Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 9
Cảnh Lê nhanh chóng mơ màng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này không an ổn chút nào.
Cảm giác giống như bị cho vào nồi luộc lên, thân thể càng lúc càng nóng.
Cảm giác đó khiến Cảnh Lê bất an vô cùng, muốn tỉnh lại mà không tài nào mở mắt nổi, chỉ có đuôi cá nhẹ nhàng vẫy tạo ra một ít gợn sóng.
Trong căn phòng nơi không ai thấy, yên tĩnh không một tiếng động, tia sáng màu đỏ lần nữa xuất hiện.
Ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, nhanh chóng phủ khắp toàn thân cá chép nhỏ, dường như từng chiếc vảy đều đang phát sáng.
Một lát sau, ánh sáng màu đỏ vụt ra khỏi thùng gỗ, rơi xuống mặt đất.
Trong ánh sáng màu đỏ chói mắt đó dần dần hiện ra bóng dáng một thiếu niên.
“Tần Chiêu…” Thân thể Cảnh Lê vẫn nóng hầm hập, khó chịu trở người, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng ăn ta…”
Cảnh Lê vẫn đang nằm mơ.
Cậu mơ thấy nước ấm biến thành nước nóng làm cậu suýt bỏng, chờ cậu thoát khỏi nước nóng thì lại rơi xuống đất.
Mặt đất không bằng phẳng, đất đá cứng rắn cộm dưới người, như muốn cào xước da thịt non mịn.
Ngay lúc mở mắt ra, Cảnh Lê lập tức nhận thấy có gì đó khang khác.
Người cậu nặng hơn bình thường, Cảnh Lê mông lung một chốc mới phát hiện ra khác ở chỗ nào.
— Cậu không ở trong nước.
Thiếu niên ngã dưới đất, cơ thể trần truồng ướt sũng bị tóc dài che bớt, lộ ra nước da trắng sứ. Đất đá lấn cấn khiến cậu hơi đau, Cảnh Lê nhíu mày, chống tay nâng người dậy.
… Tay?!!
Cảnh Lê chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm hai tay mình. Đây chắc chắn là tay của con người, cánh tay thon dài, mười ngón tinh tế. Một ít vảy cá mượt mà bám trên ngón tay, cánh tay cậu, đầu ngón tay còn dính nước lấp lánh càng làm nổi bật làn da trắng nõn.
Thiếu niên mờ mịt bối rối.
Cậu… biến thành người?
Cảnh Lê hít sâu một hơi, không khí tươi mới tràn ngập lồng ngực, không còn cảm giác ngạt thở khi thiếu nước trước kia nữa.
Cậu biến về hình người thật rồi!
Cảnh Lê hưng phấn muốn đứng dậy thì nửa người dưới mềm nhũn ngã xuống đất lần nữa.
Cậu không mờ mịt cúi đầu nhìn xuống.
Trên người không mặc quần áo, từ bả vai đến lồng ngực lác đác vảy cá đỏ tươi. Kì quái hơn là, từ eo trở xuống không phải là chân mà là một đuôi cá dài cùng màu với vảy cá.
Đuôi cá an tĩnh nằm sau lưng cậu, lúc cậu nhìn xuống còn vô tội đập hai cái xuống đất.
Cảnh Lê: “…”
Biến thì biến cho trót, biến có một nửa là muốn gì đây hả hả hả?!!
Sau khi biến thành người thân thể nặng hơn thân cá rất nhiều, đuôi cá chịu không nổi sức nặng, càng không thể đứng dậy. Cảnh Lê thử nhảy nhảy trên đất hồi lâu rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống người ngồi lên ghế.
Thùng gỗ còn đặt trên bàn, Cảnh Lê dựa vào mép bàn, đuôi cá thỉnh thoảng lại đập đập xuống đất.
Nên làm gì giờ ta…
Cậu không biết vì sao mình lại chợt biến thành người, càng không biết làm sao để biến lại thành cá. Cái dạng người không ra người cá không ra cá này của cậu sẽ hù chết Tần Chiêu mất.
