Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu - Trang 3

Chương 139



So sánh với phía dưới đài, vài vị hoàng tử đều trẻ trung khoẻ mạnh, dáng người đĩnh bạt. Nhỏ nhất thứ nhị thập tam hoàng tử, hiện giờ mới ba tuổi, tuổi tác tương đương với đám tôn tử của Vĩnh Ninh hầu, cùng nhỏ hơn An Khánh đế hơn năm mươi tuổi.
Vĩnh Ninh hầu không thể không cảm thán, người có thể không chịu thua, nhưng không thể không khuất phục tuổi già.
Trong buổi cung yến, Ngũ hoàng tử chúc An Khánh đế thân thể khoẻ mạnh, An Khánh đế cười cười uống một chung rượu.
Lục hoàng tử chúc thiên hạ trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, sau đó nói rất nhiều lời chúc An Khánh đế tùng hạc diên niên. Mấy vị hoàng tử còn lại cũng nâng chén, khí phách hăng hái, nhưng An Khánh đế cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy đứa nhi tử đều trưởng thành, đều ước ông ta thoái vị sớm một chút, ai có thể vui vẻ được chứ.
Triệu Cấu đã chết, tuy rằng đã gõ cho mỗi vị hoàng tử một hồi chuông cảnh báo, nhưng đối với bọn họ mà nói, hắn ta chết thì càng giúp bọn họ loại đi một đối thủ.
Đã qua vài tháng, suy cho cùng cũng không thể vì chuyện Triệu Cấu đã chết mà không làm ra hành động gì.
Ngôi vị hoàng đế chung quy cũng sẽ rơi xuống đám hoàng tử bọn họ, chắc chắn không thể để rơi vào tay ngoại thích, chỉ xem hươu chết về tay ai mà thôi.
Nhị hoàng tử Tam hoàng tử tuổi nhỏ chết non, Tứ hoàng tử bị ban chết, Bát hoàng tử vô tài lại là huynh đệ cùng một thân mẫu với Tứ hoàng tử nên đã bị lưu đày, hiện giờ chỉ có Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử là có bản lĩnh tranh giành.
Nếu An Khánh đế có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì mấy hoàng tử nhỏ tuổi khác vẫn có thể lên đài, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy An Khánh đế đã không còn được như trước kia.
Thân là nhi tử, tất nhiên sẽ hy vọng phụ thân phúc thọ an khang, nhưng nếu ai là người thừa kế ngôi vị thì cũng mong bản thân có thể tại vị lâu một chút.
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử một người năm nay hai mươi bảy, một người hai mươi bốn, cứ cho là có thể sống đến sáu chục, bảy chục tuổi thì còn có thể tại vị được bao lâu.
Vừa qua tuổi năm mươi là thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước.
Một buổi gia yến mà mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, An Khánh đế vẫn chưa dùng được mấy miếng cơm.
Nhưng cũng có nguyên nhân là thức ăn đã bị lạnh, Trịnh thị cũng không biết phải dùng như thế nào, bà cảm thấy ăn uống ở đây còn không sảng khoái bằng lúc ăn ở phòng bếp nhỏ, thời tiết như thế này rất thích hợp để ăn lẩu, một đám người tụ lại với nhau, ăn uống tự do tự tại.
Chờ ăn uống xong lại đến Trích Tinh Lâu xem pháo hoa đón giao thừa, để thể hiện dáng vẻ quân thần một nhà, đón giao thừa xong thì các đại thần, hoàng thân quốc thích mới lục tục về nhà.
Phải ngồi xe ngựa một hồi lâu mới về tới phủ, Trịnh thị rất muốn ngủ gật, nhưng thấy phu quân ngồi bên cạnh với bộ mặt trầm trọng,
Trịnh thị hỏi ông bị làm sao vậy, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu nói: “Hoàng Thượng già rồi.”
Trịnh thị nói: “Con người thì đều sẽ già đi.”
Đối với bà mà nói thì chuyện tuổi tác này cũng chẳng có gì, giống như ở Hầu phủ, Vĩnh Ninh hầu năm nay đã bốn mươi chín, qua hai năm nữa là nên phân gia, không thể bởi vì muốn nhìn bọn nhỏ giúp đỡ lẫn nhau mà miễn cưỡng bắt bọn chúng ở chung một chỗ.
Đặc biệt là sau khi thành thân ai cũng sẽ có tâm tư riêng của mình.
Trịnh thị dự định chờ Cố Kiến Sơn thành thân xong rồi mới phân gia, không thể tiếp tục kéo dài, như vậy thì không thể nào yên tâm được.
Hàn thị nhiều tính toán, cũng muốn nhiều thứ, một ngày không phân gia thì tâm tư của nàng ta càng lạc tới những chỗ không nên.
Hai hài tử thiếp thất vẫn tương đối an phận, nhưng tức phụ của lão Tứ quá thông minh.
Thời gian càng lâu thì khác biệt sẽ càng lớn, phân gia sớm một chút thì tốt hơn.
Vĩnh Ninh hầu bật cười nói: “Phu nhân nói rất đúng.”
Chẳng qua, càng là như vậy lại càng không muốn thoái vị, nhưng cũng đâu có ai tình nguyện giết chết hài tử của mình.
Phụ tử thiên gia quả thật là khó làm.
Xe ngựa lộc cộc về tới phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc bọn họ trở về thì các viện đều đã ngủ hết, năm mới đã bắt đầu, toàn bộ Hầu phủ vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có Hàn thị còn chống đỡ chờ hai người trở về, không giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt.
Thời gian này cũng khiến Hàn thị hao gầy không ít, nàng ta vẫn luôn bận rộn chuyện của Hầu phủ.
Trịnh thị có chút cảm động, kêu Hàn thị nhanh chóng về nghỉ ngơi, bà và Vĩnh Ninh hầu cũng muốn trở về ngủ.
Mùng một tết, các nhà các hộ không đi thăm thân thích bằng hữu, đều dành thời gian ở bên cạnh người nhà.
Nghỉ đông được mấy ngày, chỉ có Cố Kiến Châu là đem công việc về nhà làm, mấy người khác đều tương đối rảnh rỗi.
Trịnh thị nhìn ngắm đám tôn tử tôn nữ, lại tới Yến Kỉ Đường thăm Chiêu ca nhi gần tròn một tháng, ngày nào bà cũng phải qua thăm.
Mùng hai tết là ngày các tức phụ đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.
Hàn thị và các tức phụ khác đều phải đi, chỉ có Lục Cẩm Dao còn chưa ở cữ xong, đến mùng bốn tết Chiêu ca nhi mới đầy tháng, tiệc đầy tháng sẽ tổ chức vào ngày mùng năm, nàng ấy và Cố Kiến Châu đã thương lượng chờ đến mùng sáu sẽ trở về.
Trịnh thị ngại thời tiết hiện tại quá lạnh, không tính làm lớn, chỉ mời bằng hữu thân thích tới tham gia cho náo nhiệt là được, không cần mời quá nhiều người, ngoại trừ những người có quan hệ với Hầu phủ, những người khác đều do Lục Cẩm Dao tự làm chủ.
Nếu đã cho Lục Cẩm Dao làm chủ, Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ gửi thiệp cho Khương Đường.
Vừa lúc đầu năm tiệm lẩu còn chưa mở cửa kinh doanh, Khương Đường chắc sẽ có thời gian rảnh.
Lục Cẩm Dao sai Lộ Trúc đưa danh sách khách mời qua cho Trịnh thị, Trịnh thị nhưng cũng không nói gì, những chuyện khác bao gồm bàn tiệc, tiếp khách đều giao cho Hàn thị xử lý.
Hàn thị cũng phân phó xuống dưới như trước kia, lựa lúc không có ai lại nói với Tư Hà: “Đã nói là không làm lớn, thế mà lại còn xa hoa lãng phí hơn mấy bữa tiệc lớn.”
Bạc sử dụng cho tiệc trăng tròn là bạc trong quỹ chung, cũng không phải bạc của nàng ta.
Làm tương tự như trước thì cũng đã tốn hết mấy trăm lượng.
Tư Hà khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân yên tâm, chờ đại thiếu gia lấy được công danh, tiệc rượu chắc chắn sẽ càng long trọng hơn không phải sao.”
Hàn thị biết phu quân không đáng tin cậy, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa nhi tử, nghe như thế cũng cười hài lòng: “Nói như vậy cũng đúng.”
Chẳng qua, nàng ta vẫn hy vọng Cố Kiến Phong có chí cầu tiến một chút, chứ không phải cứ cảm thấy ở Hồng Lư Tự cũng được. Ở Hồng Lư Tự thì làm gì có đường nào đi, nếu có biện pháp điều chuyển đến nơi khác thì tốt rồi.
Hàn thị dự tính lúc về nhà mẹ đẻ sẽ hỏi thăm một chút, phụ thân nàng ta là quan lớn, chắc chắn sẽ có cách.
Mùng hai tết, Khương Đường vẫn ru rú trong nhà.
Nàng nghiên cứu mấy thực đơn mới, sau khi làm được bánh tart trứng thì sẽ đưa qua Cẩm Đường Cư, để Cẩm Đường Cư thêm vào thực đơn điểm tâm mới.
