Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 309-310
309
Hướng phu nhân muốn mai mối cho Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ, nhưng bây giờ Đường Thư Nghi đối với chuyện hôn sự của ba hài tử, một chút đều không để trong lòng.
Theo suy nghĩ của nàng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh tầm đôi mươi mới kết hôn là tốt nhất, cho dù Tiêu Ngọc Châu muốn giữ nàng cũng muốn giữ đến mười bảy mười tám tuổi. Nàng luôn cảm thấy, hài tử mười năm mười sáu, mười bảy mười tám tuổi đã thành hôn, chẳng khác gì chơi trò chơi gia đình.
Nàng không để chuyện này ở trong lòng, có chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến phương diện này. Nếu không với sự khôn ngoan của nàng, từ ngôn ngữ cử chỉ ngày hôm nay của Hướng phu nhân liền có thể đoán ra suy nghĩ của nàng ấy.
Rời khỏi phủ đại tướng quân, nàng không trực tiếp trở về Hầu phủ, mà đến phủ Quốc Công. Hôm nay Tiêu Ngọc Châu đến phủ Đường Quốc Công chơi với Đường An Lạc, nàng đến đón người về.
Đến phủ Quốc Công, đến thư phòng tiền viện nói chuyện với Đường Quốc Công trước. Khi đến nơi, lão gia tử đang đánh thái cực quyền, Đường Thư Nghi đứng ở bên cạnh xem.
Nàng nghĩ đến cốt truyện trong sách, theo cốt truyện Đường Quốc Công không lâu sẽ liền chết vì bệnh. Nhưng bây nhìn lão gia tử tinh thần phấn chấn, không có chút dáng vẻ mắc bệnh nào.
Nàng cảm thấy thực tế và cốt truyện đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, số phận của Đường Quốc Công cũng thay đổi. Trong sách, việc Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi của tội thần bị tiết lộ, Nhị hoàng tử nhân cơ hội truy đuổi đến cùng, Tiêu Ngọc Thần suýt chút nữa bị lưu đày, ngay cả Tiêu Hoài đã chết cũng suýt chút nữa bị buộc tội danh thông đồng với địch quốc.
Đều là Đường Quốc Công đứng giữa điều động, cho nên mọi chuyện đều không xảy ra. Sau đó, ông ấy vì ba hài tử mà lo lắng không yên. Mà "Đường Thư Nghi" trong sách lại chết vì bệnh, Đường Quốc Công chịu đả kích lớn, thân thể dần dần suy yếu, cuối cùng chết vì bệnh.
Sau khi ông ấy qua đời vì bệnh tật, mặc dù ba huynh đệ Đường Thư Bạch đã tận lực giúp đỡ ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần, nhưng có nhiều chuyện không cách nào thay đổi...
Chỉ là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, như vậy rất tốt.
Trong đầu nàng đang suy nghĩ lộn xộn, Đường Quốc Công đã đánh quyền xong. Nàng nhận lấy chiếc khăn từ tay gã sai vặt, đi tới đưa cho Đường Quốc Công. Đường Quốc Công lau mồ hôi nói: "Ngủ trưa một lúc, thức dậy liền đi vài quyền."
Đường Thư Nghi thấy ông ấy lau mồ hôi xong, lại lấy khăn, mỉm cười nói: "Ngài có thói quen tốt, về nhà con cũng học theo ngài."
Đường Quốc Công cười nói: "Thân thể là chuyện lớn, vận động thân thể một chút cũng tốt, nữ nhân cũng như vậy."
Vừa nói ông ấy vừa đi tới thư phòng, Đường Thư Nghi đi theo phía sau, lại nghe ông ấy nói: "Không phải con học cưỡi ngựa sao? Cưỡi ngựa nhiều một chút, ngày thường cũng nên đi dạo trong vườn."
Đường Thư Nghi mỉm cười nói vâng, hai người vào phòng ngồi xuống, một tiểu nha hoàn đi tới rót trà. Đợi mọi người ra ngoài hết, Đường Quốc Công nhấp một ngụm trà nói: "Vậy con định làm gì với Tiêu Dịch Nguyên?"
