Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư
Chương 92: Dạy dỗ tiên sinh
Trong lúc nhất thời, lầu hai ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bên cửa sổ.
Thẩm Thanh Trác tim đập nhanh hơn, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cốc trà bên bờ, đè thấp tiếng nói trả lời: "Thật không tiện."
May mà hướng thần đã cho hắn dịch dung và dạy hắn cách thay đổi thanh âm, ngụy trang thành một người khác.
Nhưng mà, Tiêu Thận lại không hề rời đi, cứ như vậy không hề động đậy mà xử ở trước mặt hắn.
Ánh mắt khó có thể lơ là ấy như một mũi tên nhắm vào đỉnh đầu, theo thời gian trôi qua, Thẩm Thanh Trác bắt đầu tự xem xét, liệu có chỗ nào lộ hãm không?
Chính mình soi gương cũng không nhận ra bản thân, tiểu đồ đệ lại như thế nào có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn?
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Nhớ đến đây, Thẩm Thanh Trác hướng ghế dài bên cạnh di chuyển một chút, bình thản ngước mắt, "Không chê, mời ngồi."
Đối diện, Tiểu Đức tử hai con mắt động đất, liều mạng dùng ánh mắt công khai "Không muốn đâu không muốn đâu mà", nhưng vẫn không thể ngăn cản được vị thánh thượng ngồi xuống.
Băng ghế trên đất tự động xích ra "Roẹt" một tiếng, Tiêu Thận ngồi xuống, bốn thị vệ đeo đao tự giác tản ra, hình thành nửa bao vây bảo vệ trận thế.
Chung quanh, các vị khách nhân nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ là tiếng ồn ào bớt phóng túng đi một chút.
Tiêu Thận tự nhiên nhấc lên bầu rượu, rót ra một chén rượu, "Vị công tử này, người từ nơi nào đến thế?"
"Chúng ta là người địa phương." Thẩm Thanh Trác không tự chủ lại di chuyển sang bên cạnh một chút.
"Nghe giọng nói không giống lắm." Tiêu Thận ngẩng cổ, một hơi cạn chén rượu, "Ta nghe, có vẻ như là khẩu âm của kinh đô."
"Khụ khụ khục..." Tiểu Đức tử bị nước miếng của chính mình sặc đến, vội vàng che giấu mà nâng chung trà lên uống một hớp.
Hướng thần vẫn như trước mặt than, bắp thịt căng thẳng như một chiếc cung kéo căng.
"Khả năng nơi này khoảng cách kinh đô gần, khẩu âm có chút tương tự." Thẩm Thanh Trác mở miệng nói mò, nói sang chuyện khác, "Các hạ là đi ngang qua nơi đây hay là...?"
Tiêu Thận liền rót ra một chén rượu, lạnh lùng trả lời: "Ta đi tìm người"
"Thì ra là như vậy." Thẩm Thanh Trác đáp một tiếng, không tiếp tục truy hỏi.
Tiêu Thận ngửa đầu uống cạn rượu, tiếp tục nói bổ sung: "Một người đã hứa sẽ không rời bỏ ta, lại thừa dịp ta không chú ý lén lút chạy trốn."
Thẩm Thanh Trác: "..."
Nào có lén lút, hắn rõ ràng đã để lại lời nhắn.
Thẩm công tử thử thăm dò khuyên nhủ: "E rằng hắn chỉ muốn ra ngoài giải sầu, chờ khi nào muốn trở về, sẽ tự trở về."
"Giải sầu?" Tiêu Thận cười lạnh một tiếng, giọng trầm thấp bên trong ẩn chứa mấy phần khổ đau, "Tưởng rằng nếu là giải sầu, chân trời góc biển ta đều cùng hắn đi, nhưng hắn không hề trân trọng. Ta đem trái tim đào móc ra cho hắn ăn, hắn cũng không thèm khát."
Thẩm Thanh Trác trầm mặc một lát, ôn thanh trả lời: "E rằng người đó chỉ muốn một mình yên tĩnh, bất kể là người nhà hay là... người yêu, đều cần một ít không gian riêng thôi mà."
Nắm chặt chén rượu, ngón tay đột nhiên dùng sức, khớp xương trở nên trắng. Tiêu Thận khắc chế mà hít sâu vào, lại đưa tay đi rót rượu.
"Đừng uống nhiều, thương thân chút đi." Thẩm Thanh Trác theo bản năng giơ tay, đè xuống bầu rượu.
