Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 44
Ăn xong, hắn cho Lục Cẩm Dao đọc phong thư: “Ngũ đệ viết thư đến, có chuyện cầu nàng, nếu nàng không tiện thì ta sẽ từ chối.”
Lục Cẩm Dao cười đáp: “Dẫu sao cũng phải xem xem là chuyện gì, nếu như bây giờ bảo ta cho hắn một tiểu nương tử có gia thế phẩm hạnh đều tốt thì ta cũng không làm được.”
Lục Cẩm Dao mở thư ra, bóng ngọn nến nhảy nhót trên phong thư, nàng ấy đọc nhanh như gió, đã rõ dụng ý viết thư của Cố Kiến Sơn.
Là do nàng ấy không suy nghĩ chu toàn, chỉ muốn để Khương Đường làm mấy món ăn hữu dụng lại không ngờ có thể hữu ích như thế.
“Có thể làm ra được hay không ta không dám bảo đảm, chàng cũng biết đấy, đây là Khương Đường làm.” Lục Cẩm Dao chẳng hay biết gì về nấu nướng nên không thể bảo đảm thay cho Khương Đường được.
Ngộ nhỡ không làm được thì sao.
Cố Kiến Châu đáp: “Trong thư hắn chỉ nói thử một lần, nếu có thể thành thì nàng thưởng cho Khương Đường chẳng phải là được rồi ư.”
Lục Cẩm Dao nhủ bụng, cứ nói thưởng là thưởng được sao.
Làm tốt tất nhiên là có thể thưởng, nhưng Khương Đường là một nha hoàn, gánh được phần ban thưởng này ư.
Đối với Lục Cẩm Dao mà nói, là công lao của nàng ấy thì sẽ không nhường, không phải công lao của nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không cướp.
“Có liên quan đến lương thảo, đây không phải là chuyện nhỏ. Nếu như thành, việc này ắt phải qua triều đình. Ta không hiểu chuyện trong triều nhưng chàng nói xem, để cho một tiểu nha hoàn như Khương Đường đứng trước mũi nhọn… trái lại còn ứng với câu nói nọ, thất phu vô tội, kẻ ngọc mang vạ. Nếu Hoàng thượng muốn gặp nàng ấy thì phải làm sao, chàng nghĩ xem tướng mạo của Khương Đường… đưa nàng ấy vào trong cung thì lại phải làm sao?”
Cố Kiến Châu không suy nghĩ nhiều như Lục Cẩm Dao, hắn chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt, nếu có thể vì bách tính làm chút chuyện thì hắn cũng nguyện xông pha khói lửa.
Nếu như phủ Vĩnh Ninh hầu nghĩ ra ý tưởng này mà ý tưởng này còn hữu dụng, thánh thượng sẽ lấy làm vui, rồi sẽ thưởng cả đống thứ.
Nếu như nói đây là nha hoàn của phủ nghĩ ra, có thể thánh thượng đột nhiên hứng trí, muốn gặp mặt Khương Đường.
Giống như người của Hầu phủ nghĩ ra được loại phương pháp này chính là chuyện đương nhiên, Khương Đường nghĩ ra thì lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cố Kiến Châu không nghĩ đến mức độ này, nhưng nghe Lục Cẩm Dao nói thì cũng cảm thấy không ổn.
Sau khi gặp được Khương Đường, đến khi ấy cũng khó nói chắc.
Lục Cẩm Dao đặt thư lên trên bàn, phía trên giấy trắng mực đen, Cố Kiến Sơn nói trọng tạ đầu bếp nên e rằng cũng không biết đấy là do Khương Đường làm.
Chỉ nhắc đến cảm ơn, nhưng không nhắc đến gì khác, trong lòng hắn sớm đã có quyết định từ lâu.
Lục Cẩm Dao nói: “Không hỏi là tốt nhất, nếu như hỏi đến thì cứ nói thế này. Cứ nói sức khỏe của mẫu thân không tốt, lúc trù nương trong phủ nấu cơm thì bong cơm cháy, vừa khô vừa giòn, rất là ngon miệng, lại có thể để lâu, nên mới khiến cho trù nương nghĩ liệu có thể làm ra hay không.”
Nếu thánh thượng muốn gặp thì cứ tìm một trù nương ứng phó là được rồi.
Lời thì nói như thế nhưng biện pháp ấy vẫn là Khương Đường nghĩ ra.
Đây là cách ổn thỏa nhất mà hiện giờ Lục Cẩm Dao có thể nghĩ ra được.
Cố Kiến Châu cảm thấy cách này được.
