Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 28: C28: Đồ bổ
"Hồ nháo! Quả thực là hồ nháo!"
"Vừa tới đã bắt tu lộ, tiền đâu ra mà tu lộ?"
"Chẳng lẽ là muốn bắt dân phu đi lao dịch? Ninh Châu hiện tại thế này, nếu lại bắt dân phu đi lao dịch, dân chúng sẽ không thể sống nổi nữa. Đến lúc đó, nếu kích động sự phẫn nộ của bá tánh, lại có người noi theo tiền triều, dân gian khởi nghĩa, thì chúng ta đều sẽ chết cùng hắn!"
Có người lập tức ngăn lại nói: "Hừ! Lời này không được nói ra, ngươi đã quên Đại Du chúng ta hình thành thế nào hả?"
"Không được, không thể để hắn làm xằng bậy như vậy được, chúng ta đi tìm Vương gia."
"Đúng vậy, cần phải ngăn cản hắn!"
Vài tên quan viên tụ tập ở phủ Tri Châu, một đám hiên ngang lẫm liệt, dõng dạc hùng hồn, chỉ là lời nói ra lại là lo lắng cho mũ cánh chuồn của mình.
Dứt lời, bọn họ nhìn về phía vị chủ tọa, Tiền đại nhân, chờ ông tỏ thái độ.
Tiền Hữu Tài hiện tại mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ Hạ Trì tìm ông ta gây phiền toái, nào còn dám chủ động đi tới trước mặt Hạ Trì. Nói nữa, nếu biết Hạ Trì lúc trước ăn chơi trác táng đều là ngụy trang, từ khi hắn bắt đầu cho Vân Thanh làm chủ sự, nói vậy trong đó chắc chắn có thâm ý. Ông ta cũng không dám giống như trước kia coi khinh Vân Thanh.
Thấy mọi người đều nhìn mình, ông ta khụ hai tiếng, nói: "Bản quan hôm nay thân thể có chút không khỏe, nên không thể cùng các vị đồng liêu đi gặp Vương gia."
"Chỉ là đại nhân..."
Tiền Hữu Tài lại ho khan một trận kinh thiên động địa, ho xong mới bày vẻ mặt xin lỗi nhìn mọi người: "Bản quan nên đi uống thuốc rồi, thỉnh chư vị tự nhiên."
Vài vị đại nhân lưu lại trong sảnh hai mặt nhìn nhau, "Này... Chúng ta còn đi sao?"
Giang đồng tri cắn chặt răng: "Đi! Dù là liều mạng bị Vương gia quở trách cũng không thể để Vương phi làm hỏng Ninh Châu."
—
Hạ Trì hôm nay không đi đại doanh, vì vậy biết những quan viên đó sẽ đến tìm hắn, hắn liền đơn giản ở trong phủ chờ.
Hắn mở thư từ mà Trình Việt mang đến, xem xong tin lại mở đơn tử kèm theo ở mặt sau, giản lược nhìn qua một lần liền đặt ở một bên, tính toán chờ lát nữa bảo người đưa đến cho Vân Thanh.
Lúc này, Nguyên Phúc công công gõ cửa bẩm báo: "Vương gia, Giang đồng tri cùng Trương thông phán và một số quan lớn khác đang chờ cầu kiến."
Đến cũng rất nhanh.
Hạ Trì thu hồi tin lại, nói với giọng bình tĩnh: "Cho họ vào đi."
Các vị quan lớn hành lễ, trong một thời gian ngắn cũng không ai lên tiếng. Ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Họ cũng không hiểu, rõ ràng Hạ Trì là một Vương gia ăn chơi trác táng, nhưng khí thế lại mạnh như vậy, khiến người ta theo bản năng sợ hãi.
Hạ Trì cũng không nói lời nào, liền nhìn bọn họ chằm chằm. Lưng mọi người như bị kim chích, cuối cùng vẫn là chức quan tối cao Giang đồng tri căng da đầu tiến lên một bước chắp tay nói: "Vương gia, chúng thần đến là vì việc tu lộ."
