Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 37



Lý Hồng Vũ cũng nhanh chóng cảm nhận được điều này.
Hắn được vị tiểu phu lang xinh đẹp kia dẫn vào sân, ngước mắt lên đã bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng.
Tần Chiêu ngồi ở ghế trúc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như trộn lẫn vụn băng.
Lý Hồng Vũ: “…”
Sao trông còn tức giận hơn cả hôm qua???
Thực ra hôm qua Lý Hồng Vũ chỉ nhất thời xúc động, sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng cảm thấy việc mình làm quá đáng.
Không những vi phạm lệ làng, còn mang đến phiền phức không nhỏ cho gia đình.
Nếu như chuyện này thực sự bị Tần Chiêu truyền ra ngoài, không chỉ hủy hoại danh tiếng của A Tú, mà gia đình hắn cũng không thể tiếp tục sinh sống ở thôn Lâm Khê được nữa.
Thẳng thắn mà nói, thực ra hắn không có hảo cảm gì với Tần Chiêu.
Tên ma ốm đó thì có gì tốt? Không tiền không đất, không làm được việc đồng áng, ba ngày hai bữa nằm trên giường không dậy nổi, ngoài gương mặt kia ra thì còn gì đáng nhắc nữa.
Mặt thì có tác dụng gì, mặt đẹp có thể ăn như cơm sao?
Hắn thật không hiểu tên ma ốm đó có gì đáng để A Tú nhắc đến mỗi ngày.
Vốn dĩ đã không có hảo cảm gì với Tần Chiêu, sau khi nghe nói A Tú bị từ chối ở ngoài cửa, hắn lại càng không thích người này.
Em gái hắn ở trong thôn nào đã từng chịu loại tủi thân này?
Tóm lại… chính là nhất thời xúc động, hắn muốn cho Tần Chiêu một bài học.
Nhưng mà không ngờ rằng, vận may của hắn lại kém như vậy, không chỉ bị bắt tại trận, bất cẩn ngã gãy tay, bây giờ còn phải đích thân đến tận cửa xin lỗi.
Mặt mũi đều mất hết rồi.
Lý Hồng Vũ nhất thời không lên tiếng, tiểu phu lang của Tần Chiêu cũng không để ý hắn, bước nhanh qua cầu đá đi đến cạnh Tần Chiêu: “Ngươi… sao ngươi đã tỉnh rồi?”
Giọng điệu có vẻ chột dạ.
Cảnh Lê có thể không chột dạ sao, cậu vừa rồi còn đè người này ra, suýt chút nữa đã làm chuyện xấu.
Tần Chiêu bị tiếng mở của đánh thức sao? Vậy vừa rồi cậu… lúc sắp làm chuyện xấu, Tần Chiêu vẫn chưa tỉnh lại đúng không?
Cảnh Lê chột dạ nhìn Tần Chiêu.
Tần Chiêu nâng mắt bắt gặp ánh nhìn của Cảnh Lê, lửa giận trong lòng cũng bay đi hơn nửa. Hắn thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Đang ngủ ngon lại bị người nào đó đánh thức.”
Về phần người nào đó là đang ám chỉ Cảnh Lê, hay là tên khốn quấy rầy chuyện tốt của người khác, chỉ có bản thân Tần Chiêu biết.
Hắn không nói nhiều thêm, đưa tay về phía Cảnh Lê: “Đỡ ta dậy.”
Cảnh Lê nhanh chóng đỡ hắn dậy.
Tần Chiêu cất bước muốn đi hướng nhà chính, nhưng lại bị một giọng nói gọi lại: “Tần Chiêu!”
Lý Hồng Vũ còn chưa từng bị lơ như vậy, hai ba bước đi tới trước mặt Tần Chiêu, nói: “Ngươi muốn ta đích thân đến, hiện tại ta đã đến rồi, ngươi có thể… có thể nhận lời xin lỗi của ta không?”
Đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi người khác, giọng điệu vô cùng cứng ngắc, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Tần Chiêu hờ hững liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta không nghe ra đây là thấy thái độ nói xin lỗi.”
Nói xong nhéo nhéo tay Cảnh Lê, Cảnh Lê đỡ hắn đi qua trước mặt Lý Hồng Vũ.
“Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đứng đây đến khi ngươi đồng ý mới thôi!” Lý Hồng Vũ lớn tiếng nói.
Nhưng hai người kia không hề dừng bước, nhanh chóng vào nhà, thậm chí còn “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Lý Hồng Vũ: “…”
“… Hắn vẫn ở trong sân.” Cảnh Lê vịn cửa sổ, len lén nhìn ra ngoài.