Thuận tiện có thể đến Cẩm Đường Cư lấy hoa hồng, hiện tại nàng đã có mấy món điểm tâm được chia hoa hồng ở Cẩm Đường Cư.
Hoa hồng trong mười hai tháng, Khương Đường thu được tổng cộng ba trăm hai mươi lượng bạc, tính thêm hoa hồng từ quán lẩu và các sạp ăn vặt, tháng này Khương Đường đã tích góp được năm trăm sáu mươi lượng bạc.
Bánh nướng trứng chảy bán rất chạy, chỉ cần hộp quà có đóng gói bánh nướng trứng chảy của Khương Đường thì đều rất đắt hàng. Lượng tiêu thụ trà sữa cùng pudding cũng không tệ, chưởng quầy nói các tiểu nương tử rất thích cái này, lại bỏ thêm trôi nước nhân đậu đỏ vào, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều thích uống.
Hơn nữa thứ này còn có vị trà nhàn nhạt, người Ngự Triều rất thích uống trà, trà sữa cũng là trà, có vị trà, hương vị ngọt thanh nên mới bán rất chạy.
Nhưng trà sữa chỉ mới bán được nửa tháng mà đã có không ít cửa hàng điểm tâm bán cái này.
Nấu một nồi to mà bán một bát cũng chẳng được bao nhiêu bạc.
Trương chưởng quầy khó xử nói: “Cái này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, ngoại trừ lá trà không giống nhau, hương vị bên ngoài bán cũng không khác chúng ta là bao, cũng không còn cách nào, dù gì cũng không thể giữ chặt không cho người khác làm đúng không.”
Trà sữa của Cẩm Đường Cư làm khá tốn công, đầu tiên là phải rang trà, ở chỗ khác xem ra cũng chỉ nhúng thẳng trà vào nấu trung với sữa bò, sau đó sẽ lược bỏ xác trà, Trương chưởng quầy uống thử thấy cũng không khác gì mấy.
Bọn họ thêm đậu tán nhuyễn, người khác cũng thêm, bọn họ thêm bánh trôi nhỏ, người khác cũng vậy, giá cả lại còn rẻ hơn Cẩm Đường Cư.
Trương chưởng quầy nói: “Cô nương xem phần hoa hồng này, cũng là nhờ mấy ngày đầu tiên kiếm được khá nhiều, sau này sẽ càng ngày càng ít.”
Khương Đường nói: “Nghĩ cách dự trữ một ít băng, chúng ta chờ đến mùa hè sẽ bán trà sữa đá bào.”
Ngoại trừ trà sữa đá bào thì còn có mấy loại trà hoa quả đá bào mát lạnh khác, đến lúc đó không lo không bán được.
Chỉ cần Cẩm Đường Cư có thể cho ra điểm tâm và đồ uống mới nhất là được, làm ăn buôn bán không thể chỉ ăn thịt một mình, cũng phải để người khác húp được chút canh, bằng không sẽ rất khó kinh doanh.
Trương chưởng quầy cảm thấy có lý, nhà người khác nhất định sẽ không nghĩ tới việc lấy băng ra bán: “Cô nương thật là thông minh, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Đầu năm vẫn còn lạnh hơn một tháng, vừa lúc đóng băng.
Khương Đường hỏi thăm cách xây dựng hầm băng, Trương chưởng quầy nói: “Cái này tốn công lại phí bạc, nếu bên này muốn xây hầm băng thì để tiểu nhân đi nói với đại nương tử một tiếng, để chỗ này trữ băng, đến lúc đó đưa đến cho cô nương là được.”
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Trương chưởng quầy vẫn có thể làm chủ.
Khương Đường cười nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Nếu có thể bớt được việc thì có ai mà không muốn.
Tốn mất hai ngày chỉ nhóm sư phó làm điểm tâm cách làm bánh tart trứng, đã tới ngày mùng bốn, Khương Đường lập tức chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Cố Ninh Chiêu.
Tiệc đầy tháng không giống lễ tắm ba ngày, lúc này là lúc tặng lễ vật và ăn tiệc, Lục Cẩm Dao đã ở cữ xong, lúc này có thể ra tiếp đãi khách nhân, nhưng cũng không ôm Chiêu ca nhi ra ngoài vì trời vẫn còn lạnh.
Khương Đường tặng lễ vật rồi ở lại dùng cơm trưa.
Lúc về đến nhà lại thấy lái buôn đã chờ ở cửa, lái buôn mặc áo bông dày cộm, trong tay còn cầm một cái tẩu thuốc.
Mặt hơi trắng, thấy Khương Đường thì chép miệng: “Chó ngươi nuôi không tệ chút nào, ta còn chưa vào trong mà đã cách một cách cửa sủa hơn ba mươi phút.”
Lái buôn trêu ghẹo hai câu, lại nói: “Ta qua đây là vì chuyện của thôn trang, có một cái thôn trang rộng ba mươi bảy mẫu, ở thành nam, một mẫu đất giá ba mươi hai lượng bạc, đã là giá thấp rồi, bình thường một mẫu như vậy cũng hết ba mươi tư lượng. Nhưng mà lại lớn hơn thôn trang mà cô nương yêu cầu gấp đôi, còn về giá cả, chủ đất ra giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, còn bớt cho cô nương số lẻ, không thể thương lượng được nữa đâu.”
Đây là thôn trang nhỏ nhất trong tay hắn, còn mấy mảnh lớn khác hắn chưa để Khương Đường xem.
Một ngàn một trăm chín mươi lượng không phải là con số nhỏ, lái buôn cũng không biết Khương Đường có trả nổi hay không, suy cho cùng giá cả cũng đã thấp rồi, nếu không phải người bán cần dùng bạc gấp thì cũng sẽ không bán rẻ như vậy.
Từ tháng chín Khương Đường đã mua tòa nhà này từ chỗ hắn, hơn bảy trăm lượng, tháng mười một năm trước đã hỏi thăm thôn trang, lúc ấy đã ra giá hơn bảy trăm lượng bạc.
Ngắn ngủn một tháng, nàng có thể tích góp được hơn năm trăm lượng sao.
Lái buôn cũng biết Khương Đường mở tiệm lẩu, kinh doanh không tệ, nhưng một tháng có thể kiếm được năm trăm lượng bạc không, còn có thể kiếm được nhiều hơn việc mua bán nhà đất như hắn sao.
Tháng này Khương Đường phải tiêu nhiều thứ, quà tết cho các nhà, bất quá cũng là có qua có lại, chỉ là đổi bạc thành đồ vật mà thôi.
Hầu phủ, Yến Kỉ Đường, còn có mấy vị đại thần.
Còn có tiệc tắm ba ngày, tiệc đầy tháng của Chiêu ca nhi, tháng này cũng đã tiêu hơn năm mươi lượng.
Trong tay nàng ấy bây giờ cũng có đâu đó một ngàn ba trăm lượng, thôn trang có giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, hơn nữa vẫn còn thuế phí, chút bạc ấy giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Nàng còn muốn mở cửa hàng, sợ có việc cần dùng gấp.
Khương Đường có chút do dự, mua thôn trang rồi là nàng sẽ không còn thừa bao nhiêu bạc, đầu năm chuyện kinh doanh của cửa hàng điểm tâm chắc chắn sẽ không tốt, rốt cuộc lúc ăn tết đã mua không ít điểm tâm, không thể ăn hết nhanh như vậy.
Ngoại trừ những người vô cùng giàu có, còn lại đều chờ ăn hết rồi mới tính tiếp.
Thời điểm ăn tết người ta cũng đã được ăn thịt cá, người đến tiệm lẩu cũng không nhiều lắm. Nhưng thôn trang tốt không đợi người, Khương Đường sợ mình do dự sẽ để mất thôn trang vào tay người khác.
Nàng vốn tính đợi hết tháng chạp rồi mới mua, nhưng là bên này lại không chờ được.
Khương Đường rối rắm một lúc rồi cũng đưa ra chủ ý: “Để ta đến xem đã, nếu thấy thích hợp thì sẽ quyết định.”
Lái buôn gật đầu: “Nhanh nhanh đến xem đi.”
Suốt dọc đường đi lái buôn đều đã nói hết ưu điểm và khuyết điểm của thôn trang, Khương Đường nghe xong, thấy đây không phải là ruộng nước, không thể trồng lúa, cũng không có hồ nước, cái này chắc chắn sẽ kém hơn các thôn trang lớn.
Bất quá thôn trang này lại ở thượng du con sông, không cần lo lắng khô hạn, mà điểm tốt của nó chính là ngăn nắp, ngoại trừ lúa nước thì muốn trồng cái gì cũng được.
Tiền nào của nấy, Khương Đường cũng đã có suy tính của mình.
Tốn hơn một canh giờ mới tới thôn trang, lời của lái buôn quả không sai.
