Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 543-544
543
Hoàng đế nói: "Tiên hoàng làm sao tin tưởng trẫm chứ? Tiên hoàng cũng để lại di chỉ cho Lục đệ, chắc chắn nói nếu như trẫm làm sai chuyện gì, lão Lục có thể phế trẫm. Tiêu ái khanh ngươi nói, trong tay hắn có di chỉ như vậy, trẫm làm sao có thể để hắn sống?"
"Làm sao ngươi biết tiên hoàng để lại di chỉ cho hắn?" Tiêu Hoài hỏi.
"Tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết!" Hoàng đế hợp tình hợp lý nói.
Tiêu Hoài đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi chẳng qua chỉ là muốn tìm lý do để mình giết hắn mà thôi."
Hoàng đế ngồi đó không lên tiếng, thật ra y thật sự nghi ngờ tiên hoàng để lại di chỉ cho Lý Thừa Duẫn.
Tiêu Hoài không muốn nói chuyện nhiều với y, nói: "Ngươi tự mình viết chiếu nhận tội, hay để ta viết."
Hoàng đế nhìn hắn, siết chặt tay lại, "Tại sao ngươi lại không chịu buông tha cho trẫm? Ta đồng ý với ngươi để Tiểu Thất kế vị, đồng ý cho ngươi kim bài miễn tử..."
Lúc này, Tiêu Hoài đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay ra khẽ dùng lực túm cổ Hoàng đế, Hoàng đế hô hấp khó khăn, giãy dụa muốn tóm lấy tay hắn, nhưng y nào có sức mà giãy giụa.
"Bởi vì ta là Lý - Thừa - Duẫn.” Bàn tay tóm lấy Hoàng đế của Tiêu Hoài siết chặt lại một chút, nói: "Ngươi giết ta như thế nào, ngươi quên rồi sao?"
Hoàng đế kinh hãi nhìn hắn, như thể tin tưởng lại dường như không tin nổi.
"Ta tận mắt chứng kiến, người ngươi phái tới, chặt xác ta thành từng mảnh từng mảnh một, sau đó ném vào đất hoang." Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi nói ta làm sao có thể buông tha ngươi?"
"Không… không…” Hoàng đế cả người run rẩy, muốn giải thích nhưng lại bị kẹt ở cổ, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Tiêu Hoài không muốn nghe lời giải thích của y, nói: "Giết ngươi làm bẩn tay ta, ngươi tự viết chiếu nhận sai, sau đó tự sát đi."
Hắn buông tay ra, Hoàng đế ngã quỵ xuống giường. Ho một trận dữ dội, y cố nâng người lên, nhìn Tiêu Hoài nói: "Đáng lẽ ta nên đoán ra từ sớm, có vài lần ta luôn cảm thấy ngươi giống Lục đệ."
Tiêu Hoài cười lạnh, Hoàng đế quỳ trên giường, lại bắt đầu khóc lóc: "Lục đệ, ta thật sự không cố ý giết ngươi, ngươi có di chỉ của phụ hoàng, ta sợ, ta sợ......"
Tiêu Hoài không còn kiên nhẫn, lấy ra một tờ giấy bút ném đến trước mặt Hoàng đế, "Viết!"
Hoàng đế đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Hóa ra con người sau khi chết thực sự có linh hồn, ta… ta viết, ta bồi tội với tiên hoàng, ta bồi tội với tiên hoàng..."
Y cầm bút lên, đôi mắt rơi lệ mà viết xuống những chuyện mà y đã làm trong bóng tối, những chuyện đáng khinh thường trong những năm qua, bao gồm cả với Tiêu Hoài, bao gồm cả việc giết Tiêu Dao Vương và những chuyện khác.
Viết xong, y đưa chiếu chận tội cho Tiêu Hoài: "Sau khi chết ta chết sẽ gặp phụ hoàng sao?"
Tiêu Hoài: "Ngươi muốn gặp không?"
Hoàng đế lắc đầu, "Không... Không, ta không muốn gặp ngài ấy, ta không gặp."
"Ngươi lên đường đi."
Tiêu Hoài ném một lọ sứ cho Hoàng đế, Hoàng đế run rẩy nhặt chai lên, mở ra, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài, sau đó ngẩng đầu đổ hết chất lỏng bên trong vào miệng. Không lâu sau, y liền không còn hô hấp.
Tiêu Hoài cầm chiếu nhận tội bước ra khỏi cửa, lớn tiếng nói: "Hoàng đế Lý Thừa Ý, có tội với Đại Càn, viết chiếu nhận tội, tự sát!"