Tần Chiêu thay xong quần áo, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Hắn không dám đi, hắn đi rồi thì em gái hắn phải làm thế nào?”
Cảnh Lê hỏi: “Ngươi thật sự muốn giày vò hắn như vậy à? Tay hắn còn đang bị gãy…”
“Vốn dĩ là không cần.”
Bản thân việc này cũng không có gì to tát, ban đầu Tần Chiêu chỉ muốn Lý Hồng Vũ đích thân đến xin lỗi, nhưng ai bảo tên khốn này sớm không đến muộn không đến, cố tình lại vừa khéo lúc này…
Ánh mắt Tần Chiêu dừng lại trên người Cảnh Lê, lại thản nhiên như không có việc gì rời đi.
Nên dạy dỗ hắn một chút.
Thiếu niên vẫn ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, Tần Chiêu cau mày có chút không vui: “Ngươi quan tâm hắn như vậy làm gì?”
“Ta không quan tâm hắn.” Cảnh Lê liếc mắt lần cuối ra ngoài cửa sổ, thấy hơi lo lắng, “Hoa ta vừa trồng xong vẫn còn đang ở ngoài, có khi nào hắn tức giận… lại nhổ hết hoa của ta không?”
Tần Chiêu: “…”
Hóa ra là đang quan tâm đến hoa của mình.
Tần Chiêu ngồi xuống giường, vỗ vỗ bên cạnh: “Qua đây nằm cùng ta một lúc.”
Cảnh Lê: “Nhưng ta không buồn ngủ.”
“Nhưng ta buồn ngủ.” Tần Chiêu ngước mắt nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau một lúc, Cảnh Lê thỏa hiệp nói: “Được rồi…”
Cậu luôn cảm thấy gần đây Tần Chiêu càng ngày càng không nói đạo lý.
Nhưng như vậy lại giống con người hơn so với trước đây.
Hai người nằm cạnh nhau trên giường, Tần Chiêu đột nhiên trở mình, hai tay ôm eo Cảnh Lê.
Cảnh Lê: “!”
“Đừng nhúc nhích…” Hai mắt Tần Chiêu chầm chậm khép lại, giống như đã kiệt sức, giọng nói rất khẽ, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Sức khỏe Tần Chiêu vẫn chưa tốt, không nên bắt hắn giúp cậu trồng hoa.
Nghĩ đến đây, Cảnh Lê thả lỏng người, tùy ý để Tần Chiêu ôm mình vào lòng.
Đình viện sau giờ ngọ yên tĩnh không tiếng động, chỉ có làn gió nhẹ mang theo ít lá trúc diệp thanh thổi vào qua khe hở cửa sổ khép hờ. Cảnh Lê nghe thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực chính mình, sau đó dần dần trở lại bình tĩnh.
Có lẽ hoàn cảnh này quá dễ chịu, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó mà trỗi dậy, Cảnh Lê khẽ ngáp một cái.
Cậu vùi đầu vào vòng tay Tần Chiêu, tìm một tư thế thoải mái, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Thời tiết mùa hè biến đổi thất thường, khoảng chừng một canh giờ trôi qua, Cảnh Lê bị tiếng mưa rơi dồn dập đánh thức.
Cậu mở mắt ra, thấy Tần Chiêu đã ngồi dậy.
“Mưa rồi…” Cảnh Lê dụi dụi mắt, sau đó ngồi dậy, Tần Chiêu đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong màn mưa, một bóng người vẫn đứng đó.
Lý Hồng Vũ chưa đầy hai mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, cao ngang Tần Chiêu, cánh tay trái quấn băng treo trên cổ, đứng thẳng tắp trong mưa.
Cảnh Lê hơi kinh ngạc: “Hắn thế mà vẫn còn ở đó?”
“Cũng coi như có thành ý.” Tần Chiêu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói. “Để hắn vào đi, ta tìm cho hắn một bộ quần áo.”
Một lúc sau, Lý Hồng Vũ mặc quần áo của Tần Chiêu ngồi cạnh bàn, Tần Chiêu giúp hắn băng bó lại cánh tay một lần nữa.
“Ý… Nhẹ chút!” Lý Hồng Vũ đau đến nhe răng trợn mắt.
“Chịu đựng.” Vẻ mặt Tần Chiêu nhàn nhạt, “Nghe nói lúc ngươi còn rất nhỏ đã theo cha lên núi săn bắn, chút đau này cũng không chịu được?”
