Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 143-144
143
Đường Thư Nghi không ngờ Hướng đại tướng quân lại là người như vậy, lúc trước nàng còn nghĩ đến chuyện dùng cách “báo đáp ân tình” đấy.
“Vậy cứ để nó luyện tập ở nhà trước đã, sau này lại nói sau.” Nàng nói.
Phụ tử hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Đường Thư Nghi lại đưa ra chứng cứ Ngô phu nhân cho vay nặng lãi rồi đến nội viện của phủ Quốc công tìm Đường đại phu nhân. Nàng muốn thử xem có thể nghe được tin tức gì về gia quyến của Tiêu Dao Vương không.
Tới viện của Đường đại phu nhân, vừa vào tới thính đường thì đã nghe được tiếng cười ở bên trong. Vén mành đi vào, lại thấy Đường nhị phu nhân cũng đang ở đó, hai người đang nói chuyện cười đùa. Đường Thư Nghi cười hỏi: “Đây là có chuyện gì vui sao?”
Đường đại phu nhân bảo nàng ngồi xuống, nhìn Đường nhị phu nhân cười nói: “Ta đang nói cũng là nhị ca ngươi biết chọn trang sức a, ngươi nhìn xem kim thoa trên đầu và vòng trên tay nhị tẩu người có phải rất đẹp không.”
Đường nhị phu nhân bị nàng ấy nói tới mức mặt già đỏ lên: “Đại tẩu, tẩu đừng có trêu ghẹo ta.”
Đường Thư Nghi cảm thấy phu thê Đường Thư Kiệt thật là thú vị, đều đã là người gần bốn mươi, sắp làm tổ phụ tổ mẫu cả rồi mà lâu lâu còn ghen tuông rồi cãi nhau, cái xong lại tiếp tục ân ái ngọt ngào.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Đường Thư Nghi vẫn cười nói: “Ta đã nói sao hôm nay nhị tẩu lại trở nên xinh đẹp như vậy mà, thì ra là được nhị ca mua cho trang sức mới.”
Đường đại phu nhân nghe nàng nói xong thì lại cười ha ha, mặt Đường nhị phu nhân lại càng đỏ: “Được rồi được rồi, hai ngươi đừng trêu ghẹo ta nữa, ngươi dạo này có ổn không?”
Nàng ấy hỏi Đường Thư Nghi.
“Đều ổn cả.” Đường Thư Nghi nói.
Chị dâu em chồng ba người tiếp tục nói chuyện nhà, theo sự dẫn dắt của Đường Thư Nghi, bọn họ dần dần nói tới Tiêu Dao Vương. Đường nhị phu nhân còn thở dài nói: “Lúc trước đường muội kia của ta vô cùng si mê Tiêu Dao Vương, còn khẩn cầu tổ phụ của ta xin Hoàng thượng tứ hôn, cuối cùng bị Tiêu Dao Vương từ chối, đường muội của ta chỉ có thể gả cho người khác. Lúc nghe tin Tiêu Dao Vương chết, nàng ấy còn về nhà mẹ đẻ khóc một hồi.”
Sao mà dám khóc ở nhà chồng chứ, một phụ nhân đã xuất giá sao có thể bị vì cái chết của một nam nhân khác.
“Lúc trước ta đến chùa Sùng Quang dâng hương, còn đụng phải Thái phi.” Đường đại phu nhân cũng thở dài nói: “Thái phi lại gầy đi rất nhiều, có lẽ là nhớ thương nhi tử...”
Nghĩ đến thời điểm Tiêu Hoài và Tiêu Dao Vương chết cũng không cách xa nhau lắm, Đường đại phu nhân sợ Đường Thư Nghi lại đau buồn vì cái chết của Tiêu Hoài nên muốn nói sang chuyện khác. Nhưng lúc này lại nghe Đường Thư Nghi hỏi: “Thái phi bây giờ chỉ ở một mình tại phủ Tiêu Dao Vương sao?”
Đại Càn có quy củ sau khi Hoàng đế băng hà, phi tử có nhi tử có thể dọn ra khỏi cung ở chung với nhi tử. Sau khi Tiên hoàng qua đời, Thái phi đã dọn tới phủ Tiêu Dao Vương.
