Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư
Chương 87: Đại nghịch bất đạo
Khoảng thời gian gần đây, Tiêu Thận thường xuyên bên cạnh chăm sóc Thẩm tiên sinh, thỉnh thoảng có những phản ứng tự nhiên nhưng đều bị hắn cố tình bỏ qua. Nhìn tiên sinh ngày càng yếu đi vì bệnh tật, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt, gầy guộc như một bông hoa tươi tắn đang héo tàn trong tay hắn, Tiêu Thận chỉ hận không thể suốt ngày đêm nắm chặt tay tiên sinh, chẳng còn tâm trí để nghĩ đến những thứ khác.
Giờ đây, khi tiên sinh bất ngờ ngã vào lòng hắn, hơi thở dịu dàng cùng ngón tay mềm mại vô tình chạm vào nhau, Tiêu Thận không thể kiềm chế được, đôi mắt hắn đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: "Tiên sinh ơi, tiên sinh à..."
Thẩm Thanh Trác hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại từ sâu trong cổ họng: "Ừm..." Trong suốt thời gian bệnh nặng, giọng của tiểu đồ đệ vẫn luôn vang lên bên tai, từng tiếng gọi hắn, kéo hắn từ ranh giới giữa sự sống và cái chết trở về.
"Tiên sinh ơi, ta thật sự yêu người." Tiêu Thận nói như một lời khẳng định, lần này tiên sinh thực sự tỉnh lại. Hắn nắm chặt tay Thẩm Thanh Trác, cùng người chậm rãi chạm vào lớp nước ấm.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Trác mở miệng: "Khó chịu, chóng mặt..."
Chỉ một câu nói đã kéo Tiêu Thận từ cơn sóng cảm xúc trở lại hiện thực. Hắn ngoan ngoãn bế tiên sinh lên, nhẹ nhàng rửa sạch rồi đưa người về giường. Tiêu Thận cẩn thận lau khô cơ thể gầy guộc của tiên sinh và giúp người mặc lại áo lụa.
Khi chính mình cũng mặc xong, theo phản xạ, hắn đưa tay về phía tiên sinh, nhưng lại phát hiện Thẩm Thanh Trác đang khẽ khép hờ mắt nhìn hắn. Ánh mắt tiên sinh mơ màng, như một cái gì đó vừa lười biếng vừa mê hoặc, khiến tim Tiêu Thận đập loạn nhịp.
"Ta chỉ là muốn thoa thuốc cho tiên sinh," hắn vội vàng giải thích.
"Ta có nói gì ngươi đâu." Thẩm Thanh Trác mỉm cười, khoác tay lên cánh tay Tiêu Thận, nhẹ giọng nói: "Bôi thuốc đi."
Tiêu Thận lấy ra một loại thuốc mỡ được chế tạo đặc biệt để giảm sưng tấy và ngứa ngáy, không để lại sẹo. Nhẹ nhàng thoa thuốc lên những đốm đỏ trên lưng, Tiêu Thận cố gắng giữ động tác thật cẩn thận, nhưng Thẩm Thanh Trác vẫn phản ứng nhạy cảm, khẽ run lên.
"Ta nhẹ nhàng mà, tiên sinh à." Tiêu Thận trấn an, vừa nói vừa xoa thuốc để dược liệu thẩm thấu.
Thẩm Thanh Trác cố gắng không phát ra âm thanh kỳ lạ, cắn nhẹ vào mép chăn. Còn Tiêu Thận, nhìn thấy tiên sinh gầy yếu, thân hình mong manh, trái tim hắn lại loạn nhịp, càng khiến hắn khó mà tập trung.
Cuối cùng, sau khi thoa xong thuốc, Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng kéo áo lại và nhìn Tiêu Thận đang ngồi bên cạnh, không nhịn được bật cười. Nhận thấy bị cười nhạo, Tiêu Thận mặt đỏ bừng, nghiêm giọng nói: "Tiên sinh ơi?"
Thẩm Thanh Trác biết mình không phải đối thủ của Tiêu Thận, chỉ có thể cười xin tha: "Tiên sinh là bệnh nhân đó, ta là bệnh nhân đó nha..."
Tiêu Thận nhìn tiên sinh, không còn cách nào khác ngoài ôm chặt lấy người vào lòng. "Người cứ trêu ta đi, tiên sinh à," hắn thở dài, "Đợi khi tiên sinh khỏe lại, chúng ta sẽ từ từ mà..."