Tay thon dài như ngọc hiện ra trong tầm mắt Tiêu Thận, đặc biệt là dấu ấn hồng nhạt ở hổ khẩu, làm đau nhói hai mắt hắn.
Thẩm Thanh Trác cũng ý thức lộ kẽ hở, vội vàng thu tay lại, "Tại hạ nhớ trong nhà có việc, liền sau khi từ biệt."
Dứt lời, hắn quay người định rời khỏi bàn rượu.
Vây quanh bởi các thị vệ đeo đao, nhất thời đồng loạt rút đao, ngăn cản đường đi của hắn.
Cùng lúc đó, một thanh lợi kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, hướng thần mắt hờ hững hiện ra sát khí lạnh lẽo.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Khách nhân lầu hai bị dọa đến tứ tán, cơm không ăn, rượu cũng không uống, hoảng loạn chạy xuống lầu.
Thẩm Thanh Trác hai mắt nghiêm lại, "Các hạ, đây là ý gì?"
"Một tháng." Tiêu Thận uống cạn chén rượu cuối cùng, đứng dậy đi hướng đạo khắc trong lòng thanh tuyển bóng lưng, "Tiên sinh, nên về nhà rồi."
Thẩm Thanh Trác đứng tại chỗ, ngữ khí trấn định: "Các hạ nhận lầm người."
Tiêu Thận bước tới, ôm người vào trong ngực, hơi thở nóng phả qua tai, "Tiên sinh là người của ta, sao ta có thể nhận sai chứ?"
Dù có một ngày Tiêu Thận quên mất bản thân, cũng có thể từ dòng đời phàm trần, liếc mắt một cái liền nhận ra tiên sinh của mình.
Cảm giác dòng điện chạy dọc bên tai, eo của Thẩm Thanh Trác mềm nhũn, phí công phủ nhận nói: "Ta không phải... A!"
Tiểu đồ đệ trước mặt mọi người chặn ngang ôm hắn, sợ đến mức hắn chỉ có thể phát ra thanh âm dễ nghe.
Hướng Thần tay cầm kiếm xoay một cái, "Chủ nhân!"
"Hướng Thần, thu kiếm." Thẩm Thanh Trác lập tức lên tiếng ngăn cản, lại nhỏ giọng nói, "Ta thừa nhận là được chứ gì, ngươi trước tiên thả tiên sinh xuống đi."
Nhưng mà Tiêu Thận lại ngoảnh mặt làm ngơ, ôm hắn bước chân đi xuống lầu.
Thẩm Thanh Trác không thể không giơ tay víu áo tiểu đồ đệ, tự an ủi bản thân, tốt xấu gì cũng không phải đang dùng mặt của mình.
Bất quá, chờ đến phố lớn rộn ràng, hắn vẫn mắc cỡ đem mặt vùi vào ngực tiểu đồ đệ, âm thanh buồn buồn truyền đi, "Ngươi muốn mang tiên sinh đi đâu?"
Tiêu Thận môi mỏng nhếch, không hề bị lay động mà tiếp tục đi về phía trước.
Hướng Thần cùng Tiểu Đức tử theo sát phía sau, trạng thái cực kì sốt ruột, lại không dám tiến lên ngăn cản.
"Chờ đã!" Thẩm Thanh Trác chợt nhớ đến hai dị tộc gì gì đó, bám vào cẩm bào vạt áo đối diện, ngẩng mặt, "Chúng ta là thấy có hai người khả nghi, bây giờ lại mất dấu rồi."
Tiêu Thận dừng bước lại, mắt phượng hơi rủ xuống, rốt cục cũng mở miệng: "Người nào?"
"Xem trang phục là bách tính bình thường, nhưng khẩu âm kỳ quái, có công phu trong người, tướng mạo cũng rất dị vực." Thẩm Thanh Trác nghiêm túc trả lời, "Có thể là dị tộc mật thám."
Một lát sau, Tiêu Thận ra hiệu cho hai thị vệ đeo đao, "Hai người các ngươi đuổi theo mật thám, lúc cần thiết trảo hồi Bắc trấn phủ ty."
Lần này, Thẩm công tử không còn lý do gì khác, chỉ có thể trở thành bé ngoan để tiểu đồ đệ ôm đi về phía trước.
- --
Không lâu lắm, bọn họ đến bến phà, leo lên một chiếc thuyền hoa. Chiếc thuyền hoa trang trí tinh xảo, với hình đại bàng và phượng hoàng, đỉnh chóp được điểm tô bằng gạch vàng rực rỡ.
Tiêu Thận ôm người tiến vào khoang sau, cúi người đặt tiên sinh lên giường mềm.
