Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 45-46



45
Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển của Đường Thư Nghi, vết thương ở đầu gối vẫn chưa lành, bước đi vô cùng đau đớn. Nếu là trước đây, chịu phải thương thế như này, hắn không nằm liệt giường thì cũng phải ngồi ghế kiệu mới có thể đi lại.
Nhưng giờ khắc này hắn không cảm thấy chút uất ức chút nào, ngược lại cảm thấy trong thân thể như ẩn chứa một loại sức mạnh, khiến hắn không sợ đau không sợ nguy nan.
Hắn mím môi, bước đi khập khiễng, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, nhưng trái tim của hắn lại rõ ràng hơn bất cứ thời khắc nào trong mười bảy năm qua. Lúc trước khi phụ thân vẫn còn, phụ thân cũng từng nói hắn là trưởng tử, là thế tử của Hầu phủ, hắn phải gánh vác trách nhiệm của Hầu phủ.
Lần nào hắn cũng gật đầu nói rằng chính mình đã biết, nhưng lúc đó hắn hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa thật sự của trưởng tử hay thế tử, cũng không biết trách nhiệm của mình rốt cuộc là gì.
Bây giờ hắn hiểu rõ rồi, phụ thân không còn nữa, là trưởng tử, hắn phải làm gương cho đệ muội, tạo ra một cuộc sống an khang cho mẫu thân và đệ muội. Là thế tử của Hầu phủ, hắn phải gánh vác trách nhiệm tiếp nối sự thịnh vượng của Hầu phủ.
"Trường Minh, ta chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh mẽ như bây giờ." Tiêu Ngọc Thần mỉm cười nói với Trường Minh bên người.
Trường Minh quay đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của đại công tử nhà mình, cũng mỉm cười: "Công tử, tiểu nhân cảm thấy ngài bây giờ có tinh thần hơn bao giờ hết."
Tiêu Ngọc Thần cười lớn, hít một hơi khí thu mát mẻ, cảm thấy sảng khoái cả người. Hắn nói thêm: "Trước đây là ta nghĩ sai, một mực cầu xin mẫu thân đưa Cầm muội muội vào phủ, nhưng ta lại không đủ năng lực gánh chịu hậu quả tương ứng. Bây giờ ta đã biết, ta trở nên mạnh mẽ thì mới có thể làm những việc mình muốn làm, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ."
Trường Minh: "..."
Trường Minh biết công tử nhà mình không thích nghe những lời không hay về Liễu Bích Cầm, cho nên chỉ có thể giữ im lặng. Không biết nếu phu nhân biết công tử vẫn còn chấp mê bất ngộ, có phạt công tử quỳ từ đường nữa hay không.
Còn chưa đến Thanh Phong Uyển, nhìn từ xa đã thấy nha hoàn Tử Lăng đứng ở cửa viện, nhìn thấy bọn họ, Tử Lăng vội vàng chạy tới, duỗi tay ra đỡ Tiêu Ngọc Thần nói: "Đại công tử, chân của ngài còn chưa lành, sao lại đi bộ tới đây?"
Tiêu Ngọc Thần nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, "Không sao, càng đau ta ngược lại càng cảm thấy dễ chịu."
Tử Lăng vẻ mặt khó hiểu, nàng ta tất nhiên không dám hỏi Tiêu Ngọc Thần, cho nên quay đầu nhìn Trường Minh. Trường Minh nhún nhún vai, Tử Lăng lại lộ vẻ lo lắng.
Nàng ta làm sao có thể hiểu được, Tiêu Ngọc Thần lúc này đang cố gắng dùng đau đớn để khiến bản thân nhớ kỹ.
Vào trong phòng ngồi xuống, Tử Lăng cầm thuốc qua, "Đại công tử, nô tì bôi thuốc cho ngài."
Tiêu Ngọc Thần ừ một tiếng, để nàng ta ngồi xổm xuống vén ống quần của mình lên bôi thuốc. Hắn quay đầu nhìn về phía Trường Minh Trường Phong đang đứng ở một bên nói: "Các ngươi thấy Lương Kiện An là người như thế nào?"
Ngày mai phải tiếp đãi Lương Kiện An, đây là lần đầu tiên hắn một mình tiếp khách, mà vị khách này còn có ác ý với hắn. Hắn thấy nên biết người biết ta.
Trường Minh Trường Phong cau mày nghĩ đến người tên Lương Kiện An này, bọn họ không hiểu biết về Lương Kiện An, bởi vì công tử nhà bọn họ không cùng độ tuổi với Lương Kiện An, càng không cùng chơi trong một vòng tròn.
Sau một lúc, Trường Minh nói: "Nô tài mấy lần thấy Lương nhị gia từ xa, là người có vẻ ngoài đẹp. Chỉ có điều tất nhiên không bằng công tử ngài."
Tiêu Ngọc Thần trừng mắt nhìn hắn: "Ta cũng không phải nữ tử, so ngoại hình với người khác làm cái gì?"