Liệu hắn có xem cậu như yêu quái mà đuổi đi không đây…
Cảnh Lê sầu muốn chết.
Bụng chợt réo ọt ọt, Cảnh Lê xoa xoa bụng.
Rõ ràng mới cơm nước xong không lâu, sao lại đói bụng rồi…
Cảnh Lê xoa bụng, hai mắt vô thức nhìn về phía bếp.
Bếp không rực lửa như lúc nãy nữa. Đùi gà Tần Chiêu nướng trước khi đi nằm yên trong bếp, bùn đất đắp lên đã bị nướng đến cháy đen.
Cảnh Lê nhìn một chút, bụng tiếp tục kêu gào vài tiếng.
Thiên thần ác quỷ cắn xé nhau trong đầu cậu.
Ban nãy cậu ngủ say quá nên không biết Tần Chiêu đi lúc nào và đi đâu. Nhưng cái thân ốm ấy chắc cũng chẳng đi lâu lắm.
Nói không chừng sắp về tới nơi rồi cũng nên.
Thời gian còn lại không nhiều, cậu hẳn phải chuyên tâm nghĩ cách biến trở về mới đúng.
Nhưng mà…
Đói lắm á, muốn ăn ghê.
Đùi gà đó vốn nướng cho cậu ăn mà.
Cảnh Lê mím mím môi, đuôi cá vỗ lên ghế dài, nhẹ nhàng dịch về phía bếp. Cậu cứ nhích từng chút từng chút tới trước, nhặt cái que cời lửa cạnh bếp khẽ gảy hai lần.
Bộp.
Đùi gà bọc bùn bị gảy ra khỏi bếp, rớt xuống đất nứt ra. Mùi thịt thơm lừng bốc lên.
Hai mắt Cảnh Lê sáng rực.
Buổi chiều là lúc trời nắng nhất, Tần Chiêu đeo gùi đi trong núi, trên trán đẫm mồ hôi.
Hắn rốt cuộc không nhịn được mà vịn vào thân cây ven đường ho khù khụ.
Hắn ho rất lâu, mãi đến khi yết hầu đau nhói, lưỡi nếm được vị máu mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tần Chiêu ngồi xuống gốc cây, lấy bình nước bên hông ra súc miệng.
Mùi máu tanh tạm thời bị đè xuống, Tần Chiêu thở dốc một lát, cười khổ: “Thân thể bỏ đi này của ta thật là…”
Nắng cháy mặt, Tần Chiêu đưa tay lên che trán, lơ đãng nhìn hai tay mình.
Tay hắn không giống tay của người đọc sách bình thường, càng không phải tay của dân lao động. Đầu ngón tay phải và gan bàn tay có vết chai, bởi vì đã lâu không ma sát mà mỏng đi kha khá.
Đó là vết chai chỉ người tập võ mới có.
Tần Chiêu hiện tại cố lắm mới cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể. Bệnh nặng nhiều năm đã phá hủy gân cốt, đừng nói là luyện võ, đi đường lâu một chút đủ khiến hắn thở không nổi.
Nhưng mấy lần gặp nguy hiểm lúc trước, bản năng tự vệ bẩm sinh vẫn tồn tại rõ ràng.
Rốt cuôc hắn là ai?
Rất nhiều người muốn biết chuyện này, bản thân Tần Chiêu càng khao khát biết rõ hơn ai hết.
Không ai muốn làm một người không có quá khứ suốt đời.
Tần Chiêu nghỉ chốc lát rồi nhanh chóng vịn cây đứng dậy. Hiện tại hắn không còn một mình nữa, nếu không về nhanh, cá ngố bị mèo tóm mất thì phiền to.
Cũng không biết nó ở nhà một mình có sợ hay không?
Nghĩ tới đây, Tần Chiêu không khỏi bước nhanh hơn.
