Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 249-250
249
Viết xong, nàng cho thư vào phong bao, sau đó đưa cho Triệu quản gia, bảo hắn ngay lập tức gửi cho Lý Cảnh Tập, chỉ sợ muộn rồi, hài tử đó sẽ làm ra chuyện gì bốc đồng.
Triệu quản gia cầm lấy thư rồi rời đi, Đường Thư Nghi bảo mọi người dọn cơm, không đợi Tiêu Ngọc Minh nữa. Nhưng vừa ngồi xuống bàn ăn, Thạch Mặc tuỳ tùng của Tiêu Ngọc Minh đến, hành lễ với Đường Thư Nghi xong, hắn nói: "Hôm nay Nhị công tử và Tề nhị công tử đến nhà Nghiêm Ngũ công tử uống rượu, uống say nên Nghiêm Ngũ công tử để Nhị công tử ở lại đó."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói, cúi đầu im lặng nhấp một ngụm canh, sau đó nói: "Sao ba người bọn họ lại đến phủ Nam Lăng bá uống rượu?"
"Nghiêm Ngũ công tử nhận được một con ngựa tốt, vô cùng vui vẻ, ba người họ liền uống chút rượu." Thạch Mặc nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Nhận được ngựa gì?"
Thạch Mặc: "Tái ngoại chiến mã?"
Đường Thư Nghi: "Màu gì?"
Thạch Mặc: "Màu đen."
Đường Thư Nghi: "Ngươi tên là gì?"
Thạch Mặc: "Mặc Tử."
Thạch Mặc trả lời như lưu loát, nhưng càng như vậy, Đường Thư Nghi càng không tin. Lúc này, Thuý Vân mang theo một đ ĩa thức ăn đi vào, khi đi ngang qua Thạch Mặc thì ngửi thấy mùi son phấn. Đặt thức ăn lên bàn, nàng ấy quay đầu nhìn Thạch Mặc nói: "Thạch Mặc, hôm nay ngươi và công tử đi đâu, trên người sao lại có mùi son phấn?"
Đường Thư Nghi nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nàng nhìn Thạch Mặc nói: "Nói thật, Nhị công tử bây giờ đang ở đâu?"
Thạch Mặc bị ánh mắt của nàng ép đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, cúi đầu xuống nói: "Nhị công tử đang ở... Ở phủ Nam Lăng bá."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng, quay đầu phân phó Thuý Vân: "Bảo Triệu quản gia đến phủ Nam Lăng bá, đưa Nhị công tử nhà chúng ta về phủ."
Nghe thấy lời này, hắn nhanh chóng quỳ xuống, Đường Thư Nghi lại hừ lạnh một tiếng: "Người ở đâu?"
Thạch Mặc run rẩy quỳ trên mặt đất, lúc bảo hắn về báo tin, Nhị công tử nói với hắn, hắn nhanh nhạy hơn Nghiễn Đài, hắn về báo tin nhất định sẽ không bị bại lộ.
Để không bị bại lộ, hắn cũng nghĩ đến tất cả những câu hỏi mà Hầu phu nhân có thể hỏi, đồng thời bịa ra mọi lý do, còn lặp đi lặp lại những lời đó nhiều lần, chỉ sợ quá sợ lắng mà nói sai.
Hắn quả thật không nói sai, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị mùi son phấn trên người làm hại.
"Ngươi còn không nói sao?" Đường Thư Nghi đứng dậy đi tới trước mặt Thạch Mặc, cúi đầu nhìn hắn nói: "Ngươi là tuỳ tùng của Nhị công tử, Nhị công tử tốt ngươi cũng tốt, Nhị công tử không tốt, ngươi cũng không tốt. Suy nghĩ cho kỹ, cái gì tốt, cái gì không tốt cho Nhị công tử."
Thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, nhưng trên đầu Thạch Mặc đã chảy đầy mồ hôi, một lúc sau hắn nói: "Nhị công tử... Nhị công tử, Tề nhị công tử và Nghiêm ngũ công tử, bây giờ.... bây giờ đang ở Xuân Hương lâu."