Hạ Trì giọng điệu lãnh đạm từ trên cao truyền đến: "Việc này bổn vương biết, có vấn đề gì sao?"
"Đường lộ ở Ninh Châu rõ ràng vẫn có thể dùng, Vương phi lại muốn tu lộ, cũng không ai nghe nói đến đường xi măng, tội gì phải thay? Lại nói, tu lộ một lần nữa yêu cầu đầu tư tiền tài thật sự rất lớn, phủ kho Ninh Châu không đầy, dù tính thêm tiền thuế bạc nửa năm nay, sợ là cũng không đủ."
"Thần chỉ sợ Vương phi tự ý làm, cuối cùng đi đến bước dùng dân để chinh lao dịch, chỉ sợ Ninh Châu không an ổn nổi."
"Vương phi nói muốn chinh lao dịch?"
"Này...... Nhưng.... Chưa từng nói."
"Nếu Vương phi đã chưa nói, các ngươi cớ gì chụp mũ cho Vương phi?"
"Thần chỉ là muốn phòng tai nạn lúc chưa xảy ra!"
Hạ Trì lạnh lùng nói: "Bổn vương đã giao việc quan Ninh Châu cho Vương phi, các ngươi về sau đừng đến trước mặt bổn vương làm chuyện này nữa, các ngươi nhớ kỹ, bất luận Vương phi làm gì, bổn vương đều tuyệt đối tán thành làm."
"Hay là, các ngươi không đem lời nói của bổn vương để trong mắt?"
Chúng quan viên liền nói không dám, trong lòng rõ ràng, việc tu lộ này là ván đã đóng thuyền.
Nhưng nghe ý tứ Hạ Trì, xác thực Vân Thanh không tính toán chinh lao dịch, bọn họ nhận được lời chắc chắn, cũng yên lòng hơn.
Không chinh lao dịch, tiền từ đâu ra? Mọi người biết sẽ không tổn hại đến ích lợi của mình, liền bắt đầu chờ xem kịch vui. Nói đến lớn như vậy, cuối cùng nếu làm không thành, sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Lâm Vũ cùng Lâm Cẩn mang theo hành lý đứng ở cửa vương phủ, nhìn thấy vài vị quan viên cao tuổi mặc quan phục đi ra, vội vàng cúi đầu tránh sang một bên.
Sau khi hai anh em lo xong tang sự cho cha mẹ, liền đem ruộng nhà cho người khác thuê. Lâm Vũ quyết định đi lính, Lâm Cẩn không yên tâm cho cậu đi một mình đến Phong Ninh Thành, liền bỏ việc ở huyện Vu Chương, cùng đệ đệ đến Phong Ninh.
Trong nhà cũng chỉ còn hai anh em họ sống nương tựa lẫn nhau, Lâm Cẩn liền tính toán ở lại Phong Ninh tìm một việc gì đó để làm, như vậy hai huynh đệ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ai ngờ đến vương phủ rồi, hai người thấp thỏm gõ cửa, người gác cổng lại báo cho bọn họ Từ thống lĩnh gần đây đều không ở trong phủ.
Hai người đang không biết phải làm gì, thì lại gặp một người quen đi ra khỏi phủ.
Lâm Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là người đầu tiên đến đỡ mình, cậu vội vàng quỳ xuống hành lễ giải thích tình huống: "Thảo dân Lâm Vũ gặp qua Trình đại nhân."
"Trình đại nhân, ta là người đã tìm các ngài cầu cứu ở thôn Chiết Khê trước đây. Lúc trước Vương gia đã dặn ta nếu muốn nhập ngũ thì hãy đến vương phủ tìm Từ thống lĩnh, nhưng hiện tại Từ thống lĩnh dường như không ở trong phủ, không biết Trình đại nhân có biết Từ thống lĩnh khi nào về phủ không?"
