Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ - Trang 2
Chương 57
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Rabbit
Vương Quyên gọi điện thoại đến, cũng nằm trong kế hoạch của Triệu Húc Phong và Thẩm Mộc Bạch.
Dù sao đây cũng chỉ là kế hoạch của bọn họ, nhưng chuyện bắt cóc thực sự xảy ra, không thể lãng phí lực lượng cảnh sát đi dò tìm nơi ẩn nấp tên bắt cóc hoặc nghĩ cách giải quyết con tim.
Với lại, bọn họ không thể để Vương Quyên ở trong tay Phí lão tam quá lâu, tránh trường Phí Lão Tam nổi ý định giết người, cho nên, kế hoạch của bọn họ là: Vương Quyên còn có một chiếc điện thoại khác, được giấu trong túi áo, nhân cơ hội cô ấy lôi điện thoại ra gọi.
Vị cảnh sát lớn tuổi ra hiệu cho Triệu Húc Phong mở loa ra, Triệu Húc Phong khẽ nói "Alo", đầu dây bên kia im lặng, chỉ có vài tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng vải ma sát, âm thanh phát ra hình như điện thoại vẫn được để trong túi áo.
Cấp tr3n giơ tay ra tín hiệu, cấp dưới gật đầu, vội chạy ra ngoài gọi điện, thông báo với nhân viên xử lý kỹ thuật.
Bởi vì, Thẩm Mộc Bạch là người nhận được điện thoại tống tiền, phần lớn lực lượng cảnh sát đều để lại ở Thẩm gia, bao gồm cả thiết bị định vị.
Nhìn thấy mấy nhân viên kỹ thuật bắt đầu theo dõi tín hiệu định vị của Vương Quyền, Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Anh vẫn rất bình thản, nhưng Nguyễn Du Du lại rất lo lắng, sợ cô gái kia sẽ xảy ra chuyện.
Nguyễn Du Du im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, những ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, Thẩm Mộc Bạch vỗ vai cô, an ủi: "Không sao đâu, em đừng sợ. "
Nguyễn Du Du khẽ gật đầu, nghe thấy cảnh sát nói "Đã tìm ra địa chỉ", tấm lưng cứng đờ của cô dần được thả lỏng, cơ thể mềm nhũn, tựa vào cánh tay của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch để tay lên vai cô, có quá nhiều người đứng đây, nên anh không ôm cô vào lòng, cánh tay rắn chắc dựa vào lưng của cô, Nguyễn Du Du cảm thấy an tâm hơn.
Đây là vụ án bắt cóc mà phía cảnh sát phá án nhanh nhất.
Từ khi nhận được điện thoại báo, đến khi bắt được tên bắt cóc và giải cứu con tin thành công, chỉ mất 2 tiếng đồng hồ.
Phí lão tam nhìn thấy mấy vị cảnh sát nhảy từ trần nhà xuống, sững sờ không kịp phản ứng, cho đến tay bị còng số tám bắt, lúc này ông ta mới có ý định chạy trốn.
Vương Quyên vẫn nằm dưới đất giả vờ bị ngất xỉu, thực ra khi Phí lão tam định dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô ấy, cô ấy kịp nín thở, nên không hề bị ngất xỉu.
Lúc được chuyển đến ngôi nhà hoang này, Phí lão tam đã tìm thấy điện thoại di động của cô ấy, Vương Quyên nằm yên bất động, nhân lúc Phí lão tam không để ý, không muốn để lộ sơ hở nên chỉ dám nới lỏng sợi dây thừng lỏng ra, cô ấy vẫn không thoát ra được, chỉ kịp với lấy chiếc điện thoại giấu trong túi.
Lúc ở trước cửa công viên Kỷ Huyễn, Vương Quyên cài đặt chế độ quay số nhanh tr3n điện thoại, cô ấy mò mẫm cẩn thận ấn gọi số điện thoại của Triệu Húc Phong, để cảnh sát thuận lợi tìm đến đây.
Nhờ sự trợ giúp của con tin, phía cảnh sát dễ dàng bắt được tên bắt cóc, ngoại trừ việc cổ tay của con tim hơi bị trầy xước do cố cởi dây thừng để với lấy điện thoại trong túi, tr3n người không hề có dấu vết bị thương.
Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du cùng Triệu Húc Phong đi đến sở cảnh sát lấy lời khai, lúc về đến nhà đã gần 11h đêm.
Ông nội cùng Thẩm Mộc Dương vẫn đang ngồi chờ hai người, mặc dù đã tiết lộ cho ông lão biết, và biết rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ông lão nhất quyết không chịu đi ngủ, kiên nhẫn ngồi chờ bọn họ về.
"Ông nội, không sao đâu. Chỉ cần lấy xong lời khai, chuyện này không còn liên quan đến chúng ta." Nguyễn Du Du áy náy giữ tay ông lão, đưa ông lão về phòng ngủ, "Ông mau đi ngủ đi, bây giờ đã muộn rồi. "
Ông lão khẽ gật đầu, nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Lần này bọn con làm rất đúng, không thể dung túng cho mấy kẻ độc ác. "
Thẩm Mộc Bạch đỡ ông lão nằm xuống, "Ông nội nói rất đúng, trải qua chuyện lần này, sẽ không còn ai dám đụng đến Du Du."
...
Sau khi dỗ dành ông lão đi ngủ, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du đi lên lầu 3.
Thẩm Mộc Bạch xoa đầu Nguyễn Du Du, "Em đi tắm đi, chuyện này đã giải quyết xong xuôi, về sau sẽ không còn gặp rắc rỗ nữa. " Anh biết rõ thói quen của cô nhóc, chỉ cần đi ra bên ngoài, lúc về nhất định sẽ đi tắm.
Từ đồn cảnh sát về nhà, Nguyễn Du Du thực sự rất muốn tắm trước khi đi ngủ, cô từ từ thả tay Thẩm Mộc Bạch ra, ngẩng đầu lên, cặp mắt tròn đen láy mang theo sự lưu luyến, "Tiểu Bạch, chúc ngủ ngon. "
Trong nháy mắt, đột nhiên Thẩm Mộc Bạch không muốn thả cô đi.
Mặc dù mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch của anh, nhưng anh vẫn rất buồn bực, vì có kẻ muốn bắt cóc cô nhóc của anh, điều này khiến cho anh nảy sinh ý định giấu cô đi, lúc nào cũng mang cô theo bên người, ăn cơm cùng nhau, đi làm cũng không rời nhau, ngay cả khi đi tắm đi ngủ cũng không muốn tách nhau ra.
Nếu chuyện này do anh quyết định, anh nhất định khiến Chu Dung Dung và Phí Lão Tam ch3t một cách thê thảm. Nhưng cô nhóc là một người tốt, cô muốn tuân thủ theo các quy định pháp luật, ví dụ như chuyện Trần Mai do thẩm phán định đoạt, còn Tào Toàn để nhà trường tự xử lý. Cho nên, Thẩm Mộc Bạch đã giao Chu Dung Dung và Phí Lão Tam cho cảnh sát, mồi nhử chính là "vụ án bắt cóc".
Anh cố gắng kìm nén h4m muốn lại, nhìn cô nhóc bước vào phòng ngủ, mới quay về phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ hai người nằm sát nhau, Thẩm Mộc Bạch không thể nghe được động tĩnh phòng bên cạnh, nhưng anh biết, cô nhóc của anh vẫn đang trong đó.
Trong lúc tắm, Nguyễn Du Du có hơi mất tập trung.