Lục Cẩm Dao nói: “Việc này còn phải nói với phụ thân và mẫu thân một tiếng, hay là tạm thời chưa nói, đợi làm ra đồ rồi mới nói.”
Trong lòng Lục Cẩm Dao lấy làm lo lắng, thấy Cố Kiến Châu còn cười thì không khỏi sẵng giọng: “Chàng đúng là có cả đám huynh đệ tốt đấy.”
Cố Kiến Phong đức tài bình thường nhưng không yên phận. Cố Kiến Thủy trông thông minh nhưng lại là kẻ ngu ngốc. Cố Kiến Hải trông thì trung thực nhưng lại một bụng xấu xa. Còn Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao không nhìn thấu được.
Phỏng là vì vào quân doanh từ rất sớm nên mới mài dũa ra được tính cách như thế. Hắn là kẻ từng giết người, từng gặp sinh tử.
Cố Kiến Châu đáp được: “Cần ta thì cứ nói, nếu không làm ra được thì cũng không sao.”
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong, Lục Cẩm Dao liền gọi Khương Đường vào.
Nàng ấy đưa mắt nhìn chiếc túi đan mới của Khương Đường, mỉm cười.
Vốn dĩ nghĩ chiếc bánh ngọt vị anh đào ngày hôm ấy rất ngon, định để Khương Đường xem có thể bán trong cửa hàng hay không, nhưng sự tình có nặng có nhẹ.
Lục Cẩm Dao thở dài bảo: “Lần trước bảo ngươi làm cơm cháy và bánh nướng, ngươi vẫn còn chưa biết là cho ai.”
Khương Đường biết, là để cho Ngũ công tử.
Khương Đường biết nhưng Lục Cẩm Dao lại không biết nàng biết rõ đây là chuẩn bị cho Cố Kiến Sơn.
Nghĩ đến đây, Khương Đường lại lắc đầu.
Lục Cẩm Dao nói: “Mấy thứ làm ngày hôm đó đều đã được gửi đến quân doanh, vốn dĩ muốn đưa cho Ngũ công tử mang theo làm lương khô trên đường đi nhưng không hiểu vì sao hắn lại nghĩ tới làm quân lương. Hắn còn viết thư gửi về hỏi có thể thêm vào khoai lang, khoai sọ, rau xanh này kia không, lương khô làm ra ăn ngon còn có thể giữ được lâu.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy vật này cũng chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp. Ngày thường vẫn là hỏa đầu quân nấu cơm, món ăn dù ngon cũng không thể cứ ăn mãi được.
“Trước tiên ngươi cứ thử xem, làm được thì tốt, không làm được cũng không cần miễn cưỡng.” Lục Cẩm Dao nói: “Thiếu cái gì thì cứ nói với Hoài Hề, Hoài Hề không mua được thì lại để Hàn Dư Thanh đi tìm.”
Khương Đường khẽ gật đầu: “Nô tỳ sẽ dốc toàn lực thử một lần.”
Không chỉ vì đây là cho quân doanh mà còn bởi vì Cố Kiến Sơn.
Nàng đang lo lắng không có cách nào báo đáp ân tình của hắn, chuyện này lại tới cứ như người đang buồn ngủ được đưa gối đầu vậy.
Cố Kiến Sơn không hổ là phó tướng quân, người khác ăn lương khô có lẽ sẽ chỉ thấy ngon nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện có thể cho càng nhiều người ăn được hay không.
Người vì dân vì nước như vậy hoàn toàn không giống với thế tử Định Bắc hầu ăn chơi trác táng.
Lục Cẩm Dao dặn dò nói: “Chuyện này có chút gấp gáp nên việc ở phòng bếp nhỏ chứ giao cho Triệu đại nương trước đi, ngươi chuyên tâm mà làm việc.”
Lục Cẩm Dao biết rất rõ mấy chuyện lặt vặt của đám nha hoàn. Ví dụ như Lộ Trúc và Bạch Vi lúc rảnh rỗi đều sẽ thêu thùa rồi bán kiếm bạc, Khương Đường thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút thức ăn mang đi bán, đây đều là chuyện nhỏ không gây ảnh hưởng gì đến đại cục.
Yến Kỉ Đường chỉ có hai chủ tử lại có tới mười mấy nha hoàn và bà tử hầu hạ, nàng cũng không phải là người tàn tật nằm một chỗ thì làm sao có thể dùng hết nhiều người như vậy. Hơn nữa Lục Cẩm Dao nàng lúc coi sổ sách không thích có người đứng trong phòng, chỉ cần không chậm trễ chính sự thì mấy chuyện nhỏ này nàng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lại nói, mấy thứ Khương Đường làm ra đều do Bạch Vi cầm đi bán. Bạch Vi lại rất giỏi trong việc nghe ngóng tin tức nên cũng có ích với Yến Kỉ Đường.