Hoàng đế đã chết, dưới tình huống bình thường, hẳn là phải xử lý hậu sự của Hoàng đế, cùng với đó là lập tân Hoàng. Nhưng sau khi Hoàng đế Lý Thừa Ý qua đời, chuyện lớn nhất chính là sự ảnh hưởng của chiếu nhận tội của y.
Tất nhiên Tiêu Hoài muốn chiêu cáo thiên hạ về tội ác của Hoàng đế, khiến cho dân chúng Đại Càn đều biết những chuyện này. Hắn cho người sao chép chiếu nhận tội của y, sau đó dán khắp những nơi đông đúc trong kinh thành, chuyện này khiến nơi nơi vỡ òa.
Dân chúng bình thường không biết lúc trước Hoàng đế có ý đồ giế t chết Tiêu Hoài, hiện tại đều đã biết, tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ. Trong lòng của dân chúng Đại Càn, Tiêu Hoài là chiến thần, là vị thần bảo hộ cuộc sống của bọn họ.
Không ít dân chúng tụ tập trước Hoàng cung, hô to không được hạ táng Hoàng đế ở trong Hoàng lăng, y không xứng là một Hoàng đế.
Khi nhìn thấy trên chiếu nhận tội viết rằng Hoàng đế không những giế t chết Tiêu Dao Vương mà còn băm thây vạn đoạn, các đại thần làm quan trong triều đều khiếp sợ không thôi. Thật ra lúc trước đã có không ít đại thần đoán ra Tiêu Dao Vương đã bị Hoàng đế gi ết chết, nhưng không ai nghĩ rằng sau khi y giết người rồi lại còn cho băm thây. Đây là bi3n thái đến cỡ nào chứ!
Không ít đại thần cũng cho rằng, một Hoàng đế như thế không nên cho nhập táng Hoàng lăng.
Thật ra chuyện mà các đại thần chân chính quan tâm không phải là Hoàng đế được hạ táng ở nơi nào, bọn họ càng quan tâm đ ến chuyện tân Hoàng kế vị hơn. Tuy rằng đại bộ phần triều thần đều cho rằng chuyện Khang thân vương kế vị đã là ván đã đóng thuyền, nhưng có một vài người không cho là vậy, giống như Hoàng hậu.
Giờ phút này, bà ta đang ngồi ở trước mặt Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi, nói: "Hoàng thượng băng hà, con là người kế vị hợp pháp nhất."
Tam hoàng tử "bùm" một tiếng, quỳ gối trên mặt đất: "Mẫu hậu, nhi thần vô năng, nhi thần không đảm đương nổi vị trí Hoàng đế."
"Phế vật!" Hoàng hậu bật dậy, chỉ tay vào Tam hoàng tử nói. "Lão thất kia là con thừa tự nhận từ bên ngoài, hắn có tư cách gì để kế thừa ngôi vị Hoàng đế?"
"Nhưng phía sau hắn còn có Định Quốc Công, bây giờ còn không phải là Định Quốc Công muốn cho ai làm Hoàng đế thì người đó sẽ là Hoàng đế sao?" Tam hoàng tử run rẩy nói.
Hắn ta là kẻ nhát gan yếu đuối, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc trước ở trên triều, hắn ta đã từng đấu với Lý Cảnh Tập một lần, sau khi trở về, hắn ta nhận thức rõ ràng bản thân không có tố chất của một Hoàng đế. Hơn nữa Lý Cảnh Tập còn có Định Quốc Công hỗ trợ, hiện tại hắn ta mà còn muốn đi tranh giành ngôi vị Hoàng đế thì đó là đi tìm chết.
"Ba!"
Hoàng hậu tức giận đến mức ném một cái chén về phía Tâm hoàng tử. Chén vỡ vụn, mảnh nhỏ văng lên mặt Tam hoàng tử, máu bắt đầu chảy xuống, nhưng Hoàng hậu làm như không thấy, chỉ nói: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định. Ngôi vị Hoàng đế này, ngươi tranh thì tranh, không muốn tranh cũng phải tranh."
Nàng ta đứng dậy, phất tay áo rời đi. Tam hoàng tử phi đi qua nâng Tam hoàng tử dậy: "Điện hạ, chúng ta trở về trước đi."
Tam hoàng tử gật đầu, phu thê hai người dìu nhau ra khỏi Hoàng cung. Ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Tam hoàng tử nhìn Tam hoàng tử phi, hỏi. "Bây giờ phải làm sao đây? Nếu bọn họ dùng danh hiệu của ta để đi giành lấy ngôi vị Hoàng đế thì phải làm gì đây?"
Tam hoàng tử phi nắm lấy tay hắn ta, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta đi cầu xin Định Quốc Công phu nhân đi."