Tr3n thực tế, chuyện ngày hôm nay không có gì nguy hiểm cả, Thẩm Mộc Bạch cùng Triệu Húc Phong đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, để cô không bị bắt cóc.
Cho dù không được sắp xếp từ trước, mỗi ngày lúc cô đi ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, trường học lại đông người như vậy, không có ai ngốc đến mức bắt cóc cô ở nơi công cộng.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Vụ án bắt cóc này là chủ mưu của Chu Dung Dung, nhưng lý do khiến Phí Lão Tam đồng ý thực hiện, bởi vì thèm khát khối tài sản khổng lồ của Thẩm Mộc Bạch.
Liệu Thẩm Mộc Bạch có thể gặp nguy hiểm không?
Cốt truyện hoàn toàn bị lệch quỹ đạo. Chu Dung Dung không còn cơ hội để quay đầu, cũng không thể sống hạnh phúc bên cạnh Tống Cẩm Minh giống như trong tiểu thuyết, ngược lại còn bị bắt, chắc chắn hình phạt của cô ta sẽ nặng hơn Trần Mai rất nhiều, dù sao vụ án bắt cóc tống tiền nghiêm trọng hơn rất nhiều vụ án phỉ bám.
Liệu Thẩm Mộc Bạch gặp tai nạn giống như trong truyện không?
Chắc chắn Tống Cẩm Minh không phải là kẻ thù của Thẩm Mộc, vậy ai là người đã làm hại Thẩm Mộc Bạch? Hay vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn?
Nguyễn Du Du thoa sữa tắm lên người, chờ đến khi nước dần nguội, cô mới nhận ra mình đã tắm quá lâu.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, trùm khăn tắm lên người, lau tóc. Bây giờ phòng tắm nằm trong phòng ngủ, nên cô không cần vội vàng mặc đồ ngủ lên, để tránh mỗi lần sấy tóc phần lưng của áo ngủ bị ướt.
Sau khi sấy khô tóc, cô từ phòng tắm bước ra. Đi về phía tủ quần áo, mặc bộ ngủ lên.
Thấy bây giờ đã gần 12h, Nguyễn Du Du nằm tr3n giường, nhưng không tài nào ngủ được.
Cô xoay bên này lại xoay bên nọ, rõ ràng chiếc giường này rất m3m mại và lớn, nhưng cô không buồn ngủ.
Dường như đêm nay, cô vẫn lưu luyến vòng tay ấm áp kia.
Nguyễn Du Du từ tr3n giường bò dạy, mở cửa phòng ra, đi sang phòng bên cạnh, đứng ngoài cửa nghe động tĩnh.
Có lẽ Thẩm Mộc Bạch đã ngủ, nên cô không nghe thấy động tĩnh.
Nguyễn Du Du có hơi thất vọng, cô định quay trở về phòng đi ngủ, đột nhiên, cô nghe được tiếng bước chân của Thẩm Mộc Bạch.
Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào.
Anh mặc bộ đồ ngủ dài tay, mái tóc đen nháy mới gội phủ cái trán sáng bóng, ánh đèn trong phòng chiếu lên lưng của anh, bao phủ lấy anh giống như vầng hào quang.
"Du Du." Giọng nói của người đàn ông trầm và nhẹ nhàng, "Em chưa ngủ sao?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, áy náy nhìn anh, "Xin lỗi, có phải em đã đánh thức anh dậy?"
"Không phải, anh vẫn chưa ngủ, chuyện xảy ra tối nay khiến anh không thể bình tĩnh được." Thẩm Mộc Bạch kéo tay cô, nhéo lớp thịt ở lòng bàn tay, "Du Du, tối này em ngủ cùng anh được không?"
Nguyễn Du Du cặp mắt lóe sáng lên, khẽ gật đầu nói, " Được!"
Thẩm Mộc Bạch dắt cô đi vào trong phòng, tiện tay khóa cửa lại.
Đèn trong phòng vẫn sáng, Nguyễn Du Du nhớ vữa nãy cô không nghe thấy tiếng mở đèn, điều đó có nghĩa là anh vẫn chưa đi ngủ.
Thi thoảng, Nguyễn Du Du có đi sang phòng ngủ của anh, nhưng cô chưa bao giờ qua đêm ở đây, bọn họ ngủ chung phòng khi ở nhà ông lão, hiện tại ông lão sống ở lầu một không đi lên tầng 2, quản gia Vương cũng không có ở đây, nên bọn họ diễn kịch ngủ chung một phòng.
Giường của Thẩm Mộc Bạch rất lớn, căn phòng này thiết kế dựa theo sở thích của anh, giống hệt phòng ngủ ở nhà trọ trước kia, màu sắc chủ yếu là màu trắng và đen, ga trải giường màu đen, m3m mại và rất mịn màng.
Nguyễn Du Du đột nhiên đỏ mặt.
Mặc dù, lúc ở nhà ông lão hai người ngủ chung phòng không biết nhau bao nhiêu lần, nhưng lần này không giống.
Đây là giường của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nắm tay cô đi đến bên cạnh giường, giả bộ thoải mái, thản nhiên nằm xuống.
Nhìn dáng thoải mái của anh, giống như lúc ở biệt thự ngoại ô, Nguyễn Du không còn lo lắng nữa.
Cô trèo lên người, nằm nghiêng ra một bên, hỏi: "Tiểu Bạch, anh nghĩ liệu cảnh sát có nghi ngờ chúng ta không?" Đây là chuyện khiến cô lo lắng, dù sao bọn họ cố tình để cho vụ bắt cóc diễn ra.
Thẩm Mộc Bạch duỗi tay ra, Nguyễn Du Dung ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, cánh tay của cô đặt lên vòng eo rắn chắc của anh, đầu tựa vào bả vai của anh.
"Anh nghĩ có lẽ cảnh sát sẽ đoán ra được. " Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nói.
"Hả?! Vậy phải làm sao bây giờ?!" Nguyễn Du Du suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng đã bị Thẩm Mộc Bạch kéo lại, anh ôm chặt lấy cô.
"Đồ ngốc, em sợ cái gì?" Thẩm Mộc Bạch dịu dàng vỗ lưng cô, trấn an nói: "Dù họ đoán ra được cũng chẳng làm sao cả, bởi vì Phí lão tam và Chu Dung Dung không phải bị oan? Bọn họ thực sự có ý định bắt cóc em? Chẳng lại anh ép bọn họ gọi điện tống tiền anh sao?"
"Ừ... Mặc dù chúng ta chủ động đưa đến cửa, nhưng vụ bắt cóc thực sự đã diễn ra." Nguyễn Du Du dụi cái đầu nhỏ vai anh, tìm một góc độ thoải mái nhất.
"Đừng lo lắng, cho dù chúng ta giở trò, không hề lãng phí nhân lực của cảnh sát, cũng không trêu chọc cảnh sát. Vương Quyên vừa gọi điện đến, cảnh sát liền hành động, anh nghĩ chắc bọn họ không để tâm đến chuyện này đâu. "
Tr3n thực tế, cảnh sát dễ dàng phá được một vụ trọng án lớn, vừa bắt hung thu vừa giải quyết con tin an toàn, lại không có cảnh sát nào bị thương, chắc chắn bên phía cảnh sát rất vui vẻ và tình nguyện.
"Ừ. " Nghe thấy anh nói vậy, cô cảm thấy yên tâm hơn, "Vậy... Chu Dung Dung..."
"Cô ta "gieo gió gặt bão", kết cục như thế nào, cứ giao cho tòa án phán quyết. " Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng bình tĩnh, không hề có chút do dự.
