Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 11: C11: Tạ lễ
Vân Thanh nghĩ nghĩ, trả lời: "Ta là phu nhân của Thụy Vương."
Sắc mặt Tằng Nguyên Tích trắng thêm vài phần, nếu là người khác, nàng còn có thể dùng tên tuổi phủ quận công đe dọa một trận, không cho hắn nói ra ngoài, nhưng là Thụy Vương phi... Đến cả gia gia nàng ở đây, cũng phải nể mặt Thụy Vương phi.
Nàng do dự hành lễ với Vân Thanh, Vân Thanh thấy biểu tình nàng giãy giụa lúc hành lễ, rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, tính toán đưa nàng trở về sẽ tốt hơn, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nên nói thêm.
"Ta không biết vị Hà công tử này có bối cảnh gì, nhưng nếu hắn có tình, tự nhiên sẽ vì tiểu thư mà nỗ lực học tập, khoa khảo nhập sĩ. Đến lúc đó Tằng đại nhân cùng phu nhân thấy được quyết tâm của hắn, tự nhiên sẽ đồng ý hôn nhân của hai người."
Y dừng một chút: "Mà hắn hiện tại không muốn nỗ lực, ngược lại cổ vũ tiểu thư tư thông với mình, thật là ích kỷ đến cực điểm. Đến lúc đó sự việc bị bại lộ, thanh danh tiểu thư hoàn toàn bị hủy, Tằng đại nhân thương tiếc tiểu thư, đương nhiên chỉ có thể đồng ý cho hắn cưới tiểu thư. Bàn tính này tính cũng cực tốt, đối với hắn mà nói, chẳng những không tổn thất, ngược lại còn có thể vì vậy mà cưới được tiểu thư con vợ cả của phủ quận công, nhảy vài bậc trở thành tôn tế phủ quận công."
"Hay là tiểu thư cảm thấy, chỉ bằng vào hai người các ngươi, có thể thoát khỏi sự lùng bắt của phủ quận công, chạy đến chân trời góc biển một lần nữa làm lại từ đầu? Tiểu thư đương nhiên không phải người tham vinh hoa phú quý, chỉ là vị Hà công tử này, thật sự không giống."
Tằng Nguyên Tích mặt đỏ lên, muốn phản bác Vân Thanh, lại phát hiện nàng không có lời nào để giải thích nghi ngờ của Vân Thanh.
Tằng Nguyên Tích cũng không phải kẻ ngu dốt. Chỉ là nàng bị nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng, được cha mẹ tổ phụ sủng ái vô cùng cho nên tính cách tương đối đơn thuần. Hơn nữa xem một ít thoại bản yêu đương cuồng nhiệt, tự cho là tìm được lương nhân. Cha mẹ không cho bọn họ ở bên nhau là trời cao khảo nghiệm bọn họ, bởi vậy mới có thể động lòng với ý tư thông của Hà công tử.
Khi nàng đắm chìm trong tình yêu sẽ không nghĩ nhiều như vậy, đầu óc đều là kế hoạch trốn thoát, nhưng lúc này nàng bị Vân Thanh nói đến á khẩu không đáp lời được.
Hà lang thật sự yêu nàng sao? Nếu là thật sự yêu nàng, tại sao chưa bao giờ nói với nàng sẽ nỗ lực chứng minh cho cha mẹ đồng ý, đường đường chính chính tới cửa cầu hôn. Ngược lại mỗi khi ở trước mặt nàng đều oán giận mình thuyết phục thất bại, khiến cha mẹ nàng mãi không chấp nhận?
Vân Thanh thấy mặt nàng lộ vẻ do dự, ôn thanh nói: "Tằng tiểu thư, người chân chính yêu thích nàng, sao có thể nhẫn tâm để nàng trốn đông trốn tây bên ngoài chứ?"
Nội tâm Tằng Nguyên Tích đã dao động, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, lại bị chiều đến điêu ngoa tùy hứng, bị một vị công tử nhẹ nhàng như Vân Thanh giáp mặt chọc thủng loại sự tình này. Trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy xuống đài không được, ngang bướng không chịu thua.
Tiểu Nguyệt hiểu biết tính tình tiểu thư nhà mình, tiến lên nhỏ giọng khuyên dỗ.
Một lúc lâu sau, Tằng Nguyên Tích rốt cuộc gật đầu, nàng nhìn Vân Thanh, chần chờ nói: "Ngươi thật sự sẽ không nói cho người khác sao?"
Vân Thanh gật đầu: "Ta sẽ không nói cho người khác, nhưng mẫu thân nàng cần thiết phải biết chuyện này."