"Liệu có được không?" Tam hoàng tử nhớ đến lúc trước, Hoàng hậu đã từng đề nghị Định Quốc Công gả nữ nhi mà họ sủng ái nhất làm vương phi của hắn ta, nên trong lòng vô cùng chột dạ.
Hắn ta nghĩ đến chuyện này, tất nhiên Tam hoàng tử phi cũng sẽ nghĩ tới. Nhưng nàng ấy vẫn hít một hơi thật sâu, nói: "Ít nhất để cho Định Quốc Công và Khang thân vương biết người không có ý nghĩ muốn tranh ngôi vị Hoàng đế."
Hốc mắt Tam hoàng tử ẩm ướt, hắn ta nhẹ nhàng nắm chặt tay Tam hoàng tử phi, nói: "Ta... Sau khi chuyện này trôi qua, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt."
Tam hoàng tử phi nở nụ cười nhìn hắn ta: "Thiếp thân biết, trong lòng điện hạ có thần thiếp và hài tử."
544
Tam hoàng tử gật đầu thật mạnh. Tam hoàng tử phu cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người bọn họ. Cho dù trái tim của nàng ấy đã sớm bị nam nhân này làm cho thương tích đầy mình, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp giúp hắn ta thoát khỏi khốn cảnh. Dù sao bọn họ cũng là phu thê bị cột vào nhau, nam nhân này sống không tốt, nàng ấy và đứa nhỏ cũng sẽ không tốt.
Xe chạy lộc cộc về tới phủ Tam hoàng tử, Tam hoàng tử xuống xe ngựa vào phủ, chỉ còn Tam hoàng tử phi trực tiếp sai xa phu đánh xe ngựa đi về hướng Định Quốc Công phủ.
Đường Thư Nghi đang ở trong thư phòng đọc sách cùng Tiêu Ngọc Châu, nghe thấy Thúy Vân tới báo, nói Tam hoàng tử phi đến đây, nàng sửng sốt một lúc, sau đó chớp mắt đứng dậy, nói: "Ta đi tiếp đón."
Dẫn theo Thúy Trúc Thúy Vân đi tới cửa, đã thấy Tam hoàng tử phi đứng ở trước cửa. Nàng đi qua, chắp tay hành lễ: "Tam hoàng tử phi."
Tam hoàng tử phi hoảng sợ, vội vàng nghiêng người né sang bên cạnh một chút, sau đó lại đưa tay đỡ Đường Thư Nghu: "Phu nhân thế này là giết ta mất."
Đường Thư Nghi cười: "Lễ không thể bỏ, là chuyện cần làm."
Nàng và Tiêu Hoài không có suy nghĩ soán vị, cho nên dù Tiêu Hoài có nắm cả kinh thành trong tay, đối mặt với người nàng không có thù oán gì, nàng vẫn sẽ hành xử như bình thường.
Hoàng hậu dùng tên tuổi của Tam hoàng tử để gây ra không ít chuyện khiến người khác kinh tởm. Nhưng tính đến bây giờ, Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi đều chưa làm chuyện gì ảnh hưởng xấu đến bọn họ, vậy nên đối với Tam hoàng tử phi, nàng vẫn dùng lễ mà đối đãi.
Hai người cùng nhau đi đến phòng ở tiền viện, sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi chậm rãi nâng chén trà lên thưởng thức. Tam hoàng tử lén quan sát nàng một phen, thấy bộ dáng nàng hòa nhã như thế, nàng ấy mới nói: "Hôm nay mạo muội tới chơi, mong phu nhân thứ lỗi."
Đường Thư Nghi buông chén trà trong tay xuống: "Không biết Tam hoàng tử phi tới chơi là có chuyện gì?"
Tam hoàng tử phi siết chặt tay: "Điện hạ nhà ta vừa nhát gan lại không có bản lĩnh, Hoàng đế vừa băng hà lại xuất hiện chuyện chiếu nhận tội, điện hạ vốn đã vô cùng lo lắng. Lúc nãy điện hạ đã bị Hoàng hậu kêu đến dạy bảo một phen, hiện tại tinh thần vô cùng hoảng hốt."
Nói xong, hai mắt nàng ấy đã ngấm lệ: "Sau khi Huệ phi nương nương qua đời, điện hạ nhà ta được nuôi dạy dưới danh nghĩa của Hoàng hậu nương nương, rất nhiều chuyện Hoàng hậu nương nương làm, điện hạ nhà ta đều không biết, hoặc là có biết cũng không có biện pháp phản kháng."
Nước mắt nàng ấy đã sớm rơi xuống, nhìn có chút đáng thương. Nhưng sắc mặt Đường Thư Nghi vẫn không thay đổi, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó lắng nghe.