Khương Đường “vâng” một tiếng: “Vậy nô tỳ cáo lui trước.”
Lục Cẩm Dao phất phất tay, Khương Đường lặng lẽ lui xuống.
Khương Đường ước chừng đã biết Cố Kiến Sơn muốn cái gì, thứ hắn muốn chính là bánh lương khô.
Ở hiện đại bánh lương khô không phải là món ăn thiết yếu của con người, Khương Đường lại thích ăn bánh quy bơ hơn. Đa số bánh lương khô đều được sản xuất ở “Xưởng quân đội”, trở thành quân tư.
Bánh lương khô ăn còn chắc bụng hơn cơm cháy, lại tiện lợi, chỉ cần ngâm nước là ăn được. Nhưng Khương Đường căn bản chưa làm qua, không biết làm là một chuyện, nàng lại không có các công cụ tinh vi, làm sao có thể ước tính được nhu cầu dinh dưỡng một ngày của một tướng sĩ.
Nhìn thì như cơm cháy nhưng so với cơm cháy thì khó làm hơn nhiều.
Người có tin tức linh thông nhất Yến Kỉ Đường chính là Bạch Vi, Khương Đường hỏi thăm nàng ấy một vài chuyện ở quân doanh, Bạch Vi hàm hồ nói vài câu.
“Ta cũng không rõ lắm, cũng chỉ nghe từ người khác. Bên ngoài không giống như Hầu phủ, các thành trấn khác cũng không giống với Thịnh Kinh. Đừng thấy chúng ta đủ ăn đủ mặc, thật ra có rất nhiều người nghèo khổ. Các tướng sĩ lúc ăn cơm chỉ mong được ăn no, ăn lương khô, khoai lang, khoai sọ là chuyện thường ngày. Ngươi xem mấy nha hoàn ở Yến Kỉ Đường chúng ta, mỗi ngày đều được ăn cơm trắng mà nhiều khi còn thấy không nuốt nổi… Tướng sĩ trấn giữ biên thành thậm chí không ăn được những thứ như thế này.”
Năm vị công tử của Hầu phủ chỉ có Ngũ công tử là gầy nhất, vì sao gầy, còn không phải là do ăn uống thiếu chất sao.
Nhìn Đại gia Nhị gia nhà bọn họ, Nhị gia trở về từ Tương Thành đã béo hơn một vòng, còn mang theo ngoại thất và nhi tử tư sinh, có thể thấy được cuộc sống bên ngoài không quá tệ.
Khương Đường như đang nghĩ ngợi gì đó, gật đầu: “Ta đã biết rồi.”
Như vậy thì điều cần ưu tiên hàng đầu chính là chi phí chứ không phải là hương vị, khó trách Lục Cẩm Dao lại nói có thể dùng khoai lang hoặc khoai sọ để làm hay không.
Do cần làm bánh lương khô nên phải trưng dụng lò nướng bánh mì, cũng không thể dùng gạo và mì loại tốt nhất.
Trên bánh lương khô sẽ được in bốn chữ, mặt trước là bánh nén, mặt sau là lương khô. Phải dùng vật nặng để nén lại, sau đó sẽ mang đi hong khô.
Ngoại trừ tiện cho việc vận chuyển thì còn phải lấp đầy bụng nên một cái bánh phải đủ ăn cho một bữa.
Khương Đường nghĩ ra biện pháp đầu tiên là đem khoai lang, khoai sọ, rau xanh hong khô, sau đó mài thành bột rồi trộn đều với dầu và gia vị, sau khi hương vị vừa đủ thì sẽ cho vào lò nướng.
Lục Cẩm Dao nói dùng khoai lang nhưng cũng không nói không thể dùng thịt, cho dù Tây Bắc gian khổ thì cũng có thể nếm được chút vị thịt.
Thịt sẽ không xay thành bột mà sẽ mang đi cắt hạt lựu, có thể ăn được thứ này thì người ở phương xa kia cũng có thể được an ủi trong lòng.
Khương Đường đã tính toán sẽ làm bánh lương khô cho Cố Kiến Sơn, về phần bánh quy cũng nên thử một chút, lò nướng bánh mì còn thừa rất nhiều khoảng trống nên không thể không làm thêm một chút gì khác, ví dụ như bánh bích quy, bánh quy bơ chẳng hạn…
Chỉ là nơi này không có bơ nên phải tự mình làm, số bơ nhạt làm lần trước đem ra tiếp tục đánh, cho đến khi bơ kết khối mới được.