Nghe thấy ba từ Xuân Hương lâu, Đường Thư Nghi tức đến nỗi bàn tay khẽ run lên. Xuân Hương lâu, thanh lâu lớn nhất cao nhất Thượng Kinh bây giờ.
Hít sâu một hơi, giọng nói của nàng còn tính là bình tĩnh nói với Thuý Trúc: "Cầm áo choàng trùm đầu đến đây, chuẩn bị xe ngựa."
Nói xong nàng suy nghĩ một hồi, lại nói: "Đến Tề phủ và phủ Nam Lăng bá, nói với Tề đại nhân và Nam Lăng bá, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đang ở Xuân Hương lâu."
Thuý Vân và Thuý Trúc lập tức đi làm, Đường Thư Nghi liếc nhìn Thạch Mặc vẫn đang quỳ trên mặt đất nói: "Nhị công tử vào từ lúc nào?"
"Hơn một khắc trước." Thạch Mặc nói.
Vào Xuân Hương lâu, Tiêu Ngọc Minh bảo hắn về báo tin, báo tin giả.
Có lẽ vẫn chưa bắt đầu, Đường Thư Nghi nghĩ thầm, Thuý Vân mang theo một chiếc áo choàng trùm đầu màu xanh đậm đến. Đường Thư Nghi bảo nàng ấy mặc vào cho nàng, sau đó quay lại nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Con ăn cơm trước đi, ăn xong đến thư phòng đọc sách."
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, Đường Thư Nghi thấy con bé nghe lời như vậy, trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, nhưng nghĩ đến Nhị nhi tử ba ngày không gây chuyện là da ngứa kia của mình, máu trong người nàng lại trào lên não.
Lại liếc nhìn Thạch Mặc đang quỳ trên mặt đất, nàng nói: "Dẫn đường."
Thạch Mặc vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, thận trọng đi ra ngoài, theo sau là Đường Thư Nghi cùng với Thuý Vân Thuý Trúc. Ngồi lên xe ngựa, đi chưa đến một khắc, xe ngựa dừng lại trước cửa Xuân Hương lâu.
Đường Thư Nghi được Thuý Vân đỡ xuống xe, Thạch Mặc vội vàng gõ cửa. Sau chục tiếng gõ cửa, mới có một tráng hán hơn hai mươi tuổi mở cửa.
Hắn ta trước tiên nhìn thấy Thạch Mặc đứng ở cửa, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nhìn cách ăn mặc của người này, liền biết là tuỳ tùng của vị công tử gia tộc nào đó. Khuôn mặt vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, lập tức đổi sang tươi cười, "Tiểu ca có chuyện gì vậy?"
Thạch Mặc liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ta đến tìm công tử nhà ta, ngươi nhường đường."
Lúc này tráng hán mới nhận phía sau còn đứng một người, áo choàng bọc kín kẽ, nhưng ngay cả như vậy, hắn ta cũng có thể nhận ra đó là một nữ tử.
"Cái này... Ở đây chúng ta có quy tắc, không thể...."
"Phủ Vĩnh Ninh hầu." Đường Thư Nghi ngắt lời hắn ta, nhấc chân bước vào bên trong, Thạch Mặc nhanh chóng đẩy tráng hán ra, sau đó dẫn đường cho Đường Thư Nghi. Thật ra trước đây hắn cũng chưa từng đến đây, nhưng trí nhớ hắn tốt, biết Tiêu Ngọc Minh vào phòng nào.
Tráng hán vừa nghe là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, không dám ngăn cản, vội vàng chạy đi bẩm báo với tú bà. Hắn ta biết chuyện hôm nay Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu, công tử Tề phủ và phủ Nam Lăng đến đây.
Hắn ta cũng thảo thuận với vài quy công trong lâu, lúc trước luôn nghe thấy danh tiếng ba vị công tử này ở Thượng Kinh, nhưng vẫn chưa thấy người thật, bây giờ mới coi như nhìn thấy, còn nói không chừng sau này bọn họ sẽ trở thành khách quen ở đây. Không ngờ còn chưa kịp làm nóng người, người trong nhà đã đến bắt người.