Thẩm Thanh Trác nghe những lời ấy, tim bỗng đập mạnh, nhưng vẫn để Tiêu Thận ôm mình vào lòng, nơi hơi thở quen thuộc giúp hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Ngày thứ ba, Thẩm Thanh Trác miễn cưỡng có thể dậy được.
Thánh thượng rời cung hơn tháng, tấu chương chất đống như núi đã che kín bầu trời. Giờ tiên sinh đã tỉnh, Tiêu Thận không thể không quay về xử lý triều chính. Nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, hắn sẽ chạy ngay về nội cung để tự tay chăm sóc tiên sinh. Trong mắt Tiêu Thận, đám cung nhân vụng về làm sao có thể hầu hạ tiên sinh một cách vừa ý được?
Thẩm Thanh Trác khuyên can mãi mới đuổi được thánh thượng đi, sau đó tựa vào gối uống thuốc. Không lâu sau, Khổng Thượng vội vã bước vào, giọng nói không giấu được sự kích động: “Đại nhân, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Tiết Sĩ Hàng theo sau, chào hỏi: “Đại nhân, ngài tỉnh rồi.”
“Ừm.” Thẩm Thanh Trác khẽ gật đầu, liền hỏi: “Tiết đại nhân, tình hình bên Túc Châu ra sao?”
“Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.” Tiết Sĩ Hàng trả lời, “Lúc thuộc hạ rời Túc Châu, các quan chức đã ổn định vị trí, dịch bệnh cũng được kiểm soát hiệu quả.”
Thẩm Thanh Trác cầm chén thuốc đưa cho Tiểu Đức Tử, sau đó lấy khăn lau khóe miệng, ngẩng lên nhìn Diệu Thủ đứng một bên: “Thần y, thành phần trong huân hương có tra ra được không?”
“Tra ra rồi.” Diệu Thủ đáp, “Độc tố đến từ một loại hoa độc hiếm thấy ở Tây Vực, cánh hoa được hong khô, nghiền thành bột, rồi thêm vào an thần hương với một lượng rất nhỏ, khó mà phát hiện ra ngay. Nhưng nếu đốt hương lâu dài, loại độc này sẽ tích tụ trong cơ thể theo thời gian.”
Thẩm Thanh Trác cười, nhưng ý tứ ẩn chứa trong nụ cười lại không rõ: “Thái hoàng thái hậu quả thực đã rất nhọc lòng để ta chết.”
Thân thể nguyên chủ suy yếu đã lâu không phải ngẫu nhiên, bất kể Thái hoàng thái hậu có âm mưu gì, mọi thứ giờ đều chỉ là công dã tràng.
Khổng Thượng ánh mắt lạnh lùng: “Thị lang bộ Hộ và Thượng thư bộ Hình đã cấu kết nhiều năm, che đậy việc tham ô và hủ bại ở địa phương. Giờ đây, nhà Thích thị cũng chẳng thể nhảy nhót được bao lâu nữa.”
Thẩm Thanh Trác cười nói: “Vậy trong nhà Thích Hồng Quân, tra ra được bao nhiêu bạc bẩn?”
Tiết Sĩ Hàng đáp: “Ngoài lương thực và tơ lụa, riêng bạc tham ô đã lên tới 40 triệu lạng, gần bằng tổng thu nhập một năm của quốc khố.”
“Tham thật sự không thiếu nhỉ.” Thẩm Thanh Trác thốt lên, “Xử lý sạch Thích thị, quốc khố Đại Ung sẽ dư dả thêm nhiều.”
Dã tâm của hắn dĩ nhiên không dừng lại ở đây.
Khổng Thượng chắp tay: “Những việc này cứ giao cho chúng thuộc hạ, đại nhân chỉ cần an tâm dưỡng bệnh.”
Thẩm Thanh Trác quay sang hỏi Diệu Thủ: “Thần y, nếu độc tố này có thể giúp ta sinh ra kháng thể, liệu có thể dùng nó chế thành hương phòng dịch cho bách tính Túc Châu không?”
“Về lý thuyết thì có thể.” Diệu Thủ suy nghĩ một lát rồi đáp, “Nhưng độc tố này đã tích tụ trong cơ thể ngài rất lâu, lại có nhiều yếu tố ngẫu nhiên tác động nên mới có thể giải dịch. Nếu chỉ dựa vào độc chất để chế thuốc, ta e rằng sẽ khó kiểm soát.”