"Thuyền hoa ở đâu đến vậy?" Thẩm Thanh Trác tò mò nhìn quanh khoang, nơi có hoa quả và đồ vật tinh xảo, "Ngươi ngồi thuyền tới hả?"
"Cưỡi ngựa tới." Tiêu Thận quỳ một đầu gối trước mặt hắn, "Tiên sinh yêu kiều, chịu không nổi xóc nảy."
Thẩm Thanh Trác lúc này mới quay mặt lại, có chút chột dạ nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt.
Sau gần một tháng phân biệt, hắn phải thừa nhận rằng trong lòng mình hơi nhớ nhung tiểu đồ đệ. Nhưng tình huống trước mắt không hề nằm trong kế hoạch của hắn.
Tiêu Thận ánh mắt chìm không thấy đáy, sâu kín mở miệng nói: "Tiên sinh lại lừa ta."
Thẩm Thanh Trác lập tức phản bác: "Ta đã để lại lời nhắn rồi mà."
"Tiên sinh lại lừa ta nữa." Tiêu Thận không chớp mắt theo dõi hắn, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào, "Nếu như hôm nay ta không tìm đến, tiên sinh tính khi nào về nhà?"
"Ta..." Thẩm Thanh Trác bị hỏi đột ngột, hơi quay mắt đi, "Làm sao ngươi biết tiên sinh đến đây?"
Tiêu Thận buông tay bên cạnh hắn, dần dần nắm chặt lại.
Biết được tiên sinh rời kinh, hắn phản ứng đầu tiên là tức giận, lập tức phái ra tinh nhuệ nhất Cẩm y vệ, tìm kiếm khắp nơi để xác định tung tích của tiên sinh.
Nhưng theo từng ngày trôi qua, hắn vẫn không có tin tức. Nỗi sợ hãi và khủng hoảng xông lên đầu, vạn nhất tiên sinh cao bay xa chạy, không cần hắn nữa, hắn sống như thế nào đây?
Hay có thể, tiên sinh ở bên ngoài gặp bất trắc ——
Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể phái ra càng nhiều Cẩm y vệ, dệt nên một tấm võng lớn để tìm kiếm.
Cuối cùng, trong lúc bấn loạn, một ý nghĩ chợt lóe lên — Cẩm y vệ không tìm được tiên sinh, nhất định là vì tiên sinh bị ám vệ dịch dung đổi mạo.
Cẩm y vệ tìm tòi định vị, nhanh chóng mở rộng thành một nhóm trẻ tuổi. Trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức.
"Ta đương nhiên biết tiên sinh ở đâu." Tiêu Thận giọng nói khàn xuống, "Từ dưới cửa sổ nhìn thấy tiên sinh lần đầu, ta liền nhận ra."
Khi hắn từng bước tiến gần, chóp mũi ngửi thấy hương Mai Hương ngào ngạt, tim hắn gần như ngừng đập, rốt cuộc mới bắt đầu nhảy lên.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay cọ lên hai má tiên sinh, như muốn lau đi khuôn mặt xa lạ.
"Muốn dùng thuốc đặc chế lau chùi một chút." Thẩm Thanh Trác bắt được ngón tay của hắn, từ trong lòng móc ra một cái bình nhỏ, "Có nước không vậy?"
Rất nhanh, có người đưa vào một chậu nước ấm.
Thẩm Thanh Trác cho thuốc nước vào khăn, vò khai rồi từ từ lau mặt mình, thay đổi ngũ quan và son phấn.
Một gương mặt thanh tú tuyệt đẹp, như hoa sen vừa nở trên mặt nước, dần dần hiện ra.
Tiêu Thận dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt ấy, đột nhiên đứng dậy nhào tới, đè tiên sinh xuống giường nhỏ, "Tiên sinh nói muốn đi giải sầu, vậy đã nghĩ thông suốt điều gì chưa?"
Thẩm Thanh Trác mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh còn chưa tán xong tâm, có thể thư thả được mấy ngày chứ?"
"Ta không hiểu..." Đen kịt trong con ngươi dâng lên hơi nước, viền mắt ửng hồng, "Tiên sinh trách ta... Trách ta không chăm sóc tiên sinh tốt sao..."
"Cái gì? Ngươi nghĩ đi đâu rồi hả?" Thẩm Thanh Trác không khỏi bật cười, "Đêm đó ngươi xác thực rất quá mức, mà tiên sinh cũng không phải không hưởng..."
