Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 21: C21: Kim cao lương
"Thiếu gia thiếu gia, ta nhìn thấy bến tàu, chúng ta lập tức đến Ốc Dương!"
Thần sắc Vân Thanh vốn dĩ uể oải mà nằm lệch trên giường đọc sách, nghe được A Thư nói tinh thần liền rung lên. Y buông sách đứng dậy đi ra khoang thuyền, lên boong tàu.
Từ kinh thành đến Ninh Châu nhanh nhất và tiện nhất là đi từ kinh thành đến Hiên Châu. Sau đó đi thuyền đến Ốc Châu, lại từ Ốc Châu chuyển thành đường bộ đến Ninh Châu.
Con đường họ đi chính là đường gần nhất, tuy nhiên, khi tiến vào địa giới Ốc Châu thì cũng đã đến cuối tháng sáu, lại mất thêm hai ngày mới đến thủ phủ Ốc Châu, Ốc Dương.
Thời tiết nóng bức, thuyền đi trên kênh đào cũng không thấy mát mẻ gì, Vân Thanh sợ nóng, dù mặc quần áo mát mẻ thông khí bằng lụa cũng cảm thấy khó chịu, hận không thể xé quần áo ra thành từng mảnh.
Lúc này y lại không rảnh lo bị mặt trời chói chang nướng chín, đã trải qua gần một tháng hành trình, hiện tại khát vọng của y đối với lục địa đã tới đỉnh núi.
Hạ Trì đã ở boong tàu, nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Thanh. Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên ở chung, so với trước kia đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
"Vương gia." Vân Thanh mỉm cười chào hỏi: "Nghe A Thư nói chúng ta sắp đến Ốc Dương."
"Ừ." Hạ Trì duỗi tay chỉ về phía trước: "Đó chính là bến tàu lớn nhất của Ốc Châu, bến tàu Ốc Dương."
Vân Thanh nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy bến sông phía trước rất rộng, có rất nhiều thuyền đậu. Tiếng ồn ào và tiếng la hét loảng thoáng truyền đến từ xa —— đó là tiếng của những người lao động đang dỡ hàng.
Vân Thanh cảm khái nói: "Bến tàu bận rộn như vậy, khó trách Ốc Châu giàu có đông đúc."
Kênh đào đi qua Ốc Châu gặp một đoạn sông rất dài, do đó Ốc Châu có rất nhiều bến tàu trong nội địa. Mậu dịch qua lại hưng thịnh, là một trong những châu giàu có và đông đúc nhất ở phương nam.
Hạ Trì gật đầu: "Tri Châu Thạch Khải Thịnh của Ốc Châu, làm người khéo léo, năng lực lại không tồi, đã quản lý Ốc Châu rất tốt."
Vân Thanh quay đầu xem hắn: "Vương gia muốn đi gặp người đó sao?"
Ban đầu, khi họ rời kinh luôn dùng nghi thức thân vương. Từ khi xuất phát từ kinh thành đến Hiên Châu, bất cứ nơi nào họ đi qua đều sẽ dẫn đến quan viên địa phương đến thăm viếng. Hạ Trì không chịu nổi phiền phức này, đơn giản mà thu hồi nghi thức thân vương, ngụy trang thành thương đội. Sau khi đến Hiên Châu, hắn trực tiếp thuê một chiếc thương thuyền, xuất phát đi tới Ốc Châu.
Nếu muốn đi gặp Tri Châu, liền phải thay đổi thân phận lần nữa.
Hạ Trì lắc đầu nói: "Không đi, hiện tại đi gặp hắn cũng không có ý nghĩa, chúng ta ở trong thành nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai khởi hành đi Ninh Châu trước."
Vân Thanh cười cười.
Tới bến tàu, Nguyên Phúc công công mang theo người đi vào thành an bài chỗ dừng chân, Vân Thanh thấy bến tàu náo nhiệt, liền muốn đi dạo một chút.
Cũng không có việc gì làm, mấy ngày này cũng ở trên thuyền buồn chán, Hạ Trì liền đi theo Vân Thanh.
Phụ cần bến tàu có một cái chợ.
Rất nhiều người từ nam chí bắc đến chỗ này bày quán, bán một ít món bản địa hiếm lạ.
Vân Thanh dạo đến chỗ có mùi ngon.
