Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 85
Chuyển ngữ: Long
Chỉnh sửa: Sunny
.
Ở đầu kia bãi cỏ, Cố Hoành nhìn thấy xe ngựa hắn ta phái đi đón Tần Chiêu đã đến, nói với người bên cạnh: "Làm theo kế hoạch, hù dọa là được rồi, đừng thực sự gây ra chuyện gì, hiểu không?"
Bên cạnh hắn ta vẫn còn bốn năm thiếu niên hơn mười tuổi, trong đó có một người ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắn ta chế nhạo: "Hoành Ca, sao huynh phải sợ hắn như vậy."
"Không phải sợ!" Cố Hoành phản bác, "Hắn là án thủ do Tri phủ đại nhân chọn, tháng tám sẽ đi thi Phủ, nếu xảy ra chuyện gì, cha ta sẽ giết ta."
"Một tên mọt sách..."
Thiếu niên "xí" một tiếng, giương mắt nhìn về phía kia, vừa lúc thấy Tần Chiêu đỡ Cảnh Lê xuống xe ngựa.
Hôm nay Cảnh Lê khoác chiếc áo màu đỏ thạch lựu mà cậu thích nhất, tôn lên làn da trắng tuyết, vòng eo tinh tế. Cậu ngoan ngoãn để Tần Chiêu dắt tay, tầm mắt lại tò mò đánh giá con ngựa đang ăn cỏ bên đường, ánh mắt sáng bừng, dường như nóng nòng muốn thử.
Nhóm thiếu niên bên này đều nhìn đến thất thần.
Chỉ có Cố Hoành hoảng hốt nói: "Phu... Phu lang của hắn quả nhiên rất đẹp..."
Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê nhanh chóng đã đi đến đầu bãi cỏ bên này, tầm mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên người Cố Hoành: "Ngươi không nói là hôm nay đến sân đua ngựa."
"Vậy, vậy sao?" Cố Hoành bị Tần Chiêu dạy dỗ vài ngày, vừa nghe hắn nói thế thì trong lòng hoảng sợ, cố gắng không lộ vẻ sợ hãi trước mặt bạn bè, "Hôm nay thời tiết đẹp, thích hợp đua ngựa, cho nên... Cho nên..."
Cảnh Lê không muốn để ý đến Cố Hoành, ngẩng đầu hỏi thiếu niên đang cưỡi trên lưng ngựa: "Các ngươi sẽ thi đấu sao?"
Mặt thiếu niên nháy mắt đỏ lên, ấp a ấp úng nói: "Thi... Thi đấu, đúng vậy, muốn thi đấu."
"Được, vậy chúng ta không trì hoãn các ngươi nữa, mau bắt đầu đi." Bốn phía trường đua ngựa đều có ghế quan sát, Cảnh Lê kéo ống tay áo Tần Chiêu, "Vị trí bên kia tốt, chúng ta sang bên đó xem đi."
Nói xong thì kéo Tần Chiêu đi về phía ghế quan sát, để lại mấy thiếu niên ngơ ngác nhìn nhau.
Thiếu niên bị Cảnh Lê hỏi kia chính là thiếu gia nhà họ Chu, Chu Khải, hắn nhìn theo bóng lưng Cảnh Lê rời đi, nói với đồng bạn: "Còn không mau lên ngựa, ngơ ngác gì nữa."
Mọi người: "..."
Quy tắc cưỡi ngựa bắn cung chính thức là người dự thi cưỡi ngựa chạy vòng quanh đường đua, bắn tên trúng bia bắn cố định ở sân thi đấu.
Trong một khắc, số vòng chạy và số tên trúng cộng lại, quyết định thành tích cuối cùng.
Cảnh Lê hỏi: "Vậy nếu như chạy chầm chậm, chỉ cần số lượng tên bắn trúng bia không được sao?"
"Đâu dễ dàng như vậy." Tần Chiêu nói, "Mỗi túi tên chỉ có chín mũi tên, hơn nữa bia trên sân cũng có số lượng nhất định, còn phân bố không đều, không đợi chạy đến chỗ bia bắn đã bị người khác chiếm hết rồi."
