Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 227-228
227
Đường Thư Nghi nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần bái Tề Lương Sinh làm sư, sẽ tạo ra những loại phản ứng gì. Nhưng nàng cũng không quá để ý, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào trong triều, tiến vào tầm mắt của mọi người, bây giờ chỉ là khởi động mà thôi.
Đường Thư Nghi là một người cắt lông cừu, có thể kéo được bao nhiêu người liền kéo bấy nhiêu người. Nàng bảo Tiêu Ngọc Thần trước khi ra ngoài ngao du, tận lực đến chỗ của Phương đại nho và Tề Lương Sinh. Đã mời được lão sư rồi, cần phải tận dụng triệt để.
Mùng mười tháng giêng, là ngày giỗ ba năm của Tiêu Hoài, cũng là ngày bọn họ hết tang. Dựa theo quy định, nên là trưởng bối của Tiêu gia dẫn bọn họ đến trước mộ của Tiêu Hoài để tế bái. Nhưng Tiêu gia ở Thượng Kinh không có trưởng bối, Đường Thư Nghi liền dẫn ba huynh muội đến trước mộ Tiêu Hoài tế bái.
Sau khi trải qua một loạt các quy trình, cuối cùng Đường Thư Nghi rót một ly rượu, rượu này nghe nói là loại sinh thời Tiểu Hoài thích uống nhất. Cầm ly rượu, nàng nhìn bia mộ của Tiêu Hoài rồi nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nuôi dạy ba hài tử thật tốt, sẽ không làm các ngươi thất vọng."
Nói xong, nàng rải ly rượu xuống trước bia mộ của Tiêu Hoài, sau đó dẫn ba hài tử về phủ.
Hết tang, liền có thể tham gia yến hội, có thể mặc y phục tươi sáng. Đường Thư Nghi lại làm thêm vài bộ y phục cho ba huynh muội, ngày mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu, trong cung có cung yến, bọn họ đã nhận được thiếp mời, đến lúc đó người một nhà đều tham gia.
Gia thục trong Hầu phủ đều mời các ma ma trong cung đến dạy nữ hài tử quy củ, nhưng Đường Thư Nghi vẫn gọi ma ma đó đến Thế An Uyển, bảo bà ấy lần nữa dậy các lễ nghi tiến cung cho Tiêu Ngọc Châu. Mặc dù kiếp trước Đường Thư Nghi chưa từng vào cung, nhưng kiếp trước đã xem một số bộ phim cung đấu, nếu có người cố ý làm khó ngươi, nói không chừng chỉ là tư thế hành lễ không đúng, liền bị bắt bỏ không buông, sau đó trừng phạt.
Nàng không quên, trong cung còn Lương quý phi. Cái chết của Lương Kiện An có liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ, bọn họ có thể coi là tử địch. Cho nên lần tiến cung này, nơi cần cẩn thận phải cẩn thận.
"Tiểu thư, tư thế quỳ không đúng, nên như thế này." Ma ma chỉ ra sai lầm của Tiêu Ngọc Châu, sau đó bày ra tư thế quỳ bái tiêu chuẩn.
Tiêu Ngọc Châu phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên muốn tức giận, tư thế quỳ bái này, con bé đã luyện tập mấy lần. Nhưng Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh, con bé chỉ có thể nghiêm túc tập luyện. Đường Thư Nghi nhìn ra sự không kiên nhẫn của con bé, đợi con bé luyện tập tư thế quỳ bái đạt tiêu chuẩn, nàng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Ma ma gật đầu vâng dạ rồi lui ra ngoài. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho con bé một tách trà, nhẹ giọng nói: "Quy tắc lễ nghi những thứ này, ở nhà có thể không cần tuân thủ, muốn thế nào thì làm thế đấy, nhưng đã ra ngoài thì phải nghiêm túc tuân thủ, đặc biệt là trong cung."