Khương Đường không rảnh đánh bơ nên đã giao việc này lại cho Lục Anh.
Lục Anh: “Sao lại là ta!”
Khương Đường năn nỉ nói: “Mẻ đầu tiên ra lò sẽ cho ngươi nếm có được không! Bây giờ không cần dùng đũa, cho ngươi dùng cái này.”
Lục Anh cúi đầu thì nhìn thấy một thanh gậy dài, đầu gậy được bọc lại như quả trứng gà. Phần thân gậy là một thanh tre, phía dưới có gắn một cái sàng được đan từ nan tre.
Nàng ấy cầm qua thử một chút thì quả nhiên đã thấy bọt nổi lên.
“Cái này thật tốt, tiết kiệm công sức hơn nhiều so với dùng đũa.” Lục Anh nhanh chóng khuấy khuấy vài cái, bọt nổi lên ngày càng nhiều.
Vài người thay phiên nhau nên công việc cũng nhanh, bong bóng lại càng trở nên dày đặc.
Khương Đường dự định sẽ làm vị trà xanh và vị nguyên bản.
Bánh quy bơ xốp giòn rất giống một loại điểm tâm ở đây, chính là đào tô. Đào tô ăn rất ngon, cốt bánh vừa ngọt vừa giòn cắn một miếng sẽ vỡ ra, bên trên còn rắc mè đen và các loại hạt khác. Chỉ là khi làm đào tô sẽ sử dụng mỡ heo nên sẽ không nghe được mùi thơm của bơ và sữa.
Lục Anh cứ đánh tới đánh lui, cuối cùng cũng làm ra được kết quả mà Khương Đường muốn, trong bồn đã có mấy khối vàng nhạt kết dính lại với nhau.
Cho thêm nước giếng vào rồi tiếp tục đánh thì sẽ thấy càng ngày càng có nhiều khối, Lục Anh vội vàng đưa bơ qua cho Khương Đường.
Trộn một ít bột bắp chung với bột mì, sau đó cho thêm phần bơ nhạt vào, tốt nhất là nhào đến khi hết dính tay rồi mới dùng vật nặng cán lại cho đều. Dùng nước giếng định hình một chút rồi cắt thành từng lát, sau đó được đưa tới chỗ lò nướng cùng với bánh lương khô.
Cách một cánh cửa lò nhưng đều có thể nhìn thấy và nghe được dầu đang nhỏ ra tí tách.
Khương Đường vẫn luôn đứng trước lò bánh mì, một là sợ nướng cháy, hai là sợ độ lửa chưa đủ.
Nếu muốn làm bánh lương khô thì cũng phải giao cái lò nướng này cho triều đình. Nhưng mà Khương Đường đã dùng bạc mua đứt nó trong vòng ba năm, đây là chuyện của Lục Cẩm Dao.
Khương Đường ngồi quan sát một chút thì đã đến giữa trưa.
Món ăn trưa mà Lục Cẩm Dao ăn chính là món cá hầm cải chua của Triệu đại nương, hiếm khi nàng ấy ăn được một bát cơm. Ăn cơm xong, nàng ấy ngồi bên cửa sổ, hỏi Lộ Trúc: “Khương Đường lại đang làm gì vậy, thơm quá, giống như hương vị của bánh bông lan.”
Lộ Trúc cũng không rõ lắm: “Nô tỳ lập tức ra ngoài xem thử.”
Bánh lương khô được bọc một lớp bơ vàng và đường, Khương Đường cũng không biết bánh lương khô đã biến thành cái dạng gì. Tuy rằng đã dậy mùi hương nhưng vẫn cần nướng thêm ít phút nữa.
Lộ Trúc tới hỏi, Khương Đường cũng thẳng thắn đáp, “Đào tô bán ở Ngũ Hương Cư là dùng mỡ heo để chiên nên mới thơm ngon như vậy. Ta muốn thử xem có thể làm ra chiếc bánh mang mùi vị của sữa bò hay không.”
Lộ Trúc cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy ngươi cứ từ từ làm.”
Không cần dặn dò, Khương Đường cũng sẽ đem mẻ đầu tiên tới chính viện.
Hương vị ngọt ngào này có thể khiến người ta mê đắm, điểm tâm không thể làm xong trong chốc lát nên Lục Cẩm Dao chỉ có thể đi ngủ trưa. Lúc tỉnh dậy thì đã thấy một dĩa điểm tâm được đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường.