Trời đã vào đông, thôn trang đều là một mảnh hoang vu, trong thôn trang cũng có mấy nông hộ, đến lúc Khương Đường muốn trồng trọt thì cứ trực tiếp thuê bọn họ là được.So sánh với phía dưới đài, vài vị hoàng tử đều trẻ trung khoẻ mạnh, dáng người đĩnh bạt. Nhỏ nhất thứ nhị thập tam hoàng tử, hiện giờ mới ba tuổi, tuổi tác tương đương với đám tôn tử của Vĩnh Ninh hầu, cùng nhỏ hơn An Khánh đế hơn năm mươi tuổi.
Vĩnh Ninh hầu không thể không cảm thán, người có thể không chịu thua, nhưng không thể không khuất phục tuổi già.
Trong buổi cung yến, Ngũ hoàng tử chúc An Khánh đế thân thể khoẻ mạnh, An Khánh đế cười cười uống một chung rượu.
Lục hoàng tử chúc thiên hạ trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, sau đó nói rất nhiều lời chúc An Khánh đế tùng hạc diên niên. Mấy vị hoàng tử còn lại cũng nâng chén, khí phách hăng hái, nhưng An Khánh đế cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy đứa nhi tử đều trưởng thành, đều ước ông ta thoái vị sớm một chút, ai có thể vui vẻ được chứ.
Triệu Cấu đã chết, tuy rằng đã gõ cho mỗi vị hoàng tử một hồi chuông cảnh báo, nhưng đối với bọn họ mà nói, hắn ta chết thì càng giúp bọn họ loại đi một đối thủ.
Đã qua vài tháng, suy cho cùng cũng không thể vì chuyện Triệu Cấu đã chết mà không làm ra hành động gì.
Ngôi vị hoàng đế chung quy cũng sẽ rơi xuống đám hoàng tử bọn họ, chắc chắn không thể để rơi vào tay ngoại thích, chỉ xem hươu chết về tay ai mà thôi.
Nhị hoàng tử Tam hoàng tử tuổi nhỏ chết non, Tứ hoàng tử bị ban chết, Bát hoàng tử vô tài lại là huynh đệ cùng một thân mẫu với Tứ hoàng tử nên đã bị lưu đày, hiện giờ chỉ có Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử là có bản lĩnh tranh giành.
Nếu An Khánh đế có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì mấy hoàng tử nhỏ tuổi khác vẫn có thể lên đài, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy An Khánh đế đã không còn được như trước kia.
Thân là nhi tử, tất nhiên sẽ hy vọng phụ thân phúc thọ an khang, nhưng nếu ai là người thừa kế ngôi vị thì cũng mong bản thân có thể tại vị lâu một chút.
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử một người năm nay hai mươi bảy, một người hai mươi bốn, cứ cho là có thể sống đến sáu chục, bảy chục tuổi thì còn có thể tại vị được bao lâu.
Vừa qua tuổi năm mươi là thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước.
Một buổi gia yến mà mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, An Khánh đế vẫn chưa dùng được mấy miếng cơm.
Nhưng cũng có nguyên nhân là thức ăn đã bị lạnh, Trịnh thị cũng không biết phải dùng như thế nào, bà cảm thấy ăn uống ở đây còn không sảng khoái bằng lúc ăn ở phòng bếp nhỏ, thời tiết như thế này rất thích hợp để ăn lẩu, một đám người tụ lại với nhau, ăn uống tự do tự tại.
Chờ ăn uống xong lại đến Trích Tinh Lâu xem pháo hoa đón giao thừa, để thể hiện dáng vẻ quân thần một nhà, đón giao thừa xong thì các đại thần, hoàng thân quốc thích mới lục tục về nhà.
Phải ngồi xe ngựa một hồi lâu mới về tới phủ, Trịnh thị rất muốn ngủ gật, nhưng thấy phu quân ngồi bên cạnh với bộ mặt trầm trọng,
Trịnh thị hỏi ông bị làm sao vậy, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu nói: “Hoàng Thượng già rồi.”
Trịnh thị nói: “Con người thì đều sẽ già đi.”
Đối với bà mà nói thì chuyện tuổi tác này cũng chẳng có gì, giống như ở Hầu phủ, Vĩnh Ninh hầu năm nay đã bốn mươi chín, qua hai năm nữa là nên phân gia, không thể bởi vì muốn nhìn bọn nhỏ giúp đỡ lẫn nhau mà miễn cưỡng bắt bọn chúng ở chung một chỗ.
Đặc biệt là sau khi thành thân ai cũng sẽ có tâm tư riêng của mình.
Trịnh thị dự định chờ Cố Kiến Sơn thành thân xong rồi mới phân gia, không thể tiếp tục kéo dài, như vậy thì không thể nào yên tâm được.
Hàn thị nhiều tính toán, cũng muốn nhiều thứ, một ngày không phân gia thì tâm tư của nàng ta càng lạc tới những chỗ không nên.
Hai hài tử thiếp thất vẫn tương đối an phận, nhưng tức phụ của lão Tứ quá thông minh.
Thời gian càng lâu thì khác biệt sẽ càng lớn, phân gia sớm một chút thì tốt hơn.
Vĩnh Ninh hầu bật cười nói: “Phu nhân nói rất đúng.”
Chẳng qua, càng là như vậy lại càng không muốn thoái vị, nhưng cũng đâu có ai tình nguyện giết chết hài tử của mình.
Phụ tử thiên gia quả thật là khó làm.
Xe ngựa lộc cộc về tới phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc bọn họ trở về thì các viện đều đã ngủ hết, năm mới đã bắt đầu, toàn bộ Hầu phủ vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có Hàn thị còn chống đỡ chờ hai người trở về, không giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt.
Thời gian này cũng khiến Hàn thị hao gầy không ít, nàng ta vẫn luôn bận rộn chuyện của Hầu phủ.
Trịnh thị có chút cảm động, kêu Hàn thị nhanh chóng về nghỉ ngơi, bà và Vĩnh Ninh hầu cũng muốn trở về ngủ.
Mùng một tết, các nhà các hộ không đi thăm thân thích bằng hữu, đều dành thời gian ở bên cạnh người nhà.
Nghỉ đông được mấy ngày, chỉ có Cố Kiến Châu là đem công việc về nhà làm, mấy người khác đều tương đối rảnh rỗi.
Trịnh thị nhìn ngắm đám tôn tử tôn nữ, lại tới Yến Kỉ Đường thăm Chiêu ca nhi gần tròn một tháng, ngày nào bà cũng phải qua thăm.
Mùng hai tết là ngày các tức phụ đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.
Hàn thị và các tức phụ khác đều phải đi, chỉ có Lục Cẩm Dao còn chưa ở cữ xong, đến mùng bốn tết Chiêu ca nhi mới đầy tháng, tiệc đầy tháng sẽ tổ chức vào ngày mùng năm, nàng ấy và Cố Kiến Châu đã thương lượng chờ đến mùng sáu sẽ trở về.
Trịnh thị ngại thời tiết hiện tại quá lạnh, không tính làm lớn, chỉ mời bằng hữu thân thích tới tham gia cho náo nhiệt là được, không cần mời quá nhiều người, ngoại trừ những người có quan hệ với Hầu phủ, những người khác đều do Lục Cẩm Dao tự làm chủ.
Nếu đã cho Lục Cẩm Dao làm chủ, Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ gửi thiệp cho Khương Đường.
Vừa lúc đầu năm tiệm lẩu còn chưa mở cửa kinh doanh, Khương Đường chắc sẽ có thời gian rảnh.
Lục Cẩm Dao sai Lộ Trúc đưa danh sách khách mời qua cho Trịnh thị, Trịnh thị nhưng cũng không nói gì, những chuyện khác bao gồm bàn tiệc, tiếp khách đều giao cho Hàn thị xử lý.
Hàn thị cũng phân phó xuống dưới như trước kia, lựa lúc không có ai lại nói với Tư Hà: “Đã nói là không làm lớn, thế mà lại còn xa hoa lãng phí hơn mấy bữa tiệc lớn.”
Bạc sử dụng cho tiệc trăng tròn là bạc trong quỹ chung, cũng không phải bạc của nàng ta.
Làm tương tự như trước thì cũng đã tốn hết mấy trăm lượng.
Tư Hà khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân yên tâm, chờ đại thiếu gia lấy được công danh, tiệc rượu chắc chắn sẽ càng long trọng hơn không phải sao.”
Hàn thị biết phu quân không đáng tin cậy, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa nhi tử, nghe như thế cũng cười hài lòng: “Nói như vậy cũng đúng.”
Chẳng qua, nàng ta vẫn hy vọng Cố Kiến Phong có chí cầu tiến một chút, chứ không phải cứ cảm thấy ở Hồng Lư Tự cũng được. Ở Hồng Lư Tự thì làm gì có đường nào đi, nếu có biện pháp điều chuyển đến nơi khác thì tốt rồi.
Hàn thị dự tính lúc về nhà mẹ đẻ sẽ hỏi thăm một chút, phụ thân nàng ta là quan lớn, chắc chắn sẽ có cách.
Mùng hai tết, Khương Đường vẫn ru rú trong nhà.
Nàng nghiên cứu mấy thực đơn mới, sau khi làm được bánh tart trứng thì sẽ đưa qua Cẩm Đường Cư, để Cẩm Đường Cư thêm vào thực đơn điểm tâm mới.