Đột nhiên, tầm mắt y dừng lại, bước nhanh đến một cái sạp, cầm lấy một vật giống cây gậy có màu vàng óng ánh, hỏi: "Cái này bán thế nào?"
Người bán nhìn nhìn quần áo hai người, đôi mắt lấp lánh cười nói: "Một lượng bạc một cái."
Vân Thanh nhướng mày: "Giá cao vậy à?"
Người ban miệng lưỡi nói: "Khách nhân à, ngài có điều không biết, đây là kim cao lương được vận chuyển từ Nam Dương. Ngài xem màu sắc này trông phú quý biết bao, để ở trong nhà hoặc là tặng cho bạn bè thân thích đều không tồi."
Gã nhìn nhìn Vân Thanh, lại tiếp tục đẩy mạnh sức mạnh tiêu thụ: "Công tử hẳn là đã thành thân rồi, ngài xem này, kim cao lương nhiều hạt như vậy, ngụ ý cực tốt, để ở trong nhà đảm bảo phúc khí dồi dào nhiều con nhiều cháu."
Ánh mắt Hạ Trì kỳ dị mà nhìn lại đây, Vân Thanh giật giật khóe miệng: "Được rồi, đừng thổi phồng với ta, mười văn một cây, có bao nhiêu ta mua hết bấy nhiêu."
Là một người làm nghề buôn bán, gã vốn định kiếm tiền từ người coi tiền như rác. Khi thấy Vân Thanh ăn mặc sang trọng, lại còn trẻ tuổi, trông giống người có học thức. Gã nghĩ rằng loại người này thường có da mặt mỏng, cho nên dự định sẽ dụ dỗ rồi thổi phồng giá cả để kiếm được nhiều tiền.
Ai ngờ lại rơi vào tay thợ săn giá rẻ, làm cho người buôn bán phát ngốc, thậm chí quên cả khép miệng lại. Ngay sau đó lại nghe thấy Vân Thanh nói muốn mua tất cả, biểu hiện của gã nhanh chóng thay đổi thành vui mừng: "Công tử thật sự muốn mua hết hả?"
Lần này gã đi Nguyên Châu, nghe nói bên kia Nam Dương có thương khách lừa gạt, mua một đống kim cao lương với giá năm văn một cây. Gã cũng mua theo, nhưng sau khi đi một vòng chào hàng, vậy mà bán không được. Thứ này lại chiếm chỗ khiến gã phát sầu, hận không thể bỏ đi.
Cuối cùng cũng gặp được người muốn mua, mười văn một cây, tính cả phí vận chuyển, gã cũng coi như kiếm được một chút tiền. So với để mãi trong tay, bán như vậy tốt hơn.
Thấy Vân Thanh gật đầu, người buôn bán lập tức bắt đầu thu thập quán của mình: "Công tử đợi một lát, ta đã gửi tất cả hàng hóa ở khách đi3m, ta sẽ đưa ngay cho ngài."
Hạ Trì ngạc nhiên nhìn hai người nhanh chóng đạt được giao dịch. Hắn không biết Vân Thanh mua nhiều kim cao lương cầu khẩn nhiều con nhiều cháu như vậy làm gì. Không thể kìm nén sự tò mò mà đi theo y cùng nhau đi đến chỗ ở của người buôn bán.
Vân Thanh kiểm tra, phát hiện tất cả đều được bảo quản khá tốt, liền sảng khoái thanh toán ba lượng tám đồng bạc theo giá cả mười văn tiền một trái. Người buôn bán tươi cười hớn hở, lập tức chủ động đề nghị giúp họ đưa kim cao lương đến chỗ ở.
Vân Thanh lại hỏi người buôn bán mua kim cao lương ở đâu và từ ai. Gã buôn bán được lời, đương nhiên biết cái gì đều nói hết cái đó. Dù sao, đám kim cao lương này về sau gã cũng không có ý định đụng vào, cũng không ngại nói cho Vân Thanh.
Vân Thanh cẩn thận ghi nhớ, sau đó, liền nói cho gã địa điểm, bảo gã đưa qua đi. Vừa mới nãy bọn họ dạo đến một nửa liền có thị vệ tiến đến nói cho hai người đêm nay sẽ ở nơi nào, cũng không biết bọn họ làm sao tìm được Hạ Trì.
Người buôn bán vận chuyển đồ vật đi rồi, Vân Thanh cùng Hạ Trì chậm rãi đi dạo trở về.