Bên trái là màu vàng nhạt, bên phải là màu xanh nhạt. Là một hình tròn nho nhỏ trông rất đáng yêu.
Lục Cẩm Dao cười đáp: “Dẫu sao cũng phải xem xem là chuyện gì, nếu như bây giờ bảo ta cho hắn một tiểu nương tử có gia thế phẩm hạnh đều tốt thì ta cũng không làm được.”
Lục Cẩm Dao mở thư ra, bóng ngọn nến nhảy nhót trên phong thư, nàng ấy đọc nhanh như gió, đã rõ dụng ý viết thư của Cố Kiến Sơn.
Là do nàng ấy không suy nghĩ chu toàn, chỉ muốn để Khương Đường làm mấy món ăn hữu dụng lại không ngờ có thể hữu ích như thế.
“Có thể làm ra được hay không ta không dám bảo đảm, chàng cũng biết đấy, đây là Khương Đường làm.” Lục Cẩm Dao chẳng hay biết gì về nấu nướng nên không thể bảo đảm thay cho Khương Đường được.
Ngộ nhỡ không làm được thì sao.
Cố Kiến Châu đáp: “Trong thư hắn chỉ nói thử một lần, nếu có thể thành thì nàng thưởng cho Khương Đường chẳng phải là được rồi ư.”
Lục Cẩm Dao nhủ bụng, cứ nói thưởng là thưởng được sao.
Làm tốt tất nhiên là có thể thưởng, nhưng Khương Đường là một nha hoàn, gánh được phần ban thưởng này ư.
Đối với Lục Cẩm Dao mà nói, là công lao của nàng ấy thì sẽ không nhường, không phải công lao của nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không cướp.
“Có liên quan đến lương thảo, đây không phải là chuyện nhỏ. Nếu như thành, việc này ắt phải qua triều đình. Ta không hiểu chuyện trong triều nhưng chàng nói xem, để cho một tiểu nha hoàn như Khương Đường đứng trước mũi nhọn… trái lại còn ứng với câu nói nọ, thất phu vô tội, kẻ ngọc mang vạ. Nếu Hoàng thượng muốn gặp nàng ấy thì phải làm sao, chàng nghĩ xem tướng mạo của Khương Đường… đưa nàng ấy vào trong cung thì lại phải làm sao?”
Cố Kiến Châu không suy nghĩ nhiều như Lục Cẩm Dao, hắn chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt, nếu có thể vì bách tính làm chút chuyện thì hắn cũng nguyện xông pha khói lửa.
Nếu như phủ Vĩnh Ninh hầu nghĩ ra ý tưởng này mà ý tưởng này còn hữu dụng, thánh thượng sẽ lấy làm vui, rồi sẽ thưởng cả đống thứ.
Nếu như nói đây là nha hoàn của phủ nghĩ ra, có thể thánh thượng đột nhiên hứng trí, muốn gặp mặt Khương Đường.
Giống như người của Hầu phủ nghĩ ra được loại phương pháp này chính là chuyện đương nhiên, Khương Đường nghĩ ra thì lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cố Kiến Châu không nghĩ đến mức độ này, nhưng nghe Lục Cẩm Dao nói thì cũng cảm thấy không ổn.
Sau khi gặp được Khương Đường, đến khi ấy cũng khó nói chắc.
Lục Cẩm Dao đặt thư lên trên bàn, phía trên giấy trắng mực đen, Cố Kiến Sơn nói trọng tạ đầu bếp nên e rằng cũng không biết đấy là do Khương Đường làm.
Chỉ nhắc đến cảm ơn, nhưng không nhắc đến gì khác, trong lòng hắn sớm đã có quyết định từ lâu.
Lục Cẩm Dao nói: “Không hỏi là tốt nhất, nếu như hỏi đến thì cứ nói thế này. Cứ nói sức khỏe của mẫu thân không tốt, lúc trù nương trong phủ nấu cơm thì bong cơm cháy, vừa khô vừa giòn, rất là ngon miệng, lại có thể để lâu, nên mới khiến cho trù nương nghĩ liệu có thể làm ra hay không.”
Nếu thánh thượng muốn gặp thì cứ tìm một trù nương ứng phó là được rồi.
Lời thì nói như thế nhưng biện pháp ấy vẫn là Khương Đường nghĩ ra.
Đây là cách ổn thỏa nhất mà hiện giờ Lục Cẩm Dao có thể nghĩ ra được.
Cố Kiến Châu cảm thấy cách này được.
Lục Cẩm Dao nói: “Việc này còn phải nói với phụ thân và mẫu thân một tiếng, hay là tạm thời chưa nói, đợi làm ra đồ rồi mới nói.”