250
Bên này, Đường Thư Nghi đi theo Thạch Mặc từ phía sau đi lên lầu, đi dọc theo hành lang đến cửa một căn phòng, Thạch Mặc nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân, Nhị công tử đang ở đây."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lúc này Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng tới, nhìn thấy Đường Thư Nghi bọc kín áo choàng, cả hai đều sững sờ, không ngờ tới chính Đường Thư Nghi lại đích thân đến bắt người.
Mà Đường Thư Nghi nhìn thấy hai người, gật đầu với bọn họ, đúng lúc này, tiếng cười ngọt ngào của nữ tử từ bên trong truyền ra, Đường Thư Nghi cảm thấy máu khắp người dồn lên não, không suy nghĩ nhiều, nàng tiến lên hai bước, giơ chân đá văng cánh cửa đang đóng chặt, rầm một tiếng, cửa phòng mở ra.
Đường Thư Nghi không đi vào, đứng ở cửa, thấp giọng gầm lên: "Tiêu Ngọc Minh, cút ra đây cho lão tử!"
Nam Lăng bá đang đứng cách đó không xa, nhìn thấy một loạt hành động của Đường Thư Nghi, trong lòng lại một lần nữa nói Vĩnh Ninh Hầu phu nhân quả nhiên khác biệt với những người khác. Tề Lương Sinh lại cảm thấy, cú đá của Đường Thư Nghi vừa rồi như đá trúng vào tim mình, khiến tim hắn đập điên cuồng, có ép thế nào cũng không ép xuống được.
Mà Tiêu Ngọc Minh đang có chút buồn bực trong phòng, nghe thấy tiếng gầm của Đường Thư Nghi thì giật mình, sau đó đẩy nữ tử đang định tới gần mình ra, sải bước ra ngoài. Đến cửa, thấy quả nhiên là nương của mình, sợ đến mức trái tim phát run, "Nương... con..."
Hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Đường Thư Nghi thấy hắn y phục chỉnh tề, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá, gật đầu với bọn họ coi như chào hỏi, tiếp tục đi ra ngoài.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng chạy theo.
Sau khi nàng rời đi, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng giơ chân đá mở cánh cửa trước mặt, kéo Tề Nhị và Nghiêm Ngũ ra khỏi đó, còn may, hai người cũng y phục chỉnh tề.
Bên này, Đường Thư Nghi từ cầu thang sau đi xuống lầu, nhìn thấy một nữ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc sang trọng lộng lẫy, vẻ mặt tươi cười đứng bên cầu thang, nhìn thấy nàng liền vội vàng cười hành lễ: "Gặp qua phu nhân."
Đây là tú bà của Xuân Hương lâu.
Đường Thư Nghi dừng lại, trầm mặc nhìn bà ta, trầm mặc đến mức trái tim bà ta càng lúc càng hoảng hốt, lúc này Đường Thư Nghi mời mở miệng nói: "Sau này nếu như các ngươi dám tiếp đón Tiêu Ngọc Minh, ta sẽ phá hủy Xuân Hương lâu này."
Giọng nói của nàng không lớn, thậm chí còn không tức giận, nhưng tú bà vẫn cảm thấy lá gan không ngừng phát run, bà ấy một chút cũng không nghi ngờ, vị Hầu phu nhân này tuyệt đối nói được làm được.
"Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ nhớ lời của phu nhân." Tú bà lập tức nói.
Lúc này, Nam Lăng bá cũng xách cổ áo Nghiêm Ngũ tới, theo sau là Tề Lương Sinh sắc mặt mang theo hàn băng, Tề Nhị cúi đầu, bộ dáng ngoan như chim cút.
"Nghiêm Tử Mặc cũng vậy, nếu ngươi lại dám tiếp đón hắn, lão tử sẽ phá nát Xuân Hương lâu của ngươi." Nam Lăng bá nói.