Vân Thanh đối với đồ ăn vặt bên đường tỏ vẻ cực kỳ yêu thích, chỉ trong chốc lát hai tay đã nhét đầy đồ ăn.
Hạ Trì từ nhỏ đã chịu giáo dục lễ nghi khiến hắn không thể làm ra việc vừa đi vừa ăn ở trên phố. Nhìn Vân Thanh đã cầm không hết những thứ đã mua, do dự một chút, vẫn là vươn tay giúp Vân Thanh nhận lấy cốc nước đường mà người bán hàng rong đưa qua.
Trong mắt Vân Thanh hiện lên ý cười, cúi đầu ghim một miếng thịt nướng chuẩn bị nhét vào miệng Hạ Trì —— lại rơi vào khoảng không. Ngôn Tình Ngược
Hạ Trì phản ứng cực nhanh mà lùi về sau né tránh, Vân Thanh chớp chớp mắt, dùng thịt nướng nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của hắn một chút: "Há miệng, ăn rất ngon."
Hạ Trì nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn Vân Thanh, lại nhìn thấy nụ cười cực kỳ thoải mái, thanh thuần trong mắt y, ma xui quỷ khiến mà há miệng, cắn miếng thịt nướng trên xiên tre.
Ăn ngon.
Nạc và mỡ đan xen, gia vị cũng rất vừa miệng, Hạ Trì nuốt miếng thịt nướng xuống, nhìn Vân Thanh đang ăn ngon lành, vặn nắp ống trúc đưa nước đường qua.
Vân Thanh nói cảm ơn, duỗi tay tiếp nhận ống trúc, ngón tay của hai người chạm nhau trong chốc lát.
Hạ Trì thu tay lại, nhẹ nhàng cuộn cuộn ngón tay.
Chờ đến khi Vân Thanh ăn uống no đủ, Hạ Trì mới hỏi về việc Vân Thanh mua kim cao lương.
Hai người đã đi đến phố hẻm, người đi đường thưa thớt, Vân Thanh đến gần Hạ Trì một chút, đảm bảo âm thanh nói chuyện chỉ có hắn mới có thể nghe thấy. Giọng điệu chậm rãi nói: "Nam Dương có một loại ngũ cốc, tên là ngô, cũng gọi là ngọc cao lươn. Ngô chịu rét chịu hạn, trồng ở nơi thổ nhưỡng cằn cỗi như vùng núi vẫn cho ra sản lượng cao."
Hạ Trì giữa mày nhíu một chút: "Kim cao lương?"
Giọng nói của Vân Thanh nhẹ nhàng nhưng chậm rãi, rơi vào tai Hạ Trì lại giống như tiếng sấm sét: "Đúng vậy, ngoài thứ này ra, Nam Dương có lẽ còn có những loại cây trồng cao sản khác. Nếu có thể đưa hết vào Đại Du, thì còn gì phải lo lắng cho dân chúng thiên hạ không có lương thực?"
Ánh mắt của Hạ Trì chấn động, bị lời nói hào khí của Vân Thanh k1ch thích đến cảm xúc phập phồng.
Hắn không biết tại sao Vân Thanh lại chọn mình. Với trí tuệ của Vân Thanh cùng những thông tin mà y nắm giữ, bất kể đầu quân cho ai đều có thể đạt được quyền lực và địa vị cao nhất. Nhưng y lại cố tình chọn mình, một người không được ai để mắt đến.
Cho dù bất kể lý do cuối cùng là gì, nếu Vân Thanh chọn hắn, hắn nhất định sẽ dùng hết sức lực để nắm lấy giang sơn này, cùng với Vân Thanh, thân chinh tạo ra thịnh thế mà Vân Thanh nói đến.
—
Ngày thứ hai, mọi người liền chuẩn bị hướng đến Ninh Châu.
Ở lại cảnh nội Ốc Châu được mười ngày, mới rốt cuộc thấy được giới bia.
Tiến vào Ninh Châu, khác biệt rõ ràng.
Ở Ốc Châu, trên quan đạo thường xuyên có thể nhìn thấy thương đội lui tới, hoặc là xe ngựa độc hành, chờ đến khi đi vào chi nhánh giao lộ mở rộng của Ninh Châu, trên đường đi thương đội đột nhiên giảm bớt.
Người trong thương đội cũng không giống như trước đây, họ không còn nói chuyện vui vẻ nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt ủ rũ.
