[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 77
Phương chiêu dung nghẹn lời, sau đó phản ứng nhanh chóng: “Không nhớ nghe ai nói, nhưng tối qua Nhu phi quả thật đã đến Túy Hoa điện, đúng hay không?”
Sơ Tửu Tửu rất thẳng thắn thành khẩn: “Đúng, ta đã đến Túy Hoa điện.”
Phương chiêu dung vẫn rất bình tĩnh: “Trước đó, ngươi không phải đã biết Ngô thục nghi muốn hại ngươi chứ? Nên ngươi đã bảo tì nữ của mình trói Ngô thục nghi vào tòa điện bỏ hoang, muốn bịt miệng nàng ta, nhưng không ngờ Ngô thục nghi sống sót, ngươi đã đe dọa Ngô thục nghi để nàng ta vu khống ta, ta nói có đúng không, Nhu phi nương nương?”
Đám phi tần liếc mắt nhìn nhau, sao lại đổ lỗi đến trên người Nhu phi nương nương nữa?
Mỗi bước mỗi xa
Khang tần và Hân mỹ nhân lo lắng, còn Dư quý nhân không biết có nên ra mặt lên tiếng nói chuyện cho Nhu phi hay không, luôn băn khoăn có nên mạo hiểm đắc tội Phương chiêu dung để giúp Nhu phi...
Ngô thục nghi quỳ ở trong điện gần như muốn lắc đầu đến mức chóng mặt, tức giận, nhìn chằm chằm Phương chiêu dung: “Không phải! Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”
Ngô thục nghi lao vào định cắn một miếng thịt của Phương chiêu dung, nhưng đã bị thái giám kịp thời ngăn lại.
Thái giám ngăn Ngô thục nghi và Phương chiêu dung, thực ra là để bảo vệ Ngô thục nghi, nàng ta không phải là đối thủ của Phương chiêu dung, nếu nàng ta lao vào, Phương chiêu dung hoàn toàn có thể đá nàng ta bay đi, sau đó lấy lý do tự vệ làm cớ.
Mà Ngô thục nghi đã bị thương, dù có chịu được cú tấn công của Phương chiêu dung, cũng sẽ bởi vì thế mà bị thương thêm.
Ngô thục nghi vì cảm xúc quá mức kịch liệt, vốn đã bị chấn động não, không kiểm soát được mà ngất xỉu trên đất.
Nhiều phi tần hoảng sợ kêu lên, không lâu sau, Ngô thục nghi được khiêng ra ngoài, triệu thái y đến cứu nàng ta.
Trong điện một mảnh hỗn loạn, Hàn Sở sắc mặt lạnh lùng: “Phương chiêu dung, những phán đoán của ngươi có bằng chứng gì không?”
Phương chiêu dung bị hỏi lại nghẹn lời: “Hồi Hoàng thượng, Nhu phi nương nương quả thật đã đến Túy Hoa điện, nàng ta đã chính miệng thừa nhận.”
Lúc này, Sơ Tửu Tửu mở miệng: “Trước tiên, không có ai từng đề cập đến việc này, ngươi là người đầu tiên nói rằng bản cung tối qua đã đến Túy Hoa điện, mà hơn nữa, trong cung có rất nhiều tòa điện bỏ hoang, làm sao ngươi biết tòa điện bỏ hoang mà Ngô thục nghi nói là ở gần Túy Hoa điện? Trừ khi như Ngô thục nghi đã nói, tối qua ngươi đã ở gần tòa điện bỏ hoang phía sau Túy Hoa điện kia.”
“Thứ hai, bản cung không biết các ngươi muốn hại bản cung, sao lại có chuyện diệt khẩu? Điểm thứ ba, tì nữ mà bản cung dẫn theo tối qua, căn bản không biết võ công, sức lực có thể còn không bằng bản cung, Phương chiêu dung, những gì ngươi nói đều không có căn cứ.”
Phương chiêu dung rõ ràng biết Sơ Tửu Tửu đang đặt bẫy cho mình, không mở miệng phản bác tì nữ của nàng đến tột cùng có biết võ công hay không.
