Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư
Chương 69: Vật tân niên
Tiêu Thận hài lòng ôm chặt Thẩm Thanh Trác, thưởng thức mùi thơm trên người tiên sinh, nghe vậy thì ngừng lại một chút, "Chỗ nào không đúng?"
"Chỗ nào cũng không đúng!" Thẩm Thanh Trác cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Thận, nghiêm túc nói, "Chuyện này chấm dứt ở đây, đừng nhắc lại nữa."
Tiêu Thận hơi nhướn mày: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Thẩm Thanh Trác lùi lại hai bước, "Bởi vì ta là tiên sinh của ngươi, chúng ta không thể tiếp tục như vậy."
"Vì sao không thể?" Tiêu Thận tiến gần thêm một bước, đôi mắt đen chăm chú nhìn Thẩm Thanh Trác, "Tiên sinh không phải đã nói sẽ giúp ta sao?"
"Ta đã nói sẽ giúp ngươi, nhưng ——" Thẩm Thanh Trác dựa lưng vào khung cửa, giơ tay ngăn lại Tiêu Thận, "Hiện giờ tiên sinh thấy ngươi rất bình thường, thậm chí còn giỏi hơn người bình thường, căn bản không cần tiên sinh phải giúp đỡ!"
Dù ký ức đêm đó còn lộn xộn, và hắn không thể nhìn thấy rõ quần áo, cảm xúc của hắn vẫn rất rõ ràng...
Tiêu Thận nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, "Thực sự là ta rất giỏi phải không?"
Lời khen này khiến hắn cảm thấy vui sướng.
"Ta nói nhiều như vậy, mà ngươi chỉ nghe được hai chữ này sao?" Thẩm Thanh Trác vừa cười vừa đẩy hắn.
Xấu hổ hay không thì không quan trọng, vì đây là do chính tay hắn lôi kéo đại tiểu đồ đệ, tiên sinh không thể thua thiệt trong tình huống này.
Nhưng cơ thể của Tiêu Thận cứng như thép, dù Thẩm Thanh Trác có cố gắng đẩy thế nào cũng không được, ngược lại Tiêu Thận nắm được điểm yếu của hắn, "Có lẽ bệnh này là do bị ngắt quãng, nếu tiên sinh giúp ta một lần, thì không bằng đưa phật đưa đến —— được rồi, ta không nói nữa."
Đôi mắt đào hoa ánh lên sự tức giận ẩn giấu, nhếch lên, và cơn giận lại làm khuôn mặt thêm quyến rũ.
Thẩm Thanh Trác nuốt nước bọt, Tiêu Thận ân cần lắc lắc tay, "Ta sai rồi, tiên sinh đừng tức giận."
Ngày mai còn dài, hắn nhất định sẽ kiên trì chăm sóc tiên sinh.
Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn chưa đạt được quyền lực đỉnh cao, không có gì để trao cho tiên sinh, nên sao có thể yêu cầu tiên sinh làm thêm nhiều nữa?
"Vậy thì tạm chấp nhận." Thẩm Thanh Trác hơi bớt giận, nghiêm túc nói, "Nói chung, đừng nhắc lại chuyện này nữa."
"Không nhắc lại không nhắc lại..." Tiêu Thận nhanh chóng chuyển đề tài, "Tối nay giao thừa, tiên sinh có muốn đi xem pháo hoa không?"
Trước khi hắn rời khỏi cung điện khi mới mười sáu tuổi, mỗi năm giao thừa bọn họ đều cùng nhau lên mái nhà xem pháo hoa.
"Xem chứ! Đương nhiên là muốn xem!" Thẩm Thanh Trác không chút do dự đáp lại, "Đây là truyền thống của chúng ta, nhất định phải giữ gìn."
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Tiểu Đức tử nhanh nhẹn tìm đến cái thang, trong khi Thẩm Thanh Trác đứng dưới đáy thang gỗ, lo lắng dặn dò: "Trên người ngươi vẫn còn thương tích, cẩn thận chút."
Thực ra, bây giờ Tiêu Thận có thể dễ dàng leo lên nóc nhà mà không cần sự trợ giúp. Nhưng để không làm tiên sinh lo lắng, hắn vẫn cẩn thận từng bước leo lên.
Khi Thẩm Thanh Trác lên đến đỉnh thang, Tiêu Thận đã đưa tay ra, "Tiên sinh, lên đây."
