Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 375-376
375
Rót một ly trà sâm đè nén cơn giận trong lòng, Đường Thư Nghi bắt đầu suy nghĩ Đại hoàng tử có ý gì? Hắn ta tự tin như vậy, nghĩ rằng Tiêu Hoài không biết chuyện hắn ta thông đồng địch quốc?
Muốn lấy chuyện liên hôn để trói Tiêu Hoài lên thuyền của hắn ta, cũng không xem lại trước đây mình đã làm những gì.
Bên này, Khương đại phu nhân về phủ Thái phó, trực tiếp đến thư phòng gặp Thái phó và Đại hoàng tử. Thái phó vuốt râu hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói thế nào?"
Khương đại phu nhân nói: "Nàng nói nàng không dám làm chủ, mọi chuyện đều nghe Vĩnh Ninh Hầu."
Đại hoàng tử nghe xong hừ một tiếng: "Phu nhân, ngài căn bản không cần đi thăm dò, trực tiếp bào phụ hoàng ta hạ chỉ là được."
Thái phó nghe hắn ta nói vậy liền cau mày, thật ra không chỉ Hoàng đế thấy nhi tử y ngu ngốc, mà Thái phó cũng y ngoại tôn tử của ông ta ngu ngốc.
Ông ta nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không phải người bình thường, nàng đây là lấy Vĩnh Ninh Hầu làm cớ chối từ."
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, thánh chỉ hạ xuống, hắn dám kháng lệnh sao?" Đại hoàng tử nói.
Thái phó cau mày, giải thích với hắn ta: "Người đi cầu Hoàng thượng hạ chỉ, định hôn cho Anh Triết và trưởng nữ Vĩnh Ninh hầu, cháu xác định Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?"
Đại hoàng tử cau mày không lên tiếng, Thái phó lại nói: "Tại sao Hoàng thượng lại tuyển nhiều tú nữ vào cung như vậy? Còn không phải muốn sinh hài tử sao?"
Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, "Để y sinh, ta xem y có thể sinh hài tử ra được không."
"Hoàng thượng có thể sinh thêm con trai hay không lại là chuyện khác", Thái phó nhìn Đại hoàng tử, nghiêm túc nói: "Cháu cũng phải hồi tâm lại, đừng suốt ngày để tâm trí lên trên người những nữ nhân kia. Hoàng thượng rất bất mãn với cháu."
Đại hoàng tử lại hừ một tiếng, "Y không hài lòng ta thì thế nào? Lão nhị đã chết rồi, y truyền Hoàng vị cho lão Tam yếu đuối bất lựa kia, hay là kẻ điên như lão Tứ? "
Hắn ta vô cùng tự tin, Hoàng vị sớm muộn gì cũng là của hắn ta.
Thái phó thở dài: "Thế sự vô thường, Hoàng thượng nếu như sang năm sinh được Hoàng tử, y lại sống thêm vài chục năm nữa, vậy Hoàng tử kia nhất định sẽ trưởng thành."
Đại hoàng tử vẻ mặt không sao cả nói: "Vậy thì đừng để phụ hoàng ta sống lâu là được rồi."
Thái phó: "......."
Ngươi cho rằng chuyện giết vua là chuyện dễ dàng sao?
"Đừng nói chuyện này nữa," Thái phó bất lực nói: "Chúng ta nói về Tiêu Hoài đi. Rất có khả năng hắn đã biết, gian tế chính là người của chúng ta. Cho nên, trước khi hắn khải hoàn trở về, phải để An Triết định hôn với trưởng nữ của hắn.”
“Đợi hắn trở về chúng ta hứa với hắn, nếu như sau này cháu được ngồi trên vị trí kia, Anh Triết sẽ là Thái tử, nữ nhi của hắn chính là Thái tử phi, sau này chính là Hoàng hậu. Vì lợi ích và vinh quang tương lai, chuyện khác đều có thể bỏ xuống."
Đại hoàng tử cũng không kiên nhẫn, "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không đồng ý, người nói Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý ban hôn cho Anh Triết, vậy phải làm sao?"
Thái phó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta lại nghĩ cách đi."
Lúc này, Khương đại phu nhân vốn đang ở một bên nói: "Sao không để Đại hoàng tử phi đến nói chuyện với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân? Nói rõ lợi ích được mất cho nàng nghe, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng là người thông minh, chắc hẳn nên biết lựa chọn như thế nào."