Trình Việt dừng bước chân, hắn vẫn nhớ rõ Lâm Vũ, nhìn thấy cậu còn có chút ngạc nhiên, nghe nói mới biết được là Hạ Trì bảo tới.
Trình Việt lại không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: "Đã là Vương gia bảo ngươi tới, ta sẽ gọi người đưa ngươi vào."
Dứt lời hắn liền chỉ một người gác cổng: "Đưa cậu ấy đi tìm Nguyên Phúc." Sau đó liền không nói thêm nữa, vội vàng rời đi.
Lâm Vũ chỉ kịp nói lời cảm ơn với bóng dáng của hắn: "Cảm ơn Trình đại nhân!"
Người gác cổng được Trình Việt phân phó, đối với Lâm Vũ khách khí nói: "Vị tiểu công tử này, theo nô tài đi vào thôi."
Lâm Vũ quay đầu nhìn ca ca, ánh mắt không rời.
Lâm Cẩn nhìn đệ đệ còn chưa cao tới cằm mình, dùng sức nhéo nhéo bờ vai của cậu: "Đi đi, khi nào ca tìm được việc làm ở đây sẽ nhờ người nói cho đệ biết, hãy chăm sóc bản thân thật tốt."
Lâm Vũ dùng sức gật gật đầu, cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu thiếu niên, trong giọng nói mang theo giọng mũi: "Ca ca của đệ cũng phải tốt, cố gắng đọc sách, đệ có thể chu cấp cho ca, chờ đệ có được quân lương tất cả đều cho ca."
Lâm Cẩn cười cười, không có phản bác lời nói của cậu.
"Đi đi."
—
Vân Thanh cầm đơn tử mà Hạ Trì phái người mang tới, tỉ mỉ xem xét. Nếu người có tâm ở đây thì có thể phát hiện ra, những thứ liệt kê trên đó đều là tài sản tích góp mấy năm qua của các phỉ trại bị chọn lọc gần đây.
Những con người này đã lấy của dân, thì bây giờ đương nhiên phải trả lại cho dân.
Nếu tất cả các con đường chính ở Ninh Châu đều được tu sửa một lần nữa, thì chi phí sẽ rất lớn. Số tiền này chỉ nhìn một cách đơn thuần tuy rằng không ít, nhưng so với tổng chi phí tu sửa lộ thì lại như chín con trâu mất một sợi lông.
Tuy nhiên, nếu dùng để tu sửa đoạn đường từ Phong Ninh Thành đến Vu Hoa huyện thì cũng đủ rồi.
"Ngày mai khởi công, thuê một số nhân công, tu sửa đường xi măng từ Phong Ninh Thành đến Vu Hoa huyện. Mỗi ngày làm đủ một ngày phát tiền công năm văn."
Ở phố xá sầm uất, trên trụ cột gỗ dán lên thông báo mới, rất nhanh liền có người dân tụ tập lại xem.
Người biết chữ đọc to nội dung thông báo, xung quanh lập tức ồn ào náo nhiệt.
Vừa mới thu hoạch mùa thu, trong thành có rất nhiều nông dân đến tìm việc làm, nông dân cũng mặc kệ vì sao phải tu sửa đường. Chỉ biết nếu có được công việc này thì có thể thêm tiền tích góp trong nhà.
Phần lớn nông dân không biết chữ, liền bắt lấy nha dịch dán thông báo hỏi dồn, nha dịch giải thích đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng nói: "Các ngươi về thôn hỏi thôn trưởng liền biết, cái mệnh lệnh này đã truyền đạt xuống, các thôn đều là có danh ngạch."
Tin tức rất nhanh liền truyền khắp Phong Ninh Thành, nhóm nông gia hán tử hoan thiên hỉ địa mà về thôn. Trong thành đại bộ phận nhân gia đều miễn cưỡng đi xuống xem, không cần đi kiếm loại tiền vất vả này, liền đứng ở trước chỗ thông báo chậm rãi mà nói chuyện trời đất.