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Thanh Trác như nhớ lại lần đầu tiên bọn họ cùng đón giao thừa, khi hắn đứng ở trên cao kéo tiểu đồ đệ lên. Bây giờ, thời gian đã thay đổi, và tiểu đồ đệ đang kéo hắn lên.
"Tiên sinh?" Tiêu Thận lại đưa tay ra với nụ cười.
Thẩm Thanh Trác hồi phục tinh thần, nắm lấy bàn tay ấm áp của Tiêu Thận, rồi thuận lợi leo lên nóc nhà.
"Phong cảnh ở đây thực sự không thay đổi gì cả." Thẩm Thanh Trác vén áo khoác, ngồi xuống và vỗ chỗ bên cạnh, "Ngồi xuống đi."
Tiêu Thận ngồi xuống theo lời, đưa vò rượu cho tiên sinh, thấp giọng hỏi: "Hai năm qua ta không có ở đây, tiên sinh có đến đây xem pháo hoa một mình không?"
Thẩm Thanh Trác nhận vò rượu, lắc đầu, "Không phải."
Lông mày đẹp của Tiêu Thận nhíu lại, giọng điệu của hắn trở nên nghiêm túc, "Vậy tiên sinh đã cùng ai xem thế?"
Hắn vẫn tưởng rằng đây là một điều bí mật của hai người, còn nghĩ là trong hai năm qua, tiên sinh chắc hẳn đã cùng người khác xem pháo hoa...
"Tiểu Thất không có ở đây, tiên sinh xem pháo hoa một mình cũng không có ý nghĩa gì." Thẩm Thanh Trác mở nắp vò rượu, uống một ngụm, "Chỉ là càng thêm nhớ nhung thôi."
Chỉ một câu, những cảm xúc khô héo trong lòng Tiêu Thận bỗng chốc bừng sáng, khóe môi không ngừng cong lên, "Tiên sinh rất nhớ ta sao?"
"Đương nhiên." Thẩm Thanh Trác liếc mắt nhìn hắn, "Như nuôi một con chó con, đột nhiên rời xa thì thấy không quen, huống hồ là một tiểu đồ đệ sống động như vậy?"
Tiêu Thận nghiêng đầu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Chó con? Ta ở trong lòng tiên sinh có phải được đối xử như chó con không?"
"Ha? Ta không có nói như vậy đâu á nha." Thẩm Thanh Trác suýt cười ra nước mắt, "Tiên sinh chỉ là ví von thôi."
Tiêu Thận tức giận kêu lên: "Tiên sinh!"
Thấy tiểu đồ đệ lâu ngày không gặp mà nổi giận, Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, được rồi, trong lòng tiên sinh, ngươi quan trọng hơn nhiều."
Mặc dù có vẻ không hài lòng, Tiêu Thận vẫn giữ vẻ mặt u ám, môi mỏng nhếch lên.
"Trên thế giới này, ngươi là người quan trọng nhất đối với tiên sinh." Thẩm Thanh Trác nghiêm túc nói, "Ngươi vắng mặt hai năm, pháo hoa cũng mất đi vẻ đẹp, nên tiên sinh không đến xem."
Một cảm giác xót xa không thể diễn tả tràn ngập trong lòng Tiêu Thận. Hắn ôm chặt tiên sinh vào lòng, khẽ thì thầm: "Tiên sinh ơi..."
"Ai." Thẩm Thanh Trác để cho hắn ôm, "Ở đây, tiên sinh ở đây..."
Giờ tiểu đồ đệ đã lớn, không còn dễ dàng nhào vào lòng hắn như trước, thay vào đó là một cái ôm chặt khiến hắn cảm thấy khó thở.
Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng nói: "Trước tiên hãy thả tiên sinh ra, nóc nhà không an toàn."
Tiêu Thận buông hắn ra, lén lút hôn lên tóc mai của tiên sinh, rồi nhanh chóng tách ra, gần như không thể nhận ra.
Thẩm Thanh Trác uống một ngụm rượu rồi đưa cho tiểu đồ đệ, cười nói: "Mấy năm không gặp, tửu lượng có tiến bộ không? Có muốn thử một ngụm không?"
Tiêu Thận nhận rượu, uống một ngụm lớn, và cảm thấy có chút ngọt ngào.
"Giỏi lắm." Thẩm Thanh Trác cười dịu dàng nhìn hắn, khích lệ, "Uống rượu cũng không bị sặc luôn nha."
Giọng điệu của tiên sinh nghe như đang dỗ trẻ con.
Tiêu Thận uống thêm một ngụm lớn, trong lòng thầm nghĩ.
