Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 41-42
41
Đường Thư Nghi không nghĩ tới chuyện này sẽ nháo tới triều đình nhưng nàng cũng không phải kiểu người ngại phiền phức, nếu đã lớn chuyện như vậy thì nên tính bước tiếp theo mới phải.
Đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, cản trở thế tiến công của Đường quốc công. Đường quốc công lại đặt một quân cờ, giương mắt nhìn nữ nhi đang ngồi đối diện. Vẫn là bộ dáng ấy nhưng vẫn cảm giác có gì đó không giống trước đây.
“Chuyện của Ngọc Thần lần này con xử lý rất tốt, đâu vào đấy, ra tay quyết đoán.” Đường quốc công nhìn Đường Thư Nghi, vừa quan sát vừa tán thưởng: “Trước đây con không như thế.”
Đường Thư Nghi căng thẳng trong lòng nhưng không để lộ ra ngoài, nàng thản nhiên đối diện với ánh mắt của Đường quốc công, nói: “Có một số việc sau khi nghĩ kỹ đã thấy nó sắp đánh úp lên người, không làm cũng phải làm.”
Mấy lời này lại khiến Đường quốc công đau lòng một hồi, nữ nhi này của ông ấy từ nhỏ ngàn kiều vạn sủng lớn lên, sau này gả chồng cũng được ông ấy tìm cho một người tốt tính tài giỏi, chỉ cầu nữ nhi cả đời thuận lợi hạnh phúc. Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới nữ tế nghìn chọn vạn tuyển lại là người đoản mệnh.
Ông ấy nâng bàn tay già nua vỗ vai nữ nhi: “Con suy nghĩ cẩn thận được vậy là tốt. Người lập hậu thế, tự mình cố gắng mới không bị người ta khinh. Ta không bảo vệ con được mấy năm nữa, đám ca ca của con đều đã thành gia lập nghiệp, không thể chuyện nào cũng đặt con lên hàng đầu. Tử An đi rồi, ba hài tử còn nhỏ, con nhất định phải đứng vững.”
Tử An là tự của Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi nhìn mái tóc hoa râm và gương mặt đầy nếp nhăn của Đường quốc công, trong lòng vô cùng cảm động. Đây chính là một vị phụ thân vô cùng yêu thương hài tử. Nàng cười cung kính nói: “Con biết mà, ngài yên tâm đi.”
Đường quốc công vừa vui mừng vừa thương tiếc: “Tuy nói như vậy nhưng chỉ cần ta chưa chết thì sẽ không một ai có thể khi dễ con. Cho dù ta chết rồi thì mấy ca ca của con cũng sẽ chăm sóc con.”
Đường Thư Nghi cảm thấy mũi mình chua xót, nàng nghĩ tới ông bà nội ở kiếp trước, bọn họ cũng từng nói chỉ cần hai người chưa chết thì sẽ luôn bảo vệ nàng.
Nàng dùng khăn lau khóe mắt rồi nói: “Nữ nhi biết, ngài cũng không cần lo lắng nữ nhi, chuyện Hầu phủ con có thể xử lý tốt.”
Đường quốc công lại cảm thấy vui mừng, hai người yên lặng đánh vào nước cờ, ông ấy lại nói: “Hoàng thượng là kiểu người dù trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng sẽ bày ra bộ dáng của một minh quân. Chỉ cần con và ba hài tử không phạm sai lầm gì lớn, việc Ngọc Thần lập tước cũng là chuyện sớm muộn, đừng gấp.”
Đường Thư Nghi nhấp môi nói: “Nữ nhi biết, ngài yên tâm đi.”
Nhưng trong quyển sách kia đã ghi, tuy phủ Vĩnh Ninh hầu không bị đoạt tướcnhưng người tập tước lại không phải Tiêu Ngọc Thần. Toàn bộ người ở Thượng Kinh đều không nghĩ đến phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ gặp phải biến cố như vậy.
