Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 659-660
659
Dung vương cảm thấy Trường Bình đúng là người xuống giường thì không nhận người, nhưng nếu nàng cứ khư khư cố chấp muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ một mình, hắn thật sự không còn cách nào khác, rốt cuộc cũng không thể bắt buộc nàng thành thân. Hơn nữa, hắn cũng không có năng lực bắt buộc trưởng công chúa thành thân đâu, nhưng đứa nhỏ của hắn cũng không thể lưu lạc bên ngoài được chứ!
"Nàng... Nàng thật sự không quan tâm đến tình cảm giữa chúng ta sao?" Dung vương có chút thương tâm.
Lúc trước khi bọn họ ở bên nhau không danh không phận, hắn cảm thấy thua thiệt cho Trường Bình, thế nên trong tay hắn có thứ gì tốt, hắn đều muốn đưa tới trước mặt Trường Bình. Hiện tại nàng đã có thai, hắn không nghĩ rằng sẽ có nhiều nỗi băn khoăn như thế, chỉ muốn hai người bọn họ thành thân, về sau hạnh phúc sống bên nhau, nhưng Trường Bình chỉ nghĩ đến bản thân nàng.
Lúc này Trường Bình cúi đầu trầm mặc, nàng thừa nhận, Dung vương là nam tử hợp ý nàng nhất từ trước đến nay, bọn họ sống cùng nhau cũng vô cùng vui vẻ, nhưng những điều này vẫn không đủ để nàng bỏ xuống cuộc sống tự do tự tại lúc này, sống một cuộc sống nội trạch tranh đấu.
Dung vương thấy nàng không đáp lại mình, hắn càng thêm thương tâm, hắn nói: "Nàng hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi, dù sao ta cũng sẽ không để hài tử của mình lưu lạc ở bên ngoài, ta càng tin tưởng Hoàng thượng là người biết phân rõ phải trái."
Nàng là cô mẫu của Hoàng thượng, nhưng trên đời vẫn phải có lý lẽ.
Dung vương xoay người rời đi, Trường Bình thẫn thờ ngồi trong đại sảnh thêm chốc lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài. Xuân Vinh và Nguyệt Hòa thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, đều vô cùng lo lắng mà dìu nàng đi về phía tẩm viện. Tới nơi, Nguyệt Hòa nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, Dung vương nói như thế nào?"
Trường Bình tựa người vào ghế, hữu khí vô lực nói: "Hắn muốn hành thân."
Nguyệt Hòa và Xuân Vinh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng không biết nên nói như thế nào. Hiện tại trong tình huống thế này, Dung vương đưa ra đề nghị thành thân là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đối với công chúa các nàng, thành thân cũng không phải là việc tốt.
"Để nói sau đi." Một lát sau, Trường Bình lại nói.
Nàng rất rõ ràng, chuyện này sợ là sẽ tốn nhiều thời gian.
Dung vương tức giận trở về phủ, vốn hắn định tiến cung gặp Hoàng thượng, nhờ Hoàng thượng phân xử. Nhưng nghĩ lại, nếu sự tình ầm ĩ hơn, đối với hắn và Trường Bình đều sẽ không tốt, có khả năng sẽ khiến tình cảm của bọn họ rạn nứt hơn nữa. Cuối cùng hắn quyết định đi phủ Định Quốc Công, nhờ Định quốc công phu nhân khuyên Trường Bình một câu.
Hắn cưỡi ngựa tới Định Quốc Công phủ, nhìn thấy Tiêu Hoài, hắn có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ kể ra mọi chuyện. Tuy rằng Định quốc công phu nhân có chút khiếp sợ khi biết mối quan hệ giữa hắn và Trường Bình, nhưng cuối cùng nàng vẫn đáp ứng khuyên Trường Bình một câu.
Bên kia, Trường Bình vừa mới hồi phủ đã gặp Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi thấy nàng ấy liền nói chuyện: "Nếu đứa nhỏ được sinh ra, ngươi chính là người làm mẫu thân rồi, làm nương thì phải suy nghĩ cho đứa nhỏ, ngươi là trưởng công chúa, ngươi không cần phải để ý tới ánh mắt của những người khác, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng còn đứa nhỏ này thì sao?"
Có thể từ nhỏ nó đã phải chịu đựng ánh mắt khác thường từ người khác, dưới tình huống như thế, nó có thể giống như ngươi, sống không để ý đến ánh mắt của người khác, tùy tâm sở dục mà sống hay không? Nếu tính cách của nó khác ngươi, nó để ý tới ánh mắt của người đời, thế thì ngươi tính phải làm như thế nào đây?
