Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 33-34
33
Suốt cả đường từ ngõ Mai Hoa trở về, lòng Ngô Tĩnh Vân hỗn loạn như cỏ mọc dại. Nàng ta còn cảm thấy hoài nghi thứ mà nàng ta gọi là kiếp trước, thật sự là kiếp trước hay chỉ là suy nghĩ hỗn loạn của nàng ta.
Hay là cũng có người sống lại như nàng ta?
Nếu đúng là như vậy thì người đó là ai? Liễu Bích Cầm? Tiêu Ngọc Thần? Hay là người nào đó có liên quan tới phủ Vĩnh Ninh hầu?
Tất nhiên phải liên quan tới phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu không Liễu Bích Cầm sẽ không biến mất.
Tâm phiền ý loạn về đến nhà, mới vừa bước chân vào viện thì đã thấy nha hoàn bên cạnh Ngô phu nhân tới truyền lời, bảo nàng ta tới viện Ngô phu nhân sân dùng bữa, phụ thân Ngô Quốc Lương cũng ở đó.
Ngô Tĩnh Vân về phòng thay xiêm y rồi tới viện của Ngô phu nhân, vừa vào phòng khách thì đã thấy phụ thân nàng ta đang cúi đầu uống trà, Ngô phu nhân cười nói gì đó với ông ta. Hai muội muội Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã cũng đang nhỏ giọng nói chuyện.
Nhìn thấy phụ thân sau khi sống lại, trong lòng Ngô Tĩnh Vân không có một chút rung động. Kiếp trước nàng ta từng khát vọng tình thương của cha, khát vọng phụ thân có thể thấy rõ bộ mặt của Ngô phu nhân. Nhưng sau này nàng ta mới hiểu rõ, trong mắt ông ta chỉ có con đường làm quan là quan trọng, những thứ khác ông ta chẳng thèm để ý.
“Phụ thân, mẫu thân.” Ngô Tĩnh Vân tiến lên hành lễ.
Ngô Quốc Lương buông chén trà, nhìn nàng ta hỏi thăm: “Thân mình đã ổn chưa?”
Ngô Tĩnh Vân cười đáp: “Tốt rồi ạ.”
“Sau này nhớ chú ý nhiều một chút.” Ngô Quốc Lương nói xong lại tiếp tục uống trà, không có ý chuyện với nàng ta, Ngô Tĩnh Vân cũng không thương tâm.
Ngô phu nhân giữ chặt tay nàng ta, từ ái nói: “Cho dù đã khỏe rồi thì cũng phải tĩnh dưỡng cho tốt, đừng có lúc nào cũng đi ra ngoài, lỡ trúng gió hay bị người ta đụng phải thì không tốt.”
“Ngươi đi ra ngoài?” Ngô Quốc Lương nghe Ngô phu nhân nói, nhìn Ngô Tĩnh Vân hỏi, ngữ khí bất mãn.
Ngô Tĩnh Vân rũ mắt che đi vẻ trào phúng, nói: “Ở trong nhà nhiều ngày, cảm thấy buồn chán nên mới muốn ra ngoài một chút.”
“Hai ngày này bên ngoài rất loạn, đừng chạy lung tung.” Ngô Quốc Lương nói.
“Làm sao vậy?” Ngô phu nhân quay đầu hỏi ông ta.
Ngô Quốc Lương không kiên nhẫn nói chuyện bên ngoài với nữ nhân, nhưng Ngô phu nhân là đương gia chủ mẫu, cũng không thể chuyện gì cũng không biết, không mặn không nhạt nói: “Người Lương gia đưa người tới phá một tòa nhà bên ngoài của phủ Vĩnh Ninh hầu. Hai nhà bắt đầu náo loạn.”
“Trời ạ.” Ngô phu nhân kinh ngạc há mồm: “Này... Lương gia cũng quá...” Càn rỡ.
Ngô Tĩnh Vân cũng cả kinh, nàng ta không nghĩ chuyện này lại truyền đi nhanh như vậy, phụ thân nàng ta cũng đã biết.
“Quý phi được sủng ái, Lương gia làm việc lại...” Ngô phu nhân lo lắng nói: “Chuyện Tĩnh Vân đính hôn với đại công tử phủ Vĩnh Ninh hầu có bị ảnh hưởng không?”