"Cũng được." Thái phó nói: "Hai ngày nữa bảo Đại hoàng tử phi mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử một chuyến là được."
Đại hoàng tử phi cũng xuất thân từ phủ Thái phó.
"Được rồi, không còn chuyện gì ta đi trước." Đại hoàng tử đứng dậy đi ra ngoài, hắn ta vừa mới lấy được hai mỹ nhân, hai ngày nay vẫn còn thấy mới mẻ đây.
Thái phó nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, nặng nề thở dài một tiếng, nữ nhi ông ta thông minh nghe lời, làm sao có thể sinh ra một kẻ ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì Hoàng đế ngu xuẩn?
Thái phó nặng nề thở dài một hơi, có một đồng đội heo đúng là khiến người thấy khó chịu.
Đại hoàng tử thấy chuyện nên bàn cũng đã bàn xong, liền đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ta rất không thích đến phủ Thái phó, mỗi lần đến Thái phó đều lầu bà lầu bầu bảo hắn ta phải có chí tiến thủ.
Chí tiến thủ? Hắn ta còn cần tiến gì nữa? Còn tiến lên nữa hắn ta liền thành Hoàng đế rồi, hiển nhiên bây giờ chưa phải là cơ hội để hắn ta thành Hoàng đế.
Hắn ta từ nhỏ đã biết số mình tốt, đầu thai thành nhi tử của Hoàng đế, còn có một ngoại gia mạnh mẽ, hắn ta cả đời này không cần phải nỗ lực cũng có thể lấy được thứ mình muốn. Cho nên, hắn ta còn cần tiến thủ cái gì? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đúng đắn.
Còn Thái phó thì nhìn bóng lưng của hắn ta, lông mày nhíu chặt lại, nếu như Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, ông ta cho dù có mạo hiểm cái mạng già này cũng không thể đưa hắn ta lên Hoàng vị.
Ông ta nặng nề thở dài một hơi, vẫy tay bảo Khương đại phu nhân rời đi, sau đó phái người gọi Đại nhi tử đến. Khương Bác Tín đến rồi ngồi xuống, Thái phó nói: "Tức phụ con đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nhắc đến chuyện hôn sự giữa Anh Triết v trưởng nữ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói mọi chuyện đều nghe Tiêu Hoài."
"Ý nàng muốn từ chối." Khương Bác Tín nói.
Thái phí ừm một tiếng, "Chỉ là Tiêu Hoài còn chưa chết, loại chuyện hôn nhân nhi nữ này, nàng phải nghe lời của Tiêu Hoài cũng là chuyện bình thường, huống chi còn là gả nữ nhi vào Hoàng gia."
"Nhưng tốt hơn hết, chúng ta nên giải quyết vấn đề này trước khi Tiêu Hoài trở về." Khương Bác Tín nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy," Thái phó nói: "Ngày mai con đến phủ Đại hoàng tử một chuyến, nói với Ngữ Lan một tiếng, bảo nó mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử, để Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hiểu, hôn nhân giữa trưởng nữ của nàng với Anh Triết không chỉ riêng phủ Vĩnh Ninh hầu có lợi, mà phủ Đường Quốc Công cũng có lợi."
Khương Bác Tín lại cau mày không lên tiếng, Thái phó thấy vậy thở dài một hơi: "Ta biết Ngữ Lan oán trách chúng ta, con lựa lời thuyết phục nó."
376
Khương Bác Tín cũng thở dài: "Ban đầu Ngữ Lan không muốn gả cho Đại hoàng tử, bây giờ cuộc sống lại như vậy, trong lòng nó cũng cay đắng."
Trên mặt Thái phó mang theo vẻ không kiên nhẫn, "Nó từ nhỏ ăn sung mặc sướng, cho dù vừa sinh ra mẫu thân đã mất, nhưng Khương gia cũng không để nó chịu chút oan ức nào, lớn lên trong chiều chuộng thương yêu. Một khi đã nhận được sự nuôi dưỡng của gia tộc liền phải vì gia tộc làm việc. Hơn nữa, nào có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp?"
"Chỉ là hậu viện của Đại hoàng tử có quá nhiều nữ nhân." Khương Bác Tín cũng cảm thấy đau lòng nữ nhi của mình.