Tuy rằng Tam hoàng tử là con cờ trong tay Hoàng hậu, nhưng trước đây Tam hoàng tử vẫn bằng lòng làm con cờ ấy. Chẳng qua hiện tại tình thế thay đổi, Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi sợ mất mạng, không muốn tiếp tục bị Hoàng hậu lợi dụng.
Nhưng như thế thì có làm sao? Đây cũng là chuyện thường tình của con người, ai cũng muốn bản thân được sống tốt. Nhưng lúc trước Hoàng hậu nói muốn Tam hoàng tử cưới Ngọc Châu, chuyện này khiến nàng cực kỳ kinh tởm.
Tam hoàng tử phi thấy nàng không nói lời nào, cũng không đoán ra được gì trên gương mặt nàng, chỉ có thể ch ảy nước mắt, tiếp tục nói: "Hôm nay ta đến là vì muốn phu nhân có thể nói với Định Quốc Công, Tam hoàng tử điện hạ sẽ không tranh giành ngôi vị Hoàng đế, về sau cho dù Hoàng hậu nương nương có làm ra chuyện gì nữa thì cũng đều không liên quan tới điện hạ."
Lúc này Đường Thư Nghi không thể không lên tiếng, nàng nói: "Có những chuyện, nói không bằng hành động."
Tam hoàng tử phi nghe thấy lời này của nàng, nàng ấy vò khăn tay, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đứng dậy cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi: "Tạ ơn phu nhân chỉ điểm, ta trở về sẽ lập tức nói với Tam hoàng tử."
Đường Thư Nghi gật đầu, Tam hoàng tử phi đứng dậy cáo từ, Đường Thư Nghi tiễn nàng ấy tới cửa phủ. Nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, nàng mới xoay người hồi phủ. Hiện tại cũng chỉ còn lại mỗi Hoàng hậu, nhưng nếu Tam hoàng tử bày tỏ thái độ không muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế, không biết kế tiếp Hoàng hậu sẽ làm thế nào đây?
Tam hoàng tử phi trở về phủ gặp Tam hoàng tử, nói với hắn ta về cuộc gặp mặt với Đường Thư Nghi. Tam hoàng tử nghe xong lập tức hỏi: "Bây giờ ta phải làm gì đây?"
Tam hoàng tử phi suy nghĩ: "Có lẽ hiện tại lễ bộ đang chuẩn bị hậu sự của phụ hoàng, hẳn là Khang thân vương và Định Quốc Công bây giờ đang ở trong cung. Hiện tại điện hạ đi vào cung, đi theo bên cạnh Khang thân vương, coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Tam hoàng tử nghe xong, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài: "Nàng nói như vậy, hiện tại ta lập tức đi theo bên cạnh lão Thất, một tấc cũng không rời."
Tam hoàng tử phi đi theo bên cạnh hắn ta, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta nghe nói Khang thân vương và Khang Nhạc quận chúa là thanh mai trúc mã, chàng gặp Khang thân vương thì nên giải thích với hắn một chút. Nói chuyện Hoàng hậu đề nghị lúc đó, chàng không hề biết trước."
Vẻ mặt Tam hoàng tử xấu hổ, hắn ta nắm lấy tay Tam hoàng tử phi, nghiêm túc nói: "Lúc ấy ta thật sự không biết, chúng ta đã là phu thê nhiều năm, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới người khác."
Tam hoàng tử phi vỗ tay hắn ta: "Thần thiếp biết."
Tam hoàng tử nhìn nàng ấy một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng rời đi. Tam hoàng tử phi nhìn theo bóng lưng hờ hững của hắn ta, lúc trước chuyện Hoàng hậu đề nghị với Định Quốc Công phu nhân, để Tam hoàng tử cưới Khang Nhạc quận chúa, quả thật là Tam hoàng tử không biết, sau này Hoàng hậu mới nói với hắn ta.
Nhưng nàng ấy dám khẳng định, nếu phu thê Định Quốc Công đồng ý, nếu Hoàng hậu ra tay với nàng ấy, Tam hoàng tử cũng sẽ không bảo vệ cho nàng ấy. Không liên quan đến lợi ích, chỉ là Tam hoàng tử, hắn ta không dám.
Gả cho một nam nhân không thể bảo bảo vệ nữ nhân của mình, là bi ai đời này của nàng ấy.
Bên kia, Tam hoàng tử nhanh chóng đi vào Hoàng cung, hỏi thăm một chút, biết được Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập cùng với một vài vị đại thần đều đang ở thiện điện trong Ngự Thư Phòng, hắn lập tức chạy qua đó.
