Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 351-352
351
Đường Thư Nghi nhìn cậu bé trước mặt, trong mắt mang theo hài lòng. Thật ra lúc đầu nàng chỉ vì muốn đầu tư một chút, mới viết chú thích trong sách đưa cho cậu bé, nhưng hai người đầu tiên trao đổi bằng thư từ, bây giờ lại đích thân chỉ dạy, suy nghĩ trong lòng của nàng đã phát sinh thay đổi từ lâu.
Nàng bây giờ đã không còn mong đợi hài tử này về sau sẽ thành Hoàng đế nữa, nàng hy vọng rằng cậu bé có thể sống hạnh phúc.
Nhận lấy chén trà trong tay cậu bé, nhấp một ngụm, Đường Thư Nghi nói: "Người sống trên đời, hầu hết những chuyện chúng ta gặp phải đều có lợi. Thuận lợi khiến người cảm thấy yên ổn rộng lượng, khổ đau lại rèn luyện ý chí, cho nên lúc trước cho dù đã trải qua những gì, đều là chuyện có ý nghĩa, không cần để ý, cũng không cần vì vậy mà đau lòng, càng không cần vì vậy mà tự ti. Ngươi rất giỏi, cũng không thua kém bất cứ người nào, thuận theo bản tâm làm chính mình là được."
Ánh mắt Lý Cảnh Tập ẩm ướt, những lời này, mỗi một chữ đều như khắc vào lòng cậu bé. Cậu bé quả thật để ý đến quá khứ, không cam lòng cũng như tự ti về quá khứ của mình.
Cậu bé lại cúi đầu thật sâu hành lễ với Đường Thư Nghi: "Học sinh cảm tạ lão sư."
Đường Thư Nghi đứng dậy nâng cậu bé lên, "Sau này vẫn nên giống như trước đây, hưng hô cũng không thay đổi."
Lý Cảnh Tập cúi đầu xuống, "Vâng."
"Ngươi quen biết Phương đại nho, ngươi nói ngày mai đến bái sư nên tặng lễ vật gì?" Thái phi hỏi Đường Thư Nghi.
"Ông ấy thích thư hoạ, ông ấy còn từng nói rất thích thư pháp của Vương gia." Đường Thư Nghi nói.
Vương gia ở đây là nói Tiêu Dao Vương, hắn sinh thời trong giới học giả cũng có danh khí không nhỏ, đặc biệt là thư pháp và thư hoạ, được rất nhiều người săn đón.
Thái phi nghe nàng nói vậy, mỉm cười nói: "Trong nhà nó có rất nhiều thư hoạ, chúng ta đi chọn đi."
Nói rồi bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập cũng đứng dậy đi đến thư phòng.
Không thể không nói, Tiêu Dao Vương thực sự là một người phong nhã, thư phòng của hắn nằm trong viện, có cây có hoa, có nước có đình, nên có đều có. Đặc biệt bên ngoài thư phòng, dưới hành lang đặt một chiếc ghế bập bênh bằng gỗ đàn hương và một chiếc bàn nhỏ, nhìn vào càng thấy phong vị độc đáo.
Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, buổi trưa một nam tử diện mạo tiêu soái, thảnh thơi nằm trên ghế bập bênh, hoặc là uống trà ngắm bình minh hoàng hôn, hoặc nhắm mắt nghe tiếng gió thổi mưa rơi.
Cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp không sao tả xiết.
Đi vào trong, bên trong càng như một thế giới khác. Chỉ thấy trong thư phòng rộng lớn là ba phòng thông nhau không có ngăn cách, đứng trước hai mặt tường giá sách to lớn, bên trên để toàn là sách.
Một tháp gỗ lớn, bàn trà bàn cờ tinh tế, bàn làm việc rộng lớn, những cuộn giấy rực rỡ sắc màu vân vân được đặt đan xen ngẫu hứng với nhau, nhàn nhã lại đầy thú vị.