Sợ con mèo hoang nọ lại mò được vào nhà, trước khi đi Tần Chiêu còn đóng chặt cửa sổ. Hắn về đến nơi, vừa muốn đẩy cửa đi vào chợt nghe tiếng động trong nhà.
Tần Chiêu nhướn mày, dùng sức mở cửa ra.
Trong nhà không gọn gàng như lúc hắn đi, ghế đổ, trên đất còn lưu lại vệt nước.
Thùng gỗ trên bàn chỉ còn nước, không thấy bóng dáng cá chép nhỏ.
Tần Chiêu lòng siết chặt, toan đi tìm thì chợt nhìn thấy đồ trong bếp.
Bùn đất và lá sen bọc đùi gà bị vứt lung tung trên đất, còn đùi gà thì không cánh mà bay, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt gà.
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu mơ hồ ý thức được điều gì, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.
Hắn quan sát kĩ từng góc trong nhà, vệt nước nhiều nhất ở cạnh bàn, phạm vi khá lớn. Nước chia làm hai đường, một thẳng tới bếp nhưng không nhiều, hẳn là bị bếp nóng bay hơi hết.
Đường còn lại đi thẳng vào phòng ngủ.
Tần Chiêu hiểu rõ, đặt gùi qua một bên, xoay người đi theo hướng đó.
Phòng ngủ vốn không lớn, quét mắt là thấy hết thảy, nhưng không hề nhìn thấy cá nhỏ.
Có điều con cá nào đó tựa hồ không biết toàn thân mình ướt sũng, đi đến đâu cũng lưu lại “chứng cứ phạm tội”.
Tần Chiêu nhìn không chớp mắt, theo vệt nước đi tới chân giường, thấp giọng nói: “Ra đây.”
Cảnh Lê suýt nữa ợ hơi, vội vàng che miệng lại.
Thiếu niên thu người trốn dưới gầm giường, thân thể khung xương nhỏ nhắn thoải mái trốn được, đuôi cá vì khẩn trương mà run lẩy bẩy.
Cảnh Lê không ngờ Tần Chiêu lại về sớm thế này. Cậu vừa mới xơi xong đùi gà, chưa kịp thu dọn đã nghe thấy tiếng bước chân bèn chạy vội vào phòng trốn xuống gầm giường.
Quan trọng hơn là cậu còn chưa biến về đâu!
Cái dạng nửa người nửa cá này của cậu nhất định sẽ bị xem là yêu quái mất thôi!
Nhanh biến về điiiiii!
Dưới giường không có động tĩnh gì, Tần Chiêu tưởng là mình dọa đến nó, bất giác nhẹ giọng hơn: “Ra đây nào, không sợ thiếu nước à?”
Cảnh Lê chưa bao giờ hi vọng bản thân thiếu nước như lúc này.
Cậu cuống đến độ mắt đỏ ửng, mà vì ăn no quá nên nhịn không được nấc nhẹ một cái.
Tần Chiêu vốn chuẩn bị ngồi xổm xuống bắt cá thì nghe thấy tiếng động kia, ngẩn cả người.
Sao lại nghe giống… tiếng người thế nhỉ?
Hắn im lặng lắng nghe thêm một chốc thì không nghe được gì nữa. Tần Chiêu cho là mình nghe nhầm, ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn vào gầm giường.
Trước mắt chợt lóe hồng quang, Tần Chiêu giật mình một cái thì bị một con cá chép đỏ tươi nhảy vào ngực.
Cuối cùng cũng biến về được.
Cảnh Lê thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều thả lỏng xuống nhưng không ngừng được run rẩy.
Lần này người bất động lại là Tần Chiêu.
Mới nãy, hình như hắn… nhìn thấy một thiếu niên.
Hắn chưa bao giờ gặp người đó, thậm chí bởi vì thời gian ngắn quá mà còn chưa kịp nhìn rõ mặt.
Tần Chiêu cúi đầu, cá chép trong ngực đập đuôi lên cổ tay hắn, không biết là do khẩn trương hay hoảng sợ mà run bần bật.