"Hơn nữa, chỉ sợ cả chín mũi tên đều trúng cũng không hơn chín điểm, cuối cùng vẫn phải lấy tốc độ quyết định hơn thua."
"Có điều chỉ mê muội theo đuổi tốc độ cũng không được, trong quy tắc đua ngựa có một điều, bắn trượt ba tên trở lên sẽ bị hủy bỏ tư cách."
"Độ khó cao ghê ..." Cảnh Lê ôm bể cá nhỏ, nhìn đám thiếu niên đang chuẩn bị ở dưới sân, "Cũng không biết ai nghĩ ra cái trò biến thái như vậy."
Tần Chiêu cười cười: "Trước kia, bộ tộc du mục ở phương Bắc nhiều lần xâm phạm biên cảnh, bọn họ giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung, đại quân triều đình phái đi chịu không ít khổ cực. Bởi vậy tiên đế ban hành quy tắc đua ngựa, muốn dân chúng tăng cường kỹ thuật bắn cung, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."
Cảnh Lê hỏi: "Vậy cược ngựa mà ngươi nói lại chơi như thế nào? Đánh cuộc ai sẽ thắng sao?"
"Đúng, có muốn thử không?"
"Ừ ừ!"
Dưới sân, đám thiếu niên đã mặc xong đồ bảo hộ, sau tiếng trống đánh vang thì giục ngựa chạy như bay ra ngoài, bụi đất cuốn lên.
Cảnh Lê hứng trí bừng bừng nhìn dưới sân đua, chỉ thấy ngựa của Cố Hoành chạy ở trước tiên, đã sắp tiếp cận bia ngắm thứ nhất.
Tốc độ của hắn không giảm, rút ra một mũi tên từ túi tên.
"Xem ra Cố Hoành cũng rất lợi hại." Cảnh Lê hăng hái nói.
Tần Chiêu lại lắc đầu: "Kiểm soát không tốt, không trúng được."
Hắn vừa dứt lời, mũi tên của Cố Hoành cũng bay nhanh ra, lại sượt qua bia ngắm.
Bắn trượt.
Cơ hội nháy mắt lướt qua, tấm bia này bị Chu Khải theo ngay sát phía sau bắn trúng, nhất thời chia năm xẻ bảy.
Thi đấu cưỡi ngựa bắn tên dùng bia ngắm khác với kỹ thuật bắn tên thông thường, không chỉ nhỏ hơn nhiều so với bia ngắm bình thường, mà còn là dùng tấm gỗ mỏng gọt thành, một tên bắn trúng sẽ bị phá hủy.
Như vậy có thể đảm bảo một bia một tên.
"Quả nhiên vẫn chẳng ra làm sao." Cảnh Lê lầu bầu, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác, "Người kia thế nào, số ba ấy."
Tần Chiêu nhìn sang, lắc đầu: "Hắn cưỡi ngựa còn không xong, nếu vẫn tiếp tục với tốc độ đó, chỉ sợ sẽ ngã xuống."
Quả nhiên, không lâu sau đó, thiếu niên số ba kia nắm không chắc dây cương, run lẩy bẩy giảm tốc độ.
Loại tiêu khiển của công tử phú gia này tất nhiên không thể so sánh với đua ngựa chuyên nghiệp. Chạy chưa được vài vòng, mấy thiếu niên kia nếu không phải thể lực không đủ thì cũng là bắn trượt quá nhiều, lần lượt bị tước mất tư cách, chỉ còn Chu Khải và Cố Hoành vẫn chuyên tâm thi đấu.
Những thiếu niên bị bỏ lại phía sau cũng không rời khỏi sân, chỉ thong thả chạy quanh sân thi đấu.
Một thiếu niên nhìn bóng lưng hai người đang phi nhanh phía trước, hỏi: "Chúng ta như này có phải hơi sai sai không?"
"Ta cũng cảm thấy..." Một người khác ngẩn ngơ nói, "Kế hoạch của chúng ta là gì ý nhỉ?"
