Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 3
“Đừng nghịch.” Tần Chiêu dùng hai ngón tay giữ chặt lấy thân thể Cảnh Lê, “Trên người ngươi còn có thương tích.”
Cảnh Lê đã sớm quên chuyện bản thân vẫn còn đang bị thương. Dòng nước chảy làm giảm cơn đau, phần bị thương lại nằm ở bên hông, dù có vẩy đuôi hay vây cũng không chạm vào được, cho nên chẳng thấy đau gì sất.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con cá nhỏ trong tay mình, Tần Chiêu biết rằng nó đã quên mất chuyện bản thân bị thương rồi.
Hắn cụp mắt, dùng ngón tay xoa nhẹ vùng bị thương, nơi ban đầu vốn là lớp vảy màu đỏ rực rỡ, bây giờ đã rơi bớt đi vài mảnh, lộ ra lớp thịt mềm mại màu hồng nhạt.
Đau quá, đau quá!!!
Cảnh Lê đau đến nỗi đuôi run lên, thân thể cậu không ngừng vặn vẹo trước đầu ngón tay của Tần Chiêu.
Ở thời đại này còn chưa có hệ thống nuôi trồng thủy hải sản, người dân chỉ đánh bắt cá là chủ yếu, không ai lại đi giúp một con cá chữa lành vết thương, càng khỏi phải nói đến một ngôi làng núi xa xôi hẻo lánh như bọn họ.
Cho dù muốn chữa trị cũng không có chỗ nào có thuốc.
May mắn thay khả năng tự chữa lành của cá chép rất mạnh, vết thương nhỏ này của cậu không bị cắt sâu cũng không chảy máu, khi vảy mọc lại sẽ không sao nữa.
Tần Chiêu kiểm tra thương tích cho cá chép nhỏ xong thì thả nó lại xuống nước.
Cảnh Lê lắc lắc đuôi trốn xuống dưới đáy thùng gỗ.
Tại sao người này cứ luôn bắt nạt cá vậy?!?
“Không thèm để ý người khác?” Tần Chiêu gõ ngón tay vào thành thùng, chậm rãi nói: “Có biết tại sao ta không thả ngươi đi không? Tính tình ta rất hẹp hòi, hôm nay ta dùng 15 văn tiền mua ngươi về, nếu ngươi không trả lại cho ta số tiền này thì ta sẽ không thả ngươi đi.”
“Này cá nhỏ, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, nên bồi thường cho ta như thế nào?”
Cảnh Lê lặng lẽ nổi lên.
Tần Chiêu có ân cứu mạng với cậu, đương nhiên cậu cũng muốn báo đáp hắn. Nhưng bây giờ cậu chỉ là một con cá, lại không có cách nào biến thành người, ngay cả ra ngoài để kiếm tiền cũng không làm được.
Phải trả thế nào đây…
Mấy ngày nay Cảnh Lê cũng từng cố gắng muốn biến thành người, nhưng mà không thành công lần nào hết.
Có vẻ như ngoài việc sở hữu linh hồn và trí nhớ của con người, cậu không khác gì những con cá bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi ở thế giới này.
Cảnh Lê cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cá chép nhỏ ở trong nước còn đang buồn sầu thì Tần Chiêu thò tay chọc chọc cậu: “Thật ra ta có ý này.”
Cảnh Lê ngẩng đầu lên.
Ý gì?
Biểu cảm của nam nhân nọ vừa chính trực vừa nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: “Chờ ta nuôi ngươi lớn thì ngươi sinh cho ta vài con cá con để trả ơn? Ngươi… chắc là một con cá cái nhỉ.”
Hắn vừa nói vừa hướng ngón tay về phía dưới bụng của Cảnh Lê tìm kiếm.
!!!
Người này đang chạm vào đâu thế!!!
Hơn nữa cậu là nam, còn lâu mới sinh cá con nhá!