"Bây giờ con thấy hắn cũng là người biết thân biết phận, nghe nói đọc sách không tồi, Phương đại nho rất coi trọng hắn, có thể vượt qua kỳ thi khoa cử." Đường Thư Nghi nói: "Biết tiến biết lui, biết mình muốn gì không thể muốn cái gì, người như vậy nếu như được cấp thêm tài nguyên, tương lai về sau chắc hẳn không tệ."
Đường Quốc Công gật đầu: "Đúng là đạo lý này, nếu như không tồi thì cứ nhận người về, sau này nói không chừng là một trợ thủ đắc lực. Đón người Nam Cường về, con định làm sao?"
Đường Thư Nghi đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: "Đến lúc đó xem những người đó như thế nào, nếu như đều tốt, con định đưa những sản nghiệp còn lại của lão Hầu gia cho bọn họ."
Tính ra, lão Hầu gia có ba nhi tử, Tiêu Hoài, phụ thân Tiêu Dịch Nguyên và thứ tử Tiêu Kính. Lúc đầu sau khi lão Hầu gia chết, Hầu phủ phân gia, liền chia một phần sản nghiệp của lão Hầu gia cho Tiêu Kính. Đương nhiên, hắn ta là thứ tử, phần được chia tất nhiên ít hơn Tiêu Hoài.
Bây giờ, Đường Thư Nghi muốn lấy phần sản nghiệp của lão Hầu gia mà Tiêu Hoài được chia lúc đầu, đưa toàn bộ cho Tiêu Dịch Nguyên. Đây cũng là lý do vì sao khoảng thời gian trước nàng xử lý sổ sách, nhất định khi đến lúc sẽ sử dụng đến.
Mà Đường Quốc Công nghe nàng nói vậy, thần sắc dừng lại, sau đó nói: "Mặc dù hơi nhiều một chút, nhưng chỉ cần Tiêu Dịch Nguyên này về sau có thể thành tài, cũng không coi như tổn thất."
Từ góc độ của Đường Quốc Công xem xét sự việc, tất nhiên suy tính từ góc độ trả giá và hồi báo.
Đường Thư Nghi biết tương lai sau này Tiêu Dịch Nguyên tiền đồ vô lượng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng phân sản nghiệp như vậy. Vả lại, mặc dù sản nghiệp còn lại của lão Hầu gia rất lớn, nhưng nếu giao cho Tiêu Dịch Nguyên bọn họ cũng không ảnh hưởng đến nguyên khí của Hầu phủ bọn họ. Hơn nữa, một chi nhà bọn họ, những năm này quả thật chịu không ít khổ.
Của hồi môn của lão Hầu phu nhân và của hồi môn của nàng, và gia nghiệp Tiêu Hoài kiếm được trước khi chết, cộng lại đủ cho ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần tiêu pha suốt đời. Tiêu Hoài chiến công hiển hách, mỗi lần đánh thắng một trận, cùng với thân phận địa vị đã thăng đến mức không thể thăng được nữa, Hoàng thượng liền ban thưởng vàng bạc châu báu và ruộng đồng, tính lên, thật sự là rất nhiều!
"Bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt." Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, sau đó kể cho Đường Quốc Công nghe về cuộc nói chuyện với phu thê Võ Dương bá, cuối cùng nói: "Con đã bảo đảm với cữu cữu cữu mẫu, phần mộ của mẹ chồng con sẽ không để người khác chạm vào mảy may."
"Nên như vậy," Đường Quốc Công tất nhiên đứng ở góc độ của lão Hầu phu nhân mà cân nhắc, ông ấy lại nói: "Lúc mới bắt đầu, Tiết Khai Tề khăng khăng yêu cầu tiên hoàng hạ chiếu ban hôn cho cha chồng và mẹ chồng con, không biết có phải ông ấy nghĩ đến chuyện này hay không."
Tiết Khai Tề người kế nhiệm trước của Nam Lăng bá, cũng là phụ thân của lão Hầu phu nhân. Đường Thư Nghi không nhịn được khen ngợi, ông ấy đúng là lo trước tính sau.
"Mặc dù bây giờ Nhị hoàng tử đang bị quản thúc tại gia, nhưng Lương quý phi trong cung không đơn giản, nói không chừng đến lúc nào đó, Hoàng thượng lại thả hắn ra." Đường Quốc Công nhìn thẳng vào mắt Đường Thư Nghi, hạ thấp giọng nói: "Chuyện lần này làm ân oán giữa hai bên càng thêm sâu sắc, chờ hắn ra ngoài, nếu như có cơ hồi liền động thủ đi."