Trong lòng Lục Cẩm Dao lấy làm lo lắng, thấy Cố Kiến Châu còn cười thì không khỏi sẵng giọng: “Chàng đúng là có cả đám huynh đệ tốt đấy.”
Cố Kiến Phong đức tài bình thường nhưng không yên phận. Cố Kiến Thủy trông thông minh nhưng lại là kẻ ngu ngốc. Cố Kiến Hải trông thì trung thực nhưng lại một bụng xấu xa. Còn Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao không nhìn thấu được.
Phỏng là vì vào quân doanh từ rất sớm nên mới mài dũa ra được tính cách như thế. Hắn là kẻ từng giết người, từng gặp sinh tử.
Cố Kiến Châu đáp được: “Cần ta thì cứ nói, nếu không làm ra được thì cũng không sao.”
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong, Lục Cẩm Dao liền gọi Khương Đường vào.
Nàng ấy đưa mắt nhìn chiếc túi đan mới của Khương Đường, mỉm cười.
Vốn dĩ nghĩ chiếc bánh ngọt vị anh đào ngày hôm ấy rất ngon, định để Khương Đường xem có thể bán trong cửa hàng hay không, nhưng sự tình có nặng có nhẹ.
Lục Cẩm Dao thở dài bảo: “Lần trước bảo ngươi làm cơm cháy và bánh nướng, ngươi vẫn còn chưa biết là cho ai.”
Khương Đường biết, là để cho Ngũ công tử.
Khương Đường biết nhưng Lục Cẩm Dao lại không biết nàng biết rõ đây là chuẩn bị cho Cố Kiến Sơn.
Nghĩ đến đây, Khương Đường lại lắc đầu.
Lục Cẩm Dao nói: “Mấy thứ làm ngày hôm đó đều đã được gửi đến quân doanh, vốn dĩ muốn đưa cho Ngũ công tử mang theo làm lương khô trên đường đi nhưng không hiểu vì sao hắn lại nghĩ tới làm quân lương. Hắn còn viết thư gửi về hỏi có thể thêm vào khoai lang, khoai sọ, rau xanh này kia không, lương khô làm ra ăn ngon còn có thể giữ được lâu.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy vật này cũng chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp. Ngày thường vẫn là hỏa đầu quân nấu cơm, món ăn dù ngon cũng không thể cứ ăn mãi được.
“Trước tiên ngươi cứ thử xem, làm được thì tốt, không làm được cũng không cần miễn cưỡng.” Lục Cẩm Dao nói: “Thiếu cái gì thì cứ nói với Hoài Hề, Hoài Hề không mua được thì lại để Hàn Dư Thanh đi tìm.”
Khương Đường khẽ gật đầu: “Nô tỳ sẽ dốc toàn lực thử một lần.”
Không chỉ vì đây là cho quân doanh mà còn bởi vì Cố Kiến Sơn.
Nàng đang lo lắng không có cách nào báo đáp ân tình của hắn, chuyện này lại tới cứ như người đang buồn ngủ được đưa gối đầu vậy.
Cố Kiến Sơn không hổ là phó tướng quân, người khác ăn lương khô có lẽ sẽ chỉ thấy ngon nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện có thể cho càng nhiều người ăn được hay không.
Người vì dân vì nước như vậy hoàn toàn không giống với thế tử Định Bắc hầu ăn chơi trác táng.
Lục Cẩm Dao dặn dò nói: “Chuyện này có chút gấp gáp nên việc ở phòng bếp nhỏ chứ giao cho Triệu đại nương trước đi, ngươi chuyên tâm mà làm việc.”
Lục Cẩm Dao biết rất rõ mấy chuyện lặt vặt của đám nha hoàn. Ví dụ như Lộ Trúc và Bạch Vi lúc rảnh rỗi đều sẽ thêu thùa rồi bán kiếm bạc, Khương Đường thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút thức ăn mang đi bán, đây đều là chuyện nhỏ không gây ảnh hưởng gì đến đại cục.
Yến Kỉ Đường chỉ có hai chủ tử lại có tới mười mấy nha hoàn và bà tử hầu hạ, nàng cũng không phải là người tàn tật nằm một chỗ thì làm sao có thể dùng hết nhiều người như vậy. Hơn nữa Lục Cẩm Dao nàng lúc coi sổ sách không thích có người đứng trong phòng, chỉ cần không chậm trễ chính sự thì mấy chuyện nhỏ này nàng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lại nói, mấy thứ Khương Đường làm ra đều do Bạch Vi cầm đi bán. Bạch Vi lại rất giỏi trong việc nghe ngóng tin tức nên cũng có ích với Yến Kỉ Đường.
