoa văn. Mặt đèn lồ ng là lớp vải thưa hơi mờ, còn vẽ hình lên, rất lịch sự tao nhã.
Là đèn lồ ng của Cố Kiến Sơn.
Khương Đường nói: “Trong viện của phu nhân.”
Lục Anh aizz một tiếng, không phải nam nhân vậy thì không cần thiết phải hỏi.
“Có đèn lồ ng tiện thật.”
Khương Đường cảm thấy cũng đúng, nếu không nàng cũng sẽ không đi ké đèn lồ ng của Cố Kiến Sơn, ngẫm lại vẫn là nghĩ mà sợ, về sau làm việc càng phải cẩn thận hơn mới được.
Trở lại phòng hạ nhân, Khương Đường rửa mặt đơn giản rồi lên giường, bên cạnh là tiếng hít thở đều đều của Lục Anh Tĩnh Mặc.
Khương Đường cẩn thận trở mình, ngày mai sẽ phải đến chính viện, chỉ có thể thức dậy sớm hơn bình thường. Coi như tăng ca, mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng kiếm được nhiều tiền.
Hôm nay nhiều kiếm được ba mươi lăm văn, nếu như mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều như vậy, qua một tháng tiền kiếm được còn nhiều hơn nguyệt ngân.
Nếu như còn có tiền thưởng… vậy thì càng nhiều.
Bội Lan nói hộp điểm tâm kia đáng giá một lượng bạc, nàng cũng biết làm điểm tâm, hương vị cũng không kém hơn món kia là bao.
Khương Đường xoa xoa mặt, không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ vui mừng không ngủ yên giấc.
Ngày kế tiếp, Khương Đường dậy sớm hơn bình thường nửa canh giờ, rón rén xuống giường, lặng lẽ thu thập xong đi ra ngoài, trực tiếp đến Yến Kỷ Đường.
Lộ Trúc nói không sai, nàng là nha hoàn của Yến Kỷ Đường, văn tự bán mình trong tay Lục Cẩm Dao.
Nhiều công việc thì nhiều hơn một xu, nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Trời vẫn tối đen, nếu ở hiện đại cũng chỉ là rạng sáng hơn bốn giờ. Mấy căn phòng bên cạnh đều không sáng đèn, con đường từ phòng hạ nhân đến Yến Cơ Đường đều tối đen như mực.
Đến Yến Cơ Đường, Triệu đại nương còn chưa tới, Bội Lan ngáp một cái từ phòng bên cạnh đi ra, “Sớm như vậy, tối hôm qua đại nương tử dùng một lồ ng bánh bao.”
Khương Đường nở nụ cười với Bội Lan, vội vàng vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị điểm tâm.
Bội Lan sửng sốt một chút, nàng cười thật xinh đẹp.
Trước tiên, Khương Đường kiểm tra đậu nành một chút, hạt đậu đã nở to, hạt nào hạt nấy đều đã hút đầy nước. Tối hôm qua Lục Cẩm Dao dùng cơm là thang bao, buổi sáng đại khái phải ăn thanh đạm một chút.
Qua một đêm đoán chừng sẽ muốn ăn đồ ngọt, vậy thì làm tàu hũ.
Nước sốt ăn kèm phải nhiều, ngọt mặn đều phải có.
Ngọt có nước đường táo đỏ, bánh trôi gạo nếp. Mặn thì có ba loại: thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, canh chua cá thái mỏng, đậu nành vó hoa.
Lục Cẩm Dao ăn những món này có thể no, nhưng còn có Cố Kiến Châu, lượng cơm của nam tử lớn, Khương Đường còn phải chuẩn bị những món khác.
Mài hạt đậu, nấu sữa đậu nành làm tàu hủ, món này phải mất hơn nửa canh giờ. Khương Đường cảm thấy ăn kèm với tàu hủ ngon nhất chính là bánh quẩy bánh xốp.
Bánh quẩy phải dùng bột mì đã lên men nên làm không kịp, Khương Đường liền nướng mấy cái bánh hành.