Nhưng bây giờ nàng là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, muốn đoạt tước vị Vĩnh Ninh hầu trong tay nàng thì phải xem bọn họ có bản lĩnh đó không.
“Ai!” Đường quốc công thở dài nói: “Hoàng thượng mấy năm nay càng ngày càng chuyên chính, mấy vị hoàng tử lại tầm thường, thật loạn!”
Đường Thư Nghi đặt quân cờ lên bàn cờ, sau đó ngước mắt nghiêm túc nhìn Đường quốc công nói: “Ai làm Hoàng đế đều được, chỉ có nhị hoàng tử là không được.”
Nhị hoàng tử và Lương gia có thù với bọn họ, nếu nhị hoàng tử làm Hoàng đế thì bọn họ chắc chắn không có ngày lành.
Đường quốc công tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, ông ấy cười nói: “Yên tâm, hắn ta không có cửa đâu.”
Đường Thư Nghi cũng cười, trong tiểu thuyết quả thật nhị hoàng tử không làm Hoàng đế mà là đại hoàng tử. Nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, không thể hoàn toàn ỷ lại vào nội dung trong tiểu thuyết.
Đi một bước tính một bước đi.
42
Đường Thư Nghi dùng cơm trưa ở phủ Đường quốc công rồi mới về nhà, vừa về nhà ngồi xuống thì quản gia đã tới báo, Lương gia đưa bái thiếp tới, Lương nhị gia, Lương lão thái thái và Lương nhị phu nhân muốn tới bái phỏng vào sáng mai.
Nhìn bái thiếp tinh xảo trong tay, Đường Thư Nghi suy nghĩ Lương gia đang có ý gì. Hiện tại hai nhà bọn họ xem như xé rách mặt, chuyện cũng náo động triều đình, Lương gia tới bái phỏng lúc này, là tiếp tục kiếm chuyện hay muốn cầu hòa?
Theo phong cách hành sự của Lương gia, nếu tới kiếm chuyện thì sẽ không gửi bái thiếp mà sẽ trực tiếp xông tới. Nghĩ vậy, khả năng tới cầu hòa là rất cao. Nhưng mà cầu hòa này chắc hẳn không phải thật lòng, hẳn là Hoàng thượng hoặc là Quý phi lên tiếng.
Dù sao chuyện náo tới trên triều, hơn nữa Lương gia bây giờ vẫn chưa bắt được nhược điểm của bọn họ, Đường quốc công lại lên triều khóc lóc một hồi, Hoàng thượng tất nhiên là muốn trấn an bọn họ.
Nghĩ thông suốt quanh co trong đó, Đường Thư Nghi nói với quản gia: “Phản hồi cho người Lương gia, ngày mai nhà tảo tháp dĩ đãi.”
Quản gia nhận được mệnh lệnh lập tức hành lễ rồi xoay người muốn đi, lại nghe nàng nói: “Tiếp tục cho người giám sát Lương gia.”
“Vâng.” Quản gia cung kính lên tiếng rồi rời đi, Đường Thư Nghi dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện nháo đến hiện tại, nhìn thì như đã qua nhưng chỉ cần Liễu Bích Cầm và Phan Sơn chưa rời khỏi kinh đô thì chuyện này vẫn chưa thật sự kết thúc. Hiện tại chỉ có thể chờ Lương gia lơi lỏng để đưa người đi.
Đưa Phan Sơn đi thì dễ rồi, mấu chốt là Liễu Bích Cầm. Nàng ta và đại nhi tử cuồng si của nàng có ước hẹn nửa năm, chẳng lẽ phải đợi nửa năm thật sao? Nửa năm này có xảy ra vấn đề gì không?
Nghĩ đến đây, nàng lại nói với Thúy Vân đang ngồi bên cạnh: “Đi nói với Triệu quản gia dặn dò người bên thôn trang Tây Sơn phải giám sát Liễu Bích Cầm chặt chẽ. Một khi nàng ta có động tĩnh gì thì phải lập tức tới đây bẩm báo.”
