Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 431-432
431
Đường Thư Nghi không khỏi giơ ngón tay cái lên, đây đúng là một kích muốn mệnh. Tâm bệnh hiện tại của Hoàng đế, một là Tiêu Hoài công cao hiển hách, y muốn diệt trừ nhưng lại chẳng có cách nào.
Hai là, là một Hoàng đế đều muốn có thái tử, có đôi khi thái tử sẽ đứng vào thế cạnh tranh với Hoàng đế. Thứ ba, nhi tử của Hoàng đế đứa nào đứa nấy đều vô dụng, hơn nữa bây giờ chỉ còn lại hai hoàng tử vô dụng hơn là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Hoàng đế là một người thích thể diện, nhi tử của y không biết tranh đấu, mặc dù đây là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng khi lôi chuyện này ra ánh sáng mà đàm luận, chẳng khác gì đang vỗ bép bép lên mặt y.
Cho nên nói, ý tưởng để Hoàng đế lập thái tử thật sự đánh trúng hồng tâm. Chỉ là, Đường Thư Nghi có một nỗi lo lắng, nàng nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Hoàng đế sẽ không nghĩ đến Cảnh Tập chứ?"
"Lý Thành Ý là kẻ đến chết còn muốn giữ thể diện, không đến bước vạn bất đắc dĩ y sẽ không đánh chủ ý lên người Cảnh Tập." Tiêu Hoài nói: "Nhưng cho dù y có liều một phen, muốn đòi Cảnh Tập trở về, cũng sẽ không thành công. Cho dù sau này thân phận của Cảnh Tập là gì, Cảnh Tập về sau vẫn luôn là nhi tử của Tiêu Dao Vương."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói, cầm chén lên, hạ mắt xuống uống trà. Nói cách khác, hắn muốn Lý Cảnh Tập làm Hoàng đế.
Tiêu Hoài liếc nhìn nàng, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, nói: "Phu nhân hẳn là cũng nghĩ qua, một ngày nào đó Cảnh Tập sẽ ngồi lên vị trí đó đúng không?"
Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn, bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Đúng vậy, ngay từ khi bắt đầu dạy nó đọc sách, ta đã đánh cược, cược một ngày nào đó nó có thể trở thành Hoàng đế."
Nàng không biết Tiêu Hoài sẽ nghĩ gì về cách làm của nàng, không phải ai cũng có thể thừa nhận rằng chính mình là kẻ ích kỷ, tất nhiên không phải ai cũng ích kỷ. Nếu Tiêu Hoài cảm thấy nàng mang theo mục đích mà dạy Lý Cảnh Tập là sai, chỉ có thể nói tam quan của hai người họ không hợp nhau.
Mà lúc này Tiêu Hoài cũng bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ánh mắt của phu nhân rất tốt, kiến thức càng thâm sâu, Cảnh Tập được nàng dạy dỗ, rất có tiềm lực trở thành một vị minh quân."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói như vậy, thả lỏng thân thể dựa vào ghế gấm, xem ra từ trước đến nay, tam quan của hai người họ vẫn rất hợp nhau.
"Quốc Công gia muốn đưa Cảnh Tập lên vị trí đó?" Đường Thư Nghi trực tiếp hỏi.
Đối với vấn đề này, nếu như đã thành thật khai báo thì không cần phải che che giấu giấu nữa.
Tiêu Hoài có thể đoán được suy nghĩ của nàng, cho nên cũng rất bình tĩnh nói: "Ta quả thật có ý tưởng này."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đây quả thực là có lợi với chúng ta nhất."
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, suy nghĩ một lát, hỏi: "Ta thấy Ngọc Châu và Cảnh Tập chơi với nhau rất hợp, phu nhân có ý kiến gì khác không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Không, mọi chuyện thuận theo tự nhiên."