Thuận tiện có thể đến Cẩm Đường Cư lấy hoa hồng, hiện tại nàng đã có mấy món điểm tâm được chia hoa hồng ở Cẩm Đường Cư.
Hoa hồng trong mười hai tháng, Khương Đường thu được tổng cộng ba trăm hai mươi lượng bạc, tính thêm hoa hồng từ quán lẩu và các sạp ăn vặt, tháng này Khương Đường đã tích góp được năm trăm sáu mươi lượng bạc.
Bánh nướng trứng chảy bán rất chạy, chỉ cần hộp quà có đóng gói bánh nướng trứng chảy của Khương Đường thì đều rất đắt hàng. Lượng tiêu thụ trà sữa cùng pudding cũng không tệ, chưởng quầy nói các tiểu nương tử rất thích cái này, lại bỏ thêm trôi nước nhân đậu đỏ vào, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều thích uống.
Hơn nữa thứ này còn có vị trà nhàn nhạt, người Ngự Triều rất thích uống trà, trà sữa cũng là trà, có vị trà, hương vị ngọt thanh nên mới bán rất chạy.
Nhưng trà sữa chỉ mới bán được nửa tháng mà đã có không ít cửa hàng điểm tâm bán cái này.
Nấu một nồi to mà bán một bát cũng chẳng được bao nhiêu bạc.
Trương chưởng quầy khó xử nói: “Cái này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, ngoại trừ lá trà không giống nhau, hương vị bên ngoài bán cũng không khác chúng ta là bao, cũng không còn cách nào, dù gì cũng không thể giữ chặt không cho người khác làm đúng không.”
Trà sữa của Cẩm Đường Cư làm khá tốn công, đầu tiên là phải rang trà, ở chỗ khác xem ra cũng chỉ nhúng thẳng trà vào nấu trung với sữa bò, sau đó sẽ lược bỏ xác trà, Trương chưởng quầy uống thử thấy cũng không khác gì mấy.
Bọn họ thêm đậu tán nhuyễn, người khác cũng thêm, bọn họ thêm bánh trôi nhỏ, người khác cũng vậy, giá cả lại còn rẻ hơn Cẩm Đường Cư.
Trương chưởng quầy nói: “Cô nương xem phần hoa hồng này, cũng là nhờ mấy ngày đầu tiên kiếm được khá nhiều, sau này sẽ càng ngày càng ít.”
Khương Đường nói: “Nghĩ cách dự trữ một ít băng, chúng ta chờ đến mùa hè sẽ bán trà sữa đá bào.”
Ngoại trừ trà sữa đá bào thì còn có mấy loại trà hoa quả đá bào mát lạnh khác, đến lúc đó không lo không bán được.
Chỉ cần Cẩm Đường Cư có thể cho ra điểm tâm và đồ uống mới nhất là được, làm ăn buôn bán không thể chỉ ăn thịt một mình, cũng phải để người khác húp được chút canh, bằng không sẽ rất khó kinh doanh.
Trương chưởng quầy cảm thấy có lý, nhà người khác nhất định sẽ không nghĩ tới việc lấy băng ra bán: “Cô nương thật là thông minh, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Đầu năm vẫn còn lạnh hơn một tháng, vừa lúc đóng băng.
Khương Đường hỏi thăm cách xây dựng hầm băng, Trương chưởng quầy nói: “Cái này tốn công lại phí bạc, nếu bên này muốn xây hầm băng thì để tiểu nhân đi nói với đại nương tử một tiếng, để chỗ này trữ băng, đến lúc đó đưa đến cho cô nương là được.”
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Trương chưởng quầy vẫn có thể làm chủ.
Khương Đường cười nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Nếu có thể bớt được việc thì có ai mà không muốn.
Tốn mất hai ngày chỉ nhóm sư phó làm điểm tâm cách làm bánh tart trứng, đã tới ngày mùng bốn, Khương Đường lập tức chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Cố Ninh Chiêu.
Tiệc đầy tháng không giống lễ tắm ba ngày, lúc này là lúc tặng lễ vật và ăn tiệc, Lục Cẩm Dao đã ở cữ xong, lúc này có thể ra tiếp đãi khách nhân, nhưng cũng không ôm Chiêu ca nhi ra ngoài vì trời vẫn còn lạnh.
Khương Đường tặng lễ vật rồi ở lại dùng cơm trưa.
Lúc về đến nhà lại thấy lái buôn đã chờ ở cửa, lái buôn mặc áo bông dày cộm, trong tay còn cầm một cái tẩu thuốc.
Mặt hơi trắng, thấy Khương Đường thì chép miệng: “Chó ngươi nuôi không tệ chút nào, ta còn chưa vào trong mà đã cách một cách cửa sủa hơn ba mươi phút.”
Lái buôn trêu ghẹo hai câu, lại nói: “Ta qua đây là vì chuyện của thôn trang, có một cái thôn trang rộng ba mươi bảy mẫu, ở thành nam, một mẫu đất giá ba mươi hai lượng bạc, đã là giá thấp rồi, bình thường một mẫu như vậy cũng hết ba mươi tư lượng. Nhưng mà lại lớn hơn thôn trang mà cô nương yêu cầu gấp đôi, còn về giá cả, chủ đất ra giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, còn bớt cho cô nương số lẻ, không thể thương lượng được nữa đâu.”
Đây là thôn trang nhỏ nhất trong tay hắn, còn mấy mảnh lớn khác hắn chưa để Khương Đường xem.
Một ngàn một trăm chín mươi lượng không phải là con số nhỏ, lái buôn cũng không biết Khương Đường có trả nổi hay không, suy cho cùng giá cả cũng đã thấp rồi, nếu không phải người bán cần dùng bạc gấp thì cũng sẽ không bán rẻ như vậy.
Từ tháng chín Khương Đường đã mua tòa nhà này từ chỗ hắn, hơn bảy trăm lượng, tháng mười một năm trước đã hỏi thăm thôn trang, lúc ấy đã ra giá hơn bảy trăm lượng bạc.
Ngắn ngủn một tháng, nàng có thể tích góp được hơn năm trăm lượng sao.
Lái buôn cũng biết Khương Đường mở tiệm lẩu, kinh doanh không tệ, nhưng một tháng có thể kiếm được năm trăm lượng bạc không, còn có thể kiếm được nhiều hơn việc mua bán nhà đất như hắn sao.
Tháng này Khương Đường phải tiêu nhiều thứ, quà tết cho các nhà, bất quá cũng là có qua có lại, chỉ là đổi bạc thành đồ vật mà thôi.
Hầu phủ, Yến Kỉ Đường, còn có mấy vị đại thần.
Còn có tiệc tắm ba ngày, tiệc đầy tháng của Chiêu ca nhi, tháng này cũng đã tiêu hơn năm mươi lượng.
Trong tay nàng ấy bây giờ cũng có đâu đó một ngàn ba trăm lượng, thôn trang có giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, hơn nữa vẫn còn thuế phí, chút bạc ấy giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Nàng còn muốn mở cửa hàng, sợ có việc cần dùng gấp.
Khương Đường có chút do dự, mua thôn trang rồi là nàng sẽ không còn thừa bao nhiêu bạc, đầu năm chuyện kinh doanh của cửa hàng điểm tâm chắc chắn sẽ không tốt, rốt cuộc lúc ăn tết đã mua không ít điểm tâm, không thể ăn hết nhanh như vậy.
Ngoại trừ những người vô cùng giàu có, còn lại đều chờ ăn hết rồi mới tính tiếp.
Thời điểm ăn tết người ta cũng đã được ăn thịt cá, người đến tiệm lẩu cũng không nhiều lắm. Nhưng thôn trang tốt không đợi người, Khương Đường sợ mình do dự sẽ để mất thôn trang vào tay người khác.
Nàng vốn tính đợi hết tháng chạp rồi mới mua, nhưng là bên này lại không chờ được.
Khương Đường rối rắm một lúc rồi cũng đưa ra chủ ý: “Để ta đến xem đã, nếu thấy thích hợp thì sẽ quyết định.”
Lái buôn gật đầu: “Nhanh nhanh đến xem đi.”
Suốt dọc đường đi lái buôn đều đã nói hết ưu điểm và khuyết điểm của thôn trang, Khương Đường nghe xong, thấy đây không phải là ruộng nước, không thể trồng lúa, cũng không có hồ nước, cái này chắc chắn sẽ kém hơn các thôn trang lớn.
Bất quá thôn trang này lại ở thượng du con sông, không cần lo lắng khô hạn, mà điểm tốt của nó chính là ngăn nắp, ngoại trừ lúa nước thì muốn trồng cái gì cũng được.
Tiền nào của nấy, Khương Đường cũng đã có suy tính của mình.
Tốn hơn một canh giờ mới tới thôn trang, lời của lái buôn quả không sai.