Khương Đường “vâng” một tiếng: “Vậy nô tỳ cáo lui trước.”
Lục Cẩm Dao phất phất tay, Khương Đường lặng lẽ lui xuống.
Khương Đường ước chừng đã biết Cố Kiến Sơn muốn cái gì, thứ hắn muốn chính là bánh lương khô.
Ở hiện đại bánh lương khô không phải là món ăn thiết yếu của con người, Khương Đường lại thích ăn bánh quy bơ hơn. Đa số bánh lương khô đều được sản xuất ở “Xưởng quân đội”, trở thành quân tư.
Bánh lương khô ăn còn chắc bụng hơn cơm cháy, lại tiện lợi, chỉ cần ngâm nước là ăn được. Nhưng Khương Đường căn bản chưa làm qua, không biết làm là một chuyện, nàng lại không có các công cụ tinh vi, làm sao có thể ước tính được nhu cầu dinh dưỡng một ngày của một tướng sĩ.
Nhìn thì như cơm cháy nhưng so với cơm cháy thì khó làm hơn nhiều.
Người có tin tức linh thông nhất Yến Kỉ Đường chính là Bạch Vi, Khương Đường hỏi thăm nàng ấy một vài chuyện ở quân doanh, Bạch Vi hàm hồ nói vài câu.
“Ta cũng không rõ lắm, cũng chỉ nghe từ người khác. Bên ngoài không giống như Hầu phủ, các thành trấn khác cũng không giống với Thịnh Kinh. Đừng thấy chúng ta đủ ăn đủ mặc, thật ra có rất nhiều người nghèo khổ. Các tướng sĩ lúc ăn cơm chỉ mong được ăn no, ăn lương khô, khoai lang, khoai sọ là chuyện thường ngày. Ngươi xem mấy nha hoàn ở Yến Kỉ Đường chúng ta, mỗi ngày đều được ăn cơm trắng mà nhiều khi còn thấy không nuốt nổi… Tướng sĩ trấn giữ biên thành thậm chí không ăn được những thứ như thế này.”
Năm vị công tử của Hầu phủ chỉ có Ngũ công tử là gầy nhất, vì sao gầy, còn không phải là do ăn uống thiếu chất sao.
Nhìn Đại gia Nhị gia nhà bọn họ, Nhị gia trở về từ Tương Thành đã béo hơn một vòng, còn mang theo ngoại thất và nhi tử tư sinh, có thể thấy được cuộc sống bên ngoài không quá tệ.
Khương Đường như đang nghĩ ngợi gì đó, gật đầu: “Ta đã biết rồi.”
Như vậy thì điều cần ưu tiên hàng đầu chính là chi phí chứ không phải là hương vị, khó trách Lục Cẩm Dao lại nói có thể dùng khoai lang hoặc khoai sọ để làm hay không.
Do cần làm bánh lương khô nên phải trưng dụng lò nướng bánh mì, cũng không thể dùng gạo và mì loại tốt nhất.
Trên bánh lương khô sẽ được in bốn chữ, mặt trước là bánh nén, mặt sau là lương khô. Phải dùng vật nặng để nén lại, sau đó sẽ mang đi hong khô.
Ngoại trừ tiện cho việc vận chuyển thì còn phải lấp đầy bụng nên một cái bánh phải đủ ăn cho một bữa.
Khương Đường nghĩ ra biện pháp đầu tiên là đem khoai lang, khoai sọ, rau xanh hong khô, sau đó mài thành bột rồi trộn đều với dầu và gia vị, sau khi hương vị vừa đủ thì sẽ cho vào lò nướng.
Lục Cẩm Dao nói dùng khoai lang nhưng cũng không nói không thể dùng thịt, cho dù Tây Bắc gian khổ thì cũng có thể nếm được chút vị thịt.
Thịt sẽ không xay thành bột mà sẽ mang đi cắt hạt lựu, có thể ăn được thứ này thì người ở phương xa kia cũng có thể được an ủi trong lòng.
Khương Đường đã tính toán sẽ làm bánh lương khô cho Cố Kiến Sơn, về phần bánh quy cũng nên thử một chút, lò nướng bánh mì còn thừa rất nhiều khoảng trống nên không thể không làm thêm một chút gì khác, ví dụ như bánh bích quy, bánh quy bơ chẳng hạn…
Chỉ là nơi này không có bơ nên phải tự mình làm, số bơ nhạt làm lần trước đem ra tiếp tục đánh, cho đến khi bơ kết khối mới được.