Đường đại phu nhân nhìn Đường Thư Nghi, thấy thần sắc của nàng rất bình thường, không có vẻ gì là bi ai nên cũng yên tâm nói: “Thái phi không phải người Thượng Kinh, nhà mẹ đẻ cũng không có người nhậm chức ở Thượng Kinh. Nhưng ta nghe nói bà ấy sống chung với một tỷ tỷ góa bụa và nữ nhi của vị tỷ tỷ đó ở phủ Tiêu Dao Vương.”
Đường Thư Nghi gật đầu, xem ra nếu muốn mua tòa nhà kia của Tiêu Dao Vương thì vẫn phải đến tìm Thái phi. Nhưng nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao đó cũng xem như là di vật của Tiêu Dao Vương. Nhưng có cơ hội cũng phải thử một lần.
Đã biết được chuyện muốn biết, Đường Thư Nghi lại trò chuyện với Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân trong chốc lát rồi cáo từ trở về Hầu phủ. Nhìn thấy nàng, Triệu quản gia lại bẩm báo Ngô Quốc Lương vẫn còn chờ nàng ở thính đường tiền viện. Đường Thư Nghi thấy trời đã sắp tối, bèn nói: “Đi nói với ông ta không cần chờ nữa.”
“Vâng.”
Triệu quản gia nghe xong lập tức đi về phía thính đường, trong lòng thầm nhủ Ngô đại nhân này nhìn cũng có vẻ là người thông minh, sao cứ làm những chuyện hồ đồ vậy nhỉ? Không tra rõ nguồn cơn sự việc, xin gặp Hầu phu nhân có tác dụng không?
144
Triệu quản gia đến sảnh đường, nhìn thấy Ngô Quốc Lương đi đi lại lại như trên chảo lửa. Hắn đi tới hành lễ, sau đó nói: "Ngô đại nhân, ngươi còn chưa đi sao?"
Ngô Quốc Lương đợi ở sảnh đường này gần một buổi chiều, nhưng thứ ông ta đợi được chính là một câu như vậy của Triệu quản gia, ông ta tức đến muốn vẹo mũi. Muốn phát giận, nhưng lại không dám, ngay cả khi đối mặt với một quản gia nô tài của Hầu phủ, lúc này ông ta cũng không dám phát giận.
"Triệu quản gia, Hầu phu nhân đã bận xong việc chưa?" Ngô Quốc Lương nặn ra một nụ cười, nhưng có cố như thế nào cũng thể nặn ra được. Ông ta lại nói: "Chuyện hôm nay, ta thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì!"
"Ngô đại nhân," Triệu quản gia hơi cúi người hành lễ, làm ra động tác khiến người ta không tìm ra được chút lỗi sai, sau đó nói: "Ngài không biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ đến người nào đó trong nhà ngài có lẽ biết chuyện này. Mọi chuyện còn chưa hiểu rõ ràng, ngài muốn nói chuyện gì với Hầu phu nhân? Buông lười nói suông?"
"Cái này... Cái này..."
Ngô Quốc Lương không biết nên nói gì, thật ra ông ta làm sao không biết lời của Triệu quản gia là có ý gì. Ông ta đợi ở đây lâu như vậy chính là muốn giảng hoà. Đây là phương pháp làm việc trước giờ của ông ta, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không là tốt nhất. Còn về phần ai đúng ai sai, ai có ai không, không cần phải làm quá rõ ràng.
Nhưng bây giờ Hầu phu nhân hiển nhiên muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
"Ngô đại nhân, vẫn là câu nói cũ, ngươi làm rõ mọi chuyện rồi hãy quay lại đây." Triệu quản gia nói.
Ngô Quốc Lương thở dài một hơi, sau đó bước chân vội vàng rời đi. Bây giờ ông ta còn có ý định muốn đánh chết Ngô Tĩnh Vân, chuyện Đường Thư Nghi nghĩ đến, ông ta làm sao không nghĩ tới. Chuyện này cho dù không phải Ngô Tĩnh Vân làm, chắc chắn cũng liên quan tới nàng ta.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nàng ta vẫn luôn sống ở Trương phủ.
.......
Đường Thư Nghi khi nhận được tin Ngô Quốc Lương rời đi, nàng đang ăn tối với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu, nàng đã kể chuyện ngày hôm nay ở thư viện Thượng Lâm cho hai người nghe. Giờ khắc này, bàn tay đang cầm đũa của Tiêu Ngọc Thần có chút run rẩy, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mình chỉ giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, tại sao có thể liên luỵ đến nhiều chuyện như vậy.