Hắn cắn đầu lưỡi, ngừng lại nửa câu sau, "Tiên sinh chỉ muốn làm rõ trái tim của chính mình thôi."
"Ta đã nói ta có thể chờ, chờ tiên sinh nguyện ý yêu ta." Tiêu Thận cật lực đè nén sự cuồng loạn trong lòng, "Tiên sinh chỉ là không nên bỏ rơi ta, điều đó khó khăn lắm sao? A?"
Cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay hắn siết chặt, Thẩm Thanh Trác không khỏi hiện ra những ký ức đau đớn trong đời trước.
Hắn có chút sốt sắng, "Bình tĩnh một chút đi nào, Tiểu Thất à."
Nơi huyệt thái dương nổi lên gân xanh, Tiêu Thận trong cơn mất lý trí buông tay ra, nhanh chân đi hướng vách khoang, một quyền mạnh mẽ đấm vào vách.
Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, kinh ngạc không nói nên lời.
Tiêu Thận đối mặt vách khoang, như một con thú nhỏ bị giam cầm, từ trong cổ họng phát ra âm thanh thấp thỏm, "Ta biết ta đê hèn, ta ích kỷ, ta tham lam, nhưng mà ta..."
Thẩm Thanh Trác đến gần phía sau hắn, ôn nhu đặt lòng bàn tay lên nắm đấm cứng rắn, "Không phải như vậy, Tiểu Thất."
Hắn thấy Tiểu Thất dũng cảm, cứng cỏi, vì tình yêu mà không hối hận, chỉ có hắn là khiếp đảm rút lui.
"Là tiên sinh không tốt, Tiểu Thất không muốn đau lòng." Hắn dựa trán lên lưng Tiêu Thận, nhẹ giọng cam kết, "Tiên sinh sẽ trở về bên ngươi, không chạy đi đâu cả."
Hắn vốn không có ý định rời đi, tựa như một chiếc diều, đi xa rồi chỉ cần Tiểu Thất kéo lại là sẽ bay về.
Bất tri bất giác, hắn đã sâu đậm gắn bó với Tiểu Thất.
Người thanh niên quay lưng về phía hắn, đáy mắt đỏ tươi nhanh chóng rút đi, thay vào đó là một nụ cười kỳ lạ.
"Có thật không?" Tiêu Thận giọng nghẹn ngào xác nhận, "Tiên sinh thật sự... Không bao giờ rời xa ta sao?"
Thẩm Thanh Trác gần như thở dài như trả lời: "Tiểu Thất ngoan ngoan, tiên sinh đã nói với ngươi, chưa từng thất tín đâu đó nha?"
Tiêu Thận chậm rãi xoay người lại, thần sắc trên mặt như chim sợ cành cong, "Ta sợ, tiên sinh ơi."
Thẩm Thanh Trác quả thực không biết nên làm sao để trấn an hắn, "Vậy ngươi nói, như thế nào mới bằng lòng tin tưởng tiên sinh?"
"Trừ phi..." Hầu kết lăn nhúc nhích một chút, Tiêu Thận ánh mắt lấp lánh, "Trừ phi, tiên sinh nguyện ý chủ động hôn ta một chút."
Thẩm Thanh Trác nghi hoặc nhíu mày: "Cái gì?"
"Tiên sinh chưa bao giờ chủ động hôn ta." Rõ ràng hắn cao lớn, nhưng lại tỏ ra đáng yêu, còn là kiểu đáng yêu tự nhiên.
Một lát sau, Thẩm Thanh Trác thỏa hiệp ngoắc ngoắc ngón tay.
Tiêu Thận lập tức khom lưng cúi người đến gần, và rồi, một cái hôn ấm áp nhẹ nhàng chạm vào gương mặt.
"Xong chưa?" Vừa chạm liền tách ra, Thẩm Thanh Trác chuẩn bị rút lui, nhưng eo nhỏ lại bị bàn tay lớn nắm chặt, đột nhiên va vào ngực hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn bị kéo lại, hàm dưới bị nâng lên, sắc bén cắn chặt môi dưới.
"Đây không phải là hôn, tiên sinh." Tiêu Thận cắn nát bờ môi mềm mại, giọng nói mơ hồ, "Để cho ta dạy tiên sinh, cái gì mới gọi là hôn thật sự..."
Hắn nắm giữ toàn bộ những điều đã học từ trước, bây giờ trưởng thành, hắn nên dành tặng cho tiên sinh một điều gì đó...
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Có thể làm nũng để giải quyết, nhưng tạm thời lại không thể dùng phòng nhỏ mất rùi..