Đường Thư Nghi siết chặt nắm đấm nói: "Vâng."
"Ừm, con không cần phải sợ, đến lúc đó chúng ta bày sẵn thế cục trước." Nói rồi ông ấy dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Nếu như hắn không hết lần này đến lần khác nhắm vào chúng ta, chúng ta cũng không cần như vậy."
"Nữ nhi hiểu."
310
Thật ra, trước đây Đường Thư Nghi đã chuẩn bị giết Nhị hoàng tử, chỉ là dù sao cũng là Hoàng tử, nhất định không được để lộ một chút sơ hở.
Hai cha con trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi liền đến hậu viện viện của Đường đại phu nhân, ai biết nàng ấy có khách, là đại phu nhân Lê gia. Đều là người quen, Đường đại phu nhân trực tiếp bảo nàng tiến vào cùng nhau nói chuyện.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt của Lê phu nhân không được tốt lắm, nghĩ đến chắc bởi vì chuyện liên hôn giữa Đường gia và Lê gia.
Nói chuyện một lúc, Lê đại phu nhân liền cáo từ, Đường đại phu nhân tiễn nàng ấy đến cửa viện, sau khi trở về ngồi xuống, nàng ấy thở dài: "Không phải ta khắc nghiệt, nàng ấy cảm thấy nữ nhi nàng ấy tuổi còn nhỏ, tính tình ẩu tả một chút, lại dạy bảo một chút là có thể thay đổi. Nhưng chúng ta là muốn cưới tôn phụ, Kỷ Văn sau này kế thừa tước vị, tức phụ của nó chúng ta thật sự một chút cũng không dám qua loa."
Đường tam công tử, tên là Đường Kỷ Văn.
"Tẩu nói nên nói thế nào?" Đường Thư Nghi nói.
"Ý tứ của đại ca muội là để An Nhiên gả cho trưởng tôn của Lê gia," Đường đại phu nhân vẻ mặt không tán thành: "Trưởng tôn Lê gia không tồi, nhưng xảy ra chuyện này, Lê đại phu nhân nhất định trong lòng có vướng mắc, ta sợ An Nhiên gả qua đó phải chịu oan ức."
Đường An Nhiên là nữ nhi ngoại phóng của Đường Thư Bạch.
"Lê gia không thể gả nữ nhi khác qua sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
Hào môn liên hôn chính là như vậy, người này không được, đổi người khác là được. Nhưng lại nghe Đường đại phu nhân nói: "Ta cũng nói như vậy, nhưng Lê gia là muốn Kỷ Văn làm con rể nhà mình. Tuy nhiên, nhà bọn họ ngoài nữ nhi của Lê đại phu nhân thân phận còn phù hợp, thân phận khác đều không được."
Đường Thư Nghi cạn lời, Lê gia muốn liên hôn với người có thân phận cao nhất trong phủ Đường Quốc Công, nhưng trong nhà lại không có cô nương nào xứng đôi. Theo nàng thấy, dứt khoát đừng liên hôn nữa. Đừng đẩy tới đẩy lui, làm tổn hại hoà khí giữa hai nhà.
Đường đại phu nhân lại thở dài, sau đó xua tay nói: "Không nói chuyện này, vừa hay muội đến đây, có chuyện muốn nói với muội."
Đường đại phu nhân rối rắm một lúc rồi nói: "Nhị tẩu của muội, nàng ấy cảm thấy An Lạc và Ngọc Thần khá hợp nhau, bảo ta hỏi ý tứ của muội."
Đường Thư Nghi nghe lời nàng ấy nói xong, sững sờ một lúc rồi mới nói: "Đại tẩu, không phải ta xem thường An Lạc, mà là Ngọc Thần không hợp với An Lạc!"
Đường Thư Nghi rất thích Đường An Lạc, tiểu cô nương tính cách hoạt bát, tâm tư đơn giản, nam nhân nào lấy được nàng ấy đúng là phúc khí ba đời. Nhưng Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Thần thật sự không thích hợp!
Đầu tiên, nàng thật sự không tiếp nhận nổi chuyện biểu ca biểu muội lấy nhau!