“Vâng.”
Thúy Vân đứng dậy đi ra ngoài, Thúy Trúc bưng một bình trà nóng đi vào, vừa châm trà vào cái ly ngọc bích vừa nói: “Nô tỳ vừa pha cho ngài một ấm trà sâm, ngài nếm thử.”
Đường Thư Nghi ngồi dậy nhận lấy, rũ mắt, chỉ thấy nước trà vàng nhạt trong chiếc ly màu ngọc bích, hơi nóng bốc lên mờ ảo, trong suốt thanh nhã, vô cùng đẹp đẽ.
Đặt ly lên môi nhấp một ngụm, nước trà chui vào miệng, mùi thơm thanh thanh hòa với vị ngọt dịu mát lành khiến người ta ấm lòng. Uống hết một ly trà, Đường Thư Nghi đưa ly Thúy Trúc, hỏi: “Trà này làm như thế nào?”
Thúy Trúc thấy nàng thích, lại rót thêm một ly cho nàng rồi nói: “Lúc trước pha trà sâm cho ngài, ngài luôn ngại nó đắng. Lần trước Hồ đại phu đến chẩn mạch bình an cho ngài, nô tỳ đã hỏi ông ấy làm sao để trà sâm này không đắng nữa. Hồ đại phu nói với nô tỳ bỏ thêm long nhãn và cẩu kỷ vào, nấu hơn một khắc là được. Hồ đại phu còn nói trà này bổ tì ích phổi còn an thần, rất có lợi cho thân thể của ngài.”
Đường Thư Nghi nghe nàng ấy nói, trong lòng cũng thấy an ủi, hai đại nha hoàn Thúy Trúc Thúy Vân không chỉ trung thành mà còn làm việc rất thỏa đáng. Hạ nhân như vậy đáng được khen ngợi. Nhưng mà chưa có thời cơ và cái cớ phù hợp.
Chuyện này nàng âm thầm nhớ kỹ.
Đường Thư Nghi không nghĩ tới chuyện này sẽ nháo tới triều đình nhưng nàng cũng không phải kiểu người ngại phiền phức, nếu đã lớn chuyện như vậy thì nên tính bước tiếp theo mới phải.
Đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, cản trở thế tiến công của Đường quốc công. Đường quốc công lại đặt một quân cờ, giương mắt nhìn nữ nhi đang ngồi đối diện. Vẫn là bộ dáng ấy nhưng vẫn cảm giác có gì đó không giống trước đây.
“Chuyện của Ngọc Thần lần này con xử lý rất tốt, đâu vào đấy, ra tay quyết đoán.” Đường quốc công nhìn Đường Thư Nghi, vừa quan sát vừa tán thưởng: “Trước đây con không như thế.”
Đường Thư Nghi căng thẳng trong lòng nhưng không để lộ ra ngoài, nàng thản nhiên đối diện với ánh mắt của Đường quốc công, nói: “Có một số việc sau khi nghĩ kỹ đã thấy nó sắp đánh úp lên người, không làm cũng phải làm.”
Mấy lời này lại khiến Đường quốc công đau lòng một hồi, nữ nhi này của ông ấy từ nhỏ ngàn kiều vạn sủng lớn lên, sau này gả chồng cũng được ông ấy tìm cho một người tốt tính tài giỏi, chỉ cầu nữ nhi cả đời thuận lợi hạnh phúc. Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới nữ tế nghìn chọn vạn tuyển lại là người đoản mệnh.
Ông ấy nâng bàn tay già nua vỗ vai nữ nhi: “Con suy nghĩ cẩn thận được vậy là tốt. Người lập hậu thế, tự mình cố gắng mới không bị người ta khinh. Ta không bảo vệ con được mấy năm nữa, đám ca ca của con đều đã thành gia lập nghiệp, không thể chuyện nào cũng đặt con lên hàng đầu. Tử An đi rồi, ba hài tử còn nhỏ, con nhất định phải đứng vững.”