Đầu tiên là bị người cử báo, nếu như không phải động tác của mẫu thân nhanh, không biết sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Sau đó là Ngô Tĩnh Vân bởi vì trong lòng hắn có Cầm muội muội mà muốn từ hôn với hắn, cũng vì chuyện từ hôn này mà gây ra một chút chuyện không hay. Không dễ dàng gì mới từ hôn xong, hắn nghĩ mọi chuyện đã xong rồi, không nghĩ tới, vẫn còn chuyện chờ hắn.
Hắn thậm chí còn có chút nghi ngờ, lúc đầu cứu Cầm muội muội ra có phải là đã làm sai rồi hay không. Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lập tức đè nó xuống, không thể nghĩ như vậy.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt của hắn không tốt, nhưng cũng không nói gì, cũng không giảng đạo lý với hắn, để hắn tự mình suy nghĩ đi. Bây giờ nghĩ lại, ba huynh muội bọn họ trải qua một số chuyện cũng tốt, không trải qua sóng gió, làm sao thấy được cầu vồng đây?
"Hôm nay con ở học đường học được những gì?" Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu tất nhiên cảm nhận được tâm tình của Đường Thư Nghi không được tốt lắm, liền ngoan ngoãn nói: "Phu tử giảng về "Nữ Giới"."
Đường Thư Nghi cụp mắt xuống, lại ừm một tiếng: "Ăn cơm xong qua đọc sách với nương một lúc."
Cổ đại nam tử muốn thi khoa khảo phải học tứ thư, nữ tử cũng có tứ thư. Tứ thư dành cho nữ tử bao gồm “Nữ Giới”, “Nội Huấn”, “Nữ Luận Ngữ”, “Nữ Phạm Tiệp Lục”, đều là dạy nữ tử làm sao cung thuận hiền lương, làm sao tam tòng tứ đức.
Mặc dù Đường Thư Nghi khịt mũi khinh thường những thứ này, nhưng nàng không thể bắt tiên sinh ở gia thục không được dạy những thứ này, nếu như bị truyền ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu và những nữ hài tử của nhị phòng đều đừng nghĩ đến chuyện gả ra ngoài. Nhưng nàng không muốn Tiêu Ngọc Châu bị những suy nghĩ đó trói buộc, chỉ có thể giáo dục đặc biệt cho con bé.
Đường Thư Nghi không ngờ Hướng đại tướng quân lại là người như vậy, lúc trước nàng còn nghĩ đến chuyện dùng cách “báo đáp ân tình” đấy.
“Vậy cứ để nó luyện tập ở nhà trước đã, sau này lại nói sau.” Nàng nói.
Phụ tử hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Đường Thư Nghi lại đưa ra chứng cứ Ngô phu nhân cho vay nặng lãi rồi đến nội viện của phủ Quốc công tìm Đường đại phu nhân. Nàng muốn thử xem có thể nghe được tin tức gì về gia quyến của Tiêu Dao Vương không.
Tới viện của Đường đại phu nhân, vừa vào tới thính đường thì đã nghe được tiếng cười ở bên trong. Vén mành đi vào, lại thấy Đường nhị phu nhân cũng đang ở đó, hai người đang nói chuyện cười đùa. Đường Thư Nghi cười hỏi: “Đây là có chuyện gì vui sao?”
Đường đại phu nhân bảo nàng ngồi xuống, nhìn Đường nhị phu nhân cười nói: “Ta đang nói cũng là nhị ca ngươi biết chọn trang sức a, ngươi nhìn xem kim thoa trên đầu và vòng trên tay nhị tẩu người có phải rất đẹp không.”
Đường nhị phu nhân bị nàng ấy nói tới mức mặt già đỏ lên: “Đại tẩu, tẩu đừng có trêu ghẹo ta.”
Đường Thư Nghi cảm thấy phu thê Đường Thư Kiệt thật là thú vị, đều đã là người gần bốn mươi, sắp làm tổ phụ tổ mẫu cả rồi mà lâu lâu còn ghen tuông rồi cãi nhau, cái xong lại tiếp tục ân ái ngọt ngào.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Đường Thư Nghi vẫn cười nói: “Ta đã nói sao hôm nay nhị tẩu lại trở nên xinh đẹp như vậy mà, thì ra là được nhị ca mua cho trang sức mới.”
Đường đại phu nhân nghe nàng nói xong thì lại cười ha ha, mặt Đường nhị phu nhân lại càng đỏ: “Được rồi được rồi, hai ngươi đừng trêu ghẹo ta nữa, ngươi dạo này có ổn không?”