Tiếp theo Tiêu Ngọc Thần đã chịu tổn thương tinh thần, khi nào có thể chữa khỏi hoàn toàn, rốt cuộc có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không, trong lòng nàng cũng không biết rõ. Mà tiểu cô nương có tâm tư đơn thuần như Đường An Lạc nên cả đời được người khác bảo vệ cưng chiều.
Đều là người một nhà, Đường Thư Nghi không nói vòng vo, trực tiếp nói: "Đại tẩu, chuyện giữa Ngọc Thần và Liễu Bích Cầm kia, tẩu cũng biết. Ta cũng không giấu tẩu, sau khi biết Liễu Bích Cầm ở với người khác, nó khóc đến xé ruột xé gan. Nó như vậy, về sau nếu có nữ tử muốn bước vào trái tim nó, tẩu xem xem khó đến nhường nào? An Lạc tốt như vậy, ta sợ...."
Đường đại phu nhân gật đầu: "Ta hiểu, ta cũng chỉ là hỏi muội mà thôi, để cho nàng ấy chết tâm, Nhị tẩu của muội cũng cảm thấy nhân phẩm của Ngọc Thần đoan chính, muội lại là thân cô cô, An Lạc gả qua Hầu phủ sẽ không chịu khổ."
Đường Thư Nghi cười bất lực: "Không chịu khổ mẹ chồng, nhưng chịu khổ tình yêu."
"Lát nữa ta nói với nàng ấy, để nàng ấy chết tâm." Đường đại phu nhân vừa nói vừa mỉm cười: "Ngọc Thần tướng mạo đẹp trai, có bao nhiêu cô nương ở Thượng Kinh đều đợi gả cho nó đấy."
Đường Thư Nghi thật sự không muốn hài tử mình kết hôn sớm, nàng nói: "Theo ta suy nghĩ, Ngọc Thần và Ngọc Minh phải tầm hai mươi tuổi mới thành hôn, Ngọc Châu cũng phải mười bảy mười tám tuổi."
Đường đại phu nhân đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Ngọc Thần Ngọc Minh muộn một chút cũng không sao, Ngọc Châu muội phải chọn cho kỹ, xem từ bây giờ. Xem từ nhỏ đến lớn, phải biết rõ nhân phẩm thế nào."
Đường Thư Nghi ghi nhớ câu này trong lòng, chưa nói đến thời cổ đại, cho dù nữ nhân hiện đại gả nhầm người, cho dù có ly hôn cũng sẽ bị tổn thương rất nhiều. Những người nói ly hôn xong càng thoải mái hơn, khổ đau trong nội tâm chỉ là không nói với người ngoài mà thôi.
Cô tẩu hai người nói chuyện một lúc, Đường đại phu nhân phái người gọi Tiêu Ngọc Châu tới. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đi tới, theo sau là Đường nhị phu nhân. Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc không biết đã chơi cái gì, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Đường Thư Nghi cầm khăn lau mồ hôi cho Tiêu Ngọc Châu nói: "Hôm nay thời tiết nóng nực, hôm nào đến thôn trang giải nhiệt, hai người các con đến lúc đó dán ở bên nhau, chơi cho tận hứng."
"Như vậy rất tốt." Đường An Lạc ngồi xuống bên cạnh Đường nhị phu nhân, trên mặt mang theo vẻ hy vọng: "Đến lúc đó chúng ta chơi mấy ngày."
Đường nhị phu nhân vốn dĩ đã vô cùng chiều chuộng nàng ấy, lại ở cùng với Tiêu Ngọc Châu, tự nhiên sẽ không phản đối, liền nói: "Được rồi, nhưng không thể nghịch ngợm."
"Con có khi nào nghịch ngợm?" Đường An Lạc cười khúc khích.
Đường Thư Nghi thấy nàng ấy liền thích vô cùng, nếu không phải biểu thân, nàng thế nào cũng phải mai mối với Tiêu Ngọc Minh.
Lại nói chuyện với nhau một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu rời đi, Đường An Lạc cũng trở về viện của mình, Đường đại phu nhân nói với Đường nhị phu nhân: "Vừa nãy, ta nói chuyện về An Lạc và Ngọc Thần với Thư Nghi rồi."
Đường nhị phu nhân lập tức hỏi: "Nàng ấy nói cái gì?"
Đường đại phu nhân thành thật đáp: "Nàng ấy nói Ngọc Thần không xứng với An Lạc."