Tú bà vội vàng bảo đảm, sẽ không bao giờ tiếp đãi Nghiêm Ngũ nữa, lúc này lại nghe Tề Lương Sinh nói: "Mặc kệ người sau lưng ngươi là ai, cũng đừng nghĩ đến chuyện dương phụng âm vi."
Có thể mở một thanh lâu lớn như vậy ở Thượng Kinh, người đứng sau chắc chắn không đơn giản.
Tú bà vội vàng nói: "Vâng vâng, Tề đại nhân yên tâm, sau này Xuân Tương Lâu tuyệt đối sẽ không tiếp đãi ba vị công tử này."
Là thật sự không dám! Vốn tưởng rằng lại có thêm ba vị tài thần đến, ai biết là ôn thần!
Bên kia, Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị, Nghiêm Ngũ cúi đầu đứng thành hàng.
Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cúi đầu xuống, đứng thẳng thành hàng, nghe Đường Thư Nghi, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá uy hiếp tú bà, trong lòng sợ đến run lên.
Tề Nhị đá Nghiêm Ngũ, cúi đầu miệng khẽ cử động: "Tại sao lại để lộ tin tức?"
Nghiêm Ngũ cũng cúi đầu đáp: "Ta không biết!"
Hai người đồng thời nhìn Tiêu Ngọc Minh, bọn họ cảm thấy nguyên nhân vấn đề có lẽ là từ hắn, không trách bọn họ, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân gần đây quá lợi hại, có một chút manh mối liền tóm được.
Tiêu Ngọc Minh cảm nhận được ánh mắt của hai người, trợn tròn mắt nói: "Bây giờ là lúc thảo luận chuyện này sao? Còn không bằng nghĩ xem làm thế nào để không bị đánh."
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ bừng tỉnh, đầu óc lập tức hoạt động, nhưng vừa mới bắt đầu, Nam Lăng bá liền đi tới, nắm lấy cổ áo Nghiêm Ngũ nói: "Thảo luận cái gì? Thảo luận sau này đi kỹ viện nào?"
Nghiêm Ngũ bị cổ áo quấn lấy cổ, khó chịu đến mức ho khan, nhưng vẫn cầu xin tha thứ: "Cha... Cha, người nhẹ tay một chút, nếu như con chết, nương con cũng không sống nổi."
Nam Lăng bá: "..."
Cái gì cũng không cần nói, xách về nhà đánh một trận là được rồi.
Nam Lăng bá nắm lấy cổ áo Nghiêm Ngũ đi ra ngoài, Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, sải bước đi ra ngoài không nói gì, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đi theo. Ra khỏi cửa sau Xuân Hương lâu, Đường Thư Nghi được Thuý Vân Thuý Trúc đỡ lên xe, Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, vội vàng bước lên ghế đẩu đi lên.
Đường Thư Nghi ngồi trong xe, thấy nhi tử không biết lo này còn dám ngồi xe ngựa, không chút nghĩ ngợi, giơ chân đá vào vai hắn.
Tiêu Ngọc Minh không để ý, bị đạp ngã xuống đất. Biết nương còn đang trong cơn tức giận, phải nhanh chóng dỗ dành, hắn liền kéo rèm xe nhìn Đường Thư Nghi đang ngồi bên trong rồi hét lên: "Nương, con biết sai rồi, nương..."
"Nếu ngươi muốn mọi người ở Thượng Kinh đều biết Tiêu nhị công tử ngươi đến thanh lâu, cứ hét lên, dùng sức mà hét." Đường Thư Nghi đè thấp giọng tức giận nói.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng câm miệng, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh ngoại trừ Tề Lương Sinh và Tề Nhị ra thì không còn ai khác mới yên tâm. Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, hừ một tiếng nói: "Im lặng đi theo phía sau xe chạy về nhà đi."
"Vâng vâng, nương, con tuyệt đối không để mất dấu." Tiêu Ngọc Minh vội vàng nói.