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu một ngày nào đó Lý Cảnh Tập trở thành Hoàng đế, mà Ngọc Châu lại có tình đậm sâu với cậu bé, con đường sau này của Ngọc Châu sẽ không quá suôn sẻ. Nhưng kể từ thời khắc Lý Cảnh Tập cứu Ngọc Thần trong cung, duyên phận của hai đứa đã được định đoạt, nếu nàng ngăn cản thì sẽ có khi còn tồi tệ hơn.
Tiêu Hoài ừm một tiếng: "Phu nhân không cần lo lắng, nếu Ngọc Châu và Cảnh Tập thật sự tâm đầu ý hợp, ta tự nhiên sẽ xóa bỏ mọi trở ngại cho Ngọc Châu."
Đường Thư Nghi tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn có khả năng này, nhưng nàng hy vọng đến lúc đó, Lý Cảnh Tập tình nguyện bảo vệ Ngọc Châu. Nếu không, Ngọc Châu cũng không cần ở chung với cậu bé.
Chỉ là, đó đều là chuyện sau này.
"Bây giờ xem ra Cảnh Tập là một hài tử tốt." Đường Thư Nghi nói: "Lúc ta ở Sùng Quang tự, Thái phi nói muốn để Cảnh Tập tập võ với Quốc Công gia."
"Đúng vậy," Tiêu Hoài nhìn nàng nói: "Chỉ là không biết ý của phu nhân thế nào, dù sao phu nhân cũng là sự phụ của nó."
Đường Thư Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nếu như suy nghĩ của ta và Quốc Công gia giống nhau, tất nhiên có thể. Chỉ là, việc có ngồi lên vị trí kia hay không, còn phải xem ý tứ của Cảnh Tập, hy vọng Quốc Công gia sẽ tôn trọng ý kiến của nó."
Không phải ai cũng muốn trở thành Hoàng đế, chẳng hạn như Tiêu Dao Vương. Thật ra, nếu có cơ hội làm Hoàng đế, Đường Thư Nghi cũng không nguyện ý, quá mệt mỏi. Hơn nữa, một khi làm không tốt thì sẽ bị người ám sát hoặc tạo phản, thật sự là một nghề nghiệp vừa phí công phí sức mà chỉ số nguy hiểm lại cao.
Nhưng lựa chọn của mỗi người là khác nhau, lý giải về cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau. Mặc dù ngay từ đầu, Đường Thư Nghi đã có ý định đầu tư vào Lý Cảnh Tập, nhưng theo thời gian, mối quan hệ sự phụ đệ tử kéo dài, cảm tình cũng đã xảy ra biến hoá từ sớm.
Bây giờ Đường Thư Nghi không quá để ý đến việc Lý Cảnh Tập có thể làm Hoàng đế hay không, nàng càng hy vọng cậu bé có thể làm chính mình, sống theo ý của chính mình. Cuộc sống trước đây của hài tử đó quá khổ cực, đồ vật thuộc về cậu bé cũng quá ít, thậm chí đến bây giờ sau khi có được một số thứ, còn phải suy xét được mất.
"Ta hy vọng mỗi một hài tử đều có thể sống thành dáng vẻ mà bọn chúng mong muốn." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài dựa vào lưng ghế, nhìn nữ tử trong vẻ ung dung quý phái lại mang chút hờ hững kia. Nghĩ đến một vài hành động và suy nghĩ thường ngày của nàng, hắn đoán, linh hồn hiện tại của vị phu nhân này hẳn là đến từ hiện đại.
Tuy nhiên, hắn không muốn xác minh ngay lập tức, hai người họ bây giờ đã là đối tác khá quen thuộc, cách mức độ tin tưởng lẫn nhau còn rất xa. Trong trường hợp này, nếu như hắn thăm dò, rất dễ dàng bị nàng bài xích.
"Phu nhân rộng lượng." Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân muốn sống thành dáng vẻ như thế nào?"
"Ta sao!" Đường Thư Nghi nhìn hắn, mỉm cười: "Giàu có, nhàn nhã, ăn uống vui vẻ."