Cảnh Lê vừa tức giận vừa buồn bực, há miệng cắn ngón tay đối phương.
Tuy nhiên trong miệng cá chép chỉ có một hàm răng bé xíu, bị cắn cũng chẳng đau chẳng ngứa, hoàn toàn không có tí sức uy hiếp nào.
Tần Chiêu bị chọc cười thành tiếng.
Cảnh Lê: “……”
Vậy mà lại trêu đùa cậu, cái người này rốt cuộc nhàm chán đến mức nào thế!
Tần Chiêu vẫn còn muốn trêu chọc tiếp, bỗng bên ngoài có người tới gõ cửa, “Có ai ở nhà không, ta tới lấy thảo dược?”
Tần Chiêu thu lại ý cười, xoay người đi mở cửa.
Một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi đang cõng sọt đứng trước cửa, chắp tay chào hỏi với Tần Chiêu, nói: “Tần tiên sinh, sư phụ bảo ta đến lấy thảo dược.”
Thiếu niên này tên A Ôn, là đệ tử của một vị đại phu duy nhất ở thôn bên. Cứ mỗi nửa tháng, thiếu niên này sẽ đi thu thập thảo dược ở mấy thôn làng gần đây.
Những thôn làng này đều dựa vào núi rừng để kiếm sống, mấy ngọn núi này có rất nhiều loại thảo dược, khi không có việc đồng áng, người dân thường lên núi hái thuốc.
Thực ra nếu có điều kiện, dùng xe bò kéo lên trấn trên bán giống như Lâm lão nhị thì sẽ được giá cao hơn. Có điều các cửa hàng thuốc trong thị trấn cần sử dụng lượng lớn các loại dược liệu, yêu cầu chất lượng rất cao, nên cũng hiếm khi thu mua thảo dược chưa qua xử lý.
Bởi vậy người dân thường tình nguyện bán cho các lang trung trong thôn, tuy là giá cả rẻ hơn một chút, nhưng ít nhất có thể tiết kiệm được chi phí vận chuyển và xử lý thảo dược.
Tần Chiêu ở trước mặt người khác lại khôi phục dáng vẻ ôn nhã hiền lành, hắn lấy vài bó thảo dược đã được phân loại cẩn thận ra, đưa cho cậu thiếu niên.
Thiếu niên kiểm tra cẩn thận rồi cười nói: “Vẫn là dược liệu nhà Tần tiên sinh chất lượng tốt, chỗ này chúng ta đều lấy hết.”
Cậu đưa cho Tần Chiêu một chuỗi tiền đồng, hắn gật đầu hỏi: “Sao lại dư hơn mười lăm văn?”
“Không nhiều lắm đâu. Sư phụ nói dược liệu của Tần tiên sinh đều thuộc loại tốt, trước khi ta đi người có dặn, bắt đầu từ hôm nay các loại dược liệu của Tần tiên sinh đều tăng thêm 10%.”
Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên tăng giá như vậy?
Ánh mắt Tần Chiêu hơi lay động, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, buôn bán nhỏ lẻ giữa người dân trong thôn với nhau chính là như thế, đưa ra vài phần lợi ích cho nông hộ hợp tác tốt, cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Tần Chiêu không nói gì thêm, gật đầu: “Cảm ơn.”
Thiếu niên bỏ các loại dược liệu vào trong sọt, nói: “À đúng rồi, sư phụ còn nói mấy ngày nay rất thích hợp để hái thảo dược. Nếu như Tần tiên sinh có thể cung cấp nhiều hơn, thì giá cả nhất định sẽ tăng lên.”
Tần Chiêu gật đầu đáp ứng, tiễn người ra ngoài.
Cảnh Lê nằm cạnh thành thùng nhìn ra.
Một đồng tiền là một văn, cứ một trăm đồng xâu lại thành một chuỗi, cộng với một số ít nằm rãi rác thì tổng cộng có một 165 văn được đặt ở trên bàn.