Nghe những lời này của Đường Thư Nghi, Trường Bình suy nghĩ rất lâu. Kỳ thật làm sao mà nàng không rõ được chứ, hẳn là Hoàng thượng cũng hy vọng nàng thành thân với Dung vương, bởi vì chuyện này có thể giúp Dung vương ổn định ở nơi này. Lại nói, những lời này của Đường Thư Nghi rất đúng, có hài tử rồi, nàng không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình được, nàng phải nghĩ cho cả đứa nhỏ nữa.
Nhưng mà, cho dù thành thân với Dung vương, nàng cũng sẽ không đi theo Dung vương đến Tây Bắc. Chi dù Dung vương không nói gì về nội viện của hắn, nhưng nàng hiểu rõ, tất nhiên là cơ thiếp thành đàn. Hơn nữa hắn còn có một đứa con trai trưởng cùng với các thứ tử, nghĩ lại về sau phải đối mặt với những người đó, nàng cảm thấy thật sự phiền lòng, vậy nên tất nhiên nàng sẽ không đi.
Trường Bình không phải người hay do dự, khi có quyết định, nàng sai người gọi Dung vương đến phủ công chúa. Sau khi Dung vương nhận được tin tức cũng thở phào nhẹ nhõm một hơn, xem ra Trường Bình đã nghe lời khuyên của Định quốc công phu nhân, hắn thật sự không muốn làm ầm ĩ chuyện này.
Hắn mang theo rất nhiều lễ vật đến phủ công chúa, nhìn thấy Trường Bình, điệu bộ của hắn thấp đến mức không thể thấp hơn. Hắn ngồi đối diện Trường Bình, cười nói: "Thân thể của nàng thế nào rồi? Có gì không khỏe hay không?"
Trường Bình cười đáp: "Không có gì không khỏe, chỉ là ngủ nhiều hơn trước một chút thôi."
Dung vương ừ một tiếng: "Vậy nghỉ ngơi nhiều một chút đi, những chuyện khác nàng không cần phải nghĩ nhiều, thân thể của nàng quan trọng nhất."
Trường Bình nghe lời quan tâm của hắn, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Dù sao sau này vẫn còn phải chung sống cùng nhau, không thể để những thứ không cần thiết làm bản thân không thoải mái được. Nàng nghiêng người kiếm một tư thế thoải mái dựa vào ghế ngồi, sau đó nhìn Dung vương, nghiêm túc nói.
660
"Vương gia, hai ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều, chàng nói rất đúng, ta đã có thai, chúng ta thành thân là tốt nhất."
"Trường Bình."
Quả thật Dung vương có chút tình cảm với Trường Bình, nhưng trước đây bởi vì nhiều nguyên nhân mà hắn không nghĩ tới việc thành thân cùng với nàng, nhưng hiện tại bọn họ đã muốn kết hôn, hắn nghĩ phải nói rõ ràng hết mọi chuyện.
"Năm nay ta đã bốn mươi tuổi, trải qua rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ, vốn tưởng rằng tâm đã vững như thiết, sẽ không bao giờ động dung vì chuyện gì nữa. Nhưng sau khi quen biết với nàng, ta phát hiện trong lòng ta vẫn còn một chỗ mềm mại."
Hắn nắm lấy tay Trường Bình, thân thể cường tráng, trên mặt mang theo tình cảm dịu dàng: "Trường Bình, tuy rằng chúng ta thành thân là vì ngoài ý muốn có hài tử, nhưng tình cảm của ta đối với nàng không phải là bởi vì hài tử."
Hắn bỗng nhiên dịu dàng như thế biến Trường Bình có chút không quen, đồng thời nội tâm cũng có chút cảm động. Không phải là nàng không có chút tình cảm nào đối với Dung vương, nếu không cũng sẽ không duy trì quan hệ lâu dài như vậy với hắn, nhưng tình cảm đó vẫn không đủ để khiến nàng thay đổi nguyên tắc của bản thân.
Nàng cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị Dung vương nắm chặt lấy, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: "Ta biết tình cảm của chàng dành cho ta, nhưng ta vẫn có điều muốn nói trước, đỡ cho sau này chúng ta vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn."
"Nàng nói đi." Dung vương cũng không thấy ngoài ý muốn chuyện Trường Bình muốn bàn điều kiện trước hôn nhân, Trường Bình nàng vốn có tư cách làm chuyện này.