Tiêu Hoài cười nói: "Ta và phu nhân cùng chung chí hướng."
Đường Thư Nghi cười ha ha hai tiếng: "Sau này còn mong Quốc Công gia chiếu cố."
"Dễ nói." Tiêu Hoài nói.
Sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, bạn hợp tác ăn nhịp với nhau, là một chuyện vui vẻ.
432
"Biện pháp mà Ngọc Châu nghĩ ra, mặc dù tốt, nhưng căn bản không thể giải quyết được vấn đề." Đường Thư Nghi nói: "Ngọc Thần định hôn, mới giải quyết tận gốc hậu hoạn được."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân muốn xác định chuyện hôn sự giữa Ngọc Thần và Giai Ninh?"
"Đúng vậy, nhưng ta e rằng Giai Ninh cảm thấy, chúng ta vì tránh né Hoàng đế ban hôn mới vội vàng đi cầu thân. Hơn nữa bây giờ còn chưa biết ý của Ngọc Thần thế nào.” Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài cầm chén lên nhấp một ngụm trà, nói: "Ta thấy phu nhân lo quá mà loạn tâm. Nếu Giai Ninh cũng có ý với Ngọc Thần, nếu nàng ấy biết Hoàng đế muốn ban hôn cho Ngọc Thần, cũng sẽ lo lắng."
Đường Thư Nghi nghe xong thì sững sờ một lúc, rồi nói: "Đúng là ta bị mê hoặc tâm trí, vậy Quốc Công gia hỏi xem Ngọc Thần nghĩ gì về Giai Ninh, nếu như có thể, ta sẽ đi thăm dò ý tứ của Giai Ninh."
"Phu nhân thật sự dụng tâm lương khổ." Tiêu Hoài nói.
Giáo dục, hôn nhân và cuộc sống của ba hài tử, có thể nói nàng mọi mặt đều suy nghĩ chu đáo. Giống như lần này, phương pháp của Ngọc Châu rất tốt, nhưng cũng không phải là phương án tốt nhất. Nhưng Đường Thư Nghi lại để cho ba hài tử làm theo phương pháp này. Rõ ràng đang muốn dùng những hành động thực tế để cho bọn nó nhớ lâu.
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, nói: "Thân là phụ mẫu, tất nhiên phải vì hài tử suy nghĩ mọi mặt."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Cảm tạ phu nhân chỉ điểm, sau này ta sẽ nỗ lực."
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn hắn cười, thật ra những gì nàng vừa nói không phải có ý nhằm vào hắn. Mà Tiêu Hoài đột nhiên bị nụ cười của nàng làm cho trái tim run rẩy. Không thể không thừa nhận, Đường Thư Nghi bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều đánh trúng quan điểm thẩm mỹ của hắn.
Quay mắt đi, hắn cầm chén lên uống trà. Căn phòng yên tĩnh một lúc, sau đó Đường Thư Nghi nói: "Quốc Công gia, ngài đi tìm Ngọc Thần nói chuyện trước đi, có kết quả thì nói với ta một tiếng."
Tiêu Hoài ừm một, đứng dậy đi ra ngoài, thật ra hắn muốn ngồi thêm một lúc nữa.
Đợi hắn rời đi, Thuý Vân vén rèm cửa đi vào, "Người của Nghê Thường các đến, hỏi trong phủ khi nào may đồ Tết, bọn họ phái người đến đo kích cỡ."
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, "Ngày mốt đi."
Thuý Vân trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi suy nghĩ, lúc may y phục cũng nên nhân tiện may cho Tiêu Hoài. Bây giờ hai người họ hợp tác với nhau cũng coi như hoà hợp, nếu cả nhà đều may y phục mới, chỉ có mình hắn là không làm thì không được hay cho lắm.