Hắn nhìn con ngươi ướt át của cá chép nhỏ, trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt sáng trong ươn ướt.
Là ảo giác ư?
Tần Chiêu mang máng cảm thấy có gì đó hơi khác thường.
Cá chép trong lòng bởi vì rời nước lâu quá mà vảy cá đã hơi khô.
Tần Chiêu bình tĩnh lại, nhanh chóng ôm cá chép nhỏ ra ngoài. Lúc đứng dậy hắn trông thấy xương gà bị gặm sạch sẽ dưới đất.
Tần Chiêu: “…”
Cảnh Lê vào nước mới chậm rãi hồi thần. Cậu vươn vươn vây cá, dòng nước quen thuộc cùng cảm xúc trôi nổi trong nước làm cậu yên tâm lại.
Tần Chiêu chăm chú nhìn cá chép nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, đột nhiên hỏi: “Ban nãy ngươi làm gì dưới giường thế?”
Cảnh Lê ngước đầu nhìn hắn một chốc rồi lắc đầu khe khẽ.
Cá mộng du á, cá không biết chi hết.
Tần Chiêu lại hỏi: “Vừa rồi có ai ghé qua à?”
Cảnh Lê không dời mắt, đuôi vô tội lay động.
Cá ngủ thiếp đi, cái gì cá cũng không biết đâu á.
“Ta khóa cửa bên ngoài nên không có ai đến.” Tần Chiêu nhìn lướt qua bếp lò lộn xộn, ung dung hỏi: “Cho nên, ai ăn đùi gà rồi?”
“!”
Cảnh Lê nhịn không nổi, ợ ra một chuỗi bong bóng.
Tần Chiêu nheo mắt lại, dưới ánh mắt nghiên cứu của hắn, Cảnh Lê ôm cái bụng tròn vo trốn xuống đáy thùng.
Cá… cá thật sự không biết!
Tác giả có lời muốn nói: Tiền phải gom từng chút một, người cũng phải biến từ từ mới được.
Cá ngốc: May mà biến đầu trước chớ không phải biến chân:D
Giấc ngủ này không an ổn chút nào.
Cảm giác giống như bị cho vào nồi luộc lên, thân thể càng lúc càng nóng.
Cảm giác đó khiến Cảnh Lê bất an vô cùng, muốn tỉnh lại mà không tài nào mở mắt nổi, chỉ có đuôi cá nhẹ nhàng vẫy tạo ra một ít gợn sóng.
Trong căn phòng nơi không ai thấy, yên tĩnh không một tiếng động, tia sáng màu đỏ lần nữa xuất hiện.
Ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, nhanh chóng phủ khắp toàn thân cá chép nhỏ, dường như từng chiếc vảy đều đang phát sáng.
Một lát sau, ánh sáng màu đỏ vụt ra khỏi thùng gỗ, rơi xuống mặt đất.
Trong ánh sáng màu đỏ chói mắt đó dần dần hiện ra bóng dáng một thiếu niên.
“Tần Chiêu…” Thân thể Cảnh Lê vẫn nóng hầm hập, khó chịu trở người, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng ăn ta…”
Cảnh Lê vẫn đang nằm mơ.
Cậu mơ thấy nước ấm biến thành nước nóng làm cậu suýt bỏng, chờ cậu thoát khỏi nước nóng thì lại rơi xuống đất.
Mặt đất không bằng phẳng, đất đá cứng rắn cộm dưới người, như muốn cào xước da thịt non mịn.
Ngay lúc mở mắt ra, Cảnh Lê lập tức nhận thấy có gì đó khang khác.
Người cậu nặng hơn bình thường, Cảnh Lê mông lung một chốc mới phát hiện ra khác ở chỗ nào.
— Cậu không ở trong nước.
Thiếu niên ngã dưới đất, cơ thể trần truồng ướt sũng bị tóc dài che bớt, lộ ra nước da trắng sứ. Đất đá lấn cấn khiến cậu hơi đau, Cảnh Lê nhíu mày, chống tay nâng người dậy.