Nguyễn Du Du từng nghi ngờ mối quan hệ Thẩm Mộc Bạch và Chu Dung Dung, nhờ câu nói này mà biến mất.
Cô núp vào trong ng.ực của Thẩm Mộc Bạch, dịu dàng nói: "Tiểu Bạch..."
Đáp lại cô là một nụ hôn ngọt ngào.
Mái tóc dài bồng bềnh m3m mại của Nguyễn Du Du tr3n ga trải giường màu đen, cô ôm lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, cổ tay rộng thùng thình của áo ngủ buông thõng xuống, để lộ hai cánh tay trắng nõn, tạo sự tương phản rõ rệt với ga trải giường.
Cặp mắt tròn đen nháy được phủ thêm tầng hơi nước, ánh mắt dịu dàng, quyến rũ.
Hai cúc áo phía tr3n đã bị Thẩm Mộc Bạch cởi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới.
"Du Du." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch trầm khàn, yết hầu liên tục di chuyển, cặp mắt đen nháy lóe lên một ngọn lửa, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, vừa mãnh liệt vừa nhiệt tình.
Nguyễn Du Du dần dần không thể chống đỡ được nữa, hơi thở cô ngày càng gấp gáp, Thẩm Mộc Bạch đành phải thả cô ra, hơi thở của cô dần ổn định.
Khuôn mặt cô nhóc đỏ ửng lên, cánh môi đỏ thắm ươn ướt, sáng lấp lánh, giống như một quả đào chín.
Thẩm Mộc Bạch ngón tay cái chạm lên môi cô, bật cười nói, "Du Du, tại sao em vẫn chưa học lấy hơi khi hôn?" Lúc đầu còn ổn, nhưng khi cô nhóc này bị k1ch thích là bắt đầu không theo kịp nhịp độ.
Nguyễn Du Du vốn dĩ đang rất xấu hổ và ngượng ngùng, anh vừa lên tiếng càng khiến cô xấu hổ hơn, liền há miệng ra cắn ngón tay cái của anh.
Cô không nỡ làm anh đau, cố làm ra vẻ tức giận, răng cửa không dám dùng sức, giống như đang gãi ngứa.
Cặp mắt đen nháy dần trở nên tối sầm lại, cánh tay chống xuống đỡ lấy cơ thể dần buông lỏng ra, nửa cơ thể rơi trúng người của Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du bị anh đè lên, cảm giác rất khó thở, cô buổi thả ngon tay anh ra, dùng hai tay để anh ra, giận dỗi nói: "Tiểu Bạch, anh nặng quá!"
Đột nhiên, bàn tay cô trở nên cứng đờ, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.
Cô có thể cảm nhận được...
Thẩm Mộc Bạch nhếch khóe môi lên, cười như không cười nhìn cô.
Nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Du Du ngày càng đỏ lên, tay anh bắt đầu di chuyển.
Nguyễn Du Du cảm thấy khuôn mặt của mình giống như bị thiêu đốt, đỉnh đầu bốc khói nghi ngút, cô dùng hết sức lực đẩy anh sang bên cạnh, giọng nói vừa xấu hổ vừa vội vàng, "Mau đứng dậy!"
Cô xấu hổ, dùng hết sức lực, Thẩm Mộc Bạch quá sơ xuất không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị cô đẩy xuống giường.
Vất vả lắm mới ổn định cơ thể, Thẩm Mộc Bạch cảm nhận được, tôn nghiêm của đàn ông mình đang bị khiêu khích.
Anh hơi nhíu mày lại, cười như không cười, cầm sợi tóc cô lên, dùng tay cuốn lại, "Du Du, dù sao em cũng không ngủ được, nếu không... chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩ đi?"
Câu cuối anh cố tình nâng giọng lên, nghe rất nguy hiểm, Nguyễn Du Du kéo chăn lên, dùng tay giữ chặt chăn lại, giọng nói truyền qua lớp chăn, lúng túng: "Ai bảo em không ngủ được? Em đi ngủ đây!"
Nhìn bộ dạng cô nhóc giống hệt chú rùa chui vào mai, Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười, kéo chăn xuống, lộ ra một khuôn mặt đỏ ửng, "Được rồi, cẩn thận ngạt thở đấy, mau ngủ đi."
Nguyễn Du Du do dự nhìn anh, thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mặt lại, hay tay để trước ng.ực, dáng vẻ đứng đắn.
Nhịp tim của cô dần chậm lại, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon nhé, tiểu Bạch. "
"Du Du, chúc em ngủ ngon. "
...
Chu Dung Dung không thể ngờ rằng, chờ mãi mà không nhận được tin Nguyễn Du Du bị bắt cóc, ngược lại phải tiếp đón mấy chú cảnh sát.
"Không! Mấy chú bắt nhầm người rồi, tôi không hề làm gì cả! Không biết chuyện gì cả!" Chu Dung Dung điên cuồng gào thét.
Phan Như Yến gào khóc đến mức không thèm quan tâm hình tượng của mình nữa, vội vàng giữ cánh tay của Chu Dung Dung, ngăn cản không cho cảnh sát mang cô ta đi.
Chu Quốc Vượng thì bình tĩnh hơn nhiều, vội vàng chạy ra nói lý lẽ với cảnh sát: "Các anh có bắt nhầm không, con gái tôi ở nhà suốt cả tối nay, không hề đi ra ngoài. Tại sao các anh nói muốn dẫn con bé đi hỗ trợ điều tra vụ tối này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đi đến cục cảnh sát sẽ rõ. " Vị cảnh sát bình tĩnh dẫn Chu Dung Dung đi.
Căn hộ Chu gia đang thuê nằm ở trong khu dân cư cũ, vừa nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, mọi người đều chạy sang xem, nhìn thấy Chu Dung Dung bị cảnh sát mang đi, bắt đầu quay sang thảo luận.
"Có chuyện gì vậy? Có ai biết đã chuyện xảy ra không?"
"Không biết. Tôi vừa nghe có người bảo cô ta là kẻ sát nhân. "
"Á? Giết người sao! Giới trẻ bây giờ thật nông nổi?!"
"Không phải, tôi nghe đồn cô ta là tiểu tam bị vợ cả đưa đến đồn cảnh sát dạy dỗ một trận."
"Không thể nào, cụ cảnh sát do nhà nước quản lại, làm sao có thể vợ cả giải quyết tiểu tam? Với lại nhìn cô ta xinh đẹp như vậy, làm gì có chuyện làm tiểu tam."
Phan Như Yến muốn dùng loa hét lớn lên để nói con gái mình vô tội, chỉ đi đến hợp tác điều tra thôi, nhưng bây giờ bà ta không có thời gian đôi co với mấy người này. Vội lôi Chu Quốc Vượng đi theo. Gọi xe taxi đi đến đồn cảnh sát.
Bởi vì vụ án bắt cóc có liên quan gia đình ông chủ Dược Hoa, đòi số tiền chuộc lớn như vậy, cảnh sát sợ đồng bọn của tên bắt cóc bỏ trốn, mở cuộc thẩm vấn ngay trong đêm.
Chu Dung Dung sợ đến mức hai chân run cầm cập, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, khẳng định nói mình không biết chuyện gì cả.
"Triệu Húc Phong nói cô hẹn anh ta và Nguyễn Du Du đi đến công viên Kỷ Huyễn, tại sao lúc đó cô lại vắng mắt?"
"Tôi không biết, không biết công viên nào tên Kỷ Huyễn cả, cũng không hẹn đi chơi với ai cả. Tối nay, tôi ở nhà suốt, không đi đâu."