“Đi săn cũng không bị gãy tay…” Lý Hồng Vũ lẩm bẩm, “Nói đến cũng quái, con đường kia ta đi qua ít cũng mấy chục đến trăm lần, trước nay chưa từng bị ngã, hôm qua không hiểu sao lại…”
Cảnh Lê vừa lúc bưng bát thuốc đi vào, nghe thấy câu nói của hắn, bước chân dừng lại.
Tần Chiêu liếc hắn một cái, vẻ mặt thản nhiên: “Ác giả ác báo.”
Lý Hồng Vũ hỏi: “Có ý gì?”
Tần Chiêu: “…”
“Thật không hiểu nổi những kẻ đọc sách các ngươi, cả ngày tỏ vẻ nho nhã, cũng không biết là đang nói cái gì… Đây là gì?” Hắn chỉ vào bát thuốc trong tay Cảnh Lê.
“Trà gừng.” Tần Chiêu nói, “Mưa đã nhỏ rồi, uống xong bát canh thuốc này thì về đi.”
Lý Hồng Vũ một hơi uống cạn cả bát trà gừng, lại hỏi: “Việc của muội muội ta…”
Tần Chiêu nói: “Ta sẽ không làm khó dễ nữ tử, càng không vô cớ làm tổn hại thanh danh con gái nhà người ta.”
“Có lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi.” Lý Hồng Vũ đứng dậy, nói, “Vừa nãy ta đã nghĩ rất nhiều, việc này quả thực do nhà ta không đúng, nếu không phải do mẹ và dì ta đưa ra chủ ý tồi này thì mọi việc cũng không biến thành như vậy. Xin lỗi.”
Tần Chiêu gật gật đầu.
Lý Hồng Vũ cầm bộ quần áo bị dính nước mưa của mình trong tay phải, lại nhìn chiếc bát rỗng trên bàn, nói: “Thật ra ta thấy ngươi cũng không tệ lắm.”
Hắn dừng một chút rồi cười nói: “Nếu không ngươi suy xét thử đi? Nếu ngươi và muội muội ta thành đôi, vậy ngươi sẽ là muội phu của ta, sau này ở trong thôn có ta che chở cho ngươi.”
Tần Chiêu: “…”
Cảnh Lê: “…”
“Ngươi còn nói thêm câu nữa…” Tần Chiêu ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt.
Chiều cao của Lý Hồng Vũ và Tần Chiêu cũng không chênh lệch mấy, nhưng vì hắn ở trong núi quanh năm nên nước da rám nắng, dáng người cũng cường tráng hơn Tần Chiêu nhiều.
Nhưng khi bị Tần Chiêu trừng mắt như vậy lại nảy sinh chút chột dạ.
“Khụ, ta không, không có ý gì khác, ta chỉ đùa giỡn, đùa giỡn thôi.” Lý Hồng Vũ cười miễn cưỡng, hoảng loạn nói, “Ta đi trước, hôm khác trả quần áo cho ngươi!”
Nói xong, vội vàng đi mất.
Đến gần tối mưa mới tạm dừng, nhưng sau khi màn đêm buông xuống lại mưa lớn hơn.
Cũng may khi xây nhà Tần Chiêu đã cố ý tăng cường hệ thống thoát nước trong sân, sẽ không bị tích tụ nước, cũng không ảnh hưởng nhiều đến hoa cỏ mới trồng.
Cảnh Lê ngồi bên cửa, nhìn ra màn mưa ngoài sân, hậm hực nói: “Biết trước buổi tối có mưa, vậy buổi trưa ta đã không tưới hoa, để mưa tưới luôn cho bớt việc.”
Tần Chiêu ngồi trước thư án trong phòng ngủ, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Ngươi là cá chép, lại không thể đoán trước được thời tiết.”
“Nói cũng đúng…”
Cảnh Lê bước đến cạnh Tần Chiêu, thò đầu lại gần nhìn nhìn: “Ngươi đang vẽ gì vậy?”
Tần Chiêu nói: “Đê chống lũ và kênh thoát nước.”
“?” Cảnh Lê bị hắn làm cho kinh ngạc, “Dùng để chống lũ lụt?”
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Hôm nay lúc từ ruộng trở về, ta đã cố tình để ý qua. Thôn Lâm Khê được xây gần sông, mà đoạn sông này hẹp, khi nước lên dễ dàng vượt bờ đê.”
Bức vẽ trong tay hắn là con sông chảy qua ngoài thôn, Tần Chiêu dùng ngón tay chỉ trên bức vẽ, kiên nhẫn giải thích: “Nếu như mở rộng sông ở chỗ này, đắp cao thêm bờ đê, sau đó mở rộng kênh thoát nước trong thôn thêm ba thước…”
Tần Chiêu dường như cực kỳ tinh thông những thứ này, sau khi hắn giải thích đơn giản, Cảnh Lê cũng cảm thấy thực khả thi.