Tằng Nguyên Tích cắn cắn môi, nhưng cũng biết mình không có biện pháp thay đổi quyết định của y. Nàng giận dỗi hành lễ với Vân Thanh, mang theo Tiểu Nguyệt thay đổi phương hướng vội vàng trở về.
Bên kia, tiểu nha hoàn vui vẻ mà cầm ngọc bội chạy về phòng khách, lại phát hiện Vân Thanh chưa có trở về. Nàng không dám trì hoãn, chạy nhanh đem sự tình bẩm báo cho Tằng phu nhân.
Vân Thanh sau khi cáo biệt chủ tớ Tằng Nguyên Tích liền trở về, ở trên đường gặp được Tằng phu nhân mang theo hạ nhân ra ngoài tìm y.
Tằng phu nhân nhìn thấy Vân Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, tính tình Thùy Vương bọn họ đều đã biết qua. Hơn nữa từ lúc săn xuân nghe đồn tình cảm của Thụy Vương cùng Vương phi cực tốt. Nếu Vương phi ở trong phủ bọn họ có xảy ra chuyện gì không hay, Thụy Vương tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Tằng phu nhân quan tâm nói: "Lúc nãy nha hoàn tới bẩm báo không tìm được Vương phi, thiếp thân còn tưởng rằng Vương phi xảy ra chuyện gì, Vương phi bị lạc đường sao?"
Đầu tiên Vân Thanh gật đầu, sau đó mới hạ giọng nói với Tằng phu nhân: "Thỉnh cầu phu nhân cho người lui ra, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho phu nhân."
Tằng phu nhân không rõ nguyên do, nhưng vẫn cho người thối lui hơn mười trượng, không được bà cho phép không ai được tới gần.
"Vương phi, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Vân Thanh liền đem chuyện ngẫu nhiên gặp được Tằng Nguyên Tích ở hoa viên nói lại với Tằng phu nhân. Bà nghe y nói đến tư thông, cổ họng như bị mắc nghẹn, cho đến khi Vân Thanh nói đã khuyên nàng trở về mới buông tâm trạng xuống một chút.
Bà vỗ vỗ ngực, chủ mẫu đương gia vĩnh viễn thong dong thỏa đáng, trên mặt cũng lộ ra một cái khe nứt, tiết lộ cảm xúc chân thật của bà: "Nha đầu này, hôm nay nói với ta thân thể không thoải mái không tới tham gia yến hội, không nghĩ tới nó có lá gan lớn như vậy..."
Vân Thanh nhắc nhở nói: "Phu nhân vẫn nên phái người chạy đến coi chừng tiểu thư. Tiểu thư tuổi trẻ, tâm tính chưa trưởng thành, vạn nhất lại đổi ý muốn chạy ra ngoài cũng có khả năng. Còn có Hà công tử cũng nên xử lý một chút, bằng không nếu bị người khác phát hiện, hắn lại nói cái gì lung tung ra, ảnh hưởng đến khuê dự của tiểu thư sẽ không tốt."
Vừa rồi Tằng phu nhân đột nhiên bị khí hôn đầu, được Vân Thanh nhắc nhở cũng phản ứng lại. Bà phải đến tiếp khách bên này, không thể tự mình đến trông, liền gọi tâm phúc ma ma đến, cẩn thận dặn dò một phen.
Ma ma lĩnh mệnh mà đi, Tằng phu nhân nhìn về phía Vân Thanh, thật lòng nói lời cảm tạ với y.
"Hôm nay thật sự đa tạ Vương phi, bằng không tiểu nữ đơn thuần nhà ta đã bị tên tiểu nhân gian trá kia lừa đi, danh dự phủ quận công chỉ sợ cũng vì vậy mà hổ thẹn."
Tằng phu nhân hành lễ với Vân Thanh, y nghiêng người tránh đi.
"Phu nhân không cần đa lễ, ta cũng chỉ là không đành lòng nhìn tiểu thư bị người lừa gạt."
Vân Thanh thấy Tằng phu nhân còn muốn nói gì, lại do dự mà không nói ra, y ngầm hiểu: "Phu nhân yên tâm, ta biết khuê dự nữ nhi quan trọng, chuyện này ta sẽ không nói cho người khác biết."
Tằng phu nhân cảm kích nói: "Đa tạ Vương phi."
Hai người cùng trở lại phòng khách, mọi người truy vấn xảy ra chuyện gì, Tằng phu nhân cười nói: "Vương phi khi trở về bị lạc đường, ta đi ra ngoài tìm thì gặp hạ nhân dẫn y trở lại."