Một ngày nào đó, khi hắn có thể đưa rượu cho tiên sinh uống trực tiếp từ miệng, có lẽ tiên sinh mới biết tửu lượng của hắn tốt đến mức nào. Tuy nhiên, tiên sinh chắc chắn sẽ bị sặc, nước mắt có thể rơi, và có thể cổ và ngực sẽ đỏ lên...
"Xèo xèo xèo!"
"Ầm ầm ầm!"
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa trong đêm tối làm cho cung điện, giống như một con thú khổng lồ đang ngủ, bừng tỉnh.
"Thật là đẹp..." Thẩm Thanh Trác dựa vào mái ngói, ngửa mặt nhìn những sắc màu pháo hoa trên bầu trời.
"Ừm..." Tiêu Thận chăm chú nhìn gò má sáng rạng của tiên sinh, thấp giọng đồng ý, "Thật sự rất đẹp."
Trong nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn pháo hoa, bởi vì ánh sáng đẹp nhất luôn ở ngay bên cạnh hắn, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.
"Tiên sinh." Khi ánh sáng pháo hoa tắt dần, Tiêu Thận từ từ lên tiếng, "Ta có thể yêu cầu một món quà năm mới từ người không?"
"Cái gì?" Thẩm Thanh Trác quay lại, ánh mắt đầy ý cười, "Tiểu Thất muốn có quà gì đây hửm?"
Tiêu Thận nhìn thẳng vào hắn, "Mỗi năm, tiên sinh đều cùng ta xem pháo hoa, được không?"
Ánh mắt cười của Thẩm Thanh Trác dần mờ đi, hắn theo bản năng tránh ánh mắt mong chờ của Tiêu Thận, "Mỗi năm một lần, có chắc không?"
"Chắc chắn, làm sao lại không?" Tiêu Thận nắm chặt tay tiên sinh, giọng điệu khẩn thiết, "Được không ạ, tiên sinh?"
"Được." Sau một hồi im lặng, Thẩm Thanh Trác cuối cùng cũng đáp lại, "Tiên sinh sẽ cố gắng hết sức để cùng ngươi xem pháo hoa mỗi năm."
Khi đến ngày phải rời đi, tiểu đồ đệ bên cạnh hắn chắc chắn sẽ có ý muốn cùng hắn xem pháo hoa.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, Thẩm Thanh Trác cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng.
Đúng vậy, sẽ có một ngày hắn phải rời đi, vậy người bên cạnh Tiêu Thận sẽ là người khác. Đến lúc đó.. tiểu đồ đệ của hắn sẽ nhớ đến hắn bao lâu?
Tiêu Thận vẫn chưa hết hứng thú thì đã nhanh chóng nhận ra tiên sinh của mình bỗng chốc trầm lặng, lòng liền trở nên khẩn trương: "Sao vậy, tiên sinh? Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không có..." Thẩm Thanh Trác lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, "Pháo hoa cũng xem xong rồi, chúng ta đi xuống trước đi."
Tiêu Thận lo lắng nhìn tiên sinh, miệng đáp: "Cũng được, trên nóc nhà gió lớn."
Hắn vội vàng xuống trước, đứng ở thang gỗ, hai tay mở rộng ra, sẵn sàng đỡ lấy tiên sinh bất cứ lúc nào.
Thẩm Thanh Trác cẩn trọng bò xuống, vô tình quay đầu lại, thấy tiểu đồ đệ như một con đại bàng mở rộng đôi cánh che chở, không khỏi cười thành tiếng: "Tiên sinh không ngốc như vậy đâu á nha —"
Lời còn chưa dứt, chân hắn bỗng trượt, ngã ngửa ra sau, lập tức rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Thế nào?" Bên tai thoáng qua hơi thở nóng bỏng, tiếng cười khàn khàn từ tính vang lên: "Tiên sinh còn nói mình không ngốc mà."
"Làm càn!" Thẩm Thanh Trác vừa xấu hổ vừa giận, giả vờ mắng: "Lại dám nói tiên sinh ngốc, gan ngươi cũng không nhỏ đâu nhỉ!"
"Vẫn còn điều làm càn hơn đấy." Tiêu Thận cười nặng nề, một tay ôm chặt eo người, tay kia vòng qua đầu gối, ôm người bế ngang.
"A!" Thẩm Thanh Trác khẽ kêu: "Tiểu Thất, ngươi làm gì vậy?"
"Bế tiên sinh." Tiêu Thận dễ dàng ôm hắn bước vào phòng, "Tiên sinh không phải rất thích sao, hửm?"