Hướng phu nhân muốn mai mối cho Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ, nhưng bây giờ Đường Thư Nghi đối với chuyện hôn sự của ba hài tử, một chút đều không để trong lòng.
Theo suy nghĩ của nàng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh tầm đôi mươi mới kết hôn là tốt nhất, cho dù Tiêu Ngọc Châu muốn giữ nàng cũng muốn giữ đến mười bảy mười tám tuổi. Nàng luôn cảm thấy, hài tử mười năm mười sáu, mười bảy mười tám tuổi đã thành hôn, chẳng khác gì chơi trò chơi gia đình.
Nàng không để chuyện này ở trong lòng, có chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến phương diện này. Nếu không với sự khôn ngoan của nàng, từ ngôn ngữ cử chỉ ngày hôm nay của Hướng phu nhân liền có thể đoán ra suy nghĩ của nàng ấy.
Rời khỏi phủ đại tướng quân, nàng không trực tiếp trở về Hầu phủ, mà đến phủ Quốc Công. Hôm nay Tiêu Ngọc Châu đến phủ Đường Quốc Công chơi với Đường An Lạc, nàng đến đón người về.
Đến phủ Quốc Công, đến thư phòng tiền viện nói chuyện với Đường Quốc Công trước. Khi đến nơi, lão gia tử đang đánh thái cực quyền, Đường Thư Nghi đứng ở bên cạnh xem.
Nàng nghĩ đến cốt truyện trong sách, theo cốt truyện Đường Quốc Công không lâu sẽ liền chết vì bệnh. Nhưng bây nhìn lão gia tử tinh thần phấn chấn, không có chút dáng vẻ mắc bệnh nào.
Nàng cảm thấy thực tế và cốt truyện đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, số phận của Đường Quốc Công cũng thay đổi. Trong sách, việc Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi của tội thần bị tiết lộ, Nhị hoàng tử nhân cơ hội truy đuổi đến cùng, Tiêu Ngọc Thần suýt chút nữa bị lưu đày, ngay cả Tiêu Hoài đã chết cũng suýt chút nữa bị buộc tội danh thông đồng với địch quốc.
Đều là Đường Quốc Công đứng giữa điều động, cho nên mọi chuyện đều không xảy ra. Sau đó, ông ấy vì ba hài tử mà lo lắng không yên. Mà "Đường Thư Nghi" trong sách lại chết vì bệnh, Đường Quốc Công chịu đả kích lớn, thân thể dần dần suy yếu, cuối cùng chết vì bệnh.
Sau khi ông ấy qua đời vì bệnh tật, mặc dù ba huynh đệ Đường Thư Bạch đã tận lực giúp đỡ ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần, nhưng có nhiều chuyện không cách nào thay đổi...
Chỉ là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, như vậy rất tốt.
Trong đầu nàng đang suy nghĩ lộn xộn, Đường Quốc Công đã đánh quyền xong. Nàng nhận lấy chiếc khăn từ tay gã sai vặt, đi tới đưa cho Đường Quốc Công. Đường Quốc Công lau mồ hôi nói: "Ngủ trưa một lúc, thức dậy liền đi vài quyền."
Đường Thư Nghi thấy ông ấy lau mồ hôi xong, lại lấy khăn, mỉm cười nói: "Ngài có thói quen tốt, về nhà con cũng học theo ngài."
Đường Quốc Công cười nói: "Thân thể là chuyện lớn, vận động thân thể một chút cũng tốt, nữ nhân cũng như vậy."
Vừa nói ông ấy vừa đi tới thư phòng, Đường Thư Nghi đi theo phía sau, lại nghe ông ấy nói: "Không phải con học cưỡi ngựa sao? Cưỡi ngựa nhiều một chút, ngày thường cũng nên đi dạo trong vườn."
Đường Thư Nghi mỉm cười nói vâng, hai người vào phòng ngồi xuống, một tiểu nha hoàn đi tới rót trà. Đợi mọi người ra ngoài hết, Đường Quốc Công nhấp một ngụm trà nói: "Vậy con định làm gì với Tiêu Dịch Nguyên?"