Chuyện trong nhà con bé đều biết, Tiêu Ngọc Châu đương nhiên hiểu rõ trong cung có kẻ thù của bọn họ. Mím môi một cái, con bé nói: "Nương, con sẽ chăm chỉ luyện tập."
Đường Thư Nghi đưa tay sờ sờ đầu con bé, "Cao môn quý nữ có thể trương dương tuỳ ý, nhưng loại trương dương và tuỳ ý này nên thu cũng phải thu. Không nói con, đến cả hoàng tử công chúa cũng không phải muốn làm gì thì làm đó, Trường Bình công còn không phải là một ví dụ sao."
"Nương, con hiểu rồi." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc nói.
Những chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày này, con bé liền hiểu rõ được nguy cơ trong nhà, cũng biết nên thu liễm tính tình.
Đường Thư Nghi thấy con bé ngoan ngoãn nghe lời, mỉm cười hài lòng: "Vậy chúng ta tiếp tục luyện?"
"Vâng."
Đường Thư Nghi gọi ma ma vào, Tiêu Ngọc Châu chủ động đứng dậy luyện tập với ma ma.
Nháy mắt đã đến ngày cung yến, Đường Thư Nghi sau khi dẫn ba huynh muội hội họp với người của phủ Đường Quốc Công, liền cùng nhau tiến cung. Đến cửa cung xuống xe, Đường đại phu nhân đi tới bên người Đường Thư Nghi, nói nhỏ với nàng: "Phụ thân bảo ta nói với muộii, không cần sợ mẫu tử Lương quý phi, bọn họ bây giờ không dám gây sóng gió."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta hiểu."
Lương Kiện An vừa bị xử tử không lâu, nếu mẫu tử Lương quý phi thông minh, bây giờ bọn họ nên là cụp đuôi làm người. Lương quý phi không có trợ lực của nương gia, có thể trở thành sủng phi, nhất định không ngốc.
Chỉ là, cho dù là người thông minh cũng có lúc bốc đồng, Lương Kiện An là thân đệ đệ của Lương quý phi, cùng một mẹ sinh ra. Hơn nữa, thủ đoạn tranh đấu của nữ nhân nơi hậu cung tầng tầng lớp lớp, ai biết liệu có cung phi nào lợi dụng ân oán giữa bọn họ và Lương quý phi từ đó động tay chân.
Dù sao cho dù thế nào, cẩn thận không thừa.
Thật ra bây giờ, nàng có chút ý định muốn giết Nhị hoàng tử và Lương quý phi. Địch nhân không chết, bọn họ vĩnh viễn không cách nào an tâm.
Xe ngựa không được phép tiến cung, mà người tiến cung cũng không thể ngồi kiệu, trừ khi hoàng thượng hoặc hoàng hậu cho phép. Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu đi theo cung nữ dẫn đường.
Tiêu Ngọc Châu bước đi đều đều, quay đầu nhìn Đường An Lạc bên cạnh, Đường An Lạc nháy mắt với con bé. Hôm nay nàng ấy cũng thu lại bộ dáng thường ngày, nhất cử nhất động đều vô cùng quy củ.
Đang đi, phía sau truyền đến chút náo động, Đường Thư Nghi quay đầu nhìn lại, thấy Trường Bình công chúa đang ngồi trên kiệu, được vây chặt mà đi tới. Nàng vội vàng lùi về sau nhường đường, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng vậy.
228
Một lúc sau, kiệu của Trường Bình công chúa đi tới, nhưng khi đi ngang qua đám người Đường Thư Nghi, nàng ta nhiên kêu dừng lại, sau đó nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Đường Thư Nghi nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi buông tay Tiêu Ngọc Châu ra, bước lên phía trước, cung cung kính kính hành lễ: "Công chúa bình an."
Trường Bình công chúa không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, cảnh tượng nhất thời an tĩnh, khiến người thở nhẹ hết mức có thể. Một lúc sau nàng ta mới nói: "Nghe nói một hậu sinh lúc trước của ta gây rắc rối cho quý phủ?"