Mọi người thiện ý trêu ghẹo một phen, liền đem chuyện này như nhạc đệm nhảy qua.
Việc muốn làm hôm nay đều hoàn thành viên mãn, Vân Thanh hoàn toàn thả lỏng lại, ăn trà bánh nghe bát quái, rất vui thích.
Không bao lâu, Vân Thanh mắt sắc phát hiện ma ma Tằng phu nhân phái đi đã quay về, thấp giọng nói gì đó với bà, thấy thần sắc trên mặt Tằng phu nhân bất biến, liền biết hẳn đã xử lý thỏa đáng.
Vân Thanh từ từ mà thở dài, bưng trà uống một ngụm.
Tiệc mừng thọ thẳng đến giờ Thân mới tan, Vân Thanh hội hợp cùng Hạ Trì, cùng chủ nhân gia đạo đi ra, cho đến lúc lên xe ngựa vương phủ.
Hạ Trì nhìn thần sắc sáng láng của Vân Thanh, hừ lạnh nói: "Vương phi cũng không hề không thể thích ứng."
Vân Thanh cười nói: "Việc các phu nhân quản lý hậu trạch cũng rất thú vị."
Hạ Trì nhìn y, như muốn phân biệt trong lời nói thật hay giả, Vân Thanh đột nhiên tiến đến trước mặt hắn: "Vương gia là lo lắng cho ta sao?"
Hạ Trì lạnh mặt quay đầu qua một bên: "Tự mình đa tình."
Vân Thanh cười cười, thấy chọc ghẹo được liền thôi, y thay đổi ngữ khí đứng đắn: "Vương gia, hôm nay ta ở phủ quận công giúp Tằng phu nhân làm một chút việc tốt."
Hạ Trì quay đầu lại nhìn qua, Vân Thanh liền đem chuyện phát sinh ở phủ quận công nói với Hạ Trì, cuối cùng y nói: "Ta đã đáp ứng Tằng phu nhân sẽ không nói ra ngoài."
Hạ Trì không có phản ứng gì đối với chuyện này, chỉ là đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: "Vương phi sao lại một mình đi đến hoa viên nhỏ của Tằng phủ?"
Vân Thanh ngẩn ra, rũ mắt xuống nói: "Ta không cẩn thận đi lạc."
Hạ Trì sâu xa liếc mắt nhìn Vân Thanh một cái, chung quy không nói gì thêm.
—
Ngày kế, phủ quận công liền phái quản gia tặng hai xe lễ vật đến Thụy Vương phủ, nói là vì cảm tạ Vương phi hỗ trợ giúp phủ quận công tìm lại vật quý giá.
Hạ Trì nhìn danh thiếp, trầm ngâm trong chốc lát, nói với Nguyên Phúc: "Đưa vào tư khố của Vương phi đi."
Thanh Đồng viện.
Vân Thanh nhìn trân bảo như nước chảy vào viện, biểu tình đạm nhiên.
Ngọc Khê vui sướng vì Vương phi được sủng ái, ở một bên ríu rít mà nói không ngừng, ánh mắt lại quét đến chỗ Nguyệt Hồ dẫn thiếu niên cõng theo tay nải đi vào.
Ngọc Khê có chút nghi hoặc mà nhìn hai người, đang muốn ra tiếng dò hỏi, liền thấy thiếu niên nhanh như bay mà chạy tới, bổ nhào bên người Vương phi, nước mắt lưng tròng mà hô: "Thiếu gia."
Vân Thanh có chút kinh hỉ đứng dậy, cười xoa xoa tóc thiếu niên: "A Thư đã trở lại, trên đường vất vả rồi."
A Thư nhìn trên dưới thiếu gia nhà mình, phát hiện thiếu gia so với lúc cậu rời đi khí sắc tốt hơn rất nhiều, tâm trạng vẫn luôn lo lắng rốt cuộc cũng thả lỏng xuống. Cậu lấy phong thư từ trong lòng ngực ra, đưa cho Vân Thanh.
"Thiếu gia, Lê lão gia bảo ta giao cái này cho ngài."
Vân Thanh tiếp nhận mở ra, lấy ra một chồng giấy viết thư thật dày. Trên giấy tràn ngập lời dặn dò tha thiết của Lê gia ngoại tổ, Vân Thanh nghiêm túc đọc từng câu từng chữ một lần, mới đem giấy viết thư cẩn thận vuốt lại, đặt sang một bên.
Phía dưới các bức thư, là một danh sách ố vàng, đúng là đồ vật Vân Thanh nhờ A Thư ngàn dặm xa xôi đem về.