[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 97
Sơ Tửu Tửu vừa nghe, đôi mắt đen láy như ánh đèn sáng lên.
“Cá nướng? Hôm nay sao lại có cá nướng?” Nàng rất vui mừng.
“Là Hoàng thượng đặc biệt phân phó ngự trù làm, cũng không biết Hoàng thượng từ đâu biết được, cá nướng mà người nói đã được ngự trù làm xong rồi.” Tiểu Quỳ biết nương nương thích ăn ngon, lúc này như đang chúc mừng.
Sơ Tửu Tửu lẩm bẩm: “Xem ra hắn cũng thức thời.”
Tiểu Quỳ thấy nương nương có vẻ kiêu ngạo, không khỏi bật cười, không trách được Hoàng thượng yêu quý nương nương đến vậy, ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp động lòng người lại khiến người yêu mến của nương nương chứ?
Trong bữa trưa, Sơ Tửu Tửu nhìn đĩa cá nướng trên bàn, dầu ớt đỏ tươi, ớt và cá nướng cháy xém hòa quyện lại, cả điện đều tràn ngập hương thơm.
Bên cạnh, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu không nhịn được nuốt nước bọt, món này thật quá thơm, khó trách khi nương nương luôn nhớ đến nó.
“Ngồi nhanh đi, cùng ăn nào.” Sơ Tửu Tửu không thể chờ đợi được nữa, ngủ trù quả đúng là ngự trù, tay nghề đỉnh cao thật.
“Nương nương, đây là Hoàng thượng ban thưởng cho người.” Tiểu Quỳ giải thích, ý là bọn họ không thể ăn.
Sơ Tửu Tửu bảo Tiểu Lan đóng cửa lại: “Một khi cửa đóng lại, các ngươi không nói, bản cung cũng không nói, ai biết được?” Chỉ là một đĩa cá nướng thôi, ai biết ai đã ăn?
“Mau ngồi, mau ngồi đi, thơm quá.” Nàng thúc giục bọn họ nhanh ngồi xuống.
Tiểu Lan và Tiểu Hiểu nhìn nhau, Tiểu Quỳ thấy nương nương kiên quyết, liền gật đầu với hai người đứng bên cạnh.
Chủ tớ bốn ngườ ăn rất vui vẻ.
Ăn trưa xong, Sơ Tửu Tửu đi dạo trong sân để tiêu hóa, đồng thời hoạt động đôi chân bủn rủn.
Khi nàng đang cho cá chép mập ăn, không hề nhận ra một bóng dáng cao lớn như núi đã bước vào cửa điện, đứng sau lưng nàng.
Hàn Sở ra hiệu cho ba tì nữ không được lên tiếng, dáng người thanh thoát, lạnh lùng của hắn tạo ra bóng đổ dài hơn.
Thời điểm Sơ Tửu Tửu cho cá chép béo ăn, vô cùng hoạt bát.
“Cá chép béo, toát toát toát… nhanh đến ăn thức ăn của mi đi.”
Mỗi bước mỗi xa
Ba tì nữ bên cạnh đã quen thuộc, nhưng Lý công công bên cạnh Hàn Sở cảm thấy mới lạ, lần đầu tiên thấy người cho cá ăn lại kêu “toát toát toát”, thường thì chỉ có cho chó ăn mới kêu như vậy.
Sơ Tửu Tửu cho cá ăn, hoàn toàn không biết có người đứng sau lưng, vì không định ra ngoài, chỉ buộc tóc đen lại, chiếc váy dài màu nhạt ôm trọn thân hình mềm mại, dù quay lưng về phía Hàn Sở, cũng có thể thấy rõ dáng vẻ quyến rũ của nàng.
Ba tì nữ và Lý công công lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại Hàn Sở và Sơ Tửu Tửu bên bờ ao.
Sơ Tửu Tửu cho cá ăn gần xong, khi nàng xoa eo nhỏ đứng dậy, một cánh tay khỏe mạnh từ phía sau vươn ra, quàng qua cánh tay thon thả của nàng và ôm lấy nàng.
Mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của nam nhân xộc vào, Sơ Tửu Tửu đỏ bừng tai, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt kéo tay áo của hắn.
“Đừng… ở ngoài này.” Nàng sắp xấu hổ c.h.ế.t đi.
Hàn Sở giữ vững thân thể của nàng, chuyển sang ôm lấy eo mềm mại của nàng, đôi môi nóng bỏng hạ xuống một nụ hôn ở sau tai nàng.