Vừa rồi Cảnh Lê thấy rõ ràng là Tần Chiêu lấy ra ba, bốn loại thảo dược, mỗi bó ước chừng mười cây, số lượng cũng không nhiều lắm.
Xem ra không lo việc không thể ra đồng làm việc, tên ma ốm này vẫn có cách kiếm tiền bằng nghề khác.
Chẳng trách lại có thể chi trả được tiền thuốc men.
Sau khi tiễn thiếu niên lấy thuốc đi, Tần Chiêu lại vào trông nồi thuốc trên bếp lửa một hồi rồi mới cất bước vào phòng. Trong bếp củi, lửa cháy rất lớn kêu lách tách, mùi hương thuốc bắc tràn ngập khắp căn phòng.
Cảnh Lê bơi vòng quanh trong thùng gỗ, cảm thấy hơi nhàm chán.
Hiện tại cậu chỉ là một con cá chép, khả năng di chuyển bị hạn chế, chẳng thể đi quá xa được. Tần Chiêu không tiếp tục chơi đùa cùng cậu, cậu cũng chẳng biết phải làm gì.
Tần Chiêu đang làm gì vậy ta?
Cảnh Lê đợi hồi lâu không thấy Tần Chiêu đi ra, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ, mơ màng sắp thiếp đi trong nước.
Thẳng đến khi có mùi khét thoang thoảng trong không khí.
Lửa trên bếp vẫn còn lớn, nắp ấm thuốc bị hơi nước đẩy lên rung lắc không ngừng, miệng ấm còn tràn ra một vòng nước thuốc.
Cảnh Lê ngay lập tức tỉnh táo lại.
Nếu cứ tiếp tục để như vậy, nồi thuốc nhất định sẽ cạn khô.
Tần Chiêu đang làm gì vậy chứ?
Cảnh Lê gấp gáp bơi qua bơi lại, vung đuôi vỗ nước, cố gắng làm nước bắn ra tạo tiếng động để Tần Chiêu nghe thấy. Nhưng rèm trong phòng ngủ vẫn đóng kín, không có bất kỳ âm thanh nào.
Trong đầu Cảnh Lê chợt hiện lên khuôn mặt tái nhợt của người kia, động tác của cậu bỗng chốc dừng lại.
Sức khỏe của Tần Chiêu vốn không tốt lắm, hôm nay lên trấn đã đi bộ rất nhiều, lại bị gió lạnh trên núi thổi.
Hắn sẽ không…
Cảnh Lê càng nghĩ càng lo lắng, đưa ra quyết tâm, quẫy đuôi thật mạnh, nhảy ra khỏi thùng gỗ.
Có lẽ vì đã từng là con người nên thể lực của Cảnh Lê tốt hơn những con cá bình thường khác rất nhiều, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ không thể sống sót dưới lưỡi dao của người bán cá đó.
Cậu nhảy xuống khỏi bàn, nhảy về hướng phòng ngủ của hắn, để lại một vệt nước dài đằng sau.
Phòng ngủ rất hẹp, chỉ kê một cái giường gỗ dựa vào sát tường, bên cạnh bệ cửa sổ có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế đẩu thấp. (hình minh họa)
Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì khác nữa.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, Tần Chiêu đang nằm trên giường gỗ, trán bất giác cau lại, đôi môi lúc trước có chút màu sắc cũng đã rút đi, thế nhưng gò má lại hơi ửng đỏ.
Qủa nhiên là bị bệnh.
Cảnh Lê nhảy tới gần hơn, vết thương ở bên hông khiến khả năng vận động của cậu bị hạn chế, phải mất rất nhiều sức mới có thể nhảy đến bên gối.
Dáng vẻ Tần Chiêu lúc ngủ đẹp trai hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, ngũ quan của hắn càng trở nên sắc xảo hơn, khóe mắt ửng đỏ vì bị sốt, cuối đuôi mắt còn có một nốt ruồi chu sa nhạt màu nho nhỏ.