… Tay?!!
Cảnh Lê chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm hai tay mình. Đây chắc chắn là tay của con người, cánh tay thon dài, mười ngón tinh tế. Một ít vảy cá mượt mà bám trên ngón tay, cánh tay cậu, đầu ngón tay còn dính nước lấp lánh càng làm nổi bật làn da trắng nõn.
Thiếu niên mờ mịt bối rối.
Cậu… biến thành người?
Cảnh Lê hít sâu một hơi, không khí tươi mới tràn ngập lồng ngực, không còn cảm giác ngạt thở khi thiếu nước trước kia nữa.
Cậu biến về hình người thật rồi!
Cảnh Lê hưng phấn muốn đứng dậy thì nửa người dưới mềm nhũn ngã xuống đất lần nữa.
Cậu không mờ mịt cúi đầu nhìn xuống.
Trên người không mặc quần áo, từ bả vai đến lồng ngực lác đác vảy cá đỏ tươi. Kì quái hơn là, từ eo trở xuống không phải là chân mà là một đuôi cá dài cùng màu với vảy cá.
Đuôi cá an tĩnh nằm sau lưng cậu, lúc cậu nhìn xuống còn vô tội đập hai cái xuống đất.
Cảnh Lê: “…”
Biến thì biến cho trót, biến có một nửa là muốn gì đây hả hả hả?!!
Sau khi biến thành người thân thể nặng hơn thân cá rất nhiều, đuôi cá chịu không nổi sức nặng, càng không thể đứng dậy. Cảnh Lê thử nhảy nhảy trên đất hồi lâu rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống người ngồi lên ghế.
Thùng gỗ còn đặt trên bàn, Cảnh Lê dựa vào mép bàn, đuôi cá thỉnh thoảng lại đập đập xuống đất.
Nên làm gì giờ ta…
Cậu không biết vì sao mình lại chợt biến thành người, càng không biết làm sao để biến lại thành cá. Cái dạng người không ra người cá không ra cá này của cậu sẽ hù chết Tần Chiêu mất.
Liệu hắn có xem cậu như yêu quái mà đuổi đi không đây…
Cảnh Lê sầu muốn chết.
Bụng chợt réo ọt ọt, Cảnh Lê xoa xoa bụng.
Rõ ràng mới cơm nước xong không lâu, sao lại đói bụng rồi…
Cảnh Lê xoa bụng, hai mắt vô thức nhìn về phía bếp.
Bếp không rực lửa như lúc nãy nữa. Đùi gà Tần Chiêu nướng trước khi đi nằm yên trong bếp, bùn đất đắp lên đã bị nướng đến cháy đen.
Cảnh Lê nhìn một chút, bụng tiếp tục kêu gào vài tiếng.
Thiên thần ác quỷ cắn xé nhau trong đầu cậu.
Ban nãy cậu ngủ say quá nên không biết Tần Chiêu đi lúc nào và đi đâu. Nhưng cái thân ốm ấy chắc cũng chẳng đi lâu lắm.
Nói không chừng sắp về tới nơi rồi cũng nên.
Thời gian còn lại không nhiều, cậu hẳn phải chuyên tâm nghĩ cách biến trở về mới đúng.
Nhưng mà…
Đói lắm á, muốn ăn ghê.
Đùi gà đó vốn nướng cho cậu ăn mà.
Cảnh Lê mím mím môi, đuôi cá vỗ lên ghế dài, nhẹ nhàng dịch về phía bếp. Cậu cứ nhích từng chút từng chút tới trước, nhặt cái que cời lửa cạnh bếp khẽ gảy hai lần.
Bộp.
Đùi gà bọc bùn bị gảy ra khỏi bếp, rớt xuống đất nứt ra. Mùi thịt thơm lừng bốc lên.
Hai mắt Cảnh Lê sáng rực.
Buổi chiều là lúc trời nắng nhất, Tần Chiêu đeo gùi đi trong núi, trên trán đẫm mồ hôi.