Hoàng đế nói: "Tiên hoàng làm sao tin tưởng trẫm chứ? Tiên hoàng cũng để lại di chỉ cho Lục đệ, chắc chắn nói nếu như trẫm làm sai chuyện gì, lão Lục có thể phế trẫm. Tiêu ái khanh ngươi nói, trong tay hắn có di chỉ như vậy, trẫm làm sao có thể để hắn sống?"
"Làm sao ngươi biết tiên hoàng để lại di chỉ cho hắn?" Tiêu Hoài hỏi.
"Tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết!" Hoàng đế hợp tình hợp lý nói.
Tiêu Hoài đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi chẳng qua chỉ là muốn tìm lý do để mình giết hắn mà thôi."
Hoàng đế ngồi đó không lên tiếng, thật ra y thật sự nghi ngờ tiên hoàng để lại di chỉ cho Lý Thừa Duẫn.
Tiêu Hoài không muốn nói chuyện nhiều với y, nói: "Ngươi tự mình viết chiếu nhận tội, hay để ta viết."
Hoàng đế nhìn hắn, siết chặt tay lại, "Tại sao ngươi lại không chịu buông tha cho trẫm? Ta đồng ý với ngươi để Tiểu Thất kế vị, đồng ý cho ngươi kim bài miễn tử..."
Lúc này, Tiêu Hoài đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay ra khẽ dùng lực túm cổ Hoàng đế, Hoàng đế hô hấp khó khăn, giãy dụa muốn tóm lấy tay hắn, nhưng y nào có sức mà giãy giụa.
"Bởi vì ta là Lý - Thừa - Duẫn.” Bàn tay tóm lấy Hoàng đế của Tiêu Hoài siết chặt lại một chút, nói: "Ngươi giết ta như thế nào, ngươi quên rồi sao?"
Hoàng đế kinh hãi nhìn hắn, như thể tin tưởng lại dường như không tin nổi.
"Ta tận mắt chứng kiến, người ngươi phái tới, chặt xác ta thành từng mảnh từng mảnh một, sau đó ném vào đất hoang." Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi nói ta làm sao có thể buông tha ngươi?"
"Không… không…” Hoàng đế cả người run rẩy, muốn giải thích nhưng lại bị kẹt ở cổ, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Tiêu Hoài không muốn nghe lời giải thích của y, nói: "Giết ngươi làm bẩn tay ta, ngươi tự viết chiếu nhận sai, sau đó tự sát đi."
Hắn buông tay ra, Hoàng đế ngã quỵ xuống giường. Ho một trận dữ dội, y cố nâng người lên, nhìn Tiêu Hoài nói: "Đáng lẽ ta nên đoán ra từ sớm, có vài lần ta luôn cảm thấy ngươi giống Lục đệ."
Tiêu Hoài cười lạnh, Hoàng đế quỳ trên giường, lại bắt đầu khóc lóc: "Lục đệ, ta thật sự không cố ý giết ngươi, ngươi có di chỉ của phụ hoàng, ta sợ, ta sợ......"
Tiêu Hoài không còn kiên nhẫn, lấy ra một tờ giấy bút ném đến trước mặt Hoàng đế, "Viết!"
Hoàng đế đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Hóa ra con người sau khi chết thực sự có linh hồn, ta… ta viết, ta bồi tội với tiên hoàng, ta bồi tội với tiên hoàng..."
Y cầm bút lên, đôi mắt rơi lệ mà viết xuống những chuyện mà y đã làm trong bóng tối, những chuyện đáng khinh thường trong những năm qua, bao gồm cả với Tiêu Hoài, bao gồm cả việc giết Tiêu Dao Vương và những chuyện khác.
Viết xong, y đưa chiếu chận tội cho Tiêu Hoài: "Sau khi chết ta chết sẽ gặp phụ hoàng sao?"
Tiêu Hoài: "Ngươi muốn gặp không?"
Hoàng đế lắc đầu, "Không... Không, ta không muốn gặp ngài ấy, ta không gặp."
"Ngươi lên đường đi."
Tiêu Hoài ném một lọ sứ cho Hoàng đế, Hoàng đế run rẩy nhặt chai lên, mở ra, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài, sau đó ngẩng đầu đổ hết chất lỏng bên trong vào miệng. Không lâu sau, y liền không còn hô hấp.
Tiêu Hoài cầm chiếu nhận tội bước ra khỏi cửa, lớn tiếng nói: "Hoàng đế Lý Thừa Ý, có tội với Đại Càn, viết chiếu nhận tội, tự sát!"
