Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 49: C49: Mới lạ
Bạch Mã Trại.
Từ thời gian đó tới nay, Trình Việt đã thăm dò chỗ bọn chúng tuần tra và các góc chết nơi đây. Hắn càng thêm xác định rằng, quân sư của Bạch Mã Trại chắc chắn là người xuất thân từ quân chính quy của triều đại trước.
Những quân khởi nghĩa của triều đại trước đều là gánh hát rong, đâu hiểu được những điều này? Nhưng vị đại đương gia kia, nếu quân sư nói cho hắn nghe mấy kế khởi nghĩa, hắn cũng nhất định không thoát được can hệ với tiền triều.
Hôm đó sau khi ăn cơm chiều, mọi người đều tụ tập lại chơi xúc xắc. Trình Việt giả vờ đau bụng, đi ra khỏi phòng. Hắn tìm đúng chỗ trống của đội tuần tra, thi triển khinh công, lặng yên không một tiếng động mà sờ s0ạng chỗ ở của quân sư.
Trước đây đã hai lần lén đến nhưng quân sư đều ở trong phòng, không đi ra ngoài hoặc gặp đại đương gia bàn bạc. Trình Việt đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu lần này vẫn không được, hắn sẽ nhờ ám vệ chuẩn bị khói mê, nửa đêm ẩn vào đi tìm kiếm thư tín.
Nhưng cuối cùng Trình Việt lại may mắn một lần nữa. Khi hắn vừa nấp xuống bên cửa sổ, liền nghe thấy một tiếng bác bỏ lớn truyền đến.
"Hiện tại ngươi nói cái này có ích lợi gì?"
Đó là giọng nói của đại đương gia.
Trình Việt mấy ngày nay trà trộn trong đám lâu la ở Bạch Mã Trại, những tên này thoạt nhìn không có tồn tại mấy, nhưng thực tế nhờ chúng mà thu thập được rất nhiều tin tức.
Hắn chưởng quản ám bộ nhiều năm, rất rõ ràng những tiểu lâu la này thoạt nhìn không chớp mắt, nhưng lại biết không ít tin tức thật thật giả giả linh tinh vụn vặt. Chỉ cần cẩn thận phân biệt, thì có thể từ nơi bọn họ tìm được không ít manh mối.
Trình Việt kết hợp nguồn tin từ họ, bước đầu suy đoán ra một phần tình huống.
Khoảng 5 năm trước, quân sư Nguyên Tài của Bạch Mã Trại phát hiện quặng sắt trong núi, đề xuất với đại đương gia việc khai thác quặng.
Thiết khí luôn bị triều đình kiểm soát, không cho phép dân gian tự mình luyện sắt. Nếu họ có thể thành công đúc thiết khí, chắc chắn sẽ thu về lợi nhuận khổng lồ. Đại đương gia lập tức đồng ý đề nghị này.
Họ dựa theo chỉ dẫn của Nguyên Tài, đặc biệt cho bắt những người biết luyện sắt từ bên ngoài. Sau khi xác định có thể luyện ra sắt, họ liền xây dựng dã thiết tràng.
Một bộ phận bang chúng trong trại bị chọn đến sau núi lấy quặng và luyện sắt, không có ai tự nguyện, mà những người phản kháng đều bị giết.
Cũng từ đó trở đi, việc canh gác và tuần tra trong trại trở nên nghiêm ngặt hơn, không cho phép bất kỳ tiểu lâu la nào tùy ý ra khỏi trại.
Trong núi không lâu sau đã làm ra nhóm thiết khí đầu tiên, đại đương gia vui mừng như điên, thậm chí tính toán về sau sẽ chuyên tâm buôn bán thiết khí.
Dù sao, so với lợi nhuận khổng lồ của việc làm nghề luyện sắt, những thứ đánh cắp được quả thực chẳng đáng là bao, không xứng để đại đương gia để vào mắt.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Tài lên tiếng khuyên can, họ mới tiếp tục duy trì cờ hiệu thổ phỉ, nếu không người bên ngoài rất dễ sinh nghi ngờ. Rõ ràng là thổ phỉ mà lại không cướp bóc, cả ngày trốn trong núi, quả thực là đang nói cho người ngoài biết rằng nơi này có bí mật.