Chu Dung Dung không ngừng tự động viên bản thân, không sao đâu, Triệu Húc Phong là người có trí nhớ chậm phát triển, và lời khai của anh ta không thể làm bằng chứng được, với lại, ngay cả một người bình thường tố cáo cô ta, không thể nghe lời khai một bên được, không có bằng chứng, cô ta sẽ không bị định tốt.
Chu Dung Dung vẫn chưa biết chuyện Phí lão tam bị bắt, cô ta tưởng ra cảnh sát đang điều tra tung tinh của Phí lão tam và Nguyễn Du Du.
Theo suy nghĩ của cô ta, Thẩm Mộc Bạch đã nhận được cuộc gọi tống tiền, và có ai đó phát hiện ra Triệu Húc Phong hoặc tự anh tỉnh lại, vì vậy tất cả mọi người đoán Nguyễn Du Du bị bắt cóc, đó lý do vì sao cảnh sát dẫn cô đến đây để thẩm vấn.
Chu Dung Dung hoảng sợ, xen lẫn chút phấn khích và vui vẻ.
Quá tuyệt! Nguyễn Du Du quả nhiên đã bị bắt cóc, Thẩm Mộc Bạch lựa chọn cách báo cảnh sát thay vì nhanh chóng chuẩn bị tiền chuộc cứu Nguyễn Du Du, điều đó có nghĩ là ở trong lòng Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du không quan trọng bằng tiền!
Không ngờ tình cảm giữa hai người bọn họ lại mong manh như vậy!
Ngay cả khi Nguyễn Du Du được cứu, chắc chắn bọn họ nhanh chóng chia tay. Thẩm Mộc Bạch nghi ngờ sự trong sạch Nguyễn Du Du, còn Nguyễn Du Du oán hận vì Thẩm Mộc Bạch không chịu giao tiền chuộc cô ấy.
Nếu bây giờ không phải đang ở đồn cảnh sát, Chu Dung Dung tuy vẫn còn cảm thấy sợ, nhưng trong lòng cô ta rất vui.
Phí lão tam hoàn toàn trái ngược, ông ta sắp phát điên lên.
Đến tận bây giờ, ông ta không biết mình đã bắt lầm người, càng không biết vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà tìm ra nhanh như vậy, lúc cảnh sát ập tới, con tin đang bị ở góc nhà, trong tay ông ta còn cầm điện thoại con tin, ông ta đã dùng điện thoại này để gọi điện tống tiền Thẩm Mộc Bạch.
Nhân chứng vật chứng đều bị thu lại, bằng chứng quá xác thực.
Hiệu suất làm việc cảnh sát quá cao, nhất định ông ta vừa ra tay đã bị ai đó nhìn thấy, Phí lão tam nghi ngờ mình đã bị bán đứng.
Nhưng chuyện này chỉ có ông ta và Chu Dung Dung biết.
Lúc nghe cảnh sát nói, tối nay Chung Dung đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án, Phí lão tam ngã quỵ xuống.
Ông ta đã bị tóm, cơ hội thoát tội rất thấp, nếu ông ta chủ động giải thích, để còn nhận được sự khoan hồng.
...
Chu Dung Dung vẫn ngoan cố chống cự, lúc cô bị cảnh sát mang đi, cô ta rất hoảng hốt, nhưng thời gian dần trôi, cô ta dần bình tĩnh lại.
Cảnh sát không có bằng chứng, nếu có đã sớm lôi ra để ép cô ta khai ra.
Hành động của cô ta rất cẩn thận, cho dù chuyện cô ta hẹn Triệu Húc Phong ở công viên Kỷ Huyễn, hay là lúc cô ta đi tìm Phí lão tam, đều không để lại bằng chứng. Cô ta không hề gọi điện cho Phí lão tam, mỗi lần đều đi đến gặp mặt nói chuyện trực tiếp với ông ta.
Cho nên, lúc nhân viên cảnh sát đặt tấm hình Nguyễn Du Du trước mặt cô ta. Lúc này Chu Dung Dung mới phát hiện cô ta đã bỏ lỡ chuyện này.
Phí lão tam chưa từng gặp Nguyễn Du Du, cho nên cô ta lên diễn đàn nhà trường tìm một tấm ảnh Nguyễn Du Du rồi đi in, đưa cho Phí lão tam xem, sau đó cô quên lấy ảnh về.
"Tấm ảnh này được tìm thấy trong balo tên bắt cóc, tr3n đó có dấu vân tay của cô. "
Bộ nào của Chu Dung Dung kêu "vèo vèo".
Điều đáng sợ nhất không phải dấu vân tay, mà là Phí lão tam! Cảnh sát nói đã tìm thấy bức hình này ở chỗ Phí lão tam, có nghĩ là Phí lão tam đã bị bắt!
"Bọn bắt cóc... đã bị bắt" Chu Dung Dung nghe thấy giọng nói nhỏ xíu lênh đênh giữa không trung, "Vậy... con tin thì sao?"
"Con tin đã bình yên trở về nhà. "
Chu Dung Dung đột nhiên đứng dậy, cào rách cả mí mặt, "Không, sao có thể như vậy được?!"
Tại sao Nguyễn Du Du lại được giải cứu nhanh như vậy, cô không bị chịu bất kỳ cực hình? Tại sao cô không ch3t trong lúc cảnh sát đánh nhau với tên bắt cóc? Tại sao Phí lão tam lại ăn hại như vậy, có bắt cóc một cô gái thôi mà làm cũng không xong?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cảnh sát, Chu Dung Dung giật mình nhận ra mình quá kích động, vội vàng ngồi xuống, cố gắng điều chỉnh biểu cảm, "Chuyện này quả thực là một tin tốt, tôi rất mừng! Tên bắt cóc đã bị bắt, con tin đã được giải quyết, vậy tôi ở đây cũng chẳng giúp được gì, với lại tôi không biết chuyện gì cả, hiện tại tôi có thể về nhà được không?"
Cảnh sát khẽ gật đầu, "Chỉ cần cô có thể giải thích rõ một vài chuyện, cô đương nhiên có thể trở về nhà"
Anh ấy chỉ vào bức hình tr3n bàn: "Thứ nhất, tại sao bức ảnh trong tay tên bắt cóc lại có dấu vân tay của cô?"
Anh ấy đưa cho Chu Dung dung một bức ảnh được chụp lại từ camera giám sát, "Thứ hai, ngày hôm qua cô đã gặp mặt tên bắt cóc, hai người đã nói như gì?" Đây là camera được lắp ở ngã tư, và đã chụp lại cảnh Chu Dung Dung nói chuyện Phí Lão Tam, mặc dù cô ta đeo khẩu trang, nhưng vừa nhìn đã có nhận ra được.
"Thứ ba, trong điện thoại của tên bắt cóc có ghi lại một đoạn ghi âm, chính là cuộc nói chuyện ngày hôm qua giữa cô và hắn ta."
"Cái gì?! Hắn ta đã ghi âm lại!" Chu Dung Dung trợn tròn mắt lên nhìn.
"Đúng vậy, hắn ta ghi âm lại. Đây là bằng chứng xác thực việc cô sai tên đó đi bắt cóc con tim." Theo lời Phí lão tam, ông ta không tin bất kỳ ai cả, chứng đừng nói đến miếng bánh từ tr3n trời rơi xuống, cho nên đã lưu lại bằng chứng.
Toi rồi! Lần này thực sự toi rồi!
Chu Dung Dung sắc mặt trắng bệch, cơ thể lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.