Tiên sinh: Ủa? Vậy là ta bị mắc bẫy rồi hả?
Thẩm Thanh Trác tim đập nhanh hơn, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cốc trà bên bờ, đè thấp tiếng nói trả lời: "Thật không tiện."
May mà hướng thần đã cho hắn dịch dung và dạy hắn cách thay đổi thanh âm, ngụy trang thành một người khác.
Nhưng mà, Tiêu Thận lại không hề rời đi, cứ như vậy không hề động đậy mà xử ở trước mặt hắn.
Ánh mắt khó có thể lơ là ấy như một mũi tên nhắm vào đỉnh đầu, theo thời gian trôi qua, Thẩm Thanh Trác bắt đầu tự xem xét, liệu có chỗ nào lộ hãm không?
Chính mình soi gương cũng không nhận ra bản thân, tiểu đồ đệ lại như thế nào có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn?
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Nhớ đến đây, Thẩm Thanh Trác hướng ghế dài bên cạnh di chuyển một chút, bình thản ngước mắt, "Không chê, mời ngồi."
Đối diện, Tiểu Đức tử hai con mắt động đất, liều mạng dùng ánh mắt công khai "Không muốn đâu không muốn đâu mà", nhưng vẫn không thể ngăn cản được vị thánh thượng ngồi xuống.
Băng ghế trên đất tự động xích ra "Roẹt" một tiếng, Tiêu Thận ngồi xuống, bốn thị vệ đeo đao tự giác tản ra, hình thành nửa bao vây bảo vệ trận thế.
Chung quanh, các vị khách nhân nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ là tiếng ồn ào bớt phóng túng đi một chút.
Tiêu Thận tự nhiên nhấc lên bầu rượu, rót ra một chén rượu, "Vị công tử này, người từ nơi nào đến thế?"
"Chúng ta là người địa phương." Thẩm Thanh Trác không tự chủ lại di chuyển sang bên cạnh một chút.
"Nghe giọng nói không giống lắm." Tiêu Thận ngẩng cổ, một hơi cạn chén rượu, "Ta nghe, có vẻ như là khẩu âm của kinh đô."
"Khụ khụ khục..." Tiểu Đức tử bị nước miếng của chính mình sặc đến, vội vàng che giấu mà nâng chung trà lên uống một hớp.
Hướng thần vẫn như trước mặt than, bắp thịt căng thẳng như một chiếc cung kéo căng.
"Khả năng nơi này khoảng cách kinh đô gần, khẩu âm có chút tương tự." Thẩm Thanh Trác mở miệng nói mò, nói sang chuyện khác, "Các hạ là đi ngang qua nơi đây hay là...?"
Tiêu Thận liền rót ra một chén rượu, lạnh lùng trả lời: "Ta đi tìm người"
"Thì ra là như vậy." Thẩm Thanh Trác đáp một tiếng, không tiếp tục truy hỏi.
Tiêu Thận ngửa đầu uống cạn rượu, tiếp tục nói bổ sung: "Một người đã hứa sẽ không rời bỏ ta, lại thừa dịp ta không chú ý lén lút chạy trốn."
Thẩm Thanh Trác: "..."
Nào có lén lút, hắn rõ ràng đã để lại lời nhắn.
Thẩm công tử thử thăm dò khuyên nhủ: "E rằng hắn chỉ muốn ra ngoài giải sầu, chờ khi nào muốn trở về, sẽ tự trở về."
"Giải sầu?" Tiêu Thận cười lạnh một tiếng, giọng trầm thấp bên trong ẩn chứa mấy phần khổ đau, "Tưởng rằng nếu là giải sầu, chân trời góc biển ta đều cùng hắn đi, nhưng hắn không hề trân trọng. Ta đem trái tim đào móc ra cho hắn ăn, hắn cũng không thèm khát."
Thẩm Thanh Trác trầm mặc một lát, ôn thanh trả lời: "E rằng người đó chỉ muốn một mình yên tĩnh, bất kể là người nhà hay là... người yêu, đều cần một ít không gian riêng thôi mà."
Nắm chặt chén rượu, ngón tay đột nhiên dùng sức, khớp xương trở nên trắng. Tiêu Thận khắc chế mà hít sâu vào, lại đưa tay đi rót rượu.
"Đừng uống nhiều, thương thân chút đi." Thẩm Thanh Trác theo bản năng giơ tay, đè xuống bầu rượu.
Tay thon dài như ngọc hiện ra trong tầm mắt Tiêu Thận, đặc biệt là dấu ấn hồng nhạt ở hổ khẩu, làm đau nhói hai mắt hắn.