Khương Đường không rảnh đánh bơ nên đã giao việc này lại cho Lục Anh.
Lục Anh: “Sao lại là ta!”
Khương Đường năn nỉ nói: “Mẻ đầu tiên ra lò sẽ cho ngươi nếm có được không! Bây giờ không cần dùng đũa, cho ngươi dùng cái này.”
Lục Anh cúi đầu thì nhìn thấy một thanh gậy dài, đầu gậy được bọc lại như quả trứng gà. Phần thân gậy là một thanh tre, phía dưới có gắn một cái sàng được đan từ nan tre.
Nàng ấy cầm qua thử một chút thì quả nhiên đã thấy bọt nổi lên.
“Cái này thật tốt, tiết kiệm công sức hơn nhiều so với dùng đũa.” Lục Anh nhanh chóng khuấy khuấy vài cái, bọt nổi lên ngày càng nhiều.
Vài người thay phiên nhau nên công việc cũng nhanh, bong bóng lại càng trở nên dày đặc.
Khương Đường dự định sẽ làm vị trà xanh và vị nguyên bản.
Bánh quy bơ xốp giòn rất giống một loại điểm tâm ở đây, chính là đào tô. Đào tô ăn rất ngon, cốt bánh vừa ngọt vừa giòn cắn một miếng sẽ vỡ ra, bên trên còn rắc mè đen và các loại hạt khác. Chỉ là khi làm đào tô sẽ sử dụng mỡ heo nên sẽ không nghe được mùi thơm của bơ và sữa.
Lục Anh cứ đánh tới đánh lui, cuối cùng cũng làm ra được kết quả mà Khương Đường muốn, trong bồn đã có mấy khối vàng nhạt kết dính lại với nhau.
Cho thêm nước giếng vào rồi tiếp tục đánh thì sẽ thấy càng ngày càng có nhiều khối, Lục Anh vội vàng đưa bơ qua cho Khương Đường.
Trộn một ít bột bắp chung với bột mì, sau đó cho thêm phần bơ nhạt vào, tốt nhất là nhào đến khi hết dính tay rồi mới dùng vật nặng cán lại cho đều. Dùng nước giếng định hình một chút rồi cắt thành từng lát, sau đó được đưa tới chỗ lò nướng cùng với bánh lương khô.
Cách một cánh cửa lò nhưng đều có thể nhìn thấy và nghe được dầu đang nhỏ ra tí tách.
Khương Đường vẫn luôn đứng trước lò bánh mì, một là sợ nướng cháy, hai là sợ độ lửa chưa đủ.
Nếu muốn làm bánh lương khô thì cũng phải giao cái lò nướng này cho triều đình. Nhưng mà Khương Đường đã dùng bạc mua đứt nó trong vòng ba năm, đây là chuyện của Lục Cẩm Dao.
Khương Đường ngồi quan sát một chút thì đã đến giữa trưa.
Món ăn trưa mà Lục Cẩm Dao ăn chính là món cá hầm cải chua của Triệu đại nương, hiếm khi nàng ấy ăn được một bát cơm. Ăn cơm xong, nàng ấy ngồi bên cửa sổ, hỏi Lộ Trúc: “Khương Đường lại đang làm gì vậy, thơm quá, giống như hương vị của bánh bông lan.”
Lộ Trúc cũng không rõ lắm: “Nô tỳ lập tức ra ngoài xem thử.”
Bánh lương khô được bọc một lớp bơ vàng và đường, Khương Đường cũng không biết bánh lương khô đã biến thành cái dạng gì. Tuy rằng đã dậy mùi hương nhưng vẫn cần nướng thêm ít phút nữa.
Lộ Trúc tới hỏi, Khương Đường cũng thẳng thắn đáp, “Đào tô bán ở Ngũ Hương Cư là dùng mỡ heo để chiên nên mới thơm ngon như vậy. Ta muốn thử xem có thể làm ra chiếc bánh mang mùi vị của sữa bò hay không.”
Lộ Trúc cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy ngươi cứ từ từ làm.”
Không cần dặn dò, Khương Đường cũng sẽ đem mẻ đầu tiên tới chính viện.
Hương vị ngọt ngào này có thể khiến người ta mê đắm, điểm tâm không thể làm xong trong chốc lát nên Lục Cẩm Dao chỉ có thể đi ngủ trưa. Lúc tỉnh dậy thì đã thấy một dĩa điểm tâm được đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường.
Bên trái là màu vàng nhạt, bên phải là màu xanh nhạt. Là một hình tròn nho nhỏ trông rất đáng yêu.