- -----oOo------
Beta: Rabbit
Vương Quyên gọi điện thoại đến, cũng nằm trong kế hoạch của Triệu Húc Phong và Thẩm Mộc Bạch.
Dù sao đây cũng chỉ là kế hoạch của bọn họ, nhưng chuyện bắt cóc thực sự xảy ra, không thể lãng phí lực lượng cảnh sát đi dò tìm nơi ẩn nấp tên bắt cóc hoặc nghĩ cách giải quyết con tim.
Với lại, bọn họ không thể để Vương Quyên ở trong tay Phí lão tam quá lâu, tránh trường Phí Lão Tam nổi ý định giết người, cho nên, kế hoạch của bọn họ là: Vương Quyên còn có một chiếc điện thoại khác, được giấu trong túi áo, nhân cơ hội cô ấy lôi điện thoại ra gọi.
Vị cảnh sát lớn tuổi ra hiệu cho Triệu Húc Phong mở loa ra, Triệu Húc Phong khẽ nói "Alo", đầu dây bên kia im lặng, chỉ có vài tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng vải ma sát, âm thanh phát ra hình như điện thoại vẫn được để trong túi áo.
Cấp tr3n giơ tay ra tín hiệu, cấp dưới gật đầu, vội chạy ra ngoài gọi điện, thông báo với nhân viên xử lý kỹ thuật.
Bởi vì, Thẩm Mộc Bạch là người nhận được điện thoại tống tiền, phần lớn lực lượng cảnh sát đều để lại ở Thẩm gia, bao gồm cả thiết bị định vị.
Nhìn thấy mấy nhân viên kỹ thuật bắt đầu theo dõi tín hiệu định vị của Vương Quyền, Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Anh vẫn rất bình thản, nhưng Nguyễn Du Du lại rất lo lắng, sợ cô gái kia sẽ xảy ra chuyện.
Nguyễn Du Du im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, những ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, Thẩm Mộc Bạch vỗ vai cô, an ủi: "Không sao đâu, em đừng sợ. "
Nguyễn Du Du khẽ gật đầu, nghe thấy cảnh sát nói "Đã tìm ra địa chỉ", tấm lưng cứng đờ của cô dần được thả lỏng, cơ thể mềm nhũn, tựa vào cánh tay của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch để tay lên vai cô, có quá nhiều người đứng đây, nên anh không ôm cô vào lòng, cánh tay rắn chắc dựa vào lưng của cô, Nguyễn Du Du cảm thấy an tâm hơn.
Đây là vụ án bắt cóc mà phía cảnh sát phá án nhanh nhất.
Từ khi nhận được điện thoại báo, đến khi bắt được tên bắt cóc và giải cứu con tin thành công, chỉ mất 2 tiếng đồng hồ.
Phí lão tam nhìn thấy mấy vị cảnh sát nhảy từ trần nhà xuống, sững sờ không kịp phản ứng, cho đến tay bị còng số tám bắt, lúc này ông ta mới có ý định chạy trốn.
Vương Quyên vẫn nằm dưới đất giả vờ bị ngất xỉu, thực ra khi Phí lão tam định dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô ấy, cô ấy kịp nín thở, nên không hề bị ngất xỉu.
Lúc được chuyển đến ngôi nhà hoang này, Phí lão tam đã tìm thấy điện thoại di động của cô ấy, Vương Quyên nằm yên bất động, nhân lúc Phí lão tam không để ý, không muốn để lộ sơ hở nên chỉ dám nới lỏng sợi dây thừng lỏng ra, cô ấy vẫn không thoát ra được, chỉ kịp với lấy chiếc điện thoại giấu trong túi.
Lúc ở trước cửa công viên Kỷ Huyễn, Vương Quyên cài đặt chế độ quay số nhanh tr3n điện thoại, cô ấy mò mẫm cẩn thận ấn gọi số điện thoại của Triệu Húc Phong, để cảnh sát thuận lợi tìm đến đây.
Nhờ sự trợ giúp của con tin, phía cảnh sát dễ dàng bắt được tên bắt cóc, ngoại trừ việc cổ tay của con tim hơi bị trầy xước do cố cởi dây thừng để với lấy điện thoại trong túi, tr3n người không hề có dấu vết bị thương.
Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du cùng Triệu Húc Phong đi đến sở cảnh sát lấy lời khai, lúc về đến nhà đã gần 11h đêm.
Ông nội cùng Thẩm Mộc Dương vẫn đang ngồi chờ hai người, mặc dù đã tiết lộ cho ông lão biết, và biết rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ông lão nhất quyết không chịu đi ngủ, kiên nhẫn ngồi chờ bọn họ về.
"Ông nội, không sao đâu. Chỉ cần lấy xong lời khai, chuyện này không còn liên quan đến chúng ta." Nguyễn Du Du áy náy giữ tay ông lão, đưa ông lão về phòng ngủ, "Ông mau đi ngủ đi, bây giờ đã muộn rồi. "
Ông lão khẽ gật đầu, nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Lần này bọn con làm rất đúng, không thể dung túng cho mấy kẻ độc ác. "
Thẩm Mộc Bạch đỡ ông lão nằm xuống, "Ông nội nói rất đúng, trải qua chuyện lần này, sẽ không còn ai dám đụng đến Du Du."
...
Sau khi dỗ dành ông lão đi ngủ, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du đi lên lầu 3.
Thẩm Mộc Bạch xoa đầu Nguyễn Du Du, "Em đi tắm đi, chuyện này đã giải quyết xong xuôi, về sau sẽ không còn gặp rắc rỗ nữa. " Anh biết rõ thói quen của cô nhóc, chỉ cần đi ra bên ngoài, lúc về nhất định sẽ đi tắm.
Từ đồn cảnh sát về nhà, Nguyễn Du Du thực sự rất muốn tắm trước khi đi ngủ, cô từ từ thả tay Thẩm Mộc Bạch ra, ngẩng đầu lên, cặp mắt tròn đen láy mang theo sự lưu luyến, "Tiểu Bạch, chúc ngủ ngon. "
Trong nháy mắt, đột nhiên Thẩm Mộc Bạch không muốn thả cô đi.
Mặc dù mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch của anh, nhưng anh vẫn rất buồn bực, vì có kẻ muốn bắt cóc cô nhóc của anh, điều này khiến cho anh nảy sinh ý định giấu cô đi, lúc nào cũng mang cô theo bên người, ăn cơm cùng nhau, đi làm cũng không rời nhau, ngay cả khi đi tắm đi ngủ cũng không muốn tách nhau ra.
Nếu chuyện này do anh quyết định, anh nhất định khiến Chu Dung Dung và Phí Lão Tam ch3t một cách thê thảm. Nhưng cô nhóc là một người tốt, cô muốn tuân thủ theo các quy định pháp luật, ví dụ như chuyện Trần Mai do thẩm phán định đoạt, còn Tào Toàn để nhà trường tự xử lý. Cho nên, Thẩm Mộc Bạch đã giao Chu Dung Dung và Phí Lão Tam cho cảnh sát, mồi nhử chính là "vụ án bắt cóc".
Anh cố gắng kìm nén h4m muốn lại, nhìn cô nhóc bước vào phòng ngủ, mới quay về phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ hai người nằm sát nhau, Thẩm Mộc Bạch không thể nghe được động tĩnh phòng bên cạnh, nhưng anh biết, cô nhóc của anh vẫn đang trong đó.
Trong lúc tắm, Nguyễn Du Du có hơi mất tập trung.
