Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3
Chương 28
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường theo Lộ Trúc ra khỏi phủ.
Vẫn là từ cửa phụ ở góc tây nam đi ra ngoài.
Lộ Trúc không chỉ muốn mua đồ, còn phải đi cửa hàng điểm tâm mới để trang trí nữa. Nàng bảo Khương Đường hai canh giờ sau chờ nàng ở cửa Vĩnh An bố trang.
Lộ Trúc: “Nếu ngươi đi dạo xong về sớm thì cứ về phủ thẳng luôn cũng được, không cần chờ ta.”
Hai canh giờ chính là bốn tiếng, khó khăn lắm nàng mới được đi ra ngoài một chuyến, thế nào cũng phải cố gắng đi cho được nhiều vòng.
Trước kia mỗi lần ra ngoài chỉ có chừng ba mươi phút, vội vàng tranh thủ thời gian, hôm nay Khương Đường đi rất chậm, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Ngũ Hương Cư cách Hầu phủ rất gần, trên con đường này cửa đình như chợ, tiểu thương mở quầy buôn bán náo nhiệt, nhà cửa bên đường xếp hàng nối dài, chốc chốc lại có một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy vụt qua.
Trên đường ồn ào huyên náo, các loại thanh âm đan xen cùng một chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Đây mới chỉ là một con phố.
Khương Đường đi tới cửa hàng tạp hóa trước, nơi này có bán thùng tắm làm bằng gỗ, cao nửa người, phía dưới có một nút gỗ, có thể xả nước ra ngoài.
Thùng gỗ ngược lại không đắt, một trăm năm mươi đồng tiền, thêm một đồng tiền có thể đưa đến Hầu phủ. Nếu đã mua thì Khương Đường mua nhiều thêm một chút, còn mua đậu tắm cùng xà bông thơm, đồ vật thượng vàng hạ cám cộng thêm một đồng nữa, tổng cộng tốn hai đồng bạc.
Từ cửa hàng tạp hóa đi ra, Khương Đường liền đi tới bố trang. Ban đêm lạnh, chăn mà nàng đang dùng đắp bây giờ hơi mỏng, hơn nữa trời càng ngày càng nóng, còn phải mua thêm một cái chăn mỏng hơn.
Người bình thường đều mua bông và vải về tự mình làm, nhưng Khương Đường không biết may vá, chỉ có thể mua đồ làm sẵn. Chăn làm sẵn đắt hơn một chút, một cái chăn mỏng rộng cỡ hai giường cộng thêm một cái đệm dày tốn hết năm đồng bạc.
Muốn mua xiêm y phải đi đến cửa hàng may mặc, giá cả không rẻ, nhưng hơn ở chỗ chất liệu thoải mái kiểu dáng đẹp mắt. Hai thân trang phục mùa hè hai đôi giày vải, lại là năm đồng bạc đi ra.
Đồ đạc cần mua đã mua đầy đủ, Khương Đường thấy thời gian vẫn còn sớm trong túi còn dư tiền, xoay người đi vào một tửu lâu trang trí đại khí xa hoa.
Không chỉ trang hoàng đại khí, tên của tửu lâu cũng rất đại khí, được gọi là “Thắng Thiên Hạ”.
Đi vào liền có tiểu nhị dẫn vào chỗ ngồi, giữa các chỗ ngồi dùng rèm châu ngăn cách với nhau.
Trên bả vai tiểu nhị treo một cái khăn vải: “Tiểu nương tử muốn ăn cái gì?”
Đây là lần đầu tiên Khương Đường đi ra ngoài ăn, cách rèm châu nhìn bàn khác đều là như vậy, hỏi: “Có những món gì?”
Tiểu nhị báo tên món ăn giống như đang nói tướng thanh: “Tửu lâu chúng ta ngon nhất là thịt cua đầu sư tử, bắt được cua hồ An Phong, phụ bếp sẽ dùng dụng cụ gỡ hết thịt cua bên trong ra. Tiểu nương nử đến đây dùng cơm một mình thì chỉ cần hai món ăn là đủ rồi, không bằng lại thêm một món bồ câu sữa kho tàu nữa đi, bồ câu được cho ăn đầy đủ, mỗi ngày bay đủ một dặm đường, chất thịt mới săn chắc như vậy.”
Hôm nay Khương Đường mang theo năm lượng bạc đi ra ngoài, không sợ ăn không nổi: “Vậy thì gọi món thịt cua đầu sư tử và bồ câu sữa kho tàu.”
Tiểu nhị ghi nhớ đồ ăn, lại hỏi: “Tiểu nương tử có muốn uống rượu không, rượu ở chỗ chúng ta đều được ủ lâu năm hết.”