Đường Thư Nghi thấy bộ dáng không biết xấu hổ của hắn, cơn tức lại chạy thẳng lên não, kéo rèm xe xuống, ngăn cách Tiêu Ngọc Minh ở bên ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Viết xong, nàng cho thư vào phong bao, sau đó đưa cho Triệu quản gia, bảo hắn ngay lập tức gửi cho Lý Cảnh Tập, chỉ sợ muộn rồi, hài tử đó sẽ làm ra chuyện gì bốc đồng.
Triệu quản gia cầm lấy thư rồi rời đi, Đường Thư Nghi bảo mọi người dọn cơm, không đợi Tiêu Ngọc Minh nữa. Nhưng vừa ngồi xuống bàn ăn, Thạch Mặc tuỳ tùng của Tiêu Ngọc Minh đến, hành lễ với Đường Thư Nghi xong, hắn nói: "Hôm nay Nhị công tử và Tề nhị công tử đến nhà Nghiêm Ngũ công tử uống rượu, uống say nên Nghiêm Ngũ công tử để Nhị công tử ở lại đó."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói, cúi đầu im lặng nhấp một ngụm canh, sau đó nói: "Sao ba người bọn họ lại đến phủ Nam Lăng bá uống rượu?"
"Nghiêm Ngũ công tử nhận được một con ngựa tốt, vô cùng vui vẻ, ba người họ liền uống chút rượu." Thạch Mặc nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Nhận được ngựa gì?"
Thạch Mặc: "Tái ngoại chiến mã?"
Đường Thư Nghi: "Màu gì?"
Thạch Mặc: "Màu đen."
Đường Thư Nghi: "Ngươi tên là gì?"
Thạch Mặc: "Mặc Tử."
Thạch Mặc trả lời như lưu loát, nhưng càng như vậy, Đường Thư Nghi càng không tin. Lúc này, Thuý Vân mang theo một đ ĩa thức ăn đi vào, khi đi ngang qua Thạch Mặc thì ngửi thấy mùi son phấn. Đặt thức ăn lên bàn, nàng ấy quay đầu nhìn Thạch Mặc nói: "Thạch Mặc, hôm nay ngươi và công tử đi đâu, trên người sao lại có mùi son phấn?"
Đường Thư Nghi nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nàng nhìn Thạch Mặc nói: "Nói thật, Nhị công tử bây giờ đang ở đâu?"
Thạch Mặc bị ánh mắt của nàng ép đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, cúi đầu xuống nói: "Nhị công tử đang ở... Ở phủ Nam Lăng bá."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng, quay đầu phân phó Thuý Vân: "Bảo Triệu quản gia đến phủ Nam Lăng bá, đưa Nhị công tử nhà chúng ta về phủ."
Nghe thấy lời này, hắn nhanh chóng quỳ xuống, Đường Thư Nghi lại hừ lạnh một tiếng: "Người ở đâu?"
Thạch Mặc run rẩy quỳ trên mặt đất, lúc bảo hắn về báo tin, Nhị công tử nói với hắn, hắn nhanh nhạy hơn Nghiễn Đài, hắn về báo tin nhất định sẽ không bị bại lộ.
Để không bị bại lộ, hắn cũng nghĩ đến tất cả những câu hỏi mà Hầu phu nhân có thể hỏi, đồng thời bịa ra mọi lý do, còn lặp đi lặp lại những lời đó nhiều lần, chỉ sợ quá sợ lắng mà nói sai.
Hắn quả thật không nói sai, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị mùi son phấn trên người làm hại.
"Ngươi còn không nói sao?" Đường Thư Nghi đứng dậy đi tới trước mặt Thạch Mặc, cúi đầu nhìn hắn nói: "Ngươi là tuỳ tùng của Nhị công tử, Nhị công tử tốt ngươi cũng tốt, Nhị công tử không tốt, ngươi cũng không tốt. Suy nghĩ cho kỹ, cái gì tốt, cái gì không tốt cho Nhị công tử."
Thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, nhưng trên đầu Thạch Mặc đã chảy đầy mồ hôi, một lúc sau hắn nói: "Nhị công tử... Nhị công tử, Tề nhị công tử và Nghiêm ngũ công tử, bây giờ.... bây giờ đang ở Xuân Hương lâu."