"Bây giờ con thấy hắn cũng là người biết thân biết phận, nghe nói đọc sách không tồi, Phương đại nho rất coi trọng hắn, có thể vượt qua kỳ thi khoa cử." Đường Thư Nghi nói: "Biết tiến biết lui, biết mình muốn gì không thể muốn cái gì, người như vậy nếu như được cấp thêm tài nguyên, tương lai về sau chắc hẳn không tệ."
Đường Quốc Công gật đầu: "Đúng là đạo lý này, nếu như không tồi thì cứ nhận người về, sau này nói không chừng là một trợ thủ đắc lực. Đón người Nam Cường về, con định làm sao?"
Đường Thư Nghi đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: "Đến lúc đó xem những người đó như thế nào, nếu như đều tốt, con định đưa những sản nghiệp còn lại của lão Hầu gia cho bọn họ."
Tính ra, lão Hầu gia có ba nhi tử, Tiêu Hoài, phụ thân Tiêu Dịch Nguyên và thứ tử Tiêu Kính. Lúc đầu sau khi lão Hầu gia chết, Hầu phủ phân gia, liền chia một phần sản nghiệp của lão Hầu gia cho Tiêu Kính. Đương nhiên, hắn ta là thứ tử, phần được chia tất nhiên ít hơn Tiêu Hoài.
Bây giờ, Đường Thư Nghi muốn lấy phần sản nghiệp của lão Hầu gia mà Tiêu Hoài được chia lúc đầu, đưa toàn bộ cho Tiêu Dịch Nguyên. Đây cũng là lý do vì sao khoảng thời gian trước nàng xử lý sổ sách, nhất định khi đến lúc sẽ sử dụng đến.
Mà Đường Quốc Công nghe nàng nói vậy, thần sắc dừng lại, sau đó nói: "Mặc dù hơi nhiều một chút, nhưng chỉ cần Tiêu Dịch Nguyên này về sau có thể thành tài, cũng không coi như tổn thất."
Từ góc độ của Đường Quốc Công xem xét sự việc, tất nhiên suy tính từ góc độ trả giá và hồi báo.
Đường Thư Nghi biết tương lai sau này Tiêu Dịch Nguyên tiền đồ vô lượng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng phân sản nghiệp như vậy. Vả lại, mặc dù sản nghiệp còn lại của lão Hầu gia rất lớn, nhưng nếu giao cho Tiêu Dịch Nguyên bọn họ cũng không ảnh hưởng đến nguyên khí của Hầu phủ bọn họ. Hơn nữa, một chi nhà bọn họ, những năm này quả thật chịu không ít khổ.
Của hồi môn của lão Hầu phu nhân và của hồi môn của nàng, và gia nghiệp Tiêu Hoài kiếm được trước khi chết, cộng lại đủ cho ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần tiêu pha suốt đời. Tiêu Hoài chiến công hiển hách, mỗi lần đánh thắng một trận, cùng với thân phận địa vị đã thăng đến mức không thể thăng được nữa, Hoàng thượng liền ban thưởng vàng bạc châu báu và ruộng đồng, tính lên, thật sự là rất nhiều!
"Bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt." Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, sau đó kể cho Đường Quốc Công nghe về cuộc nói chuyện với phu thê Võ Dương bá, cuối cùng nói: "Con đã bảo đảm với cữu cữu cữu mẫu, phần mộ của mẹ chồng con sẽ không để người khác chạm vào mảy may."
"Nên như vậy," Đường Quốc Công tất nhiên đứng ở góc độ của lão Hầu phu nhân mà cân nhắc, ông ấy lại nói: "Lúc mới bắt đầu, Tiết Khai Tề khăng khăng yêu cầu tiên hoàng hạ chiếu ban hôn cho cha chồng và mẹ chồng con, không biết có phải ông ấy nghĩ đến chuyện này hay không."
Tiết Khai Tề người kế nhiệm trước của Nam Lăng bá, cũng là phụ thân của lão Hầu phu nhân. Đường Thư Nghi không nhịn được khen ngợi, ông ấy đúng là lo trước tính sau.
"Mặc dù bây giờ Nhị hoàng tử đang bị quản thúc tại gia, nhưng Lương quý phi trong cung không đơn giản, nói không chừng đến lúc nào đó, Hoàng thượng lại thả hắn ra." Đường Quốc Công nhìn thẳng vào mắt Đường Thư Nghi, hạ thấp giọng nói: "Chuyện lần này làm ân oán giữa hai bên càng thêm sâu sắc, chờ hắn ra ngoài, nếu như có cơ hồi liền động thủ đi."