Tr3n thực tế, chuyện ngày hôm nay không có gì nguy hiểm cả, Thẩm Mộc Bạch cùng Triệu Húc Phong đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, để cô không bị bắt cóc.
Cho dù không được sắp xếp từ trước, mỗi ngày lúc cô đi ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, trường học lại đông người như vậy, không có ai ngốc đến mức bắt cóc cô ở nơi công cộng.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Vụ án bắt cóc này là chủ mưu của Chu Dung Dung, nhưng lý do khiến Phí Lão Tam đồng ý thực hiện, bởi vì thèm khát khối tài sản khổng lồ của Thẩm Mộc Bạch.
Liệu Thẩm Mộc Bạch có thể gặp nguy hiểm không?
Cốt truyện hoàn toàn bị lệch quỹ đạo. Chu Dung Dung không còn cơ hội để quay đầu, cũng không thể sống hạnh phúc bên cạnh Tống Cẩm Minh giống như trong tiểu thuyết, ngược lại còn bị bắt, chắc chắn hình phạt của cô ta sẽ nặng hơn Trần Mai rất nhiều, dù sao vụ án bắt cóc tống tiền nghiêm trọng hơn rất nhiều vụ án phỉ bám.
Liệu Thẩm Mộc Bạch gặp tai nạn giống như trong truyện không?
Chắc chắn Tống Cẩm Minh không phải là kẻ thù của Thẩm Mộc, vậy ai là người đã làm hại Thẩm Mộc Bạch? Hay vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn?
Nguyễn Du Du thoa sữa tắm lên người, chờ đến khi nước dần nguội, cô mới nhận ra mình đã tắm quá lâu.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, trùm khăn tắm lên người, lau tóc. Bây giờ phòng tắm nằm trong phòng ngủ, nên cô không cần vội vàng mặc đồ ngủ lên, để tránh mỗi lần sấy tóc phần lưng của áo ngủ bị ướt.
Sau khi sấy khô tóc, cô từ phòng tắm bước ra. Đi về phía tủ quần áo, mặc bộ ngủ lên.
Thấy bây giờ đã gần 12h, Nguyễn Du Du nằm tr3n giường, nhưng không tài nào ngủ được.
Cô xoay bên này lại xoay bên nọ, rõ ràng chiếc giường này rất m3m mại và lớn, nhưng cô không buồn ngủ.
Dường như đêm nay, cô vẫn lưu luyến vòng tay ấm áp kia.
Nguyễn Du Du từ tr3n giường bò dạy, mở cửa phòng ra, đi sang phòng bên cạnh, đứng ngoài cửa nghe động tĩnh.
Có lẽ Thẩm Mộc Bạch đã ngủ, nên cô không nghe thấy động tĩnh.
Nguyễn Du Du có hơi thất vọng, cô định quay trở về phòng đi ngủ, đột nhiên, cô nghe được tiếng bước chân của Thẩm Mộc Bạch.
Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào.
Anh mặc bộ đồ ngủ dài tay, mái tóc đen nháy mới gội phủ cái trán sáng bóng, ánh đèn trong phòng chiếu lên lưng của anh, bao phủ lấy anh giống như vầng hào quang.
"Du Du." Giọng nói của người đàn ông trầm và nhẹ nhàng, "Em chưa ngủ sao?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, áy náy nhìn anh, "Xin lỗi, có phải em đã đánh thức anh dậy?"
"Không phải, anh vẫn chưa ngủ, chuyện xảy ra tối nay khiến anh không thể bình tĩnh được." Thẩm Mộc Bạch kéo tay cô, nhéo lớp thịt ở lòng bàn tay, "Du Du, tối này em ngủ cùng anh được không?"
Nguyễn Du Du cặp mắt lóe sáng lên, khẽ gật đầu nói, " Được!"
Thẩm Mộc Bạch dắt cô đi vào trong phòng, tiện tay khóa cửa lại.
Đèn trong phòng vẫn sáng, Nguyễn Du Du nhớ vữa nãy cô không nghe thấy tiếng mở đèn, điều đó có nghĩa là anh vẫn chưa đi ngủ.
Thi thoảng, Nguyễn Du Du có đi sang phòng ngủ của anh, nhưng cô chưa bao giờ qua đêm ở đây, bọn họ ngủ chung phòng khi ở nhà ông lão, hiện tại ông lão sống ở lầu một không đi lên tầng 2, quản gia Vương cũng không có ở đây, nên bọn họ diễn kịch ngủ chung một phòng.
Giường của Thẩm Mộc Bạch rất lớn, căn phòng này thiết kế dựa theo sở thích của anh, giống hệt phòng ngủ ở nhà trọ trước kia, màu sắc chủ yếu là màu trắng và đen, ga trải giường màu đen, m3m mại và rất mịn màng.
Nguyễn Du Du đột nhiên đỏ mặt.
Mặc dù, lúc ở nhà ông lão hai người ngủ chung phòng không biết nhau bao nhiêu lần, nhưng lần này không giống.
Đây là giường của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nắm tay cô đi đến bên cạnh giường, giả bộ thoải mái, thản nhiên nằm xuống.
Nhìn dáng thoải mái của anh, giống như lúc ở biệt thự ngoại ô, Nguyễn Du không còn lo lắng nữa.
Cô trèo lên người, nằm nghiêng ra một bên, hỏi: "Tiểu Bạch, anh nghĩ liệu cảnh sát có nghi ngờ chúng ta không?" Đây là chuyện khiến cô lo lắng, dù sao bọn họ cố tình để cho vụ bắt cóc diễn ra.
Thẩm Mộc Bạch duỗi tay ra, Nguyễn Du Dung ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, cánh tay của cô đặt lên vòng eo rắn chắc của anh, đầu tựa vào bả vai của anh.
"Anh nghĩ có lẽ cảnh sát sẽ đoán ra được. " Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nói.
"Hả?! Vậy phải làm sao bây giờ?!" Nguyễn Du Du suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng đã bị Thẩm Mộc Bạch kéo lại, anh ôm chặt lấy cô.
"Đồ ngốc, em sợ cái gì?" Thẩm Mộc Bạch dịu dàng vỗ lưng cô, trấn an nói: "Dù họ đoán ra được cũng chẳng làm sao cả, bởi vì Phí lão tam và Chu Dung Dung không phải bị oan? Bọn họ thực sự có ý định bắt cóc em? Chẳng lại anh ép bọn họ gọi điện tống tiền anh sao?"
"Ừ... Mặc dù chúng ta chủ động đưa đến cửa, nhưng vụ bắt cóc thực sự đã diễn ra." Nguyễn Du Du dụi cái đầu nhỏ vai anh, tìm một góc độ thoải mái nhất.
"Đừng lo lắng, cho dù chúng ta giở trò, không hề lãng phí nhân lực của cảnh sát, cũng không trêu chọc cảnh sát. Vương Quyên vừa gọi điện đến, cảnh sát liền hành động, anh nghĩ chắc bọn họ không để tâm đến chuyện này đâu. "
Tr3n thực tế, cảnh sát dễ dàng phá được một vụ trọng án lớn, vừa bắt hung thu vừa giải quyết con tin an toàn, lại không có cảnh sát nào bị thương, chắc chắn bên phía cảnh sát rất vui vẻ và tình nguyện.
"Ừ. " Nghe thấy anh nói vậy, cô cảm thấy yên tâm hơn, "Vậy... Chu Dung Dung..."
"Cô ta "gieo gió gặt bão", kết cục như thế nào, cứ giao cho tòa án phán quyết. " Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng bình tĩnh, không hề có chút do dự.