Bên kia, Tiêu Hoài đến thư phòng ở tiền viện, hắn gọi Tiêu Ngọc Thần ra ngoài, hai người đến phòng khác nói chuyện. Tỳ nữ đưa trà lên xong liền đi ra ngoài, Tiêu Hoài cầm chén lên nhấp một ngụm, nói: "Mặc dù ý tưởng của Ngọc Châu rất tốt, nhưng căn bản không thể giải quyết được vấn đề."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
"Vậy con muốn làm thế nào?" Tiêu Hoài hỏi.
Tiêu Ngọc Thần mím môi trầm mặc, tất nhiên hắn biết, cách giải quyết triệt để vấn đề là lập tức định thân. Nhưng mà, hắn không muốn vội vàng quyết định chuyện hôn nhân đại sự của chính mình.
Tiêu Hoài liếc nhìn hắn, lông mày hơi nhíu lại, nói thật hắn không thích tính cách của Đại nhi tử, không quyết đoán. Nhưng mà, người nào có ai thập toàn thập mỹ. Hài tử trong gia đình quyền quý, giống như hắn, không có thói hư tật xấu, còn có chí tiến thủ là đã rất tốt rồi. Hơn nữa, biết khuyết điểm trên người hắn, từ từ dạy hắn là được.
Như phu nhân nói, thân làm phụ mẫu, vì hài tử mà suy nghĩ mọi mặt.
"Mẫu thân con thấy Giai Ninh quận chúa thông minh mưu trí, xứng làm tức phụ của con. Mà hai con cũng có duyên phận, nếu như con có ý, mẫu thân sẽ đi thăm dò ý tứ của Giai Ninh. Nếu Giai Ninh quận chúa cũng có ý với con, vậy thì định hôn cho hai người các con."
Mặt Tiêu Ngọc Thần lại đỏ lên, khi Tiêu Hoài thấy hắn như vậy, liền biết hắn có ý với Giai Ninh quận chúa. Nhưng nếu đã thích thì cứ nói trực tiếp đi, đỏ mặt có ích lợi gì?
Đợi một lúc vẫn không thấy hắn lên tiếng, Tiêu Hoài lại nói: "Xem ra con không có ý với Giai Ninh quận chúa, cứ vậy đi, ta về nói với mẫu thân con."
Nói rồi hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy nói: "Nhi tử.... Nhi tử không phải không có ý với Giai Ninh quận chúa, chỉ là.... chỉ là cảm thấy mình còn chưa biết rõ về nàng ấy."
"Vậy cũng có nghĩa là, con có ý với Giai Ninh quận chúa?" Tiêu Hoài hỏi.
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, Tiêu Hoài vươn tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Có một số việc con đắn đo quá nhiều, rất có khả năng sẽ bỏ lỡ. Nghĩ kỹ rồi thì đi làm, có thành công hay không, cố gắng rồi thì sẽ không cảm thấy hối tiếc."
Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu: "Nhi tử biết."
Hắn cũng biết mình có chút thiếu quyết đoán, hắn cũng đang cố gắng hết sức để thay đổi, nhưng khi gặp phải chuyện gì đó, vẫn không nhịn được mà suy nghĩ rất nhiều.
"Vậy ta sẽ đi nói với mẫu thân con." Tiêu Hoài nói, nghĩ đến đoạn tình cảm trước kia của hắn, lại nói: "Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ tới nữa, hơn nữa nó vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì."
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt hổ thẹn, "Nhi tử biết."
Tiêu Hoài không nói nhiều nữa, ừm một tiếng đứng dậy đi ra ngoài: "Con làm việc tiếp đi, ta đi nói với mẫu thân con một tiếng."
Hắn sải bước rời đi, Tiêu Ngọc Thần nhìn bóng lưng hắn, trên mặt có chút rối rắm. Phụ thân nghe lời mẫu thân như vậy, sau này hắn kết hôn chẳng lẽ cũng phải như vậy sao?
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng lắc đầu. Phụ thân nghe lời mẫu thân như vậy, bởi vì ngài ấy phạm sai lầm.