“Không sao.” Ngô Quốc Lương nói: “Khi Vĩnh Ninh hầu Tiêu Hoài còn tại thế cũng xem như lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế, hắn lại chết trận, Hoàng Thượng luôn cố kỵ tình cảm.”
Ngô phu nhân nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì tại sao tước vị của Vĩnh Ninh hầu còn...”
Ngô Quốc Lương ngắt lời bà ta: “Cái này liên quan nhiều thứ, ngươi không cần biết.” Sau đó ông ta lại nhìn Ngô Tĩnh Vân nói: “Tuy Tiêu Ngọc Thần không có tài năng gì lớn nhưng gìn giữ cái đã có hẳn là không thành vấn đề. Mối hôn sự này rất tốt, ngươi nên qua lại nhiều với Vĩnh Ninh hầu phu nhân.”
Ngô Tĩnh Vân gắt gao vò khăn tay cúi đầu không nói, đời này nàng ta tuyệt đối không gả cho Tiêu Ngọc Thần. Tố giác Tiêu Ngọc Thần không thành, nàng ta cũng phải nghĩ cách khác để từ hôn.
“Làm sao vậy?” Ngô Quốc Lương thấy nàng ta không nói lời nào, cau mày hỏi.
“Nữ nhi đã biết.” Ngô Tĩnh Vân nói.
Hiện tại chỉ có thể kéo dài trước đã.
Ngô phu nhân cười kéo Ngô Tĩnh Vân ngồi bên cạnh: “Hôm nay Hầu phu nhân phái người đến thăm, hai ngày nữa con cũng nên đến Hầu phủ bái phỏng đi. Đến lúc đó để hai muội muội cùng đi với con, nghe nói Hầu phu nhân là người thích náo nhiệt.”
34
Ngô Tĩnh Vân cười cười không nói tiếp, nàng ta còn không rõ ý Ngô phu nhân sao? Từ lâu bà ta đã đánh chủ ý lên chuyện hôn nhân của nàng ta.
Ngô phu nhân thấy nàng ta không tiếp lời, tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Một lúc sau cơm đã dọn lên, người một nhà ai nấy đều có suy tính riêng nhưng bữa cơm này vẫn xem như hòa thuận. Ăn cơm xong, Ngô Tĩnh Vân trở về viện của mình, đuổi nha hoàn ra ngoài rồi ngồi trên giường phát ngốc.
Ngẫm nghĩ một hồi nàng ta lại thấy buồn cười với suy nghĩ miên man của mình, nàng ta thật sự sống lại, không thể nào là loạn trí. Nếu vậy cũng có người đã sống lại giống nàng ta, là ai chứ?
Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra điều gì nên đành tạm bỏ qua. Chuyện quan trọng bây giờ là phải từ hôn với Tiêu Ngọc Thần. Tố giác Tiêu Ngọc Thần không thành, vậy phải nghĩ lý do khác để lui hôn.
Ở trong mắt nhiều người, Tiêu Ngọc Thần có ngoại hình đẹp, gia thế tốt, tuy nói không quá tài giỏi nhưng cũng không tật xấu gì lớn, đối với một công tử nhà quyền quý như hắn thì đã là khó tìm, hắn vẫn luôn là đối tượng kết thân của khuê tú Thượng Kinh.
Cho nên rất khó tìm lý do từ hôn.
Nghĩ đến Ngô phu nhân muốn cướp đoạt hôn sự của mình, Ngô Tĩnh Vân cảm thấy có lẽ có thể lợi dụng. Chẳng qua phải làm cẩn thận, không thể để người khác hắt nước bẩn lên người mình.
Phủ Vĩnh Ninh hầu.
Cả quyển <Đệ tử quy> dài hơn một ngàn chữ, chép năm lần là hơn năm ngàn chữ, ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần chép từ trưa tới tối mịt vẫn chưa xong. Ba người căn bản còn chưa ăn cơm trưa, hiện tại đã đói đến mức da bụng dán da lưng.
Đường Thư Nghi nhìn sắc trời, sai người dọn cơm rồi đi tới thư phòng. Bên trong đã thắp đèn, toàn bộ căn phòng đều sáng trưng. Ba hùng hài tử đang ngồi quy củ chép sách.
Nàng cong môi cười một cái, rốt cuộc vẫn là hài tử chưa trưởng thành.
