Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 675-676



675
Phạm Triết hạ mắt xuống không lên tiếng, Phạm Kinh Luân thở dài: "Con cái của Định Quốc Công, định thân thành hôn đều không sớm, ngay cả Hoàng hậu cũng mười bảy mười tám tuổi mới thành hôn. Nghĩ đến Ngọc Ngôn cũng sẽ không sớm, chẳng lẽ con vẫn cứ đợi?"
Hơn nữa, có đợi cũng chưa chắc có kết quả.
Phạm Triết vẫn không lên tiếng, nhưng cả người toát lên vẻ kiên trì.
"Biểu muội Thu gia của con cũng đang đợi con," Phạm Kinh Luân nói: "Con hơn hai mươi tuổi cũng có thể tìm được nữ tử thích hợp để thành thân, nhưng Vọng Thư nếu như vẫn luôn đợi con....."
"Con đã từng nói không để muội ấy đợi con." Phạm Triết không kiên nhẫn nói.
Phạm Kinh Luân đứng dậy đi ra ngoài, "Lời này con nói với mẫu thân con."
Sau khi Phạm Kinh Luân rời đi, Phạm Triết ngồi đó một lúc lâu, quyển sách ở trước mắt hắn ta nhưng hắn ta lại không đọc vào một chữ nào.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Tiểu Quai nàng ấy chỉ mới tám tuổi, hắn trước giờ chưa từng thấy một tiểu nữ hài nhi vừa xinh đẹp lại hồn nhiên như vậy. Khi chưa thân với nàng ấy, lúc nào cũng giả làm tiểu đại nhân, khiến người cảm thấy buồn cười. Sau khi thân rồi lại mang vẻ tinh nghịch thông minh, khiến người không nhịn được mà muốn ở cùng nàng ấy.
Hắn ta lớn hơn Tiêu Tiểu Quai sáu bảy tuổi, tất nhiên lúc ban đầu không có tình cảm nam nữ với nàng ấy, dù sao lúc đó Tiêu Tiểu Quai cũng chỉ là một hài tử. Nhưng nhìn nàng ấy lớn lên từng ngày, từ một tiểu nha đầu thành thiếu nữ xinh đẹp, trái tim hắn ta dần dần thay đổi. Cho nên vài năm qua trong nhà nhắc đến chuyện hôn sự của hắn ta, hắn ta từ chối hết lần này đến lần khác.
Hít một hơi thật sâu, hắn ta khép sách lại, đứng dậy đi đến viện của mẫu thân. Khi đến, bữa tối cũng vừa bày lên xong, hắn ta cùng phụ mẫu và biểu muội Thu Vọng Thư cùng ăn bữa tối.
"Biểu ca, đây là muội tự tay làm." Thu Vọng Thư gắp đồ ăn vào bát của Phạm Triết, khuôn mặt mang theo vẻ ngại ngùng.
Phạm Triết liếc nhìn nàng ta, "Biểu muội tự mình ăn là được rồi."
Thu Vọng Thư vừa ngại ngùng lại e thẹn, đỏ bừng mặt gật đầu. Phạm Kinh Luân và Phạm tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy được sự bất lực. Ăn xong, Phạm tam phu nhân nói với Phạm Triết: "Dẫn biểu muội con đi dạo trong vườn đi."
Phạm Triết nghĩ đến việc giải thích rõ ràng với Thu Vọng Thư, gật đầu đáp lại, đi cùng Thu Vọng Thư đến hoa viên. Hai người trầm mặc đi một lúc, Phạm Triết nói: "Biểu muội thấy Lưu đại công tử thế nào?"
Nghe thấy lời này của hắn ta, Thu Vọng Thư dừng lại bước chân cúi đầu xuống, nắm chặt khăn tay, khi ngẩng đầu nhìn lên trong mắt lại có nước mắt, "Biểu ca thật sự không biết tâm tư của ta sao?"
Phạm Triết cau mày nhìn nàng ta: "Tôi không phải chốn về của biểu muội."