“Nếu thần y muốn thử nghiệm, cứ dùng nó thử trên những bệnh nhân nặng.” Thẩm Thanh Trác khẽ thở dài, “Dù sao cũng là cận kề cái chết, nếu còn một tia hy vọng sống, liều một phen cũng đáng.”
Diệu Thủ nhìn hắn hồi lâu rồi đáp: “Đại nhân nói đúng. Tại hạ nguyện ý thử một lần vì bách tính.”
Thẩm Thanh Trác gật đầu: “Vậy, Thẩm mỗ xin thay mặt bách tính Túc Châu cảm ơn thần y.”
“Đại nhân không cần khách sáo.” Diệu Thủ chắp tay đáp lễ, “Người ta thường nói thầy thuốc như cha mẹ, đại nhân trạch tâm nhân hậu, quả thật là phúc của bách tính.”
Tiết Sĩ Hàng đứng trong bóng tối lặng lẽ liếc nhìn Diệu Thủ, lòng thầm nghĩ: Vị thần y này nổi tiếng là cổ quái, khó gần. Khi trước hắn còn lo ngại điều này, nhưng giờ nhìn lại, có lẽ Diệu Thủ cũng không thoát khỏi sự thu hút của Thẩm đại nhân.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Bữa tối, Thẩm Thanh Trác chỉ uống được vài ngụm cháo thuốc, cảm thấy không thể nuốt thêm nữa, liền gọi Tiểu Hoa Quế vào và bảo hắn dọn hết đồ ăn đi.
“Đừng nói cho Thánh thượng,” hắn không quên dặn dò, “nếu ngài hỏi, thì bảo ta đã ăn rồi.”
Tiểu Hoa Quế rất khó xử, nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm đại nhân, hắn không dám từ chối, vâng lệnh rồi rời đi cùng bữa tối.
Thẩm Thanh Trác tựa vào giường, nhắm mắt lại, thử gọi hệ thống trong đầu, và lần này hắn đã thành công.
Hệ thống đáp lại: 【 Tới liền rồi nè! 】
Thẩm Thanh Trác: “Cuối cùng ngươi cũng hiện thân, ngươi có biết ta suýt không gặp lại ngươi không?”
Hệ thống kinh ngạc: 【 Tại sao dị? 】
Thẩm Thanh Trác: “Thôi, không nói nữa. Ta muốn hỏi, nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành chưa hả?”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng đáp: 【 Chắc vậy… Có thể tính là hoàn thành rùi. 】
Thẩm Thanh Trác nhíu mày: “Vậy ta có thể trở về thế giới của mình chưa?”
Hệ thống: 【...】
Thẩm Thanh Trác không để ý đến sự khác thường của hệ thống, tiếp tục hỏi: “Nếu ta không trở về thì sẽ thế nào?”
Hệ thống định nói gì đó, nhưng Thẩm Thanh Trác đã ngắt lời: “Ta có thể không trở về chứ?”
Hệ thống vội đáp: 【 Đương nhiên có thể rồi! Ngươi muốn ở lại bao lâu cũng được luôn á! 】
Nghe vậy, Thẩm Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Vậy ta sẽ không trở về.”
Cơn bệnh vừa rồi đã làm hắn nhận ra rằng thế giới kia không còn điều gì ràng buộc hắn nữa. Ở lại nơi này, tận mắt chứng kiến Đại Ung thịnh trị và bách tính an cư lạc nghiệp, còn ý nghĩa hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, hắn không thể để Tiểu Thất lại một mình. Hắn không thể để Tiểu Thất cô độc trên thế gian này.
Nhớ đến đây, lòng hắn chùng xuống, cảm giác mềm mại dâng tràn trong ngực.
Hệ thống mừng rỡ: 【 Được! Ngươi nghĩ thông suốt là quá tốt rồi! Thế giới này cần ngươi lắm luôn á! 】
Thẩm Thanh Trác: “Nói cũng không thể vội…”
“Tiên sinh ơi?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Thẩm Thanh Trác giật mình quay lại, thấy Tiêu Thận đang bước vào. Nụ cười dịu dàng như ánh xuân tuyết trên gương mặt hắn làm Thẩm Thanh Trác mỉm cười, “Tiểu Thất.”