Tử An là tự của Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi nhìn mái tóc hoa râm và gương mặt đầy nếp nhăn của Đường quốc công, trong lòng vô cùng cảm động. Đây chính là một vị phụ thân vô cùng yêu thương hài tử. Nàng cười cung kính nói: “Con biết mà, ngài yên tâm đi.”
Đường quốc công vừa vui mừng vừa thương tiếc: “Tuy nói như vậy nhưng chỉ cần ta chưa chết thì sẽ không một ai có thể khi dễ con. Cho dù ta chết rồi thì mấy ca ca của con cũng sẽ chăm sóc con.”
Đường Thư Nghi cảm thấy mũi mình chua xót, nàng nghĩ tới ông bà nội ở kiếp trước, bọn họ cũng từng nói chỉ cần hai người chưa chết thì sẽ luôn bảo vệ nàng.
Nàng dùng khăn lau khóe mắt rồi nói: “Nữ nhi biết, ngài cũng không cần lo lắng nữ nhi, chuyện Hầu phủ con có thể xử lý tốt.”
Đường quốc công lại cảm thấy vui mừng, hai người yên lặng đánh vào nước cờ, ông ấy lại nói: “Hoàng thượng là kiểu người dù trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng sẽ bày ra bộ dáng của một minh quân. Chỉ cần con và ba hài tử không phạm sai lầm gì lớn, việc Ngọc Thần lập tước cũng là chuyện sớm muộn, đừng gấp.”
Đường Thư Nghi nhấp môi nói: “Nữ nhi biết, ngài yên tâm đi.”
Nhưng trong quyển sách kia đã ghi, tuy phủ Vĩnh Ninh hầu không bị đoạt tướcnhưng người tập tước lại không phải Tiêu Ngọc Thần. Toàn bộ người ở Thượng Kinh đều không nghĩ đến phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ gặp phải biến cố như vậy.
Nhưng bây giờ nàng là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, muốn đoạt tước vị Vĩnh Ninh hầu trong tay nàng thì phải xem bọn họ có bản lĩnh đó không.
“Ai!” Đường quốc công thở dài nói: “Hoàng thượng mấy năm nay càng ngày càng chuyên chính, mấy vị hoàng tử lại tầm thường, thật loạn!”
Đường Thư Nghi đặt quân cờ lên bàn cờ, sau đó ngước mắt nghiêm túc nhìn Đường quốc công nói: “Ai làm Hoàng đế đều được, chỉ có nhị hoàng tử là không được.”
Nhị hoàng tử và Lương gia có thù với bọn họ, nếu nhị hoàng tử làm Hoàng đế thì bọn họ chắc chắn không có ngày lành.
Đường quốc công tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, ông ấy cười nói: “Yên tâm, hắn ta không có cửa đâu.”
Đường Thư Nghi cũng cười, trong tiểu thuyết quả thật nhị hoàng tử không làm Hoàng đế mà là đại hoàng tử. Nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, không thể hoàn toàn ỷ lại vào nội dung trong tiểu thuyết.
Đi một bước tính một bước đi.
42
Đường Thư Nghi dùng cơm trưa ở phủ Đường quốc công rồi mới về nhà, vừa về nhà ngồi xuống thì quản gia đã tới báo, Lương gia đưa bái thiếp tới, Lương nhị gia, Lương lão thái thái và Lương nhị phu nhân muốn tới bái phỏng vào sáng mai.
Nhìn bái thiếp tinh xảo trong tay, Đường Thư Nghi suy nghĩ Lương gia đang có ý gì. Hiện tại hai nhà bọn họ xem như xé rách mặt, chuyện cũng náo động triều đình, Lương gia tới bái phỏng lúc này, là tiếp tục kiếm chuyện hay muốn cầu hòa?