Thẩm Thanh Trác cũng ý thức lộ kẽ hở, vội vàng thu tay lại, "Tại hạ nhớ trong nhà có việc, liền sau khi từ biệt."
Dứt lời, hắn quay người định rời khỏi bàn rượu.
Vây quanh bởi các thị vệ đeo đao, nhất thời đồng loạt rút đao, ngăn cản đường đi của hắn.
Cùng lúc đó, một thanh lợi kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, hướng thần mắt hờ hững hiện ra sát khí lạnh lẽo.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Khách nhân lầu hai bị dọa đến tứ tán, cơm không ăn, rượu cũng không uống, hoảng loạn chạy xuống lầu.
Thẩm Thanh Trác hai mắt nghiêm lại, "Các hạ, đây là ý gì?"
"Một tháng." Tiêu Thận uống cạn chén rượu cuối cùng, đứng dậy đi hướng đạo khắc trong lòng thanh tuyển bóng lưng, "Tiên sinh, nên về nhà rồi."
Thẩm Thanh Trác đứng tại chỗ, ngữ khí trấn định: "Các hạ nhận lầm người."
Tiêu Thận bước tới, ôm người vào trong ngực, hơi thở nóng phả qua tai, "Tiên sinh là người của ta, sao ta có thể nhận sai chứ?"
Dù có một ngày Tiêu Thận quên mất bản thân, cũng có thể từ dòng đời phàm trần, liếc mắt một cái liền nhận ra tiên sinh của mình.
Cảm giác dòng điện chạy dọc bên tai, eo của Thẩm Thanh Trác mềm nhũn, phí công phủ nhận nói: "Ta không phải... A!"
Tiểu đồ đệ trước mặt mọi người chặn ngang ôm hắn, sợ đến mức hắn chỉ có thể phát ra thanh âm dễ nghe.
Hướng Thần tay cầm kiếm xoay một cái, "Chủ nhân!"
"Hướng Thần, thu kiếm." Thẩm Thanh Trác lập tức lên tiếng ngăn cản, lại nhỏ giọng nói, "Ta thừa nhận là được chứ gì, ngươi trước tiên thả tiên sinh xuống đi."
Nhưng mà Tiêu Thận lại ngoảnh mặt làm ngơ, ôm hắn bước chân đi xuống lầu.
Thẩm Thanh Trác không thể không giơ tay víu áo tiểu đồ đệ, tự an ủi bản thân, tốt xấu gì cũng không phải đang dùng mặt của mình.
Bất quá, chờ đến phố lớn rộn ràng, hắn vẫn mắc cỡ đem mặt vùi vào ngực tiểu đồ đệ, âm thanh buồn buồn truyền đi, "Ngươi muốn mang tiên sinh đi đâu?"
Tiêu Thận môi mỏng nhếch, không hề bị lay động mà tiếp tục đi về phía trước.
Hướng Thần cùng Tiểu Đức tử theo sát phía sau, trạng thái cực kì sốt ruột, lại không dám tiến lên ngăn cản.
"Chờ đã!" Thẩm Thanh Trác chợt nhớ đến hai dị tộc gì gì đó, bám vào cẩm bào vạt áo đối diện, ngẩng mặt, "Chúng ta là thấy có hai người khả nghi, bây giờ lại mất dấu rồi."
Tiêu Thận dừng bước lại, mắt phượng hơi rủ xuống, rốt cục cũng mở miệng: "Người nào?"
"Xem trang phục là bách tính bình thường, nhưng khẩu âm kỳ quái, có công phu trong người, tướng mạo cũng rất dị vực." Thẩm Thanh Trác nghiêm túc trả lời, "Có thể là dị tộc mật thám."
Một lát sau, Tiêu Thận ra hiệu cho hai thị vệ đeo đao, "Hai người các ngươi đuổi theo mật thám, lúc cần thiết trảo hồi Bắc trấn phủ ty."
Lần này, Thẩm công tử không còn lý do gì khác, chỉ có thể trở thành bé ngoan để tiểu đồ đệ ôm đi về phía trước.
- --
Không lâu lắm, bọn họ đến bến phà, leo lên một chiếc thuyền hoa. Chiếc thuyền hoa trang trí tinh xảo, với hình đại bàng và phượng hoàng, đỉnh chóp được điểm tô bằng gạch vàng rực rỡ.
Tiêu Thận ôm người tiến vào khoang sau, cúi người đặt tiên sinh lên giường mềm.
