Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 48
Lục Cẩm Dao tiễn Yến Minh Song ra ngoài.
Trong lòng nàng nghĩ, ngã một lần đúng là có khôn hơn một chút, sau khi trải qua sự việc rơi xuống nước này, Yến Minh Song cũng đã trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, không phải tất cả đạo lý cần phải trải qua sinh tử mới có thể hiểu được.
Không cần biết là mạng của mình hay là mạng của người khác.
Sau khi ở đây đến buổi chiều, Khương Đường đã có thể nhận ra những nha hoàn và gã sai vặt của những phủ khác nhau, thỉnh thoảng cũng có một số quý nữ ăn mặc hoa lệ đến.
Sau khi giúp đỡ một canh giờ, Khương Đường đến trà phường đối diện Ngũ Hương Cư gọi một bình trà, ngồi ở đó hai khắc đồng hồ.
Làm ăn là phải biết mình biết ta.
Không hổ danh là cửa hàng điểm tâm lớn nhất ở Thịnh Kinh, làm ăn vô cùng phát đạt.
Trên đường phố thoang thoảng mùi thơm của điểm tâm, không phải mùi sữa nồng nặc mà là một mùi hương ngọt nhẹ như cào vào lòng người..
Giống như là nhân bánh dứa, mứt đào,… đã được nấu xong. Ngửi mùi giống như đang ngủ ở trong sự bao bọc của mùa xuân ấm áp.
Điểm tâm kiểu Tây cũng có cái ngon của điểm tâm kiểu Tây, điểm tâm kiểu Trung Quốc cũng có cái ngon của điểm tâm kiểu Trung Quốc.
Chỉ cần nhìn vào lượng khách, lợi nhuận hàng ngày của Ngũ Hương Cư phải gấp nhiều lần lợi nhuận của Cẩm Hương Cư.
Thấy ăn ngon như vậy, Khương Đường không thể cưỡng lại được việc đi vào, khi nàng đi ra, trong hà bao đã bớt đi ba lượng bạc.
Trở lại Cẩm Đường Cư, Hoài Hề không nhịn được cười nàng, “Ngươi đúng thật là… Ngũ Hương Cư mới ra mắt điểm tâm mới sao?”
Khương Đường nói: “Là điều đầu cao và bánh mứt táo giòn.”
Bánh mứt táo giòn không hề có liên quan gì đến mứt táo, mà là bánh giòn được làm thành hình quả táo.
Hoài Hề: “Để ta đi mua cho đại nương tử một ít.”
Bánh mứt táo giòn được làm rất tinh tế, điều đầu cao thì ngọt, món này rất ngon.
Hoài Hề vừa rời đi thì Lục Cẩm Dao liền gọi nàng đến sương phòng ở hậu viện.
Lục Cẩm Dao yêu cầu Khương Đường đóng cửa lại, sau khi cửa đóng lại, nàng ấy đẩy tờ ngân phiếu đến trước mặt Khương Đường, “Vừa rồi Yến tiểu nương tử đến đây, thứ này chính là nàng ấy để lại. Nàng ấy nói tặng bạc cho ngươi không phải là cảm thấy bạc có thể mua được ân cứu mạng mà chẳng qua là cảm thấy hiện tại ngươi đang thiếu bạc.”
Lúc đầu nhìn thấy Khương Đường còn nghĩ rằng đây là tiền thưởng, không ngờ đây lại là Yến Minh Song tặng nàng.
Thật ra là phủ Yến quốc công đã từng gửi dược liệu đến.
Nàng cứu người cũng không nghĩ tới nhận được bao nhiêu tiền.
Lục Cẩm Dao: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, nhưng đừng nói với người ngoài việc ngươi đã cứu Yến tiểu nương tử.”
Đây cũng là vì lợi ích của Khương Đường, phủ Yến quốc công là dòng dõi hiển hách, Khương Đường chỉ là một nha hoàn mà thôi. Mình đóng cửa nói chuyện thì không sao, rêu rao ra ngoài việc có ân cứu mạng thì sẽ bị ngươi khác nói là cứu người đòi báo đáp.
Khương Đường gật đầu, “Nô tỳ đã hiểu.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy chờ Hoài Hề trở về thì đi về đi.”
Ra ngoài nửa ngày, Lục Cẩm Dao cũng mệt rồi.
*
Lục Cẩm Dao muốn đợi đến đầu tháng sáu mới bán bánh bích quy, đã đúng một tháng, việc làm ăn kinh doanh cũng gần như ổn định.
Tính ra cũng chỉ còn tầm mười ngày nữa.
Việc này đương nhiên phải nghe theo Lục Cẩm Dao, buổi tối khi trở về phòng hạ nhân nghỉ ngơi, Khương Đường đếm bạc của mình.
Đã có một trăm lượng, kể cả trang sức đáng tiền và dược liệu, ước chừng có thể góp đủ hai trăm lượng.
Chờ đến khi tiết kiệm được một nghìn lượng hoặc nhiều hơn một chút, nàng có thể tự chuộc thân cho mình rồi.
Đến lúc đó mua một căn tiểu trạch, nhỏ một chút cũng không sao, ít nhất là cũng có chỗ dung thân.
Nghĩ đến số bạc trong tay, ít ra trong lòng còn có chút hy vọng.
Vào ngày 26 tháng 5, đại thần trợ giúp thiên tai đã đến Điền Nam, vào ngày 27 phân phát lương khô đã nướng chín cho nạn dân ở Điền Nam.