Nghe thấy ba từ Xuân Hương lâu, Đường Thư Nghi tức đến nỗi bàn tay khẽ run lên. Xuân Hương lâu, thanh lâu lớn nhất cao nhất Thượng Kinh bây giờ.
Hít sâu một hơi, giọng nói của nàng còn tính là bình tĩnh nói với Thuý Trúc: "Cầm áo choàng trùm đầu đến đây, chuẩn bị xe ngựa."
Nói xong nàng suy nghĩ một hồi, lại nói: "Đến Tề phủ và phủ Nam Lăng bá, nói với Tề đại nhân và Nam Lăng bá, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đang ở Xuân Hương lâu."
Thuý Vân và Thuý Trúc lập tức đi làm, Đường Thư Nghi liếc nhìn Thạch Mặc vẫn đang quỳ trên mặt đất nói: "Nhị công tử vào từ lúc nào?"
"Hơn một khắc trước." Thạch Mặc nói.
Vào Xuân Hương lâu, Tiêu Ngọc Minh bảo hắn về báo tin, báo tin giả.
Có lẽ vẫn chưa bắt đầu, Đường Thư Nghi nghĩ thầm, Thuý Vân mang theo một chiếc áo choàng trùm đầu màu xanh đậm đến. Đường Thư Nghi bảo nàng ấy mặc vào cho nàng, sau đó quay lại nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Con ăn cơm trước đi, ăn xong đến thư phòng đọc sách."
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, Đường Thư Nghi thấy con bé nghe lời như vậy, trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, nhưng nghĩ đến Nhị nhi tử ba ngày không gây chuyện là da ngứa kia của mình, máu trong người nàng lại trào lên não.
Lại liếc nhìn Thạch Mặc đang quỳ trên mặt đất, nàng nói: "Dẫn đường."
Thạch Mặc vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, thận trọng đi ra ngoài, theo sau là Đường Thư Nghi cùng với Thuý Vân Thuý Trúc. Ngồi lên xe ngựa, đi chưa đến một khắc, xe ngựa dừng lại trước cửa Xuân Hương lâu.
Đường Thư Nghi được Thuý Vân đỡ xuống xe, Thạch Mặc vội vàng gõ cửa. Sau chục tiếng gõ cửa, mới có một tráng hán hơn hai mươi tuổi mở cửa.
Hắn ta trước tiên nhìn thấy Thạch Mặc đứng ở cửa, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nhìn cách ăn mặc của người này, liền biết là tuỳ tùng của vị công tử gia tộc nào đó. Khuôn mặt vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, lập tức đổi sang tươi cười, "Tiểu ca có chuyện gì vậy?"
Thạch Mặc liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ta đến tìm công tử nhà ta, ngươi nhường đường."
Lúc này tráng hán mới nhận phía sau còn đứng một người, áo choàng bọc kín kẽ, nhưng ngay cả như vậy, hắn ta cũng có thể nhận ra đó là một nữ tử.
"Cái này... Ở đây chúng ta có quy tắc, không thể...."
"Phủ Vĩnh Ninh hầu." Đường Thư Nghi ngắt lời hắn ta, nhấc chân bước vào bên trong, Thạch Mặc nhanh chóng đẩy tráng hán ra, sau đó dẫn đường cho Đường Thư Nghi. Thật ra trước đây hắn cũng chưa từng đến đây, nhưng trí nhớ hắn tốt, biết Tiêu Ngọc Minh vào phòng nào.
Tráng hán vừa nghe là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, không dám ngăn cản, vội vàng chạy đi bẩm báo với tú bà. Hắn ta biết chuyện hôm nay Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu, công tử Tề phủ và phủ Nam Lăng đến đây.
Hắn ta cũng thảo thuận với vài quy công trong lâu, lúc trước luôn nghe thấy danh tiếng ba vị công tử này ở Thượng Kinh, nhưng vẫn chưa thấy người thật, bây giờ mới coi như nhìn thấy, còn nói không chừng sau này bọn họ sẽ trở thành khách quen ở đây. Không ngờ còn chưa kịp làm nóng người, người trong nhà đã đến bắt người.