Trời đã vào đông, thôn trang đều là một mảnh hoang vu, trong thôn trang cũng có mấy nông hộ, đến lúc Khương Đường muốn trồng trọt thì cứ trực tiếp thuê bọn họ là được.So sánh với phía dưới đài, vài vị hoàng tử đều trẻ trung khoẻ mạnh, dáng người đĩnh bạt. Nhỏ nhất thứ nhị thập tam hoàng tử, hiện giờ mới ba tuổi, tuổi tác tương đương với đám tôn tử của Vĩnh Ninh hầu, cùng nhỏ hơn An Khánh đế hơn năm mươi tuổi.
Vĩnh Ninh hầu không thể không cảm thán, người có thể không chịu thua, nhưng không thể không khuất phục tuổi già.
Trong buổi cung yến, Ngũ hoàng tử chúc An Khánh đế thân thể khoẻ mạnh, An Khánh đế cười cười uống một chung rượu.
Lục hoàng tử chúc thiên hạ trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, sau đó nói rất nhiều lời chúc An Khánh đế tùng hạc diên niên. Mấy vị hoàng tử còn lại cũng nâng chén, khí phách hăng hái, nhưng An Khánh đế cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy đứa nhi tử đều trưởng thành, đều ước ông ta thoái vị sớm một chút, ai có thể vui vẻ được chứ.
Triệu Cấu đã chết, tuy rằng đã gõ cho mỗi vị hoàng tử một hồi chuông cảnh báo, nhưng đối với bọn họ mà nói, hắn ta chết thì càng giúp bọn họ loại đi một đối thủ.
Đã qua vài tháng, suy cho cùng cũng không thể vì chuyện Triệu Cấu đã chết mà không làm ra hành động gì.
Ngôi vị hoàng đế chung quy cũng sẽ rơi xuống đám hoàng tử bọn họ, chắc chắn không thể để rơi vào tay ngoại thích, chỉ xem hươu chết về tay ai mà thôi.
Nhị hoàng tử Tam hoàng tử tuổi nhỏ chết non, Tứ hoàng tử bị ban chết, Bát hoàng tử vô tài lại là huynh đệ cùng một thân mẫu với Tứ hoàng tử nên đã bị lưu đày, hiện giờ chỉ có Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử là có bản lĩnh tranh giành.
Nếu An Khánh đế có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì mấy hoàng tử nhỏ tuổi khác vẫn có thể lên đài, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy An Khánh đế đã không còn được như trước kia.
Thân là nhi tử, tất nhiên sẽ hy vọng phụ thân phúc thọ an khang, nhưng nếu ai là người thừa kế ngôi vị thì cũng mong bản thân có thể tại vị lâu một chút.
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử một người năm nay hai mươi bảy, một người hai mươi bốn, cứ cho là có thể sống đến sáu chục, bảy chục tuổi thì còn có thể tại vị được bao lâu.
Vừa qua tuổi năm mươi là thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước.
Một buổi gia yến mà mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, An Khánh đế vẫn chưa dùng được mấy miếng cơm.
Nhưng cũng có nguyên nhân là thức ăn đã bị lạnh, Trịnh thị cũng không biết phải dùng như thế nào, bà cảm thấy ăn uống ở đây còn không sảng khoái bằng lúc ăn ở phòng bếp nhỏ, thời tiết như thế này rất thích hợp để ăn lẩu, một đám người tụ lại với nhau, ăn uống tự do tự tại.
Chờ ăn uống xong lại đến Trích Tinh Lâu xem pháo hoa đón giao thừa, để thể hiện dáng vẻ quân thần một nhà, đón giao thừa xong thì các đại thần, hoàng thân quốc thích mới lục tục về nhà.
Phải ngồi xe ngựa một hồi lâu mới về tới phủ, Trịnh thị rất muốn ngủ gật, nhưng thấy phu quân ngồi bên cạnh với bộ mặt trầm trọng,
Trịnh thị hỏi ông bị làm sao vậy, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu nói: “Hoàng Thượng già rồi.”
Trịnh thị nói: “Con người thì đều sẽ già đi.”
Đối với bà mà nói thì chuyện tuổi tác này cũng chẳng có gì, giống như ở Hầu phủ, Vĩnh Ninh hầu năm nay đã bốn mươi chín, qua hai năm nữa là nên phân gia, không thể bởi vì muốn nhìn bọn nhỏ giúp đỡ lẫn nhau mà miễn cưỡng bắt bọn chúng ở chung một chỗ.
Đặc biệt là sau khi thành thân ai cũng sẽ có tâm tư riêng của mình.
Trịnh thị dự định chờ Cố Kiến Sơn thành thân xong rồi mới phân gia, không thể tiếp tục kéo dài, như vậy thì không thể nào yên tâm được.
Hàn thị nhiều tính toán, cũng muốn nhiều thứ, một ngày không phân gia thì tâm tư của nàng ta càng lạc tới những chỗ không nên.
Hai hài tử thiếp thất vẫn tương đối an phận, nhưng tức phụ của lão Tứ quá thông minh.
Thời gian càng lâu thì khác biệt sẽ càng lớn, phân gia sớm một chút thì tốt hơn.
Vĩnh Ninh hầu bật cười nói: “Phu nhân nói rất đúng.”
Chẳng qua, càng là như vậy lại càng không muốn thoái vị, nhưng cũng đâu có ai tình nguyện giết chết hài tử của mình.
Phụ tử thiên gia quả thật là khó làm.
Xe ngựa lộc cộc về tới phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc bọn họ trở về thì các viện đều đã ngủ hết, năm mới đã bắt đầu, toàn bộ Hầu phủ vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có Hàn thị còn chống đỡ chờ hai người trở về, không giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt.
Thời gian này cũng khiến Hàn thị hao gầy không ít, nàng ta vẫn luôn bận rộn chuyện của Hầu phủ.
Trịnh thị có chút cảm động, kêu Hàn thị nhanh chóng về nghỉ ngơi, bà và Vĩnh Ninh hầu cũng muốn trở về ngủ.
Mùng một tết, các nhà các hộ không đi thăm thân thích bằng hữu, đều dành thời gian ở bên cạnh người nhà.
Nghỉ đông được mấy ngày, chỉ có Cố Kiến Châu là đem công việc về nhà làm, mấy người khác đều tương đối rảnh rỗi.
Trịnh thị nhìn ngắm đám tôn tử tôn nữ, lại tới Yến Kỉ Đường thăm Chiêu ca nhi gần tròn một tháng, ngày nào bà cũng phải qua thăm.
Mùng hai tết là ngày các tức phụ đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.
Hàn thị và các tức phụ khác đều phải đi, chỉ có Lục Cẩm Dao còn chưa ở cữ xong, đến mùng bốn tết Chiêu ca nhi mới đầy tháng, tiệc đầy tháng sẽ tổ chức vào ngày mùng năm, nàng ấy và Cố Kiến Châu đã thương lượng chờ đến mùng sáu sẽ trở về.
Trịnh thị ngại thời tiết hiện tại quá lạnh, không tính làm lớn, chỉ mời bằng hữu thân thích tới tham gia cho náo nhiệt là được, không cần mời quá nhiều người, ngoại trừ những người có quan hệ với Hầu phủ, những người khác đều do Lục Cẩm Dao tự làm chủ.
Nếu đã cho Lục Cẩm Dao làm chủ, Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ gửi thiệp cho Khương Đường.
Vừa lúc đầu năm tiệm lẩu còn chưa mở cửa kinh doanh, Khương Đường chắc sẽ có thời gian rảnh.
Lục Cẩm Dao sai Lộ Trúc đưa danh sách khách mời qua cho Trịnh thị, Trịnh thị nhưng cũng không nói gì, những chuyện khác bao gồm bàn tiệc, tiếp khách đều giao cho Hàn thị xử lý.
Hàn thị cũng phân phó xuống dưới như trước kia, lựa lúc không có ai lại nói với Tư Hà: “Đã nói là không làm lớn, thế mà lại còn xa hoa lãng phí hơn mấy bữa tiệc lớn.”
Bạc sử dụng cho tiệc trăng tròn là bạc trong quỹ chung, cũng không phải bạc của nàng ta.
Làm tương tự như trước thì cũng đã tốn hết mấy trăm lượng.
Tư Hà khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân yên tâm, chờ đại thiếu gia lấy được công danh, tiệc rượu chắc chắn sẽ càng long trọng hơn không phải sao.”
Hàn thị biết phu quân không đáng tin cậy, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa nhi tử, nghe như thế cũng cười hài lòng: “Nói như vậy cũng đúng.”
Chẳng qua, nàng ta vẫn hy vọng Cố Kiến Phong có chí cầu tiến một chút, chứ không phải cứ cảm thấy ở Hồng Lư Tự cũng được. Ở Hồng Lư Tự thì làm gì có đường nào đi, nếu có biện pháp điều chuyển đến nơi khác thì tốt rồi.
Hàn thị dự tính lúc về nhà mẹ đẻ sẽ hỏi thăm một chút, phụ thân nàng ta là quan lớn, chắc chắn sẽ có cách.
Mùng hai tết, Khương Đường vẫn ru rú trong nhà.
Nàng nghiên cứu mấy thực đơn mới, sau khi làm được bánh tart trứng thì sẽ đưa qua Cẩm Đường Cư, để Cẩm Đường Cư thêm vào thực đơn điểm tâm mới.