Thái phó xua tay, "Ngữ Lan nó cũng chỉ làm ầm ĩ một chút, sau này ta sẽ nói chuyện với Đại hoàng tử, để Đại hoàng tử dỗ dành nó là được rồi."
Khương Bác Tín còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu. Sau đó lại lại nghe Thái phó thở dài một hơi, hắn ta hỏi có chuyện gì, Thái phó nói: "Ta sợ nếu Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, Hoàng đế sẽ hoàn toàn từ bỏ hắn."
Lông mày Khương Bác Tín cũng nhíu lại, một lúc sau, hắn ta nói: "Có vài lời lúc trước con đã muốn nói."
"Con nói đi." Thái Phúc nói.
"Lần này Hoàng thượng tuyển tú vào cung đã nói rõ y rất bất mãn với vài vị Hoàng tử bây giờ." Khương Bác Tín nói: "Đại hoàng tử như thế nào chúng ta đều biết rõ, ngài cũng đừng hy vọng hắn có thể thay đổi, ta thấy chẳng thà..."
Hắn ta trầm tư không biết có nên nói hay không, Thái phó nói: "Con nói."
“Vâng," Khương Bác Tín nghiêng người về phía trước, đến gần Thái phó nói: "Chẳng thà từ bỏ Đại hoàng tử, giữ Hoàng tôn."
Đồng tử Thái phó co rụt lại, lại nghe Khương Bác Tín nói: "Hoàng tôn tuổi nhỏ, ngồi ở vị trí kia tất nhiên cần người nâng đỡ, đến lúc đó còn không phải dựa vào Khương gia chúng ta sao. Hơn nữa, giữ Hoàng tôn càng dễ lôi kéo Tiêu Hoài. Nghĩ đến Tiêu Hoài cũng muốn nữ nhi của mình sớm ngày trở thành Hoàng hậu chứ không phải vẫn luôn là Thái tử phi."
Thái phó ngồi đó trầm tư không nói, Khương Bác Tín cũng không lên tiếng nữa, để Thái phó có thời gian suy nghĩ. Sau một lúc lâu, Thái phó nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng phải để Hoàng đế chú ý đến sự xuất sắc của Anh Triết."
Nói đến ngoại tôn Lý Anh Triết, trên mặt Thái phó có chút kiêu ngạo, Lý Anh Triết tốt hơn người cha kia của mình gấp rất nhiều lần.
Đường Thư Nghi Tự nhiên không biết âm mưu của đám người Thái phó, sau khi Khương đại phu nhân rời đi thì tức giận một hồi, sau đó quyết định yên lặng chờ xem, nàng không nghĩ đám người Đại hoàng tử sẽ bỏ cuộc sau khi bị từ chối.
Chỉ là nàng không nói chuyện này với Tiêu Ngọc Châu, mặc dù chuyện trong nhà nàng không giấu Tiêu Ngọc Châu, nhưng nói chuyện hôn sự với một nữ hài nhi chín tuổi, còn là hôn sự của chính mình thì cũng không hay lắm.
Bên phía phủ Thái phó, ngày hôm sau Khương Bác Tín đến phủ Đại hoàng tử. Sở dĩ là hắn ta đến gặp Đại hoàng tử phi mà không phải Khương đại phu nhân là vì Khương đại phu nhân không phải mẹ ruột của Đại hoàng tử phi. Mẹ ruột của Đại hoàng tử phi khi sinh nàng ta vì khó sinh mà chết, Đại hoàng tử phi lớn lên bên người tổ mẫu của nàng ta.
Đến phủ Đại hoàng tử, thái giám quản sự dẫn hắn đến nơi Đại hoàng tử phi ở, trên đường hắn ta hỏi thái giám quản sự: "Hôm nay Đại hoàng tử có ở trong phủ không?"
Thái giám quản sự hơi khó xử, hắn ta không biết có nói ở hay không ở. Nếu nói không không ở, thì thật ra Đại hoàng tử vẫn ở trong phủ. Nhưng nếu nói ở, Đại hoàng tử lại đang chơi bời với đám mỹ nữ, hẳn là không có thời gian đến gặp cữu cữu kiêm nhạc phụ của hắn ta.