Thu Vọng Thư cười khổ một tiếng, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, "Vậy chốn về của biểu ca là ai? Phúc Thuỵ công chúa?"
"Biểu muội cẩn thận lời nói!" Phạm Triết vẻ mặt nghiêm nghị.
"Có gì không thể nói, tâm tư của huynh quá rõ ràng." Thu Vọng Thư cầm khăn tay lau nước mắt, "Biểu ca đang đợi Phúc Thuỵ công chúa lớn, vậy ta đợi biểu ca."
Thấy nàng ta chấp mê bất ngộ như vậy, trong lòng Phạm Triết cảm thấy có chút tức giận, hắn ta cúi đầu nhìn xuống Thu Vọng Thư nói: "Muội không phải tiểu hài tử nữa, chẳng lẽ không biết người thế nào mới mang lại hạnh phúc cho mình sao?"
Thu Vọng Thư nhìn hắn ta không nói, trong mắt hiện lên ý cố chấp.
"Trong lòng ta có nữ tử khác, muội biết tính cách của ta, nếu như ta không thể sống cùng với nàng ấy, cả đời này nàng ấy đều ở trong lòng ta. Nếu như ta như vậy, muội còn đồng ý đợi?"
Giọng điệu của Phạm Triết tràn đầy tức giận, trái tim Thu Vọng Thư đau đớn như kim đâm, nàng ta nói: "Huynh có thể chờ, tại sao ta không thể đợi?"
Trong lòng Phạm Triết cảm thấy bực bội, "Sau này cho dù ta không thể ở cùng với Phúc Thuỵ quận chúa, cũng sẽ không cưới muội, muội đừng đợi nữa."
Nói xong hắn ta sải bước rời đi, để lại Thu Vọng Thư đứng đó rơi nước mắt. Qua một lúc sau, nàng ta khăn tay lau nước mắt, trở lại viện của Phạm tam phu nhân, nhìn thấy Phạm tam phu nhân đang ở tiểu hoa sảnh đợi mình. Nhìn đôi mắt nàng ta đỏ hoe, liền biết đã khóc một trận.
Thở dài, Phạm tam phu nhân kéo nàng ta đến ngồi bên cạnh, nói: "Vọng Thư à, đừng đợi biểu ca cháu nữa, nó từ nhỏ đã có chủ ý của mình, ta và cô phụ của cháu cũng không quản được nó."
"Cô mẫu!" Nước mắt của Thu Vọng Thư bắt đầu chảy dữ dội, Phạm tam phu nhân lau nước mắt cho nàng ta.
"Nó muốn chờ Phúc Thuỵ công chúa, nếu như chờ được, đến lúc đó cháu phải làm sao? Nếu nó chờ không được, nhưng trong tim nó có nữ tử khác, cháu muốn một phu quân như vậy sao?” Phạm tam phu nhân lại nói.
"Cô mẫu!"
Thu Vọng Thư nhào vào vòng tay của Phạm tam phu nhân khóc đến mất tiếng, nước mắt của Phạm tam phu nhân bất giác chảy ra. Bà ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thu Vọng Thư, đợi tiếng khóc của nàng ta nhỏ đi, lại lau nước mắt nói:
"Mặc dù Thu gia ta không phải cao môn quyền quý, nhưng cũng là gia đình thanh lưu, cháu là đích nữ đại phòng, gia đình có ý với cháu cũng đều là những nhà có cuộc sống xa hoa."
"Cô mẫu, cháu chỉ muốn biểu ca." Thu Vọng Thư khóc nói.
"Cháu hài tử này sao lại cố chấp như vậy?" Phạm tam phu nhân lại lau nước mắt cho nàng ta, "Cháu thử nghĩ xem, cho dù sau này biểu ca cháu không đợi được Phúc Thuỵ công chúa, cháu thành thân với nó, nhưng trong tim nó lại có người khác, trong lòng cháu chắc chắn không vui. Cuộc sống của các cháu sao mà hạnh phúc được?"