Tiêu Thận khựng lại một thoáng. Theo bản năng nhạy bén của mình, hắn nhận ra tiên sinh có điều gì đó khác lạ.
Thẩm Thanh Trác vỗ vỗ lên giường, “Lại đây nè.”
“Tiên sinh đã dùng bữa tối chưa?” Tiêu Thận nhanh chóng bước tới và ngồi xuống mép giường.
“Ta đã dùng rồi,” Thẩm Thanh Trác nói dối mà không chút ngại ngùng, “Còn ngươi, đã ăn chưa?”
“Trưa nay ăn một chút rồi, giờ vẫn chưa đói.” Tiêu Thận ngả người nằm xuống bên cạnh tiên sinh, chăm chú nhìn hắn, “Tinh thần tiên sinh hôm nay có vẻ tốt?”
Thẩm Thanh Trác buông mi mắt, tay vuốt nhẹ cằm Tiêu Thận, “Gầy quá, dạo này ngươi vất vả rồi.”
“Không vất vả chút nào,” Tiêu Thận cọ cọ tay Thẩm Thanh Trác làm nũng, môi khẽ nhếch nở một nụ cười, “Tiên sinh mới gầy vô cùng, ta phải tìm cách bồi bổ cho tiên sinh mập lên, ôm mới thoải mái được.”
Thẩm Thanh Trác cười khẽ: “Ngươi đại nghịch bất đạo, coi tiên sinh là gối ôm à?”
“Sao lại đại nghịch bất đạo chứ?” Tiêu Thận tháo giày, giữ lấy cổ tay Thẩm Thanh Trác, cười nhẹ, “Ta chưa làm gì cả mà, tiên sinh à.”
Thẩm Thanh Trác nhướng mày, giọng kéo dài: “Vậy là ngươi… muốn làm gì đại nghịch bất đạo sao?”
Đôi mắt Tiêu Thận lập tức tối lại. Hắn bỗng lật người, đè lên Thẩm Thanh Trác, đổi thế hai người. Hắn giữ chặt cổ tay Thẩm Thanh Trác, ghì xuống chăn, rồi tay còn lại vuốt nhẹ lên mặt tiên sinh, chạm đến đôi môi đỏ mọng, khẽ mân mê chúng. Giọng hắn trầm khàn: “Làm sao bây giờ, tiên sinh? Hình như ta đột nhiên lại đói…”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Đói quá đói quá điii!
Tiên sinh: Chếc rùi, ta tự thiêu luôn rùi.
Giờ đây, khi tiên sinh bất ngờ ngã vào lòng hắn, hơi thở dịu dàng cùng ngón tay mềm mại vô tình chạm vào nhau, Tiêu Thận không thể kiềm chế được, đôi mắt hắn đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: "Tiên sinh ơi, tiên sinh à..."
Thẩm Thanh Trác hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại từ sâu trong cổ họng: "Ừm..." Trong suốt thời gian bệnh nặng, giọng của tiểu đồ đệ vẫn luôn vang lên bên tai, từng tiếng gọi hắn, kéo hắn từ ranh giới giữa sự sống và cái chết trở về.
"Tiên sinh ơi, ta thật sự yêu người." Tiêu Thận nói như một lời khẳng định, lần này tiên sinh thực sự tỉnh lại. Hắn nắm chặt tay Thẩm Thanh Trác, cùng người chậm rãi chạm vào lớp nước ấm.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Trác mở miệng: "Khó chịu, chóng mặt..."
Chỉ một câu nói đã kéo Tiêu Thận từ cơn sóng cảm xúc trở lại hiện thực. Hắn ngoan ngoãn bế tiên sinh lên, nhẹ nhàng rửa sạch rồi đưa người về giường. Tiêu Thận cẩn thận lau khô cơ thể gầy guộc của tiên sinh và giúp người mặc lại áo lụa.
Khi chính mình cũng mặc xong, theo phản xạ, hắn đưa tay về phía tiên sinh, nhưng lại phát hiện Thẩm Thanh Trác đang khẽ khép hờ mắt nhìn hắn. Ánh mắt tiên sinh mơ màng, như một cái gì đó vừa lười biếng vừa mê hoặc, khiến tim Tiêu Thận đập loạn nhịp.
"Ta chỉ là muốn thoa thuốc cho tiên sinh," hắn vội vàng giải thích.