Tuy rằng trong miệng rất thèm, nhưng hôm trước Khương Đường mới bị rơi xuống nước, không uống vẫn là tốt hơn: “Không cần rượu, chỉ cần hai món ăn này, thêm hai chén cơm nữa, nhanh lên một chút.”
Tiểu nhị: “Được.”
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, tiểu nhị liền bưng món thịt cua đầu sư tử lên. Chỉ có một đ ĩa nhỏ, bên trong có một viên thịt cua đầu sư tử lớn chừng nắm tay nhuộm nước sốt, mặt trên điểm sắc cam vàng của gạch cua. Bên cạnh có hai phần rau xanh, nước dùng thanh ngọt.
Khương Đường ngửi ngửi, thấy rất thơm.
Cơm cũng được đưa lên cùng với món thịt cua đầu sư tử, chén cũng chỉ to bằng bàn tay, Khương Đường mới thấy may mắn khi mình gọi hai chén cơm.
Nàng gắp một miếng thịt cua đầu sư tử nhỏ rồi cho vào miệng nhấm nháp, không giống như món thịt viên đầu sư tử kho tàu của nàng, món thịt này mềm mà không nhão, cắn một miếng trong miệng đầy nước sốt, béo ngậy nhưng không ngấy, ngoại trừ hương vị thịt heo còn có cả vị cua tươi ngon, các loại hương vị vào miệng giống như nhảy múa trên đầu lưỡi.
Gạch cua điểm bên trên cũng chảy ra, cái gì cũng ngon cả, chỉ là quá ít.
Ăn được nửa viên đầu sư tử, một món ăn khác cũng lên.
Món chim bồ câu sữa kho tàu này được nấu rất đậm đà, nước sốt mang theo vị ngọt, thịt chim bồ câu bên trong được hầm mềm rục, vừa vào miệng liền tan. Múc hai muỗng nước sốt chan vào cơm, trộn thịt chim bồ câu và thịt cua đầu sư tử lại, một miếng vừa có thịt heo vừa có thịt chim bồ câu.
Ăn thực sự quá ngon.
Hai món ăn hai chén cơm Khương Đường ăn trong ba mươi phút, ngay cả canh cũng không còn lại chút gì, ăn xong nàng gọi tiểu nhị tính tiền.
Tiểu nhị tửu lâu: “Hết cả là một lượng tám đồng tiền.”
Khương Đường nhìn đ ĩa trống không cùng xương chim bồ câu trước mặt, lại hỏi một lần nữa: “Bao nhiêu?”
Tiểu nhị tửu lâu cười: “Tiểu nương tử, tổng cộng một lượng tám đồng tiền.”
Một lượng tám đồng tiền, gần hai lượng bạc, đó chính là hai tháng nguyệt ngân của nàng. Trong khi thịt heo chỉ mười văn tiền một cân.
Khương Đường ngẩng đầu, cùng tiểu nhị tửu lâu bốn mắt nhìn nhau, tiểu nhị tửu lâu cười càng thêm hiền lành: “Tiểu nương tử?”
Ngoài việc quá ít, có một nhược điểm khác nữa là quá đắt. Khó khăn lắm mới được ra khỏi cửa, còn có thể gặp máy chém.
Khương Đường thịt đau lấy tiền từ trong hà bao ra, đếm đủ một lượng năm đồng tiền ba trăm đồng lẻ. Đi tới Ngũ Hương Cư mua điểm tâm còn có thể mỗi ngày một cái, ăn được vài ngày. Giờ thì hay rồi, đi ăn một bữa đã bay sạch.
Đi ra một chuyến đã tốn hết ba lượng bạc, tiêu tiền xong liền muốn đem bạc kiếm về.
Khương Đường nhớ rõ Bạch Vi nói làm thức ăn có thể bán cho nha hoàn gã sai vặt trong phủ, nàng lại mua mì gạo thịt rau, củi và than củi cũng mua không ít, lúc này mới trở về Hầu phủ.
Hai ngày nay mỗi ngày Lục Cẩm Dao đi xuống phòng hạ nhân ba bốn lần, thời gian còn lại vẫn nhìn chằm chằm cửa hàng điểm tâm.
Cửa hàng đã trang trí gần xong, sư phụ làm điểm tâm do Khương Đường đào tạo hiện giờ có thể thuận lợi làm được ba món điểm tâm là bánh khoai nghiền, bánh ngọt ngàn tầng, bánh bông lan xốp.
Ba món điểm tâm này đã giúp đỡ rất nhiều.