Thái phi đi đến tủ bên cạnh giá sách, vươn tay mở cửa, thấy bên trong đặt đầy ắp tranh cuộn, ước tính ít nhất cũng phải vài trăm bức.
"Trước kia nó nhàn rỗi cả ngày, liền thích ở đây viết viết vẽ vẽ, từ từ tích lũy nhiều thành như này."
Thái phi đưa tay lấy ra vài bức, sau đó vẫy tay gọi Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập lấy từ trong tủ ra, bà ấy mở từng bức một ra cho Đường Thư Nghi xem.
"Mây bay nước chảy, nét tựa khói bay." Đường Thư Nghi nhìn xong không nhịn được nói.
Thái phi vẻ mặt tự hào, "Mặc dù Thừa Doãn có chút thiên phú về thư hoạ, nhưng lúc nhỏ luyện tập cũng chịu không ít khổ đau."
"Vương gia là người có tâm trí kiên định." Đường Thư Nghi nhìn chữ viết trong tay nói.
Đều nói chữ giống người, chữ của Tiêu Dao Vương nhìn có vẻ phóng khoáng ngang ngạnh, nhưng trong nét bút lại mơ hồ lộ ra ý cương nghị.
Đường Thư Nghi đến bây giờ vẫn không đoán ra, Tiêu Dao Vương rốt cuộc đã chết hay chưa. Nếu đã chết, tại sao Thái phi lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu chưa chết, tại sao bà ấy lại muốn hài tử quá kế chứ? Hơn nữa, tại sao Thái phi lại chủ động thân thiết với họ như vậy?
Xem không hiểu, thực sự xem không hiểu. Nàng phát hiện, gần đây có quá nhiều chuyện nàng xem không hiểu, ví dụ như tại sao Tạ gia lại muốn liên hôn với bọn họ, mà đối tượng lại là Nhị nhi tử Tiêu Ngọc Minh.
Đè nén những suy nghĩ phức tạp, Đường Thư Nghi và Thái phi chọn hai bức thư hoạ của Tiêu Dao Vương cho Phương đại nho. Sau khi chọn thư hoạ xong, Thái phi lại phái người từ phòng kho chuyển vô số đồ vật quý hiếm ra, "Chỉ tặng thư hoạ làm lễ vật thì quá ít ỏi, ngươi lại giúp ta chọn thêm lễ vật khác."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Thư hoạ của Vương gia, trong mắt nhiều người đã là vật vô giá."
Thái phi xua tay: "Những thứ đó của nó cho dù ở trong mắt người khác như thế nào, dù sao đối với ta mà nói cũng không đáng giá bao nhiêu tiền."
Đường Thư Nghi chọn thêm vài món lễ vật với bà ấy, sau đó ngồi cùng nhau uống trà trò chuyện. Thái phi liếc nhìn Lý Cảnh Tập cách đó không xa rồi nói: "Tâm tử của hài tử này có hơi nặng, nhưng cái này không trách nó."
Sống trong hoàn cảnh đó nhiều năm như vậy, nếu như không có chút tâm nhãn, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
"Từ từ thôi," Đường Thư Nghi cũng nhìn Lý Cảnh Tập, "Nghỉ dưỡng học tập một đoạn thời gian, lại cho nó tiếp xúc với người cùng tuổi trong Kinh, gặp qua nhiều người và chuyện, có lẽ sẽ tốt lên."
Thái phi mỉm cười: "Nuôi dạy hài tử ta không bằng ngươi."
Đường Thư Nghi mỉm cười, nhấp một ngụm trà, "Thần phụ cũng chỉ là lần mò từng chút một mà ra."
352
Kiếp trước nàng không kết hôn càng không sinh hài tử, nào hiểu làm sao nuôi dạy hài tử, còn không phải đều là mò mẫm từng chút một.
"Chuyện mẫu thân của Cảnh Tập có nội tình không?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi. Nàng không tin, một phi tử được sủng ái lại thông dâm với thị vệ, làm ra loại chuyện hoang đường đó. Trừ phi phi tử đó là người ngu xuẩn, hoặc là bị người tính kế.