"Ta có nói gì ngươi đâu." Thẩm Thanh Trác mỉm cười, khoác tay lên cánh tay Tiêu Thận, nhẹ giọng nói: "Bôi thuốc đi."
Tiêu Thận lấy ra một loại thuốc mỡ được chế tạo đặc biệt để giảm sưng tấy và ngứa ngáy, không để lại sẹo. Nhẹ nhàng thoa thuốc lên những đốm đỏ trên lưng, Tiêu Thận cố gắng giữ động tác thật cẩn thận, nhưng Thẩm Thanh Trác vẫn phản ứng nhạy cảm, khẽ run lên.
"Ta nhẹ nhàng mà, tiên sinh à." Tiêu Thận trấn an, vừa nói vừa xoa thuốc để dược liệu thẩm thấu.
Thẩm Thanh Trác cố gắng không phát ra âm thanh kỳ lạ, cắn nhẹ vào mép chăn. Còn Tiêu Thận, nhìn thấy tiên sinh gầy yếu, thân hình mong manh, trái tim hắn lại loạn nhịp, càng khiến hắn khó mà tập trung.
Cuối cùng, sau khi thoa xong thuốc, Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng kéo áo lại và nhìn Tiêu Thận đang ngồi bên cạnh, không nhịn được bật cười. Nhận thấy bị cười nhạo, Tiêu Thận mặt đỏ bừng, nghiêm giọng nói: "Tiên sinh ơi?"
Thẩm Thanh Trác biết mình không phải đối thủ của Tiêu Thận, chỉ có thể cười xin tha: "Tiên sinh là bệnh nhân đó, ta là bệnh nhân đó nha..."
Tiêu Thận nhìn tiên sinh, không còn cách nào khác ngoài ôm chặt lấy người vào lòng. "Người cứ trêu ta đi, tiên sinh à," hắn thở dài, "Đợi khi tiên sinh khỏe lại, chúng ta sẽ từ từ mà..."
Thẩm Thanh Trác nghe những lời ấy, tim bỗng đập mạnh, nhưng vẫn để Tiêu Thận ôm mình vào lòng, nơi hơi thở quen thuộc giúp hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Ngày thứ ba, Thẩm Thanh Trác miễn cưỡng có thể dậy được.
Thánh thượng rời cung hơn tháng, tấu chương chất đống như núi đã che kín bầu trời. Giờ tiên sinh đã tỉnh, Tiêu Thận không thể không quay về xử lý triều chính. Nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, hắn sẽ chạy ngay về nội cung để tự tay chăm sóc tiên sinh. Trong mắt Tiêu Thận, đám cung nhân vụng về làm sao có thể hầu hạ tiên sinh một cách vừa ý được?
Thẩm Thanh Trác khuyên can mãi mới đuổi được thánh thượng đi, sau đó tựa vào gối uống thuốc. Không lâu sau, Khổng Thượng vội vã bước vào, giọng nói không giấu được sự kích động: “Đại nhân, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Tiết Sĩ Hàng theo sau, chào hỏi: “Đại nhân, ngài tỉnh rồi.”
“Ừm.” Thẩm Thanh Trác khẽ gật đầu, liền hỏi: “Tiết đại nhân, tình hình bên Túc Châu ra sao?”
“Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.” Tiết Sĩ Hàng trả lời, “Lúc thuộc hạ rời Túc Châu, các quan chức đã ổn định vị trí, dịch bệnh cũng được kiểm soát hiệu quả.”
Thẩm Thanh Trác cầm chén thuốc đưa cho Tiểu Đức Tử, sau đó lấy khăn lau khóe miệng, ngẩng lên nhìn Diệu Thủ đứng một bên: “Thần y, thành phần trong huân hương có tra ra được không?”
“Tra ra rồi.” Diệu Thủ đáp, “Độc tố đến từ một loại hoa độc hiếm thấy ở Tây Vực, cánh hoa được hong khô, nghiền thành bột, rồi thêm vào an thần hương với một lượng rất nhỏ, khó mà phát hiện ra ngay. Nhưng nếu đốt hương lâu dài, loại độc này sẽ tích tụ trong cơ thể theo thời gian.”
Thẩm Thanh Trác cười, nhưng ý tứ ẩn chứa trong nụ cười lại không rõ: “Thái hoàng thái hậu quả thực đã rất nhọc lòng để ta chết.”