Đường Thư Nghi không khỏi giơ ngón tay cái lên, đây đúng là một kích muốn mệnh. Tâm bệnh hiện tại của Hoàng đế, một là Tiêu Hoài công cao hiển hách, y muốn diệt trừ nhưng lại chẳng có cách nào.
Hai là, là một Hoàng đế đều muốn có thái tử, có đôi khi thái tử sẽ đứng vào thế cạnh tranh với Hoàng đế. Thứ ba, nhi tử của Hoàng đế đứa nào đứa nấy đều vô dụng, hơn nữa bây giờ chỉ còn lại hai hoàng tử vô dụng hơn là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Hoàng đế là một người thích thể diện, nhi tử của y không biết tranh đấu, mặc dù đây là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng khi lôi chuyện này ra ánh sáng mà đàm luận, chẳng khác gì đang vỗ bép bép lên mặt y.
Cho nên nói, ý tưởng để Hoàng đế lập thái tử thật sự đánh trúng hồng tâm. Chỉ là, Đường Thư Nghi có một nỗi lo lắng, nàng nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Hoàng đế sẽ không nghĩ đến Cảnh Tập chứ?"
"Lý Thành Ý là kẻ đến chết còn muốn giữ thể diện, không đến bước vạn bất đắc dĩ y sẽ không đánh chủ ý lên người Cảnh Tập." Tiêu Hoài nói: "Nhưng cho dù y có liều một phen, muốn đòi Cảnh Tập trở về, cũng sẽ không thành công. Cho dù sau này thân phận của Cảnh Tập là gì, Cảnh Tập về sau vẫn luôn là nhi tử của Tiêu Dao Vương."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói, cầm chén lên, hạ mắt xuống uống trà. Nói cách khác, hắn muốn Lý Cảnh Tập làm Hoàng đế.
Tiêu Hoài liếc nhìn nàng, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, nói: "Phu nhân hẳn là cũng nghĩ qua, một ngày nào đó Cảnh Tập sẽ ngồi lên vị trí đó đúng không?"
Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn, bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Đúng vậy, ngay từ khi bắt đầu dạy nó đọc sách, ta đã đánh cược, cược một ngày nào đó nó có thể trở thành Hoàng đế."
Nàng không biết Tiêu Hoài sẽ nghĩ gì về cách làm của nàng, không phải ai cũng có thể thừa nhận rằng chính mình là kẻ ích kỷ, tất nhiên không phải ai cũng ích kỷ. Nếu Tiêu Hoài cảm thấy nàng mang theo mục đích mà dạy Lý Cảnh Tập là sai, chỉ có thể nói tam quan của hai người họ không hợp nhau.
Mà lúc này Tiêu Hoài cũng bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ánh mắt của phu nhân rất tốt, kiến thức càng thâm sâu, Cảnh Tập được nàng dạy dỗ, rất có tiềm lực trở thành một vị minh quân."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói như vậy, thả lỏng thân thể dựa vào ghế gấm, xem ra từ trước đến nay, tam quan của hai người họ vẫn rất hợp nhau.
"Quốc Công gia muốn đưa Cảnh Tập lên vị trí đó?" Đường Thư Nghi trực tiếp hỏi.
Đối với vấn đề này, nếu như đã thành thật khai báo thì không cần phải che che giấu giấu nữa.
Tiêu Hoài có thể đoán được suy nghĩ của nàng, cho nên cũng rất bình tĩnh nói: "Ta quả thật có ý tưởng này."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đây quả thực là có lợi với chúng ta nhất."
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, suy nghĩ một lát, hỏi: "Ta thấy Ngọc Châu và Cảnh Tập chơi với nhau rất hợp, phu nhân có ý kiến gì khác không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Không, mọi chuyện thuận theo tự nhiên."