"Lúc đó ta đã ra khỏi cung, tình hình cụ thể cũng không rõ ràng." Thái phi thở dài nói: "Chỉ là nghĩ như thế nào cũng thấy chuyện này lạ thường."
"Nhưng tại sao Hoàng thượng lại tin?" Đây là điều Đường Thư Nghi tò mò nhất.
Theo nàng thấy, vị Hoàng đế hiện tại không có đại tài gì, nhưng cũng không tính là hồ đò. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bên trong có chỗ lạ thường, y không nhìn ra sao?
Thái phi cười lạnh: "Nam nhân muốn thể diện nhất, vị Hoàng đế kia của chúng ta còn hơn thế. Ta nghe nói lúc đó, Minh phi quả thật đang cùng thị vệ kia… làm cái đó, mà khi Hoàng đế đi qua, cơ thể hai người còn chưa tách rời."
Đường Thư Nghi hiểu rõ, Hoàng đế bắt gian ngay tại chỗ, hơn nữa còn xem hiện trường sống, quả thật làm người thấy kích thích.
"Nghe nói Minh phi đâm vào tường chết ngay tại chỗ, Hoàng đế tự tay gi ết chết thị vệ. Cùng ngày, tổ phụ và phụ thân của Minh phi tủi nhục tự sát, toàn bộ Minh gia bị lưu đày.” Trong giọng nói của Thái phi đầy cảm khái.
Đường Thư Nghi cũng thở dài, nàng quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đang ngồi bên thuỷ tạ nói chuyện, một người sáng rực như ánh mặt trời, người còn lại trầm tĩnh như sơn thạch.
Nàng nhất thời không rõ, chính mình buông tay để hai đứa nhỏ qua lại như vậy là sai hay đúng. Lỡ như hai người nảy sinh tình cảm, lỡ như có một ngày Lý Cảnh Tập ngồi lên vị trí kia, nữ nhi của nàng nên lựa chọn thế nào?
Muốn động tay bóp ch ết tính khả năng trong tương lai sao?
Đường Thư Nghi nhất thời do dự, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên. Tương lai không thể nào biết được, có lẽ hai đứa nhỏ sẽ không phát triển tình cảm nam nữ, hoặc có thể Lý Cảnh Tập sẽ không làm Hoàng đế. Cũng có thể hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hoà minh sống cả đời. Tất nhiên cũng có thể, nữ nhi của nàng sẽ bị tổn thương, thậm chí vì tình cảm giữa hai người, ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Nhưng, có một số chuyện nàng ngăn chặn liền không xảy ra sao?
Vẫn là câu nói đó, ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện. Lo lắng tương lai sẽ bị thương, gia tộc gặp phải nguy cơ, không bằng làm mình trở nên mạnh mẽ.
Bên này, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Huynh có biết cưỡi ngựa không?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Tổ mẫu nói, khoảng thời gian này mời sư phụ cho ta."
"Muội cũng vừa học không lâu, là nhị ca dạy muội. Trở về nhị ca có thời gian, liền bảo huynh ấy dạy huynh cũng được, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị ca muội rất tốt.” Tiêu Ngọc Châu nói. Con bé rất tò mò về Lý Cảnh Tập, bên người con bé không có ai từng trải qua loại chuyện như cậu bé.
"Được." Lý Cảnh Tập thật sự rất ngưỡng mộ Tiêu Ngọc Châu, ngưỡng mộ con bé có mẫu thân thương yêu, ngưỡng mộ con bé có thể vui vẻ như vậy.
............