“Người khác đã rời đi hết rồi.” Hắn nắm lấy ngón tay thon thả của Sơ Tửu Tửu, mập mờ mơn trớn.
Sơ Tửu Tửu cắn môi: “Thần thiếp đau lưng, ngài đừng ôm eo thần thiếp nữa.”
Hàn Sở không lập tức buông ra, mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng.
“Ta sẽ bế nàng vào trong.” Hắn trầm khàn nói.
Sơ Tửu Tửu thậm chí không kịp từ chối, đã bị Hàn Sở bế lên, nàng chỉ còn cách ôm chặt cổ hắn, mặt dán vào hõm cổ thon dài của hắn.
Ánh mắt Hàn Sở dịu dàng như nước, không nhịn được hôn lên má nàng đang đỏ ửng, đôi môi mỏng của hắn dường như không nỡ rời khỏi làn da nàng.
Nàng chôn mặt sâu hơn, không biết hơi thở ấm áp đang kích thích nam nhân trước mặt, không nhận ra hơi thở của hắn ngày càng thô ráp.
Trong điện, Sơ Tửu Tửu bị Hàn Sở đặt ngồi lên giường, không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không lại phải đối diện với ánh mắt nóng bỏng như lửa của hắn.
Bóng dáng lạnh lùng như trúc đứng bên cạnh nàng, Hàn Sở cúi mắt, nhìn ngón tay thon thả, mềm mại của nàng đang bị hắn từ từ nắn bóp, trở nên đỏ ửng.
“Tối qua trẫm không cố ý.” Hắn nâng mắt, không chút để ý nhìn về phía nàng, không nghe ra chút ý “biết lỗi mà sửa” nào.
Sơ Tửu Tửu đâu còn dám hồi tưởng lại cảnh đêm qua, nàng ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn: “Thần thiếp không hiểu Hoàng thượng đang nói gì.”
Chỉ nghe hắn từ từ nói: “Tối qua những gì trẫm nói đều là thật, nếu như Tửu Tửu muốn trẫm chán ghét, thì cứ làm như vậy thường xuyên đi.” Nói xong, hắn dường như bị kích thích, hầu kết lăn lộn vài lần, giọng nói phát ra càng lúc càng khàn.
“Cá nướng? Hôm nay sao lại có cá nướng?” Nàng rất vui mừng.
“Là Hoàng thượng đặc biệt phân phó ngự trù làm, cũng không biết Hoàng thượng từ đâu biết được, cá nướng mà người nói đã được ngự trù làm xong rồi.” Tiểu Quỳ biết nương nương thích ăn ngon, lúc này như đang chúc mừng.
Sơ Tửu Tửu lẩm bẩm: “Xem ra hắn cũng thức thời.”
Tiểu Quỳ thấy nương nương có vẻ kiêu ngạo, không khỏi bật cười, không trách được Hoàng thượng yêu quý nương nương đến vậy, ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp động lòng người lại khiến người yêu mến của nương nương chứ?
Trong bữa trưa, Sơ Tửu Tửu nhìn đĩa cá nướng trên bàn, dầu ớt đỏ tươi, ớt và cá nướng cháy xém hòa quyện lại, cả điện đều tràn ngập hương thơm.
Bên cạnh, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu không nhịn được nuốt nước bọt, món này thật quá thơm, khó trách khi nương nương luôn nhớ đến nó.
“Ngồi nhanh đi, cùng ăn nào.” Sơ Tửu Tửu không thể chờ đợi được nữa, ngủ trù quả đúng là ngự trù, tay nghề đỉnh cao thật.
“Nương nương, đây là Hoàng thượng ban thưởng cho người.” Tiểu Quỳ giải thích, ý là bọn họ không thể ăn.
Sơ Tửu Tửu bảo Tiểu Lan đóng cửa lại: “Một khi cửa đóng lại, các ngươi không nói, bản cung cũng không nói, ai biết được?” Chỉ là một đĩa cá nướng thôi, ai biết ai đã ăn?
“Mau ngồi, mau ngồi đi, thơm quá.” Nàng thúc giục bọn họ nhanh ngồi xuống.
Tiểu Lan và Tiểu Hiểu nhìn nhau, Tiểu Quỳ thấy nương nương kiên quyết, liền gật đầu với hai người đứng bên cạnh.
Chủ tớ bốn ngườ ăn rất vui vẻ.