Đường Thư Nghi biết nàng ta đang nói về Khổng Văn Triết, nhưng lại một mặt hoang mang nói: "Có sao? Thần phụ không biết."
Trường Bình công chúa lại lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, sau đó mỉm cười: "Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nếu như làm phu nhân hoặc công tử của quý phủ không vui, nói cho bổn cung, bổn cung xử lý là được rồi, không cần phải gây ra trận tượng lớn như vậy."
Đường Thư Nghi cung kính cúi đầu, nhưng không nói gì. Chuyện của Lương Kiện An, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rất nhiều người ở Thượng Kinh đều biết, Đường Thư Nghi bây giờ cũng không cần giả vờ như không biết.
"Đi thôi." Trường Bình công chúa nói, sau đó một đám người rầm rầm rời đi.
Sau khi Trường Bình công chúa rời đi, Đường Thư Nghi mới thu lại tư thế hành lễ, sau đó nheo mắt nhìn bóng lưng của nàng ta. Trường Bình công chúa có ý gì? Chỉ là mọi chuyện đã như thế này rồi, về sau Trường Bình công chúa muốn làm cái gì, nàng tiếp là được.
"Lát nữa cẩn thận một chút." Đường đại phu nhân nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi, nàng ấy không đoán được Trường Bình công chúa có ý gì.
Đường Thư Nghi gật đầu, tiếp tục theo cung nữ dẫn đường đi về phía trước. Một đường tiếp theo thuận lợi đi tới yến hội. Phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Đường Quốc Công đều mang tước vị siêu phẩm, vị trí tự nhiên ở phía trước, hơn nữa còn cạnh nhau. Tiêu Ngọc Châu muốn ngồi cùng Đường An Lạc, Đường Thư Nghi cũng tuỳ con bé.
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười đi đến bên người Đường An Lạc, hai người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, Đường nhị phu nhân thấy vậy trong lòng vui vẻ.
Tham gia cung yến, không có mấy người là thật đến đây vì ăn, một là thành mệnh không thể phạm, hai là đến giao thiệp. Người có thể đến tham dự cung yến đều là quyền quý đỉnh cấp ở Thượng Kinh, là một cơ hội giao lưu tình cảm rất tốt.
Hoàng thượng và Hoàng phi đều chưa đến, mọi người đều rất thoải mái. Nam nhân và nữ nhân tự mình tìm người quen hoặc người muốn kết giao nói chuyện. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã ba năm chưa xuất hiện ở các yến hội trong Thượng Kinh, bây giờ xuất hiện ở cung yến, không ít phu nhân tới gần nói chuyện với nàng.
Đúng như Đường Quốc Công nói, mặc dù Tiêu Hoài đã chết, nhưng dư uy vẫn ở đó, thái độ của Hoàng thượng đối với phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không rõ ràng, chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không ở thời điểm này dẫm lên Đường Thư Nghi cô nhi quả mẫu bọn họ.
Lại nói, Tiêu Ngọc Thần có tướng mạo đẹp, thân phận cao, của cải phủ Vĩnh Ninh hầu phong phú, cho dù đã từ hôn, cho dù có chút tin đồn giữa hắn và Liễu Bích Cầm, nhưng cao môn quý nữ muốn gả cho hắn vô cùng nhiều. Những phu nhân đến bắt chuyện với Đường Thư Nghi có không ít đều là vì Tiêu Ngọc Thần mà đến.
Đường Thư Nghi thở dài trong lòng, cho dù là khi nào, người có vẻ ngoài đẹp luôn có lợi thế hơn người khác.
Ứng phó với những phu nhân đến bắt chuyện, nàng cũng để mắt đến phía Tiêu Ngọc Châu, sợ con bé xảy ra chuyện. Cho dù mấy ngày qua, Tiêu Ngọc Châu cũng học được không ít thứ, nhưng dù sao con bé cũng chưa tới chín tuổi, không thể suy nghĩ chu toàn như một người trưởng thành.