Chỗ này vốn dĩ là địa điểm vui chơi ở ngoại thành bọn họ thường đến, Cố Hoành đề nghị mọi người tới đây không phải vì đua ngựa, mà là muốn nhân cơ hội hù dọa Tần Chiêu.
Xem cưỡi ngựa bắn tên ở hiện trường có độ nguy hiểm cao, tên bay đạn lạc càng là chuyện bình thường.
Sau khi bắt đầu đua ngựa, bọn họ sẽ cố ý bắn tên về hướng Tần Chiêu, định làm hắn sợ đến mức chạy trốn khắp nơi.
Nhưng... Hiện tại là đang làm gì đây, diễn xiếc khỉ cho người ta xem à?
Thế nhưng hai thiếu niên trên sân còn đang thi đấu đến hăng say, căn bản không nhớ đến phương diện này.
Hiện tại số vòng của bọn họ giống nhau, mỗi người đều bắn trúng hai bia, trong túi Cố Hoành còn ba mũi tên, Chu Khải chỉ còn hai.
Chu Khải dẫn trước một điểm.
Cảnh Lê hỏi Tần Chiêu: "Ngươi nói xem bọn họ ai sẽ thắng?"
Tần Chiêu: "Không phải ngươi muốn đánh cược sao, hỏi ta làm gì?"
Cảnh Lê thở dài: "Nhưng ta nói không chuẩn."
Tần Chiêu nói đúng, Cảnh Lê quả thật không phù hợp chơi cờ bạc.
Cũng không biết sao lại làm được, chọn ai người đó bị loại, hoàn mỹ tránh đi tất cả lựa chọn chính xác.
Tần Chiêu nói: "Ngươi có thành kiến với Cố Hoành."
Cảnh Lê gần như đã chọn tất cả những người trên sân một lần, chỉ không nói Cố Hoành sẽ thắng. Đó là bởi vì đến giờ cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hắn dẫn Tần Chiêu tới sòng bạc, không chịu chọn hắn.
"Được, vậy thì ta chọn hắn, xem hắn rốt cuộc có thể thắng hay không." Cảnh Lê hừ lạnh, "Nếu như hắn thua, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."
Tần Chiêu bật cười: "Ngươi viết tên hắn lên phiếu cược, nếu như hắn thua có nghĩa là ngươi thua. Dựa vào cái gì lại phạt ta?"
Cảnh Lê: "Ai bảo ta chọn ai người đấy bị loại, nếu như vậy thì rất không công bằng."
Cậu gõ gõ bể cá: "Con cũng đồng ý như vậy có đúng không?"
Nhóc cá nhỏ vui sướng vểnh đuôi.
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu bất đắc dĩ: "Được, đều nghe ngươi."
Trên sân thi đấu thay đổi trong nháy mắt, hai người bên này nói chuyện một lúc, hai người trên sân kia mỗi người đã bắn thêm một mũi tên, đều trúng bia.
Chu Khải vẫn dẫn trước một điểm, nhưng động tác của hắn ta không dừng, lập tức rút ra mũi tên cuối cùng.
Đồng hồ cát tính thời gian, hiện giờ thời gian thi đấu đã không còn nhiều, ngay cả tay mơ như Cảnh Lê còn nhìn ra mục đích của hắn ta.
Chu Khải muốn bắn trước tấm bia cuối cùng rồi mới thúc ngựa chạy thêm một vòng.
Như vậy cho dù số tên còn lại của Cố Hoành đều bắn trúng thì cũng sẽ ít hơn hắn ta một điểm.
Tần Chiêu nhìn động tác của hắn ta, chỉ khẽ lắc đầu.
Giây tiếp theo, Chu Khải giương cung bắn tên, trong nháy mắt khi tên bay ra, lại bị một mũi tên khác bay đến làm trật phương hướng. Mũi tên của hắn đâm vào mặt cỏ, mũi tên ngay sát phía sau lại phá vỡ hồng tâm.
Chu Khải giật mình, theo bản năng kéo mạnh dây cương, Cố Hoành giục ngựa vượt qua hắn.