Đường Thư Nghi siết chặt nắm đấm nói: "Vâng."
"Ừm, con không cần phải sợ, đến lúc đó chúng ta bày sẵn thế cục trước." Nói rồi ông ấy dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Nếu như hắn không hết lần này đến lần khác nhắm vào chúng ta, chúng ta cũng không cần như vậy."
"Nữ nhi hiểu."
310
Thật ra, trước đây Đường Thư Nghi đã chuẩn bị giết Nhị hoàng tử, chỉ là dù sao cũng là Hoàng tử, nhất định không được để lộ một chút sơ hở.
Hai cha con trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi liền đến hậu viện viện của Đường đại phu nhân, ai biết nàng ấy có khách, là đại phu nhân Lê gia. Đều là người quen, Đường đại phu nhân trực tiếp bảo nàng tiến vào cùng nhau nói chuyện.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt của Lê phu nhân không được tốt lắm, nghĩ đến chắc bởi vì chuyện liên hôn giữa Đường gia và Lê gia.
Nói chuyện một lúc, Lê đại phu nhân liền cáo từ, Đường đại phu nhân tiễn nàng ấy đến cửa viện, sau khi trở về ngồi xuống, nàng ấy thở dài: "Không phải ta khắc nghiệt, nàng ấy cảm thấy nữ nhi nàng ấy tuổi còn nhỏ, tính tình ẩu tả một chút, lại dạy bảo một chút là có thể thay đổi. Nhưng chúng ta là muốn cưới tôn phụ, Kỷ Văn sau này kế thừa tước vị, tức phụ của nó chúng ta thật sự một chút cũng không dám qua loa."
Đường tam công tử, tên là Đường Kỷ Văn.
"Tẩu nói nên nói thế nào?" Đường Thư Nghi nói.
"Ý tứ của đại ca muội là để An Nhiên gả cho trưởng tôn của Lê gia," Đường đại phu nhân vẻ mặt không tán thành: "Trưởng tôn Lê gia không tồi, nhưng xảy ra chuyện này, Lê đại phu nhân nhất định trong lòng có vướng mắc, ta sợ An Nhiên gả qua đó phải chịu oan ức."
Đường An Nhiên là nữ nhi ngoại phóng của Đường Thư Bạch.
"Lê gia không thể gả nữ nhi khác qua sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
Hào môn liên hôn chính là như vậy, người này không được, đổi người khác là được. Nhưng lại nghe Đường đại phu nhân nói: "Ta cũng nói như vậy, nhưng Lê gia là muốn Kỷ Văn làm con rể nhà mình. Tuy nhiên, nhà bọn họ ngoài nữ nhi của Lê đại phu nhân thân phận còn phù hợp, thân phận khác đều không được."
Đường Thư Nghi cạn lời, Lê gia muốn liên hôn với người có thân phận cao nhất trong phủ Đường Quốc Công, nhưng trong nhà lại không có cô nương nào xứng đôi. Theo nàng thấy, dứt khoát đừng liên hôn nữa. Đừng đẩy tới đẩy lui, làm tổn hại hoà khí giữa hai nhà.
Đường đại phu nhân lại thở dài, sau đó xua tay nói: "Không nói chuyện này, vừa hay muội đến đây, có chuyện muốn nói với muội."
Đường đại phu nhân rối rắm một lúc rồi nói: "Nhị tẩu của muội, nàng ấy cảm thấy An Lạc và Ngọc Thần khá hợp nhau, bảo ta hỏi ý tứ của muội."
Đường Thư Nghi nghe lời nàng ấy nói xong, sững sờ một lúc rồi mới nói: "Đại tẩu, không phải ta xem thường An Lạc, mà là Ngọc Thần không hợp với An Lạc!"
Đường Thư Nghi rất thích Đường An Lạc, tiểu cô nương tính cách hoạt bát, tâm tư đơn giản, nam nhân nào lấy được nàng ấy đúng là phúc khí ba đời. Nhưng Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Thần thật sự không thích hợp!
Đầu tiên, nàng thật sự không tiếp nhận nổi chuyện biểu ca biểu muội lấy nhau!