Nhưng hôm nay Tiêu Ngọc Châu rất ngoan ngoãn, ngồi đó nói chuyện với vài tiểu cô nương.
Mà lúc này, ngồi bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, Tam tiểu thư phủ Vũ Dương bá gia nhỏ giọng nói: "Loại yến hội này là nhàm chán nhất, đồ ăn đều nguội ngắt, ăn không ngon, cũng không thể ra ngoài chơi, còn phải giữ tư thế, khó chịu muốn chết."
Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đồng ý, hai người đều gật đầu.
"Ta thấy có người ra ngoài chơi, nghe nói là ra hoa viên, cảnh sắc rất đẹp, nếu không chúng ta ra ngoài xem thử?"
Người nói chính là cô nương nhà Lê ngự sử, Lê ngự sử có quan hệ tốt với Đường Quốc Công, tiểu thư Lê gia và tiểu thư Đường gia cũng rất thân thiết, bình thường gặp mặt trong yến hội đều luôn ngồi cùng nhau.
"Không được, bên ngoài trời lạnh, chúng ta ở đây thôi." Đường An Lạc nói.
Đường nhị phu nhân đã dặn dò nàng ấy từ trước, hôm nay nếu không có chuyện gì quan trọng, đừng rời khỏi sảnh yến hội. Mặc dù Lương quý phi có ân oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng phủ Đường Quốc Công và phủ Vĩnh Ninh hầu buộc chặt với nhau, ai biết liệu Lương quý phi có duỗi tay đến người nàng ấy hay không.
Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cũng gật đầu, mặc dù con bé cũng muốn ra ngoài xem thử nhưng con bé cũng biết nặng nhẹ.
Cô nương Lê ngự sử quay đầu nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta ra ngoài xem thử, chỉ ở cửa yến hội, không đi xa."
Nói rồi nàng ấy đứng dậy đi ra ngoài, Tiết tam tiểu thư của phủ Võ Dương bá nhìn nàng ấy đi ra ngoài, trái tim ngứa ngáy cũng muốn đi theo. Nhưng Tiêu Ngọc Châu lại kéo nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ, muốn ra ngoài chơi có rất nhiều cơ hội, hôm nay người nhiều dễ xảy ra chuyện."
Tiết tam tiểu thư miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta đừng ra ngoài. Mấy hôm trước ta xin cha ta mua cho ta một con ngựa nhỏ, màu hồng, rất xinh đẹp. Đợi trời ấm lên, chúng ta cùng học cưỡi ngựa."
Nàng ấy nghe nói Tiêu Ngọc Châu muốn học cưỡi ngựa, còn có một con ngựa nhỏ màu trắng, nàng ấy cũng cầu phụ thân mua cho nàng một con.
Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì hai mắt sáng lấp lánh, "Được, đến mã trường của Nam Lăng bá, nhị ca ta nói ở đó chơi rất vui."
"Được."
Vài tiểu cô nương lại nhỏ giọng nói đến chuyện học cưỡi ngựa. Đang nói cưỡi ngựa phải mặc y phục như thế nào, một cung nữ hoảng hốt chạy đến chỗ họ nói: "Vài vị tiểu thư, có thấy phu nhân Lê gia đâu không?"
Tiêu Ngọc Châu và những người khác quay đầu nhìn bốn phía, không thấy Lê phu nhân, lắc đầu. Đường An Lạc cũng hỏi: "Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu cung nữ vẻ mặt lo lắng, "Lê tiểu thư vừa rồi sơ ý rơi xuống nước."
"Người đã cứu được chưa?" Đường An Lạc lo lắng hỏi.
Nàng ấy có quan hệ rất tốt với Lê tiểu thư, hơn nữa, Đường Lê hai nhà có khả năng sẽ liên hôn, đối tượng chính là Lê tiểu thư và Đường tam công tử.