An Dương quận chúa ngày đó đưa tới dược liệu, Lục Cẩm Dao trả về một hộp điểm tâm làm tạ lễ. Tuy rằng không biểu hiện rõ ràng thích, nhưng sáng nay Lục Cẩm Dao lại sai người đưa một hộp, buổi chiều An vương phủ lập tức đáp lễ.
Mấy nhà khác cũng phái người đưa thiếp mời, quan hệ vẫn được duy trì rất tốt.
Khương Đường không xảy ra chuyện gì, màu xanh tím trên đầu gối Hoài Hề cũng dần dần tan đi, đối với Lục Cẩm Dao mà nói đây chính là chuyện tốt nhất.
Coi như là nhân họa đắc phúc, An Dương quận chúa thường phái người đến hỏi thăm tình hình của Khương Đường. Lục Cẩm Dao và An Dương quen biết, lúc này thậm chí còn có xu hướng trở thành bạn tâm giao.
Ngày đó nghe An Vương phi nói khẩu vị của An Dương không tốt lắm, Lục Cẩm Dao còn bảo Triệu đại nương đi An vương phủ một chuyến.
Triệu đại nương mang về không ít quà đáp lễ cùng phần thưởng, đáp lễ là cho Lục Cẩm Dao, một nắm hạt dưa vàng là cho bà ấy. Phần thưởng này là vì nể mặt Lục Cẩm Dao, cũng là vì mấy món ăn mà bà đã học được từ Khương Đường.
Nhìn vào mấy hạt dưa vàng này, Triệu đại nương cũng nuôi Khương Đường đến trắng trẻo mập mạp.
Nhìn hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, Lục Cẩm Dao cũng dần dần thả lỏng hơn, so sánh ra, chính viện lại không thoải mái như vậy.
Trịnh thị ngay cả tâm tư ăn điểm tâm cũng không có.
Mặc dù chưa làm rõ, nhưng Trịnh thị biết, hôn sự của Cố Kiến Sơn sợ là phải ngâm nước nóng rồi.
An Dương quận chúa sức khỏe kém, An Vương phi sẽ không đem hòn ngọc quý trên tay gả tới đây. Mà Yến Minh Song, làm ra chuyện như vậy càng không có khả năng gả tới đây.
Lại nói tiếp, trong lòng Trịnh thị cũng rất tức giận, đến đây ngắm hoa còn làm cho gà bay chó sủa. Bà ấy còn rất thích Khương Đường, đây là không xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện… Trịnh thị cũng cảm thấy đau lòng.
Trịnh thị có hai nữ nhi, hai nữ nhi đều gả xa.
Bà thích Lục Cẩm Dao là bởi vì Lục Cẩm Dao có phong phạm cùng khí độ làm chủ mẫu. Thích Khương Đường là bởi vì Khương Đường dụng tâm, tựa như nữ nhi ở bên cạnh hiếu thuận vậy.
Chọn con dâu vẫn phải giống như Lục Cẩm Dao có thể chống đỡ được tràng diện, Yến gia tiểu nương tử không được.
Buổi chiều Lục Cẩm Dao đi chính viện, Trịnh thị bảo Lục Cẩm Dao nhìn xem thử còn có tiểu nương tử nhà nào thích hợp làm tân nương: “Cho dù nhìn sợ cũng không kịp, ngũ đệ ngươi cuối tháng sẽ đi.”
Tính ra còn hai ba ngày nữa.
Nghe Trịnh thị nhắc tới Cố Kiến Sơn, thần sắc Lục Cẩm Dao không thay đổi: “Vậy thì con sẽ cẩn thận lưu ý.”
Trịnh thị hài lòng gật đầu, vừa chuyển lời liền quan tâm đ ến thân thể Lục Cẩm Dao: “Mấy ngày nay liên tục giày vò như vậy, thân thể con thế nào rồi?”
Lục Cẩm Dao cười đáp: “Phủ y chẩn mạch, nói là hết thảy đều tốt.”
Chỉ có mấy ngày đầu tháng lăn qua lăn lại, sau đó mỗi ngày ăn uống tốt, không còn khó chịu nữa. Hai ngày nay mặc dù bận rộn, nhưng cũng đi thêm vài bước, chỉ cần không va chạm sẽ không xảy ra chuyện.
Lại nói một hồi, mắt thấy sắp đến giờ cơm, Lục Cẩm Dao đúng lúc cáo lui.
Trên đường trở về Lục Cẩm Dao nhịn không được nghĩ, Cố Kiến Sơn muốn đi, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Nàng đoán Lý thái y là do Cố Kiến Sơn mời tới, nhưng Khương Đường đến nay vẫn chưa biết.
Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao muốn thử một lần.
Khương Đường vẫn luôn ở phòng hạ nhân.
Sân phòng hạ nhân thật lớn, vừa đến buổi tối càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Buổi tối Khương Đường lại uống một chén canh gà, nàng nằm gần ba ngày, buổi tối nhàn rỗi không có việc gì, ở trong phòng viết viết vẽ vẽ.
Buổi sáng khi nàng đi ra ngoài có suy nghĩ một chút về cửa hàng điểm tâm, cũng viết ra trước.
Dù sao cũng là cửa hàng của Lục Cẩm Dao, nếu cảm thấy hữu dụng thì đương nhiên là tốt nhất, nếu vô dụng coi như là giết thời gian.
Buổi sáng ở tửu lâu ăn cơm, cũng không biết giá cả, ăn xong mới hối hận vì sao không hỏi sớm một chút.
Ngũ Hương Cư cũng là như vậy, mỗi người đều biết điểm tâm rất đắt. Người nghèo chùn bước, nhưng điểm tâm đắt tiền còn phân ba bảy loại, căn bản không biết cái nào giá cao.
Chỉ cần chủ tiệm khen ngợi, người mua đồ kia cho dù không ăn không móc bạc, cũng ngượng ngùng cự tuyệt.
Lần đầu tiên có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng về lâu dài, người đến mua sắm dần dần cũng sẽ ít hơn.
Cứ công khai các loại sản phẩm cùng giá cả, người không biết chữ nhìn thấy biển hiệu cũng sẽ hỏi. Mua thuận tiện mà bán cũng thuận tiện.
Còn có một số ý tưởng để thúc đẩy bán hàng nữa, ví dụ như làm thẻ nạp tiền, người nạp tiền có thể mua điểm tâm với giá rẻ hơn một chút. Một lần nạp bao nhiêu tiền có thể tặng hộp điểm tâm, nếu ngon và cảm thấy đáng giá, đại đa số mọi người đều sẽ bỏ tiền vào đó.
Những thứ khác ví dụ như mua điểm tâm tặng những món quà nhỏ… Khương Đường viết kín cả một tờ giấy.
Viết xong, Khương Đường thổi giấy, gấp lại rồi đi tới chính viện.
Chính viện đèn đuốc sáng trưng, Bạch Vi nói đại nương tử cùng Tứ gia đang dùng cơm: “Sao ngươi lại tới đây, ban đêm gió lạnh, không sợ đau đầu à.”
Khương Đường nói: “Ta có việc muốn gặp đại nương tử, lát nữa ngươi đi vào giúp ta thông truyền một tiếng nhé. À Bạch Vi, ta có mua mì và gạo, lát nữa ngươi tính toán xem có bao nhiêu người muốn mua thức ăn, buổi tối ta sẽ làm.”
Bạch Vi gật đầu như giã tỏi: “Được, được.”
Khương Đường đi tới nhĩ phòng chờ Lục Cẩm Dao dùng cơm xong, qua khoảng một tiếng sau, Bạch Vi mới tới gọi nàng.
Bạch Vi: “Đại nương tử bảo ngươi tới thư phòng.”
Khương Đường đi theo Bạch Vi đến thư phòng, trên đường, Bạch Vi vừa đi vừa nói: “Hai ngày nay khẩu vị của Đại nương tử cũng tốt lắm, hôm qua Triệu đại nương đi An vương phủ một chuyến, được ban thưởng, trở về rất cao hứng. Ngày đó ngươi cũng nhìn thấy đấy, An Dương quận chúa thân thể không tốt. Ta nghe nói phu nhân hai ngày nay lại không ăn được…”
Bạch Vi biết rất nhiều chuyện, toàn bộ đều nói cho Khương Đường.
Khương Đường nhớ tới An Dương quận chúa đưa thuốc cho nàng, không biết có phải triệu chứng của nàng ấy có giống Trịnh thị không.
Khương Đường: “Ta biết rồi, đa tạ.”
Khương Đường cúi đầu vào phòng, đến bên cạnh Lục Cẩm Dao mới ngẩng đầu nhìn.
Lộ Trúc ở một bên hầu hạ bút mực, Khương Đường đầu tiên là hành lễ, mới đem thứ mình viết ra: “Đây là nô tỳ buổi chiều suy nghĩ, mời đại nương tử xem có tác dụng hay không.”
Lục Cẩm Dao khẽ thở dài: “Đã bảo ngươi dưỡng bệnh thật tốt, sao lại không nghe.”