"Chàng và ta tổ chức hôn lễ ở kinh thành." Trường Bình nói.
Dung vương gật đầu: "Được."
Trường Bình nhìn hắn rồi lại nói: "Sau khi kết hôn, ta sẽ không đi Tây Bắc, đứa nhỏ cũng sẽ ở trong phủ công chúa với ta."
Lúc này Dung vương trầm mặc một hồi lâu: "Trường Bình, ta không có cách nào ở lại kinh thành lâu dài, mà ta cũng không muốn chia xa nàng."
Trường Bình vô cùng kiên trì, nàng thẳng thắn nói ra suy nghĩ từ trong nội tâm: "Vương phủ ở Tây Bắc của chàng chắc chắn có rất nhiều cơ thiếp, còn có hài tử của chàng..."
"Trường Bình!"
"Chàng nghe hết lời của ta đã." Trường Bình lật tay nắm lấy tay hắn. "Chàng và ta quen biết thành thân ở tuổi này, hai bên đều có quá khứ là chuyện bình thường. Ta từng có phò mã, chàng từng cưới vương phi, ta nuôi dưỡng trai lơ, chàng có cơ thiếp và con cái, đây là sự thật mà chúng ta không có cách nào xóa bỏ.
Dung vương nở nụ cười, đồng thời trái tim hắn rung động vì sự thẳng thắn thấu hiểu của nàng.
"Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có tranh đấu." Trường Bình lại nói. "Ở Thượng Kinh, ta còn có thể tách bản thân ra khỏi triều chính, không cần phải dính vô chuyện tranh đấu trong triều đình. Nhưng nếu ta đi theo chàng tới Tây Bắc, ở trong Dung vương phủ, ta thân ở trong đó, không muốn đấu cũng phải đấu. Còn có hài tử của chàng, sự tồn tại của ta là một uy hiếp đối với bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ thấy bất an."
"Những chuyện này ta đều có thể xử lý." Dung vương nói. "Cơ thiếp của ta, ta không thể nói các nàng ấy an phận bao nhiêu, nhưng chỉ cần có ta ở đó, các nàng sẽ không dám động đến nàng dù chỉ là một chút."
Trường Bình cười lạnh: "Chàng cảm thấy ta sợ các nàng sao? Ta chỉ là lười tranh đấu với người thôi."
Dung vương cười bất đắc dĩ: "Ta biết, nàng yên tâm, ta sẽ không để các nàng quấy nhiễu đến nàng, còn có mấy hài tử của ta, vương phi của ta có sinh một nam một nữ, nữ nhi tên là Đại Lan, đã định thân với nhị công tử Tề phủ, hẳn là nàng đã gặp qua. Trưởng tử của ta năm nay hai mươi tuổi, đã thành hôn, ta không thể nói nhân phẩm nó tốt thế nào, nhưng ít ra nó làm người đoan chính, hẳn là sẽ không căm thù nàng. Về phần các thứ nữ thứ tử, nàng lại càng không cần để trong lòng."
Nói tới đây, tay hắn nhẹ nhàng xoa bụng Trường Bình: "Nếu đứa nhỏ này là nam hài, ta không có biện pháp cho nó kế tục tước vị của ta, nhưng những thứ khác, nó sẽ không thiếu một phân."
Bây giờ đã nói tới đây rồi, có một số điều hắn cũng muốn nói trước. Trưởng tử của hắn, cho dù là năng lực hay phẩm tính đều không kém, vậy nên tước vị của hắn tất nhiên là muốn để cho trưởng tử kế tục.
Thật ra Trường Bình cũng không quan tâm đến điều này, nàng nói: "Hài tử của ta tất nhiên phải kế tục tước vị của ta, nhưng mà... Nếu nó mang họ Lý, tước vị nhận được có thể cao hơn một chút."
"Không có khả năng." Dung vương lập tức nói, giọng điệu mang theo sự cường thế.
Trường Bình bình thản cười nói: "Ta cũng đã nói, không được thì không được, nhưng ta tuyệt đối sẽ không theo chàng tới Tây Bắc, chàng không cần khuyên nữa."
"Trường Bình." Trong ánh mắt Dung vương mang theo một tia cầu xin, nhưng Trường Bình vẫn không bị thuyết phục. Nàng không có khả năng chỉ vì một nam nhân mà buông bỏ những tháng ngày tự do tự tại được.