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở Vương phủ đến chiều mới rời đi, khi bọn họ sắp rời đi, Thái phi phái người chất đầy thư hoạ và đồ vật quý hiếm lên xe ngựa của bọn họ, nói rằng đó là lễ vật bái sư của Lý Cảnh Tập. Đường Thư Nghi khước từ hết lần này đến lần khác, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Ngày hôm sau, Thái phi đưa Lý Cảnh Tập đến Phương phủ, đến cửa bái sư. Chuyện này Thái phi không làm lớn, nhưng cũng không tránh mặt mọi người, bên phía Hoàng thượng đã biết được tin tức này từ sớm.
Y nhìn tấu chương rồi nói: "Xem ra Thái phi đối với nó rất dụng tâm, là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giới thiệu sao?"
Tiêu Khang Thịnh đứng ở bên cạnh đáp: "Đúng vậy, Tiêu thái tử là học sinh của Phương đại nho, muốn đến chỗ Hầu phu nhân tìm hiểu một chút."
Hoàng đế ừm một tiếng, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, y khẽ cau mày nói: "Tiêu Nhị bây giờ đi theo Hướng Thiên Hà?"
Vẻ mặt Tiêu Khang Thịnh khẽ dừng lại một chút, nói: "Đúng vậy, nghe nói làm chân sai vặt cho Hướng đại tướng quân."
Hoàng đế ném sổ con trong tay lên bàn, dựa lưng vào ghế, mí mắt rũ xuống trầm mặc. Sau một lúc lâu, y thấp giọng nói: "Làm công tử bột chẳng phải tốt sao, tại sao cứ muốn nỗ lực tiến lên?"
Tiêu Khang Thịnh đứng ở một bên im lặng.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới tiếp tục nhìn tấu chương trước mặt, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu lại. Một lúc sau, một tiểu thái giám đi vào, cúi đầu bẩm báo: "Hoàng thượng, Lương quý phi đến rồi."
Bút son trong tay Hoàng đế khẽ dừng một lát, sau đó nói: "Để nàng ta vào đi."
Tiểu thái giám vội vàng đi ra ngoài, sau đó Lương quý phi mang theo một đ ĩa điểm tâm tinh tế đến. Đi đến trước bàn, nàng ta nói: "Thần thiếp làm chút điểm tâm Hoàng đế thích ăn, ngài nếm thử."
Hoàng đế đặt bút trong tay xuống, đứng dậy kéo Lương Quý Phi sang một bên ngồi xuống, "Ái phi gần đây thế nào rồi?"
Lương quý phi miễn cưỡng cười: "Thần thiếp tất cả đều tốt, chỉ là.... chỉ lo lắng cho Cảnh Minh."
Hoàng đế ừm một tiếng, cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, một lúc sau mới nói: "Nó tính tình táo bạo, trẫm chỉ muốn nó tu tâm dưỡng tính."
Lương quý phi lau khóe mắt, "Thần thiếp hiểu Hoàng thượng là vì muốn tốt cho Cảnh Minh, nhưng nó cũng bị nhốt lâu như vậy rồi, lần này chắc chắn đã nhớ kỹ. Hoàng thượng, xin ngài tha cho nhi tử của chúng ta đi."
Nói rồi nàng ta quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, nước mắt chảy dài nói, "Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không dạy dỗ Cảnh Minh cho tốt, huhuhu..."
Hoàng đế thở dài một hơi, duỗi tay kéo Lương quý phi lên, "Nàng đây là đang làm gì? Khóc mệt người trẫm lại đau lòng, được rồi, trẫm thả nó ra ngoài là được rồi."
Lương quý phi vừa nghe vậy, vội vàng kéo cánh tay Hoàng đế nói: "Thần thiếp thay Cảnh Minh cảm tạ Hoàng thượng."
Hoàng đế ừm một tiếng, "Trở về đi."
Tâm nguyện của Lương quý phi đã đạt thành, hành lễ với Hoàng thượng rồi rời đi. Hoàng đế ngồi ngốc ở đó một lúc rồi nói: "Đi truyền chỉ đi."
Tiêu Khang Thịnh vâng một tiếng, lập tức dẫn người đến phủ Nhị hoàng tử truyền chỉ.