Sơ Tửu Tửu chờ đợi, nhưng không thấy nàng ta rơi vào bẫy: [Ôi ui! Nàng ta vậy mà không mắc bẫy, phản bác ta đi, rõ ràng ngươi biết là tì nữ của ta đã đánh bại hai tì nữ tử sĩ của ngươi, một đấu hai, Tiểu Quỳ của ta hoàn toàn thắng lợi.] Những câu tiếng lòng cuối cùng cực kỳ kiêu ngạo.
Phương chiêu dung: “…” Tức giận trắng mắt liếc Sơ Tửu Tửu một cái.
Đám phi tần nghe được tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu đều chăm chú lắng nghe, vò đầu bức tai muốn tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra tối qua.
Hàn Sở hiếm khi phụ họa: “Trẫm cho rằng Nhu phi nói đúng.”
Sơ Tửu Tửu ngạc nhiên, sau đó lập tức mặt mày hớn hở nhìn về phía nam nhân trên cao: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Phương chiêu dung vừa tức vừa ghen tị, Nhu phi luôn dễ dàng nhận được sự ưu ái của Hoàng thượng.
“Nhu phi nương nương nửa đêm canh ba, sao lại xuất hiện ở Túy Hoa điện?” Phương chiêu dung tiếp tục nhắm đầu mâu vào Sơ Tửu Tửu.
Sơ Tửu Tửu lại hỏi lại: “Phương chiêu dung làm sao biết bản cung là nửa đêm canh ba đến Túy Hoa điện?”
[Thú vị ghê, lại bị ta tóm được điểm yếu rồi chăng?]
Đám phi tần nhìn về phía Phương chiêu dung: Ừ nhỉ, sao ngươi lại biết là nửa đêm canh ba?
Phương chiêu dung hiếm khi luống cuống, chủ yếu vì sự xuất hiện của Nhu phi vẫn còn là một mớ sương mù chưa được làm rõ, nàng ta chỉ cần lơ là một chút là sẽ lộ tẩy.
Hàn Sở nhướng mày, biếng nhiếc nhìn Sơ Tửu Tửu đang sử dụng chút thông minh của mình.
“Thần thiếp đoán, Nhu phi nương nương mãi không dám nói ra mục đích đi đến Túy Hoa điện, có phải như thần thiếp nói là có điều không thể công khai hay không?”
Phương chiêu dung không tha cho Nhu phi, nàng ta nhất quyết đổ lỗi cho Nhu phi về những gì đã xảy ra tối qua.
Chỉ là nàng ta đã đánh giá quá thấp sự thẳng thắn của Sơ Tửu Tửu, nàng không hề né tránh việc tối qua đã có một màn biểu diễn hài hước bên ngoài cửa sổ của Dư quý nhân.
Đám phi tần lại nhìn về phía Sơ Tửu Tửu: Đúng rồi, nửa đêm canh ba ngươi đi đến Túy Hoa điện để làm gì?
Sơ Tửu Tửu nói trắng ra: “Đêm qua bản cung đến Túy Hoa điện, là vì để xin một nụ cười từ mỹ nhân.” Chính tai nàng đã nghe thấy, Dư quý nhân và tì nữ ở trong điện đã phát ra tiếng cười.
Dưới ánh mắt của mọi người, Dư quý nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Nhu phi nương nương nói không sai, đêm qua nương nương thật sự ngây thơ đáng yêu, không trách được tần thiếp không thể nhịn cười.”
“Đêm qua đã làm phiền rồi.” Sơ Tửu Tửu và Dư quý nhân khách sáo với nhau.
Dư quý nhân không ngờ Nhu phi lại dịu dàng như vậy, có chút ngại ngùng cúi đầu.
Hàn Sở nhìn Sơ Tửu Tửu mỉm cười với Dư quý nhân, trong khi Dư quý nhân thì xấu hổ, sắc mặt của hắn thoáng qua vẻ không vui.
Đám phi tần: “???” Nửa đêm canh ba lại đi xin nụ cười của Dư quý nhân?