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu một ngày nào đó Lý Cảnh Tập trở thành Hoàng đế, mà Ngọc Châu lại có tình đậm sâu với cậu bé, con đường sau này của Ngọc Châu sẽ không quá suôn sẻ. Nhưng kể từ thời khắc Lý Cảnh Tập cứu Ngọc Thần trong cung, duyên phận của hai đứa đã được định đoạt, nếu nàng ngăn cản thì sẽ có khi còn tồi tệ hơn.
Tiêu Hoài ừm một tiếng: "Phu nhân không cần lo lắng, nếu Ngọc Châu và Cảnh Tập thật sự tâm đầu ý hợp, ta tự nhiên sẽ xóa bỏ mọi trở ngại cho Ngọc Châu."
Đường Thư Nghi tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn có khả năng này, nhưng nàng hy vọng đến lúc đó, Lý Cảnh Tập tình nguyện bảo vệ Ngọc Châu. Nếu không, Ngọc Châu cũng không cần ở chung với cậu bé.
Chỉ là, đó đều là chuyện sau này.
"Bây giờ xem ra Cảnh Tập là một hài tử tốt." Đường Thư Nghi nói: "Lúc ta ở Sùng Quang tự, Thái phi nói muốn để Cảnh Tập tập võ với Quốc Công gia."
"Đúng vậy," Tiêu Hoài nhìn nàng nói: "Chỉ là không biết ý của phu nhân thế nào, dù sao phu nhân cũng là sự phụ của nó."
Đường Thư Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nếu như suy nghĩ của ta và Quốc Công gia giống nhau, tất nhiên có thể. Chỉ là, việc có ngồi lên vị trí kia hay không, còn phải xem ý tứ của Cảnh Tập, hy vọng Quốc Công gia sẽ tôn trọng ý kiến của nó."
Không phải ai cũng muốn trở thành Hoàng đế, chẳng hạn như Tiêu Dao Vương. Thật ra, nếu có cơ hội làm Hoàng đế, Đường Thư Nghi cũng không nguyện ý, quá mệt mỏi. Hơn nữa, một khi làm không tốt thì sẽ bị người ám sát hoặc tạo phản, thật sự là một nghề nghiệp vừa phí công phí sức mà chỉ số nguy hiểm lại cao.
Nhưng lựa chọn của mỗi người là khác nhau, lý giải về cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau. Mặc dù ngay từ đầu, Đường Thư Nghi đã có ý định đầu tư vào Lý Cảnh Tập, nhưng theo thời gian, mối quan hệ sự phụ đệ tử kéo dài, cảm tình cũng đã xảy ra biến hoá từ sớm.
Bây giờ Đường Thư Nghi không quá để ý đến việc Lý Cảnh Tập có thể làm Hoàng đế hay không, nàng càng hy vọng cậu bé có thể làm chính mình, sống theo ý của chính mình. Cuộc sống trước đây của hài tử đó quá khổ cực, đồ vật thuộc về cậu bé cũng quá ít, thậm chí đến bây giờ sau khi có được một số thứ, còn phải suy xét được mất.
"Ta hy vọng mỗi một hài tử đều có thể sống thành dáng vẻ mà bọn chúng mong muốn." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài dựa vào lưng ghế, nhìn nữ tử trong vẻ ung dung quý phái lại mang chút hờ hững kia. Nghĩ đến một vài hành động và suy nghĩ thường ngày của nàng, hắn đoán, linh hồn hiện tại của vị phu nhân này hẳn là đến từ hiện đại.
Tuy nhiên, hắn không muốn xác minh ngay lập tức, hai người họ bây giờ đã là đối tác khá quen thuộc, cách mức độ tin tưởng lẫn nhau còn rất xa. Trong trường hợp này, nếu như hắn thăm dò, rất dễ dàng bị nàng bài xích.
"Phu nhân rộng lượng." Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân muốn sống thành dáng vẻ như thế nào?"
"Ta sao!" Đường Thư Nghi nhìn hắn, mỉm cười: "Giàu có, nhàn nhã, ăn uống vui vẻ."