Đường Thư Nghi nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần bái Tề Lương Sinh làm sư, sẽ tạo ra những loại phản ứng gì. Nhưng nàng cũng không quá để ý, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào trong triều, tiến vào tầm mắt của mọi người, bây giờ chỉ là khởi động mà thôi.
Đường Thư Nghi là một người cắt lông cừu, có thể kéo được bao nhiêu người liền kéo bấy nhiêu người. Nàng bảo Tiêu Ngọc Thần trước khi ra ngoài ngao du, tận lực đến chỗ của Phương đại nho và Tề Lương Sinh. Đã mời được lão sư rồi, cần phải tận dụng triệt để.
Mùng mười tháng giêng, là ngày giỗ ba năm của Tiêu Hoài, cũng là ngày bọn họ hết tang. Dựa theo quy định, nên là trưởng bối của Tiêu gia dẫn bọn họ đến trước mộ của Tiêu Hoài để tế bái. Nhưng Tiêu gia ở Thượng Kinh không có trưởng bối, Đường Thư Nghi liền dẫn ba huynh muội đến trước mộ Tiêu Hoài tế bái.
Sau khi trải qua một loạt các quy trình, cuối cùng Đường Thư Nghi rót một ly rượu, rượu này nghe nói là loại sinh thời Tiểu Hoài thích uống nhất. Cầm ly rượu, nàng nhìn bia mộ của Tiêu Hoài rồi nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nuôi dạy ba hài tử thật tốt, sẽ không làm các ngươi thất vọng."
Nói xong, nàng rải ly rượu xuống trước bia mộ của Tiêu Hoài, sau đó dẫn ba hài tử về phủ.
Hết tang, liền có thể tham gia yến hội, có thể mặc y phục tươi sáng. Đường Thư Nghi lại làm thêm vài bộ y phục cho ba huynh muội, ngày mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu, trong cung có cung yến, bọn họ đã nhận được thiếp mời, đến lúc đó người một nhà đều tham gia.
Gia thục trong Hầu phủ đều mời các ma ma trong cung đến dạy nữ hài tử quy củ, nhưng Đường Thư Nghi vẫn gọi ma ma đó đến Thế An Uyển, bảo bà ấy lần nữa dậy các lễ nghi tiến cung cho Tiêu Ngọc Châu. Mặc dù kiếp trước Đường Thư Nghi chưa từng vào cung, nhưng kiếp trước đã xem một số bộ phim cung đấu, nếu có người cố ý làm khó ngươi, nói không chừng chỉ là tư thế hành lễ không đúng, liền bị bắt bỏ không buông, sau đó trừng phạt.
Nàng không quên, trong cung còn Lương quý phi. Cái chết của Lương Kiện An có liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ, bọn họ có thể coi là tử địch. Cho nên lần tiến cung này, nơi cần cẩn thận phải cẩn thận.
"Tiểu thư, tư thế quỳ không đúng, nên như thế này." Ma ma chỉ ra sai lầm của Tiêu Ngọc Châu, sau đó bày ra tư thế quỳ bái tiêu chuẩn.
Tiêu Ngọc Châu phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên muốn tức giận, tư thế quỳ bái này, con bé đã luyện tập mấy lần. Nhưng Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh, con bé chỉ có thể nghiêm túc tập luyện. Đường Thư Nghi nhìn ra sự không kiên nhẫn của con bé, đợi con bé luyện tập tư thế quỳ bái đạt tiêu chuẩn, nàng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Ma ma gật đầu vâng dạ rồi lui ra ngoài. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho con bé một tách trà, nhẹ giọng nói: "Quy tắc lễ nghi những thứ này, ở nhà có thể không cần tuân thủ, muốn thế nào thì làm thế đấy, nhưng đã ra ngoài thì phải nghiêm túc tuân thủ, đặc biệt là trong cung."