Khương Bác Tín nhìn thấy biểu cảm của thái giám liền biết mọi chuyện như thế nào, hắn ta hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại bắt đầu đau lòng cho nữ nhi của mình. Mặc dù nói nam nhân đều tam thê tứ thiếp, nhưng giống như Đại hoàng tử, cả ngày chỉ chơi bời trong đám mỹ nhân, đúng là hiếm thấy.
Hắn ta càng cảm thấy, từ bỏ Đại hoàng tử giữ Hoàng tôn là một ý kiến hay.
Đến viện của Hoàng tử phi, liền thấy Hoàng tôn Lý Anh Triết đang luyện kiếm, từng chiêu thức đều hữu khí có lực, Đại hoàng tử phi đứng cách đó không xa mỉm cười. Khương Bác Tín thấy hai mẫu tử như vậy, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Lý Anh Triết thấy hắn ta đến, thu kiếm hành lễ với hắn ta, "Ngoại công bình an."
Khương Bác Tín vội vàng đỡ thằng bé dậy, sau đó mỉm cười nói: "Kiếm của Anh Triết đã tiến bộ rất nhiều."
Lý Anh Triết được khen ngợi, ngại ngùng mỉm cười. Lúc này Đại hoàng tử phi cũng đi tới, ba người bọn họ cùng nhau vào nhà. Khương Bác Tín hỏi tình hình học tập của Lý Anh Triết, sau đó tỏ ý có chuyện muốn nói với Đại hoàng tử phi, Lý Anh Triết đứng dậy hành lễ với hai người, sau đó rời đi.
Khương Bác Tín nhìn bóng lưng của thằng bé, nói với Đại hoàng tử phi: "Anh Triết là một hài tử ngoan, phải bồi dưỡng cho tốt."
Trên mặt Đại hoàng tử phi cũng có chút kiêu ngạo, "Hài tử này không giống phụ thân nó."
Nói đến Đại hoàng tử, biểu cảm trên mặt nàng ta bắt đầu nhạt dần. Khương Bác Tín thấy vậy nói: "Con có Anh Triết, lại có Khương gia, những nữ nhân đó đều không vượt mặt con được."
"Đừng nói đến hắn ta," Ánh mắt của Đại hoàng tử phi mang theo ghê tởm mà nói, "Phụ thân hôm nay tới đây là có chuyện gì?"
Vẻ mặt Khương Bác Tín có chút khó xử, hắn ta nói: "Hôm qua tổ phụ con bảo mẫu thân con đến phủ Vĩnh Ninh hầu thăm dò ý tứ."
Đại hoàng tử phi hỏi: "Ý tứ gì?"
"Là... Tổ phụ con muốn định hôn cho Anh Triết và trưởng nữ của Vĩnh Ninh hầu, Đại hoàng tử cũng có ý này." Khương Bác Tín nói.
Hắn ta nói xong, căn phòng bắt đầu yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đại hoàng tử phi ngồi đó, nhìn về phía xa, khuôn mặt vô cảm. Sau một lúc lâu, nàng ta mới mở miệng, giọng điệu mang theo chế giễu: "Các người nếu như đã quyết định rồi, còn đến hỏi ta làm gì?"
Khương Bác Tín có chút ngượng ngùng, "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân từ chối, tổ phụ con muốn con giảng lợi ích được mất với nàng."
"Phụ thân," Đại hoàng tử phi nhìn Khương Bác Tín, hỏi: "Trong lòng của người, trong lòng của tổ phụ, ta là cái gì?"
"Con đương nhiên là đích nữ cao quý nhất của Khương gia chúng ta." Khương Bạc nói.
Ánh mắt Đại hoàng tử phi lại nhìn về phía xa xa, "Con cũng đã từng nghĩ như vậy, con sinh ra trong danh môn Khương gia, mặc dù mất mẹ khi còn nhỏ, nhưng phụ thân, tổ phụ tổ mẫu đều rất yêu thương con. Lúc đó con nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới."
"Nhưng sau đó con mới biết, con phải trả giá cho tất cả mọi sự chiều chuộng của các người dành cho con. Mà cái giá con phải trả chính là, gả cho người mà con không muốn gả, nhìn hắn ta lần lượt đưa một đám nữ nhân vào phủ, ta còn phải hiền huệ mà sắp xếp cho đám nữ nhân đó của hắn."