"Sao đột nhiên muốn tu lộ?"
"Đúng vậy, đường xi măng là cái đường gì, sao trước nay chưa từng nghe nói qua?"
"Ta nghe nói, đây là chủ ý của Vương phi."
"Ngươi còn nghe nói cái gì nữa? Mau nói nghe một chút."
Một nam tử trung niên văn nhân biết ăn dọn cười lạnh một tiếng: "Hừ, người ở hậu trạch lại can thiệp chính sự, quả thực là không theo quy củ."
Bá tánh chung quanh đối với Vân Thanh cũng không hiểu biết, bọn họ cũng không dám vọng nghị Vương phi, không có ai phụ họa lời nói của nam tử này.
Nam tử lại càng nói càng hăng hái: "Làm việc hao tài tốn của này, không bằng đi diệt phỉ."
Các bá tánh như có gì đó suy tư, nói như vậy tựa hồ cũng có đạo lý.
Lâm Cẩn đến gần vừa lúc nghe được nam tử nói, lập tức lên tiếng phản bác nói: "Nạn trộm cướp ở Ninh Châu đến cả triều đình phái người đi cũng không có biện pháp, vị huynh đài này hở một chút lại mở miệng ra bảo đi diệt phỉ, có biết xem xét hay không vậy?"
Nam tử trung niên sau khi nói xong, nhìn thấy biểu tình mọi người, trên mặt có một loại biểu cảm mọi người đều say, ta độc tỉnh tự đắc. Bây giờ phát hiện bị người khác bác bỏ, hắn lập tức quay đầu phẫn nộ nhìn về phía Lâm Cẩn: "Ngươi thì biết cái gì? Vậy ngươi nói xem, tu lộ thì có ý nghĩa gì chứ?"
Lâm Cẩn không nhanh không chậm nói: "Thả ý tưởng trước mà không nói cho mọi người biết đường xi măng có bộ dáng gì, nói không chừng so với đường lộ hiện tại của chúng ta còn tốt hơn rất nhiều? Hơn nữa, vô số thôn dân chung quanh có thể đi qua lộ mới tránh việc thất thoát hay bị trộm cướp lương thực, rất nhiều người không có lương thực sẽ không bị đói chết, cái này chẳng lẽ không có ý nghĩa sao?"
"Vẫn là nói, huynh đài chỉ biết cao cao tại thượng chỉ điểm giang sơn, lại không nhìn tới bá tánh bình thường gian nan như thế nào?"
Bá tánh chung quanh cảm thấy lý lẽ thuyết phục, lập tức vỗ tay kêu lên: "Đúng, nói rất đúng!" Còn có người theo sau phụ họa.
Nam tử trung niên bị nói đến không biết nói gì, vội vàng lấy tay áo che mặt rời khỏi mục thông báo.
Lâm Cẩn chắp tay với những bá tánh xung quanh lên tiếng ủng hộ mình, đi vào mục thông báo xem có phải công bố mới được chiêu cáo ra ngoài không. Hắn tạm thời ở giường chung tại khách đi3m, nơi đó người đông đúc, bẩn thỉu không chịu nổi. Cho dù cực khổ như vậy mà một ngày năm văn tiền hắn cũng muốn kiếm, hắn phải nhanh chóng chiếm được công việc này.
Tửu lầu sát đường, Trình Việt "Di" một tiếng.
Thấy Vân Thanh có chút nghi hoặc mà nhìn qua, hắn ta giải thích nói: "Thư sinh này hôm qua ta mới thấy qua, là ca ca của Lâm Vũ, có công danh tú tài. Trước kia ở chỗ Chương huyện làm phòng thu chi, hai người không có cha mẹ, Lâm Vũ muốn tới tòng quân, hắn không yên tâm mới theo lại đây."
Vân Thanh cười cười: "Một cái tú tài so với mấy quan phụ mẫu Ninh Châu xem sự tình còn thông thấu hơn."