Nhưng cậu vẫn không hiểu…
“Sao đến cả việc này ngươi cũng biết? Trước kia ngươi rốt cuộc là làm gì?” Cảnh Lê buồn bực hỏi.
“Ta…” Tần Chiêu rũ mắt nhìn bản vẽ, lắc đầu, “Mấy năm trước ta ốm nặng, không có sức quan tâm những việc này. Mấy ngày nay lúc rảnh rỗi ta vẫn nghĩ xem có cách nào để trong thôn không bị lũ lụt, cứ nghĩ rồi lại nghĩ, phương pháp này đột nhiên hiện lên trong đầu, dường như…”
Dường như trước đây đã từng dùng.
Tần Chiêu mím môi không nói tiếp.
Cảnh Lê cũng không hỏi thêm, cúi đầu tiếp tục nhìn bản vẽ. Bản vẽ của Tần Chiêu cực kỳ chi tiết, nhưng từ bản vẽ có thể nhìn ra, công trình tu sửa đê điều tương đối lớn, tuyệt đối không phải là việc một hai người có thể làm được.
Hơn nữa…
Cảnh Lê hỏi: “Đắp cao bờ đê và mở rộng kênh thoát nước ở đây, có phải là sẽ làm giảm đất của thôn dân không?”
“Đúng vậy.”
Đây là điều mà Tần Chiêu đang do dự.
Hầu hết người dân ở các thôn sơn nhỏ đều phụ thuộc vào việc làm ruộng để kiếm sống, đồng ruộng là thứ họ dựa vào để sinh tồn. Nếu như làm theo cách này của Tần Chiêu, chỉ sợ rất nhiều đất ruộng của thôn dẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Tần Chiêu nói: “Ngày mai ta đi nói chuyện với trưởng thôn.”
Hôm sau trời trong xanh, sáng sớm Tần Chiêu đã đến nhà trưởng thôn.
Vừa lúc gặp trưởng thôn định đi ra ngoài.
“Trưởng thôn muốn đi lên huyện thành sao?” Tần Chiêu hỏi.
Trưởng thôn đeo một tay nải nhỏ, dáng vẻ giống như muốn đi xa. Ông cũng không giấu giếm, gật đầu: “Năm nay mưa nhiều hơn trước đây, ta phải đi tìm huyện thái gia, hỏi xem có thể làm chút phòng hộ trước không. Tần Chiêu, ngươi tìm ta có việc sao?”
Tần Chiêu: “Ta tới đây chính là vì việc này.”
Tần Chiêu lấy bản vẽ tối qua ra đưa cho trưởng thôn xem, trưởng thôn sau khi xem xong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi còn hiểu trị thủy?”
“Hiểu một chút.” Tần Chiêu không giải thích nhiều, chỉ nói: “Nếu trưởng thôn muốn đi huyện thành, có thể trình thứ này lên cho huyện lệnh xem qua, nếu có thể xin huyện thành giúp đỡ, vậy chính là làm ít công to.”
“Cái này…” Trưởng thôn ngập ngừng một lúc, bỏ tay nải xuống, “Nếu ngươi chắc chắn bản vẽ này là cách duy nhất để giải quyết lũ lụt, ta lại càng không thể vội vàng đi vào huyện.”
Trưởng thôn không hiểu biết nhiều lắm việc trị thủy, nhưng bản vẽ của Tần Chiêu rất rõ ràng, ông liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đầu mối.
Theo cách trên bản vẽ này, đất ruộng của nông hộ sẽ chịu tổn thất không nhỏ.
Trưởng thôn nói: “Tần Chiêu, chuyện này liên lụy rất lớn, ta không thể tự đưa ra quyết định.”
Thân là người đứng đầu thôn, trách nhiệm hàng đầu của ông là đảm bảo lợi ích của thôn dân, tôn trọng ý nguyện của bọn họ.
Trưởng thôn suy nghĩ, nói: “Không bằng như thế này, ngươi tạm để thứ này ở chỗ ta, mấy ngày tới ta đi từng nhà nói chuyện với bọn họ. Nếu mọi người đồng ý với cách này, ta lại đi huyện thành cầu trợ giúp. Ngươi thấy thế nào?”
Đây quả thực là cách làm thỏa đáng nhất, Tần Chiêu nói: “Tất cả nghe theo sắp xếp của trưởng thôn.”