Nguyễn Du Du từng nghi ngờ mối quan hệ Thẩm Mộc Bạch và Chu Dung Dung, nhờ câu nói này mà biến mất.
Cô núp vào trong ng.ực của Thẩm Mộc Bạch, dịu dàng nói: "Tiểu Bạch..."
Đáp lại cô là một nụ hôn ngọt ngào.
Mái tóc dài bồng bềnh m3m mại của Nguyễn Du Du tr3n ga trải giường màu đen, cô ôm lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, cổ tay rộng thùng thình của áo ngủ buông thõng xuống, để lộ hai cánh tay trắng nõn, tạo sự tương phản rõ rệt với ga trải giường.
Cặp mắt tròn đen nháy được phủ thêm tầng hơi nước, ánh mắt dịu dàng, quyến rũ.
Hai cúc áo phía tr3n đã bị Thẩm Mộc Bạch cởi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới.
"Du Du." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch trầm khàn, yết hầu liên tục di chuyển, cặp mắt đen nháy lóe lên một ngọn lửa, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, vừa mãnh liệt vừa nhiệt tình.
Nguyễn Du Du dần dần không thể chống đỡ được nữa, hơi thở cô ngày càng gấp gáp, Thẩm Mộc Bạch đành phải thả cô ra, hơi thở của cô dần ổn định.
Khuôn mặt cô nhóc đỏ ửng lên, cánh môi đỏ thắm ươn ướt, sáng lấp lánh, giống như một quả đào chín.
Thẩm Mộc Bạch ngón tay cái chạm lên môi cô, bật cười nói, "Du Du, tại sao em vẫn chưa học lấy hơi khi hôn?" Lúc đầu còn ổn, nhưng khi cô nhóc này bị k1ch thích là bắt đầu không theo kịp nhịp độ.
Nguyễn Du Du vốn dĩ đang rất xấu hổ và ngượng ngùng, anh vừa lên tiếng càng khiến cô xấu hổ hơn, liền há miệng ra cắn ngón tay cái của anh.
Cô không nỡ làm anh đau, cố làm ra vẻ tức giận, răng cửa không dám dùng sức, giống như đang gãi ngứa.
Cặp mắt đen nháy dần trở nên tối sầm lại, cánh tay chống xuống đỡ lấy cơ thể dần buông lỏng ra, nửa cơ thể rơi trúng người của Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du bị anh đè lên, cảm giác rất khó thở, cô buổi thả ngon tay anh ra, dùng hai tay để anh ra, giận dỗi nói: "Tiểu Bạch, anh nặng quá!"
Đột nhiên, bàn tay cô trở nên cứng đờ, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.
Cô có thể cảm nhận được...
Thẩm Mộc Bạch nhếch khóe môi lên, cười như không cười nhìn cô.
Nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Du Du ngày càng đỏ lên, tay anh bắt đầu di chuyển.
Nguyễn Du Du cảm thấy khuôn mặt của mình giống như bị thiêu đốt, đỉnh đầu bốc khói nghi ngút, cô dùng hết sức lực đẩy anh sang bên cạnh, giọng nói vừa xấu hổ vừa vội vàng, "Mau đứng dậy!"
Cô xấu hổ, dùng hết sức lực, Thẩm Mộc Bạch quá sơ xuất không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị cô đẩy xuống giường.
Vất vả lắm mới ổn định cơ thể, Thẩm Mộc Bạch cảm nhận được, tôn nghiêm của đàn ông mình đang bị khiêu khích.
Anh hơi nhíu mày lại, cười như không cười, cầm sợi tóc cô lên, dùng tay cuốn lại, "Du Du, dù sao em cũng không ngủ được, nếu không... chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩ đi?"
Câu cuối anh cố tình nâng giọng lên, nghe rất nguy hiểm, Nguyễn Du Du kéo chăn lên, dùng tay giữ chặt chăn lại, giọng nói truyền qua lớp chăn, lúng túng: "Ai bảo em không ngủ được? Em đi ngủ đây!"
Nhìn bộ dạng cô nhóc giống hệt chú rùa chui vào mai, Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười, kéo chăn xuống, lộ ra một khuôn mặt đỏ ửng, "Được rồi, cẩn thận ngạt thở đấy, mau ngủ đi."
Nguyễn Du Du do dự nhìn anh, thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mặt lại, hay tay để trước ng.ực, dáng vẻ đứng đắn.
Nhịp tim của cô dần chậm lại, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon nhé, tiểu Bạch. "
"Du Du, chúc em ngủ ngon. "
...
Chu Dung Dung không thể ngờ rằng, chờ mãi mà không nhận được tin Nguyễn Du Du bị bắt cóc, ngược lại phải tiếp đón mấy chú cảnh sát.
"Không! Mấy chú bắt nhầm người rồi, tôi không hề làm gì cả! Không biết chuyện gì cả!" Chu Dung Dung điên cuồng gào thét.
Phan Như Yến gào khóc đến mức không thèm quan tâm hình tượng của mình nữa, vội vàng giữ cánh tay của Chu Dung Dung, ngăn cản không cho cảnh sát mang cô ta đi.
Chu Quốc Vượng thì bình tĩnh hơn nhiều, vội vàng chạy ra nói lý lẽ với cảnh sát: "Các anh có bắt nhầm không, con gái tôi ở nhà suốt cả tối nay, không hề đi ra ngoài. Tại sao các anh nói muốn dẫn con bé đi hỗ trợ điều tra vụ tối này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đi đến cục cảnh sát sẽ rõ. " Vị cảnh sát bình tĩnh dẫn Chu Dung Dung đi.
Căn hộ Chu gia đang thuê nằm ở trong khu dân cư cũ, vừa nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, mọi người đều chạy sang xem, nhìn thấy Chu Dung Dung bị cảnh sát mang đi, bắt đầu quay sang thảo luận.
"Có chuyện gì vậy? Có ai biết đã chuyện xảy ra không?"
"Không biết. Tôi vừa nghe có người bảo cô ta là kẻ sát nhân. "
"Á? Giết người sao! Giới trẻ bây giờ thật nông nổi?!"
"Không phải, tôi nghe đồn cô ta là tiểu tam bị vợ cả đưa đến đồn cảnh sát dạy dỗ một trận."
"Không thể nào, cụ cảnh sát do nhà nước quản lại, làm sao có thể vợ cả giải quyết tiểu tam? Với lại nhìn cô ta xinh đẹp như vậy, làm gì có chuyện làm tiểu tam."
Phan Như Yến muốn dùng loa hét lớn lên để nói con gái mình vô tội, chỉ đi đến hợp tác điều tra thôi, nhưng bây giờ bà ta không có thời gian đôi co với mấy người này. Vội lôi Chu Quốc Vượng đi theo. Gọi xe taxi đi đến đồn cảnh sát.
Bởi vì vụ án bắt cóc có liên quan gia đình ông chủ Dược Hoa, đòi số tiền chuộc lớn như vậy, cảnh sát sợ đồng bọn của tên bắt cóc bỏ trốn, mở cuộc thẩm vấn ngay trong đêm.
Chu Dung Dung sợ đến mức hai chân run cầm cập, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, khẳng định nói mình không biết chuyện gì cả.
"Triệu Húc Phong nói cô hẹn anh ta và Nguyễn Du Du đi đến công viên Kỷ Huyễn, tại sao lúc đó cô lại vắng mắt?"
"Tôi không biết, không biết công viên nào tên Kỷ Huyễn cả, cũng không hẹn đi chơi với ai cả. Tối nay, tôi ở nhà suốt, không đi đâu."