Cảnh Lê nhìn đến thẩn thờ.
Cậu không thể tưởng tượng nổi, vì sao người như hắn lại bị xa lánh chứ.
Tần Chiêu tính cách ôn hòa hiền lành, lại không cổ hủ nhàm chán như những phần tử trí thức khác ở cổ đại. Một người tốt như vậy, nếu không phải do sức khỏe kém, quả thật không biết có thể lấy đi bao nhiêu trái tim của cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Nhất định là thấy tính cách hắn quá tốt nên mới bắt nạt hắn.
Cảnh Lê càng nghĩ càng tức giận, chống thân thể lên, dùng vây lạnh chạm nhẹ vào gò má Tần Chiêu.
Nhưng hắn quá nóng khiến cậu giật đuôi trở lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Cảnh Lê không quan tâm liệu mình có bị hoài nghi hay không, dùng sức vỗ mạnh vào mặt Tần Chiêu.
Đừng ngủ nữa, mau dậy uống thuốc đi!
Tuy nhiên Tần Chiêu sốt quá cao, dường như đã không còn ý thức được gì nữa, Cảnh Lê có vỗ thế nào cũng không đánh thức được hắn.
… Đã vậy thì không thể trách cậu được.
Cảnh Lê nâng thân trên, mở rộng vây, hít một hơi nhảy lên, hất đuôi thật mạnh.
BỐP!
Nguyên cái đuôi cá tát thẳng vào mặt Tần Chiêu, khuôn mặt gầy gò ấy nhoáng cái đã xuất hiện thêm một vệt đỏ nhạt.
Nhưng hắn vẫn không có phản ứng!
Vậy mà còn không tỉnh á?
Cảnh Lê vừa vội vừa tức. Cậu không thể rời nước quá lâu, nãy giờ câu lăn lộn lâu như thế, bậy giờ đang dần cảm thấy nghẹt thở do thiếu nước, hai mang ngày càng khó mở ra.
Không thể kéo dài lâu hơn nữa.
Lần này Cảnh Lê hít một hơi thật sâu, dùng sức lực lớn hơn trước, thân thể nhảy vọt lên, đuôi cũng đã giơ cao sẵn sàng.
Nhưng mà ngay sau đó, Tần Chiêu đột ngột mở mắt ra, mắt đối mắt với Cảnh Lê.
Như vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng, trên trán Tần Chiêu đổ một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt khác thường.
Không còn vẻ ngoài ấm áp và dịu dàng trước kia, ánh mắt đầy cảnh giác và lạnh lùng, khiến đôi mắt hẹp dài thâm thúy càng trở nên tối tăm.
Lại càng thêm xa lạ.
Cảnh Lê bị ánh nhìn ấy làm cho rùng mình, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống chăn bông.
Trong phòng là một khoảng lặng im, bên ngoài chỉ còn tiếng củi bị đốt kêu lách tách. Cảnh Lê nằm trên ngực Tần Chiêu, phải mất một lúc cậu mới nhận thấy cơ thể mình đang khẽ run.
Không thể không nói, dáng vẻ lúc này của Tần Chiêu… thực sự rất đáng sợ.
Một người và một cá cứ nhìn nhau như vậy rất lâu.
Một lúc sau, vẻ lạnh lùng trong mắt Tần Chiêu nhạt dần rồi trở về như bình thường.
Hắn từ từ chạm nhẹ vào khuôn mặt mình, trên khuôn mặt nhợt nhạt hoàn mỹ đó có một vết đỏ vẫn còn mới, công thêm chút nước còn đọng lại.
“Ngươi…” Không biết do cơ thể vẫn còn đang phát sốt hay tình hình hiện tại có chút khó hiểu nên vẻ mặt Tần Chiêu có chút bối rối, “… Ngươi đánh ta?”