250
Bên này, Đường Thư Nghi đi theo Thạch Mặc từ phía sau đi lên lầu, đi dọc theo hành lang đến cửa một căn phòng, Thạch Mặc nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân, Nhị công tử đang ở đây."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lúc này Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng tới, nhìn thấy Đường Thư Nghi bọc kín áo choàng, cả hai đều sững sờ, không ngờ tới chính Đường Thư Nghi lại đích thân đến bắt người.
Mà Đường Thư Nghi nhìn thấy hai người, gật đầu với bọn họ, đúng lúc này, tiếng cười ngọt ngào của nữ tử từ bên trong truyền ra, Đường Thư Nghi cảm thấy máu khắp người dồn lên não, không suy nghĩ nhiều, nàng tiến lên hai bước, giơ chân đá văng cánh cửa đang đóng chặt, rầm một tiếng, cửa phòng mở ra.
Đường Thư Nghi không đi vào, đứng ở cửa, thấp giọng gầm lên: "Tiêu Ngọc Minh, cút ra đây cho lão tử!"
Nam Lăng bá đang đứng cách đó không xa, nhìn thấy một loạt hành động của Đường Thư Nghi, trong lòng lại một lần nữa nói Vĩnh Ninh Hầu phu nhân quả nhiên khác biệt với những người khác. Tề Lương Sinh lại cảm thấy, cú đá của Đường Thư Nghi vừa rồi như đá trúng vào tim mình, khiến tim hắn đập điên cuồng, có ép thế nào cũng không ép xuống được.
Mà Tiêu Ngọc Minh đang có chút buồn bực trong phòng, nghe thấy tiếng gầm của Đường Thư Nghi thì giật mình, sau đó đẩy nữ tử đang định tới gần mình ra, sải bước ra ngoài. Đến cửa, thấy quả nhiên là nương của mình, sợ đến mức trái tim phát run, "Nương... con..."
Hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Đường Thư Nghi thấy hắn y phục chỉnh tề, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá, gật đầu với bọn họ coi như chào hỏi, tiếp tục đi ra ngoài.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng chạy theo.
Sau khi nàng rời đi, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng giơ chân đá mở cánh cửa trước mặt, kéo Tề Nhị và Nghiêm Ngũ ra khỏi đó, còn may, hai người cũng y phục chỉnh tề.
Bên này, Đường Thư Nghi từ cầu thang sau đi xuống lầu, nhìn thấy một nữ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc sang trọng lộng lẫy, vẻ mặt tươi cười đứng bên cầu thang, nhìn thấy nàng liền vội vàng cười hành lễ: "Gặp qua phu nhân."
Đây là tú bà của Xuân Hương lâu.
Đường Thư Nghi dừng lại, trầm mặc nhìn bà ta, trầm mặc đến mức trái tim bà ta càng lúc càng hoảng hốt, lúc này Đường Thư Nghi mời mở miệng nói: "Sau này nếu như các ngươi dám tiếp đón Tiêu Ngọc Minh, ta sẽ phá hủy Xuân Hương lâu này."
Giọng nói của nàng không lớn, thậm chí còn không tức giận, nhưng tú bà vẫn cảm thấy lá gan không ngừng phát run, bà ấy một chút cũng không nghi ngờ, vị Hầu phu nhân này tuyệt đối nói được làm được.
"Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ nhớ lời của phu nhân." Tú bà lập tức nói.
Lúc này, Nam Lăng bá cũng xách cổ áo Nghiêm Ngũ tới, theo sau là Tề Lương Sinh sắc mặt mang theo hàn băng, Tề Nhị cúi đầu, bộ dáng ngoan như chim cút.
"Nghiêm Tử Mặc cũng vậy, nếu ngươi lại dám tiếp đón hắn, lão tử sẽ phá nát Xuân Hương lâu của ngươi." Nam Lăng bá nói.