Khương Đường: “Nô tỳ đã khỏe rồi.”
Vẫn là từ cửa phụ ở góc tây nam đi ra ngoài.
Lộ Trúc không chỉ muốn mua đồ, còn phải đi cửa hàng điểm tâm mới để trang trí nữa. Nàng bảo Khương Đường hai canh giờ sau chờ nàng ở cửa Vĩnh An bố trang.
Lộ Trúc: “Nếu ngươi đi dạo xong về sớm thì cứ về phủ thẳng luôn cũng được, không cần chờ ta.”
Hai canh giờ chính là bốn tiếng, khó khăn lắm nàng mới được đi ra ngoài một chuyến, thế nào cũng phải cố gắng đi cho được nhiều vòng.
Trước kia mỗi lần ra ngoài chỉ có chừng ba mươi phút, vội vàng tranh thủ thời gian, hôm nay Khương Đường đi rất chậm, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Ngũ Hương Cư cách Hầu phủ rất gần, trên con đường này cửa đình như chợ, tiểu thương mở quầy buôn bán náo nhiệt, nhà cửa bên đường xếp hàng nối dài, chốc chốc lại có một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy vụt qua.
Trên đường ồn ào huyên náo, các loại thanh âm đan xen cùng một chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Đây mới chỉ là một con phố.
Khương Đường đi tới cửa hàng tạp hóa trước, nơi này có bán thùng tắm làm bằng gỗ, cao nửa người, phía dưới có một nút gỗ, có thể xả nước ra ngoài.
Thùng gỗ ngược lại không đắt, một trăm năm mươi đồng tiền, thêm một đồng tiền có thể đưa đến Hầu phủ. Nếu đã mua thì Khương Đường mua nhiều thêm một chút, còn mua đậu tắm cùng xà bông thơm, đồ vật thượng vàng hạ cám cộng thêm một đồng nữa, tổng cộng tốn hai đồng bạc.
Từ cửa hàng tạp hóa đi ra, Khương Đường liền đi tới bố trang. Ban đêm lạnh, chăn mà nàng đang dùng đắp bây giờ hơi mỏng, hơn nữa trời càng ngày càng nóng, còn phải mua thêm một cái chăn mỏng hơn.
Người bình thường đều mua bông và vải về tự mình làm, nhưng Khương Đường không biết may vá, chỉ có thể mua đồ làm sẵn. Chăn làm sẵn đắt hơn một chút, một cái chăn mỏng rộng cỡ hai giường cộng thêm một cái đệm dày tốn hết năm đồng bạc.
Muốn mua xiêm y phải đi đến cửa hàng may mặc, giá cả không rẻ, nhưng hơn ở chỗ chất liệu thoải mái kiểu dáng đẹp mắt. Hai thân trang phục mùa hè hai đôi giày vải, lại là năm đồng bạc đi ra.
Đồ đạc cần mua đã mua đầy đủ, Khương Đường thấy thời gian vẫn còn sớm trong túi còn dư tiền, xoay người đi vào một tửu lâu trang trí đại khí xa hoa.
Không chỉ trang hoàng đại khí, tên của tửu lâu cũng rất đại khí, được gọi là “Thắng Thiên Hạ”.
Đi vào liền có tiểu nhị dẫn vào chỗ ngồi, giữa các chỗ ngồi dùng rèm châu ngăn cách với nhau.
Trên bả vai tiểu nhị treo một cái khăn vải: “Tiểu nương tử muốn ăn cái gì?”
Đây là lần đầu tiên Khương Đường đi ra ngoài ăn, cách rèm châu nhìn bàn khác đều là như vậy, hỏi: “Có những món gì?”
Tiểu nhị báo tên món ăn giống như đang nói tướng thanh: “Tửu lâu chúng ta ngon nhất là thịt cua đầu sư tử, bắt được cua hồ An Phong, phụ bếp sẽ dùng dụng cụ gỡ hết thịt cua bên trong ra. Tiểu nương nử đến đây dùng cơm một mình thì chỉ cần hai món ăn là đủ rồi, không bằng lại thêm một món bồ câu sữa kho tàu nữa đi, bồ câu được cho ăn đầy đủ, mỗi ngày bay đủ một dặm đường, chất thịt mới săn chắc như vậy.”
Hôm nay Khương Đường mang theo năm lượng bạc đi ra ngoài, không sợ ăn không nổi: “Vậy thì gọi món thịt cua đầu sư tử và bồ câu sữa kho tàu.”
Tiểu nhị ghi nhớ đồ ăn, lại hỏi: “Tiểu nương tử có muốn uống rượu không, rượu ở chỗ chúng ta đều được ủ lâu năm hết.”
