[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 90
Hàn Sở dường như yêu nàng không tiếc tay, sau bữa trưa, nam nhân rửa sạch miệng tay, đặt tay nàng trong lòng bàn tay mình mà đùa nghịch, đôi mắt đen kịt sâu thẳm nhìn nàng.
Sơ Tửu Tửu vừa mới súc miệng xong, bị ánh mắt của hắn nhìn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của hắn giống như một mãnh thú ẩn nấp trong bóng tối, luôn sẵn sàng thưởng thức món ăn ngon này.
Sơ Tửu Tửu nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn ngủ trưa.”
[Thế nên hãy nhanh chóng về điện của ngài nghỉ ngơi đi.] Cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm khiến nàng hơi rùng mình.
Hàn Sở với vẻ đẹp thanh khiết như ngọc, mặc dù biểu cảm bình tĩnh, nhưng khi nhìn nàng lại chứa đựng lửa nóng.
“Tửu Tửu có phải đang đuổi ta đi không?” Giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng trong lời nói lại có chút đáng thương.
Sơ Tửu Tửu không biết tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng hắn là Hoàng thượng, muốn xưng hô thế nào cũng được.
“Thần thiếp không dám, chỉ là… sợ ngài ngủ không quen.”
[Nếu như lát nữa ngươi ngủ, rồi lại…] Sơ Tửu Tửu không dám nghĩ tiếp, hắn sẽ xấu xa đến mức nào.
Hàn Sở ánh mắt chứa đựng ý nghĩa sâu xa: “Có nàng ở đây, sao lại ngủ không quen được.” Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.
Sơ Tửu Tửu không ngờ hắn lại dính lấy nàng như vậy, nếu hắn không chịu rời đi, thì cùng ngủ đi, đã trải qua đêm qua, buổi trưa hôm nay chắc chắn sẽ không.
Nang mang theo suy nghĩ với tâm lý may mắn.
“Hoàng thượng không chê bai thì tốt rồi.” Nàng hơi buồn ngủ, đêm qua không ngủ được, chỉ ngủ được buổi sáng nay.
Sơ Tửu Tửu định đứng dậy đi vào giường trong, nhưng ngay lập tức Hàn Sở lại bế nàng lên, bước nhanh vào giường.
Nàng nhìn sườn mặt thanh trong của hắn, một lúc sau mới ấp úng: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể tự đi.”
Hàn Sở nghiêng đầu, dùng đôi mắt đào hoa mê hoặc nhìn nàng, giọng nói trầm ấm: “Trẫm không nỡ.”
Sơ Tửu Tửu bị ánh nhìn nóng bỏng của hắn làm cho hơi ngại ngùng, cố tình giả vờ không thấy, né tránh hắn.
Cơ thể nàng được đặt lên trên giường, dáng vẻ mềm mại thướt tha của nàng xoay quanh, mái tóc đen chưa buộc gọn hòa cùng làn da trắng nõn và tẩm y màu trắng, khiến người ta mềm lòng và không thể không thương yêu nàng.
Lúc này Hàn Sở nằm bên cạnh nàng, bàn tay ấm áp và đầy lửa tình đùa nghịch tay nàng, đôi mắt như ánh sáng xanh của con sói đầu đàn.
Sơ Tửu Tửu hoàn toàn không hay biết, quay lưng về phía hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên nàng cảm thấy tẩm y bị kéo, nghi hoặc mở mắt ra, nhìn xuống thấy dây buộc đã tuột, bàn tay trắng trẻo thon dài của hắn hiện ra trước mắt.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Sơ Tửu Tửu nói mang theo sự run rẩy.
Hàn Sở không nói gì, thuận thế ôm nàng vào lòng, đầu tựa vào tai nàng.
“Tửu Tửu nhanh ngủ đi.” Hắn khàn khàn nói, môi mỏng như cố tình chạm vào vành tai nhạy cảm của nàng.
“Thần… thần thiếp… không ngủ được.” Nàng cắn môi, làn da nhanh chóng đỏ lên.
Mỗi bước mỗi xa
“Tại sao?” Hắn trầm khàn hỏi.
Sơ Tửu Tửu khẽ cắn môi để lại dấu vết, hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Trong màn trướng vang lên tiếng tẩm y xào xạc, ngay sau đó là âm thanh khàn khàn của Hàn Sở, như đang dỗ dành nhuyễn ngọc kiều hương trong lòng ngủ.
“Tửu Tửu ngủ một chút, có được không?”
Sơ Tửu Tửu lại run rẩy hàng mi, đôi mắt dần dần trở nên mơ màng.
Khoảng nửa canh giờ sau, Hàn Sở giơ tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc xanh trên vai nàng.
“Vì sao còn chưa ngủ? Hả?” Hắn nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng, một tay còn lại giúp nàng gạt những sợi tóc dính trên lưng trắng nõn.
Hành động thực tế lại hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng tinh tế của hắn.
Thời gian ngủ trưa trôi qua, Sơ Tửu Tửu không những không ngủ được, mà còn nằm bẹp trên giường không muốn động đậy.
Hàn Sở nét mặt rạng rỡ, cúi người hôn lên tai nàng: “Tửu Tửu ngoan, xong việc sẽ về điện với nàng.”
Sơ Tửu Tửu: “…” Kẻ biến thái này!! Nàng không muốn kẻ xấu này ở bên.
Tuy nhiên, nàng nghĩ hắn sẽ nhanh chóng mất hứng thú với nàng, thôi chờ thêm một chút vậy.