Trưởng thôn lại cẩn thận hỏi Tần Chiêu các chi tiết liên quan đến tu sửa đê điều, hai người trò chuyện ở trong nhà trưởng thôn khoảng một canh giờ, Tần Chiêu rốt cuộc mới có thể rời đi.
Về phần trưởng thôn, ông cũng không quan tâm thu dọn đồ đạc, trực tiếp cầm bản vẽ của Tần Chiêu đến những hộ dân trong thôn.
Hiện tại Tần Chiêu chỉ là một thôn dân bình thường, làm đến đây đã là tận tình tận nghĩa, chuyện kế tiếp không cần hắn lo lắng.
Muốn thuyết phục thôn dân đáp ứng phương án này tuyệt không phải chuyện dễ dàng, mấy ngày tiếp đó trưởng thôn đều bận việc này, chỉ thỉnh thoảng sai người đến nhà Tần Chiêu giải thích tiến độ.
Chỉ là trì hoãn thêm mấy ngày, trong thôn đã có mấy trận mưa liên tiếp, nước suối dần dần có xu thế dâng cao.
Buổi chiều hôm đó lại bắt đầu mưa, Cảnh Lê viết xong chữ cuối cùng trên giấy, giơ lên cho Tần Chiêu xem: “Ta viết xong rồi, lần này chắc chắn không có vấn đề gì!”
Trên giấy dày đặc một bài văn, là Thiên Tự Văn do Cảnh Lê vừa viết.
Tần Chiêu nhận lấy xem kỹ, không phát hiện thấy sai sót nào, gật đầu: “Ngươi học rất nhanh.”
Cảnh Lê đắc ý dào dạt, nếu là thân cá, chỉ sợ cái đuôi đã vểnh cao lên trời: “Đây là thứ cho trẻ con học, đương nhiên học nhanh rồi.”
Tần Chiêu đang muốn lấy cho cậu một bản học vỡ lòng mới, nghe thấy thì động tác dừng lại, nói: “Vậy hay là ngươi trực tiếp xem sách của đồng sinh?”
Cảnh Lê: “?”
Sách học vỡ lòng là sách cho trẻ nhỏ sử dụng, chữ bên trong không nhiều lắm, hàm nghĩa cũng đơn giản. Cảnh Lê đã có chút nền móng nên học rất dễ dàng.
Nhưng chính vì dễ dàng, ngược lại thiếu đi tính khiêu chiến.
Mấy ngày nay Tần Chiêu đã tìm ra nền móng của cá nhỏ này, với tình huống của cậu, trực tiếp đọc Tứ Thư Ngũ Kinh cũng không thành vấn đề.
Nghĩ vậy, Tần Chiêu đứng dậy đi tới giá sách, tìm sách giúp Cảnh Lê.
Cảnh Lê sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nhanh chóng kéo hắn lại: “Đừng, đừng mà, những sách đó ta chỉ nghe ngươi đọc đã đau đầu, không muốn học đâu.”
Cậu chỉ muốn thuận tiện nhận biết vài chữ, không muốn đi thi khoa cử thật đâu!
Cảnh Lê kéo ống tay áo Tần Chiêu, hạ giọng gọi: “Tần Chiêu…”
“Nghe lời, như vậy nhận biết chữ càng nhanh.” Tần Chiêu mặc kệ con cá nào đó đang làm nũng, rút từ trên giá sách ra một cuốn sách in dày cộp, “Cuốn Xuân Thu này thế nào?”
Cảnh Lê nhìn thấy độ dày của nó, hô hấp cũng cảm thất khó khăn: “Đổi quyển khác.”
“Vậy thì Chu Lễ.”
“Đổi tiếp, mỏng hơn chút.”
“Vậy…” Tần Chiêu tìm kiếm trong giá sách, ánh mắt lướt qua một quyển sách, tầm mắt dừng lại.
Cảnh Lê nhìn theo tầm mắt hắn, cũng thấy quyển sách kia, ánh mắt sáng lên: “Ta cảm thấy quyển này không tồi!”
Không chờ Tần Chiêu ngăn cản, Cảnh Lê nhanh tay rút ra quyển sách kia ra.
Quyển sách này phải mỏng hơn phân nửa so với Xuân Thu, chỉ dày hơn sách vỡ lòng một chút, chắc chắn là dễ học.
Cảnh Lê rất vừa lòng với độ dày này, cúi đầu, cau mày đọc hai chữ mình biết trên trang bìa: “Xuân… cái gì Sự? Tên thật kỳ quái, hai chữ này đọc thế nào?”
Tần Chiêu: “…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...