Rót một ly trà sâm đè nén cơn giận trong lòng, Đường Thư Nghi bắt đầu suy nghĩ Đại hoàng tử có ý gì? Hắn ta tự tin như vậy, nghĩ rằng Tiêu Hoài không biết chuyện hắn ta thông đồng địch quốc?
Muốn lấy chuyện liên hôn để trói Tiêu Hoài lên thuyền của hắn ta, cũng không xem lại trước đây mình đã làm những gì.
Bên này, Khương đại phu nhân về phủ Thái phó, trực tiếp đến thư phòng gặp Thái phó và Đại hoàng tử. Thái phó vuốt râu hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói thế nào?"
Khương đại phu nhân nói: "Nàng nói nàng không dám làm chủ, mọi chuyện đều nghe Vĩnh Ninh Hầu."
Đại hoàng tử nghe xong hừ một tiếng: "Phu nhân, ngài căn bản không cần đi thăm dò, trực tiếp bào phụ hoàng ta hạ chỉ là được."
Thái phó nghe hắn ta nói vậy liền cau mày, thật ra không chỉ Hoàng đế thấy nhi tử y ngu ngốc, mà Thái phó cũng y ngoại tôn tử của ông ta ngu ngốc.
Ông ta nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không phải người bình thường, nàng đây là lấy Vĩnh Ninh Hầu làm cớ chối từ."
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, thánh chỉ hạ xuống, hắn dám kháng lệnh sao?" Đại hoàng tử nói.
Thái phó cau mày, giải thích với hắn ta: "Người đi cầu Hoàng thượng hạ chỉ, định hôn cho Anh Triết và trưởng nữ Vĩnh Ninh hầu, cháu xác định Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?"
Đại hoàng tử cau mày không lên tiếng, Thái phó lại nói: "Tại sao Hoàng thượng lại tuyển nhiều tú nữ vào cung như vậy? Còn không phải muốn sinh hài tử sao?"
Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, "Để y sinh, ta xem y có thể sinh hài tử ra được không."
"Hoàng thượng có thể sinh thêm con trai hay không lại là chuyện khác", Thái phó nhìn Đại hoàng tử, nghiêm túc nói: "Cháu cũng phải hồi tâm lại, đừng suốt ngày để tâm trí lên trên người những nữ nhân kia. Hoàng thượng rất bất mãn với cháu."
Đại hoàng tử lại hừ một tiếng, "Y không hài lòng ta thì thế nào? Lão nhị đã chết rồi, y truyền Hoàng vị cho lão Tam yếu đuối bất lựa kia, hay là kẻ điên như lão Tứ? "
Hắn ta vô cùng tự tin, Hoàng vị sớm muộn gì cũng là của hắn ta.
Thái phó thở dài: "Thế sự vô thường, Hoàng thượng nếu như sang năm sinh được Hoàng tử, y lại sống thêm vài chục năm nữa, vậy Hoàng tử kia nhất định sẽ trưởng thành."
Đại hoàng tử vẻ mặt không sao cả nói: "Vậy thì đừng để phụ hoàng ta sống lâu là được rồi."
Thái phó: "......."
Ngươi cho rằng chuyện giết vua là chuyện dễ dàng sao?
"Đừng nói chuyện này nữa," Thái phó bất lực nói: "Chúng ta nói về Tiêu Hoài đi. Rất có khả năng hắn đã biết, gian tế chính là người của chúng ta. Cho nên, trước khi hắn khải hoàn trở về, phải để An Triết định hôn với trưởng nữ của hắn.”
“Đợi hắn trở về chúng ta hứa với hắn, nếu như sau này cháu được ngồi trên vị trí kia, Anh Triết sẽ là Thái tử, nữ nhi của hắn chính là Thái tử phi, sau này chính là Hoàng hậu. Vì lợi ích và vinh quang tương lai, chuyện khác đều có thể bỏ xuống."
Đại hoàng tử cũng không kiên nhẫn, "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không đồng ý, người nói Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý ban hôn cho Anh Triết, vậy phải làm sao?"
Thái phó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta lại nghĩ cách đi."
Lúc này, Khương đại phu nhân vốn đang ở một bên nói: "Sao không để Đại hoàng tử phi đến nói chuyện với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân? Nói rõ lợi ích được mất cho nàng nghe, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng là người thông minh, chắc hẳn nên biết lựa chọn như thế nào."