"Cháu đợi biểu ca, nếu như huynh ấy không đợi được Phúc Thuỵ công chúa, sẽ quay đầu lại nhìn cháu." Thu Vọng Thư kiên quyết nói.
"Cháu...." Phạm tam phu nhân tức giận đến mức không biết nên nói gì, cuối cùng nói: "Nếu như cháu muốn chờ thì cứ chờ đi, nếu sau này không sống vui vẻ, đừng nói cô mẫu là ta này không quan tâm đến cháu."
Phạm tam phu nhân đứng dậy rời đi, về đến tẩm thất bà ấy ngồi trên ghế gấm tức giận. Nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng khuyên: "Biểu tiểu thư là nhất thời không nghĩ thông, qua một đoạn thời gian là ổn thôi."
676
"Nàng sắp mười bảy tuổi rồi, còn có bao nhiêu thời gian để nàng hao mòn." Phạm tam phu nhân bất lực nói: "Phạm Triết đã đợi Phúc Thuỵ công chúa mấy năm, cho dù đến khi Phúc Thuỵ công chúa chọn người khác làm phò mã, Phạm Triết là nam tử, lại có gia thế ở đây, cho dù nó hơn hai mươi tuổi, vẫn có một đống khuê các cho nó chọn, còn Vọng Thư thì sao? Đến lúc đó nếu như lỡ thì, nàng làm thế nào?"
Nha hoàn cũng thở dài, đầu óc của biểu tiểu thư đúng là hồ đồ. Xuất thân danh môn, tướng mạo cũng không tồi, làm gì cứ muốn nhìn chằm chằm một nam tử không buông. Rõ ràng biết nam tử kia có người trong lòng, vẫn khổ sở mà đợi, không phải tự tìm khó chịu cho mình sao? Chỉ có thể nói tiểu thư thế gia sống quá sướng rồi.
"Ngài thấy Ngũ công tử và Phúc Thuỵ công chúa có thể thành hay không?" Nha hoàn thận trọng hỏi.
Phạm tam phu nhân thở dài: "Ta nào biết được, ta chỉ có một nhi tử như vậy sao lại muốn nó đi làm phò mã cho người ta."
Phạm tam phu nhân cảm thấy đau đầu không thôi.
Tiêu Tiểu Quai tất nhiên không biết chuyện xảy ra ở Phạm gia, khoảng thời gian này nàng ấy đang bận trao đổi với người của Công bộ, nên cải thiện phủ Công chúa như thế nào. Lúc này, Công bộ thị lang đang cầm một tờ giấy cho nàng ấy xem.
"Công chúa, đây là tiền viện. Mặc dù phòng này đã vài năm tuổi, nhưng vẫn rất chắc chắn, sơn lại một chút là được rồi. Ở đây......"
Tiêu Tiểu Quai cẩn thận lắng nghe, sau đó đưa ra ý kiến của mình, đúng lúc này Hạ Gia Hứa đi tới. Hôm nay hắn mặc áo giáp bạc, tóc búi lên cao, phối hợp với dung mạo tiêu soái của hắn, đúng là không phải đẹp một cách bình thường.
"Ăn mặc như này rất xinh đẹp." Tiêu Tiểu Quai không khỏi khen ngợi.
Hạ Gia Hứa hừ một tiếng: "Vậy mà là tài nữ sao, nam tử không thể dùng xinh đẹp để miêu tả đã biết chưa?"
Tiêu Tiểu Quai cười khúc khích: "Phong thần phiêu sái, khí thế hiên ngang, được rồi chứ?"
Hạ Gia Hứa cười hắc hắc đi tới trước mặt nàng ấy, liếc nhìn Công bộ thị lang, "Ngươi nói tiếp đi."
Công bộ thị lang trả lời một tiếng, tiếp tục nói về bản vẽ, Hạ Gia Hứa nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào: "Có phải nên làm một ao sen không? Mùa hè ta dẫn ngươi đi hái hoa sen."
Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một hồi, "Ừm, làm một ao sen đi."
Nụ cười trên mặt Hạ Gia Hứa càng lớn hơn, một lúc sau, hắn lại nói: "Làm một sân tập võ ở đây."
Tiêu Tiểu Quai nhìn hắn, Hạ Gia Hứa lắp ba lắp bắp nói: "Nhị… Nhị ca khi nào đến phủ Công chúa của ngươi, có… có chỗ luyện võ."
Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, Công bộ thị lang không hiểu ý của nàng ấy là gì, liền hỏi: "Vậy có cần sắp xếp một sân luyện võ không?"
Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một hồi, "Xây một cái đi, có chỗ cho Nhị ca ta luyện võ."
Công bộ thị lang: "........."
Thật sự là cho Nhị ca ngài sao?
Thảo luận xong Công bộ thị lang rời đi, Tiêu Tiểu Quai nhìn Hạ Gia Hứa hỏi: "Ngươi ở trong cấm vệ quân thế nào?"
"Bây giờ ta vẫn là tiểu binh, đợi đi, diễn tập lần sau ta sẽ thăng chức." Hạ Gia Hứa ý chí chiến đấu sục sôi nói.
Những năm gần đây Đại Càn bình yên không có chiến tranh, Tiêu Hoài sợ binh mã cứ như vậy sẽ thiếu đi kinh nghiệm chiến đấu, hiệu quả chiến đấu sẽ suy yếu, liền dâng tấu để binh mã mỗi địa phương đều phải thỉnh thoảng tiến hành diễn tập quân sự. Bằng cách này cho dù đang trong thời bình, binh mã vẫn có thể duy trì hiệu quả chiến đấu.
Lý Cảnh Tập đương nhiên nhanh chóng phê duyệt, chỉ là quá trình thao tác tất nhiên không dễ dàng lắm, Tiêu Hoài còn vì chuyện này mà bận rộn rất lâu. Tuy nhiên bây giờ, diễn tập quân sự đã trở thành quy định ở mỗi quân danh các nơi, rất nhiều binh sĩ tướng lĩnh thăng chức đều dựa vào biểu hiện xuất sắc trong kỳ diễn tập.
Tiêu Tiểu Quai mừng cho Hạ Gia Hứa, còn nói rất nhiều lời khích lệ, Hạ Gia Hứa ngơ ngơ ngác ngác về cấm vệ quân tiếp tục nỗ lực. Tiêu Tiểu Quai trở về viện của mình, tiếp tục đọc sách.
Mùa hè qua đi, thời tiết dần trở nên mát mẻ, các quý nữ thành Thượng Kinh bắt đầu ra ngoài đi chơi. Tiêu Tiểu Quai có vài quý nữ chơi cùng không tồi, mọi người đều hẹn đến thôn trang ngoại thành cùng nhau chơi.
Hôm đó khi đến Phạm gia, gặp phải Thu Vọng Thư, hai người nói với nhau vài câu, Thu Vọng Thư mỉm cười nói với Tiêu Tiểu Quai: "Ta ở trong nhà cũng buồn đến phát chán, không biết có thể đi chơi cùng công chúa không?"
Hai người cũng coi như quen biết, hơn nữa nàng ta là điệt nữ của nương gia Phạm tam phu nhân, Tiêu Tiểu Quai liền đồng ý, nói với nàng ta: "Ngày mai khi ta xuất phát sẽ tới đón ngươi."
Thu Vọng Thư hành lễ cảm tạ, Tiêu Tiểu Quai phất phất tay để nàng ta đứng dậy, sau đó rời khỏi Phạm phủ. Nàng ấy đối với vị Thu tiểu thư này không thể nói có thích hay không, chỉ cảm thấy có thể nói chuyện với nhau, vị Thu tiểu thư này hình như có tâm tư rất nặng. Chỉ là, nàng ấy cũng không để người này trong lòng.