Thắng bại đã định.
"Mũi tên vừa nãy thật lợi hại!" Cảnh Lê kinh ngạc nói.
Lúc trước cậu không có hứng thú với bất kỳ cuộc thi đấu nào, khi Tần Chiêu nhắc đến với cậu, cậu vẫn chưa hiểu rõ lạc thú của cược ngựa là thế nào.
Nhưng sau khi xem trận đấu này, trái tim cậu tự động đập nhanh hơn, nhiệt huyết sôi trào.
Ánh mắt Cảnh Lê sáng rực, sau mũi tên cuối cùng bắn trúng hồng tâm của Cố Hoành, cậu hưng phấn nhảy dựng lên giữa tiếng hoan hô của đám hạ nhân xung quanh.
Tần Chiêu: "..."
Đám công tử đã trở lại khán đài: "?"
Tần Chiêu kéo người lại, nhẹ nhàng nhéo lên mặt cậu: "Thua rồi còn vui vẻ như vậy?"
Cảnh Lê trừng mắt nhìn, muộn màng nhớ ra bọn họ còn đánh cược.
"Thua thì thua, dù sao cũng..." Cảnh Lê dừng một chút, bỗng nhận ra, "Ngươi đã sớm biết Cố Hoành sẽ thắng, vừa rồi là cố ý để ta cược hắn!"
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười cười: "Đúng vậy, vốn dĩ muốn nhường ngươi thắng một lần, ai ngờ người nào đó còn nhất thời thay đổi quy tắc."
Thay đổi quy tắc vẫn thua, không hổ là cậu.
Cảnh Lê: "... Hứ."
Ánh mắt cậu nhìn về phía xa, hai thiếu niên thi đấu xong chậm rãi giục ngựa trở về. Không tính đến phương diện khác, đối với hai thiếu niên này thì đây quả thật là một trận thi đấu sảng khoái, tràn ngập niềm vui, hai người mồ hôi đầm đìa, hai con ngựa cũng thở hổn hển.
Ánh mắt Tần Chiêu dừng lại trên người bọn họ trong chốc lát, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Cảnh Lê: "Đừng tức giận, ta bồi tội với ngươi được không?"
Cảnh Lê: "Bồi tội như thế nào?"
Đáy mắt Tần Chiêu hiện lên chút ý cười: "Cho ngươi chiêm ngưỡng thế nào gọi là cưỡi ngựa bắn cung chân chính."
Nói xong, hắn dắt Cảnh Lê đi về hướng đường đua.
Hai thiếu niên tuy rằng mỏi mệt, nhưng tinh thần cũng coi như không tồi, vui cười tán gẫu trở về. Đột nhiên nhìn thấy Tần Chiêu đứng bên đường, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.
... Ban đầu bọn họ dự định làm gì nhỉ?
Tần Chiêu không thèm để ý đến việc đó, tâm bình khí hòa nói: "Biểu hiện không tồi, phu lang của ta xem rất vui vẻ, đa tạ."
Cảnh Lê im lặng một lát, cảm thấy có lẽ Tần Chiêu đang cố ý trêu tức hai người này.
Quả thực, nhất thời sắc mặt hai thiếu niên trở nên vô cùng đặc sắc.
Cố Hoành cắn răng: "Không cần cảm tạ, nên làm."
Tần Chiêu tiếp tục nói: "Có điều các ngươi phải luyện tập nhiều hơn, nhất là Cố Hoành. Ngươi rất có thiên phú cưỡi ngựa bắn cung, thế nhưng hơi nóng vội, sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của ngươi. Nếu có thể thay đổi, chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại."
Cố Hoành nghe hắn nghe hắn nói vậy lại bực bội, tức giận nói: "Ngươi hiểu như vậy sao không lên ngựa thử coi?"
Tần Chiêu đang có ý này, gật đầu nói: "Dắt ngựa qua đây đi."
Cố Hoành ngờ vực liếc nhìn hắn, phân phó hạ nhân dắt một con ngựa lại.