.......
Đường Thư Nghi nhìn cậu bé trước mặt, trong mắt mang theo hài lòng. Thật ra lúc đầu nàng chỉ vì muốn đầu tư một chút, mới viết chú thích trong sách đưa cho cậu bé, nhưng hai người đầu tiên trao đổi bằng thư từ, bây giờ lại đích thân chỉ dạy, suy nghĩ trong lòng của nàng đã phát sinh thay đổi từ lâu.
Nàng bây giờ đã không còn mong đợi hài tử này về sau sẽ thành Hoàng đế nữa, nàng hy vọng rằng cậu bé có thể sống hạnh phúc.
Nhận lấy chén trà trong tay cậu bé, nhấp một ngụm, Đường Thư Nghi nói: "Người sống trên đời, hầu hết những chuyện chúng ta gặp phải đều có lợi. Thuận lợi khiến người cảm thấy yên ổn rộng lượng, khổ đau lại rèn luyện ý chí, cho nên lúc trước cho dù đã trải qua những gì, đều là chuyện có ý nghĩa, không cần để ý, cũng không cần vì vậy mà đau lòng, càng không cần vì vậy mà tự ti. Ngươi rất giỏi, cũng không thua kém bất cứ người nào, thuận theo bản tâm làm chính mình là được."
Ánh mắt Lý Cảnh Tập ẩm ướt, những lời này, mỗi một chữ đều như khắc vào lòng cậu bé. Cậu bé quả thật để ý đến quá khứ, không cam lòng cũng như tự ti về quá khứ của mình.
Cậu bé lại cúi đầu thật sâu hành lễ với Đường Thư Nghi: "Học sinh cảm tạ lão sư."
Đường Thư Nghi đứng dậy nâng cậu bé lên, "Sau này vẫn nên giống như trước đây, hưng hô cũng không thay đổi."
Lý Cảnh Tập cúi đầu xuống, "Vâng."
"Ngươi quen biết Phương đại nho, ngươi nói ngày mai đến bái sư nên tặng lễ vật gì?" Thái phi hỏi Đường Thư Nghi.
"Ông ấy thích thư hoạ, ông ấy còn từng nói rất thích thư pháp của Vương gia." Đường Thư Nghi nói.
Vương gia ở đây là nói Tiêu Dao Vương, hắn sinh thời trong giới học giả cũng có danh khí không nhỏ, đặc biệt là thư pháp và thư hoạ, được rất nhiều người săn đón.
Thái phi nghe nàng nói vậy, mỉm cười nói: "Trong nhà nó có rất nhiều thư hoạ, chúng ta đi chọn đi."
Nói rồi bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập cũng đứng dậy đi đến thư phòng.
Không thể không nói, Tiêu Dao Vương thực sự là một người phong nhã, thư phòng của hắn nằm trong viện, có cây có hoa, có nước có đình, nên có đều có. Đặc biệt bên ngoài thư phòng, dưới hành lang đặt một chiếc ghế bập bênh bằng gỗ đàn hương và một chiếc bàn nhỏ, nhìn vào càng thấy phong vị độc đáo.
Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, buổi trưa một nam tử diện mạo tiêu soái, thảnh thơi nằm trên ghế bập bênh, hoặc là uống trà ngắm bình minh hoàng hôn, hoặc nhắm mắt nghe tiếng gió thổi mưa rơi.
Cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp không sao tả xiết.
Đi vào trong, bên trong càng như một thế giới khác. Chỉ thấy trong thư phòng rộng lớn là ba phòng thông nhau không có ngăn cách, đứng trước hai mặt tường giá sách to lớn, bên trên để toàn là sách.
Một tháp gỗ lớn, bàn trà bàn cờ tinh tế, bàn làm việc rộng lớn, những cuộn giấy rực rỡ sắc màu vân vân được đặt đan xen ngẫu hứng với nhau, nhàn nhã lại đầy thú vị.