Chuyện trong nhà con bé đều biết, Tiêu Ngọc Châu đương nhiên hiểu rõ trong cung có kẻ thù của bọn họ. Mím môi một cái, con bé nói: "Nương, con sẽ chăm chỉ luyện tập."
Đường Thư Nghi đưa tay sờ sờ đầu con bé, "Cao môn quý nữ có thể trương dương tuỳ ý, nhưng loại trương dương và tuỳ ý này nên thu cũng phải thu. Không nói con, đến cả hoàng tử công chúa cũng không phải muốn làm gì thì làm đó, Trường Bình công còn không phải là một ví dụ sao."
"Nương, con hiểu rồi." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc nói.
Những chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày này, con bé liền hiểu rõ được nguy cơ trong nhà, cũng biết nên thu liễm tính tình.
Đường Thư Nghi thấy con bé ngoan ngoãn nghe lời, mỉm cười hài lòng: "Vậy chúng ta tiếp tục luyện?"
"Vâng."
Đường Thư Nghi gọi ma ma vào, Tiêu Ngọc Châu chủ động đứng dậy luyện tập với ma ma.
Nháy mắt đã đến ngày cung yến, Đường Thư Nghi sau khi dẫn ba huynh muội hội họp với người của phủ Đường Quốc Công, liền cùng nhau tiến cung. Đến cửa cung xuống xe, Đường đại phu nhân đi tới bên người Đường Thư Nghi, nói nhỏ với nàng: "Phụ thân bảo ta nói với muộii, không cần sợ mẫu tử Lương quý phi, bọn họ bây giờ không dám gây sóng gió."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta hiểu."
Lương Kiện An vừa bị xử tử không lâu, nếu mẫu tử Lương quý phi thông minh, bây giờ bọn họ nên là cụp đuôi làm người. Lương quý phi không có trợ lực của nương gia, có thể trở thành sủng phi, nhất định không ngốc.
Chỉ là, cho dù là người thông minh cũng có lúc bốc đồng, Lương Kiện An là thân đệ đệ của Lương quý phi, cùng một mẹ sinh ra. Hơn nữa, thủ đoạn tranh đấu của nữ nhân nơi hậu cung tầng tầng lớp lớp, ai biết liệu có cung phi nào lợi dụng ân oán giữa bọn họ và Lương quý phi từ đó động tay chân.
Dù sao cho dù thế nào, cẩn thận không thừa.
Thật ra bây giờ, nàng có chút ý định muốn giết Nhị hoàng tử và Lương quý phi. Địch nhân không chết, bọn họ vĩnh viễn không cách nào an tâm.
Xe ngựa không được phép tiến cung, mà người tiến cung cũng không thể ngồi kiệu, trừ khi hoàng thượng hoặc hoàng hậu cho phép. Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu đi theo cung nữ dẫn đường.
Tiêu Ngọc Châu bước đi đều đều, quay đầu nhìn Đường An Lạc bên cạnh, Đường An Lạc nháy mắt với con bé. Hôm nay nàng ấy cũng thu lại bộ dáng thường ngày, nhất cử nhất động đều vô cùng quy củ.
Đang đi, phía sau truyền đến chút náo động, Đường Thư Nghi quay đầu nhìn lại, thấy Trường Bình công chúa đang ngồi trên kiệu, được vây chặt mà đi tới. Nàng vội vàng lùi về sau nhường đường, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng vậy.
228
Một lúc sau, kiệu của Trường Bình công chúa đi tới, nhưng khi đi ngang qua đám người Đường Thư Nghi, nàng ta nhiên kêu dừng lại, sau đó nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Đường Thư Nghi nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi buông tay Tiêu Ngọc Châu ra, bước lên phía trước, cung cung kính kính hành lễ: "Công chúa bình an."
Trường Bình công chúa không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, cảnh tượng nhất thời an tĩnh, khiến người thở nhẹ hết mức có thể. Một lúc sau nàng ta mới nói: "Nghe nói một hậu sinh lúc trước của ta gây rắc rối cho quý phủ?"