Vân Thanh kêu A Thư lên nói vài câu, bảo cậu đi xuống đưa Lâm Cẩn một phần tín vật.
Trình Việt cười nói: "Vương phi thưởng thức y sao?"
Vân Thanh đáp: "Y có thể nhìn đến nỗi khổ bá tánh, có thể nhìn thấu ý nghĩa phía sau chính lệnh, so với bọn người giá áo túi cơm giỏi hơn nhiều."
Vân Thanh xem xét hồ sơ của Ninh Châu trong vài năm gần đây, biết rõ những quan viên còn ở lại Ninh Châu phần lớn đều là một đám ăn bám. Y cần nhân lực gấp, nhưng lại không yên tâm giao việc cho những kẻ này, bèn quyết định tổ chức một cuộc tuyển chọn nhỏ, chọn ra những người ưu tú được trúng tuyển.
Vừa rồi sai A Thư mang tín vật xuống, đó là dành cho Lâm Cẩn một tư cách tham gia khảo thí.
Nói xong chính sự, Vân Thanh hỏi Trình Việt: "Vương gia đã nhiều ngày rất bận sao?"
Ngày gần đây y muốn tìm Hạ Trì cũng chưa tìm được, ngày hôm qua muốn cho Hạ Trì nhìn xem đề mục khảo thí cũng như vậy. Hạ Trì trực tiếp truyền tin bảo y tự mình quyết định là được, bóng người cũng chưa nhìn thấy.
Trình Việt không biết nói gì, hắn cũng không biết Vương gia nhà mình tính toán cái gì. Hai ngày này hắn bị sai đến bồi Vương phi xử lý chính sự, chỉ nói nếu có người không phục thì lôi ra đánh một trận, bản thân lại không xuất hiện lần nào. Hắn ta nhớ rõ đại doanh gần đây không có việc gì vội như vậy mới đúng.
Ngoài mặt lại nghiêm trang mà đáp: "Có lẽ là thời gian này đang tuyển nhận nhiều tân binh, sự vụ trong doanh nhiều hơn chút."
Lưu đô úy của đại doanh Ninh Châu tự ý rời đi, tướng sĩ lại bị rửa sạch từ trên xuống dưới một lần. Trình Việt bắt được vài gian tế, đều bị tiễn đi một cách lặng yên không một tiếng động.
Hiện tại đại doanh được Hạ Trì quản lý hệt như thùng sắt, khi người ngoài mơ tưởng do thám muốn biết mảy may, thì bọn họ đã bắt đầu âm thầm chiêu binh.
Kia hẳn là xác thật rất bận, Vân Thanh gật gật đầu.
Trở lại Mộng Khê Đường, Vân Thanh nhìn Nguyên Phúc công công đang tươi cười thân thiết cùng chén đồ bổ ở trên bàn, sắc mặt thay đổi, y miễn cưỡng cười nói: "Nguyên Phúc công công, ta cảm thấy thân thể khá tốt, làm phiền ngài đi nói với Vương gia, đồ bổ này không cần nữa."
Ngày đó sau khi trở về từ thôn trang, Hạ Trì liền sợ thân thể y mệt mỏi suy sụp vì chính sự, bắt đầu bảo Nguyên Phúc công công biến đổi đa dạng đồ bổ đưa đến cho y, còn muốn nhìn chằm chằm y uống xong.
Không sót một ngày.
Trận trượng này, nếu nói là an thai sợ cũng có người tin.
Vân Thanh nhận tình, Hạ Trì có tình, bóp mũi uống vài hớp, chỉ cảm thấy cả người đều bổ thượng hoả, không thể không kêu dừng.
Nguyên Phúc công công thấy Vân Thanh thật sự không muốn uống, cũng không khuyên nữa, bưng đồ bổ trở về tìm Vương gia phục mệnh.
Bên kia, Trình Việt mới vừa đi ra sân, một giọng nói lạnh căm căm từ bên cạnh truyền đến.
"Bồi Vương phi làm việc vui vẻ như vậy sao?"