Tiếp theo Tiêu Ngọc Thần đã chịu tổn thương tinh thần, khi nào có thể chữa khỏi hoàn toàn, rốt cuộc có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không, trong lòng nàng cũng không biết rõ. Mà tiểu cô nương có tâm tư đơn thuần như Đường An Lạc nên cả đời được người khác bảo vệ cưng chiều.
Đều là người một nhà, Đường Thư Nghi không nói vòng vo, trực tiếp nói: "Đại tẩu, chuyện giữa Ngọc Thần và Liễu Bích Cầm kia, tẩu cũng biết. Ta cũng không giấu tẩu, sau khi biết Liễu Bích Cầm ở với người khác, nó khóc đến xé ruột xé gan. Nó như vậy, về sau nếu có nữ tử muốn bước vào trái tim nó, tẩu xem xem khó đến nhường nào? An Lạc tốt như vậy, ta sợ...."
Đường đại phu nhân gật đầu: "Ta hiểu, ta cũng chỉ là hỏi muội mà thôi, để cho nàng ấy chết tâm, Nhị tẩu của muội cũng cảm thấy nhân phẩm của Ngọc Thần đoan chính, muội lại là thân cô cô, An Lạc gả qua Hầu phủ sẽ không chịu khổ."
Đường Thư Nghi cười bất lực: "Không chịu khổ mẹ chồng, nhưng chịu khổ tình yêu."
"Lát nữa ta nói với nàng ấy, để nàng ấy chết tâm." Đường đại phu nhân vừa nói vừa mỉm cười: "Ngọc Thần tướng mạo đẹp trai, có bao nhiêu cô nương ở Thượng Kinh đều đợi gả cho nó đấy."
Đường Thư Nghi thật sự không muốn hài tử mình kết hôn sớm, nàng nói: "Theo ta suy nghĩ, Ngọc Thần và Ngọc Minh phải tầm hai mươi tuổi mới thành hôn, Ngọc Châu cũng phải mười bảy mười tám tuổi."
Đường đại phu nhân đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Ngọc Thần Ngọc Minh muộn một chút cũng không sao, Ngọc Châu muội phải chọn cho kỹ, xem từ bây giờ. Xem từ nhỏ đến lớn, phải biết rõ nhân phẩm thế nào."
Đường Thư Nghi ghi nhớ câu này trong lòng, chưa nói đến thời cổ đại, cho dù nữ nhân hiện đại gả nhầm người, cho dù có ly hôn cũng sẽ bị tổn thương rất nhiều. Những người nói ly hôn xong càng thoải mái hơn, khổ đau trong nội tâm chỉ là không nói với người ngoài mà thôi.
Cô tẩu hai người nói chuyện một lúc, Đường đại phu nhân phái người gọi Tiêu Ngọc Châu tới. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đi tới, theo sau là Đường nhị phu nhân. Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc không biết đã chơi cái gì, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Đường Thư Nghi cầm khăn lau mồ hôi cho Tiêu Ngọc Châu nói: "Hôm nay thời tiết nóng nực, hôm nào đến thôn trang giải nhiệt, hai người các con đến lúc đó dán ở bên nhau, chơi cho tận hứng."
"Như vậy rất tốt." Đường An Lạc ngồi xuống bên cạnh Đường nhị phu nhân, trên mặt mang theo vẻ hy vọng: "Đến lúc đó chúng ta chơi mấy ngày."
Đường nhị phu nhân vốn dĩ đã vô cùng chiều chuộng nàng ấy, lại ở cùng với Tiêu Ngọc Châu, tự nhiên sẽ không phản đối, liền nói: "Được rồi, nhưng không thể nghịch ngợm."
"Con có khi nào nghịch ngợm?" Đường An Lạc cười khúc khích.
Đường Thư Nghi thấy nàng ấy liền thích vô cùng, nếu không phải biểu thân, nàng thế nào cũng phải mai mối với Tiêu Ngọc Minh.
Lại nói chuyện với nhau một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu rời đi, Đường An Lạc cũng trở về viện của mình, Đường đại phu nhân nói với Đường nhị phu nhân: "Vừa nãy, ta nói chuyện về An Lạc và Ngọc Thần với Thư Nghi rồi."
Đường nhị phu nhân lập tức hỏi: "Nàng ấy nói cái gì?"
Đường đại phu nhân thành thật đáp: "Nàng ấy nói Ngọc Thần không xứng với An Lạc."