Ăn trưa xong, Sơ Tửu Tửu đi dạo trong sân để tiêu hóa, đồng thời hoạt động đôi chân bủn rủn.
Khi nàng đang cho cá chép mập ăn, không hề nhận ra một bóng dáng cao lớn như núi đã bước vào cửa điện, đứng sau lưng nàng.
Hàn Sở ra hiệu cho ba tì nữ không được lên tiếng, dáng người thanh thoát, lạnh lùng của hắn tạo ra bóng đổ dài hơn.
Thời điểm Sơ Tửu Tửu cho cá chép béo ăn, vô cùng hoạt bát.
“Cá chép béo, toát toát toát… nhanh đến ăn thức ăn của mi đi.”
Mỗi bước mỗi xa
Ba tì nữ bên cạnh đã quen thuộc, nhưng Lý công công bên cạnh Hàn Sở cảm thấy mới lạ, lần đầu tiên thấy người cho cá ăn lại kêu “toát toát toát”, thường thì chỉ có cho chó ăn mới kêu như vậy.
Sơ Tửu Tửu cho cá ăn, hoàn toàn không biết có người đứng sau lưng, vì không định ra ngoài, chỉ buộc tóc đen lại, chiếc váy dài màu nhạt ôm trọn thân hình mềm mại, dù quay lưng về phía Hàn Sở, cũng có thể thấy rõ dáng vẻ quyến rũ của nàng.
Ba tì nữ và Lý công công lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại Hàn Sở và Sơ Tửu Tửu bên bờ ao.
Sơ Tửu Tửu cho cá ăn gần xong, khi nàng xoa eo nhỏ đứng dậy, một cánh tay khỏe mạnh từ phía sau vươn ra, quàng qua cánh tay thon thả của nàng và ôm lấy nàng.
Mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của nam nhân xộc vào, Sơ Tửu Tửu đỏ bừng tai, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt kéo tay áo của hắn.
“Đừng… ở ngoài này.” Nàng sắp xấu hổ c.h.ế.t đi.
Hàn Sở giữ vững thân thể của nàng, chuyển sang ôm lấy eo mềm mại của nàng, đôi môi nóng bỏng hạ xuống một nụ hôn ở sau tai nàng.
“Người khác đã rời đi hết rồi.” Hắn nắm lấy ngón tay thon thả của Sơ Tửu Tửu, mập mờ mơn trớn.
Sơ Tửu Tửu cắn môi: “Thần thiếp đau lưng, ngài đừng ôm eo thần thiếp nữa.”
Hàn Sở không lập tức buông ra, mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng.
“Ta sẽ bế nàng vào trong.” Hắn trầm khàn nói.
Sơ Tửu Tửu thậm chí không kịp từ chối, đã bị Hàn Sở bế lên, nàng chỉ còn cách ôm chặt cổ hắn, mặt dán vào hõm cổ thon dài của hắn.
Ánh mắt Hàn Sở dịu dàng như nước, không nhịn được hôn lên má nàng đang đỏ ửng, đôi môi mỏng của hắn dường như không nỡ rời khỏi làn da nàng.
Nàng chôn mặt sâu hơn, không biết hơi thở ấm áp đang kích thích nam nhân trước mặt, không nhận ra hơi thở của hắn ngày càng thô ráp.
Trong điện, Sơ Tửu Tửu bị Hàn Sở đặt ngồi lên giường, không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không lại phải đối diện với ánh mắt nóng bỏng như lửa của hắn.
Bóng dáng lạnh lùng như trúc đứng bên cạnh nàng, Hàn Sở cúi mắt, nhìn ngón tay thon thả, mềm mại của nàng đang bị hắn từ từ nắn bóp, trở nên đỏ ửng.
“Tối qua trẫm không cố ý.” Hắn nâng mắt, không chút để ý nhìn về phía nàng, không nghe ra chút ý “biết lỗi mà sửa” nào.
Sơ Tửu Tửu đâu còn dám hồi tưởng lại cảnh đêm qua, nàng ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn: “Thần thiếp không hiểu Hoàng thượng đang nói gì.”
Chỉ nghe hắn từ từ nói: “Tối qua những gì trẫm nói đều là thật, nếu như Tửu Tửu muốn trẫm chán ghét, thì cứ làm như vậy thường xuyên đi.” Nói xong, hắn dường như bị kích thích, hầu kết lăn lộn vài lần, giọng nói phát ra càng lúc càng khàn.