Nàng đi đến bên cạnh án thư, mở miệng hỏi: “Viết xong chưa?”
Ba người đều ngẩng đầu, không đợi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nói chuyện, Tiêu Ngọc Châu đã bẹp miệng khóc: “Nương ~ tay con đau, đau chết mất.”
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng bắt đầu xoa tay.
Đường Thư Nghi đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, lấy khăn lau nước mắt cho con bé: “Ăn cơm trước đi, phần còn lại để ngày mai viết tiếp.”
Ba người thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đường Thư Nghi nói: “Đi thay y phục rồi ăn cơm.”
Nô tài của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sớm đã chuẩn bị y phục cho bọn họ, hai người đi thay xiêm y. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu vào phòng ngủ, đích thân thay y phục cho con bé.
“Trách nhân chi tâm trách dĩ, thứ dĩ chi tâm thứ nhân.” Đường Thư Nghi dùng ướt khăn lau mặt cho Tiêu Ngọc Châu rồi nói: “Làm việc gì cũng cần đứng trên lập trường của đối phương suy xét nhiều hơn, con muốn hai ca ca sủng ái chiều chuộng con, vậy có phải con nên khoan dung yêu quý bọn họ không?”
Tiêu Ngọc Châu căng mặt nhỏ không nói lời nào, Đường Thư Nghi lại nói: “Tính tình nhị ca con thế nào con cũng biết, nó sờ đầu con là vì thích con, chẳng qua là không biết nặng nhẹ. Nếu nó chỉ vô tình thì con nên khoan dung. Con có thể nói nó nhẹ tay một chút mà.”
“Con biết rồi.” Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Có đôi khi nhị ca đối xử với con khá tốt.”
Đường Thư Nghi cười: “Đúng vậy, hai ca ca đối xử với con rất tốt.”
“Nhưng mà chỉ cần là người có ý tốt thì con nên khoan dung sao? Tiêu Thanh Vũ phá hư đồ của con, nàng ta vẫn chỉ nói bản thân vô tình chứ không cố ý.” Tiêu Ngọc Châu ngẩng mặt nhỏ nói.
Suốt cả đường từ ngõ Mai Hoa trở về, lòng Ngô Tĩnh Vân hỗn loạn như cỏ mọc dại. Nàng ta còn cảm thấy hoài nghi thứ mà nàng ta gọi là kiếp trước, thật sự là kiếp trước hay chỉ là suy nghĩ hỗn loạn của nàng ta.
Hay là cũng có người sống lại như nàng ta?
Nếu đúng là như vậy thì người đó là ai? Liễu Bích Cầm? Tiêu Ngọc Thần? Hay là người nào đó có liên quan tới phủ Vĩnh Ninh hầu?
Tất nhiên phải liên quan tới phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu không Liễu Bích Cầm sẽ không biến mất.
Tâm phiền ý loạn về đến nhà, mới vừa bước chân vào viện thì đã thấy nha hoàn bên cạnh Ngô phu nhân tới truyền lời, bảo nàng ta tới viện Ngô phu nhân sân dùng bữa, phụ thân Ngô Quốc Lương cũng ở đó.
Ngô Tĩnh Vân về phòng thay xiêm y rồi tới viện của Ngô phu nhân, vừa vào phòng khách thì đã thấy phụ thân nàng ta đang cúi đầu uống trà, Ngô phu nhân cười nói gì đó với ông ta. Hai muội muội Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã cũng đang nhỏ giọng nói chuyện.
Nhìn thấy phụ thân sau khi sống lại, trong lòng Ngô Tĩnh Vân không có một chút rung động. Kiếp trước nàng ta từng khát vọng tình thương của cha, khát vọng phụ thân có thể thấy rõ bộ mặt của Ngô phu nhân. Nhưng sau này nàng ta mới hiểu rõ, trong mắt ông ta chỉ có con đường làm quan là quan trọng, những thứ khác ông ta chẳng thèm để ý.
“Phụ thân, mẫu thân.” Ngô Tĩnh Vân tiến lên hành lễ.
Ngô Quốc Lương buông chén trà, nhìn nàng ta hỏi thăm: “Thân mình đã ổn chưa?”
Ngô Tĩnh Vân cười đáp: “Tốt rồi ạ.”