Nàng ấy hỏi Đường Thư Nghi.
“Đều ổn cả.” Đường Thư Nghi nói.
Chị dâu em chồng ba người tiếp tục nói chuyện nhà, theo sự dẫn dắt của Đường Thư Nghi, bọn họ dần dần nói tới Tiêu Dao Vương. Đường nhị phu nhân còn thở dài nói: “Lúc trước đường muội kia của ta vô cùng si mê Tiêu Dao Vương, còn khẩn cầu tổ phụ của ta xin Hoàng thượng tứ hôn, cuối cùng bị Tiêu Dao Vương từ chối, đường muội của ta chỉ có thể gả cho người khác. Lúc nghe tin Tiêu Dao Vương chết, nàng ấy còn về nhà mẹ đẻ khóc một hồi.”
Sao mà dám khóc ở nhà chồng chứ, một phụ nhân đã xuất giá sao có thể bị vì cái chết của một nam nhân khác.
“Lúc trước ta đến chùa Sùng Quang dâng hương, còn đụng phải Thái phi.” Đường đại phu nhân cũng thở dài nói: “Thái phi lại gầy đi rất nhiều, có lẽ là nhớ thương nhi tử...”
Nghĩ đến thời điểm Tiêu Hoài và Tiêu Dao Vương chết cũng không cách xa nhau lắm, Đường đại phu nhân sợ Đường Thư Nghi lại đau buồn vì cái chết của Tiêu Hoài nên muốn nói sang chuyện khác. Nhưng lúc này lại nghe Đường Thư Nghi hỏi: “Thái phi bây giờ chỉ ở một mình tại phủ Tiêu Dao Vương sao?”
Đại Càn có quy củ sau khi Hoàng đế băng hà, phi tử có nhi tử có thể dọn ra khỏi cung ở chung với nhi tử. Sau khi Tiên hoàng qua đời, Thái phi đã dọn tới phủ Tiêu Dao Vương.
Đường đại phu nhân nhìn Đường Thư Nghi, thấy thần sắc của nàng rất bình thường, không có vẻ gì là bi ai nên cũng yên tâm nói: “Thái phi không phải người Thượng Kinh, nhà mẹ đẻ cũng không có người nhậm chức ở Thượng Kinh. Nhưng ta nghe nói bà ấy sống chung với một tỷ tỷ góa bụa và nữ nhi của vị tỷ tỷ đó ở phủ Tiêu Dao Vương.”
Đường Thư Nghi gật đầu, xem ra nếu muốn mua tòa nhà kia của Tiêu Dao Vương thì vẫn phải đến tìm Thái phi. Nhưng nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao đó cũng xem như là di vật của Tiêu Dao Vương. Nhưng có cơ hội cũng phải thử một lần.
Đã biết được chuyện muốn biết, Đường Thư Nghi lại trò chuyện với Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân trong chốc lát rồi cáo từ trở về Hầu phủ. Nhìn thấy nàng, Triệu quản gia lại bẩm báo Ngô Quốc Lương vẫn còn chờ nàng ở thính đường tiền viện. Đường Thư Nghi thấy trời đã sắp tối, bèn nói: “Đi nói với ông ta không cần chờ nữa.”
“Vâng.”
Triệu quản gia nghe xong lập tức đi về phía thính đường, trong lòng thầm nhủ Ngô đại nhân này nhìn cũng có vẻ là người thông minh, sao cứ làm những chuyện hồ đồ vậy nhỉ? Không tra rõ nguồn cơn sự việc, xin gặp Hầu phu nhân có tác dụng không?
144
Triệu quản gia đến sảnh đường, nhìn thấy Ngô Quốc Lương đi đi lại lại như trên chảo lửa. Hắn đi tới hành lễ, sau đó nói: "Ngô đại nhân, ngươi còn chưa đi sao?"
Ngô Quốc Lương đợi ở sảnh đường này gần một buổi chiều, nhưng thứ ông ta đợi được chính là một câu như vậy của Triệu quản gia, ông ta tức đến muốn vẹo mũi. Muốn phát giận, nhưng lại không dám, ngay cả khi đối mặt với một quản gia nô tài của Hầu phủ, lúc này ông ta cũng không dám phát giận.
"Triệu quản gia, Hầu phu nhân đã bận xong việc chưa?" Ngô Quốc Lương nặn ra một nụ cười, nhưng có cố như thế nào cũng thể nặn ra được. Ông ta lại nói: "Chuyện hôm nay, ta thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì!"