Cảnh Lê: “…”
Việc đó… Liệu cậu còn có cơ hội để giải thích không?
Cảnh Lê đã sớm quên chuyện bản thân vẫn còn đang bị thương. Dòng nước chảy làm giảm cơn đau, phần bị thương lại nằm ở bên hông, dù có vẩy đuôi hay vây cũng không chạm vào được, cho nên chẳng thấy đau gì sất.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con cá nhỏ trong tay mình, Tần Chiêu biết rằng nó đã quên mất chuyện bản thân bị thương rồi.
Hắn cụp mắt, dùng ngón tay xoa nhẹ vùng bị thương, nơi ban đầu vốn là lớp vảy màu đỏ rực rỡ, bây giờ đã rơi bớt đi vài mảnh, lộ ra lớp thịt mềm mại màu hồng nhạt.
Đau quá, đau quá!!!
Cảnh Lê đau đến nỗi đuôi run lên, thân thể cậu không ngừng vặn vẹo trước đầu ngón tay của Tần Chiêu.
Ở thời đại này còn chưa có hệ thống nuôi trồng thủy hải sản, người dân chỉ đánh bắt cá là chủ yếu, không ai lại đi giúp một con cá chữa lành vết thương, càng khỏi phải nói đến một ngôi làng núi xa xôi hẻo lánh như bọn họ.
Cho dù muốn chữa trị cũng không có chỗ nào có thuốc.
May mắn thay khả năng tự chữa lành của cá chép rất mạnh, vết thương nhỏ này của cậu không bị cắt sâu cũng không chảy máu, khi vảy mọc lại sẽ không sao nữa.
Tần Chiêu kiểm tra thương tích cho cá chép nhỏ xong thì thả nó lại xuống nước.
Cảnh Lê lắc lắc đuôi trốn xuống dưới đáy thùng gỗ.
Tại sao người này cứ luôn bắt nạt cá vậy?!?
“Không thèm để ý người khác?” Tần Chiêu gõ ngón tay vào thành thùng, chậm rãi nói: “Có biết tại sao ta không thả ngươi đi không? Tính tình ta rất hẹp hòi, hôm nay ta dùng 15 văn tiền mua ngươi về, nếu ngươi không trả lại cho ta số tiền này thì ta sẽ không thả ngươi đi.”
“Này cá nhỏ, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, nên bồi thường cho ta như thế nào?”
Cảnh Lê lặng lẽ nổi lên.
Tần Chiêu có ân cứu mạng với cậu, đương nhiên cậu cũng muốn báo đáp hắn. Nhưng bây giờ cậu chỉ là một con cá, lại không có cách nào biến thành người, ngay cả ra ngoài để kiếm tiền cũng không làm được.
Phải trả thế nào đây…
Mấy ngày nay Cảnh Lê cũng từng cố gắng muốn biến thành người, nhưng mà không thành công lần nào hết.
Có vẻ như ngoài việc sở hữu linh hồn và trí nhớ của con người, cậu không khác gì những con cá bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi ở thế giới này.
Cảnh Lê cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cá chép nhỏ ở trong nước còn đang buồn sầu thì Tần Chiêu thò tay chọc chọc cậu: “Thật ra ta có ý này.”
Cảnh Lê ngẩng đầu lên.
Ý gì?
Biểu cảm của nam nhân nọ vừa chính trực vừa nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: “Chờ ta nuôi ngươi lớn thì ngươi sinh cho ta vài con cá con để trả ơn? Ngươi… chắc là một con cá cái nhỉ.”
Hắn vừa nói vừa hướng ngón tay về phía dưới bụng của Cảnh Lê tìm kiếm.
!!!
Người này đang chạm vào đâu thế!!!
Hơn nữa cậu là nam, còn lâu mới sinh cá con nhá!
Cảnh Lê vừa tức giận vừa buồn bực, há miệng cắn ngón tay đối phương.