Thuận tiện có thể đến Cẩm Đường Cư lấy hoa hồng, hiện tại nàng đã có mấy món điểm tâm được chia hoa hồng ở Cẩm Đường Cư.
Hoa hồng trong mười hai tháng, Khương Đường thu được tổng cộng ba trăm hai mươi lượng bạc, tính thêm hoa hồng từ quán lẩu và các sạp ăn vặt, tháng này Khương Đường đã tích góp được năm trăm sáu mươi lượng bạc.
Bánh nướng trứng chảy bán rất chạy, chỉ cần hộp quà có đóng gói bánh nướng trứng chảy của Khương Đường thì đều rất đắt hàng. Lượng tiêu thụ trà sữa cùng pudding cũng không tệ, chưởng quầy nói các tiểu nương tử rất thích cái này, lại bỏ thêm trôi nước nhân đậu đỏ vào, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều thích uống.
Hơn nữa thứ này còn có vị trà nhàn nhạt, người Ngự Triều rất thích uống trà, trà sữa cũng là trà, có vị trà, hương vị ngọt thanh nên mới bán rất chạy.
Nhưng trà sữa chỉ mới bán được nửa tháng mà đã có không ít cửa hàng điểm tâm bán cái này.
Nấu một nồi to mà bán một bát cũng chẳng được bao nhiêu bạc.
Trương chưởng quầy khó xử nói: “Cái này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, ngoại trừ lá trà không giống nhau, hương vị bên ngoài bán cũng không khác chúng ta là bao, cũng không còn cách nào, dù gì cũng không thể giữ chặt không cho người khác làm đúng không.”
Trà sữa của Cẩm Đường Cư làm khá tốn công, đầu tiên là phải rang trà, ở chỗ khác xem ra cũng chỉ nhúng thẳng trà vào nấu trung với sữa bò, sau đó sẽ lược bỏ xác trà, Trương chưởng quầy uống thử thấy cũng không khác gì mấy.
Bọn họ thêm đậu tán nhuyễn, người khác cũng thêm, bọn họ thêm bánh trôi nhỏ, người khác cũng vậy, giá cả lại còn rẻ hơn Cẩm Đường Cư.
Trương chưởng quầy nói: “Cô nương xem phần hoa hồng này, cũng là nhờ mấy ngày đầu tiên kiếm được khá nhiều, sau này sẽ càng ngày càng ít.”
Khương Đường nói: “Nghĩ cách dự trữ một ít băng, chúng ta chờ đến mùa hè sẽ bán trà sữa đá bào.”
Ngoại trừ trà sữa đá bào thì còn có mấy loại trà hoa quả đá bào mát lạnh khác, đến lúc đó không lo không bán được.
Chỉ cần Cẩm Đường Cư có thể cho ra điểm tâm và đồ uống mới nhất là được, làm ăn buôn bán không thể chỉ ăn thịt một mình, cũng phải để người khác húp được chút canh, bằng không sẽ rất khó kinh doanh.
Trương chưởng quầy cảm thấy có lý, nhà người khác nhất định sẽ không nghĩ tới việc lấy băng ra bán: “Cô nương thật là thông minh, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Đầu năm vẫn còn lạnh hơn một tháng, vừa lúc đóng băng.
Khương Đường hỏi thăm cách xây dựng hầm băng, Trương chưởng quầy nói: “Cái này tốn công lại phí bạc, nếu bên này muốn xây hầm băng thì để tiểu nhân đi nói với đại nương tử một tiếng, để chỗ này trữ băng, đến lúc đó đưa đến cho cô nương là được.”
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Trương chưởng quầy vẫn có thể làm chủ.
Khương Đường cười nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Nếu có thể bớt được việc thì có ai mà không muốn.
Tốn mất hai ngày chỉ nhóm sư phó làm điểm tâm cách làm bánh tart trứng, đã tới ngày mùng bốn, Khương Đường lập tức chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Cố Ninh Chiêu.
Tiệc đầy tháng không giống lễ tắm ba ngày, lúc này là lúc tặng lễ vật và ăn tiệc, Lục Cẩm Dao đã ở cữ xong, lúc này có thể ra tiếp đãi khách nhân, nhưng cũng không ôm Chiêu ca nhi ra ngoài vì trời vẫn còn lạnh.
Khương Đường tặng lễ vật rồi ở lại dùng cơm trưa.
Lúc về đến nhà lại thấy lái buôn đã chờ ở cửa, lái buôn mặc áo bông dày cộm, trong tay còn cầm một cái tẩu thuốc.
Mặt hơi trắng, thấy Khương Đường thì chép miệng: “Chó ngươi nuôi không tệ chút nào, ta còn chưa vào trong mà đã cách một cách cửa sủa hơn ba mươi phút.”
Lái buôn trêu ghẹo hai câu, lại nói: “Ta qua đây là vì chuyện của thôn trang, có một cái thôn trang rộng ba mươi bảy mẫu, ở thành nam, một mẫu đất giá ba mươi hai lượng bạc, đã là giá thấp rồi, bình thường một mẫu như vậy cũng hết ba mươi tư lượng. Nhưng mà lại lớn hơn thôn trang mà cô nương yêu cầu gấp đôi, còn về giá cả, chủ đất ra giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, còn bớt cho cô nương số lẻ, không thể thương lượng được nữa đâu.”
Đây là thôn trang nhỏ nhất trong tay hắn, còn mấy mảnh lớn khác hắn chưa để Khương Đường xem.
Một ngàn một trăm chín mươi lượng không phải là con số nhỏ, lái buôn cũng không biết Khương Đường có trả nổi hay không, suy cho cùng giá cả cũng đã thấp rồi, nếu không phải người bán cần dùng bạc gấp thì cũng sẽ không bán rẻ như vậy.
Từ tháng chín Khương Đường đã mua tòa nhà này từ chỗ hắn, hơn bảy trăm lượng, tháng mười một năm trước đã hỏi thăm thôn trang, lúc ấy đã ra giá hơn bảy trăm lượng bạc.
Ngắn ngủn một tháng, nàng có thể tích góp được hơn năm trăm lượng sao.
Lái buôn cũng biết Khương Đường mở tiệm lẩu, kinh doanh không tệ, nhưng một tháng có thể kiếm được năm trăm lượng bạc không, còn có thể kiếm được nhiều hơn việc mua bán nhà đất như hắn sao.
Tháng này Khương Đường phải tiêu nhiều thứ, quà tết cho các nhà, bất quá cũng là có qua có lại, chỉ là đổi bạc thành đồ vật mà thôi.
Hầu phủ, Yến Kỉ Đường, còn có mấy vị đại thần.
Còn có tiệc tắm ba ngày, tiệc đầy tháng của Chiêu ca nhi, tháng này cũng đã tiêu hơn năm mươi lượng.
Trong tay nàng ấy bây giờ cũng có đâu đó một ngàn ba trăm lượng, thôn trang có giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, hơn nữa vẫn còn thuế phí, chút bạc ấy giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Nàng còn muốn mở cửa hàng, sợ có việc cần dùng gấp.
Khương Đường có chút do dự, mua thôn trang rồi là nàng sẽ không còn thừa bao nhiêu bạc, đầu năm chuyện kinh doanh của cửa hàng điểm tâm chắc chắn sẽ không tốt, rốt cuộc lúc ăn tết đã mua không ít điểm tâm, không thể ăn hết nhanh như vậy.
Ngoại trừ những người vô cùng giàu có, còn lại đều chờ ăn hết rồi mới tính tiếp.
Thời điểm ăn tết người ta cũng đã được ăn thịt cá, người đến tiệm lẩu cũng không nhiều lắm. Nhưng thôn trang tốt không đợi người, Khương Đường sợ mình do dự sẽ để mất thôn trang vào tay người khác.
Nàng vốn tính đợi hết tháng chạp rồi mới mua, nhưng là bên này lại không chờ được.
Khương Đường rối rắm một lúc rồi cũng đưa ra chủ ý: “Để ta đến xem đã, nếu thấy thích hợp thì sẽ quyết định.”
Lái buôn gật đầu: “Nhanh nhanh đến xem đi.”
Suốt dọc đường đi lái buôn đều đã nói hết ưu điểm và khuyết điểm của thôn trang, Khương Đường nghe xong, thấy đây không phải là ruộng nước, không thể trồng lúa, cũng không có hồ nước, cái này chắc chắn sẽ kém hơn các thôn trang lớn.
Bất quá thôn trang này lại ở thượng du con sông, không cần lo lắng khô hạn, mà điểm tốt của nó chính là ngăn nắp, ngoại trừ lúa nước thì muốn trồng cái gì cũng được.
Tiền nào của nấy, Khương Đường cũng đã có suy tính của mình.
Tốn hơn một canh giờ mới tới thôn trang, lời của lái buôn quả không sai.