Tiêu Hoài cười nói: "Ta và phu nhân cùng chung chí hướng."
Đường Thư Nghi cười ha ha hai tiếng: "Sau này còn mong Quốc Công gia chiếu cố."
"Dễ nói." Tiêu Hoài nói.
Sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, bạn hợp tác ăn nhịp với nhau, là một chuyện vui vẻ.
432
"Biện pháp mà Ngọc Châu nghĩ ra, mặc dù tốt, nhưng căn bản không thể giải quyết được vấn đề." Đường Thư Nghi nói: "Ngọc Thần định hôn, mới giải quyết tận gốc hậu hoạn được."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân muốn xác định chuyện hôn sự giữa Ngọc Thần và Giai Ninh?"
"Đúng vậy, nhưng ta e rằng Giai Ninh cảm thấy, chúng ta vì tránh né Hoàng đế ban hôn mới vội vàng đi cầu thân. Hơn nữa bây giờ còn chưa biết ý của Ngọc Thần thế nào.” Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài cầm chén lên nhấp một ngụm trà, nói: "Ta thấy phu nhân lo quá mà loạn tâm. Nếu Giai Ninh cũng có ý với Ngọc Thần, nếu nàng ấy biết Hoàng đế muốn ban hôn cho Ngọc Thần, cũng sẽ lo lắng."
Đường Thư Nghi nghe xong thì sững sờ một lúc, rồi nói: "Đúng là ta bị mê hoặc tâm trí, vậy Quốc Công gia hỏi xem Ngọc Thần nghĩ gì về Giai Ninh, nếu như có thể, ta sẽ đi thăm dò ý tứ của Giai Ninh."
"Phu nhân thật sự dụng tâm lương khổ." Tiêu Hoài nói.
Giáo dục, hôn nhân và cuộc sống của ba hài tử, có thể nói nàng mọi mặt đều suy nghĩ chu đáo. Giống như lần này, phương pháp của Ngọc Châu rất tốt, nhưng cũng không phải là phương án tốt nhất. Nhưng Đường Thư Nghi lại để cho ba hài tử làm theo phương pháp này. Rõ ràng đang muốn dùng những hành động thực tế để cho bọn nó nhớ lâu.
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, nói: "Thân là phụ mẫu, tất nhiên phải vì hài tử suy nghĩ mọi mặt."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Cảm tạ phu nhân chỉ điểm, sau này ta sẽ nỗ lực."
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn hắn cười, thật ra những gì nàng vừa nói không phải có ý nhằm vào hắn. Mà Tiêu Hoài đột nhiên bị nụ cười của nàng làm cho trái tim run rẩy. Không thể không thừa nhận, Đường Thư Nghi bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều đánh trúng quan điểm thẩm mỹ của hắn.
Quay mắt đi, hắn cầm chén lên uống trà. Căn phòng yên tĩnh một lúc, sau đó Đường Thư Nghi nói: "Quốc Công gia, ngài đi tìm Ngọc Thần nói chuyện trước đi, có kết quả thì nói với ta một tiếng."
Tiêu Hoài ừm một, đứng dậy đi ra ngoài, thật ra hắn muốn ngồi thêm một lúc nữa.
Đợi hắn rời đi, Thuý Vân vén rèm cửa đi vào, "Người của Nghê Thường các đến, hỏi trong phủ khi nào may đồ Tết, bọn họ phái người đến đo kích cỡ."
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, "Ngày mốt đi."
Thuý Vân trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi suy nghĩ, lúc may y phục cũng nên nhân tiện may cho Tiêu Hoài. Bây giờ hai người họ hợp tác với nhau cũng coi như hoà hợp, nếu cả nhà đều may y phục mới, chỉ có mình hắn là không làm thì không được hay cho lắm.