Tuy rằng trong miệng rất thèm, nhưng hôm trước Khương Đường mới bị rơi xuống nước, không uống vẫn là tốt hơn: “Không cần rượu, chỉ cần hai món ăn này, thêm hai chén cơm nữa, nhanh lên một chút.”
Tiểu nhị: “Được.”
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, tiểu nhị liền bưng món thịt cua đầu sư tử lên. Chỉ có một đ ĩa nhỏ, bên trong có một viên thịt cua đầu sư tử lớn chừng nắm tay nhuộm nước sốt, mặt trên điểm sắc cam vàng của gạch cua. Bên cạnh có hai phần rau xanh, nước dùng thanh ngọt.
Khương Đường ngửi ngửi, thấy rất thơm.
Cơm cũng được đưa lên cùng với món thịt cua đầu sư tử, chén cũng chỉ to bằng bàn tay, Khương Đường mới thấy may mắn khi mình gọi hai chén cơm.
Nàng gắp một miếng thịt cua đầu sư tử nhỏ rồi cho vào miệng nhấm nháp, không giống như món thịt viên đầu sư tử kho tàu của nàng, món thịt này mềm mà không nhão, cắn một miếng trong miệng đầy nước sốt, béo ngậy nhưng không ngấy, ngoại trừ hương vị thịt heo còn có cả vị cua tươi ngon, các loại hương vị vào miệng giống như nhảy múa trên đầu lưỡi.
Gạch cua điểm bên trên cũng chảy ra, cái gì cũng ngon cả, chỉ là quá ít.
Ăn được nửa viên đầu sư tử, một món ăn khác cũng lên.
Món chim bồ câu sữa kho tàu này được nấu rất đậm đà, nước sốt mang theo vị ngọt, thịt chim bồ câu bên trong được hầm mềm rục, vừa vào miệng liền tan. Múc hai muỗng nước sốt chan vào cơm, trộn thịt chim bồ câu và thịt cua đầu sư tử lại, một miếng vừa có thịt heo vừa có thịt chim bồ câu.
Ăn thực sự quá ngon.
Hai món ăn hai chén cơm Khương Đường ăn trong ba mươi phút, ngay cả canh cũng không còn lại chút gì, ăn xong nàng gọi tiểu nhị tính tiền.
Tiểu nhị tửu lâu: “Hết cả là một lượng tám đồng tiền.”
Khương Đường nhìn đ ĩa trống không cùng xương chim bồ câu trước mặt, lại hỏi một lần nữa: “Bao nhiêu?”
Tiểu nhị tửu lâu cười: “Tiểu nương tử, tổng cộng một lượng tám đồng tiền.”
Một lượng tám đồng tiền, gần hai lượng bạc, đó chính là hai tháng nguyệt ngân của nàng. Trong khi thịt heo chỉ mười văn tiền một cân.
Khương Đường ngẩng đầu, cùng tiểu nhị tửu lâu bốn mắt nhìn nhau, tiểu nhị tửu lâu cười càng thêm hiền lành: “Tiểu nương tử?”
Ngoài việc quá ít, có một nhược điểm khác nữa là quá đắt. Khó khăn lắm mới được ra khỏi cửa, còn có thể gặp máy chém.
Khương Đường thịt đau lấy tiền từ trong hà bao ra, đếm đủ một lượng năm đồng tiền ba trăm đồng lẻ. Đi tới Ngũ Hương Cư mua điểm tâm còn có thể mỗi ngày một cái, ăn được vài ngày. Giờ thì hay rồi, đi ăn một bữa đã bay sạch.
Đi ra một chuyến đã tốn hết ba lượng bạc, tiêu tiền xong liền muốn đem bạc kiếm về.
Khương Đường nhớ rõ Bạch Vi nói làm thức ăn có thể bán cho nha hoàn gã sai vặt trong phủ, nàng lại mua mì gạo thịt rau, củi và than củi cũng mua không ít, lúc này mới trở về Hầu phủ.
Hai ngày nay mỗi ngày Lục Cẩm Dao đi xuống phòng hạ nhân ba bốn lần, thời gian còn lại vẫn nhìn chằm chằm cửa hàng điểm tâm.
Cửa hàng đã trang trí gần xong, sư phụ làm điểm tâm do Khương Đường đào tạo hiện giờ có thể thuận lợi làm được ba món điểm tâm là bánh khoai nghiền, bánh ngọt ngàn tầng, bánh bông lan xốp.
Ba món điểm tâm này đã giúp đỡ rất nhiều.