Tuy nhiên trong miệng cá chép chỉ có một hàm răng bé xíu, bị cắn cũng chẳng đau chẳng ngứa, hoàn toàn không có tí sức uy hiếp nào.
Tần Chiêu bị chọc cười thành tiếng.
Cảnh Lê: “……”
Vậy mà lại trêu đùa cậu, cái người này rốt cuộc nhàm chán đến mức nào thế!
Tần Chiêu vẫn còn muốn trêu chọc tiếp, bỗng bên ngoài có người tới gõ cửa, “Có ai ở nhà không, ta tới lấy thảo dược?”
Tần Chiêu thu lại ý cười, xoay người đi mở cửa.
Một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi đang cõng sọt đứng trước cửa, chắp tay chào hỏi với Tần Chiêu, nói: “Tần tiên sinh, sư phụ bảo ta đến lấy thảo dược.”
Thiếu niên này tên A Ôn, là đệ tử của một vị đại phu duy nhất ở thôn bên. Cứ mỗi nửa tháng, thiếu niên này sẽ đi thu thập thảo dược ở mấy thôn làng gần đây.
Những thôn làng này đều dựa vào núi rừng để kiếm sống, mấy ngọn núi này có rất nhiều loại thảo dược, khi không có việc đồng áng, người dân thường lên núi hái thuốc.
Thực ra nếu có điều kiện, dùng xe bò kéo lên trấn trên bán giống như Lâm lão nhị thì sẽ được giá cao hơn. Có điều các cửa hàng thuốc trong thị trấn cần sử dụng lượng lớn các loại dược liệu, yêu cầu chất lượng rất cao, nên cũng hiếm khi thu mua thảo dược chưa qua xử lý.
Bởi vậy người dân thường tình nguyện bán cho các lang trung trong thôn, tuy là giá cả rẻ hơn một chút, nhưng ít nhất có thể tiết kiệm được chi phí vận chuyển và xử lý thảo dược.
Tần Chiêu ở trước mặt người khác lại khôi phục dáng vẻ ôn nhã hiền lành, hắn lấy vài bó thảo dược đã được phân loại cẩn thận ra, đưa cho cậu thiếu niên.
Thiếu niên kiểm tra cẩn thận rồi cười nói: “Vẫn là dược liệu nhà Tần tiên sinh chất lượng tốt, chỗ này chúng ta đều lấy hết.”
Cậu đưa cho Tần Chiêu một chuỗi tiền đồng, hắn gật đầu hỏi: “Sao lại dư hơn mười lăm văn?”
“Không nhiều lắm đâu. Sư phụ nói dược liệu của Tần tiên sinh đều thuộc loại tốt, trước khi ta đi người có dặn, bắt đầu từ hôm nay các loại dược liệu của Tần tiên sinh đều tăng thêm 10%.”
Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên tăng giá như vậy?
Ánh mắt Tần Chiêu hơi lay động, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, buôn bán nhỏ lẻ giữa người dân trong thôn với nhau chính là như thế, đưa ra vài phần lợi ích cho nông hộ hợp tác tốt, cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Tần Chiêu không nói gì thêm, gật đầu: “Cảm ơn.”
Thiếu niên bỏ các loại dược liệu vào trong sọt, nói: “À đúng rồi, sư phụ còn nói mấy ngày nay rất thích hợp để hái thảo dược. Nếu như Tần tiên sinh có thể cung cấp nhiều hơn, thì giá cả nhất định sẽ tăng lên.”
Tần Chiêu gật đầu đáp ứng, tiễn người ra ngoài.
Cảnh Lê nằm cạnh thành thùng nhìn ra.
Một đồng tiền là một văn, cứ một trăm đồng xâu lại thành một chuỗi, cộng với một số ít nằm rãi rác thì tổng cộng có một 165 văn được đặt ở trên bàn.