Chờ giờ Mão, Triệu đại nương tới, Khương Đường dặn dò các món ăn ăn thế nào, lúc này mới mang theo hộp đựng thức ăn chứa đầy sữa đậu nành đến chính viện.
Gió sớm bắt đầu thổi có hơi lạnh, đến chính viện, Khương Đường trực tiếp tới phòng bếp nhỏ.
Phòng bếp nhỏ của chính viện có hai vị trù nương, một vị họ Lý, hơn ba mươi tuổi, hơi gầy, nhìn rất già dặn. Một vị khác họ Tôn, hơn bốn mươi tuổi, người có hơi béo, tướng mạo hiền lành.
Thái độ của hai người đối với Khương Đường rất là khách khí, nồi ở đâu, gia vị ở đâu, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn gì, đều nói rõ từng cái một.
“Khương Đường cô nương nhìn xem thiếu thứ gì, ta đi nói cho quản sự chọn mua hay, buổi sáng sẽ chuẩn bị đủ.” Tôn đại nương có vẻ mặt phúc hậu nói, “Hai ta làm trợ thủ cho ngươi, ngươi tuyệt đối đừng khách khí.”
Cái thiện ý này cũng không phải vô duyên vô cớ tới, Khương Đường là người của Yến Cơ Đường, đại biểu cho tấm lòng hiếu thảo của Tứ Nương tử. Dù nàng làm đồ ăn có ngon đi chăng nữa thì phu nhân cũng không có khả năng đòi người qua.
Đã như vậy, bọn họ tại sao phải làm khó Khương Đường.
Điều duy nhất khiến hai người kinh ngạc chính là Khương Đường còn rất trẻ, dáng vẻ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa mặt mày tinh xảo như tranh vẽ.
Trước tiên Khương Đường hỏi phu nhân và Vĩnh Ninh hầu kiêng ăn gì, mặc dù đã sớm nghe ngóng, nhưng vẫn hỏi một chút cho thỏa đáng.
Câu trả lời của hai vị trù nương giống như Nam Tuyết Bạch Vi, Khương Đường nói: “Điểm tâm ăn tàu hũ đi, ta làm thêm mấy món kho để phu nhân nếm thử.”
Hai vị trù nương đều không có ý kiến, vây quanh ở một bên nhìn Khương Đường làm thế nào.
Nhìn một hồi, thật đúng là có thể nhìn ra chút đường lối.
Đầu bếp làm đồ ăn sẽ chú trọng kỹ năng cắt thái và độ lửa, Khương Đường làm đồ ăn không có nhiều chú ý như vậy, nhìn gọn gàng vui tai vui mắt, nếu là dùng lời của người đọc sách mà nói, chính là thiếu đi tượng khí, nhiều hơn linh khí.
Đồ ăn ngon cứ thế mà ra nồi.
Nhưng kỹ năng cắt thái cũng có thể nhìn được.
Sữa đậu nành cho vào nồi nấu, lại dùng nước muối để đậu đông lại.
Người khẩu vị không tốt thích ăn chua nhất, Khương Đường thấy trong phòng bếp không có dưa chua, nhưng lại có dấm, liền dùng mộc nhĩ sợi, dưa leo sợi, rau xanh sợi, thịt gà sợi xào chung với nhau, lại dùng bột khoai lang thêm vào làm súp.
Nhưng một món mặn khẳng định là không đủ, bên trong phòng bếp nhiều nguyên liệu, tôm cá thịt đều có. Khương Đường nghĩ đến khẩu vị của Cố phu nhân luôn không tốt, đồ ăn phải tốt cho tiêu hóa, liền chặt cá nhung, dùng dấm và dầu vừng điều vị.
Món ăn làm cho Vĩnh Ninh hầu không khác Cố Kiến Châu, bánh hành ngàn tầng, thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt.
Sau khi làm xong, Nam Hương liền mang theo nha hoàn đến truyền đồ ăn, Khương Đường nói: “Một bát tàu hũ ba muỗng sốt, nhiều hơn thì hương vị sẽ nặng. Bánh hành thái ngàn tầng có thể xé thành khối nhỏ ngâm ở trong tàu hủ ăn kèm, nhất định phải xé, như vậy mới có thể để hương vị thấm vào trong bánh.”