Chỉ là số lượng của một ngày, mỗi người một miếng.
Vừa mới phân phát xong, cũng không biết là ăn có ngon không, phải đợi nạn dân ăn xong thì mới biết được.
Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Ruộng đồng, trang tử hai bên bờ sông đã bị lũ nhấn chìm hoàn toàn. Nước màu vàng, những túp lều đơn sơ được dựng trên núi cao, bách tính ở nơi này tị nạn.
Ban đầu đồ ăn chín là lương khô mang theo từ nhà đi lúc chạy nạn, trời mưa vào đầu tháng năm, gần một tháng rồi, lương khô đã ăn hết từ lâu, đến tận bây giờ mới được ăn một miếng lương khô tử tế.
Đun chút nước nóng, ngâm vào rồi ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
Thời tiết u ám, Cố Kiến Châu chạy tới chạy lui dưới mưa, đưa lương khô và nước sạch.
Cố Kiến Châu nhìn nơi ở của bách tính, ẩm ướt, cũ nát, đồ vật linh tinh chất đống lộn xộn.
Từ nhỏ lớn lên ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, những cảnh tượng này là thứ Cố Kiến Châu chưa từng thấy qua. Cũng không phải là chê nơi này bẩn, chỉ là cảm thấy đau lòng cho những người dân này.
Ngoài những người đang chịu đói, còn có người bệnh tật, mặt mũi xanh xao, sốt cao nhưng ở đây lại không có lấy một đại phu. Dược vật mang theo bên mình đã phân đi hơn phân nửa, Cố Kiến Châu chỉ giữ lại một ít dùng vào lúc khẩn cấp.
Cố Kiến Châu muốn cứu nhiều người hơn, nhưng có lòng lại không đủ lực.
Lấy tư lịch của hắn, gặp đại thần cứu nạn cũng khó khăn.
Đại thần cứu nạn là Hộ Bộ thượng thư, mấy ngày nay đều cùng quan viên phía dưới nghị sự, tri thủ tỉnh Điền, Tri phủ tri huyện các nơi cũng đều ở đây.
Cố Kiến Châu chỉ là một Hàn Lâm tu soạn, loại chuyện này còn chưa tới lượt hắn.
Chỉ vì hắn là Hàn Lâm tu soạn, cũng có một phần lý do là vì hắn là công tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Quý tộc và hàn lưu luôn có sự phân biệt rất rõ ràng. Cho dù có thi đỗ Trạng Nguyên cũng vô dụng.
Con em hàn môn sẽ chỉ nghĩ rằng hắn dựa vào trong nhà mới có thể đỗ Trạng Nguyên.
Cố Kiến Châu ném tất cả những suy nghĩ trong đầu ra sau gáy, nếu bên kia không cần dùng đến hắn, hắn phải làm một chút việc tốt cho bách tính.
Gánh nước chẻ củi, đun nước vôi rắc vào những nơi hẻo lánh trong lều, đun nước nóng cho lão nhân và hài tử uống. Ngoài ra, Cố Kiến Châu còn đi ra bờ sông xem xét, nước sông đã dâng cao quá bờ, khắp nơi đều là nước màu vàng đất.
Cố Kiến Châu đọc rất nhiều sách, trong đó có một số sách liên quan đến thủy lợi, bây giờ không phải là lúc nên khơi thông đường sông, chỉ có thể chờ mưa tạnh.
Trước thiên tai, sức người quá mức nhỏ bé.
Đến ngày hai tám tháng năm, các nạn dân ăn lương khô tình trạng hồi phục được đôi chút, đến tối các nạn dân cực đói đã có thể xuống đi lại.
Hộ Bộ thượng thư lập tức viết một lá thư gửi đến Thịnh Kinh, giải thích tình hình ở Điền Nam, còn nhấn mạnh lợi ích của lương khô.
—Mỗi người chỉ ăn một miếng mà cả ngày có thể không đói bụng, có thể dùng làm quân lương.
Phong thư này trăm dặm khẩn cấp đưa về Thịnh Kinh.
Vào ngày ba mươi tháng năm, An Khánh Đế hạ chỉ cho người thu mua khoai lang, khoai môn và cải trắng từ nhiều nơi, gửi đến Liêu Thành cách Tây Bắc gần nhất.
Đồng thời có hai mươi ngự trù cung đình cùng nhau đồng hành với xe vận chuyển lương thảo.
Khi đó, ba vạn đại quân ngoại ô kinh thành đã đếnTây bắc.
Đợt này Cố Kiến Sơn bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Ở quá xa, hắn hoàn toàn không biết bất cứ tin tức gì có liên quan đến Thịnh Kinh. Đem chuyện lương khô báo cáo với Từ tướng quân, Từ tướng quân chỉ đáp lại một chữ, chờ.
Lại còn cầm đi một nửa số cơm cháy và bánh nướng.
Chỉ còn lại hai cân cơm cháy, bánh nướng đã ăn hết, những miếng cơm cháy còn lại đều cứng như đá.
Cố Kiến Sơn dùng nó như một thứ để mài răng.
Hắn tưởng rằng mình có thể quên được.
Nhưng rời khỏi Thịnh Kinh đã gần một tháng, mỗi lần ăn cơm cháy là lại nhớ đến nàng, trên người có thêm hai vết thương, có lúc đau đớn dữ dội thì trong đầu lại không ngừng nghĩ đến nàng.