Tú bà vội vàng bảo đảm, sẽ không bao giờ tiếp đãi Nghiêm Ngũ nữa, lúc này lại nghe Tề Lương Sinh nói: "Mặc kệ người sau lưng ngươi là ai, cũng đừng nghĩ đến chuyện dương phụng âm vi."
Có thể mở một thanh lâu lớn như vậy ở Thượng Kinh, người đứng sau chắc chắn không đơn giản.
Tú bà vội vàng nói: "Vâng vâng, Tề đại nhân yên tâm, sau này Xuân Tương Lâu tuyệt đối sẽ không tiếp đãi ba vị công tử này."
Là thật sự không dám! Vốn tưởng rằng lại có thêm ba vị tài thần đến, ai biết là ôn thần!
Bên kia, Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị, Nghiêm Ngũ cúi đầu đứng thành hàng.
Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cúi đầu xuống, đứng thẳng thành hàng, nghe Đường Thư Nghi, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá uy hiếp tú bà, trong lòng sợ đến run lên.
Tề Nhị đá Nghiêm Ngũ, cúi đầu miệng khẽ cử động: "Tại sao lại để lộ tin tức?"
Nghiêm Ngũ cũng cúi đầu đáp: "Ta không biết!"
Hai người đồng thời nhìn Tiêu Ngọc Minh, bọn họ cảm thấy nguyên nhân vấn đề có lẽ là từ hắn, không trách bọn họ, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân gần đây quá lợi hại, có một chút manh mối liền tóm được.
Tiêu Ngọc Minh cảm nhận được ánh mắt của hai người, trợn tròn mắt nói: "Bây giờ là lúc thảo luận chuyện này sao? Còn không bằng nghĩ xem làm thế nào để không bị đánh."
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ bừng tỉnh, đầu óc lập tức hoạt động, nhưng vừa mới bắt đầu, Nam Lăng bá liền đi tới, nắm lấy cổ áo Nghiêm Ngũ nói: "Thảo luận cái gì? Thảo luận sau này đi kỹ viện nào?"
Nghiêm Ngũ bị cổ áo quấn lấy cổ, khó chịu đến mức ho khan, nhưng vẫn cầu xin tha thứ: "Cha... Cha, người nhẹ tay một chút, nếu như con chết, nương con cũng không sống nổi."
Nam Lăng bá: "..."
Cái gì cũng không cần nói, xách về nhà đánh một trận là được rồi.
Nam Lăng bá nắm lấy cổ áo Nghiêm Ngũ đi ra ngoài, Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, sải bước đi ra ngoài không nói gì, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đi theo. Ra khỏi cửa sau Xuân Hương lâu, Đường Thư Nghi được Thuý Vân Thuý Trúc đỡ lên xe, Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, vội vàng bước lên ghế đẩu đi lên.
Đường Thư Nghi ngồi trong xe, thấy nhi tử không biết lo này còn dám ngồi xe ngựa, không chút nghĩ ngợi, giơ chân đá vào vai hắn.
Tiêu Ngọc Minh không để ý, bị đạp ngã xuống đất. Biết nương còn đang trong cơn tức giận, phải nhanh chóng dỗ dành, hắn liền kéo rèm xe nhìn Đường Thư Nghi đang ngồi bên trong rồi hét lên: "Nương, con biết sai rồi, nương..."
"Nếu ngươi muốn mọi người ở Thượng Kinh đều biết Tiêu nhị công tử ngươi đến thanh lâu, cứ hét lên, dùng sức mà hét." Đường Thư Nghi đè thấp giọng tức giận nói.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng câm miệng, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh ngoại trừ Tề Lương Sinh và Tề Nhị ra thì không còn ai khác mới yên tâm. Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, hừ một tiếng nói: "Im lặng đi theo phía sau xe chạy về nhà đi."
"Vâng vâng, nương, con tuyệt đối không để mất dấu." Tiêu Ngọc Minh vội vàng nói.
Đường Thư Nghi thấy bộ dáng không biết xấu hổ của hắn, cơn tức lại chạy thẳng lên não, kéo rèm xe xuống, ngăn cách Tiêu Ngọc Minh ở bên ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.