"Cũng được." Thái phó nói: "Hai ngày nữa bảo Đại hoàng tử phi mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử một chuyến là được."
Đại hoàng tử phi cũng xuất thân từ phủ Thái phó.
"Được rồi, không còn chuyện gì ta đi trước." Đại hoàng tử đứng dậy đi ra ngoài, hắn ta vừa mới lấy được hai mỹ nhân, hai ngày nay vẫn còn thấy mới mẻ đây.
Thái phó nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, nặng nề thở dài một tiếng, nữ nhi ông ta thông minh nghe lời, làm sao có thể sinh ra một kẻ ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì Hoàng đế ngu xuẩn?
Thái phó nặng nề thở dài một hơi, có một đồng đội heo đúng là khiến người thấy khó chịu.
Đại hoàng tử thấy chuyện nên bàn cũng đã bàn xong, liền đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ta rất không thích đến phủ Thái phó, mỗi lần đến Thái phó đều lầu bà lầu bầu bảo hắn ta phải có chí tiến thủ.
Chí tiến thủ? Hắn ta còn cần tiến gì nữa? Còn tiến lên nữa hắn ta liền thành Hoàng đế rồi, hiển nhiên bây giờ chưa phải là cơ hội để hắn ta thành Hoàng đế.
Hắn ta từ nhỏ đã biết số mình tốt, đầu thai thành nhi tử của Hoàng đế, còn có một ngoại gia mạnh mẽ, hắn ta cả đời này không cần phải nỗ lực cũng có thể lấy được thứ mình muốn. Cho nên, hắn ta còn cần tiến thủ cái gì? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đúng đắn.
Còn Thái phó thì nhìn bóng lưng của hắn ta, lông mày nhíu chặt lại, nếu như Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, ông ta cho dù có mạo hiểm cái mạng già này cũng không thể đưa hắn ta lên Hoàng vị.
Ông ta nặng nề thở dài một hơi, vẫy tay bảo Khương đại phu nhân rời đi, sau đó phái người gọi Đại nhi tử đến. Khương Bác Tín đến rồi ngồi xuống, Thái phó nói: "Tức phụ con đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nhắc đến chuyện hôn sự giữa Anh Triết v trưởng nữ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói mọi chuyện đều nghe Tiêu Hoài."
"Ý nàng muốn từ chối." Khương Bác Tín nói.
Thái phí ừm một tiếng, "Chỉ là Tiêu Hoài còn chưa chết, loại chuyện hôn nhân nhi nữ này, nàng phải nghe lời của Tiêu Hoài cũng là chuyện bình thường, huống chi còn là gả nữ nhi vào Hoàng gia."
"Nhưng tốt hơn hết, chúng ta nên giải quyết vấn đề này trước khi Tiêu Hoài trở về." Khương Bác Tín nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy," Thái phó nói: "Ngày mai con đến phủ Đại hoàng tử một chuyến, nói với Ngữ Lan một tiếng, bảo nó mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử, để Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hiểu, hôn nhân giữa trưởng nữ của nàng với Anh Triết không chỉ riêng phủ Vĩnh Ninh hầu có lợi, mà phủ Đường Quốc Công cũng có lợi."
Khương Bác Tín lại cau mày không lên tiếng, Thái phó thấy vậy thở dài một hơi: "Ta biết Ngữ Lan oán trách chúng ta, con lựa lời thuyết phục nó."
376
Khương Bác Tín cũng thở dài: "Ban đầu Ngữ Lan không muốn gả cho Đại hoàng tử, bây giờ cuộc sống lại như vậy, trong lòng nó cũng cay đắng."
Trên mặt Thái phó mang theo vẻ không kiên nhẫn, "Nó từ nhỏ ăn sung mặc sướng, cho dù vừa sinh ra mẫu thân đã mất, nhưng Khương gia cũng không để nó chịu chút oan ức nào, lớn lên trong chiều chuộng thương yêu. Một khi đã nhận được sự nuôi dưỡng của gia tộc liền phải vì gia tộc làm việc. Hơn nữa, nào có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp?"
"Chỉ là hậu viện của Đại hoàng tử có quá nhiều nữ nhân." Khương Bác Tín cũng cảm thấy đau lòng nữ nhi của mình.