Cố Kiến Sơn cảm thấy, nếu hắn ăn hết đồ ăn thì sẽ không nhớ đến nàng nữa, nhưng đến khi chỉ còn lại hai cân thì lại không nỡ ăn.
Biết rõ Khương Đường sẽ không nhớ đến hắn, nhưng hắn vẫn không thể tự khống chế được suy nghĩ, lúc nàng làm những thứ này, nàng có bao giờ nghĩ rằng mình đang làm cho hắn không.
Chắc hẳn là đã nghĩ đến, nếu không thì sao lại có vị ngọt.
Có nghĩ đến thì sao, nàng chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn mà thôi.
Mà hắn có thể còn sống trở về hay không cũng là vấn đề.
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, lúc trước hắn không biết là có thể về được hay không, cũng không có nghĩ đến, chết ở trên chiến trường cũng là việc tốt, người Hồ thường xuyên xâm lấn nơi đây, để hắn ở đây canh giữ vùng đất này.
Bây giờ, ngoài việc muốn bảo vệ quốc gia kiến công lập nghiệp, hắn còn muốn sống để quay về, những tướng sĩ ở nơi này, tốt nhất là đều có thể còn sống trở về.
Đến tháng sáu, Tây Bắc vẫn còn chưa nóng.
Nhìn ra xa, trên núi cao vẫn còn tuyết đọng, buổi sáng và buổi tối vẫn có thể cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Chỉ còn lại hai cân cơm cháy, Cố Kiến Sơn cất đi không ăn nữa.
Hắn không biết khi nào có thể quay về, có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó.
Hắn tính toán, cho dù có tin tức từ bên kia thì cũng phải mất nửa tháng mới đến Tây Bắc.
Từ tướng quân nói đúng, việc duy nhất có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi.
Đầu tháng sáu, thái giám tuyên lễ đi thẳng đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Chiêu tín giáo úy Cố Kiến Hải có công với xã tắc, phong làm Vũ Lược tướng quân. Ban thưởng tơ lụa mười cây, phỉ thúy như ý một đôi, Hồng san hô một chậu, Ngọc Quan Âm một chuôi,…”
Cố Kiến Hải vẫn còn đang ở quân doanh, nam tử trong nhà đều đang ở trên triều, Trịnh thị tiếp chỉ thay cho Cố Kiến Hải.
Sai Nam Hương đưa tiền vất vả cho thái giám tuyên lễ, Trịnh thị mời người ra ngoài một cách thỏa đáng, xong xuôi mới mang theo thánh chỉ trở về chính viện. Từ đầu đến cuối, Vân thị đều cúi đầu, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Hàn thị và Hứa thị đều không biết gì, tất cả mọi người giải tán trở về viện của mình. Tam phòng thăng quan đúng là có chút liên quan đến họ, nhưng cũng không có liên quan gì nhiều.
Ban thưởng thì Trịnh thị sai gã sai vặt đưa đến Yến Phương Đường, ban thưởng không ít, nhưng Trịnh thị không phải người kiến thức hạn hẹp, Thánh thượng thưởng cho Cố Kiến Hải thì chính là của tam phòng.
Về phần những thứ được ban thưởng này là do Vân thị tự mình cất giữ hay là phân một phần cho Tứ phòng, vậy thì phải xem mí mắt của Vân thị là sâu hay là cạn.
Biết Cố Kiến Hải thăng chức, lại còn là thăng thành tòng ngũ phẩm Vũ Lược tướng quân, Lục Cẩm Dao có chút ngạc nhiên.
Theo thường lệ mà nói, Cố Kiến Hải hẳn là phải thăng lên làm Thừa tín giáo úy, dù sao đa số người làm quan đều là leo lên từng chút một. Một lần thăng lên cả một cấp, xem ra Thánh thượng vô cùng hài lòng.
Lục Cẩm Dao trở lại Yến Kỉ Đường không lâu, Lộ Trúc liền đi tới nói Tam nương tử đến.
Lục Cẩm Dao: “Mau mời vào.”
Vân thị mang theo nha hoàn thiếp thân đến, có hai nha hoàn, trong lòng mỗi người đều ôm không ít thứ.
Nhất là một đoạn tơ lụa vừa nhìn thấy sáng nay đang được một nha hoàn cầm trong tay.
Vân Thị cười đi vào, “Đến đây thăm muội một chút, tiện thể mang đến tiểu y phục cho chất tử tương lai của ta.”
Vân thị đưa mắt sang, nha hoàn đem đồ trong ngực đưa cho Lộ Trúc.
Vân thị nói: “Mấy ngày nay ta nhàn rỗi liền làm rất nhiều tiểu y phục. Thấy muội thích ăn chua, hài tử sinh ra hẳn là một tiểu công tử.”
Lục Cẩm Dao nhìn tiểu y phục đúng là đồ dành cho hài tử vài tháng tuổi, lớn nhỏ đều có, chỉ cần nhìn y phục là có thể tưởng tượng được hài tử mặc trên người đáng yêu cỡ nào.
Đương nhiên những bộ y phục này không phải là Vân thị làm trong lúc rảnh rỗi, mỗi ngày đều phải xem sổ sách quản gia bận chết đi được, ở đó mà có tâm tư nhàn rỗi làm chuyện khác. Là vì cuối tháng trước Tam gia nhà nàng ấy nhận được chỗ tốt từ Tứ phòng, vì vậy Vân thị muốn chuẩn bị một chút lễ vật.