Nghe ra thật kỳ quái, nhưng khi xảy ra với Nhu phi, mọi người lại không thấy có gì, nàng cũng không phải lần đầu làm những chuyện kỳ quặc như vậy.
Sơ Tửu Tửu rất thẳng thắn thành khẩn: “Đúng, ta đã đến Túy Hoa điện.”
Phương chiêu dung vẫn rất bình tĩnh: “Trước đó, ngươi không phải đã biết Ngô thục nghi muốn hại ngươi chứ? Nên ngươi đã bảo tì nữ của mình trói Ngô thục nghi vào tòa điện bỏ hoang, muốn bịt miệng nàng ta, nhưng không ngờ Ngô thục nghi sống sót, ngươi đã đe dọa Ngô thục nghi để nàng ta vu khống ta, ta nói có đúng không, Nhu phi nương nương?”
Đám phi tần liếc mắt nhìn nhau, sao lại đổ lỗi đến trên người Nhu phi nương nương nữa?
Mỗi bước mỗi xa
Khang tần và Hân mỹ nhân lo lắng, còn Dư quý nhân không biết có nên ra mặt lên tiếng nói chuyện cho Nhu phi hay không, luôn băn khoăn có nên mạo hiểm đắc tội Phương chiêu dung để giúp Nhu phi...
Ngô thục nghi quỳ ở trong điện gần như muốn lắc đầu đến mức chóng mặt, tức giận, nhìn chằm chằm Phương chiêu dung: “Không phải! Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”
Ngô thục nghi lao vào định cắn một miếng thịt của Phương chiêu dung, nhưng đã bị thái giám kịp thời ngăn lại.
Thái giám ngăn Ngô thục nghi và Phương chiêu dung, thực ra là để bảo vệ Ngô thục nghi, nàng ta không phải là đối thủ của Phương chiêu dung, nếu nàng ta lao vào, Phương chiêu dung hoàn toàn có thể đá nàng ta bay đi, sau đó lấy lý do tự vệ làm cớ.
Mà Ngô thục nghi đã bị thương, dù có chịu được cú tấn công của Phương chiêu dung, cũng sẽ bởi vì thế mà bị thương thêm.
Ngô thục nghi vì cảm xúc quá mức kịch liệt, vốn đã bị chấn động não, không kiểm soát được mà ngất xỉu trên đất.
Nhiều phi tần hoảng sợ kêu lên, không lâu sau, Ngô thục nghi được khiêng ra ngoài, triệu thái y đến cứu nàng ta.
Trong điện một mảnh hỗn loạn, Hàn Sở sắc mặt lạnh lùng: “Phương chiêu dung, những phán đoán của ngươi có bằng chứng gì không?”
Phương chiêu dung bị hỏi lại nghẹn lời: “Hồi Hoàng thượng, Nhu phi nương nương quả thật đã đến Túy Hoa điện, nàng ta đã chính miệng thừa nhận.”
Lúc này, Sơ Tửu Tửu mở miệng: “Trước tiên, không có ai từng đề cập đến việc này, ngươi là người đầu tiên nói rằng bản cung tối qua đã đến Túy Hoa điện, mà hơn nữa, trong cung có rất nhiều tòa điện bỏ hoang, làm sao ngươi biết tòa điện bỏ hoang mà Ngô thục nghi nói là ở gần Túy Hoa điện? Trừ khi như Ngô thục nghi đã nói, tối qua ngươi đã ở gần tòa điện bỏ hoang phía sau Túy Hoa điện kia.”
“Thứ hai, bản cung không biết các ngươi muốn hại bản cung, sao lại có chuyện diệt khẩu? Điểm thứ ba, tì nữ mà bản cung dẫn theo tối qua, căn bản không biết võ công, sức lực có thể còn không bằng bản cung, Phương chiêu dung, những gì ngươi nói đều không có căn cứ.”
Phương chiêu dung rõ ràng biết Sơ Tửu Tửu đang đặt bẫy cho mình, không mở miệng phản bác tì nữ của nàng đến tột cùng có biết võ công hay không.