Theo phong cách hành sự của Lương gia, nếu tới kiếm chuyện thì sẽ không gửi bái thiếp mà sẽ trực tiếp xông tới. Nghĩ vậy, khả năng tới cầu hòa là rất cao. Nhưng mà cầu hòa này chắc hẳn không phải thật lòng, hẳn là Hoàng thượng hoặc là Quý phi lên tiếng.
Dù sao chuyện náo tới trên triều, hơn nữa Lương gia bây giờ vẫn chưa bắt được nhược điểm của bọn họ, Đường quốc công lại lên triều khóc lóc một hồi, Hoàng thượng tất nhiên là muốn trấn an bọn họ.
Nghĩ thông suốt quanh co trong đó, Đường Thư Nghi nói với quản gia: “Phản hồi cho người Lương gia, ngày mai nhà tảo tháp dĩ đãi.”
Quản gia nhận được mệnh lệnh lập tức hành lễ rồi xoay người muốn đi, lại nghe nàng nói: “Tiếp tục cho người giám sát Lương gia.”
“Vâng.” Quản gia cung kính lên tiếng rồi rời đi, Đường Thư Nghi dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện nháo đến hiện tại, nhìn thì như đã qua nhưng chỉ cần Liễu Bích Cầm và Phan Sơn chưa rời khỏi kinh đô thì chuyện này vẫn chưa thật sự kết thúc. Hiện tại chỉ có thể chờ Lương gia lơi lỏng để đưa người đi.
Đưa Phan Sơn đi thì dễ rồi, mấu chốt là Liễu Bích Cầm. Nàng ta và đại nhi tử cuồng si của nàng có ước hẹn nửa năm, chẳng lẽ phải đợi nửa năm thật sao? Nửa năm này có xảy ra vấn đề gì không?
Nghĩ đến đây, nàng lại nói với Thúy Vân đang ngồi bên cạnh: “Đi nói với Triệu quản gia dặn dò người bên thôn trang Tây Sơn phải giám sát Liễu Bích Cầm chặt chẽ. Một khi nàng ta có động tĩnh gì thì phải lập tức tới đây bẩm báo.”
“Vâng.”
Thúy Vân đứng dậy đi ra ngoài, Thúy Trúc bưng một bình trà nóng đi vào, vừa châm trà vào cái ly ngọc bích vừa nói: “Nô tỳ vừa pha cho ngài một ấm trà sâm, ngài nếm thử.”
Đường Thư Nghi ngồi dậy nhận lấy, rũ mắt, chỉ thấy nước trà vàng nhạt trong chiếc ly màu ngọc bích, hơi nóng bốc lên mờ ảo, trong suốt thanh nhã, vô cùng đẹp đẽ.
Đặt ly lên môi nhấp một ngụm, nước trà chui vào miệng, mùi thơm thanh thanh hòa với vị ngọt dịu mát lành khiến người ta ấm lòng. Uống hết một ly trà, Đường Thư Nghi đưa ly Thúy Trúc, hỏi: “Trà này làm như thế nào?”
Thúy Trúc thấy nàng thích, lại rót thêm một ly cho nàng rồi nói: “Lúc trước pha trà sâm cho ngài, ngài luôn ngại nó đắng. Lần trước Hồ đại phu đến chẩn mạch bình an cho ngài, nô tỳ đã hỏi ông ấy làm sao để trà sâm này không đắng nữa. Hồ đại phu nói với nô tỳ bỏ thêm long nhãn và cẩu kỷ vào, nấu hơn một khắc là được. Hồ đại phu còn nói trà này bổ tì ích phổi còn an thần, rất có lợi cho thân thể của ngài.”
Đường Thư Nghi nghe nàng ấy nói, trong lòng cũng thấy an ủi, hai đại nha hoàn Thúy Trúc Thúy Vân không chỉ trung thành mà còn làm việc rất thỏa đáng. Hạ nhân như vậy đáng được khen ngợi. Nhưng mà chưa có thời cơ và cái cớ phù hợp.
Chuyện này nàng âm thầm nhớ kỹ.