Phần lớn người nhìn thấy thương đội lớn như bọn họ, đều nhìn họ bằng ánh mắt coi thường, cũng không nói gì, vội vàng thúc ngựa và xe qua.
Nhưng cũng có một người đàn ông khỏe mạnh, dừng lại, tốt bụng nhắc nhở họ một câu: "Phía trước có sơn phỉ, các ngươi vẫn nên quay đầu trở về đi."
Vân Thanh hôm nay cưỡi ngựa đi ở phía trước, trang phục của y khác biệt rất lớn so với những hộ vệ bình thường, vừa nhìn là biết ở thương đội có chút địa vị, vì vậy người đàn ông nói với y.
Vân Thanh chắp tay nói: "Bọn ta nhận lời ủy thác của người đi đến Phong Ninh Thành, không thể quay đầu. Đại ca, những sơn phỉ đó thực sự hung dữ như vậy sao? Bọn ta thuê nhiều hộ vệ như vậy cũng đánh không lại à?"
Người đàn ông nhìn đội ngũ của họ, thở dài: "Trại tầm thường đương nhiên ăn không nổi thương đội lớn như vậy của các ngươi, nhưng các ngươi vừa nhìn đã biết là dê béo, bọn họ sẽ liên hợp lại cùng nhau đối phó các ngươi."
"Huống chi ngay cả khi những trại nhỏ đó không ra tay, nhưng các ngươi muốn đi Phong Ninh Thành cần phải đi qua Dực Đoạn Sơn. Đó chính là địa bàn của Long Hổ Bang, thổ phỉ đâu chỉ có hàng ngàn tên, các ngươi đấu không lại đâu, nghe ta khuyên một lời, đừng đi, sợ là có đi mà không có về."
Vân Thanh và Hạ Trì nhìn nhau một cái, một bang phỉ lớn như vậy, cách Phong Ninh Thành cũng không tính quá xa, lại kiêu ngạo đến vậy sao.
Hạ Trì trầm mặt, quan binh Phong Ninh Thành, thật sự quá phế đi.
Vân Thanh sai A Thư lấy một ít đặc sản mua ở Ốc Dương Thành lại đây, y đưa cho người đàn ông: "Cảm ơn đại ca nhắc nhở, nhưng mà chúng ta lại có việc quan trọng không thể không đi Phong Ninh Thành."
Người đàn ông thấy khuyên không được, có chút bực bội mà vẫy vẫy tay: "Một mực muốn đi tìm chết cũng tùy các ngươi đi, ta không cần đồ của các ngươi, ta phải đi rồi."
Người nọ nói xong liền vung roi ngựa lên, con ngựa kéo xe hí vang một tiếng, lộc cộc mà chạy về phía trước.
A Thư có chút bực bội mà nhìn theo xe ngựa của người đàn ông: "Thiếu gia, ông ta cũng quá không biết tốt xấu, ngài tặng quà, sao có thể nói chuyện với ngài như vậy?"
Vân Thanh không thèm để ý mà cười cười: "Ở trong mắt ông ta, kẻ không biết tốt xấu chính là chúng ta mới đúng."
Thương đội tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên trên đường gặp được vài nhóm sơn phỉ quy mô không lớn. Những tên thổ phỉ cường tráng đứng trên cây trong rừng, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm bọn họ, lại vì kiêng kị bọn họ người đông không dám động thủ.
Ngày này, thương đội rời khỏi huyện Kiềm Dư, tiếp tục chạy tới thành trấn tiếp theo tìm chỗ đặt chân.
Đi đến chính ngọ, đến lúc ăn cơm.
Thương đội đang muốn tìm địa điểm dừng lại, con đường phía bên phải trên núi lại có một thiếu niên tuổi không lớn nghiêng ngả lảo đảo mà chạy xuống.
Hộ vệ nhận ra động tĩnh, quay người nhìn chằm chằm vào rừng, tay đặt trên vỏ đao tùy thời chuẩn bị rút ra.
Thiếu niên đến gần, mọi người mới thấy rõ trên người cậu loang lổ máu.
Thiếu niên nghẹn ngào, tiếng la truyền đến tai mọi người.
"Cứu mạng! Cứu cứu mẹ, cứu cứu cha...... Cầu các ngươi cứu cứu bọn họ! Cứu mạng......"