Hoàng đế đã chết, dưới tình huống bình thường, hẳn là phải xử lý hậu sự của Hoàng đế, cùng với đó là lập tân Hoàng. Nhưng sau khi Hoàng đế Lý Thừa Ý qua đời, chuyện lớn nhất chính là sự ảnh hưởng của chiếu nhận tội của y.
Tất nhiên Tiêu Hoài muốn chiêu cáo thiên hạ về tội ác của Hoàng đế, khiến cho dân chúng Đại Càn đều biết những chuyện này. Hắn cho người sao chép chiếu nhận tội của y, sau đó dán khắp những nơi đông đúc trong kinh thành, chuyện này khiến nơi nơi vỡ òa.
Dân chúng bình thường không biết lúc trước Hoàng đế có ý đồ giế t chết Tiêu Hoài, hiện tại đều đã biết, tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ. Trong lòng của dân chúng Đại Càn, Tiêu Hoài là chiến thần, là vị thần bảo hộ cuộc sống của bọn họ.
Không ít dân chúng tụ tập trước Hoàng cung, hô to không được hạ táng Hoàng đế ở trong Hoàng lăng, y không xứng là một Hoàng đế.
Khi nhìn thấy trên chiếu nhận tội viết rằng Hoàng đế không những giế t chết Tiêu Dao Vương mà còn băm thây vạn đoạn, các đại thần làm quan trong triều đều khiếp sợ không thôi. Thật ra lúc trước đã có không ít đại thần đoán ra Tiêu Dao Vương đã bị Hoàng đế gi ết chết, nhưng không ai nghĩ rằng sau khi y giết người rồi lại còn cho băm thây. Đây là bi3n thái đến cỡ nào chứ!
Không ít đại thần cũng cho rằng, một Hoàng đế như thế không nên cho nhập táng Hoàng lăng.
Thật ra chuyện mà các đại thần chân chính quan tâm không phải là Hoàng đế được hạ táng ở nơi nào, bọn họ càng quan tâm đ ến chuyện tân Hoàng kế vị hơn. Tuy rằng đại bộ phần triều thần đều cho rằng chuyện Khang thân vương kế vị đã là ván đã đóng thuyền, nhưng có một vài người không cho là vậy, giống như Hoàng hậu.
Giờ phút này, bà ta đang ngồi ở trước mặt Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi, nói: "Hoàng thượng băng hà, con là người kế vị hợp pháp nhất."
Tam hoàng tử "bùm" một tiếng, quỳ gối trên mặt đất: "Mẫu hậu, nhi thần vô năng, nhi thần không đảm đương nổi vị trí Hoàng đế."
"Phế vật!" Hoàng hậu bật dậy, chỉ tay vào Tam hoàng tử nói. "Lão thất kia là con thừa tự nhận từ bên ngoài, hắn có tư cách gì để kế thừa ngôi vị Hoàng đế?"
"Nhưng phía sau hắn còn có Định Quốc Công, bây giờ còn không phải là Định Quốc Công muốn cho ai làm Hoàng đế thì người đó sẽ là Hoàng đế sao?" Tam hoàng tử run rẩy nói.
Hắn ta là kẻ nhát gan yếu đuối, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc trước ở trên triều, hắn ta đã từng đấu với Lý Cảnh Tập một lần, sau khi trở về, hắn ta nhận thức rõ ràng bản thân không có tố chất của một Hoàng đế. Hơn nữa Lý Cảnh Tập còn có Định Quốc Công hỗ trợ, hiện tại hắn ta mà còn muốn đi tranh giành ngôi vị Hoàng đế thì đó là đi tìm chết.
"Ba!"
Hoàng hậu tức giận đến mức ném một cái chén về phía Tâm hoàng tử. Chén vỡ vụn, mảnh nhỏ văng lên mặt Tam hoàng tử, máu bắt đầu chảy xuống, nhưng Hoàng hậu làm như không thấy, chỉ nói: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định. Ngôi vị Hoàng đế này, ngươi tranh thì tranh, không muốn tranh cũng phải tranh."
Nàng ta đứng dậy, phất tay áo rời đi. Tam hoàng tử phi đi qua nâng Tam hoàng tử dậy: "Điện hạ, chúng ta trở về trước đi."
Tam hoàng tử gật đầu, phu thê hai người dìu nhau ra khỏi Hoàng cung. Ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Tam hoàng tử nhìn Tam hoàng tử phi, hỏi. "Bây giờ phải làm sao đây? Nếu bọn họ dùng danh hiệu của ta để đi giành lấy ngôi vị Hoàng đế thì phải làm gì đây?"
Tam hoàng tử phi nắm lấy tay hắn ta, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta đi cầu xin Định Quốc Công phu nhân đi."