Vừa rồi Cảnh Lê thấy rõ ràng là Tần Chiêu lấy ra ba, bốn loại thảo dược, mỗi bó ước chừng mười cây, số lượng cũng không nhiều lắm.
Xem ra không lo việc không thể ra đồng làm việc, tên ma ốm này vẫn có cách kiếm tiền bằng nghề khác.
Chẳng trách lại có thể chi trả được tiền thuốc men.
Sau khi tiễn thiếu niên lấy thuốc đi, Tần Chiêu lại vào trông nồi thuốc trên bếp lửa một hồi rồi mới cất bước vào phòng. Trong bếp củi, lửa cháy rất lớn kêu lách tách, mùi hương thuốc bắc tràn ngập khắp căn phòng.
Cảnh Lê bơi vòng quanh trong thùng gỗ, cảm thấy hơi nhàm chán.
Hiện tại cậu chỉ là một con cá chép, khả năng di chuyển bị hạn chế, chẳng thể đi quá xa được. Tần Chiêu không tiếp tục chơi đùa cùng cậu, cậu cũng chẳng biết phải làm gì.
Tần Chiêu đang làm gì vậy ta?
Cảnh Lê đợi hồi lâu không thấy Tần Chiêu đi ra, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ, mơ màng sắp thiếp đi trong nước.
Thẳng đến khi có mùi khét thoang thoảng trong không khí.
Lửa trên bếp vẫn còn lớn, nắp ấm thuốc bị hơi nước đẩy lên rung lắc không ngừng, miệng ấm còn tràn ra một vòng nước thuốc.
Cảnh Lê ngay lập tức tỉnh táo lại.
Nếu cứ tiếp tục để như vậy, nồi thuốc nhất định sẽ cạn khô.
Tần Chiêu đang làm gì vậy chứ?
Cảnh Lê gấp gáp bơi qua bơi lại, vung đuôi vỗ nước, cố gắng làm nước bắn ra tạo tiếng động để Tần Chiêu nghe thấy. Nhưng rèm trong phòng ngủ vẫn đóng kín, không có bất kỳ âm thanh nào.
Trong đầu Cảnh Lê chợt hiện lên khuôn mặt tái nhợt của người kia, động tác của cậu bỗng chốc dừng lại.
Sức khỏe của Tần Chiêu vốn không tốt lắm, hôm nay lên trấn đã đi bộ rất nhiều, lại bị gió lạnh trên núi thổi.
Hắn sẽ không…
Cảnh Lê càng nghĩ càng lo lắng, đưa ra quyết tâm, quẫy đuôi thật mạnh, nhảy ra khỏi thùng gỗ.
Có lẽ vì đã từng là con người nên thể lực của Cảnh Lê tốt hơn những con cá bình thường khác rất nhiều, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ không thể sống sót dưới lưỡi dao của người bán cá đó.
Cậu nhảy xuống khỏi bàn, nhảy về hướng phòng ngủ của hắn, để lại một vệt nước dài đằng sau.
Phòng ngủ rất hẹp, chỉ kê một cái giường gỗ dựa vào sát tường, bên cạnh bệ cửa sổ có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế đẩu thấp. (hình minh họa)
Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì khác nữa.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, Tần Chiêu đang nằm trên giường gỗ, trán bất giác cau lại, đôi môi lúc trước có chút màu sắc cũng đã rút đi, thế nhưng gò má lại hơi ửng đỏ.
Qủa nhiên là bị bệnh.
Cảnh Lê nhảy tới gần hơn, vết thương ở bên hông khiến khả năng vận động của cậu bị hạn chế, phải mất rất nhiều sức mới có thể nhảy đến bên gối.
Dáng vẻ Tần Chiêu lúc ngủ đẹp trai hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, ngũ quan của hắn càng trở nên sắc xảo hơn, khóe mắt ửng đỏ vì bị sốt, cuối đuôi mắt còn có một nốt ruồi chu sa nhạt màu nho nhỏ.