Thẩm Thanh Trác giãy giụa: "Thả ta xuống, ta thích ôm ngươi như công chúa, không phải bị ngươi ôm công chúa!"
Tiêu Thận tiện tay cởi giày của hắn, làm bộ muốn ném tiên sinh xuống.
Quả nhiên, Thẩm công tử có thói quen sạch sẽ liền theo phản xạ ôm chặt vai hắn, "Tiêu Tiểu Thất!"
Ba ngày không đánh đã nhảy lên mái nhà lật ngói, quả đúng là tên đồ đệ to gan!
Tiểu đồ đệ cười càng thoải mái hơn, tiên sinh bị ép dán vào ngực rắn chắc, tim đập như hòa cùng nhịp, bên tai nóng bừng lên, chỉ có thể hung dữ nói: "Ngươi cứ chờ đấy cho tiên sinh!"
"Được, ta chờ tiên sinh." Tiêu Thận ôm tiên sinh bước vào điện, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Thẩm Thanh Trác vừa ngồi vững vàng đã nhấc chân đá hắn, nhưng lại bị bàn tay to nắm lấy mắt cá, tiện tay cởi tất trắng.
"Ngươi..." Hắn tức giận thật sự, mặt đỏ lên vì tức.
"Xin lỗi, tiên sinh, thói quen." Tiêu Thận cười, quỳ một chân xuống đất, giơ tay ra hiệu: "Tiên sinh cứ làm tiếp đi."
Thẩm Thanh Trác: "..."
Tiểu đồ đệ có thương tích trong người, hắn cuối cùng vẫn không nỡ ra tay mạnh, chỉ nhẹ nhàng đá một cái, "Đi lấy nước rửa chân, tiên sinh muốn ngâm chân."
"Được ạ." Tiêu Thận vâng lời, đứng dậy đi lấy nước, chẳng hề còn vẻ bướng bỉnh ban nãy.
Thẩm Thanh Trác thở dài một hơi, cởi áo khoác và ngoại bào, nằm nghỉ ngơi trên đệm mềm.
Không lâu sau, Tiêu Thận bưng chậu nước trở lại.
"Vừa nãy ngươi hỏi tiên sinh muốn lễ vật năm mới, tiên sinh cũng không phải không có chuẩn bị." Thẩm Thanh Trác cử động chân, "Ngươi có muốn biết là gì không?"
Tiêu Thận lại quỳ một chân xuống đất, nắm lấy chân ngọc, đưa vào chậu nước ấm: "Tiên sinh muốn nói thì tự khắc sẽ nói."
"Ai, không có hứng thú nữa sao?" Thẩm Thanh Trác để mặc hắn ấn chân vào nước ấm, "Nhưng ngươi cũng đoán được, tiên sinh muốn tặng ngươi lễ vật năm mới chính là ngôi vị hoàng đế."
Tiêu Thận không thay đổi sắc mặt, chăm chú xoa bóp hai chân trắng mịn trong nước, như thể đây mới là chuyện quan trọng nhất trên đời, "Thời điểm hành động đã được định chưa?"
"Phụ hoàng ngươi muốn tại yến mừng năm mới ngày mùng sáu, trước mặt quần thần phong lập thái tử." Thẩm Thanh Trác lười biếng ngáp, "Đây là thời điểm tốt nhất để hành động, mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông."
"Phía bên ta đã sắp xếp, chỉ chờ Thẩm tiên sinh ra lệnh." Tiêu Thận lấy khăn lau sạch chân ngọc, "Vốn định cùng lúc thanh trừng phe Thái Hậu, nhưng việc tiêu diệt Thích thị khó khăn hơn dự tính, nếu lần này động tĩnh quá lớn, có thể khiến triều đình rung chuyển."
"Nhưng ngươi không cần lo lắng, Thái Hậu nương nương đã có tiên sinh giúp tính toán rồi, trước mắt cứ mượn gió đông này để ngươi đăng cơ danh chính ngôn thuận hơn chút."
Tiêu Thận nhìn chăm chú vào mắt cá chân nhỏ nhắn của tiên sinh, "Được, nghe theo tiên sinh."
Thẩm Thanh Trác cố rút chân về, "Ngươi làm gì đấy?"
"Không có gì." Giọng trầm khàn vang lên, Tiêu Thận ngước mắt cười, "Đo xem mắt cá chân tiên sinh nhỏ thế nào thôi."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên sinh: Ta đã nói với ngươi chuyện cướp ngôi rồi, ngươi lại còn loi nhoi chơi đùa!