Về đến nhà, nàng ấy liền phái người chuẩn bị đồ để đi chơi. Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng cũng dọn không ít đồ ra. Ngày hôm sau khi xuất phát, hai chiếc xe còn có vẻ không đủ. May mà khi đến Phạm gia, Thu Vọng Thư cũng chuẩn bị xe ngựa.
Đoàn người đi ra ngoài thành, trên đường gặp được xe ngựa của vài quý nữ đã hẹn từ trước, một đoàn hơn mười chiếc xe ngựa khí thế ngút ngàn đi đến thôn trang. Những người hay chơi đùa với Tiêu Tiểu Quai, tính khí căn bản đều giống nàng ấy, mọi người nói chuyện cười đùa, hoặc là thả diều, hoặc là đi hái hoa dại..... chơi rất vui vẻ.
Sau đó, có người đề nghị để Tiêu Tiểu Quai sáng tác thơ, Tiêu Tiểu Quai cũng rất hứng thú, suy nghĩ một lúc thì bảo người lấy bút mực ra rồi bắt đầu viết: Thuỷ thiển sơn dung sấu, ly hàn cúc ý hương, vãn phong xuy lạc diệp, lượng khí mãn bình cương, khách lộ hoàng vân thụ, hương tâm bạch nhạn sương, giang đầu hữu tiểu đĩnh, quy ngạ dạ sơ ương.
Một vị quý nữ cầm thơ lên, giọng nói trong trẻo đọc lên, thu hút vô số lời khen hay từ mọi người. Loại cảnh tượng này Tiêu Tiểu Quai gặp qua không phải lần một lần hai, cũng không thấy quá ngại ngùng. Nàng ấy tuỳ ý ngồi trên tấm thảm ăn điểm tâm, nghe mọi người bình phẩm thơ của mình.
Thu Vọng Thư nhìn nữ hài nhi tuỳ ý ngồi ở kia, như một bức tranh tuyệt mỹ, lại nghe sự khen ngợi của mọi người với nàng ấy, không thể không thừa nhận, nàng ta không chỉ có xuất thân không bằng nữ hài nhi này mà các phương diện khác cũng không bằng. Nhưng nàng ta vẫn không cam tâm.
Siết chặt nắm đấm, nàng ta đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai nhẹ giọng nói: "Ta có thể nói chuyện riêng với công chúa được không?"
Tiêu Tiểu Quai quay đầu nhìn nàng ta, mặc dù trên mặt nàng ta nở nụ cười, nhưng nụ cười có chút cứng đờ, liền biết không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên bình thường hai người cũng không qua lại gì, nàng ấy không nghĩ rằng lời nói của Thu Vọng Thư sẽ ảnh hưởng đến mình.
Đặt điểm tâm trong tay xuống, nàng ấy đứng dậy đi sang một bên, đến một địa phương yên tĩnh rồi dừng lại, nàng ấy nhìn Thu Vọng Thư, "Thư tiểu thư có chuyện gì cứ nói."
Thu Vọng Thư không lên tiếng, nhưng nàng ta nhấc vạt váy lên quỳ trên mặt đất. Tiêu Tiểu Quai cau mày, nhưng không bảo nàng ta đứng dậy. Vốn dĩ đang chơi vui vẻ, nàng ta đột nhiên tìm mình nói chuyện còn quỳ xuống, hiển nhiên có lý do mới quỳ, vậy thì cứ quỳ đi.
"Cầu công chúa thành toàn." Thu Vọng Thư ngước lên nhìn Tiêu Tiểu Quai nói.
Tiêu Tiểu Quai có chút bất mãn với hành động này của nàng ta, sắc mặt cũng nhàn nhạt, nàng ấy nói: "Ta có thể thành toàn ngươi cái gì?"
Thu Vọng Thư nghĩ đến nỗi đau chờ đợi của mình những năm qua, sống mũi chua xót, mắt hơi ẩm ướt. Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Tiểu Quai khẩn cầu nói: "Vọng Thư yêu thích biểu ca nhiều năm, mong công chúa thành toàn."
Chương trước Chương tiếp
Loading...