Trước kia, triều đình phái quân tới diệt phỉ cũng chỉ là qua loa cho xong, nhưng nếu tin tức về quặng sắt ở đây bị tiết lộ ra ngoài, triều đình nhất định sẽ ra tay. Khi đó họ có thể bỏ trại chạy trốn, nhưng quặng sắt thì không thể mang đi được. Đến lúc đó, họ sẽ vừa mất trại lại vừa mất tiền.
Vì vậy, kể từ đó Bạch Mã Trại đã định ra những quy củ như hiện tại.
Nếu các bá tánh lựa chọn nộp thuế cho họ, hai bên đều vui, bởi vì số định mức không quá cao. Chỉ cần các bá tánh bị thuần hóa tốt, họ sẽ không cần phải tốn công sức đi cướp bóc nữa. Những tên phỉ chúng chuyên đi cướp bóc cũng được phái đi làm những việc khác.
Đến nỗi thân thế của đại đương gia Lưu Võ Đức, người biết đến lại không nhiều lắm. Bạch Mã Trại đã ở đây cắm rễ hơn hai mươi năm, những người đi theo đại đương gia lúc ban đầu cũng đã không còn mấy người trong trại. Hơn nữa đều là quản lý trong trại, những tiểu lâu la thì không thể nói chuyện với họ được.
Trình Việt lại hiểu rõ trong lòng, hơn hai mươi năm, thời gian này cũng đã đủ dài.
Cách đây năm năm, Bạch Mã bang cũng là một bang phỉ đốt phá cướp bóc không từ thủ đoạn, cũng chỉ mới từ năm năm nay định ra quy củ mới, không còn hung ác như trước, nhưng lại may mắn chiếm được lòng dân.
Tuy nhiên hiện tại ưu thế của họ đã không còn, các thổ phỉ ở địa phương khác của Ninh Châu đều đã bị tiêu diệt, chỉ còn bá tánh ở địa bàn của Bạch Mã Trại còn sống dưới sự bóc lột của chúng phỉ. Các bá tánh thấy rõ rằng đất lành bỗng chốc biến thành đất khô cằn, họ đều bắt đầu hâm mộ người ngoài.
Họ đã ở đây bám đất đã lâu, không thể dễ dàng di dời. Các bá tánh từ ngày nào cũng khen ngợi Bạch Mã Trại với người ngoài, nay đã biến thành ngày nào cũng mong chờ Vương gia mang binh đến đây tiêu diệt Bạch Mã Trại.
Họ không dám nói ra, nhưng những người trong trại làm sao có thể không đoán được tâm tư của họ?
Các bá tánh không biết rằng, chỉ cần Thụy Vương mang binh tấn công đến đây, họ lập tức sẽ trở thành bức tường chắn đầu tiên của Bạch Mã Trại. Những năm qua, Bạch Mã Trại đã làm cho họ quên mất rằng, trước đây chúng cũng là một bang phỉ giết người phóng hỏa.
Đây cũng là lý do Hạ Trì vẫn chưa vội vàng xuất binh tấn công.
Ngoại trừ việc đề phòng bọn họ lấy bá tánh vô tội làm con tin, hơn nữa hiện tại còn có một cái quặng sắt không thể để người ngoài biết. Điều khiến họ băn khoăn ngày càng nhiều, hắn cần phải tìm càng nhiều tin tức, mới có thể vạch ra kế hoạch chu toàn nhất.
Trình Việt nín thở ngưng thần, nghe đối thoại trong phòng.
Nguyên Tài như bị rống sinh ra tức giận, cũng bực tức nói: "Ta đã sớm dặn ngươi dừng tay, đừng buôn bán cho họ nữa. Thôi Hồng không phải dễ chọc, ngươi cho rằng hắn thật sự không tra được tới nơi này sao?"
Lưu Võ Đức lại đáp lại một cách mỉa mai: "Ngươi không nhìn thấy một bút giao dịch là bao nhiêu bạc sao? Chuyện chém đầu cũng đã làm, gan còn nhỏ như vậy."
Nguyên Tài bị chọc cười: "Có mệnh kiếm cũng phải xem có mệnh xài hay không! Trại đã bị theo dõi, nếu ngươi phái ít người đi có lẽ nửa đường sẽ bị người của Thụy Vương cướp, nếu phái nhiều người đi, chói mắt như vậy, ngươi tưởng Thôi Hồng là kẻ ngu ngốc à?"