Sói con: Ta trong đầu cũng nghĩ toàn chuyện đứng đắn mà, thật đấy!
"Chỗ nào cũng không đúng!" Thẩm Thanh Trác cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Thận, nghiêm túc nói, "Chuyện này chấm dứt ở đây, đừng nhắc lại nữa."
Tiêu Thận hơi nhướn mày: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Thẩm Thanh Trác lùi lại hai bước, "Bởi vì ta là tiên sinh của ngươi, chúng ta không thể tiếp tục như vậy."
"Vì sao không thể?" Tiêu Thận tiến gần thêm một bước, đôi mắt đen chăm chú nhìn Thẩm Thanh Trác, "Tiên sinh không phải đã nói sẽ giúp ta sao?"
"Ta đã nói sẽ giúp ngươi, nhưng ——" Thẩm Thanh Trác dựa lưng vào khung cửa, giơ tay ngăn lại Tiêu Thận, "Hiện giờ tiên sinh thấy ngươi rất bình thường, thậm chí còn giỏi hơn người bình thường, căn bản không cần tiên sinh phải giúp đỡ!"
Dù ký ức đêm đó còn lộn xộn, và hắn không thể nhìn thấy rõ quần áo, cảm xúc của hắn vẫn rất rõ ràng...
Tiêu Thận nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, "Thực sự là ta rất giỏi phải không?"
Lời khen này khiến hắn cảm thấy vui sướng.
"Ta nói nhiều như vậy, mà ngươi chỉ nghe được hai chữ này sao?" Thẩm Thanh Trác vừa cười vừa đẩy hắn.
Xấu hổ hay không thì không quan trọng, vì đây là do chính tay hắn lôi kéo đại tiểu đồ đệ, tiên sinh không thể thua thiệt trong tình huống này.
Nhưng cơ thể của Tiêu Thận cứng như thép, dù Thẩm Thanh Trác có cố gắng đẩy thế nào cũng không được, ngược lại Tiêu Thận nắm được điểm yếu của hắn, "Có lẽ bệnh này là do bị ngắt quãng, nếu tiên sinh giúp ta một lần, thì không bằng đưa phật đưa đến —— được rồi, ta không nói nữa."
Đôi mắt đào hoa ánh lên sự tức giận ẩn giấu, nhếch lên, và cơn giận lại làm khuôn mặt thêm quyến rũ.
Thẩm Thanh Trác nuốt nước bọt, Tiêu Thận ân cần lắc lắc tay, "Ta sai rồi, tiên sinh đừng tức giận."
Ngày mai còn dài, hắn nhất định sẽ kiên trì chăm sóc tiên sinh.
Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn chưa đạt được quyền lực đỉnh cao, không có gì để trao cho tiên sinh, nên sao có thể yêu cầu tiên sinh làm thêm nhiều nữa?
"Vậy thì tạm chấp nhận." Thẩm Thanh Trác hơi bớt giận, nghiêm túc nói, "Nói chung, đừng nhắc lại chuyện này nữa."
"Không nhắc lại không nhắc lại..." Tiêu Thận nhanh chóng chuyển đề tài, "Tối nay giao thừa, tiên sinh có muốn đi xem pháo hoa không?"
Trước khi hắn rời khỏi cung điện khi mới mười sáu tuổi, mỗi năm giao thừa bọn họ đều cùng nhau lên mái nhà xem pháo hoa.
"Xem chứ! Đương nhiên là muốn xem!" Thẩm Thanh Trác không chút do dự đáp lại, "Đây là truyền thống của chúng ta, nhất định phải giữ gìn."
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Tiểu Đức tử nhanh nhẹn tìm đến cái thang, trong khi Thẩm Thanh Trác đứng dưới đáy thang gỗ, lo lắng dặn dò: "Trên người ngươi vẫn còn thương tích, cẩn thận chút."
Thực ra, bây giờ Tiêu Thận có thể dễ dàng leo lên nóc nhà mà không cần sự trợ giúp. Nhưng để không làm tiên sinh lo lắng, hắn vẫn cẩn thận từng bước leo lên.
Khi Thẩm Thanh Trác lên đến đỉnh thang, Tiêu Thận đã đưa tay ra, "Tiên sinh, lên đây."
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Thanh Trác như nhớ lại lần đầu tiên bọn họ cùng đón giao thừa, khi hắn đứng ở trên cao kéo tiểu đồ đệ lên. Bây giờ, thời gian đã thay đổi, và tiểu đồ đệ đang kéo hắn lên.