Con ngựa này toàn thân màu nâu đỏ, bị người dắt còn không an phận phì phì mũi, thoạt nhìn tính tình không tốt chút nào.
Cảnh Lê kéo ống tay áo Tần Chiêu: "Tần Chiêu, ngươi thật sự muốn thử sao, nguy hiểm lắm đó..."
"Yên tâm." Tần Chiêu kéo thử cung tên hạ nhân đưa, nghiêng đầu hỏi: "Có cái nào nhẹ hơn chút không?"
Đám người vậy xem có người giễu cợt: "Mọt sách đến cả cung cũng không kéo nổi, còn đòi học người ta cưỡi ngựa bắn tên, cái này của ta nhẹ, đưa cho hắn."
Tần Chiêu bên này chuẩn bị không nhanh không chậm, phía sau bọn họ, Chu Khải kéo Cố Hoành sang một bên: "Không phải ngươi nói không cần làm lớn chuyện sao, con ngựa này vừa thuần dưỡng được mấy ngày, lát nữa mà quậy ra mạng người thì sao đây?"
"Ta..." Cố Hoành chần chờ một lát, quát, "Ta mặc kệ hắn, ta ghét dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của hắn!"
"Lên ngựa rồi, lên ngựa rồi!"
Trên hàng ghế quan sát truyền đến tiếng reo hò ầm ĩ, Tần Chiêu xoay người lên ngựa.
Tính tình của con ngựa này quả thực khá khó chịu, dùng sức đạp vó muốn hất người trên lưng xuống. Tần Chiêu kéo chặt dây cương, vững vàng ngồi trên lưng nó, vuốt bờm ngựa trấn an, khẽ cười: "Ta muốn biểu hiện thật tốt trước mặt phu lang, ngươi đừng ngáng chân."
Cảnh Lê đứng một bên nhìn mà tim đập kịch liệt, nhóc cá con trong tay đã lui vào một góc, sợ hãi không dám tiếp tục nhìn.
Ngựa đỏ thử sức hồi lâu cùng không hất được Tần Chiêu xuống, cuối cùng cũng an phận hơn chút.
Tần Chiêu nhận cung và túi tên mà hạ nhân đưa đến.
Túi tên của hắn để đầy mũi tên, không giống vừa rồi chỉ có chín mũi tên.
Đây là một cách chơi đua ngựa khác.
Trong thời gian quy định, giục ngựa chạy trên đường đua một vòng, người bắn trúng hồng tâm nhiều nhất sẽ chiến thắng.
Tần Chiêu tay trái cầm cung, tay phải điều chỉnh vị trí túi tên, nghiêng đầu cười với Cảnh Lê: "Nhớ giúp ta tính thời gian."
Cảnh Lê lo lắng gật đầu, tiếng trống trên sân vang lên, Tần Chiêu phóng ngựa nhanh như tên bắn.
Đám công tử vốn dĩ ngồi ở ghế quan sát xem diễn, Cố Hoành đang đứng sau bọn họ chờ Tần Chiêu xấu mặt, Cảnh Lê lo lắng đứng đợi ở điểm xuất phát, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tốc độ của Tần Chiêu quả thật cách biệt một trời một vực với trận đấu vừa rồi.
Dường như chỉ trong nháy mắt hắn đã tiếp cận hồng tâm thứ nhất.
Bởi vì cách chơi thay đổi, bia bắn trên sân nhiều hơn so với lúc nãy gấp ba lần.
Ánh mắt Cảnh Lê nhìn chằm chằm con ngựa đỏ kia, chỉ thấy thân người Tần Chiêu cúi xuống, tay phải buông dây cương, nhanh chóng rút ba mũi tên từ trong túi tên ra.
Viu.
Theo tiếng vang, ba hồng tâm bị bắn vỡ!
Động tác của Tần Chiêu gọn gàng lưu loát, gần như ba mũi tên trước vừa bay ra lại rút thêm ba mũi tên mới.
Hai mươi mốt mũi tên, không lệch mũi nào.