Thái phi đi đến tủ bên cạnh giá sách, vươn tay mở cửa, thấy bên trong đặt đầy ắp tranh cuộn, ước tính ít nhất cũng phải vài trăm bức.
"Trước kia nó nhàn rỗi cả ngày, liền thích ở đây viết viết vẽ vẽ, từ từ tích lũy nhiều thành như này."
Thái phi đưa tay lấy ra vài bức, sau đó vẫy tay gọi Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập lấy từ trong tủ ra, bà ấy mở từng bức một ra cho Đường Thư Nghi xem.
"Mây bay nước chảy, nét tựa khói bay." Đường Thư Nghi nhìn xong không nhịn được nói.
Thái phi vẻ mặt tự hào, "Mặc dù Thừa Doãn có chút thiên phú về thư hoạ, nhưng lúc nhỏ luyện tập cũng chịu không ít khổ đau."
"Vương gia là người có tâm trí kiên định." Đường Thư Nghi nhìn chữ viết trong tay nói.
Đều nói chữ giống người, chữ của Tiêu Dao Vương nhìn có vẻ phóng khoáng ngang ngạnh, nhưng trong nét bút lại mơ hồ lộ ra ý cương nghị.
Đường Thư Nghi đến bây giờ vẫn không đoán ra, Tiêu Dao Vương rốt cuộc đã chết hay chưa. Nếu đã chết, tại sao Thái phi lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu chưa chết, tại sao bà ấy lại muốn hài tử quá kế chứ? Hơn nữa, tại sao Thái phi lại chủ động thân thiết với họ như vậy?
Xem không hiểu, thực sự xem không hiểu. Nàng phát hiện, gần đây có quá nhiều chuyện nàng xem không hiểu, ví dụ như tại sao Tạ gia lại muốn liên hôn với bọn họ, mà đối tượng lại là Nhị nhi tử Tiêu Ngọc Minh.
Đè nén những suy nghĩ phức tạp, Đường Thư Nghi và Thái phi chọn hai bức thư hoạ của Tiêu Dao Vương cho Phương đại nho. Sau khi chọn thư hoạ xong, Thái phi lại phái người từ phòng kho chuyển vô số đồ vật quý hiếm ra, "Chỉ tặng thư hoạ làm lễ vật thì quá ít ỏi, ngươi lại giúp ta chọn thêm lễ vật khác."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Thư hoạ của Vương gia, trong mắt nhiều người đã là vật vô giá."
Thái phi xua tay: "Những thứ đó của nó cho dù ở trong mắt người khác như thế nào, dù sao đối với ta mà nói cũng không đáng giá bao nhiêu tiền."
Đường Thư Nghi chọn thêm vài món lễ vật với bà ấy, sau đó ngồi cùng nhau uống trà trò chuyện. Thái phi liếc nhìn Lý Cảnh Tập cách đó không xa rồi nói: "Tâm tử của hài tử này có hơi nặng, nhưng cái này không trách nó."
Sống trong hoàn cảnh đó nhiều năm như vậy, nếu như không có chút tâm nhãn, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
"Từ từ thôi," Đường Thư Nghi cũng nhìn Lý Cảnh Tập, "Nghỉ dưỡng học tập một đoạn thời gian, lại cho nó tiếp xúc với người cùng tuổi trong Kinh, gặp qua nhiều người và chuyện, có lẽ sẽ tốt lên."
Thái phi mỉm cười: "Nuôi dạy hài tử ta không bằng ngươi."
Đường Thư Nghi mỉm cười, nhấp một ngụm trà, "Thần phụ cũng chỉ là lần mò từng chút một mà ra."
352
Kiếp trước nàng không kết hôn càng không sinh hài tử, nào hiểu làm sao nuôi dạy hài tử, còn không phải đều là mò mẫm từng chút một.
"Chuyện mẫu thân của Cảnh Tập có nội tình không?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi. Nàng không tin, một phi tử được sủng ái lại thông dâm với thị vệ, làm ra loại chuyện hoang đường đó. Trừ phi phi tử đó là người ngu xuẩn, hoặc là bị người tính kế.