Lúc này Khương Đường không khẩn trương như ngày đầu tiên nấu ăn cho Lục Cẩm Dao, cho dù Cố phu nhân và Vĩnh Ninh hầu không thích ăn, nàng cũng không gặp nguy hiểm thất nghiệp.
Nam Hương khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa, “Còn phải cực khổ Khương Đường cô nương chờ một lát.”
Tôn đại nương chuyển cho Khương Đường cái ghế, làm đồ ăn cũng là việc cực, lại nói Khương Đường còn phải quản cơm canh của Yến Kỷ Đường, đoán chừng còn chưa ăn cơm nữa.
Nam Hương cũng nghĩ đến điểm này, “Tôn đại nương, các ngươi nhìn xem phòng bếp có cái gì, làm cho Khương Đường cô nương chút gì ăn đi.”
Cái này làm sao được, Khương Đường vừa muốn cự tuyệt, Nam Hương liền nói: “Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, muốn ăn cái gì thì nói.”
Tứ Nương tử hiếu thảo đưa người tới, chính viện không thể chà đạp tấm lòng này, đây cũng là ý tứ của phu nhân.
Nói xong, Nam Hương dẫn bọn nha hoàn đi truyền đồ ăn.
Cố phu nhân Trịnh thị năm nay bốn mươi bốn tuổi, người bảo dưỡng vừa vặn, chính là đầu mùa xuân bị bệnh một trận khiến người gầy đi trông thấy. Bởi vì chuyện này, liên tiếp mấy tháng nay, Vĩnh Ninh hầu đều nghỉ ở chính viện.
Buổi sáng cũng là cùng Trịnh thị dùng cơm.
Dáng người Vĩnh Ninh hầu cao lớn, làn da hơi đen, mặt chữ quốc, nhìn có chút đáng sợ. Ông ngồi ở bên cạnh Trịnh thị càng nổi bật dáng người gầy yếu của bà hơn.
Nhìn dáng vẻ bệnh tật của thê tử, Vĩnh Ninh hầu lo lắng thầm nghĩ: “Hôm nay có khẩu vị không?”
Trịnh thị bất đắc dĩ cười một tiếng, “Khẩu vị cũng không phải nói có là có.”
Rất nhanh đồ ăn liền được mang lên toàn bộ.
Trên bàn bày sữa đậu nành, tàu hủ còn có các loại thức ăn kèm, Vĩnh Ninh hầu nói: “Đây là tàu hũ?”
Trịnh thị cẩn thận nhìn xem, đúng vậy, thứ này không tính là quý giá, buổi sáng trong hẻm nhỏ cũng có bán.
Trong nhà ăn phần lớn là bánh bao nhỏ bắt mắt, hấp sủi cảo, xíu mại.
Nam Hương: “Khương Đường cô nương nói đúng là nó, nước kho có ba vị.”
Nam Hương múc cho hai người mỗi người một chén, chủ tử rất ít ăn những thứ này nên nàng đã nếm qua mấy lần. So với bên ngoài, tàu hũ này mềm giống như nước, vào thìa liền sóng sánh muốn rớt ra, giống như bên trong bao lấy nước, nhẹ nhàng đâm một cái liền vỡ tan.
Một bát ba muỗng nước kho, Vĩnh Ninh hầu thích ăn cay nên múc thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, Trịnh thị thì múc cá nhung kho giấm hương.
Bánh hành ngàn lớp cũng dùng đũa xé ra, làm xong những việc này liền thối lui đứng một bên đợi.
Chóp mũi là mùi thơm quanh quẩn, khẩu vị chua cay chọc người, nha hoàn trước khi tới hầu hạ sẽ không dùng cơm, Nam Hương Nam Tuyết đều đã đói bụng.
Vĩnh Ninh hầu nói với Trịnh thị: “Nếm thử xem.”
Trịnh thị dùng thìa múc miếng nhỏ, đậu hũ vào miệng tan ra, có mùi thơm của đậu nhưng lại không có mùi tanh của đậu. Nhìn xem Vĩnh Ninh hầu nhúng bánh vào, Trịnh thị cũng nhúng một khối.