Cảnh Lê nhìn đến thẩn thờ.
Cậu không thể tưởng tượng nổi, vì sao người như hắn lại bị xa lánh chứ.
Tần Chiêu tính cách ôn hòa hiền lành, lại không cổ hủ nhàm chán như những phần tử trí thức khác ở cổ đại. Một người tốt như vậy, nếu không phải do sức khỏe kém, quả thật không biết có thể lấy đi bao nhiêu trái tim của cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Nhất định là thấy tính cách hắn quá tốt nên mới bắt nạt hắn.
Cảnh Lê càng nghĩ càng tức giận, chống thân thể lên, dùng vây lạnh chạm nhẹ vào gò má Tần Chiêu.
Nhưng hắn quá nóng khiến cậu giật đuôi trở lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Cảnh Lê không quan tâm liệu mình có bị hoài nghi hay không, dùng sức vỗ mạnh vào mặt Tần Chiêu.
Đừng ngủ nữa, mau dậy uống thuốc đi!
Tuy nhiên Tần Chiêu sốt quá cao, dường như đã không còn ý thức được gì nữa, Cảnh Lê có vỗ thế nào cũng không đánh thức được hắn.
… Đã vậy thì không thể trách cậu được.
Cảnh Lê nâng thân trên, mở rộng vây, hít một hơi nhảy lên, hất đuôi thật mạnh.
BỐP!
Nguyên cái đuôi cá tát thẳng vào mặt Tần Chiêu, khuôn mặt gầy gò ấy nhoáng cái đã xuất hiện thêm một vệt đỏ nhạt.
Nhưng hắn vẫn không có phản ứng!
Vậy mà còn không tỉnh á?
Cảnh Lê vừa vội vừa tức. Cậu không thể rời nước quá lâu, nãy giờ câu lăn lộn lâu như thế, bậy giờ đang dần cảm thấy nghẹt thở do thiếu nước, hai mang ngày càng khó mở ra.
Không thể kéo dài lâu hơn nữa.
Lần này Cảnh Lê hít một hơi thật sâu, dùng sức lực lớn hơn trước, thân thể nhảy vọt lên, đuôi cũng đã giơ cao sẵn sàng.
Nhưng mà ngay sau đó, Tần Chiêu đột ngột mở mắt ra, mắt đối mắt với Cảnh Lê.
Như vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng, trên trán Tần Chiêu đổ một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt khác thường.
Không còn vẻ ngoài ấm áp và dịu dàng trước kia, ánh mắt đầy cảnh giác và lạnh lùng, khiến đôi mắt hẹp dài thâm thúy càng trở nên tối tăm.
Lại càng thêm xa lạ.
Cảnh Lê bị ánh nhìn ấy làm cho rùng mình, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống chăn bông.
Trong phòng là một khoảng lặng im, bên ngoài chỉ còn tiếng củi bị đốt kêu lách tách. Cảnh Lê nằm trên ngực Tần Chiêu, phải mất một lúc cậu mới nhận thấy cơ thể mình đang khẽ run.
Không thể không nói, dáng vẻ lúc này của Tần Chiêu… thực sự rất đáng sợ.
Một người và một cá cứ nhìn nhau như vậy rất lâu.
Một lúc sau, vẻ lạnh lùng trong mắt Tần Chiêu nhạt dần rồi trở về như bình thường.
Hắn từ từ chạm nhẹ vào khuôn mặt mình, trên khuôn mặt nhợt nhạt hoàn mỹ đó có một vết đỏ vẫn còn mới, công thêm chút nước còn đọng lại.
“Ngươi…” Không biết do cơ thể vẫn còn đang phát sốt hay tình hình hiện tại có chút khó hiểu nên vẻ mặt Tần Chiêu có chút bối rối, “… Ngươi đánh ta?”
Cảnh Lê: “…”
Việc đó… Liệu cậu còn có cơ hội để giải thích không?