Hắn rốt cuộc không nhịn được mà vịn vào thân cây ven đường ho khù khụ.
Hắn ho rất lâu, mãi đến khi yết hầu đau nhói, lưỡi nếm được vị máu mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tần Chiêu ngồi xuống gốc cây, lấy bình nước bên hông ra súc miệng.
Mùi máu tanh tạm thời bị đè xuống, Tần Chiêu thở dốc một lát, cười khổ: “Thân thể bỏ đi này của ta thật là…”
Nắng cháy mặt, Tần Chiêu đưa tay lên che trán, lơ đãng nhìn hai tay mình.
Tay hắn không giống tay của người đọc sách bình thường, càng không phải tay của dân lao động. Đầu ngón tay phải và gan bàn tay có vết chai, bởi vì đã lâu không ma sát mà mỏng đi kha khá.
Đó là vết chai chỉ người tập võ mới có.
Tần Chiêu hiện tại cố lắm mới cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể. Bệnh nặng nhiều năm đã phá hủy gân cốt, đừng nói là luyện võ, đi đường lâu một chút đủ khiến hắn thở không nổi.
Nhưng mấy lần gặp nguy hiểm lúc trước, bản năng tự vệ bẩm sinh vẫn tồn tại rõ ràng.
Rốt cuôc hắn là ai?
Rất nhiều người muốn biết chuyện này, bản thân Tần Chiêu càng khao khát biết rõ hơn ai hết.
Không ai muốn làm một người không có quá khứ suốt đời.
Tần Chiêu nghỉ chốc lát rồi nhanh chóng vịn cây đứng dậy. Hiện tại hắn không còn một mình nữa, nếu không về nhanh, cá ngố bị mèo tóm mất thì phiền to.
Cũng không biết nó ở nhà một mình có sợ hay không?
Nghĩ tới đây, Tần Chiêu không khỏi bước nhanh hơn.
Sợ con mèo hoang nọ lại mò được vào nhà, trước khi đi Tần Chiêu còn đóng chặt cửa sổ. Hắn về đến nơi, vừa muốn đẩy cửa đi vào chợt nghe tiếng động trong nhà.
Tần Chiêu nhướn mày, dùng sức mở cửa ra.
Trong nhà không gọn gàng như lúc hắn đi, ghế đổ, trên đất còn lưu lại vệt nước.
Thùng gỗ trên bàn chỉ còn nước, không thấy bóng dáng cá chép nhỏ.
Tần Chiêu lòng siết chặt, toan đi tìm thì chợt nhìn thấy đồ trong bếp.
Bùn đất và lá sen bọc đùi gà bị vứt lung tung trên đất, còn đùi gà thì không cánh mà bay, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt gà.
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu mơ hồ ý thức được điều gì, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.
Hắn quan sát kĩ từng góc trong nhà, vệt nước nhiều nhất ở cạnh bàn, phạm vi khá lớn. Nước chia làm hai đường, một thẳng tới bếp nhưng không nhiều, hẳn là bị bếp nóng bay hơi hết.
Đường còn lại đi thẳng vào phòng ngủ.
Tần Chiêu hiểu rõ, đặt gùi qua một bên, xoay người đi theo hướng đó.
Phòng ngủ vốn không lớn, quét mắt là thấy hết thảy, nhưng không hề nhìn thấy cá nhỏ.
Có điều con cá nào đó tựa hồ không biết toàn thân mình ướt sũng, đi đến đâu cũng lưu lại “chứng cứ phạm tội”.
Tần Chiêu nhìn không chớp mắt, theo vệt nước đi tới chân giường, thấp giọng nói: “Ra đây.”
Cảnh Lê suýt nữa ợ hơi, vội vàng che miệng lại.
Thiếu niên thu người trốn dưới gầm giường, thân thể khung xương nhỏ nhắn thoải mái trốn được, đuôi cá vì khẩn trương mà run lẩy bẩy.