"Tiên sinh?" Tiêu Thận lại đưa tay ra với nụ cười.
Thẩm Thanh Trác hồi phục tinh thần, nắm lấy bàn tay ấm áp của Tiêu Thận, rồi thuận lợi leo lên nóc nhà.
"Phong cảnh ở đây thực sự không thay đổi gì cả." Thẩm Thanh Trác vén áo khoác, ngồi xuống và vỗ chỗ bên cạnh, "Ngồi xuống đi."
Tiêu Thận ngồi xuống theo lời, đưa vò rượu cho tiên sinh, thấp giọng hỏi: "Hai năm qua ta không có ở đây, tiên sinh có đến đây xem pháo hoa một mình không?"
Thẩm Thanh Trác nhận vò rượu, lắc đầu, "Không phải."
Lông mày đẹp của Tiêu Thận nhíu lại, giọng điệu của hắn trở nên nghiêm túc, "Vậy tiên sinh đã cùng ai xem thế?"
Hắn vẫn tưởng rằng đây là một điều bí mật của hai người, còn nghĩ là trong hai năm qua, tiên sinh chắc hẳn đã cùng người khác xem pháo hoa...
"Tiểu Thất không có ở đây, tiên sinh xem pháo hoa một mình cũng không có ý nghĩa gì." Thẩm Thanh Trác mở nắp vò rượu, uống một ngụm, "Chỉ là càng thêm nhớ nhung thôi."
Chỉ một câu, những cảm xúc khô héo trong lòng Tiêu Thận bỗng chốc bừng sáng, khóe môi không ngừng cong lên, "Tiên sinh rất nhớ ta sao?"
"Đương nhiên." Thẩm Thanh Trác liếc mắt nhìn hắn, "Như nuôi một con chó con, đột nhiên rời xa thì thấy không quen, huống hồ là một tiểu đồ đệ sống động như vậy?"
Tiêu Thận nghiêng đầu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Chó con? Ta ở trong lòng tiên sinh có phải được đối xử như chó con không?"
"Ha? Ta không có nói như vậy đâu á nha." Thẩm Thanh Trác suýt cười ra nước mắt, "Tiên sinh chỉ là ví von thôi."
Tiêu Thận tức giận kêu lên: "Tiên sinh!"
Thấy tiểu đồ đệ lâu ngày không gặp mà nổi giận, Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, được rồi, trong lòng tiên sinh, ngươi quan trọng hơn nhiều."
Mặc dù có vẻ không hài lòng, Tiêu Thận vẫn giữ vẻ mặt u ám, môi mỏng nhếch lên.
"Trên thế giới này, ngươi là người quan trọng nhất đối với tiên sinh." Thẩm Thanh Trác nghiêm túc nói, "Ngươi vắng mặt hai năm, pháo hoa cũng mất đi vẻ đẹp, nên tiên sinh không đến xem."
Một cảm giác xót xa không thể diễn tả tràn ngập trong lòng Tiêu Thận. Hắn ôm chặt tiên sinh vào lòng, khẽ thì thầm: "Tiên sinh ơi..."
"Ai." Thẩm Thanh Trác để cho hắn ôm, "Ở đây, tiên sinh ở đây..."
Giờ tiểu đồ đệ đã lớn, không còn dễ dàng nhào vào lòng hắn như trước, thay vào đó là một cái ôm chặt khiến hắn cảm thấy khó thở.
Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng nói: "Trước tiên hãy thả tiên sinh ra, nóc nhà không an toàn."
Tiêu Thận buông hắn ra, lén lút hôn lên tóc mai của tiên sinh, rồi nhanh chóng tách ra, gần như không thể nhận ra.
Thẩm Thanh Trác uống một ngụm rượu rồi đưa cho tiểu đồ đệ, cười nói: "Mấy năm không gặp, tửu lượng có tiến bộ không? Có muốn thử một ngụm không?"
Tiêu Thận nhận rượu, uống một ngụm lớn, và cảm thấy có chút ngọt ngào.
"Giỏi lắm." Thẩm Thanh Trác cười dịu dàng nhìn hắn, khích lệ, "Uống rượu cũng không bị sặc luôn nha."
Giọng điệu của tiên sinh nghe như đang dỗ trẻ con.
Tiêu Thận uống thêm một ngụm lớn, trong lòng thầm nghĩ.