Lưu Võ Đức bị nói đến ngẩn người, lúc này mới giảm chút tức giận nói: "Hứa hẹn rồi, ngày 18 tháng 1 giao hàng, nếu không thể giao đúng hạn, những người đó cũng sẽ không chịu bỏ qua."
Nguyên Tài thở dài mệt mỏi: "Bọn họ ở trên biển có thế lực như thế nào, có thể làm gì được ngươi? Dừng lại đi, đến lúc đó Thôi Hồng điều tra đến đây, nếu liên thủ với Hạ Trì, chúng ta đều đừng nghĩ có kết quả tốt."
Lưu Võ Đức lại không nói gì, vì một bút giao dịch này so với thời gian trước hắn buôn bán vũ khí kiếm được nhiều hơn cả một năm, sao có thể bỏ được?
Ngoài cửa sổ, Trình Việt thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Bạch Mã Trại không có ai đứng sau lưng, đối với bọn họ mà nói đã là một tin tức tốt.
Chỉ là bọn họ giao dịch thì có liên quan gì với Thôi Hồng?
Thôi Hồng là thủ tướng Nhạc Châu, phụ trách trấn thủ bờ biển Nhạc Châu. Thôi Hồng sao lại điều tra...
Trình Việt trong chớp mắt nhớ lại những thanh trường đao trong sơn cốc không giống với chế thức thông thường, chẳng lẽ là loại mà người Oa dùng sao?
Hắn vốn tưởng rằng bọn họ nhiều lắm chỉ làm việc buôn bán vũ khí tư nhân, không ngờ lại là bán nước cho giặc!
Cái trại tử này tuyệt đối không thể lưu lại. Chuyện này nếu để cho người có dã tâm biết, với tính tình đa nghi của An Thừa Đế, nhất định sẽ hoài nghi lên người Hạ Trì, đến lúc đó liền không thể nói rõ.
Lưu Võ Đức vẫn không đáp ứng kiến nghị của Nguyên Tài, bên trong lại bắt đầu bùng nổ khắc khẩu, hai người rời đi trong không vui, Trình Việt cũng nhắm chuẩn cơ hội, ẩn thân trở về.
Trương Biệt thấy hắn đi vào, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Sao lại đi lâu vậy?"
Hắn trả lời: "Có lẽ là ăn đồ hỏng, không quá thoải mái."
Trương Biệt hừ một tiếng rồi dời đi ánh mắt, không nói thêm nữa. Lý Bội là thiếu gia nhà giàu, đọc nhiều sách biết nhiều chữ, có thể giúp hắn nhớ đồ vật. Hơn nữa tính cách yếu đuối dễ khống chế, sẽ không có mưu đồ chiếm vị trí, gã đối Lý Bội so với phía trước khoan dung hơn rất nhiều.
Trình Việt ngồi vào góc, đôi mắt nhìn bàn bài náo nhiệt, trong lòng lại nghĩ vừa rồi đưa mật tin đi.
Hy vọng tới kịp.
—
Sau khi Hạ Trì xem qua tin tức liền hạ lệnh điểm binh.
Tình huống của Bạch Mã Trại đã không cho phép bọn họ bàn bạc kỹ hơn. Hiện tại đã là mười hai tháng chạp, người của Bạch Mã Trại mùng một tháng giêng sẽ xuất phát đưa hàng hóa, hắn cần chạy đến trước để ngăn cản chúng.
Hạ Trì bỏ kế hoạch cũ đã lên, quyết định chỉ mang theo 300 nhân mã tấn công bất ngờ, phối hợp với Trình Việt đánh bọn họ một cái không kịp trở tay.
Bạch Mã Trại là trại phỉ lớn duy nhất còn sót lại, nhân số đông đảo, sơn trại khó công. Tất cả mọi người cho rằng nếu Hạ Trì tiến công Bạch Mã Trại sẽ mang đại bộ phận binh lực.
Nhiều người đi cùng sẽ chậm trễ thời gian, kế sách phân tán ra tập kích bất ngờ cũng không thể dùng được. Nhãn tuyến của Bạch Mã Trại ven đường nhất định sẽ biết được tin tức trước tiên, sau đó thông tri trại tử.