Cảnh Lê không ngờ Tần Chiêu lại về sớm thế này. Cậu vừa mới xơi xong đùi gà, chưa kịp thu dọn đã nghe thấy tiếng bước chân bèn chạy vội vào phòng trốn xuống gầm giường.
Quan trọng hơn là cậu còn chưa biến về đâu!
Cái dạng nửa người nửa cá này của cậu nhất định sẽ bị xem là yêu quái mất thôi!
Nhanh biến về điiiiii!
Dưới giường không có động tĩnh gì, Tần Chiêu tưởng là mình dọa đến nó, bất giác nhẹ giọng hơn: “Ra đây nào, không sợ thiếu nước à?”
Cảnh Lê chưa bao giờ hi vọng bản thân thiếu nước như lúc này.
Cậu cuống đến độ mắt đỏ ửng, mà vì ăn no quá nên nhịn không được nấc nhẹ một cái.
Tần Chiêu vốn chuẩn bị ngồi xổm xuống bắt cá thì nghe thấy tiếng động kia, ngẩn cả người.
Sao lại nghe giống… tiếng người thế nhỉ?
Hắn im lặng lắng nghe thêm một chốc thì không nghe được gì nữa. Tần Chiêu cho là mình nghe nhầm, ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn vào gầm giường.
Trước mắt chợt lóe hồng quang, Tần Chiêu giật mình một cái thì bị một con cá chép đỏ tươi nhảy vào ngực.
Cuối cùng cũng biến về được.
Cảnh Lê thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều thả lỏng xuống nhưng không ngừng được run rẩy.
Lần này người bất động lại là Tần Chiêu.
Mới nãy, hình như hắn… nhìn thấy một thiếu niên.
Hắn chưa bao giờ gặp người đó, thậm chí bởi vì thời gian ngắn quá mà còn chưa kịp nhìn rõ mặt.
Tần Chiêu cúi đầu, cá chép trong ngực đập đuôi lên cổ tay hắn, không biết là do khẩn trương hay hoảng sợ mà run bần bật.
Hắn nhìn con ngươi ướt át của cá chép nhỏ, trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt sáng trong ươn ướt.
Là ảo giác ư?
Tần Chiêu mang máng cảm thấy có gì đó hơi khác thường.
Cá chép trong lòng bởi vì rời nước lâu quá mà vảy cá đã hơi khô.
Tần Chiêu bình tĩnh lại, nhanh chóng ôm cá chép nhỏ ra ngoài. Lúc đứng dậy hắn trông thấy xương gà bị gặm sạch sẽ dưới đất.
Tần Chiêu: “…”
Cảnh Lê vào nước mới chậm rãi hồi thần. Cậu vươn vươn vây cá, dòng nước quen thuộc cùng cảm xúc trôi nổi trong nước làm cậu yên tâm lại.
Tần Chiêu chăm chú nhìn cá chép nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, đột nhiên hỏi: “Ban nãy ngươi làm gì dưới giường thế?”
Cảnh Lê ngước đầu nhìn hắn một chốc rồi lắc đầu khe khẽ.
Cá mộng du á, cá không biết chi hết.
Tần Chiêu lại hỏi: “Vừa rồi có ai ghé qua à?”
Cảnh Lê không dời mắt, đuôi vô tội lay động.
Cá ngủ thiếp đi, cái gì cá cũng không biết đâu á.
“Ta khóa cửa bên ngoài nên không có ai đến.” Tần Chiêu nhìn lướt qua bếp lò lộn xộn, ung dung hỏi: “Cho nên, ai ăn đùi gà rồi?”
“!”
Cảnh Lê nhịn không nổi, ợ ra một chuỗi bong bóng.
Tần Chiêu nheo mắt lại, dưới ánh mắt nghiên cứu của hắn, Cảnh Lê ôm cái bụng tròn vo trốn xuống đáy thùng.
Cá… cá thật sự không biết!
Tác giả có lời muốn nói: Tiền phải gom từng chút một, người cũng phải biến từ từ mới được.
Cá ngốc: May mà biến đầu trước chớ không phải biến chân:D