Dung vương cảm thấy Trường Bình đúng là người xuống giường thì không nhận người, nhưng nếu nàng cứ khư khư cố chấp muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ một mình, hắn thật sự không còn cách nào khác, rốt cuộc cũng không thể bắt buộc nàng thành thân. Hơn nữa, hắn cũng không có năng lực bắt buộc trưởng công chúa thành thân đâu, nhưng đứa nhỏ của hắn cũng không thể lưu lạc bên ngoài được chứ!
"Nàng... Nàng thật sự không quan tâm đến tình cảm giữa chúng ta sao?" Dung vương có chút thương tâm.
Lúc trước khi bọn họ ở bên nhau không danh không phận, hắn cảm thấy thua thiệt cho Trường Bình, thế nên trong tay hắn có thứ gì tốt, hắn đều muốn đưa tới trước mặt Trường Bình. Hiện tại nàng đã có thai, hắn không nghĩ rằng sẽ có nhiều nỗi băn khoăn như thế, chỉ muốn hai người bọn họ thành thân, về sau hạnh phúc sống bên nhau, nhưng Trường Bình chỉ nghĩ đến bản thân nàng.
Lúc này Trường Bình cúi đầu trầm mặc, nàng thừa nhận, Dung vương là nam tử hợp ý nàng nhất từ trước đến nay, bọn họ sống cùng nhau cũng vô cùng vui vẻ, nhưng những điều này vẫn không đủ để nàng bỏ xuống cuộc sống tự do tự tại lúc này, sống một cuộc sống nội trạch tranh đấu.
Dung vương thấy nàng không đáp lại mình, hắn càng thêm thương tâm, hắn nói: "Nàng hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi, dù sao ta cũng sẽ không để hài tử của mình lưu lạc ở bên ngoài, ta càng tin tưởng Hoàng thượng là người biết phân rõ phải trái."
Nàng là cô mẫu của Hoàng thượng, nhưng trên đời vẫn phải có lý lẽ.
Dung vương xoay người rời đi, Trường Bình thẫn thờ ngồi trong đại sảnh thêm chốc lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài. Xuân Vinh và Nguyệt Hòa thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, đều vô cùng lo lắng mà dìu nàng đi về phía tẩm viện. Tới nơi, Nguyệt Hòa nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, Dung vương nói như thế nào?"
Trường Bình tựa người vào ghế, hữu khí vô lực nói: "Hắn muốn hành thân."
Nguyệt Hòa và Xuân Vinh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng không biết nên nói như thế nào. Hiện tại trong tình huống thế này, Dung vương đưa ra đề nghị thành thân là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đối với công chúa các nàng, thành thân cũng không phải là việc tốt.
"Để nói sau đi." Một lát sau, Trường Bình lại nói.
Nàng rất rõ ràng, chuyện này sợ là sẽ tốn nhiều thời gian.
Dung vương tức giận trở về phủ, vốn hắn định tiến cung gặp Hoàng thượng, nhờ Hoàng thượng phân xử. Nhưng nghĩ lại, nếu sự tình ầm ĩ hơn, đối với hắn và Trường Bình đều sẽ không tốt, có khả năng sẽ khiến tình cảm của bọn họ rạn nứt hơn nữa. Cuối cùng hắn quyết định đi phủ Định Quốc Công, nhờ Định quốc công phu nhân khuyên Trường Bình một câu.
Hắn cưỡi ngựa tới Định Quốc Công phủ, nhìn thấy Tiêu Hoài, hắn có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ kể ra mọi chuyện. Tuy rằng Định quốc công phu nhân có chút khiếp sợ khi biết mối quan hệ giữa hắn và Trường Bình, nhưng cuối cùng nàng vẫn đáp ứng khuyên Trường Bình một câu.
Bên kia, Trường Bình vừa mới hồi phủ đã gặp Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi thấy nàng ấy liền nói chuyện: "Nếu đứa nhỏ được sinh ra, ngươi chính là người làm mẫu thân rồi, làm nương thì phải suy nghĩ cho đứa nhỏ, ngươi là trưởng công chúa, ngươi không cần phải để ý tới ánh mắt của những người khác, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng còn đứa nhỏ này thì sao?"
Có thể từ nhỏ nó đã phải chịu đựng ánh mắt khác thường từ người khác, dưới tình huống như thế, nó có thể giống như ngươi, sống không để ý đến ánh mắt của người khác, tùy tâm sở dục mà sống hay không? Nếu tính cách của nó khác ngươi, nó để ý tới ánh mắt của người đời, thế thì ngươi tính phải làm như thế nào đây?