Tặng lễ cũng chú trọng phải hợp với tâm ý của đối phương.
Nói đến thiếu thứ gì, Lục Cẩm Dao đương nhiên không thiếu gì cả. Đích nữ của Bình Dương Hầu phủ, mười dặm hồng trang gả đến, ngay cả Hàn thị cũng không cần phải e dè.
Thân phận thế này chỉ có thể khiến người khác ghen tị.
Lục Cẩm Dao không thiếu thứ gì, Vân thị chỉ có thể làm những thứ hợp ý nàng ấy. Lục Cẩm Dao lần đầu mang thai không có kinh nghiệm, vì vậy Vân thị đã may những bộ y phục nhỏ, giày đầu hổ, mũ đầu hổ. Nàng ấy có tay nghề thêu thùa tốt, chắc hẳn là có thể giúp được Lục Cẩm Dao.
Còn có những thứ hôm nay được Thánh thượng ban thưởng.
Mười cây tơ lụa, Vân thị đưa cho chính viện bốn cây màu sắc trang nhã ổn trọng, đưa cho Lục Cẩm Dao bốn cây màu sắc rực rỡ, còn lại hai cây Vân thị tự mình giữ lại.
Ngọc Như Ý trong cung ban thưởng cũng được mang tới, trang trí đẹp mắt, hy vọng Lục Cẩm Dao mọi chuyện luôn được như ý.
Quan Âm đưa đến chính viện, những thứ trong cung ban thưởng, Vân thị cũng không giữ lại nhiều.
Ban thưởng chỉ là vải vóc và đồ trang trí, cũng là vì Điền Nam bây giờ đang có lũ lụt, triều đình cứu trợ thiên tai, quốc khố trống rỗng. Đương nhiên sẽ không thưởng bạc, nhưng hiện tại thứ Vân thị thiếu nhất chính là bạc.
Nhưng có thể thăng quan nhận thưởng đã là rất tốt rồi.
Lục Cẩm Dao nhìn kỹ bộ y phục nhỏ, đường chỉ tỉ mỉ, chặt chẽ, không thua gì đồ của những tú nương trong phủ làm.
“Đa tạ Tam tẩu, cũng coi như giải quyết nhu cầu cấp bách của ta.”
Vân thị biết rằng lời nói của Lục Cẩm Dao chỉ là xã giao, hài tử vẫn còn hơn sáu tháng nữa mới được hạ sinh, sao có thể coi là việc cấp bách được.
Nàng ấy không đề cập đến việc ban thưởng, chỉ đặt nó lên bàn, ngồi một khắc thì Vân thị cáo từ.
Sau khi Vân thị rời đi, Lục Cẩm Dao xem qua những thứ Vân thị mang đến. Tơ lụa đều là những màu sắc thời thượng được lưu hành hiện nay, bao gồm đỏ nhạt, xanh trúc, lam vân sơn và một thớt màu ngọc bích.
Những thứ này nên đưa cho Khương Đường, nhưng tài vật sẽ thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả những nha hoàn trong cùng một viện cũng phải hết sức cẩn thận.
Tin tức Tam gia được trong cung ban thưởng đã truyền ra khắp nơi, Lục Cẩm Dao dự định sẽ cho Khương Đường một ít bạc trước.
Lục Cẩm Dao nói: “Đồ vật nhận được trong khố phòng, sắp xếp riêng một cái hộp để đựng vào.”
Lộ Trúc: “Nô tỳ đi ngay.”
Mặc dù mỗi viện cách nhau khá xa nhưng nha hoàn của mỗi viện đều sẽ nói chuyện với nhau, vậy nên Yến Phương Đường được ban thưởng những gì, lại đem cho người nào, những viện khác đều biết rõ mồn một.
Ngược lại Hứa thị cũng không quan tâm cho lắm, cho ai tặng ai cũng không có liên quan gì đến nàng ấy, Yến Minh Đường vẫn còn có nhiều việc cần phải bận rộn lắm.
Kể từ lúc Nguyệt Nương rời đi, Cố Kiến Thủy thường xuyên đến nơi của Ngô tiểu nương để thăm Duệ ca nhi.
Mặc dù không ưa đứa con thứ này nhưng Hứa thị quả thật không có ý nghĩ ác độc nào đối với một hài tử, cứ dựa theo quy tắc của thứ tử để nuôi dạy.
Nghe hạ nhân nói, cuộc sống của Nguyệt Nương ở trang tử cũng không tốt, không có ai để tâm đ ến nàng ta, tự mình khiến mình đổ bệnh.
Mời đại phu thì chỉ được chẩn đoán là tích tụ tại tâm, sợ là muốn mượn chuyện này để gọi Cố Kiến Thủy đến gặp nàng ta, thế nhưng Cố Kiến Thủy cho dù là một lần cũng không đến thăm nàng ta.
Mấy ngày nay Cố Kiến Thủy cũng không đi qua chỗ của Ngô tiểu nương, nghe nói là Duệ ca nhi cứ khóc suốt, Ngô tiểu nương lại không biết dỗ dành, có lẽ là trong lòng cảm thấy chán ghét.
Lúc này lại chợt nhớ ra bản thân vẫn có một người trưởng tử nên liền đi dạy bài tập cho Du ca nhi.