Một ngày nào đó, khi hắn có thể đưa rượu cho tiên sinh uống trực tiếp từ miệng, có lẽ tiên sinh mới biết tửu lượng của hắn tốt đến mức nào. Tuy nhiên, tiên sinh chắc chắn sẽ bị sặc, nước mắt có thể rơi, và có thể cổ và ngực sẽ đỏ lên...
"Xèo xèo xèo!"
"Ầm ầm ầm!"
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa trong đêm tối làm cho cung điện, giống như một con thú khổng lồ đang ngủ, bừng tỉnh.
"Thật là đẹp..." Thẩm Thanh Trác dựa vào mái ngói, ngửa mặt nhìn những sắc màu pháo hoa trên bầu trời.
"Ừm..." Tiêu Thận chăm chú nhìn gò má sáng rạng của tiên sinh, thấp giọng đồng ý, "Thật sự rất đẹp."
Trong nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn pháo hoa, bởi vì ánh sáng đẹp nhất luôn ở ngay bên cạnh hắn, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.
"Tiên sinh." Khi ánh sáng pháo hoa tắt dần, Tiêu Thận từ từ lên tiếng, "Ta có thể yêu cầu một món quà năm mới từ người không?"
"Cái gì?" Thẩm Thanh Trác quay lại, ánh mắt đầy ý cười, "Tiểu Thất muốn có quà gì đây hửm?"
Tiêu Thận nhìn thẳng vào hắn, "Mỗi năm, tiên sinh đều cùng ta xem pháo hoa, được không?"
Ánh mắt cười của Thẩm Thanh Trác dần mờ đi, hắn theo bản năng tránh ánh mắt mong chờ của Tiêu Thận, "Mỗi năm một lần, có chắc không?"
"Chắc chắn, làm sao lại không?" Tiêu Thận nắm chặt tay tiên sinh, giọng điệu khẩn thiết, "Được không ạ, tiên sinh?"
"Được." Sau một hồi im lặng, Thẩm Thanh Trác cuối cùng cũng đáp lại, "Tiên sinh sẽ cố gắng hết sức để cùng ngươi xem pháo hoa mỗi năm."
Khi đến ngày phải rời đi, tiểu đồ đệ bên cạnh hắn chắc chắn sẽ có ý muốn cùng hắn xem pháo hoa.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, Thẩm Thanh Trác cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng.
Đúng vậy, sẽ có một ngày hắn phải rời đi, vậy người bên cạnh Tiêu Thận sẽ là người khác. Đến lúc đó.. tiểu đồ đệ của hắn sẽ nhớ đến hắn bao lâu?
Tiêu Thận vẫn chưa hết hứng thú thì đã nhanh chóng nhận ra tiên sinh của mình bỗng chốc trầm lặng, lòng liền trở nên khẩn trương: "Sao vậy, tiên sinh? Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không có..." Thẩm Thanh Trác lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, "Pháo hoa cũng xem xong rồi, chúng ta đi xuống trước đi."
Tiêu Thận lo lắng nhìn tiên sinh, miệng đáp: "Cũng được, trên nóc nhà gió lớn."
Hắn vội vàng xuống trước, đứng ở thang gỗ, hai tay mở rộng ra, sẵn sàng đỡ lấy tiên sinh bất cứ lúc nào.
Thẩm Thanh Trác cẩn trọng bò xuống, vô tình quay đầu lại, thấy tiểu đồ đệ như một con đại bàng mở rộng đôi cánh che chở, không khỏi cười thành tiếng: "Tiên sinh không ngốc như vậy đâu á nha —"
Lời còn chưa dứt, chân hắn bỗng trượt, ngã ngửa ra sau, lập tức rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Thế nào?" Bên tai thoáng qua hơi thở nóng bỏng, tiếng cười khàn khàn từ tính vang lên: "Tiên sinh còn nói mình không ngốc mà."
"Làm càn!" Thẩm Thanh Trác vừa xấu hổ vừa giận, giả vờ mắng: "Lại dám nói tiên sinh ngốc, gan ngươi cũng không nhỏ đâu nhỉ!"
"Vẫn còn điều làm càn hơn đấy." Tiêu Thận cười nặng nề, một tay ôm chặt eo người, tay kia vòng qua đầu gối, ôm người bế ngang.
"A!" Thẩm Thanh Trác khẽ kêu: "Tiểu Thất, ngươi làm gì vậy?"
"Bế tiên sinh." Tiêu Thận dễ dàng ôm hắn bước vào phòng, "Tiên sinh không phải rất thích sao, hửm?"
Thẩm Thanh Trác giãy giụa: "Thả ta xuống, ta thích ôm ngươi như công chúa, không phải bị ngươi ôm công chúa!"