"Thuyền hoa ở đâu đến vậy?" Thẩm Thanh Trác tò mò nhìn quanh khoang, nơi có hoa quả và đồ vật tinh xảo, "Ngươi ngồi thuyền tới hả?"
"Cưỡi ngựa tới." Tiêu Thận quỳ một đầu gối trước mặt hắn, "Tiên sinh yêu kiều, chịu không nổi xóc nảy."
Thẩm Thanh Trác lúc này mới quay mặt lại, có chút chột dạ nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt.
Sau gần một tháng phân biệt, hắn phải thừa nhận rằng trong lòng mình hơi nhớ nhung tiểu đồ đệ. Nhưng tình huống trước mắt không hề nằm trong kế hoạch của hắn.
Tiêu Thận ánh mắt chìm không thấy đáy, sâu kín mở miệng nói: "Tiên sinh lại lừa ta."
Thẩm Thanh Trác lập tức phản bác: "Ta đã để lại lời nhắn rồi mà."
"Tiên sinh lại lừa ta nữa." Tiêu Thận không chớp mắt theo dõi hắn, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào, "Nếu như hôm nay ta không tìm đến, tiên sinh tính khi nào về nhà?"
"Ta..." Thẩm Thanh Trác bị hỏi đột ngột, hơi quay mắt đi, "Làm sao ngươi biết tiên sinh đến đây?"
Tiêu Thận buông tay bên cạnh hắn, dần dần nắm chặt lại.
Biết được tiên sinh rời kinh, hắn phản ứng đầu tiên là tức giận, lập tức phái ra tinh nhuệ nhất Cẩm y vệ, tìm kiếm khắp nơi để xác định tung tích của tiên sinh.
Nhưng theo từng ngày trôi qua, hắn vẫn không có tin tức. Nỗi sợ hãi và khủng hoảng xông lên đầu, vạn nhất tiên sinh cao bay xa chạy, không cần hắn nữa, hắn sống như thế nào đây?
Hay có thể, tiên sinh ở bên ngoài gặp bất trắc ——
Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể phái ra càng nhiều Cẩm y vệ, dệt nên một tấm võng lớn để tìm kiếm.
Cuối cùng, trong lúc bấn loạn, một ý nghĩ chợt lóe lên — Cẩm y vệ không tìm được tiên sinh, nhất định là vì tiên sinh bị ám vệ dịch dung đổi mạo.
Cẩm y vệ tìm tòi định vị, nhanh chóng mở rộng thành một nhóm trẻ tuổi. Trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức.
"Ta đương nhiên biết tiên sinh ở đâu." Tiêu Thận giọng nói khàn xuống, "Từ dưới cửa sổ nhìn thấy tiên sinh lần đầu, ta liền nhận ra."
Khi hắn từng bước tiến gần, chóp mũi ngửi thấy hương Mai Hương ngào ngạt, tim hắn gần như ngừng đập, rốt cuộc mới bắt đầu nhảy lên.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay cọ lên hai má tiên sinh, như muốn lau đi khuôn mặt xa lạ.
"Muốn dùng thuốc đặc chế lau chùi một chút." Thẩm Thanh Trác bắt được ngón tay của hắn, từ trong lòng móc ra một cái bình nhỏ, "Có nước không vậy?"
Rất nhanh, có người đưa vào một chậu nước ấm.
Thẩm Thanh Trác cho thuốc nước vào khăn, vò khai rồi từ từ lau mặt mình, thay đổi ngũ quan và son phấn.
Một gương mặt thanh tú tuyệt đẹp, như hoa sen vừa nở trên mặt nước, dần dần hiện ra.
Tiêu Thận dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt ấy, đột nhiên đứng dậy nhào tới, đè tiên sinh xuống giường nhỏ, "Tiên sinh nói muốn đi giải sầu, vậy đã nghĩ thông suốt điều gì chưa?"
Thẩm Thanh Trác mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh còn chưa tán xong tâm, có thể thư thả được mấy ngày chứ?"
"Ta không hiểu..." Đen kịt trong con ngươi dâng lên hơi nước, viền mắt ửng hồng, "Tiên sinh trách ta... Trách ta không chăm sóc tiên sinh tốt sao..."
"Cái gì? Ngươi nghĩ đi đâu rồi hả?" Thẩm Thanh Trác không khỏi bật cười, "Đêm đó ngươi xác thực rất quá mức, mà tiên sinh cũng không phải không hưởng..."
Hắn cắn đầu lưỡi, ngừng lại nửa câu sau, "Tiên sinh chỉ muốn làm rõ trái tim của chính mình thôi."