Trường Minh cười hì hì.
Lúc này, Trường Phong mới nói: "Nghe nói hắn làm việc rất kiêu ngạo, nghe đâu có lần hắn ta cưỡi ngựa trên đường phố, đụng phải xe ngựa của nữ quyến nhà thái phó, nhưng một câu xin lỗi cũng không nói, hiên ngang rời đi, thái phó lại là ngoại công của Đại hoàng tử."
46
"Sau đó thì sao?" Tiêu Ngọc Thần hỏi: "Sau đó thái phó có truy cứu không?"
Trường Phong lắc đầu: "Nghe nói thái phó không nói gì về sự việc đó."
Tiêu Ngọc Thần nhíu chặt lông mày, thái phó là nguyên lão của hai triều, môn sinh vô số chức cao quyền trọng, tại vì sao lại nén giận chịu đựng Lương Kiện An?
Ở giữa có lý do nào sao? Ngày mai hắn nên ứng đối với Lương Kiện An như thế nào?
Hắn tất nhiên căm ghét Lương Kiện An, tuyệt đối không thể quỳ gối trước hắn ta, thứ nhất hắn không làm được, thứ hai mẫu thân đang cương quyết với Lương gia, hắn không thể kéo chân sau.
Nhưng nếu Lương Kiện An đến để xin thứ lỗi và cầu hoà, thái độ của hắn quá cứng rắn lạnh lùng thì dường như không đủ rộng lượng, giống như một tiểu hài tử đang cáu kỉnh. Bây giờ hắn đã là người lớn, không thể làm việc theo ý mình.
Đầu gối chuyển đến từng cơn mát lạnh, làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của hắn, Tiêu Ngọc Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Tử Lăng phía đối diện, thanh nhã mềm mại.
Khẽ nhấc cẳng chân, hắn nói: "Ngươi đi xuống đi, để Trường Minh Trường Phong hầu hạ."
Trên mặt Tử Lăng mang theo vẻ mặt oán trách, "Hai người bọn họ chân tay thô ráp làm sao có thể phục vụ ngài cho tốt được, nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người."
Nói rồi nàng ta đứng dậy đi vào dục thất, Tiêu Ngọc Thần không quan tâm, đứng dậy nói: "Ta đi tắm gội."
Đầu gối bị thương, tự nhiên không thể tắm rửa, chỉ có thể tùy tiện lau người. Trường Minh vội vàng dìu Tiêu Ngọc Thần đi đến dục thất, Trường Phong cúi đầu nắm chặt nắm tay không đi theo.
Đi vào dục thất, nước nóng đã chuẩn bị xong. Tử Lăng đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Thần nói: "Nô tỳ giúp cởi y phục giúp ngài."
Tiêu Ngọc Thần ừ một tiếng, giơ hai cánh tay lên, Tử Lăng vươn tay cởi ngoại bào, thắt lưng, trực xuyết, sau đó còn muốn cởi nội y, Tiêu Ngọc Thần xua tay nói: "Ngươi đi ra ngoài, để Trường Minh phục vụ."
Tử Lăng mím môi, ánh mắt không nỡ liếc nhìn Tiêu Ngọc Thần, sau đó xoay người rời đi. Trường Minh giúp Tiêu Ngọc Thần cởi nội y, sau đó lau người cho hắn. Sau khi lau người xong, Tử Lăng đã ở phòng trong, lúc Trường Minh đi ra ngoài, liền nhìn thấy Trường Phong đang đứng dưới hành lang, nhìn lên bầu trời.
Đi tới trước mặt hắn, Trường Minh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó nói: "Có vài người muốn trèo cao, nắm không được."
Trường Minh biết Trường Phong thích Tử Lăng, nhưng Tử Lăng lại một lòng một dạ muốn làm di nương Đại công tử bọn họ.
Trường Phong liếc nhìn Trường Minh, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều."
Trường Minh nhún nhún vai, "Được rồi, là ta suy nghĩ quá nhiều."
Lúc này, Tử Lăng đi ra, không để ý tới hai người bọn họ, trực tiếp trở về phòng, Trường Minh và Trường Phong nhìn nhau.
Trong phòng trong, Tiêu Ngọc Thần nằm trên giường không ngủ được, đầu óc cứ suy nghĩ ngày mai nên đối phó với Lương Kiện An như thế nào, cả đêm mơ mơ màng màng.
Ngày hôm sau khi đến viện của Đường Thư Nghi ăn sáng, muốn nói ra cách nghĩ của mình, nhưng lại cảm thấy mình đã là người lớn rồi, không thể chuyện gì cũng làm phiền đến mẫu thân, cuối cùng không nói lời nào.
Đường Thư Nghi không hỏi, nàng dự tính buông tay để Tiêu Ngọc Thần đi làm, xảy ra chuyện thì lại nói sau. Người muốn trưởng thành bước đầu tiên phải biết tự lập.
Chương trước Chương tiếp
Loading...