Bước chân phía sau dần dần xa, Sơ Tửu Tửu toàn thân vô lực nằm xuống, trong lúc mơ màng đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, nàng cảm thấy mặt mình ngứa ngứa, trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.
Sơ Tửu Tửu vừa mới súc miệng xong, bị ánh mắt của hắn nhìn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của hắn giống như một mãnh thú ẩn nấp trong bóng tối, luôn sẵn sàng thưởng thức món ăn ngon này.
Sơ Tửu Tửu nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn ngủ trưa.”
[Thế nên hãy nhanh chóng về điện của ngài nghỉ ngơi đi.] Cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm khiến nàng hơi rùng mình.
Hàn Sở với vẻ đẹp thanh khiết như ngọc, mặc dù biểu cảm bình tĩnh, nhưng khi nhìn nàng lại chứa đựng lửa nóng.
“Tửu Tửu có phải đang đuổi ta đi không?” Giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng trong lời nói lại có chút đáng thương.
Sơ Tửu Tửu không biết tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng hắn là Hoàng thượng, muốn xưng hô thế nào cũng được.
“Thần thiếp không dám, chỉ là… sợ ngài ngủ không quen.”
[Nếu như lát nữa ngươi ngủ, rồi lại…] Sơ Tửu Tửu không dám nghĩ tiếp, hắn sẽ xấu xa đến mức nào.
Hàn Sở ánh mắt chứa đựng ý nghĩa sâu xa: “Có nàng ở đây, sao lại ngủ không quen được.” Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.
Sơ Tửu Tửu không ngờ hắn lại dính lấy nàng như vậy, nếu hắn không chịu rời đi, thì cùng ngủ đi, đã trải qua đêm qua, buổi trưa hôm nay chắc chắn sẽ không.
Nang mang theo suy nghĩ với tâm lý may mắn.
“Hoàng thượng không chê bai thì tốt rồi.” Nàng hơi buồn ngủ, đêm qua không ngủ được, chỉ ngủ được buổi sáng nay.
Sơ Tửu Tửu định đứng dậy đi vào giường trong, nhưng ngay lập tức Hàn Sở lại bế nàng lên, bước nhanh vào giường.
Nàng nhìn sườn mặt thanh trong của hắn, một lúc sau mới ấp úng: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể tự đi.”
Hàn Sở nghiêng đầu, dùng đôi mắt đào hoa mê hoặc nhìn nàng, giọng nói trầm ấm: “Trẫm không nỡ.”
Sơ Tửu Tửu bị ánh nhìn nóng bỏng của hắn làm cho hơi ngại ngùng, cố tình giả vờ không thấy, né tránh hắn.
Cơ thể nàng được đặt lên trên giường, dáng vẻ mềm mại thướt tha của nàng xoay quanh, mái tóc đen chưa buộc gọn hòa cùng làn da trắng nõn và tẩm y màu trắng, khiến người ta mềm lòng và không thể không thương yêu nàng.
Lúc này Hàn Sở nằm bên cạnh nàng, bàn tay ấm áp và đầy lửa tình đùa nghịch tay nàng, đôi mắt như ánh sáng xanh của con sói đầu đàn.
Sơ Tửu Tửu hoàn toàn không hay biết, quay lưng về phía hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên nàng cảm thấy tẩm y bị kéo, nghi hoặc mở mắt ra, nhìn xuống thấy dây buộc đã tuột, bàn tay trắng trẻo thon dài của hắn hiện ra trước mắt.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Sơ Tửu Tửu nói mang theo sự run rẩy.
Hàn Sở không nói gì, thuận thế ôm nàng vào lòng, đầu tựa vào tai nàng.
“Tửu Tửu nhanh ngủ đi.” Hắn khàn khàn nói, môi mỏng như cố tình chạm vào vành tai nhạy cảm của nàng.
“Thần… thần thiếp… không ngủ được.” Nàng cắn môi, làn da nhanh chóng đỏ lên.
Mỗi bước mỗi xa
“Tại sao?” Hắn trầm khàn hỏi.
Sơ Tửu Tửu khẽ cắn môi để lại dấu vết, hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Trong màn trướng vang lên tiếng tẩm y xào xạc, ngay sau đó là âm thanh khàn khàn của Hàn Sở, như đang dỗ dành nhuyễn ngọc kiều hương trong lòng ngủ.
“Tửu Tửu ngủ một chút, có được không?”
Sơ Tửu Tửu lại run rẩy hàng mi, đôi mắt dần dần trở nên mơ màng.
Khoảng nửa canh giờ sau, Hàn Sở giơ tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc xanh trên vai nàng.
“Vì sao còn chưa ngủ? Hả?” Hắn nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng, một tay còn lại giúp nàng gạt những sợi tóc dính trên lưng trắng nõn.
Hành động thực tế lại hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng tinh tế của hắn.
Thời gian ngủ trưa trôi qua, Sơ Tửu Tửu không những không ngủ được, mà còn nằm bẹp trên giường không muốn động đậy.
Hàn Sở nét mặt rạng rỡ, cúi người hôn lên tai nàng: “Tửu Tửu ngoan, xong việc sẽ về điện với nàng.”
Sơ Tửu Tửu: “…” Kẻ biến thái này!! Nàng không muốn kẻ xấu này ở bên.
Tuy nhiên, nàng nghĩ hắn sẽ nhanh chóng mất hứng thú với nàng, thôi chờ thêm một chút vậy.
Bước chân phía sau dần dần xa, Sơ Tửu Tửu toàn thân vô lực nằm xuống, trong lúc mơ màng đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, nàng cảm thấy mặt mình ngứa ngứa, trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.