Bên kia, Tiêu Hoài đến thư phòng ở tiền viện, hắn gọi Tiêu Ngọc Thần ra ngoài, hai người đến phòng khác nói chuyện. Tỳ nữ đưa trà lên xong liền đi ra ngoài, Tiêu Hoài cầm chén lên nhấp một ngụm, nói: "Mặc dù ý tưởng của Ngọc Châu rất tốt, nhưng căn bản không thể giải quyết được vấn đề."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
"Vậy con muốn làm thế nào?" Tiêu Hoài hỏi.
Tiêu Ngọc Thần mím môi trầm mặc, tất nhiên hắn biết, cách giải quyết triệt để vấn đề là lập tức định thân. Nhưng mà, hắn không muốn vội vàng quyết định chuyện hôn nhân đại sự của chính mình.
Tiêu Hoài liếc nhìn hắn, lông mày hơi nhíu lại, nói thật hắn không thích tính cách của Đại nhi tử, không quyết đoán. Nhưng mà, người nào có ai thập toàn thập mỹ. Hài tử trong gia đình quyền quý, giống như hắn, không có thói hư tật xấu, còn có chí tiến thủ là đã rất tốt rồi. Hơn nữa, biết khuyết điểm trên người hắn, từ từ dạy hắn là được.
Như phu nhân nói, thân làm phụ mẫu, vì hài tử mà suy nghĩ mọi mặt.
"Mẫu thân con thấy Giai Ninh quận chúa thông minh mưu trí, xứng làm tức phụ của con. Mà hai con cũng có duyên phận, nếu như con có ý, mẫu thân sẽ đi thăm dò ý tứ của Giai Ninh. Nếu Giai Ninh quận chúa cũng có ý với con, vậy thì định hôn cho hai người các con."
Mặt Tiêu Ngọc Thần lại đỏ lên, khi Tiêu Hoài thấy hắn như vậy, liền biết hắn có ý với Giai Ninh quận chúa. Nhưng nếu đã thích thì cứ nói trực tiếp đi, đỏ mặt có ích lợi gì?
Đợi một lúc vẫn không thấy hắn lên tiếng, Tiêu Hoài lại nói: "Xem ra con không có ý với Giai Ninh quận chúa, cứ vậy đi, ta về nói với mẫu thân con."
Nói rồi hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy nói: "Nhi tử.... Nhi tử không phải không có ý với Giai Ninh quận chúa, chỉ là.... chỉ là cảm thấy mình còn chưa biết rõ về nàng ấy."
"Vậy cũng có nghĩa là, con có ý với Giai Ninh quận chúa?" Tiêu Hoài hỏi.
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, Tiêu Hoài vươn tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Có một số việc con đắn đo quá nhiều, rất có khả năng sẽ bỏ lỡ. Nghĩ kỹ rồi thì đi làm, có thành công hay không, cố gắng rồi thì sẽ không cảm thấy hối tiếc."
Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu: "Nhi tử biết."
Hắn cũng biết mình có chút thiếu quyết đoán, hắn cũng đang cố gắng hết sức để thay đổi, nhưng khi gặp phải chuyện gì đó, vẫn không nhịn được mà suy nghĩ rất nhiều.
"Vậy ta sẽ đi nói với mẫu thân con." Tiêu Hoài nói, nghĩ đến đoạn tình cảm trước kia của hắn, lại nói: "Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ tới nữa, hơn nữa nó vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì."
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt hổ thẹn, "Nhi tử biết."
Tiêu Hoài không nói nhiều nữa, ừm một tiếng đứng dậy đi ra ngoài: "Con làm việc tiếp đi, ta đi nói với mẫu thân con một tiếng."
Hắn sải bước rời đi, Tiêu Ngọc Thần nhìn bóng lưng hắn, trên mặt có chút rối rắm. Phụ thân nghe lời mẫu thân như vậy, sau này hắn kết hôn chẳng lẽ cũng phải như vậy sao?
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng lắc đầu. Phụ thân nghe lời mẫu thân như vậy, bởi vì ngài ấy phạm sai lầm.