An Dương quận chúa ngày đó đưa tới dược liệu, Lục Cẩm Dao trả về một hộp điểm tâm làm tạ lễ. Tuy rằng không biểu hiện rõ ràng thích, nhưng sáng nay Lục Cẩm Dao lại sai người đưa một hộp, buổi chiều An vương phủ lập tức đáp lễ.
Mấy nhà khác cũng phái người đưa thiếp mời, quan hệ vẫn được duy trì rất tốt.
Khương Đường không xảy ra chuyện gì, màu xanh tím trên đầu gối Hoài Hề cũng dần dần tan đi, đối với Lục Cẩm Dao mà nói đây chính là chuyện tốt nhất.
Coi như là nhân họa đắc phúc, An Dương quận chúa thường phái người đến hỏi thăm tình hình của Khương Đường. Lục Cẩm Dao và An Dương quen biết, lúc này thậm chí còn có xu hướng trở thành bạn tâm giao.
Ngày đó nghe An Vương phi nói khẩu vị của An Dương không tốt lắm, Lục Cẩm Dao còn bảo Triệu đại nương đi An vương phủ một chuyến.
Triệu đại nương mang về không ít quà đáp lễ cùng phần thưởng, đáp lễ là cho Lục Cẩm Dao, một nắm hạt dưa vàng là cho bà ấy. Phần thưởng này là vì nể mặt Lục Cẩm Dao, cũng là vì mấy món ăn mà bà đã học được từ Khương Đường.
Nhìn vào mấy hạt dưa vàng này, Triệu đại nương cũng nuôi Khương Đường đến trắng trẻo mập mạp.
Nhìn hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, Lục Cẩm Dao cũng dần dần thả lỏng hơn, so sánh ra, chính viện lại không thoải mái như vậy.
Trịnh thị ngay cả tâm tư ăn điểm tâm cũng không có.
Mặc dù chưa làm rõ, nhưng Trịnh thị biết, hôn sự của Cố Kiến Sơn sợ là phải ngâm nước nóng rồi.
An Dương quận chúa sức khỏe kém, An Vương phi sẽ không đem hòn ngọc quý trên tay gả tới đây. Mà Yến Minh Song, làm ra chuyện như vậy càng không có khả năng gả tới đây.
Lại nói tiếp, trong lòng Trịnh thị cũng rất tức giận, đến đây ngắm hoa còn làm cho gà bay chó sủa. Bà ấy còn rất thích Khương Đường, đây là không xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện… Trịnh thị cũng cảm thấy đau lòng.
Trịnh thị có hai nữ nhi, hai nữ nhi đều gả xa.
Bà thích Lục Cẩm Dao là bởi vì Lục Cẩm Dao có phong phạm cùng khí độ làm chủ mẫu. Thích Khương Đường là bởi vì Khương Đường dụng tâm, tựa như nữ nhi ở bên cạnh hiếu thuận vậy.
Chọn con dâu vẫn phải giống như Lục Cẩm Dao có thể chống đỡ được tràng diện, Yến gia tiểu nương tử không được.
Buổi chiều Lục Cẩm Dao đi chính viện, Trịnh thị bảo Lục Cẩm Dao nhìn xem thử còn có tiểu nương tử nhà nào thích hợp làm tân nương: “Cho dù nhìn sợ cũng không kịp, ngũ đệ ngươi cuối tháng sẽ đi.”
Tính ra còn hai ba ngày nữa.
Nghe Trịnh thị nhắc tới Cố Kiến Sơn, thần sắc Lục Cẩm Dao không thay đổi: “Vậy thì con sẽ cẩn thận lưu ý.”
Trịnh thị hài lòng gật đầu, vừa chuyển lời liền quan tâm đ ến thân thể Lục Cẩm Dao: “Mấy ngày nay liên tục giày vò như vậy, thân thể con thế nào rồi?”
Lục Cẩm Dao cười đáp: “Phủ y chẩn mạch, nói là hết thảy đều tốt.”
Chỉ có mấy ngày đầu tháng lăn qua lăn lại, sau đó mỗi ngày ăn uống tốt, không còn khó chịu nữa. Hai ngày nay mặc dù bận rộn, nhưng cũng đi thêm vài bước, chỉ cần không va chạm sẽ không xảy ra chuyện.
Lại nói một hồi, mắt thấy sắp đến giờ cơm, Lục Cẩm Dao đúng lúc cáo lui.
Trên đường trở về Lục Cẩm Dao nhịn không được nghĩ, Cố Kiến Sơn muốn đi, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Nàng đoán Lý thái y là do Cố Kiến Sơn mời tới, nhưng Khương Đường đến nay vẫn chưa biết.
Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao muốn thử một lần.
Khương Đường vẫn luôn ở phòng hạ nhân.
Sân phòng hạ nhân thật lớn, vừa đến buổi tối càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Buổi tối Khương Đường lại uống một chén canh gà, nàng nằm gần ba ngày, buổi tối nhàn rỗi không có việc gì, ở trong phòng viết viết vẽ vẽ.
Buổi sáng khi nàng đi ra ngoài có suy nghĩ một chút về cửa hàng điểm tâm, cũng viết ra trước.
Dù sao cũng là cửa hàng của Lục Cẩm Dao, nếu cảm thấy hữu dụng thì đương nhiên là tốt nhất, nếu vô dụng coi như là giết thời gian.
Buổi sáng ở tửu lâu ăn cơm, cũng không biết giá cả, ăn xong mới hối hận vì sao không hỏi sớm một chút.
Ngũ Hương Cư cũng là như vậy, mỗi người đều biết điểm tâm rất đắt. Người nghèo chùn bước, nhưng điểm tâm đắt tiền còn phân ba bảy loại, căn bản không biết cái nào giá cao.
Chỉ cần chủ tiệm khen ngợi, người mua đồ kia cho dù không ăn không móc bạc, cũng ngượng ngùng cự tuyệt.
Lần đầu tiên có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng về lâu dài, người đến mua sắm dần dần cũng sẽ ít hơn.
Cứ công khai các loại sản phẩm cùng giá cả, người không biết chữ nhìn thấy biển hiệu cũng sẽ hỏi. Mua thuận tiện mà bán cũng thuận tiện.
Còn có một số ý tưởng để thúc đẩy bán hàng nữa, ví dụ như làm thẻ nạp tiền, người nạp tiền có thể mua điểm tâm với giá rẻ hơn một chút. Một lần nạp bao nhiêu tiền có thể tặng hộp điểm tâm, nếu ngon và cảm thấy đáng giá, đại đa số mọi người đều sẽ bỏ tiền vào đó.
Những thứ khác ví dụ như mua điểm tâm tặng những món quà nhỏ… Khương Đường viết kín cả một tờ giấy.
Viết xong, Khương Đường thổi giấy, gấp lại rồi đi tới chính viện.
Chính viện đèn đuốc sáng trưng, Bạch Vi nói đại nương tử cùng Tứ gia đang dùng cơm: “Sao ngươi lại tới đây, ban đêm gió lạnh, không sợ đau đầu à.”
Khương Đường nói: “Ta có việc muốn gặp đại nương tử, lát nữa ngươi đi vào giúp ta thông truyền một tiếng nhé. À Bạch Vi, ta có mua mì và gạo, lát nữa ngươi tính toán xem có bao nhiêu người muốn mua thức ăn, buổi tối ta sẽ làm.”
Bạch Vi gật đầu như giã tỏi: “Được, được.”
Khương Đường đi tới nhĩ phòng chờ Lục Cẩm Dao dùng cơm xong, qua khoảng một tiếng sau, Bạch Vi mới tới gọi nàng.
Bạch Vi: “Đại nương tử bảo ngươi tới thư phòng.”
Khương Đường đi theo Bạch Vi đến thư phòng, trên đường, Bạch Vi vừa đi vừa nói: “Hai ngày nay khẩu vị của Đại nương tử cũng tốt lắm, hôm qua Triệu đại nương đi An vương phủ một chuyến, được ban thưởng, trở về rất cao hứng. Ngày đó ngươi cũng nhìn thấy đấy, An Dương quận chúa thân thể không tốt. Ta nghe nói phu nhân hai ngày nay lại không ăn được…”
Bạch Vi biết rất nhiều chuyện, toàn bộ đều nói cho Khương Đường.
Khương Đường nhớ tới An Dương quận chúa đưa thuốc cho nàng, không biết có phải triệu chứng của nàng ấy có giống Trịnh thị không.
Khương Đường: “Ta biết rồi, đa tạ.”
Khương Đường cúi đầu vào phòng, đến bên cạnh Lục Cẩm Dao mới ngẩng đầu nhìn.
Lộ Trúc ở một bên hầu hạ bút mực, Khương Đường đầu tiên là hành lễ, mới đem thứ mình viết ra: “Đây là nô tỳ buổi chiều suy nghĩ, mời đại nương tử xem có tác dụng hay không.”
Lục Cẩm Dao khẽ thở dài: “Đã bảo ngươi dưỡng bệnh thật tốt, sao lại không nghe.”
Khương Đường: “Nô tỳ đã khỏe rồi.”