"Lúc đó ta đã ra khỏi cung, tình hình cụ thể cũng không rõ ràng." Thái phi thở dài nói: "Chỉ là nghĩ như thế nào cũng thấy chuyện này lạ thường."
"Nhưng tại sao Hoàng thượng lại tin?" Đây là điều Đường Thư Nghi tò mò nhất.
Theo nàng thấy, vị Hoàng đế hiện tại không có đại tài gì, nhưng cũng không tính là hồ đò. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bên trong có chỗ lạ thường, y không nhìn ra sao?
Thái phi cười lạnh: "Nam nhân muốn thể diện nhất, vị Hoàng đế kia của chúng ta còn hơn thế. Ta nghe nói lúc đó, Minh phi quả thật đang cùng thị vệ kia… làm cái đó, mà khi Hoàng đế đi qua, cơ thể hai người còn chưa tách rời."
Đường Thư Nghi hiểu rõ, Hoàng đế bắt gian ngay tại chỗ, hơn nữa còn xem hiện trường sống, quả thật làm người thấy kích thích.
"Nghe nói Minh phi đâm vào tường chết ngay tại chỗ, Hoàng đế tự tay gi ết chết thị vệ. Cùng ngày, tổ phụ và phụ thân của Minh phi tủi nhục tự sát, toàn bộ Minh gia bị lưu đày.” Trong giọng nói của Thái phi đầy cảm khái.
Đường Thư Nghi cũng thở dài, nàng quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đang ngồi bên thuỷ tạ nói chuyện, một người sáng rực như ánh mặt trời, người còn lại trầm tĩnh như sơn thạch.
Nàng nhất thời không rõ, chính mình buông tay để hai đứa nhỏ qua lại như vậy là sai hay đúng. Lỡ như hai người nảy sinh tình cảm, lỡ như có một ngày Lý Cảnh Tập ngồi lên vị trí kia, nữ nhi của nàng nên lựa chọn thế nào?
Muốn động tay bóp ch ết tính khả năng trong tương lai sao?
Đường Thư Nghi nhất thời do dự, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên. Tương lai không thể nào biết được, có lẽ hai đứa nhỏ sẽ không phát triển tình cảm nam nữ, hoặc có thể Lý Cảnh Tập sẽ không làm Hoàng đế. Cũng có thể hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hoà minh sống cả đời. Tất nhiên cũng có thể, nữ nhi của nàng sẽ bị tổn thương, thậm chí vì tình cảm giữa hai người, ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Nhưng, có một số chuyện nàng ngăn chặn liền không xảy ra sao?
Vẫn là câu nói đó, ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện. Lo lắng tương lai sẽ bị thương, gia tộc gặp phải nguy cơ, không bằng làm mình trở nên mạnh mẽ.
Bên này, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Huynh có biết cưỡi ngựa không?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Tổ mẫu nói, khoảng thời gian này mời sư phụ cho ta."
"Muội cũng vừa học không lâu, là nhị ca dạy muội. Trở về nhị ca có thời gian, liền bảo huynh ấy dạy huynh cũng được, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị ca muội rất tốt.” Tiêu Ngọc Châu nói. Con bé rất tò mò về Lý Cảnh Tập, bên người con bé không có ai từng trải qua loại chuyện như cậu bé.
"Được." Lý Cảnh Tập thật sự rất ngưỡng mộ Tiêu Ngọc Châu, ngưỡng mộ con bé có mẫu thân thương yêu, ngưỡng mộ con bé có thể vui vẻ như vậy.
............