Thái phó xua tay, "Ngữ Lan nó cũng chỉ làm ầm ĩ một chút, sau này ta sẽ nói chuyện với Đại hoàng tử, để Đại hoàng tử dỗ dành nó là được rồi."
Khương Bác Tín còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu. Sau đó lại lại nghe Thái phó thở dài một hơi, hắn ta hỏi có chuyện gì, Thái phó nói: "Ta sợ nếu Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, Hoàng đế sẽ hoàn toàn từ bỏ hắn."
Lông mày Khương Bác Tín cũng nhíu lại, một lúc sau, hắn ta nói: "Có vài lời lúc trước con đã muốn nói."
"Con nói đi." Thái Phúc nói.
"Lần này Hoàng thượng tuyển tú vào cung đã nói rõ y rất bất mãn với vài vị Hoàng tử bây giờ." Khương Bác Tín nói: "Đại hoàng tử như thế nào chúng ta đều biết rõ, ngài cũng đừng hy vọng hắn có thể thay đổi, ta thấy chẳng thà..."
Hắn ta trầm tư không biết có nên nói hay không, Thái phó nói: "Con nói."
“Vâng," Khương Bác Tín nghiêng người về phía trước, đến gần Thái phó nói: "Chẳng thà từ bỏ Đại hoàng tử, giữ Hoàng tôn."
Đồng tử Thái phó co rụt lại, lại nghe Khương Bác Tín nói: "Hoàng tôn tuổi nhỏ, ngồi ở vị trí kia tất nhiên cần người nâng đỡ, đến lúc đó còn không phải dựa vào Khương gia chúng ta sao. Hơn nữa, giữ Hoàng tôn càng dễ lôi kéo Tiêu Hoài. Nghĩ đến Tiêu Hoài cũng muốn nữ nhi của mình sớm ngày trở thành Hoàng hậu chứ không phải vẫn luôn là Thái tử phi."
Thái phó ngồi đó trầm tư không nói, Khương Bác Tín cũng không lên tiếng nữa, để Thái phó có thời gian suy nghĩ. Sau một lúc lâu, Thái phó nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng phải để Hoàng đế chú ý đến sự xuất sắc của Anh Triết."
Nói đến ngoại tôn Lý Anh Triết, trên mặt Thái phó có chút kiêu ngạo, Lý Anh Triết tốt hơn người cha kia của mình gấp rất nhiều lần.
Đường Thư Nghi Tự nhiên không biết âm mưu của đám người Thái phó, sau khi Khương đại phu nhân rời đi thì tức giận một hồi, sau đó quyết định yên lặng chờ xem, nàng không nghĩ đám người Đại hoàng tử sẽ bỏ cuộc sau khi bị từ chối.
Chỉ là nàng không nói chuyện này với Tiêu Ngọc Châu, mặc dù chuyện trong nhà nàng không giấu Tiêu Ngọc Châu, nhưng nói chuyện hôn sự với một nữ hài nhi chín tuổi, còn là hôn sự của chính mình thì cũng không hay lắm.
Bên phía phủ Thái phó, ngày hôm sau Khương Bác Tín đến phủ Đại hoàng tử. Sở dĩ là hắn ta đến gặp Đại hoàng tử phi mà không phải Khương đại phu nhân là vì Khương đại phu nhân không phải mẹ ruột của Đại hoàng tử phi. Mẹ ruột của Đại hoàng tử phi khi sinh nàng ta vì khó sinh mà chết, Đại hoàng tử phi lớn lên bên người tổ mẫu của nàng ta.
Đến phủ Đại hoàng tử, thái giám quản sự dẫn hắn đến nơi Đại hoàng tử phi ở, trên đường hắn ta hỏi thái giám quản sự: "Hôm nay Đại hoàng tử có ở trong phủ không?"
Thái giám quản sự hơi khó xử, hắn ta không biết có nói ở hay không ở. Nếu nói không không ở, thì thật ra Đại hoàng tử vẫn ở trong phủ. Nhưng nếu nói ở, Đại hoàng tử lại đang chơi bời với đám mỹ nữ, hẳn là không có thời gian đến gặp cữu cữu kiêm nhạc phụ của hắn ta.