"Liệu có được không?" Tam hoàng tử nhớ đến lúc trước, Hoàng hậu đã từng đề nghị Định Quốc Công gả nữ nhi mà họ sủng ái nhất làm vương phi của hắn ta, nên trong lòng vô cùng chột dạ.
Hắn ta nghĩ đến chuyện này, tất nhiên Tam hoàng tử phi cũng sẽ nghĩ tới. Nhưng nàng ấy vẫn hít một hơi thật sâu, nói: "Ít nhất để cho Định Quốc Công và Khang thân vương biết người không có ý nghĩ muốn tranh ngôi vị Hoàng đế."
Hốc mắt Tam hoàng tử ẩm ướt, hắn ta nhẹ nhàng nắm chặt tay Tam hoàng tử phi, nói: "Ta... Sau khi chuyện này trôi qua, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt."
Tam hoàng tử phi nở nụ cười nhìn hắn ta: "Thiếp thân biết, trong lòng điện hạ có thần thiếp và hài tử."
544
Tam hoàng tử gật đầu thật mạnh. Tam hoàng tử phu cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người bọn họ. Cho dù trái tim của nàng ấy đã sớm bị nam nhân này làm cho thương tích đầy mình, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp giúp hắn ta thoát khỏi khốn cảnh. Dù sao bọn họ cũng là phu thê bị cột vào nhau, nam nhân này sống không tốt, nàng ấy và đứa nhỏ cũng sẽ không tốt.
Xe chạy lộc cộc về tới phủ Tam hoàng tử, Tam hoàng tử xuống xe ngựa vào phủ, chỉ còn Tam hoàng tử phi trực tiếp sai xa phu đánh xe ngựa đi về hướng Định Quốc Công phủ.
Đường Thư Nghi đang ở trong thư phòng đọc sách cùng Tiêu Ngọc Châu, nghe thấy Thúy Vân tới báo, nói Tam hoàng tử phi đến đây, nàng sửng sốt một lúc, sau đó chớp mắt đứng dậy, nói: "Ta đi tiếp đón."
Dẫn theo Thúy Trúc Thúy Vân đi tới cửa, đã thấy Tam hoàng tử phi đứng ở trước cửa. Nàng đi qua, chắp tay hành lễ: "Tam hoàng tử phi."
Tam hoàng tử phi hoảng sợ, vội vàng nghiêng người né sang bên cạnh một chút, sau đó lại đưa tay đỡ Đường Thư Nghu: "Phu nhân thế này là giết ta mất."
Đường Thư Nghi cười: "Lễ không thể bỏ, là chuyện cần làm."
Nàng và Tiêu Hoài không có suy nghĩ soán vị, cho nên dù Tiêu Hoài có nắm cả kinh thành trong tay, đối mặt với người nàng không có thù oán gì, nàng vẫn sẽ hành xử như bình thường.
Hoàng hậu dùng tên tuổi của Tam hoàng tử để gây ra không ít chuyện khiến người khác kinh tởm. Nhưng tính đến bây giờ, Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi đều chưa làm chuyện gì ảnh hưởng xấu đến bọn họ, vậy nên đối với Tam hoàng tử phi, nàng vẫn dùng lễ mà đối đãi.
Hai người cùng nhau đi đến phòng ở tiền viện, sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi chậm rãi nâng chén trà lên thưởng thức. Tam hoàng tử lén quan sát nàng một phen, thấy bộ dáng nàng hòa nhã như thế, nàng ấy mới nói: "Hôm nay mạo muội tới chơi, mong phu nhân thứ lỗi."
Đường Thư Nghi buông chén trà trong tay xuống: "Không biết Tam hoàng tử phi tới chơi là có chuyện gì?"
Tam hoàng tử phi siết chặt tay: "Điện hạ nhà ta vừa nhát gan lại không có bản lĩnh, Hoàng đế vừa băng hà lại xuất hiện chuyện chiếu nhận tội, điện hạ vốn đã vô cùng lo lắng. Lúc nãy điện hạ đã bị Hoàng hậu kêu đến dạy bảo một phen, hiện tại tinh thần vô cùng hoảng hốt."
Nói xong, hai mắt nàng ấy đã ngấm lệ: "Sau khi Huệ phi nương nương qua đời, điện hạ nhà ta được nuôi dạy dưới danh nghĩa của Hoàng hậu nương nương, rất nhiều chuyện Hoàng hậu nương nương làm, điện hạ nhà ta đều không biết, hoặc là có biết cũng không có biện pháp phản kháng."
Nước mắt nàng ấy đã sớm rơi xuống, nhìn có chút đáng thương. Nhưng sắc mặt Đường Thư Nghi vẫn không thay đổi, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó lắng nghe.