Trong lòng nàng nghĩ, ngã một lần đúng là có khôn hơn một chút, sau khi trải qua sự việc rơi xuống nước này, Yến Minh Song cũng đã trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, không phải tất cả đạo lý cần phải trải qua sinh tử mới có thể hiểu được.
Không cần biết là mạng của mình hay là mạng của người khác.
Sau khi ở đây đến buổi chiều, Khương Đường đã có thể nhận ra những nha hoàn và gã sai vặt của những phủ khác nhau, thỉnh thoảng cũng có một số quý nữ ăn mặc hoa lệ đến.
Sau khi giúp đỡ một canh giờ, Khương Đường đến trà phường đối diện Ngũ Hương Cư gọi một bình trà, ngồi ở đó hai khắc đồng hồ.
Làm ăn là phải biết mình biết ta.
Không hổ danh là cửa hàng điểm tâm lớn nhất ở Thịnh Kinh, làm ăn vô cùng phát đạt.
Trên đường phố thoang thoảng mùi thơm của điểm tâm, không phải mùi sữa nồng nặc mà là một mùi hương ngọt nhẹ như cào vào lòng người..
Giống như là nhân bánh dứa, mứt đào,… đã được nấu xong. Ngửi mùi giống như đang ngủ ở trong sự bao bọc của mùa xuân ấm áp.
Điểm tâm kiểu Tây cũng có cái ngon của điểm tâm kiểu Tây, điểm tâm kiểu Trung Quốc cũng có cái ngon của điểm tâm kiểu Trung Quốc.
Chỉ cần nhìn vào lượng khách, lợi nhuận hàng ngày của Ngũ Hương Cư phải gấp nhiều lần lợi nhuận của Cẩm Hương Cư.
Thấy ăn ngon như vậy, Khương Đường không thể cưỡng lại được việc đi vào, khi nàng đi ra, trong hà bao đã bớt đi ba lượng bạc.
Trở lại Cẩm Đường Cư, Hoài Hề không nhịn được cười nàng, “Ngươi đúng thật là… Ngũ Hương Cư mới ra mắt điểm tâm mới sao?”
Khương Đường nói: “Là điều đầu cao và bánh mứt táo giòn.”
Bánh mứt táo giòn không hề có liên quan gì đến mứt táo, mà là bánh giòn được làm thành hình quả táo.
Hoài Hề: “Để ta đi mua cho đại nương tử một ít.”
Bánh mứt táo giòn được làm rất tinh tế, điều đầu cao thì ngọt, món này rất ngon.
Hoài Hề vừa rời đi thì Lục Cẩm Dao liền gọi nàng đến sương phòng ở hậu viện.
Lục Cẩm Dao yêu cầu Khương Đường đóng cửa lại, sau khi cửa đóng lại, nàng ấy đẩy tờ ngân phiếu đến trước mặt Khương Đường, “Vừa rồi Yến tiểu nương tử đến đây, thứ này chính là nàng ấy để lại. Nàng ấy nói tặng bạc cho ngươi không phải là cảm thấy bạc có thể mua được ân cứu mạng mà chẳng qua là cảm thấy hiện tại ngươi đang thiếu bạc.”
Lúc đầu nhìn thấy Khương Đường còn nghĩ rằng đây là tiền thưởng, không ngờ đây lại là Yến Minh Song tặng nàng.
Thật ra là phủ Yến quốc công đã từng gửi dược liệu đến.
Nàng cứu người cũng không nghĩ tới nhận được bao nhiêu tiền.
Lục Cẩm Dao: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, nhưng đừng nói với người ngoài việc ngươi đã cứu Yến tiểu nương tử.”
Đây cũng là vì lợi ích của Khương Đường, phủ Yến quốc công là dòng dõi hiển hách, Khương Đường chỉ là một nha hoàn mà thôi. Mình đóng cửa nói chuyện thì không sao, rêu rao ra ngoài việc có ân cứu mạng thì sẽ bị ngươi khác nói là cứu người đòi báo đáp.
Khương Đường gật đầu, “Nô tỳ đã hiểu.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy chờ Hoài Hề trở về thì đi về đi.”
Ra ngoài nửa ngày, Lục Cẩm Dao cũng mệt rồi.
*
Lục Cẩm Dao muốn đợi đến đầu tháng sáu mới bán bánh bích quy, đã đúng một tháng, việc làm ăn kinh doanh cũng gần như ổn định.
Tính ra cũng chỉ còn tầm mười ngày nữa.
Việc này đương nhiên phải nghe theo Lục Cẩm Dao, buổi tối khi trở về phòng hạ nhân nghỉ ngơi, Khương Đường đếm bạc của mình.
Đã có một trăm lượng, kể cả trang sức đáng tiền và dược liệu, ước chừng có thể góp đủ hai trăm lượng.
Chờ đến khi tiết kiệm được một nghìn lượng hoặc nhiều hơn một chút, nàng có thể tự chuộc thân cho mình rồi.
Đến lúc đó mua một căn tiểu trạch, nhỏ một chút cũng không sao, ít nhất là cũng có chỗ dung thân.
Nghĩ đến số bạc trong tay, ít ra trong lòng còn có chút hy vọng.
Vào ngày 26 tháng 5, đại thần trợ giúp thiên tai đã đến Điền Nam, vào ngày 27 phân phát lương khô đã nướng chín cho nạn dân ở Điền Nam.