“Sau này nhớ chú ý nhiều một chút.” Ngô Quốc Lương nói xong lại tiếp tục uống trà, không có ý chuyện với nàng ta, Ngô Tĩnh Vân cũng không thương tâm.
Ngô phu nhân giữ chặt tay nàng ta, từ ái nói: “Cho dù đã khỏe rồi thì cũng phải tĩnh dưỡng cho tốt, đừng có lúc nào cũng đi ra ngoài, lỡ trúng gió hay bị người ta đụng phải thì không tốt.”
“Ngươi đi ra ngoài?” Ngô Quốc Lương nghe Ngô phu nhân nói, nhìn Ngô Tĩnh Vân hỏi, ngữ khí bất mãn.
Ngô Tĩnh Vân rũ mắt che đi vẻ trào phúng, nói: “Ở trong nhà nhiều ngày, cảm thấy buồn chán nên mới muốn ra ngoài một chút.”
“Hai ngày này bên ngoài rất loạn, đừng chạy lung tung.” Ngô Quốc Lương nói.
“Làm sao vậy?” Ngô phu nhân quay đầu hỏi ông ta.
Ngô Quốc Lương không kiên nhẫn nói chuyện bên ngoài với nữ nhân, nhưng Ngô phu nhân là đương gia chủ mẫu, cũng không thể chuyện gì cũng không biết, không mặn không nhạt nói: “Người Lương gia đưa người tới phá một tòa nhà bên ngoài của phủ Vĩnh Ninh hầu. Hai nhà bắt đầu náo loạn.”
“Trời ạ.” Ngô phu nhân kinh ngạc há mồm: “Này... Lương gia cũng quá...” Càn rỡ.
Ngô Tĩnh Vân cũng cả kinh, nàng ta không nghĩ chuyện này lại truyền đi nhanh như vậy, phụ thân nàng ta cũng đã biết.
“Quý phi được sủng ái, Lương gia làm việc lại...” Ngô phu nhân lo lắng nói: “Chuyện Tĩnh Vân đính hôn với đại công tử phủ Vĩnh Ninh hầu có bị ảnh hưởng không?”
“Không sao.” Ngô Quốc Lương nói: “Khi Vĩnh Ninh hầu Tiêu Hoài còn tại thế cũng xem như lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế, hắn lại chết trận, Hoàng Thượng luôn cố kỵ tình cảm.”
Ngô phu nhân nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì tại sao tước vị của Vĩnh Ninh hầu còn...”
Ngô Quốc Lương ngắt lời bà ta: “Cái này liên quan nhiều thứ, ngươi không cần biết.” Sau đó ông ta lại nhìn Ngô Tĩnh Vân nói: “Tuy Tiêu Ngọc Thần không có tài năng gì lớn nhưng gìn giữ cái đã có hẳn là không thành vấn đề. Mối hôn sự này rất tốt, ngươi nên qua lại nhiều với Vĩnh Ninh hầu phu nhân.”
Ngô Tĩnh Vân gắt gao vò khăn tay cúi đầu không nói, đời này nàng ta tuyệt đối không gả cho Tiêu Ngọc Thần. Tố giác Tiêu Ngọc Thần không thành, nàng ta cũng phải nghĩ cách khác để từ hôn.
“Làm sao vậy?” Ngô Quốc Lương thấy nàng ta không nói lời nào, cau mày hỏi.
“Nữ nhi đã biết.” Ngô Tĩnh Vân nói.
Hiện tại chỉ có thể kéo dài trước đã.
Ngô phu nhân cười kéo Ngô Tĩnh Vân ngồi bên cạnh: “Hôm nay Hầu phu nhân phái người đến thăm, hai ngày nữa con cũng nên đến Hầu phủ bái phỏng đi. Đến lúc đó để hai muội muội cùng đi với con, nghe nói Hầu phu nhân là người thích náo nhiệt.”
34
Ngô Tĩnh Vân cười cười không nói tiếp, nàng ta còn không rõ ý Ngô phu nhân sao? Từ lâu bà ta đã đánh chủ ý lên chuyện hôn nhân của nàng ta.