Đường Thư Nghi biết nàng ta đang nói về Khổng Văn Triết, nhưng lại một mặt hoang mang nói: "Có sao? Thần phụ không biết."
Trường Bình công chúa lại lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, sau đó mỉm cười: "Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nếu như làm phu nhân hoặc công tử của quý phủ không vui, nói cho bổn cung, bổn cung xử lý là được rồi, không cần phải gây ra trận tượng lớn như vậy."
Đường Thư Nghi cung kính cúi đầu, nhưng không nói gì. Chuyện của Lương Kiện An, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rất nhiều người ở Thượng Kinh đều biết, Đường Thư Nghi bây giờ cũng không cần giả vờ như không biết.
"Đi thôi." Trường Bình công chúa nói, sau đó một đám người rầm rầm rời đi.
Sau khi Trường Bình công chúa rời đi, Đường Thư Nghi mới thu lại tư thế hành lễ, sau đó nheo mắt nhìn bóng lưng của nàng ta. Trường Bình công chúa có ý gì? Chỉ là mọi chuyện đã như thế này rồi, về sau Trường Bình công chúa muốn làm cái gì, nàng tiếp là được.
"Lát nữa cẩn thận một chút." Đường đại phu nhân nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi, nàng ấy không đoán được Trường Bình công chúa có ý gì.
Đường Thư Nghi gật đầu, tiếp tục theo cung nữ dẫn đường đi về phía trước. Một đường tiếp theo thuận lợi đi tới yến hội. Phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Đường Quốc Công đều mang tước vị siêu phẩm, vị trí tự nhiên ở phía trước, hơn nữa còn cạnh nhau. Tiêu Ngọc Châu muốn ngồi cùng Đường An Lạc, Đường Thư Nghi cũng tuỳ con bé.
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười đi đến bên người Đường An Lạc, hai người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, Đường nhị phu nhân thấy vậy trong lòng vui vẻ.
Tham gia cung yến, không có mấy người là thật đến đây vì ăn, một là thành mệnh không thể phạm, hai là đến giao thiệp. Người có thể đến tham dự cung yến đều là quyền quý đỉnh cấp ở Thượng Kinh, là một cơ hội giao lưu tình cảm rất tốt.
Hoàng thượng và Hoàng phi đều chưa đến, mọi người đều rất thoải mái. Nam nhân và nữ nhân tự mình tìm người quen hoặc người muốn kết giao nói chuyện. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã ba năm chưa xuất hiện ở các yến hội trong Thượng Kinh, bây giờ xuất hiện ở cung yến, không ít phu nhân tới gần nói chuyện với nàng.
Đúng như Đường Quốc Công nói, mặc dù Tiêu Hoài đã chết, nhưng dư uy vẫn ở đó, thái độ của Hoàng thượng đối với phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không rõ ràng, chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không ở thời điểm này dẫm lên Đường Thư Nghi cô nhi quả mẫu bọn họ.
Lại nói, Tiêu Ngọc Thần có tướng mạo đẹp, thân phận cao, của cải phủ Vĩnh Ninh hầu phong phú, cho dù đã từ hôn, cho dù có chút tin đồn giữa hắn và Liễu Bích Cầm, nhưng cao môn quý nữ muốn gả cho hắn vô cùng nhiều. Những phu nhân đến bắt chuyện với Đường Thư Nghi có không ít đều là vì Tiêu Ngọc Thần mà đến.
Đường Thư Nghi thở dài trong lòng, cho dù là khi nào, người có vẻ ngoài đẹp luôn có lợi thế hơn người khác.
Ứng phó với những phu nhân đến bắt chuyện, nàng cũng để mắt đến phía Tiêu Ngọc Châu, sợ con bé xảy ra chuyện. Cho dù mấy ngày qua, Tiêu Ngọc Châu cũng học được không ít thứ, nhưng dù sao con bé cũng chưa tới chín tuổi, không thể suy nghĩ chu toàn như một người trưởng thành.