Tuy rằng Tam hoàng tử là con cờ trong tay Hoàng hậu, nhưng trước đây Tam hoàng tử vẫn bằng lòng làm con cờ ấy. Chẳng qua hiện tại tình thế thay đổi, Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi sợ mất mạng, không muốn tiếp tục bị Hoàng hậu lợi dụng.
Nhưng như thế thì có làm sao? Đây cũng là chuyện thường tình của con người, ai cũng muốn bản thân được sống tốt. Nhưng lúc trước Hoàng hậu nói muốn Tam hoàng tử cưới Ngọc Châu, chuyện này khiến nàng cực kỳ kinh tởm.
Tam hoàng tử phi thấy nàng không nói lời nào, cũng không đoán ra được gì trên gương mặt nàng, chỉ có thể ch ảy nước mắt, tiếp tục nói: "Hôm nay ta đến là vì muốn phu nhân có thể nói với Định Quốc Công, Tam hoàng tử điện hạ sẽ không tranh giành ngôi vị Hoàng đế, về sau cho dù Hoàng hậu nương nương có làm ra chuyện gì nữa thì cũng đều không liên quan tới điện hạ."
Lúc này Đường Thư Nghi không thể không lên tiếng, nàng nói: "Có những chuyện, nói không bằng hành động."
Tam hoàng tử phi nghe thấy lời này của nàng, nàng ấy vò khăn tay, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đứng dậy cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi: "Tạ ơn phu nhân chỉ điểm, ta trở về sẽ lập tức nói với Tam hoàng tử."
Đường Thư Nghi gật đầu, Tam hoàng tử phi đứng dậy cáo từ, Đường Thư Nghi tiễn nàng ấy tới cửa phủ. Nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, nàng mới xoay người hồi phủ. Hiện tại cũng chỉ còn lại mỗi Hoàng hậu, nhưng nếu Tam hoàng tử bày tỏ thái độ không muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế, không biết kế tiếp Hoàng hậu sẽ làm thế nào đây?
Tam hoàng tử phi trở về phủ gặp Tam hoàng tử, nói với hắn ta về cuộc gặp mặt với Đường Thư Nghi. Tam hoàng tử nghe xong lập tức hỏi: "Bây giờ ta phải làm gì đây?"
Tam hoàng tử phi suy nghĩ: "Có lẽ hiện tại lễ bộ đang chuẩn bị hậu sự của phụ hoàng, hẳn là Khang thân vương và Định Quốc Công bây giờ đang ở trong cung. Hiện tại điện hạ đi vào cung, đi theo bên cạnh Khang thân vương, coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Tam hoàng tử nghe xong, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài: "Nàng nói như vậy, hiện tại ta lập tức đi theo bên cạnh lão Thất, một tấc cũng không rời."
Tam hoàng tử phi đi theo bên cạnh hắn ta, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta nghe nói Khang thân vương và Khang Nhạc quận chúa là thanh mai trúc mã, chàng gặp Khang thân vương thì nên giải thích với hắn một chút. Nói chuyện Hoàng hậu đề nghị lúc đó, chàng không hề biết trước."
Vẻ mặt Tam hoàng tử xấu hổ, hắn ta nắm lấy tay Tam hoàng tử phi, nghiêm túc nói: "Lúc ấy ta thật sự không biết, chúng ta đã là phu thê nhiều năm, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới người khác."
Tam hoàng tử phi vỗ tay hắn ta: "Thần thiếp biết."
Tam hoàng tử nhìn nàng ấy một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng rời đi. Tam hoàng tử phi nhìn theo bóng lưng hờ hững của hắn ta, lúc trước chuyện Hoàng hậu đề nghị với Định Quốc Công phu nhân, để Tam hoàng tử cưới Khang Nhạc quận chúa, quả thật là Tam hoàng tử không biết, sau này Hoàng hậu mới nói với hắn ta.
Nhưng nàng ấy dám khẳng định, nếu phu thê Định Quốc Công đồng ý, nếu Hoàng hậu ra tay với nàng ấy, Tam hoàng tử cũng sẽ không bảo vệ cho nàng ấy. Không liên quan đến lợi ích, chỉ là Tam hoàng tử, hắn ta không dám.
Gả cho một nam nhân không thể bảo bảo vệ nữ nhân của mình, là bi ai đời này của nàng ấy.
Bên kia, Tam hoàng tử nhanh chóng đi vào Hoàng cung, hỏi thăm một chút, biết được Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập cùng với một vài vị đại thần đều đang ở thiện điện trong Ngự Thư Phòng, hắn lập tức chạy qua đó.