Nghe những lời này của Đường Thư Nghi, Trường Bình suy nghĩ rất lâu. Kỳ thật làm sao mà nàng không rõ được chứ, hẳn là Hoàng thượng cũng hy vọng nàng thành thân với Dung vương, bởi vì chuyện này có thể giúp Dung vương ổn định ở nơi này. Lại nói, những lời này của Đường Thư Nghi rất đúng, có hài tử rồi, nàng không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình được, nàng phải nghĩ cho cả đứa nhỏ nữa.
Nhưng mà, cho dù thành thân với Dung vương, nàng cũng sẽ không đi theo Dung vương đến Tây Bắc. Chi dù Dung vương không nói gì về nội viện của hắn, nhưng nàng hiểu rõ, tất nhiên là cơ thiếp thành đàn. Hơn nữa hắn còn có một đứa con trai trưởng cùng với các thứ tử, nghĩ lại về sau phải đối mặt với những người đó, nàng cảm thấy thật sự phiền lòng, vậy nên tất nhiên nàng sẽ không đi.
Trường Bình không phải người hay do dự, khi có quyết định, nàng sai người gọi Dung vương đến phủ công chúa. Sau khi Dung vương nhận được tin tức cũng thở phào nhẹ nhõm một hơn, xem ra Trường Bình đã nghe lời khuyên của Định quốc công phu nhân, hắn thật sự không muốn làm ầm ĩ chuyện này.
Hắn mang theo rất nhiều lễ vật đến phủ công chúa, nhìn thấy Trường Bình, điệu bộ của hắn thấp đến mức không thể thấp hơn. Hắn ngồi đối diện Trường Bình, cười nói: "Thân thể của nàng thế nào rồi? Có gì không khỏe hay không?"
Trường Bình cười đáp: "Không có gì không khỏe, chỉ là ngủ nhiều hơn trước một chút thôi."
Dung vương ừ một tiếng: "Vậy nghỉ ngơi nhiều một chút đi, những chuyện khác nàng không cần phải nghĩ nhiều, thân thể của nàng quan trọng nhất."
Trường Bình nghe lời quan tâm của hắn, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Dù sao sau này vẫn còn phải chung sống cùng nhau, không thể để những thứ không cần thiết làm bản thân không thoải mái được. Nàng nghiêng người kiếm một tư thế thoải mái dựa vào ghế ngồi, sau đó nhìn Dung vương, nghiêm túc nói.
660
"Vương gia, hai ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều, chàng nói rất đúng, ta đã có thai, chúng ta thành thân là tốt nhất."
"Trường Bình."
Quả thật Dung vương có chút tình cảm với Trường Bình, nhưng trước đây bởi vì nhiều nguyên nhân mà hắn không nghĩ tới việc thành thân cùng với nàng, nhưng hiện tại bọn họ đã muốn kết hôn, hắn nghĩ phải nói rõ ràng hết mọi chuyện.
"Năm nay ta đã bốn mươi tuổi, trải qua rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ, vốn tưởng rằng tâm đã vững như thiết, sẽ không bao giờ động dung vì chuyện gì nữa. Nhưng sau khi quen biết với nàng, ta phát hiện trong lòng ta vẫn còn một chỗ mềm mại."
Hắn nắm lấy tay Trường Bình, thân thể cường tráng, trên mặt mang theo tình cảm dịu dàng: "Trường Bình, tuy rằng chúng ta thành thân là vì ngoài ý muốn có hài tử, nhưng tình cảm của ta đối với nàng không phải là bởi vì hài tử."
Hắn bỗng nhiên dịu dàng như thế biến Trường Bình có chút không quen, đồng thời nội tâm cũng có chút cảm động. Không phải là nàng không có chút tình cảm nào đối với Dung vương, nếu không cũng sẽ không duy trì quan hệ lâu dài như vậy với hắn, nhưng tình cảm đó vẫn không đủ để khiến nàng thay đổi nguyên tắc của bản thân.
Nàng cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị Dung vương nắm chặt lấy, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: "Ta biết tình cảm của chàng dành cho ta, nhưng ta vẫn có điều muốn nói trước, đỡ cho sau này chúng ta vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn."
"Nàng nói đi." Dung vương cũng không thấy ngoài ý muốn chuyện Trường Bình muốn bàn điều kiện trước hôn nhân, Trường Bình nàng vốn có tư cách làm chuyện này.