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở Vương phủ đến chiều mới rời đi, khi bọn họ sắp rời đi, Thái phi phái người chất đầy thư hoạ và đồ vật quý hiếm lên xe ngựa của bọn họ, nói rằng đó là lễ vật bái sư của Lý Cảnh Tập. Đường Thư Nghi khước từ hết lần này đến lần khác, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Ngày hôm sau, Thái phi đưa Lý Cảnh Tập đến Phương phủ, đến cửa bái sư. Chuyện này Thái phi không làm lớn, nhưng cũng không tránh mặt mọi người, bên phía Hoàng thượng đã biết được tin tức này từ sớm.
Y nhìn tấu chương rồi nói: "Xem ra Thái phi đối với nó rất dụng tâm, là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giới thiệu sao?"
Tiêu Khang Thịnh đứng ở bên cạnh đáp: "Đúng vậy, Tiêu thái tử là học sinh của Phương đại nho, muốn đến chỗ Hầu phu nhân tìm hiểu một chút."
Hoàng đế ừm một tiếng, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, y khẽ cau mày nói: "Tiêu Nhị bây giờ đi theo Hướng Thiên Hà?"
Vẻ mặt Tiêu Khang Thịnh khẽ dừng lại một chút, nói: "Đúng vậy, nghe nói làm chân sai vặt cho Hướng đại tướng quân."
Hoàng đế ném sổ con trong tay lên bàn, dựa lưng vào ghế, mí mắt rũ xuống trầm mặc. Sau một lúc lâu, y thấp giọng nói: "Làm công tử bột chẳng phải tốt sao, tại sao cứ muốn nỗ lực tiến lên?"
Tiêu Khang Thịnh đứng ở một bên im lặng.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới tiếp tục nhìn tấu chương trước mặt, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu lại. Một lúc sau, một tiểu thái giám đi vào, cúi đầu bẩm báo: "Hoàng thượng, Lương quý phi đến rồi."
Bút son trong tay Hoàng đế khẽ dừng một lát, sau đó nói: "Để nàng ta vào đi."
Tiểu thái giám vội vàng đi ra ngoài, sau đó Lương quý phi mang theo một đ ĩa điểm tâm tinh tế đến. Đi đến trước bàn, nàng ta nói: "Thần thiếp làm chút điểm tâm Hoàng đế thích ăn, ngài nếm thử."
Hoàng đế đặt bút trong tay xuống, đứng dậy kéo Lương Quý Phi sang một bên ngồi xuống, "Ái phi gần đây thế nào rồi?"
Lương quý phi miễn cưỡng cười: "Thần thiếp tất cả đều tốt, chỉ là.... chỉ lo lắng cho Cảnh Minh."
Hoàng đế ừm một tiếng, cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, một lúc sau mới nói: "Nó tính tình táo bạo, trẫm chỉ muốn nó tu tâm dưỡng tính."
Lương quý phi lau khóe mắt, "Thần thiếp hiểu Hoàng thượng là vì muốn tốt cho Cảnh Minh, nhưng nó cũng bị nhốt lâu như vậy rồi, lần này chắc chắn đã nhớ kỹ. Hoàng thượng, xin ngài tha cho nhi tử của chúng ta đi."
Nói rồi nàng ta quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, nước mắt chảy dài nói, "Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không dạy dỗ Cảnh Minh cho tốt, huhuhu..."
Hoàng đế thở dài một hơi, duỗi tay kéo Lương quý phi lên, "Nàng đây là đang làm gì? Khóc mệt người trẫm lại đau lòng, được rồi, trẫm thả nó ra ngoài là được rồi."
Lương quý phi vừa nghe vậy, vội vàng kéo cánh tay Hoàng đế nói: "Thần thiếp thay Cảnh Minh cảm tạ Hoàng thượng."
Hoàng đế ừm một tiếng, "Trở về đi."
Tâm nguyện của Lương quý phi đã đạt thành, hành lễ với Hoàng thượng rồi rời đi. Hoàng đế ngồi ngốc ở đó một lúc rồi nói: "Đi truyền chỉ đi."
Tiêu Khang Thịnh vâng một tiếng, lập tức dẫn người đến phủ Nhị hoàng tử truyền chỉ.
.......