"Ngô đại nhân," Triệu quản gia hơi cúi người hành lễ, làm ra động tác khiến người ta không tìm ra được chút lỗi sai, sau đó nói: "Ngài không biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ đến người nào đó trong nhà ngài có lẽ biết chuyện này. Mọi chuyện còn chưa hiểu rõ ràng, ngài muốn nói chuyện gì với Hầu phu nhân? Buông lười nói suông?"
"Cái này... Cái này..."
Ngô Quốc Lương không biết nên nói gì, thật ra ông ta làm sao không biết lời của Triệu quản gia là có ý gì. Ông ta đợi ở đây lâu như vậy chính là muốn giảng hoà. Đây là phương pháp làm việc trước giờ của ông ta, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không là tốt nhất. Còn về phần ai đúng ai sai, ai có ai không, không cần phải làm quá rõ ràng.
Nhưng bây giờ Hầu phu nhân hiển nhiên muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
"Ngô đại nhân, vẫn là câu nói cũ, ngươi làm rõ mọi chuyện rồi hãy quay lại đây." Triệu quản gia nói.
Ngô Quốc Lương thở dài một hơi, sau đó bước chân vội vàng rời đi. Bây giờ ông ta còn có ý định muốn đánh chết Ngô Tĩnh Vân, chuyện Đường Thư Nghi nghĩ đến, ông ta làm sao không nghĩ tới. Chuyện này cho dù không phải Ngô Tĩnh Vân làm, chắc chắn cũng liên quan tới nàng ta.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nàng ta vẫn luôn sống ở Trương phủ.
.......
Đường Thư Nghi khi nhận được tin Ngô Quốc Lương rời đi, nàng đang ăn tối với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu, nàng đã kể chuyện ngày hôm nay ở thư viện Thượng Lâm cho hai người nghe. Giờ khắc này, bàn tay đang cầm đũa của Tiêu Ngọc Thần có chút run rẩy, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mình chỉ giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, tại sao có thể liên luỵ đến nhiều chuyện như vậy.
Đầu tiên là bị người cử báo, nếu như không phải động tác của mẫu thân nhanh, không biết sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Sau đó là Ngô Tĩnh Vân bởi vì trong lòng hắn có Cầm muội muội mà muốn từ hôn với hắn, cũng vì chuyện từ hôn này mà gây ra một chút chuyện không hay. Không dễ dàng gì mới từ hôn xong, hắn nghĩ mọi chuyện đã xong rồi, không nghĩ tới, vẫn còn chuyện chờ hắn.
Hắn thậm chí còn có chút nghi ngờ, lúc đầu cứu Cầm muội muội ra có phải là đã làm sai rồi hay không. Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lập tức đè nó xuống, không thể nghĩ như vậy.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt của hắn không tốt, nhưng cũng không nói gì, cũng không giảng đạo lý với hắn, để hắn tự mình suy nghĩ đi. Bây giờ nghĩ lại, ba huynh muội bọn họ trải qua một số chuyện cũng tốt, không trải qua sóng gió, làm sao thấy được cầu vồng đây?
"Hôm nay con ở học đường học được những gì?" Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu tất nhiên cảm nhận được tâm tình của Đường Thư Nghi không được tốt lắm, liền ngoan ngoãn nói: "Phu tử giảng về "Nữ Giới"."
Đường Thư Nghi cụp mắt xuống, lại ừm một tiếng: "Ăn cơm xong qua đọc sách với nương một lúc."
Cổ đại nam tử muốn thi khoa khảo phải học tứ thư, nữ tử cũng có tứ thư. Tứ thư dành cho nữ tử bao gồm “Nữ Giới”, “Nội Huấn”, “Nữ Luận Ngữ”, “Nữ Phạm Tiệp Lục”, đều là dạy nữ tử làm sao cung thuận hiền lương, làm sao tam tòng tứ đức.
Mặc dù Đường Thư Nghi khịt mũi khinh thường những thứ này, nhưng nàng không thể bắt tiên sinh ở gia thục không được dạy những thứ này, nếu như bị truyền ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu và những nữ hài tử của nhị phòng đều đừng nghĩ đến chuyện gả ra ngoài. Nhưng nàng không muốn Tiêu Ngọc Châu bị những suy nghĩ đó trói buộc, chỉ có thể giáo dục đặc biệt cho con bé.