Chu Dung Dung không ngừng tự động viên bản thân, không sao đâu, Triệu Húc Phong là người có trí nhớ chậm phát triển, và lời khai của anh ta không thể làm bằng chứng được, với lại, ngay cả một người bình thường tố cáo cô ta, không thể nghe lời khai một bên được, không có bằng chứng, cô ta sẽ không bị định tốt.
Chu Dung Dung vẫn chưa biết chuyện Phí lão tam bị bắt, cô ta tưởng ra cảnh sát đang điều tra tung tinh của Phí lão tam và Nguyễn Du Du.
Theo suy nghĩ của cô ta, Thẩm Mộc Bạch đã nhận được cuộc gọi tống tiền, và có ai đó phát hiện ra Triệu Húc Phong hoặc tự anh tỉnh lại, vì vậy tất cả mọi người đoán Nguyễn Du Du bị bắt cóc, đó lý do vì sao cảnh sát dẫn cô đến đây để thẩm vấn.
Chu Dung Dung hoảng sợ, xen lẫn chút phấn khích và vui vẻ.
Quá tuyệt! Nguyễn Du Du quả nhiên đã bị bắt cóc, Thẩm Mộc Bạch lựa chọn cách báo cảnh sát thay vì nhanh chóng chuẩn bị tiền chuộc cứu Nguyễn Du Du, điều đó có nghĩ là ở trong lòng Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du không quan trọng bằng tiền!
Không ngờ tình cảm giữa hai người bọn họ lại mong manh như vậy!
Ngay cả khi Nguyễn Du Du được cứu, chắc chắn bọn họ nhanh chóng chia tay. Thẩm Mộc Bạch nghi ngờ sự trong sạch Nguyễn Du Du, còn Nguyễn Du Du oán hận vì Thẩm Mộc Bạch không chịu giao tiền chuộc cô ấy.
Nếu bây giờ không phải đang ở đồn cảnh sát, Chu Dung Dung tuy vẫn còn cảm thấy sợ, nhưng trong lòng cô ta rất vui.
Phí lão tam hoàn toàn trái ngược, ông ta sắp phát điên lên.
Đến tận bây giờ, ông ta không biết mình đã bắt lầm người, càng không biết vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà tìm ra nhanh như vậy, lúc cảnh sát ập tới, con tin đang bị ở góc nhà, trong tay ông ta còn cầm điện thoại con tin, ông ta đã dùng điện thoại này để gọi điện tống tiền Thẩm Mộc Bạch.
Nhân chứng vật chứng đều bị thu lại, bằng chứng quá xác thực.
Hiệu suất làm việc cảnh sát quá cao, nhất định ông ta vừa ra tay đã bị ai đó nhìn thấy, Phí lão tam nghi ngờ mình đã bị bán đứng.
Nhưng chuyện này chỉ có ông ta và Chu Dung Dung biết.
Lúc nghe cảnh sát nói, tối nay Chung Dung đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án, Phí lão tam ngã quỵ xuống.
Ông ta đã bị tóm, cơ hội thoát tội rất thấp, nếu ông ta chủ động giải thích, để còn nhận được sự khoan hồng.
...
Chu Dung Dung vẫn ngoan cố chống cự, lúc cô bị cảnh sát mang đi, cô ta rất hoảng hốt, nhưng thời gian dần trôi, cô ta dần bình tĩnh lại.
Cảnh sát không có bằng chứng, nếu có đã sớm lôi ra để ép cô ta khai ra.
Hành động của cô ta rất cẩn thận, cho dù chuyện cô ta hẹn Triệu Húc Phong ở công viên Kỷ Huyễn, hay là lúc cô ta đi tìm Phí lão tam, đều không để lại bằng chứng. Cô ta không hề gọi điện cho Phí lão tam, mỗi lần đều đi đến gặp mặt nói chuyện trực tiếp với ông ta.
Cho nên, lúc nhân viên cảnh sát đặt tấm hình Nguyễn Du Du trước mặt cô ta. Lúc này Chu Dung Dung mới phát hiện cô ta đã bỏ lỡ chuyện này.
Phí lão tam chưa từng gặp Nguyễn Du Du, cho nên cô ta lên diễn đàn nhà trường tìm một tấm ảnh Nguyễn Du Du rồi đi in, đưa cho Phí lão tam xem, sau đó cô quên lấy ảnh về.
"Tấm ảnh này được tìm thấy trong balo tên bắt cóc, tr3n đó có dấu vân tay của cô. "
Bộ nào của Chu Dung Dung kêu "vèo vèo".
Điều đáng sợ nhất không phải dấu vân tay, mà là Phí lão tam! Cảnh sát nói đã tìm thấy bức hình này ở chỗ Phí lão tam, có nghĩ là Phí lão tam đã bị bắt!
"Bọn bắt cóc... đã bị bắt" Chu Dung Dung nghe thấy giọng nói nhỏ xíu lênh đênh giữa không trung, "Vậy... con tin thì sao?"
"Con tin đã bình yên trở về nhà. "
Chu Dung Dung đột nhiên đứng dậy, cào rách cả mí mặt, "Không, sao có thể như vậy được?!"
Tại sao Nguyễn Du Du lại được giải cứu nhanh như vậy, cô không bị chịu bất kỳ cực hình? Tại sao cô không ch3t trong lúc cảnh sát đánh nhau với tên bắt cóc? Tại sao Phí lão tam lại ăn hại như vậy, có bắt cóc một cô gái thôi mà làm cũng không xong?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cảnh sát, Chu Dung Dung giật mình nhận ra mình quá kích động, vội vàng ngồi xuống, cố gắng điều chỉnh biểu cảm, "Chuyện này quả thực là một tin tốt, tôi rất mừng! Tên bắt cóc đã bị bắt, con tin đã được giải quyết, vậy tôi ở đây cũng chẳng giúp được gì, với lại tôi không biết chuyện gì cả, hiện tại tôi có thể về nhà được không?"
Cảnh sát khẽ gật đầu, "Chỉ cần cô có thể giải thích rõ một vài chuyện, cô đương nhiên có thể trở về nhà"
Anh ấy chỉ vào bức hình tr3n bàn: "Thứ nhất, tại sao bức ảnh trong tay tên bắt cóc lại có dấu vân tay của cô?"
Anh ấy đưa cho Chu Dung dung một bức ảnh được chụp lại từ camera giám sát, "Thứ hai, ngày hôm qua cô đã gặp mặt tên bắt cóc, hai người đã nói như gì?" Đây là camera được lắp ở ngã tư, và đã chụp lại cảnh Chu Dung Dung nói chuyện Phí Lão Tam, mặc dù cô ta đeo khẩu trang, nhưng vừa nhìn đã có nhận ra được.
"Thứ ba, trong điện thoại của tên bắt cóc có ghi lại một đoạn ghi âm, chính là cuộc nói chuyện ngày hôm qua giữa cô và hắn ta."
"Cái gì?! Hắn ta đã ghi âm lại!" Chu Dung Dung trợn tròn mắt lên nhìn.
"Đúng vậy, hắn ta ghi âm lại. Đây là bằng chứng xác thực việc cô sai tên đó đi bắt cóc con tim." Theo lời Phí lão tam, ông ta không tin bất kỳ ai cả, chứng đừng nói đến miếng bánh từ tr3n trời rơi xuống, cho nên đã lưu lại bằng chứng.
Toi rồi! Lần này thực sự toi rồi!
Chu Dung Dung sắc mặt trắng bệch, cơ thể lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.
- -----oOo------