Tiếng reo hò bên tai vang lên rầm rộ hơn cả ban nãy, nhưng đầu óc Cảnh Lê lại trống rỗng, nhất thời không nghĩ ra được gì, trong mắt chỉ có bóng dáng lướt nhanh như bay kia, từ xa dần trở lên rõ ràng.
Tần Chiêu giục ngựa đến bên cạnh Cảnh Lê, cười hỏi: "Đếm được bao nhiêu?"
Trên người hắn không dính chút bụi đất nào, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, vẻ mặt lại tràn đầy sức sống chưa từng có.
Thời khắc đó, Cảnh Lê gần như có thể nhìn thấy Tần Chiêu trẻ lại mười tuổi khi vẫn chưa bị trúng độc, nhìn thấy khi đó hắn nên hăng hái như thế nào.
Cảnh Lê mở miệng, lúc này mới nhớ ra mình căn bản không kịp đếm hết.
Có điều trên ghế quan sát đã có người cho cậu đáp án: "Hai mươi ba! Quá lợi hại, thế này thì phá luôn kỷ lục tốt nhất của phủ Giang Lăng rồi nhỉ?!"
"Đừng nói phủ Giang Lăng, kinh thành đều không có mấy người có thể vượt qua con số này!"
Thời đại này không có cách tính giây, chỉ có thể dựa vào người tự tính toán, không thể tuyệt đối chính xác.
Tần Chiều bật cười, tiện tay ném cung tên trong tay cho đám người kia, vươn tay với Cảnh Lê: "Lên đây."
Cảnh Lê đưa tay ra nắm lấy tay hắn, được người nọ dùng sức kéo lên ngựa.
Tần Chiêu không để ý đến nhóm người đang reo hò xung quanh, vỗ lưng ngựa, không quay đầu lại đưa tiểu phu lang nhà mình đi về phía rừng cây bên cạnh.
Đằng sau nhóm người nọ, Cố Hoành đã nhìn đến ngây ngốc, một câu cũng không thốt ra nổi.
Bên cạnh hắn, Chu Khải khó mà tin nổi thì thào: "Hắn, hắn rốt cuộc đến từ đâu vậy, hiện tại tiên sinh của phủ thành... Đều lợi hại như vậy sao?"
.
Sau khi rời xa huyên náo ồn ào, Cảnh Lê mới dần dần lấy lại tinh thần.
Trong lòng cậu ôm chậu cá nhỏ, phía sau dựa vào ngực Tần Chiêu, cảm nhận được trái tim kia đang đập rất nhanh.
Sống động mà hăng hái.
Đám công tử nhà giàu kia sẽ không hiểu được rung động hiện giờ của Cảnh Lê.
Cậu tận mắt nhìn thấy dáng vẻ người này bệnh tật nằm trên giường không dậy nổi, sốt cao không lùi, đến cả thùng nước cũng không nhấc nổi. Cậu từng đau lòng, cũng từng cảm thấy vận mệnh quá bất công, thế nhưng đến tận ngày hôm nay cậu mới có thể chân chính thấu hiểu tâm lý không cam lòng của người này.
Dù ai đã từng có năng lực như vậy đi chăng nữa, thì cũng sẽ không cam tâm để bản thân biến thành một phế nhân.
"Bị dọa ngốc luôn rồi?" Tần Chiêu một tay dắt cương ngựa, cúi đầu hôn lên trán Cảnh Lê, "Không ngờ phu quân lợi hại như vậy hả?"
Mũi Cảnh Lê chua xót, khẽ gật đầu.
"Vậy vẫn chưa ăn thua gì." Tần Chiêu đã lâu không thỏa thích đua ngựa như vậy, tâm trạng rất tốt, "Nếu như là trước đây, có thể nhanh gấp đôi."
Cơ thể này bị thuốc gây tổn hại quá lớn, hắn có thể nhớ lại những kỹ xảo kia, nhưng năng lực và phản ứng đều không bằng lúc trước.
Có điều Tần Chiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không nóng vội.
"Trước đây?"
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn hắn: "Có phải ngươi nhớ ra gì rồi không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào đó phóng túng đến nỗi sắp lộ clone luôn òi (...)