Đại hộ nhân gia ăn cái gì cũng chú trọng, gần như không nhúng đồ ăn. Nhưng mà trước kia Vĩnh Ninh hầu hành quân đánh trận, đều là ăn màn thầu, cơm nhúng vào canh mà ăn, ăn hết cơm thì đồ ăn cũng hết.
Khi ấy phải nói ăn rất ngon, hôm nay ăn điểm tâm, Vĩnh Ninh hầu lại tìm về được mấy phần cảm giác khi xưa, “Không tệ.”
Trịnh thị ăn bánh, bên ngoài được nhúng mềm nhũn, bên trong lại vẫn khô vàng xốp giòn, nước canh ngấm vào trong bánh, hương vị cũng ngon, không có chút dầu mỡ nào.
Ăn xong một bát, Nam Hương lập tức múc bát thứ hai nhưng cũng chỉ múc nửa bát, vốn dĩ bát ở chính viện còn không lớn hơn bàn tay, một bát cũng không nhiều.
Ăn vị chua, khẩu vị xem như hoàn toàn được mở ra, Trịnh thị chỉ vào thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, “Múc cho ta một bát cái này.”
Bà là nhìn thấy Vĩnh Ninh hầu ăn mồ hôi đầm đìa, mặt cũng đỏ lên vì ăn. Ông đã ăn ba chén, đều là vị kho này, không muốn ăn vị khác.
Vĩnh Ninh hầu: “Cái này quá cay, nàng nếm thử xem có ăn được hay không đã.”
Trịnh thị liền múc một muỗng nhỏ thịt thái hạt lựu xào dầu ớt, ăn đến cuống họng cay xè, “Không được không được, quá cay, nếu như không cay thì còn có thể ăn một chút.”
Vĩnh Ninh hầu ăn đến đã ghiền, cười to nói: “Lần sau làm cho nàng phần không cay, nếu không nàng bỏ ít một chút, hai vị kho trộn lại ăn cùng.”
Trịnh thị nhẹ gật đầu, bà thấy Vĩnh Ninh hầu thích ăn nên bất tri bất giác ăn nhiều hơn một chút.
Vừa nói chuyện vừa từ từ ăn, sắp ăn xong, Nam Tuyết chờ đợi ở bên ngoài tiến đến nói: “Hầu gia, phu nhân, Ngũ công tử đến đây.”
Trịnh thị để đũa xuống, Nam Tuyết cũng chỉ nhanh hơn Cố Kiến Sơn hai bước, vừa dứt lời người liền tiến đến.
Bên người Cố Kiến Sơn ngay cả một nha hoàn cũng không có, hành lễ với hai người, lên tiếng: “Phụ thân, con tới tìm người thương lượng một chút chuyện quân doanh.”
Trịnh thị nhíu mày lại, “Cơm còn chưa ăn xong, có chuyện gì vội như vậy, chờ một lát nữa đi… Con ăn chưa?”
Cố Kiến Sơn: “Vẫn chưa.”
Trịnh thị nhìn bàn, sức ăn của Vĩnh Ninh hầu lớn, trên bàn chỉ còn lại một chút tàu hũ và hai miếng bánh hành.
Trịnh thị phân phó Nam Hương, “Nhìn xem phòng bếp còn có cái gì, đem vòng tay hoa sen bằng bạc ở tầng trên cùng hộp trang sức của ta cho Khương Đường, để nàng về sớm một chút.”
Mi mắt Cố Kiến Sơn run lên một cái.
Thì ra nàng tên là Khương Đường.
*
Trong phòng bếp, Tôn đại nương cùng Lý đại nương lại thỉnh giáo Khương Đường cách làm tàu hũ và thức ăn kèm.
Khương Đường đều nói rõ từng cái một, Tôn đại nương cũng không nhàn rỗi, cầm nửa cân thịt heo, cho Khương Đường một bát sủi cảo nhân thịt heo đã được gói xong.
Tổng cộng mười sáu cái, vỏ mỏng nhân nhiều. Hai người này cũng không hổ là trù nương chính viện, sủi cảo rất ngon.