Chỉ là số lượng của một ngày, mỗi người một miếng.
Vừa mới phân phát xong, cũng không biết là ăn có ngon không, phải đợi nạn dân ăn xong thì mới biết được.
Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Ruộng đồng, trang tử hai bên bờ sông đã bị lũ nhấn chìm hoàn toàn. Nước màu vàng, những túp lều đơn sơ được dựng trên núi cao, bách tính ở nơi này tị nạn.
Ban đầu đồ ăn chín là lương khô mang theo từ nhà đi lúc chạy nạn, trời mưa vào đầu tháng năm, gần một tháng rồi, lương khô đã ăn hết từ lâu, đến tận bây giờ mới được ăn một miếng lương khô tử tế.
Đun chút nước nóng, ngâm vào rồi ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
Thời tiết u ám, Cố Kiến Châu chạy tới chạy lui dưới mưa, đưa lương khô và nước sạch.
Cố Kiến Châu nhìn nơi ở của bách tính, ẩm ướt, cũ nát, đồ vật linh tinh chất đống lộn xộn.
Từ nhỏ lớn lên ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, những cảnh tượng này là thứ Cố Kiến Châu chưa từng thấy qua. Cũng không phải là chê nơi này bẩn, chỉ là cảm thấy đau lòng cho những người dân này.
Ngoài những người đang chịu đói, còn có người bệnh tật, mặt mũi xanh xao, sốt cao nhưng ở đây lại không có lấy một đại phu. Dược vật mang theo bên mình đã phân đi hơn phân nửa, Cố Kiến Châu chỉ giữ lại một ít dùng vào lúc khẩn cấp.
Cố Kiến Châu muốn cứu nhiều người hơn, nhưng có lòng lại không đủ lực.
Lấy tư lịch của hắn, gặp đại thần cứu nạn cũng khó khăn.
Đại thần cứu nạn là Hộ Bộ thượng thư, mấy ngày nay đều cùng quan viên phía dưới nghị sự, tri thủ tỉnh Điền, Tri phủ tri huyện các nơi cũng đều ở đây.
Cố Kiến Châu chỉ là một Hàn Lâm tu soạn, loại chuyện này còn chưa tới lượt hắn.
Chỉ vì hắn là Hàn Lâm tu soạn, cũng có một phần lý do là vì hắn là công tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Quý tộc và hàn lưu luôn có sự phân biệt rất rõ ràng. Cho dù có thi đỗ Trạng Nguyên cũng vô dụng.
Con em hàn môn sẽ chỉ nghĩ rằng hắn dựa vào trong nhà mới có thể đỗ Trạng Nguyên.
Cố Kiến Châu ném tất cả những suy nghĩ trong đầu ra sau gáy, nếu bên kia không cần dùng đến hắn, hắn phải làm một chút việc tốt cho bách tính.
Gánh nước chẻ củi, đun nước vôi rắc vào những nơi hẻo lánh trong lều, đun nước nóng cho lão nhân và hài tử uống. Ngoài ra, Cố Kiến Châu còn đi ra bờ sông xem xét, nước sông đã dâng cao quá bờ, khắp nơi đều là nước màu vàng đất.
Cố Kiến Châu đọc rất nhiều sách, trong đó có một số sách liên quan đến thủy lợi, bây giờ không phải là lúc nên khơi thông đường sông, chỉ có thể chờ mưa tạnh.
Trước thiên tai, sức người quá mức nhỏ bé.
Đến ngày hai tám tháng năm, các nạn dân ăn lương khô tình trạng hồi phục được đôi chút, đến tối các nạn dân cực đói đã có thể xuống đi lại.
Hộ Bộ thượng thư lập tức viết một lá thư gửi đến Thịnh Kinh, giải thích tình hình ở Điền Nam, còn nhấn mạnh lợi ích của lương khô.
—Mỗi người chỉ ăn một miếng mà cả ngày có thể không đói bụng, có thể dùng làm quân lương.
Phong thư này trăm dặm khẩn cấp đưa về Thịnh Kinh.
Vào ngày ba mươi tháng năm, An Khánh Đế hạ chỉ cho người thu mua khoai lang, khoai môn và cải trắng từ nhiều nơi, gửi đến Liêu Thành cách Tây Bắc gần nhất.
Đồng thời có hai mươi ngự trù cung đình cùng nhau đồng hành với xe vận chuyển lương thảo.
Khi đó, ba vạn đại quân ngoại ô kinh thành đã đếnTây bắc.
Đợt này Cố Kiến Sơn bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Ở quá xa, hắn hoàn toàn không biết bất cứ tin tức gì có liên quan đến Thịnh Kinh. Đem chuyện lương khô báo cáo với Từ tướng quân, Từ tướng quân chỉ đáp lại một chữ, chờ.
Lại còn cầm đi một nửa số cơm cháy và bánh nướng.
Chỉ còn lại hai cân cơm cháy, bánh nướng đã ăn hết, những miếng cơm cháy còn lại đều cứng như đá.
Cố Kiến Sơn dùng nó như một thứ để mài răng.
Hắn tưởng rằng mình có thể quên được.
Nhưng rời khỏi Thịnh Kinh đã gần một tháng, mỗi lần ăn cơm cháy là lại nhớ đến nàng, trên người có thêm hai vết thương, có lúc đau đớn dữ dội thì trong đầu lại không ngừng nghĩ đến nàng.