Nhưng hôm nay Tiêu Ngọc Châu rất ngoan ngoãn, ngồi đó nói chuyện với vài tiểu cô nương.
Mà lúc này, ngồi bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, Tam tiểu thư phủ Vũ Dương bá gia nhỏ giọng nói: "Loại yến hội này là nhàm chán nhất, đồ ăn đều nguội ngắt, ăn không ngon, cũng không thể ra ngoài chơi, còn phải giữ tư thế, khó chịu muốn chết."
Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đồng ý, hai người đều gật đầu.
"Ta thấy có người ra ngoài chơi, nghe nói là ra hoa viên, cảnh sắc rất đẹp, nếu không chúng ta ra ngoài xem thử?"
Người nói chính là cô nương nhà Lê ngự sử, Lê ngự sử có quan hệ tốt với Đường Quốc Công, tiểu thư Lê gia và tiểu thư Đường gia cũng rất thân thiết, bình thường gặp mặt trong yến hội đều luôn ngồi cùng nhau.
"Không được, bên ngoài trời lạnh, chúng ta ở đây thôi." Đường An Lạc nói.
Đường nhị phu nhân đã dặn dò nàng ấy từ trước, hôm nay nếu không có chuyện gì quan trọng, đừng rời khỏi sảnh yến hội. Mặc dù Lương quý phi có ân oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng phủ Đường Quốc Công và phủ Vĩnh Ninh hầu buộc chặt với nhau, ai biết liệu Lương quý phi có duỗi tay đến người nàng ấy hay không.
Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cũng gật đầu, mặc dù con bé cũng muốn ra ngoài xem thử nhưng con bé cũng biết nặng nhẹ.
Cô nương Lê ngự sử quay đầu nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta ra ngoài xem thử, chỉ ở cửa yến hội, không đi xa."
Nói rồi nàng ấy đứng dậy đi ra ngoài, Tiết tam tiểu thư của phủ Võ Dương bá nhìn nàng ấy đi ra ngoài, trái tim ngứa ngáy cũng muốn đi theo. Nhưng Tiêu Ngọc Châu lại kéo nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ, muốn ra ngoài chơi có rất nhiều cơ hội, hôm nay người nhiều dễ xảy ra chuyện."
Tiết tam tiểu thư miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta đừng ra ngoài. Mấy hôm trước ta xin cha ta mua cho ta một con ngựa nhỏ, màu hồng, rất xinh đẹp. Đợi trời ấm lên, chúng ta cùng học cưỡi ngựa."
Nàng ấy nghe nói Tiêu Ngọc Châu muốn học cưỡi ngựa, còn có một con ngựa nhỏ màu trắng, nàng ấy cũng cầu phụ thân mua cho nàng một con.
Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì hai mắt sáng lấp lánh, "Được, đến mã trường của Nam Lăng bá, nhị ca ta nói ở đó chơi rất vui."
"Được."
Vài tiểu cô nương lại nhỏ giọng nói đến chuyện học cưỡi ngựa. Đang nói cưỡi ngựa phải mặc y phục như thế nào, một cung nữ hoảng hốt chạy đến chỗ họ nói: "Vài vị tiểu thư, có thấy phu nhân Lê gia đâu không?"
Tiêu Ngọc Châu và những người khác quay đầu nhìn bốn phía, không thấy Lê phu nhân, lắc đầu. Đường An Lạc cũng hỏi: "Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu cung nữ vẻ mặt lo lắng, "Lê tiểu thư vừa rồi sơ ý rơi xuống nước."
"Người đã cứu được chưa?" Đường An Lạc lo lắng hỏi.
Nàng ấy có quan hệ rất tốt với Lê tiểu thư, hơn nữa, Đường Lê hai nhà có khả năng sẽ liên hôn, đối tượng chính là Lê tiểu thư và Đường tam công tử.