Trời đã vào đông, thôn trang đều là một mảnh hoang vu, trong thôn trang cũng có mấy nông hộ, đến lúc Khương Đường muốn trồng trọt thì cứ trực tiếp thuê bọn họ là được.So sánh với phía dưới đài, vài vị hoàng tử đều trẻ trung khoẻ mạnh, dáng người đĩnh bạt. Nhỏ nhất thứ nhị thập tam hoàng tử, hiện giờ mới ba tuổi, tuổi tác tương đương với đám tôn tử của Vĩnh Ninh hầu, cùng nhỏ hơn An Khánh đế hơn năm mươi tuổi.
Vĩnh Ninh hầu không thể không cảm thán, người có thể không chịu thua, nhưng không thể không khuất phục tuổi già.
Trong buổi cung yến, Ngũ hoàng tử chúc An Khánh đế thân thể khoẻ mạnh, An Khánh đế cười cười uống một chung rượu.
Lục hoàng tử chúc thiên hạ trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, sau đó nói rất nhiều lời chúc An Khánh đế tùng hạc diên niên. Mấy vị hoàng tử còn lại cũng nâng chén, khí phách hăng hái, nhưng An Khánh đế cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy đứa nhi tử đều trưởng thành, đều ước ông ta thoái vị sớm một chút, ai có thể vui vẻ được chứ.
Triệu Cấu đã chết, tuy rằng đã gõ cho mỗi vị hoàng tử một hồi chuông cảnh báo, nhưng đối với bọn họ mà nói, hắn ta chết thì càng giúp bọn họ loại đi một đối thủ.
Đã qua vài tháng, suy cho cùng cũng không thể vì chuyện Triệu Cấu đã chết mà không làm ra hành động gì.
Ngôi vị hoàng đế chung quy cũng sẽ rơi xuống đám hoàng tử bọn họ, chắc chắn không thể để rơi vào tay ngoại thích, chỉ xem hươu chết về tay ai mà thôi.
Nhị hoàng tử Tam hoàng tử tuổi nhỏ chết non, Tứ hoàng tử bị ban chết, Bát hoàng tử vô tài lại là huynh đệ cùng một thân mẫu với Tứ hoàng tử nên đã bị lưu đày, hiện giờ chỉ có Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử là có bản lĩnh tranh giành.
Nếu An Khánh đế có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì mấy hoàng tử nhỏ tuổi khác vẫn có thể lên đài, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy An Khánh đế đã không còn được như trước kia.
Thân là nhi tử, tất nhiên sẽ hy vọng phụ thân phúc thọ an khang, nhưng nếu ai là người thừa kế ngôi vị thì cũng mong bản thân có thể tại vị lâu một chút.
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử một người năm nay hai mươi bảy, một người hai mươi bốn, cứ cho là có thể sống đến sáu chục, bảy chục tuổi thì còn có thể tại vị được bao lâu.
Vừa qua tuổi năm mươi là thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước.
Một buổi gia yến mà mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, An Khánh đế vẫn chưa dùng được mấy miếng cơm.
Nhưng cũng có nguyên nhân là thức ăn đã bị lạnh, Trịnh thị cũng không biết phải dùng như thế nào, bà cảm thấy ăn uống ở đây còn không sảng khoái bằng lúc ăn ở phòng bếp nhỏ, thời tiết như thế này rất thích hợp để ăn lẩu, một đám người tụ lại với nhau, ăn uống tự do tự tại.
Chờ ăn uống xong lại đến Trích Tinh Lâu xem pháo hoa đón giao thừa, để thể hiện dáng vẻ quân thần một nhà, đón giao thừa xong thì các đại thần, hoàng thân quốc thích mới lục tục về nhà.
Phải ngồi xe ngựa một hồi lâu mới về tới phủ, Trịnh thị rất muốn ngủ gật, nhưng thấy phu quân ngồi bên cạnh với bộ mặt trầm trọng,
Trịnh thị hỏi ông bị làm sao vậy, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu nói: “Hoàng Thượng già rồi.”
Trịnh thị nói: “Con người thì đều sẽ già đi.”
Đối với bà mà nói thì chuyện tuổi tác này cũng chẳng có gì, giống như ở Hầu phủ, Vĩnh Ninh hầu năm nay đã bốn mươi chín, qua hai năm nữa là nên phân gia, không thể bởi vì muốn nhìn bọn nhỏ giúp đỡ lẫn nhau mà miễn cưỡng bắt bọn chúng ở chung một chỗ.
Đặc biệt là sau khi thành thân ai cũng sẽ có tâm tư riêng của mình.
Trịnh thị dự định chờ Cố Kiến Sơn thành thân xong rồi mới phân gia, không thể tiếp tục kéo dài, như vậy thì không thể nào yên tâm được.
Hàn thị nhiều tính toán, cũng muốn nhiều thứ, một ngày không phân gia thì tâm tư của nàng ta càng lạc tới những chỗ không nên.
Hai hài tử thiếp thất vẫn tương đối an phận, nhưng tức phụ của lão Tứ quá thông minh.
Thời gian càng lâu thì khác biệt sẽ càng lớn, phân gia sớm một chút thì tốt hơn.
Vĩnh Ninh hầu bật cười nói: “Phu nhân nói rất đúng.”
Chẳng qua, càng là như vậy lại càng không muốn thoái vị, nhưng cũng đâu có ai tình nguyện giết chết hài tử của mình.
Phụ tử thiên gia quả thật là khó làm.
Xe ngựa lộc cộc về tới phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc bọn họ trở về thì các viện đều đã ngủ hết, năm mới đã bắt đầu, toàn bộ Hầu phủ vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có Hàn thị còn chống đỡ chờ hai người trở về, không giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt.
Thời gian này cũng khiến Hàn thị hao gầy không ít, nàng ta vẫn luôn bận rộn chuyện của Hầu phủ.
Trịnh thị có chút cảm động, kêu Hàn thị nhanh chóng về nghỉ ngơi, bà và Vĩnh Ninh hầu cũng muốn trở về ngủ.
Mùng một tết, các nhà các hộ không đi thăm thân thích bằng hữu, đều dành thời gian ở bên cạnh người nhà.
Nghỉ đông được mấy ngày, chỉ có Cố Kiến Châu là đem công việc về nhà làm, mấy người khác đều tương đối rảnh rỗi.
Trịnh thị nhìn ngắm đám tôn tử tôn nữ, lại tới Yến Kỉ Đường thăm Chiêu ca nhi gần tròn một tháng, ngày nào bà cũng phải qua thăm.
Mùng hai tết là ngày các tức phụ đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.
Hàn thị và các tức phụ khác đều phải đi, chỉ có Lục Cẩm Dao còn chưa ở cữ xong, đến mùng bốn tết Chiêu ca nhi mới đầy tháng, tiệc đầy tháng sẽ tổ chức vào ngày mùng năm, nàng ấy và Cố Kiến Châu đã thương lượng chờ đến mùng sáu sẽ trở về.
Trịnh thị ngại thời tiết hiện tại quá lạnh, không tính làm lớn, chỉ mời bằng hữu thân thích tới tham gia cho náo nhiệt là được, không cần mời quá nhiều người, ngoại trừ những người có quan hệ với Hầu phủ, những người khác đều do Lục Cẩm Dao tự làm chủ.
Nếu đã cho Lục Cẩm Dao làm chủ, Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ gửi thiệp cho Khương Đường.
Vừa lúc đầu năm tiệm lẩu còn chưa mở cửa kinh doanh, Khương Đường chắc sẽ có thời gian rảnh.
Lục Cẩm Dao sai Lộ Trúc đưa danh sách khách mời qua cho Trịnh thị, Trịnh thị nhưng cũng không nói gì, những chuyện khác bao gồm bàn tiệc, tiếp khách đều giao cho Hàn thị xử lý.
Hàn thị cũng phân phó xuống dưới như trước kia, lựa lúc không có ai lại nói với Tư Hà: “Đã nói là không làm lớn, thế mà lại còn xa hoa lãng phí hơn mấy bữa tiệc lớn.”
Bạc sử dụng cho tiệc trăng tròn là bạc trong quỹ chung, cũng không phải bạc của nàng ta.
Làm tương tự như trước thì cũng đã tốn hết mấy trăm lượng.
Tư Hà khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân yên tâm, chờ đại thiếu gia lấy được công danh, tiệc rượu chắc chắn sẽ càng long trọng hơn không phải sao.”
Hàn thị biết phu quân không đáng tin cậy, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa nhi tử, nghe như thế cũng cười hài lòng: “Nói như vậy cũng đúng.”
Chẳng qua, nàng ta vẫn hy vọng Cố Kiến Phong có chí cầu tiến một chút, chứ không phải cứ cảm thấy ở Hồng Lư Tự cũng được. Ở Hồng Lư Tự thì làm gì có đường nào đi, nếu có biện pháp điều chuyển đến nơi khác thì tốt rồi.
Hàn thị dự tính lúc về nhà mẹ đẻ sẽ hỏi thăm một chút, phụ thân nàng ta là quan lớn, chắc chắn sẽ có cách.
Mùng hai tết, Khương Đường vẫn ru rú trong nhà.
Nàng nghiên cứu mấy thực đơn mới, sau khi làm được bánh tart trứng thì sẽ đưa qua Cẩm Đường Cư, để Cẩm Đường Cư thêm vào thực đơn điểm tâm mới.