Khương Bác Tín nhìn thấy biểu cảm của thái giám liền biết mọi chuyện như thế nào, hắn ta hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại bắt đầu đau lòng cho nữ nhi của mình. Mặc dù nói nam nhân đều tam thê tứ thiếp, nhưng giống như Đại hoàng tử, cả ngày chỉ chơi bời trong đám mỹ nhân, đúng là hiếm thấy.
Hắn ta càng cảm thấy, từ bỏ Đại hoàng tử giữ Hoàng tôn là một ý kiến hay.
Đến viện của Hoàng tử phi, liền thấy Hoàng tôn Lý Anh Triết đang luyện kiếm, từng chiêu thức đều hữu khí có lực, Đại hoàng tử phi đứng cách đó không xa mỉm cười. Khương Bác Tín thấy hai mẫu tử như vậy, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Lý Anh Triết thấy hắn ta đến, thu kiếm hành lễ với hắn ta, "Ngoại công bình an."
Khương Bác Tín vội vàng đỡ thằng bé dậy, sau đó mỉm cười nói: "Kiếm của Anh Triết đã tiến bộ rất nhiều."
Lý Anh Triết được khen ngợi, ngại ngùng mỉm cười. Lúc này Đại hoàng tử phi cũng đi tới, ba người bọn họ cùng nhau vào nhà. Khương Bác Tín hỏi tình hình học tập của Lý Anh Triết, sau đó tỏ ý có chuyện muốn nói với Đại hoàng tử phi, Lý Anh Triết đứng dậy hành lễ với hai người, sau đó rời đi.
Khương Bác Tín nhìn bóng lưng của thằng bé, nói với Đại hoàng tử phi: "Anh Triết là một hài tử ngoan, phải bồi dưỡng cho tốt."
Trên mặt Đại hoàng tử phi cũng có chút kiêu ngạo, "Hài tử này không giống phụ thân nó."
Nói đến Đại hoàng tử, biểu cảm trên mặt nàng ta bắt đầu nhạt dần. Khương Bác Tín thấy vậy nói: "Con có Anh Triết, lại có Khương gia, những nữ nhân đó đều không vượt mặt con được."
"Đừng nói đến hắn ta," Ánh mắt của Đại hoàng tử phi mang theo ghê tởm mà nói, "Phụ thân hôm nay tới đây là có chuyện gì?"
Vẻ mặt Khương Bác Tín có chút khó xử, hắn ta nói: "Hôm qua tổ phụ con bảo mẫu thân con đến phủ Vĩnh Ninh hầu thăm dò ý tứ."
Đại hoàng tử phi hỏi: "Ý tứ gì?"
"Là... Tổ phụ con muốn định hôn cho Anh Triết và trưởng nữ của Vĩnh Ninh hầu, Đại hoàng tử cũng có ý này." Khương Bác Tín nói.
Hắn ta nói xong, căn phòng bắt đầu yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đại hoàng tử phi ngồi đó, nhìn về phía xa, khuôn mặt vô cảm. Sau một lúc lâu, nàng ta mới mở miệng, giọng điệu mang theo chế giễu: "Các người nếu như đã quyết định rồi, còn đến hỏi ta làm gì?"
Khương Bác Tín có chút ngượng ngùng, "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân từ chối, tổ phụ con muốn con giảng lợi ích được mất với nàng."
"Phụ thân," Đại hoàng tử phi nhìn Khương Bác Tín, hỏi: "Trong lòng của người, trong lòng của tổ phụ, ta là cái gì?"
"Con đương nhiên là đích nữ cao quý nhất của Khương gia chúng ta." Khương Bạc nói.
Ánh mắt Đại hoàng tử phi lại nhìn về phía xa xa, "Con cũng đã từng nghĩ như vậy, con sinh ra trong danh môn Khương gia, mặc dù mất mẹ khi còn nhỏ, nhưng phụ thân, tổ phụ tổ mẫu đều rất yêu thương con. Lúc đó con nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới."
"Nhưng sau đó con mới biết, con phải trả giá cho tất cả mọi sự chiều chuộng của các người dành cho con. Mà cái giá con phải trả chính là, gả cho người mà con không muốn gả, nhìn hắn ta lần lượt đưa một đám nữ nhân vào phủ, ta còn phải hiền huệ mà sắp xếp cho đám nữ nhân đó của hắn."