Thân thể nguyên chủ suy yếu đã lâu không phải ngẫu nhiên, bất kể Thái hoàng thái hậu có âm mưu gì, mọi thứ giờ đều chỉ là công dã tràng.
Khổng Thượng ánh mắt lạnh lùng: “Thị lang bộ Hộ và Thượng thư bộ Hình đã cấu kết nhiều năm, che đậy việc tham ô và hủ bại ở địa phương. Giờ đây, nhà Thích thị cũng chẳng thể nhảy nhót được bao lâu nữa.”
Thẩm Thanh Trác cười nói: “Vậy trong nhà Thích Hồng Quân, tra ra được bao nhiêu bạc bẩn?”
Tiết Sĩ Hàng đáp: “Ngoài lương thực và tơ lụa, riêng bạc tham ô đã lên tới 40 triệu lạng, gần bằng tổng thu nhập một năm của quốc khố.”
“Tham thật sự không thiếu nhỉ.” Thẩm Thanh Trác thốt lên, “Xử lý sạch Thích thị, quốc khố Đại Ung sẽ dư dả thêm nhiều.”
Dã tâm của hắn dĩ nhiên không dừng lại ở đây.
Khổng Thượng chắp tay: “Những việc này cứ giao cho chúng thuộc hạ, đại nhân chỉ cần an tâm dưỡng bệnh.”
Thẩm Thanh Trác quay sang hỏi Diệu Thủ: “Thần y, nếu độc tố này có thể giúp ta sinh ra kháng thể, liệu có thể dùng nó chế thành hương phòng dịch cho bách tính Túc Châu không?”
“Về lý thuyết thì có thể.” Diệu Thủ suy nghĩ một lát rồi đáp, “Nhưng độc tố này đã tích tụ trong cơ thể ngài rất lâu, lại có nhiều yếu tố ngẫu nhiên tác động nên mới có thể giải dịch. Nếu chỉ dựa vào độc chất để chế thuốc, ta e rằng sẽ khó kiểm soát.”
“Nếu thần y muốn thử nghiệm, cứ dùng nó thử trên những bệnh nhân nặng.” Thẩm Thanh Trác khẽ thở dài, “Dù sao cũng là cận kề cái chết, nếu còn một tia hy vọng sống, liều một phen cũng đáng.”
Diệu Thủ nhìn hắn hồi lâu rồi đáp: “Đại nhân nói đúng. Tại hạ nguyện ý thử một lần vì bách tính.”
Thẩm Thanh Trác gật đầu: “Vậy, Thẩm mỗ xin thay mặt bách tính Túc Châu cảm ơn thần y.”
“Đại nhân không cần khách sáo.” Diệu Thủ chắp tay đáp lễ, “Người ta thường nói thầy thuốc như cha mẹ, đại nhân trạch tâm nhân hậu, quả thật là phúc của bách tính.”
Tiết Sĩ Hàng đứng trong bóng tối lặng lẽ liếc nhìn Diệu Thủ, lòng thầm nghĩ: Vị thần y này nổi tiếng là cổ quái, khó gần. Khi trước hắn còn lo ngại điều này, nhưng giờ nhìn lại, có lẽ Diệu Thủ cũng không thoát khỏi sự thu hút của Thẩm đại nhân.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Bữa tối, Thẩm Thanh Trác chỉ uống được vài ngụm cháo thuốc, cảm thấy không thể nuốt thêm nữa, liền gọi Tiểu Hoa Quế vào và bảo hắn dọn hết đồ ăn đi.
“Đừng nói cho Thánh thượng,” hắn không quên dặn dò, “nếu ngài hỏi, thì bảo ta đã ăn rồi.”
Tiểu Hoa Quế rất khó xử, nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm đại nhân, hắn không dám từ chối, vâng lệnh rồi rời đi cùng bữa tối.
Thẩm Thanh Trác tựa vào giường, nhắm mắt lại, thử gọi hệ thống trong đầu, và lần này hắn đã thành công.
Hệ thống đáp lại: 【 Tới liền rồi nè! 】
Thẩm Thanh Trác: “Cuối cùng ngươi cũng hiện thân, ngươi có biết ta suýt không gặp lại ngươi không?”