Cho nên bọn họ cần phải nhanh gọn, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Bọn họ lấy 300 nhân mã đối đầu với hơn một ngàn phỉ chúng. Cái kế hoạch này cơ hồ không chấp nhận được bất kỳ sơ suất nào.
Để ngừa vạn nhất, Hạ Trì báo cho tướng sĩ đại doanh tin tức rằng, hắn muốn dẫn người đi tiêu diệt Ác Quỷ Bang.
Danh sách bọn họ tiêu diệt thổ phỉ lúc trước đã được công khai trong thành, mọi người đương nhiên biết bên trong không có Ác Quỷ Bang.
Từ lúc Ác Quỷ Bang xuất hiện tới nay hành tung đều rất mơ hồ, họ nghĩ rằng cuối cùng Vương gia đã tìm được tung tích bọn chúng, lúc này mới quyết định mang binh đánh bất ngờ.
Tất cả đều không có hoài nghi, chỉ tiếc chính mình không được lựa chọn.
Hạ Trì suốt đêm điểm binh, chờ mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, trời cũng đã tờ mờ sáng, trước khi xuất phát, hắn giục ngựa vào thành.
—
Mộng Khê Đường.
Vân Thanh lăn qua lộn lại suốt một đêm, cảnh trong mơ đứt quãng làm y chóng mặt nhức đầu, khi bị A Thư gọi tỉnh, y còn có loại cảm giác hoảng hốt không biết hôm nay là hôm nào.
Hạ Trì đứng ở cạnh cửa, nhìn ánh mắt Vân Thanh buồn ngủ mông lung còn đang mặc áo ngủ. Trong lòng vẫn rung động trước sau như một, lại lập tức bị hắn áp chế đ è xuống.
Hắc nghiêm túc mà đi lên phía trước, trầm giọng nói với Vân Thanh: "Tình huống của Bạch Mã Trại khẩn cấp, bổn vương cần phải lập tức chạy đến Dữ huyện."
Hạ Trì từ trong lòng lấy ra hổ phù cũng mật tin Trình Việt gửi đến đưa cho Vân Thanh: "Đại doanh Ninh Châu còn hơn hai ngàn tướng sĩ, phù này có thể điều binh. Vương phi, Phong Ninh giao lại cho ngươi."
Vân Thanh nhìn một thân nhung trang của Hạ Trì, trong đầu nháy mắt sáng tỏ. Sắc trời bên ngoài còn chưa có sáng hẳn, tất nhiên là bọn họ chỉnh binh suốt đêm chuẩn bị xuất phát, tình huống nguy cấp đến vậy sao?
Vân Thanh không trì hoãn thời gian mà hỏi nhiều, lập tức đáp ứng: "Thần tất nhiên không phụ gửi gắm của Vương gia."
Hạ Trì yên lặng nhìn thoáng qua Vân Thanh, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người nhanh chân rời đi.
"Vương gia!"
Hạ Trì dừng bước chân lại, quay lại nhìn Vân Thanh đuổi theo tới cửa.
Y chỉ mặc áo ngủ, chắp tay hành lễ mà tư thái vẫn cứ tiêu sái đẹp mắt.
"Thần ở Phong Ninh xin đợi Vương gia chiến thắng trở về."
Ánh mặt trời mùa hạ ảm đạm, Vân Thanh như ánh sáng duy nhất chiếu sáng chốn đây.
Nỗi lòng Hạ Trì cuồn cuộn, hắn cảm thấy tình cảm mình áp chế mấy ngày nay như thủy triều mạnh mẽ phản công, nháy mắt bao phủ lý trí hắn.
Hắn nhanh chân tiến tới nâng cánh tay lên, rất muốn ôm Vân Thanh vào lòng.
Nhưng khi sắp chạm đến bả vai Vân Thanh, Hạ Trì lại cố gắng áp chế cánh tay mình, thẳng đến cuối cùng, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nâng cánh tay Vân Thanh dậy.
Ánh mặt trời càng sáng.
Hạ Trì thu hồi tay, không nói một lời mà xoay người bước nhanh rời đi.
Vân Thanh đứng ở nội phòng, nhìn theo bóng dáng Hạ Trì bước qua cửa thùy hoa, biến mất không thấy.
Chỗ cánh tay được nắm qua còn tàn lưu ấm áp nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, bọn họ đã nhanh chóng trở về thành người lạ từng thân quen.
Đây là điều y muốn, trên dưới đều an.