Thuận tiện có thể đến Cẩm Đường Cư lấy hoa hồng, hiện tại nàng đã có mấy món điểm tâm được chia hoa hồng ở Cẩm Đường Cư.
Hoa hồng trong mười hai tháng, Khương Đường thu được tổng cộng ba trăm hai mươi lượng bạc, tính thêm hoa hồng từ quán lẩu và các sạp ăn vặt, tháng này Khương Đường đã tích góp được năm trăm sáu mươi lượng bạc.
Bánh nướng trứng chảy bán rất chạy, chỉ cần hộp quà có đóng gói bánh nướng trứng chảy của Khương Đường thì đều rất đắt hàng. Lượng tiêu thụ trà sữa cùng pudding cũng không tệ, chưởng quầy nói các tiểu nương tử rất thích cái này, lại bỏ thêm trôi nước nhân đậu đỏ vào, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều thích uống.
Hơn nữa thứ này còn có vị trà nhàn nhạt, người Ngự Triều rất thích uống trà, trà sữa cũng là trà, có vị trà, hương vị ngọt thanh nên mới bán rất chạy.
Nhưng trà sữa chỉ mới bán được nửa tháng mà đã có không ít cửa hàng điểm tâm bán cái này.
Nấu một nồi to mà bán một bát cũng chẳng được bao nhiêu bạc.
Trương chưởng quầy khó xử nói: “Cái này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, ngoại trừ lá trà không giống nhau, hương vị bên ngoài bán cũng không khác chúng ta là bao, cũng không còn cách nào, dù gì cũng không thể giữ chặt không cho người khác làm đúng không.”
Trà sữa của Cẩm Đường Cư làm khá tốn công, đầu tiên là phải rang trà, ở chỗ khác xem ra cũng chỉ nhúng thẳng trà vào nấu trung với sữa bò, sau đó sẽ lược bỏ xác trà, Trương chưởng quầy uống thử thấy cũng không khác gì mấy.
Bọn họ thêm đậu tán nhuyễn, người khác cũng thêm, bọn họ thêm bánh trôi nhỏ, người khác cũng vậy, giá cả lại còn rẻ hơn Cẩm Đường Cư.
Trương chưởng quầy nói: “Cô nương xem phần hoa hồng này, cũng là nhờ mấy ngày đầu tiên kiếm được khá nhiều, sau này sẽ càng ngày càng ít.”
Khương Đường nói: “Nghĩ cách dự trữ một ít băng, chúng ta chờ đến mùa hè sẽ bán trà sữa đá bào.”
Ngoại trừ trà sữa đá bào thì còn có mấy loại trà hoa quả đá bào mát lạnh khác, đến lúc đó không lo không bán được.
Chỉ cần Cẩm Đường Cư có thể cho ra điểm tâm và đồ uống mới nhất là được, làm ăn buôn bán không thể chỉ ăn thịt một mình, cũng phải để người khác húp được chút canh, bằng không sẽ rất khó kinh doanh.
Trương chưởng quầy cảm thấy có lý, nhà người khác nhất định sẽ không nghĩ tới việc lấy băng ra bán: “Cô nương thật là thông minh, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Đầu năm vẫn còn lạnh hơn một tháng, vừa lúc đóng băng.
Khương Đường hỏi thăm cách xây dựng hầm băng, Trương chưởng quầy nói: “Cái này tốn công lại phí bạc, nếu bên này muốn xây hầm băng thì để tiểu nhân đi nói với đại nương tử một tiếng, để chỗ này trữ băng, đến lúc đó đưa đến cho cô nương là được.”
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Trương chưởng quầy vẫn có thể làm chủ.
Khương Đường cười nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Nếu có thể bớt được việc thì có ai mà không muốn.
Tốn mất hai ngày chỉ nhóm sư phó làm điểm tâm cách làm bánh tart trứng, đã tới ngày mùng bốn, Khương Đường lập tức chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Cố Ninh Chiêu.
Tiệc đầy tháng không giống lễ tắm ba ngày, lúc này là lúc tặng lễ vật và ăn tiệc, Lục Cẩm Dao đã ở cữ xong, lúc này có thể ra tiếp đãi khách nhân, nhưng cũng không ôm Chiêu ca nhi ra ngoài vì trời vẫn còn lạnh.
Khương Đường tặng lễ vật rồi ở lại dùng cơm trưa.
Lúc về đến nhà lại thấy lái buôn đã chờ ở cửa, lái buôn mặc áo bông dày cộm, trong tay còn cầm một cái tẩu thuốc.
Mặt hơi trắng, thấy Khương Đường thì chép miệng: “Chó ngươi nuôi không tệ chút nào, ta còn chưa vào trong mà đã cách một cách cửa sủa hơn ba mươi phút.”
Lái buôn trêu ghẹo hai câu, lại nói: “Ta qua đây là vì chuyện của thôn trang, có một cái thôn trang rộng ba mươi bảy mẫu, ở thành nam, một mẫu đất giá ba mươi hai lượng bạc, đã là giá thấp rồi, bình thường một mẫu như vậy cũng hết ba mươi tư lượng. Nhưng mà lại lớn hơn thôn trang mà cô nương yêu cầu gấp đôi, còn về giá cả, chủ đất ra giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, còn bớt cho cô nương số lẻ, không thể thương lượng được nữa đâu.”
Đây là thôn trang nhỏ nhất trong tay hắn, còn mấy mảnh lớn khác hắn chưa để Khương Đường xem.
Một ngàn một trăm chín mươi lượng không phải là con số nhỏ, lái buôn cũng không biết Khương Đường có trả nổi hay không, suy cho cùng giá cả cũng đã thấp rồi, nếu không phải người bán cần dùng bạc gấp thì cũng sẽ không bán rẻ như vậy.
Từ tháng chín Khương Đường đã mua tòa nhà này từ chỗ hắn, hơn bảy trăm lượng, tháng mười một năm trước đã hỏi thăm thôn trang, lúc ấy đã ra giá hơn bảy trăm lượng bạc.
Ngắn ngủn một tháng, nàng có thể tích góp được hơn năm trăm lượng sao.
Lái buôn cũng biết Khương Đường mở tiệm lẩu, kinh doanh không tệ, nhưng một tháng có thể kiếm được năm trăm lượng bạc không, còn có thể kiếm được nhiều hơn việc mua bán nhà đất như hắn sao.
Tháng này Khương Đường phải tiêu nhiều thứ, quà tết cho các nhà, bất quá cũng là có qua có lại, chỉ là đổi bạc thành đồ vật mà thôi.
Hầu phủ, Yến Kỉ Đường, còn có mấy vị đại thần.
Còn có tiệc tắm ba ngày, tiệc đầy tháng của Chiêu ca nhi, tháng này cũng đã tiêu hơn năm mươi lượng.
Trong tay nàng ấy bây giờ cũng có đâu đó một ngàn ba trăm lượng, thôn trang có giá một ngàn một trăm chín mươi lượng, hơn nữa vẫn còn thuế phí, chút bạc ấy giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Nàng còn muốn mở cửa hàng, sợ có việc cần dùng gấp.
Khương Đường có chút do dự, mua thôn trang rồi là nàng sẽ không còn thừa bao nhiêu bạc, đầu năm chuyện kinh doanh của cửa hàng điểm tâm chắc chắn sẽ không tốt, rốt cuộc lúc ăn tết đã mua không ít điểm tâm, không thể ăn hết nhanh như vậy.
Ngoại trừ những người vô cùng giàu có, còn lại đều chờ ăn hết rồi mới tính tiếp.
Thời điểm ăn tết người ta cũng đã được ăn thịt cá, người đến tiệm lẩu cũng không nhiều lắm. Nhưng thôn trang tốt không đợi người, Khương Đường sợ mình do dự sẽ để mất thôn trang vào tay người khác.
Nàng vốn tính đợi hết tháng chạp rồi mới mua, nhưng là bên này lại không chờ được.
Khương Đường rối rắm một lúc rồi cũng đưa ra chủ ý: “Để ta đến xem đã, nếu thấy thích hợp thì sẽ quyết định.”
Lái buôn gật đầu: “Nhanh nhanh đến xem đi.”
Suốt dọc đường đi lái buôn đều đã nói hết ưu điểm và khuyết điểm của thôn trang, Khương Đường nghe xong, thấy đây không phải là ruộng nước, không thể trồng lúa, cũng không có hồ nước, cái này chắc chắn sẽ kém hơn các thôn trang lớn.
Bất quá thôn trang này lại ở thượng du con sông, không cần lo lắng khô hạn, mà điểm tốt của nó chính là ngăn nắp, ngoại trừ lúa nước thì muốn trồng cái gì cũng được.
Tiền nào của nấy, Khương Đường cũng đã có suy tính của mình.
Tốn hơn một canh giờ mới tới thôn trang, lời của lái buôn quả không sai.
Trời đã vào đông, thôn trang đều là một mảnh hoang vu, trong thôn trang cũng có mấy nông hộ, đến lúc Khương Đường muốn trồng trọt thì cứ trực tiếp thuê bọn họ là được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...