Hệ thống kinh ngạc: 【 Tại sao dị? 】
Thẩm Thanh Trác: “Thôi, không nói nữa. Ta muốn hỏi, nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành chưa hả?”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng đáp: 【 Chắc vậy… Có thể tính là hoàn thành rùi. 】
Thẩm Thanh Trác nhíu mày: “Vậy ta có thể trở về thế giới của mình chưa?”
Hệ thống: 【...】
Thẩm Thanh Trác không để ý đến sự khác thường của hệ thống, tiếp tục hỏi: “Nếu ta không trở về thì sẽ thế nào?”
Hệ thống định nói gì đó, nhưng Thẩm Thanh Trác đã ngắt lời: “Ta có thể không trở về chứ?”
Hệ thống vội đáp: 【 Đương nhiên có thể rồi! Ngươi muốn ở lại bao lâu cũng được luôn á! 】
Nghe vậy, Thẩm Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Vậy ta sẽ không trở về.”
Cơn bệnh vừa rồi đã làm hắn nhận ra rằng thế giới kia không còn điều gì ràng buộc hắn nữa. Ở lại nơi này, tận mắt chứng kiến Đại Ung thịnh trị và bách tính an cư lạc nghiệp, còn ý nghĩa hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, hắn không thể để Tiểu Thất lại một mình. Hắn không thể để Tiểu Thất cô độc trên thế gian này.
Nhớ đến đây, lòng hắn chùng xuống, cảm giác mềm mại dâng tràn trong ngực.
Hệ thống mừng rỡ: 【 Được! Ngươi nghĩ thông suốt là quá tốt rồi! Thế giới này cần ngươi lắm luôn á! 】
Thẩm Thanh Trác: “Nói cũng không thể vội…”
“Tiên sinh ơi?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Thẩm Thanh Trác giật mình quay lại, thấy Tiêu Thận đang bước vào. Nụ cười dịu dàng như ánh xuân tuyết trên gương mặt hắn làm Thẩm Thanh Trác mỉm cười, “Tiểu Thất.”
Tiêu Thận khựng lại một thoáng. Theo bản năng nhạy bén của mình, hắn nhận ra tiên sinh có điều gì đó khác lạ.
Thẩm Thanh Trác vỗ vỗ lên giường, “Lại đây nè.”
“Tiên sinh đã dùng bữa tối chưa?” Tiêu Thận nhanh chóng bước tới và ngồi xuống mép giường.
“Ta đã dùng rồi,” Thẩm Thanh Trác nói dối mà không chút ngại ngùng, “Còn ngươi, đã ăn chưa?”
“Trưa nay ăn một chút rồi, giờ vẫn chưa đói.” Tiêu Thận ngả người nằm xuống bên cạnh tiên sinh, chăm chú nhìn hắn, “Tinh thần tiên sinh hôm nay có vẻ tốt?”
Thẩm Thanh Trác buông mi mắt, tay vuốt nhẹ cằm Tiêu Thận, “Gầy quá, dạo này ngươi vất vả rồi.”
“Không vất vả chút nào,” Tiêu Thận cọ cọ tay Thẩm Thanh Trác làm nũng, môi khẽ nhếch nở một nụ cười, “Tiên sinh mới gầy vô cùng, ta phải tìm cách bồi bổ cho tiên sinh mập lên, ôm mới thoải mái được.”
Thẩm Thanh Trác cười khẽ: “Ngươi đại nghịch bất đạo, coi tiên sinh là gối ôm à?”
“Sao lại đại nghịch bất đạo chứ?” Tiêu Thận tháo giày, giữ lấy cổ tay Thẩm Thanh Trác, cười nhẹ, “Ta chưa làm gì cả mà, tiên sinh à.”
Thẩm Thanh Trác nhướng mày, giọng kéo dài: “Vậy là ngươi… muốn làm gì đại nghịch bất đạo sao?”
Đôi mắt Tiêu Thận lập tức tối lại. Hắn bỗng lật người, đè lên Thẩm Thanh Trác, đổi thế hai người. Hắn giữ chặt cổ tay Thẩm Thanh Trác, ghì xuống chăn, rồi tay còn lại vuốt nhẹ lên mặt tiên sinh, chạm đến đôi môi đỏ mọng, khẽ mân mê chúng. Giọng hắn trầm khàn: “Làm sao bây giờ, tiên sinh? Hình như ta đột nhiên lại đói…”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Đói quá đói quá điii!
Tiên sinh: Chếc rùi, ta tự thiêu luôn rùi.