Tiêu Thận tiện tay cởi giày của hắn, làm bộ muốn ném tiên sinh xuống.
Quả nhiên, Thẩm công tử có thói quen sạch sẽ liền theo phản xạ ôm chặt vai hắn, "Tiêu Tiểu Thất!"
Ba ngày không đánh đã nhảy lên mái nhà lật ngói, quả đúng là tên đồ đệ to gan!
Tiểu đồ đệ cười càng thoải mái hơn, tiên sinh bị ép dán vào ngực rắn chắc, tim đập như hòa cùng nhịp, bên tai nóng bừng lên, chỉ có thể hung dữ nói: "Ngươi cứ chờ đấy cho tiên sinh!"
"Được, ta chờ tiên sinh." Tiêu Thận ôm tiên sinh bước vào điện, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Thẩm Thanh Trác vừa ngồi vững vàng đã nhấc chân đá hắn, nhưng lại bị bàn tay to nắm lấy mắt cá, tiện tay cởi tất trắng.
"Ngươi..." Hắn tức giận thật sự, mặt đỏ lên vì tức.
"Xin lỗi, tiên sinh, thói quen." Tiêu Thận cười, quỳ một chân xuống đất, giơ tay ra hiệu: "Tiên sinh cứ làm tiếp đi."
Thẩm Thanh Trác: "..."
Tiểu đồ đệ có thương tích trong người, hắn cuối cùng vẫn không nỡ ra tay mạnh, chỉ nhẹ nhàng đá một cái, "Đi lấy nước rửa chân, tiên sinh muốn ngâm chân."
"Được ạ." Tiêu Thận vâng lời, đứng dậy đi lấy nước, chẳng hề còn vẻ bướng bỉnh ban nãy.
Thẩm Thanh Trác thở dài một hơi, cởi áo khoác và ngoại bào, nằm nghỉ ngơi trên đệm mềm.
Không lâu sau, Tiêu Thận bưng chậu nước trở lại.
"Vừa nãy ngươi hỏi tiên sinh muốn lễ vật năm mới, tiên sinh cũng không phải không có chuẩn bị." Thẩm Thanh Trác cử động chân, "Ngươi có muốn biết là gì không?"
Tiêu Thận lại quỳ một chân xuống đất, nắm lấy chân ngọc, đưa vào chậu nước ấm: "Tiên sinh muốn nói thì tự khắc sẽ nói."
"Ai, không có hứng thú nữa sao?" Thẩm Thanh Trác để mặc hắn ấn chân vào nước ấm, "Nhưng ngươi cũng đoán được, tiên sinh muốn tặng ngươi lễ vật năm mới chính là ngôi vị hoàng đế."
Tiêu Thận không thay đổi sắc mặt, chăm chú xoa bóp hai chân trắng mịn trong nước, như thể đây mới là chuyện quan trọng nhất trên đời, "Thời điểm hành động đã được định chưa?"
"Phụ hoàng ngươi muốn tại yến mừng năm mới ngày mùng sáu, trước mặt quần thần phong lập thái tử." Thẩm Thanh Trác lười biếng ngáp, "Đây là thời điểm tốt nhất để hành động, mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông."
"Phía bên ta đã sắp xếp, chỉ chờ Thẩm tiên sinh ra lệnh." Tiêu Thận lấy khăn lau sạch chân ngọc, "Vốn định cùng lúc thanh trừng phe Thái Hậu, nhưng việc tiêu diệt Thích thị khó khăn hơn dự tính, nếu lần này động tĩnh quá lớn, có thể khiến triều đình rung chuyển."
"Nhưng ngươi không cần lo lắng, Thái Hậu nương nương đã có tiên sinh giúp tính toán rồi, trước mắt cứ mượn gió đông này để ngươi đăng cơ danh chính ngôn thuận hơn chút."
Tiêu Thận nhìn chăm chú vào mắt cá chân nhỏ nhắn của tiên sinh, "Được, nghe theo tiên sinh."
Thẩm Thanh Trác cố rút chân về, "Ngươi làm gì đấy?"
"Không có gì." Giọng trầm khàn vang lên, Tiêu Thận ngước mắt cười, "Đo xem mắt cá chân tiên sinh nhỏ thế nào thôi."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên sinh: Ta đã nói với ngươi chuyện cướp ngôi rồi, ngươi lại còn loi nhoi chơi đùa!
Sói con: Ta trong đầu cũng nghĩ toàn chuyện đứng đắn mà, thật đấy!