"Ta đã nói ta có thể chờ, chờ tiên sinh nguyện ý yêu ta." Tiêu Thận cật lực đè nén sự cuồng loạn trong lòng, "Tiên sinh chỉ là không nên bỏ rơi ta, điều đó khó khăn lắm sao? A?"
Cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay hắn siết chặt, Thẩm Thanh Trác không khỏi hiện ra những ký ức đau đớn trong đời trước.
Hắn có chút sốt sắng, "Bình tĩnh một chút đi nào, Tiểu Thất à."
Nơi huyệt thái dương nổi lên gân xanh, Tiêu Thận trong cơn mất lý trí buông tay ra, nhanh chân đi hướng vách khoang, một quyền mạnh mẽ đấm vào vách.
Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, kinh ngạc không nói nên lời.
Tiêu Thận đối mặt vách khoang, như một con thú nhỏ bị giam cầm, từ trong cổ họng phát ra âm thanh thấp thỏm, "Ta biết ta đê hèn, ta ích kỷ, ta tham lam, nhưng mà ta..."
Thẩm Thanh Trác đến gần phía sau hắn, ôn nhu đặt lòng bàn tay lên nắm đấm cứng rắn, "Không phải như vậy, Tiểu Thất."
Hắn thấy Tiểu Thất dũng cảm, cứng cỏi, vì tình yêu mà không hối hận, chỉ có hắn là khiếp đảm rút lui.
"Là tiên sinh không tốt, Tiểu Thất không muốn đau lòng." Hắn dựa trán lên lưng Tiêu Thận, nhẹ giọng cam kết, "Tiên sinh sẽ trở về bên ngươi, không chạy đi đâu cả."
Hắn vốn không có ý định rời đi, tựa như một chiếc diều, đi xa rồi chỉ cần Tiểu Thất kéo lại là sẽ bay về.
Bất tri bất giác, hắn đã sâu đậm gắn bó với Tiểu Thất.
Người thanh niên quay lưng về phía hắn, đáy mắt đỏ tươi nhanh chóng rút đi, thay vào đó là một nụ cười kỳ lạ.
"Có thật không?" Tiêu Thận giọng nghẹn ngào xác nhận, "Tiên sinh thật sự... Không bao giờ rời xa ta sao?"
Thẩm Thanh Trác gần như thở dài như trả lời: "Tiểu Thất ngoan ngoan, tiên sinh đã nói với ngươi, chưa từng thất tín đâu đó nha?"
Tiêu Thận chậm rãi xoay người lại, thần sắc trên mặt như chim sợ cành cong, "Ta sợ, tiên sinh ơi."
Thẩm Thanh Trác quả thực không biết nên làm sao để trấn an hắn, "Vậy ngươi nói, như thế nào mới bằng lòng tin tưởng tiên sinh?"
"Trừ phi..." Hầu kết lăn nhúc nhích một chút, Tiêu Thận ánh mắt lấp lánh, "Trừ phi, tiên sinh nguyện ý chủ động hôn ta một chút."
Thẩm Thanh Trác nghi hoặc nhíu mày: "Cái gì?"
"Tiên sinh chưa bao giờ chủ động hôn ta." Rõ ràng hắn cao lớn, nhưng lại tỏ ra đáng yêu, còn là kiểu đáng yêu tự nhiên.
Một lát sau, Thẩm Thanh Trác thỏa hiệp ngoắc ngoắc ngón tay.
Tiêu Thận lập tức khom lưng cúi người đến gần, và rồi, một cái hôn ấm áp nhẹ nhàng chạm vào gương mặt.
"Xong chưa?" Vừa chạm liền tách ra, Thẩm Thanh Trác chuẩn bị rút lui, nhưng eo nhỏ lại bị bàn tay lớn nắm chặt, đột nhiên va vào ngực hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn bị kéo lại, hàm dưới bị nâng lên, sắc bén cắn chặt môi dưới.
"Đây không phải là hôn, tiên sinh." Tiêu Thận cắn nát bờ môi mềm mại, giọng nói mơ hồ, "Để cho ta dạy tiên sinh, cái gì mới gọi là hôn thật sự..."
Hắn nắm giữ toàn bộ những điều đã học từ trước, bây giờ trưởng thành, hắn nên dành tặng cho tiên sinh một điều gì đó...
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Có thể làm nũng để giải quyết, nhưng tạm thời lại không thể dùng phòng nhỏ mất rùi..
Tiên sinh: Ủa? Vậy là ta bị mắc bẫy rồi hả?