Cố Kiến Sơn cảm thấy, nếu hắn ăn hết đồ ăn thì sẽ không nhớ đến nàng nữa, nhưng đến khi chỉ còn lại hai cân thì lại không nỡ ăn.
Biết rõ Khương Đường sẽ không nhớ đến hắn, nhưng hắn vẫn không thể tự khống chế được suy nghĩ, lúc nàng làm những thứ này, nàng có bao giờ nghĩ rằng mình đang làm cho hắn không.
Chắc hẳn là đã nghĩ đến, nếu không thì sao lại có vị ngọt.
Có nghĩ đến thì sao, nàng chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn mà thôi.
Mà hắn có thể còn sống trở về hay không cũng là vấn đề.
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, lúc trước hắn không biết là có thể về được hay không, cũng không có nghĩ đến, chết ở trên chiến trường cũng là việc tốt, người Hồ thường xuyên xâm lấn nơi đây, để hắn ở đây canh giữ vùng đất này.
Bây giờ, ngoài việc muốn bảo vệ quốc gia kiến công lập nghiệp, hắn còn muốn sống để quay về, những tướng sĩ ở nơi này, tốt nhất là đều có thể còn sống trở về.
Đến tháng sáu, Tây Bắc vẫn còn chưa nóng.
Nhìn ra xa, trên núi cao vẫn còn tuyết đọng, buổi sáng và buổi tối vẫn có thể cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Chỉ còn lại hai cân cơm cháy, Cố Kiến Sơn cất đi không ăn nữa.
Hắn không biết khi nào có thể quay về, có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó.
Hắn tính toán, cho dù có tin tức từ bên kia thì cũng phải mất nửa tháng mới đến Tây Bắc.
Từ tướng quân nói đúng, việc duy nhất có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi.
Đầu tháng sáu, thái giám tuyên lễ đi thẳng đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Chiêu tín giáo úy Cố Kiến Hải có công với xã tắc, phong làm Vũ Lược tướng quân. Ban thưởng tơ lụa mười cây, phỉ thúy như ý một đôi, Hồng san hô một chậu, Ngọc Quan Âm một chuôi,…”
Cố Kiến Hải vẫn còn đang ở quân doanh, nam tử trong nhà đều đang ở trên triều, Trịnh thị tiếp chỉ thay cho Cố Kiến Hải.
Sai Nam Hương đưa tiền vất vả cho thái giám tuyên lễ, Trịnh thị mời người ra ngoài một cách thỏa đáng, xong xuôi mới mang theo thánh chỉ trở về chính viện. Từ đầu đến cuối, Vân thị đều cúi đầu, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Hàn thị và Hứa thị đều không biết gì, tất cả mọi người giải tán trở về viện của mình. Tam phòng thăng quan đúng là có chút liên quan đến họ, nhưng cũng không có liên quan gì nhiều.
Ban thưởng thì Trịnh thị sai gã sai vặt đưa đến Yến Phương Đường, ban thưởng không ít, nhưng Trịnh thị không phải người kiến thức hạn hẹp, Thánh thượng thưởng cho Cố Kiến Hải thì chính là của tam phòng.
Về phần những thứ được ban thưởng này là do Vân thị tự mình cất giữ hay là phân một phần cho Tứ phòng, vậy thì phải xem mí mắt của Vân thị là sâu hay là cạn.
Biết Cố Kiến Hải thăng chức, lại còn là thăng thành tòng ngũ phẩm Vũ Lược tướng quân, Lục Cẩm Dao có chút ngạc nhiên.
Theo thường lệ mà nói, Cố Kiến Hải hẳn là phải thăng lên làm Thừa tín giáo úy, dù sao đa số người làm quan đều là leo lên từng chút một. Một lần thăng lên cả một cấp, xem ra Thánh thượng vô cùng hài lòng.
Lục Cẩm Dao trở lại Yến Kỉ Đường không lâu, Lộ Trúc liền đi tới nói Tam nương tử đến.
Lục Cẩm Dao: “Mau mời vào.”
Vân thị mang theo nha hoàn thiếp thân đến, có hai nha hoàn, trong lòng mỗi người đều ôm không ít thứ.
Nhất là một đoạn tơ lụa vừa nhìn thấy sáng nay đang được một nha hoàn cầm trong tay.
Vân Thị cười đi vào, “Đến đây thăm muội một chút, tiện thể mang đến tiểu y phục cho chất tử tương lai của ta.”
Vân thị đưa mắt sang, nha hoàn đem đồ trong ngực đưa cho Lộ Trúc.
Vân thị nói: “Mấy ngày nay ta nhàn rỗi liền làm rất nhiều tiểu y phục. Thấy muội thích ăn chua, hài tử sinh ra hẳn là một tiểu công tử.”
Lục Cẩm Dao nhìn tiểu y phục đúng là đồ dành cho hài tử vài tháng tuổi, lớn nhỏ đều có, chỉ cần nhìn y phục là có thể tưởng tượng được hài tử mặc trên người đáng yêu cỡ nào.
Đương nhiên những bộ y phục này không phải là Vân thị làm trong lúc rảnh rỗi, mỗi ngày đều phải xem sổ sách quản gia bận chết đi được, ở đó mà có tâm tư nhàn rỗi làm chuyện khác. Là vì cuối tháng trước Tam gia nhà nàng ấy nhận được chỗ tốt từ Tứ phòng, vì vậy Vân thị muốn chuẩn bị một chút lễ vật.