Ngô phu nhân thấy nàng ta không tiếp lời, tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Một lúc sau cơm đã dọn lên, người một nhà ai nấy đều có suy tính riêng nhưng bữa cơm này vẫn xem như hòa thuận. Ăn cơm xong, Ngô Tĩnh Vân trở về viện của mình, đuổi nha hoàn ra ngoài rồi ngồi trên giường phát ngốc.
Ngẫm nghĩ một hồi nàng ta lại thấy buồn cười với suy nghĩ miên man của mình, nàng ta thật sự sống lại, không thể nào là loạn trí. Nếu vậy cũng có người đã sống lại giống nàng ta, là ai chứ?
Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra điều gì nên đành tạm bỏ qua. Chuyện quan trọng bây giờ là phải từ hôn với Tiêu Ngọc Thần. Tố giác Tiêu Ngọc Thần không thành, vậy phải nghĩ lý do khác để lui hôn.
Ở trong mắt nhiều người, Tiêu Ngọc Thần có ngoại hình đẹp, gia thế tốt, tuy nói không quá tài giỏi nhưng cũng không tật xấu gì lớn, đối với một công tử nhà quyền quý như hắn thì đã là khó tìm, hắn vẫn luôn là đối tượng kết thân của khuê tú Thượng Kinh.
Cho nên rất khó tìm lý do từ hôn.
Nghĩ đến Ngô phu nhân muốn cướp đoạt hôn sự của mình, Ngô Tĩnh Vân cảm thấy có lẽ có thể lợi dụng. Chẳng qua phải làm cẩn thận, không thể để người khác hắt nước bẩn lên người mình.
Phủ Vĩnh Ninh hầu.
Cả quyển <Đệ tử quy> dài hơn một ngàn chữ, chép năm lần là hơn năm ngàn chữ, ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần chép từ trưa tới tối mịt vẫn chưa xong. Ba người căn bản còn chưa ăn cơm trưa, hiện tại đã đói đến mức da bụng dán da lưng.
Đường Thư Nghi nhìn sắc trời, sai người dọn cơm rồi đi tới thư phòng. Bên trong đã thắp đèn, toàn bộ căn phòng đều sáng trưng. Ba hùng hài tử đang ngồi quy củ chép sách.
Nàng cong môi cười một cái, rốt cuộc vẫn là hài tử chưa trưởng thành.
Nàng đi đến bên cạnh án thư, mở miệng hỏi: “Viết xong chưa?”
Ba người đều ngẩng đầu, không đợi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nói chuyện, Tiêu Ngọc Châu đã bẹp miệng khóc: “Nương ~ tay con đau, đau chết mất.”
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng bắt đầu xoa tay.
Đường Thư Nghi đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, lấy khăn lau nước mắt cho con bé: “Ăn cơm trước đi, phần còn lại để ngày mai viết tiếp.”
Ba người thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đường Thư Nghi nói: “Đi thay y phục rồi ăn cơm.”
Nô tài của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sớm đã chuẩn bị y phục cho bọn họ, hai người đi thay xiêm y. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu vào phòng ngủ, đích thân thay y phục cho con bé.
“Trách nhân chi tâm trách dĩ, thứ dĩ chi tâm thứ nhân.” Đường Thư Nghi dùng ướt khăn lau mặt cho Tiêu Ngọc Châu rồi nói: “Làm việc gì cũng cần đứng trên lập trường của đối phương suy xét nhiều hơn, con muốn hai ca ca sủng ái chiều chuộng con, vậy có phải con nên khoan dung yêu quý bọn họ không?”
Tiêu Ngọc Châu căng mặt nhỏ không nói lời nào, Đường Thư Nghi lại nói: “Tính tình nhị ca con thế nào con cũng biết, nó sờ đầu con là vì thích con, chẳng qua là không biết nặng nhẹ. Nếu nó chỉ vô tình thì con nên khoan dung. Con có thể nói nó nhẹ tay một chút mà.”
“Con biết rồi.” Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Có đôi khi nhị ca đối xử với con khá tốt.”
Đường Thư Nghi cười: “Đúng vậy, hai ca ca đối xử với con rất tốt.”
“Nhưng mà chỉ cần là người có ý tốt thì con nên khoan dung sao? Tiêu Thanh Vũ phá hư đồ của con, nàng ta vẫn chỉ nói bản thân vô tình chứ không cố ý.” Tiêu Ngọc Châu ngẩng mặt nhỏ nói.