Sơ Tửu Tửu chờ đợi, nhưng không thấy nàng ta rơi vào bẫy: [Ôi ui! Nàng ta vậy mà không mắc bẫy, phản bác ta đi, rõ ràng ngươi biết là tì nữ của ta đã đánh bại hai tì nữ tử sĩ của ngươi, một đấu hai, Tiểu Quỳ của ta hoàn toàn thắng lợi.] Những câu tiếng lòng cuối cùng cực kỳ kiêu ngạo.
Phương chiêu dung: “…” Tức giận trắng mắt liếc Sơ Tửu Tửu một cái.
Đám phi tần nghe được tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu đều chăm chú lắng nghe, vò đầu bức tai muốn tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra tối qua.
Hàn Sở hiếm khi phụ họa: “Trẫm cho rằng Nhu phi nói đúng.”
Sơ Tửu Tửu ngạc nhiên, sau đó lập tức mặt mày hớn hở nhìn về phía nam nhân trên cao: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Phương chiêu dung vừa tức vừa ghen tị, Nhu phi luôn dễ dàng nhận được sự ưu ái của Hoàng thượng.
“Nhu phi nương nương nửa đêm canh ba, sao lại xuất hiện ở Túy Hoa điện?” Phương chiêu dung tiếp tục nhắm đầu mâu vào Sơ Tửu Tửu.
Sơ Tửu Tửu lại hỏi lại: “Phương chiêu dung làm sao biết bản cung là nửa đêm canh ba đến Túy Hoa điện?”
[Thú vị ghê, lại bị ta tóm được điểm yếu rồi chăng?]
Đám phi tần nhìn về phía Phương chiêu dung: Ừ nhỉ, sao ngươi lại biết là nửa đêm canh ba?
Phương chiêu dung hiếm khi luống cuống, chủ yếu vì sự xuất hiện của Nhu phi vẫn còn là một mớ sương mù chưa được làm rõ, nàng ta chỉ cần lơ là một chút là sẽ lộ tẩy.
Hàn Sở nhướng mày, biếng nhiếc nhìn Sơ Tửu Tửu đang sử dụng chút thông minh của mình.
“Thần thiếp đoán, Nhu phi nương nương mãi không dám nói ra mục đích đi đến Túy Hoa điện, có phải như thần thiếp nói là có điều không thể công khai hay không?”
Phương chiêu dung không tha cho Nhu phi, nàng ta nhất quyết đổ lỗi cho Nhu phi về những gì đã xảy ra tối qua.
Chỉ là nàng ta đã đánh giá quá thấp sự thẳng thắn của Sơ Tửu Tửu, nàng không hề né tránh việc tối qua đã có một màn biểu diễn hài hước bên ngoài cửa sổ của Dư quý nhân.
Đám phi tần lại nhìn về phía Sơ Tửu Tửu: Đúng rồi, nửa đêm canh ba ngươi đi đến Túy Hoa điện để làm gì?
Sơ Tửu Tửu nói trắng ra: “Đêm qua bản cung đến Túy Hoa điện, là vì để xin một nụ cười từ mỹ nhân.” Chính tai nàng đã nghe thấy, Dư quý nhân và tì nữ ở trong điện đã phát ra tiếng cười.
Dưới ánh mắt của mọi người, Dư quý nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Nhu phi nương nương nói không sai, đêm qua nương nương thật sự ngây thơ đáng yêu, không trách được tần thiếp không thể nhịn cười.”
“Đêm qua đã làm phiền rồi.” Sơ Tửu Tửu và Dư quý nhân khách sáo với nhau.
Dư quý nhân không ngờ Nhu phi lại dịu dàng như vậy, có chút ngại ngùng cúi đầu.
Hàn Sở nhìn Sơ Tửu Tửu mỉm cười với Dư quý nhân, trong khi Dư quý nhân thì xấu hổ, sắc mặt của hắn thoáng qua vẻ không vui.
Đám phi tần: “???” Nửa đêm canh ba lại đi xin nụ cười của Dư quý nhân?
Nghe ra thật kỳ quái, nhưng khi xảy ra với Nhu phi, mọi người lại không thấy có gì, nàng cũng không phải lần đầu làm những chuyện kỳ quặc như vậy.