Tặng lễ cũng chú trọng phải hợp với tâm ý của đối phương.
Nói đến thiếu thứ gì, Lục Cẩm Dao đương nhiên không thiếu gì cả. Đích nữ của Bình Dương Hầu phủ, mười dặm hồng trang gả đến, ngay cả Hàn thị cũng không cần phải e dè.
Thân phận thế này chỉ có thể khiến người khác ghen tị.
Lục Cẩm Dao không thiếu thứ gì, Vân thị chỉ có thể làm những thứ hợp ý nàng ấy. Lục Cẩm Dao lần đầu mang thai không có kinh nghiệm, vì vậy Vân thị đã may những bộ y phục nhỏ, giày đầu hổ, mũ đầu hổ. Nàng ấy có tay nghề thêu thùa tốt, chắc hẳn là có thể giúp được Lục Cẩm Dao.
Còn có những thứ hôm nay được Thánh thượng ban thưởng.
Mười cây tơ lụa, Vân thị đưa cho chính viện bốn cây màu sắc trang nhã ổn trọng, đưa cho Lục Cẩm Dao bốn cây màu sắc rực rỡ, còn lại hai cây Vân thị tự mình giữ lại.
Ngọc Như Ý trong cung ban thưởng cũng được mang tới, trang trí đẹp mắt, hy vọng Lục Cẩm Dao mọi chuyện luôn được như ý.
Quan Âm đưa đến chính viện, những thứ trong cung ban thưởng, Vân thị cũng không giữ lại nhiều.
Ban thưởng chỉ là vải vóc và đồ trang trí, cũng là vì Điền Nam bây giờ đang có lũ lụt, triều đình cứu trợ thiên tai, quốc khố trống rỗng. Đương nhiên sẽ không thưởng bạc, nhưng hiện tại thứ Vân thị thiếu nhất chính là bạc.
Nhưng có thể thăng quan nhận thưởng đã là rất tốt rồi.
Lục Cẩm Dao nhìn kỹ bộ y phục nhỏ, đường chỉ tỉ mỉ, chặt chẽ, không thua gì đồ của những tú nương trong phủ làm.
“Đa tạ Tam tẩu, cũng coi như giải quyết nhu cầu cấp bách của ta.”
Vân thị biết rằng lời nói của Lục Cẩm Dao chỉ là xã giao, hài tử vẫn còn hơn sáu tháng nữa mới được hạ sinh, sao có thể coi là việc cấp bách được.
Nàng ấy không đề cập đến việc ban thưởng, chỉ đặt nó lên bàn, ngồi một khắc thì Vân thị cáo từ.
Sau khi Vân thị rời đi, Lục Cẩm Dao xem qua những thứ Vân thị mang đến. Tơ lụa đều là những màu sắc thời thượng được lưu hành hiện nay, bao gồm đỏ nhạt, xanh trúc, lam vân sơn và một thớt màu ngọc bích.
Những thứ này nên đưa cho Khương Đường, nhưng tài vật sẽ thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả những nha hoàn trong cùng một viện cũng phải hết sức cẩn thận.
Tin tức Tam gia được trong cung ban thưởng đã truyền ra khắp nơi, Lục Cẩm Dao dự định sẽ cho Khương Đường một ít bạc trước.
Lục Cẩm Dao nói: “Đồ vật nhận được trong khố phòng, sắp xếp riêng một cái hộp để đựng vào.”
Lộ Trúc: “Nô tỳ đi ngay.”
Mặc dù mỗi viện cách nhau khá xa nhưng nha hoàn của mỗi viện đều sẽ nói chuyện với nhau, vậy nên Yến Phương Đường được ban thưởng những gì, lại đem cho người nào, những viện khác đều biết rõ mồn một.
Ngược lại Hứa thị cũng không quan tâm cho lắm, cho ai tặng ai cũng không có liên quan gì đến nàng ấy, Yến Minh Đường vẫn còn có nhiều việc cần phải bận rộn lắm.
Kể từ lúc Nguyệt Nương rời đi, Cố Kiến Thủy thường xuyên đến nơi của Ngô tiểu nương để thăm Duệ ca nhi.
Mặc dù không ưa đứa con thứ này nhưng Hứa thị quả thật không có ý nghĩ ác độc nào đối với một hài tử, cứ dựa theo quy tắc của thứ tử để nuôi dạy.
Nghe hạ nhân nói, cuộc sống của Nguyệt Nương ở trang tử cũng không tốt, không có ai để tâm đ ến nàng ta, tự mình khiến mình đổ bệnh.
Mời đại phu thì chỉ được chẩn đoán là tích tụ tại tâm, sợ là muốn mượn chuyện này để gọi Cố Kiến Thủy đến gặp nàng ta, thế nhưng Cố Kiến Thủy cho dù là một lần cũng không đến thăm nàng ta.
Mấy ngày nay Cố Kiến Thủy cũng không đi qua chỗ của Ngô tiểu nương, nghe nói là Duệ ca nhi cứ khóc suốt, Ngô tiểu nương lại không biết dỗ dành, có lẽ là trong lòng cảm thấy chán ghét.
Lúc này lại chợt nhớ ra bản thân vẫn có một người trưởng tử nên liền đi dạy bài tập cho Du ca nhi.