"Chàng và ta tổ chức hôn lễ ở kinh thành." Trường Bình nói.
Dung vương gật đầu: "Được."
Trường Bình nhìn hắn rồi lại nói: "Sau khi kết hôn, ta sẽ không đi Tây Bắc, đứa nhỏ cũng sẽ ở trong phủ công chúa với ta."
Lúc này Dung vương trầm mặc một hồi lâu: "Trường Bình, ta không có cách nào ở lại kinh thành lâu dài, mà ta cũng không muốn chia xa nàng."
Trường Bình vô cùng kiên trì, nàng thẳng thắn nói ra suy nghĩ từ trong nội tâm: "Vương phủ ở Tây Bắc của chàng chắc chắn có rất nhiều cơ thiếp, còn có hài tử của chàng..."
"Trường Bình!"
"Chàng nghe hết lời của ta đã." Trường Bình lật tay nắm lấy tay hắn. "Chàng và ta quen biết thành thân ở tuổi này, hai bên đều có quá khứ là chuyện bình thường. Ta từng có phò mã, chàng từng cưới vương phi, ta nuôi dưỡng trai lơ, chàng có cơ thiếp và con cái, đây là sự thật mà chúng ta không có cách nào xóa bỏ.
Dung vương nở nụ cười, đồng thời trái tim hắn rung động vì sự thẳng thắn thấu hiểu của nàng.
"Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có tranh đấu." Trường Bình lại nói. "Ở Thượng Kinh, ta còn có thể tách bản thân ra khỏi triều chính, không cần phải dính vô chuyện tranh đấu trong triều đình. Nhưng nếu ta đi theo chàng tới Tây Bắc, ở trong Dung vương phủ, ta thân ở trong đó, không muốn đấu cũng phải đấu. Còn có hài tử của chàng, sự tồn tại của ta là một uy hiếp đối với bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ thấy bất an."
"Những chuyện này ta đều có thể xử lý." Dung vương nói. "Cơ thiếp của ta, ta không thể nói các nàng ấy an phận bao nhiêu, nhưng chỉ cần có ta ở đó, các nàng sẽ không dám động đến nàng dù chỉ là một chút."
Trường Bình cười lạnh: "Chàng cảm thấy ta sợ các nàng sao? Ta chỉ là lười tranh đấu với người thôi."
Dung vương cười bất đắc dĩ: "Ta biết, nàng yên tâm, ta sẽ không để các nàng quấy nhiễu đến nàng, còn có mấy hài tử của ta, vương phi của ta có sinh một nam một nữ, nữ nhi tên là Đại Lan, đã định thân với nhị công tử Tề phủ, hẳn là nàng đã gặp qua. Trưởng tử của ta năm nay hai mươi tuổi, đã thành hôn, ta không thể nói nhân phẩm nó tốt thế nào, nhưng ít ra nó làm người đoan chính, hẳn là sẽ không căm thù nàng. Về phần các thứ nữ thứ tử, nàng lại càng không cần để trong lòng."
Nói tới đây, tay hắn nhẹ nhàng xoa bụng Trường Bình: "Nếu đứa nhỏ này là nam hài, ta không có biện pháp cho nó kế tục tước vị của ta, nhưng những thứ khác, nó sẽ không thiếu một phân."
Bây giờ đã nói tới đây rồi, có một số điều hắn cũng muốn nói trước. Trưởng tử của hắn, cho dù là năng lực hay phẩm tính đều không kém, vậy nên tước vị của hắn tất nhiên là muốn để cho trưởng tử kế tục.
Thật ra Trường Bình cũng không quan tâm đến điều này, nàng nói: "Hài tử của ta tất nhiên phải kế tục tước vị của ta, nhưng mà... Nếu nó mang họ Lý, tước vị nhận được có thể cao hơn một chút."
"Không có khả năng." Dung vương lập tức nói, giọng điệu mang theo sự cường thế.
Trường Bình bình thản cười nói: "Ta cũng đã nói, không được thì không được, nhưng ta tuyệt đối sẽ không theo chàng tới Tây Bắc, chàng không cần khuyên nữa."
"Trường Bình." Trong ánh mắt Dung vương mang theo một tia cầu xin, nhưng Trường Bình vẫn không bị thuyết phục. Nàng không có khả năng chỉ vì một nam nhân mà buông bỏ những tháng ngày tự do tự tại được.